Chương 84: CHƯƠNG 81
Tiên Uyển Kỳ Linh
25/11/2024
Đến nay, đã qua hai tháng rồi.
Trên giường, Thẩm Hạo Hành nhẹ nhàng nghiêng người, mười ngón tay đan vào tay Ninh Chiêu Nhi, ôn nhu nói: "Xem như Trương Ấn còn có chút lương tâm, sau khi biết chứng cứ trên tay bị Triệu Thái Phồn trộm đi, không g.i.ế.c nàng ta, mà là hòa ly, gạch tên Trương Diệp ra khỏi gia phả, sau đó mới trình chứng cứ lên điện trước..."
Hoàng thượng vô cùng tức giận, phế bỏ Thái tử, giáng xuống làm thường dân, Trương gia cả nhà bị giam vào nhà lao Đại Lý Tự, lập tức xử trảm.
Đối với hai người này, trong chuyện tham ô, lại thêm một tội danh vu oan hãm hại người trung lương, nếu không nghiêm trị, thì ai còn dám tận trung với Đại Tề nữa.
"Nàng yên tâm, Hoàng thượng cho phép cữu cữu dưỡng bệnh ở kinh thành, chờ khỏe rồi sẽ trực tiếp vào triều làm quan, liên thăng hai cấp, còn cữu mẫu, cũng đang trên đường về Thượng Kinh, ước chừng mấy ngày nữa sẽ đến..."
"Tỉnh lại đi Chiêu Nhi, cho dù không phải vì ta, thì vì bọn họ cũng phải tỉnh lại, được không?"
"Khóc đi..."
Thẩm Hạo Hành nhẹ nhàng tựa trán vào trán nàng, khẽ lẩm bẩm.
Trong căn phòng tối tăm, hàng mi dài của Ninh Chiêu Nhi khẽ run lên một cái, khó có thể nhận ra.
[Tác giả có lời muốn nói]
Vậy nên lúc trước, vào ngày thành thân với Triệu Mậu Hành, tâm trạng Triệu Thái Phồn mới luôn không tốt, cứ khóc mãi...
Lúc đó Triệu Thái Phi cười nàng, nàng nói Triệu Thái Phi không hiểu.
Sau khi qua năm mới, Tần Vương đại thắng trở về, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi trong cung, nếu không có gì bất ngờ, ngôi vị Thái tử sẽ thuộc về Tần Vương.
Buổi tiệc này, Thẩm Hạo Hành vẫn lấy cớ bệnh tật không tham gia, thậm chí ngay cả tiệc trừ tịch năm nay hắn cũng không đến.
Vương Uyển Dung nghĩ rất nhiều cách, ngay cả việc lấy cớ ban hôn lần trước, cũng không thể nào khiến Thẩm Hạo Hành ra khỏi phủ, mãi đến ngày sinh nhật của bà, Thẩm Hạo Hành mới vào cung gặp bà.
Vương Uyển Dung phất tay lui cung nhân, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng rõ ràng nhất vẫn là tức giận, bà quay người đi lấy roi, khi quay lại, thấy Thẩm Hạo Hành vẫn chưa ngoan ngoãn quỳ xuống như trước, mà chỉ hơi nhíu mày nhìn bà.
Cảm nhận được sự khác thường của Thẩm Hạo Hành, Vương Uyển Dung vội vàng bước đến trước mặt hắn, chất vấn: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Hạo Hành không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào bà.
Thẩm Hạo Hành vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không biết từ khi nào, lại càng ngày càng không nghe lời bà dạy dỗ, lửa giận trong lòng Vương Uyển Dung càng lớn, giơ roi lên định đánh xuống, nhưng ngay khi bà giơ roi lên, Thẩm Hạo Hành đột nhiên nắm chặt cổ tay bà.
Vương Uyển Dung không thể tin nổi nhìn Thẩm Hạo Hành, hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạo Hành đỡ được roi của bà.
"Ngươi, ngươi..." Vương Uyển Dung tức giận đến run người, bà dùng sức muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Hạo Hành với vẻ mặt bình tĩnh không hề buông tay.
"Thẩm Hạo Hành!" Vương Uyển Dung không nhịn được quát lớn, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thẩm Hạo Hành nhìn bà, chậm rãi nói: "Vậy còn người, người muốn làm gì?"
"Ta muốn trừng phạt tội bất hiếu của ngươi!" Vương Uyển Dung buột miệng nói ra.
Thẩm Hạo Hành cười khổ một tiếng đầy bất lực: "Mẹ, rốt cuộc con bất hiếu với ai?"
"Đương nhiên là..." Vương Uyển Dung đột nhiên khựng lại, thân hình rõ ràng loạng choạng một cái, "Ngươi, ngươi có ý gì?"
Thẩm Hạo Hành nói: "Là Úc gia, hay là Thẩm gia?"
Vương Uyển Dung lập tức nói: "Đương nhiên là Úc gia, cha ruột của ngươi là Úc Sung, ngươi không có quan hệ gì với Thẩm gia, sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?"
"Đại nghịch bất đạo?" Thẩm Hạo Hành cúi đầu nhìn Vương Uyển Dung đang tức giận, "Mẹ, con đã đại nghịch bất đạo từ lâu rồi."
Ngay cả Thẩm Hạo Trường cũng có thể đoán ra được chuyện này, làm sao hắn có thể không đoán ra, nhưng bao nhiêu năm qua, hắn chọn cách nghe lời, chọn cách tin tưởng, bởi vì hắn biết, nếu ngay cả hắn cũng rời khỏi bên cạnh mẹ, thì bà có sụp đổ hoàn toàn không...
Nhưng đến bây giờ, hắn rốt cuộc cũng nhận ra mình đã sai.
"Mẹ." Thẩm Hạo Hành buông tay bà ra, giơ tay lau nước mắt vì tức giận mà rơi xuống của bà, "Cho dù là vì ai, người cũng phải là chính mình trước..."
Vương Uyển Dung đẩy hắn ra, vì dùng sức quá mạnh, bà loạng choạng một cái ngã ngồi trên đất, Thẩm Hạo Hành muốn đỡ bà dậy, nhưng lại bị bà hất tay ra.
"Chính mình?" Vương Uyển Dung cười lạnh, "Ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, khi Thẩm Vô Lăng mang ta đến Thượng Kinh, ta đã c.h.ế.t rồi, ta sống chỉ để nhìn Thẩm gia cả nhà c.h.ế.t thảm!"
"Bao gồm cả con sao?" Thẩm Hạo Hành quỳ gối trước mặt bà, nhỏ giọng hỏi.
Vương Uyển Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa rồi chỉ là phỏng đoán, nhưng câu nói này vừa ra, bà liền biết, Thẩm Hạo Hành đã biết hết mọi chuyện, hắn không phải người của Úc gia, hắn chính là con của bà và Thẩm Vô Lăng.
Hắn là nghiệt chủng, hắn vốn không nên được sinh ra, nhưng lúc đó bà đã mất hết tất cả, bà sống trong sợ hãi mỗi ngày, chỉ cần nhắm mắt lại, liền nhìn thấy tất cả mọi người của Úc gia không ngừng chất vấn bà, tại sao lại gặp Thẩm Vô Lăng, tại sao lại dây dưa với một tên cầm thú như vậy.
Bà quá sợ hãi, bà muốn có người bầu bạn, bà đã mất hết tất cả, bà chỉ còn đứa con trong bụng này thôi.
Bà muốn để hắn bầu bạn với mình, nhưng vừa nghĩ đến đứa bé này là con của Thẩm Vô Lăng, bà lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, làm sao bà có thể giữ lại nghiệt chủngnhư vậy chứ?
Cho đến một ngày nọ, bà nghĩ ra một cách tuyệt diệu, có thể đường đường chính chính sinh đứa bé ra, an tâm nuôi nấng hắn.
Bà chỉ cần nói với hắn, hắn không phải con của Thẩm Vô Lăng, hắn là con của Úc Sung, hắn phải sống với sinh mạng của tất cả mọi người trong Úc gia trên lưng.
Ý nghĩ này không ngừng lớn dần trong lòng, cuối cùng đã nuốt chửng tất cả mọi thứ trong lòng bà.
Rõ ràng trong khoảng thời gian đầu tiên, mỗi khi đứa bé trong lòng mỉm cười với bà, bà dường như quên hết mọi phiền muộn, bà muốn ôm hắn vào lòng, muốn bảo vệ hắn cả đời bình an, để hắn lớn lên khỏe mạnh, nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Vô Lăng, nghĩ đến Úc gia thê thảm trong giấc mơ nửa đêm, bà liền không thể tha thứ cho mình, không thể đối mặt với đứa con trong lòng nữa...
Trên giường, Thẩm Hạo Hành nhẹ nhàng nghiêng người, mười ngón tay đan vào tay Ninh Chiêu Nhi, ôn nhu nói: "Xem như Trương Ấn còn có chút lương tâm, sau khi biết chứng cứ trên tay bị Triệu Thái Phồn trộm đi, không g.i.ế.c nàng ta, mà là hòa ly, gạch tên Trương Diệp ra khỏi gia phả, sau đó mới trình chứng cứ lên điện trước..."
Hoàng thượng vô cùng tức giận, phế bỏ Thái tử, giáng xuống làm thường dân, Trương gia cả nhà bị giam vào nhà lao Đại Lý Tự, lập tức xử trảm.
Đối với hai người này, trong chuyện tham ô, lại thêm một tội danh vu oan hãm hại người trung lương, nếu không nghiêm trị, thì ai còn dám tận trung với Đại Tề nữa.
"Nàng yên tâm, Hoàng thượng cho phép cữu cữu dưỡng bệnh ở kinh thành, chờ khỏe rồi sẽ trực tiếp vào triều làm quan, liên thăng hai cấp, còn cữu mẫu, cũng đang trên đường về Thượng Kinh, ước chừng mấy ngày nữa sẽ đến..."
"Tỉnh lại đi Chiêu Nhi, cho dù không phải vì ta, thì vì bọn họ cũng phải tỉnh lại, được không?"
"Khóc đi..."
Thẩm Hạo Hành nhẹ nhàng tựa trán vào trán nàng, khẽ lẩm bẩm.
Trong căn phòng tối tăm, hàng mi dài của Ninh Chiêu Nhi khẽ run lên một cái, khó có thể nhận ra.
[Tác giả có lời muốn nói]
Vậy nên lúc trước, vào ngày thành thân với Triệu Mậu Hành, tâm trạng Triệu Thái Phồn mới luôn không tốt, cứ khóc mãi...
Lúc đó Triệu Thái Phi cười nàng, nàng nói Triệu Thái Phi không hiểu.
Sau khi qua năm mới, Tần Vương đại thắng trở về, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi trong cung, nếu không có gì bất ngờ, ngôi vị Thái tử sẽ thuộc về Tần Vương.
Buổi tiệc này, Thẩm Hạo Hành vẫn lấy cớ bệnh tật không tham gia, thậm chí ngay cả tiệc trừ tịch năm nay hắn cũng không đến.
Vương Uyển Dung nghĩ rất nhiều cách, ngay cả việc lấy cớ ban hôn lần trước, cũng không thể nào khiến Thẩm Hạo Hành ra khỏi phủ, mãi đến ngày sinh nhật của bà, Thẩm Hạo Hành mới vào cung gặp bà.
Vương Uyển Dung phất tay lui cung nhân, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng rõ ràng nhất vẫn là tức giận, bà quay người đi lấy roi, khi quay lại, thấy Thẩm Hạo Hành vẫn chưa ngoan ngoãn quỳ xuống như trước, mà chỉ hơi nhíu mày nhìn bà.
Cảm nhận được sự khác thường của Thẩm Hạo Hành, Vương Uyển Dung vội vàng bước đến trước mặt hắn, chất vấn: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Hạo Hành không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào bà.
Thẩm Hạo Hành vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không biết từ khi nào, lại càng ngày càng không nghe lời bà dạy dỗ, lửa giận trong lòng Vương Uyển Dung càng lớn, giơ roi lên định đánh xuống, nhưng ngay khi bà giơ roi lên, Thẩm Hạo Hành đột nhiên nắm chặt cổ tay bà.
Vương Uyển Dung không thể tin nổi nhìn Thẩm Hạo Hành, hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạo Hành đỡ được roi của bà.
"Ngươi, ngươi..." Vương Uyển Dung tức giận đến run người, bà dùng sức muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Hạo Hành với vẻ mặt bình tĩnh không hề buông tay.
"Thẩm Hạo Hành!" Vương Uyển Dung không nhịn được quát lớn, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thẩm Hạo Hành nhìn bà, chậm rãi nói: "Vậy còn người, người muốn làm gì?"
"Ta muốn trừng phạt tội bất hiếu của ngươi!" Vương Uyển Dung buột miệng nói ra.
Thẩm Hạo Hành cười khổ một tiếng đầy bất lực: "Mẹ, rốt cuộc con bất hiếu với ai?"
"Đương nhiên là..." Vương Uyển Dung đột nhiên khựng lại, thân hình rõ ràng loạng choạng một cái, "Ngươi, ngươi có ý gì?"
Thẩm Hạo Hành nói: "Là Úc gia, hay là Thẩm gia?"
Vương Uyển Dung lập tức nói: "Đương nhiên là Úc gia, cha ruột của ngươi là Úc Sung, ngươi không có quan hệ gì với Thẩm gia, sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?"
"Đại nghịch bất đạo?" Thẩm Hạo Hành cúi đầu nhìn Vương Uyển Dung đang tức giận, "Mẹ, con đã đại nghịch bất đạo từ lâu rồi."
Ngay cả Thẩm Hạo Trường cũng có thể đoán ra được chuyện này, làm sao hắn có thể không đoán ra, nhưng bao nhiêu năm qua, hắn chọn cách nghe lời, chọn cách tin tưởng, bởi vì hắn biết, nếu ngay cả hắn cũng rời khỏi bên cạnh mẹ, thì bà có sụp đổ hoàn toàn không...
Nhưng đến bây giờ, hắn rốt cuộc cũng nhận ra mình đã sai.
"Mẹ." Thẩm Hạo Hành buông tay bà ra, giơ tay lau nước mắt vì tức giận mà rơi xuống của bà, "Cho dù là vì ai, người cũng phải là chính mình trước..."
Vương Uyển Dung đẩy hắn ra, vì dùng sức quá mạnh, bà loạng choạng một cái ngã ngồi trên đất, Thẩm Hạo Hành muốn đỡ bà dậy, nhưng lại bị bà hất tay ra.
"Chính mình?" Vương Uyển Dung cười lạnh, "Ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, khi Thẩm Vô Lăng mang ta đến Thượng Kinh, ta đã c.h.ế.t rồi, ta sống chỉ để nhìn Thẩm gia cả nhà c.h.ế.t thảm!"
"Bao gồm cả con sao?" Thẩm Hạo Hành quỳ gối trước mặt bà, nhỏ giọng hỏi.
Vương Uyển Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa rồi chỉ là phỏng đoán, nhưng câu nói này vừa ra, bà liền biết, Thẩm Hạo Hành đã biết hết mọi chuyện, hắn không phải người của Úc gia, hắn chính là con của bà và Thẩm Vô Lăng.
Hắn là nghiệt chủng, hắn vốn không nên được sinh ra, nhưng lúc đó bà đã mất hết tất cả, bà sống trong sợ hãi mỗi ngày, chỉ cần nhắm mắt lại, liền nhìn thấy tất cả mọi người của Úc gia không ngừng chất vấn bà, tại sao lại gặp Thẩm Vô Lăng, tại sao lại dây dưa với một tên cầm thú như vậy.
Bà quá sợ hãi, bà muốn có người bầu bạn, bà đã mất hết tất cả, bà chỉ còn đứa con trong bụng này thôi.
Bà muốn để hắn bầu bạn với mình, nhưng vừa nghĩ đến đứa bé này là con của Thẩm Vô Lăng, bà lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, làm sao bà có thể giữ lại nghiệt chủngnhư vậy chứ?
Cho đến một ngày nọ, bà nghĩ ra một cách tuyệt diệu, có thể đường đường chính chính sinh đứa bé ra, an tâm nuôi nấng hắn.
Bà chỉ cần nói với hắn, hắn không phải con của Thẩm Vô Lăng, hắn là con của Úc Sung, hắn phải sống với sinh mạng của tất cả mọi người trong Úc gia trên lưng.
Ý nghĩ này không ngừng lớn dần trong lòng, cuối cùng đã nuốt chửng tất cả mọi thứ trong lòng bà.
Rõ ràng trong khoảng thời gian đầu tiên, mỗi khi đứa bé trong lòng mỉm cười với bà, bà dường như quên hết mọi phiền muộn, bà muốn ôm hắn vào lòng, muốn bảo vệ hắn cả đời bình an, để hắn lớn lên khỏe mạnh, nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Vô Lăng, nghĩ đến Úc gia thê thảm trong giấc mơ nửa đêm, bà liền không thể tha thứ cho mình, không thể đối mặt với đứa con trong lòng nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.