Tiểu Binh Truyền Kỳ

Quyển 4 - Chương 7: Quên họa sau lưng .

Huyễn Vũ

22/04/2013

Đường Long vốn muốn chăm chỉ nhìn quá trình chế tạo khoáng vật của người máy, hi vọng có thể học lén được chút ít, nhưng chỉ sau khi nhìn thấy người máy bỏ khoáng vật vào cái hộp, hắn liền không thèm quan tâm đến, ngược lại không ngừng nghịch ấn nút những cái nút trên máy chế tạo khoáng vật.

Xem được một hồi hắn cũng không còn hứng thú nữa, mặc dù có hỏi qua nguyên lý, nhưng Đường Long làm sao có thể nhét những công thức hóa học kia vào đầu được cơ chứ, cho nên hắn quyết định nằm ngủ.

Đường Long ngủ dậy nhìn thấy người máy vẫn đang bận rộn với cái máy, biết vẫn chưa luyện ra được gì, ăn tạm thức ăn trong máy chế tạo thức ăn, liền uống mấy ngụm nước, rồi bắt đầu đi loanh quanh.

Đường Long vô tình nhìn thấy cái máu chiếu bị mình đá hư, liền sửa nó, bật lên xem tin tức.

Người máy nhìn thấy Đường Long lại cầm lấy đồ cắm cắm lên mình mình, bất giác hỏi: “Cái này là gì? Cũng cần có điện sao?”

“Đây là máy chiếu, có thể xem tin tức ở bên ngoài.” Đường Long không thèm ngẩng đầu lên nói, sau khi cắm dây xong, ấn nút, hình ảnh một lần nữa lại xuất hiện trên bức tường trắng.

Người máy nhìn thấy hình ảnh bất giác vui mừng nói: “Thì ra đây là một thứ rất thú vị.”

Lúc Đường Long sửa máy, người máy đã sớm để ý, bây giờ mặc dù không hiểucái thứ này tại sao có thể phát ra hình ảnh con người, nhưng quá trình chế tạo thì hắn đã biết rồi.

Lúc Đường Long nhìn thấy trên màn hình xuất hiện mấy chữ “Tiết lộ những chuyện tuyệt mật bên trong của sự kiện anh hùng, báo cáo độc quyền của đài truyền hình tư nhân Tân Kỳ.” bất giác ngớ người, cuối cùng là chuyện bí mật gì về sự kiện anh hùng?”

Đường Long đang suy nghĩ thì trên màn hình thay đổi, vội tập trung xem.

Chỉ nhìn thấy những chữ kia dần dần mất đi, trước tiên xuất hiện cảnh một cái phòng khách, trên màn hình hiển thị lịch vũ trụ ngày 15 tháng 7 năm 3433. Nhìn thấy thời gian này, Đường Long biết đây là chuyện xảy ra sau khi mình bị bắt nhốt vào cái mỏ này.

Tiếp đó trên màn hình xuất hiện một người mặc âu phục ngôi trên ghế sooffa, do khuôn mặt của ông ta đã bị được xử lý, cho nên không biết ông ta là ai.

Lúc này một người đối diện ông ta, chỉ nhìn thấy bóng, dùng giong nói nịnh bợ nói: “Vâng a, điều này là do hạ quan suy nghĩ không chu đáo. Nhưng xin sếp hãy an tâm, tất cả những người biết chuyện bao gồm cả đại đội mà Đường Long từng ở không bị nhốt lại thì cũng đã chết trên chiến trường. Hơn nữa những thiếu úy không trúng tuyển, mặc dù bọn họ không nhớ Đường Long là ai, nhưng vì đề phòng vạn nhất, cũng tôi cũng nghĩ ra cách điều họ ra tiền tuyến, đồng thời cách ly bọn họ với bên ngoài. Chỉ cần khi có chiến tranh, bọn họ chính là tiên phong (bia đỡ), đã không có người nào có thể chứng minh công tử không phải là Đường Long.”

Nghe thấy lời này, Đường Long giật mình, hai người trên TV chính là hai nhân vật chủ yếu âm mưu chiếm đoạt công lao của mình? Mặc dù rất muốn mắng, nhưng vẫn nén cơn giận dữ lại tiếp tục lắng nghe cuôc đối thoại.

Chỉ nhìn thấy cái người kiêu ngạo ngồi trên ghế sau khi nghe lời này, lạnh lùng hừ một cái, nói: “Tất cả những người biết chuyện? Hứ, vậy còn hai vị sỹ quan huấn luyện kia, còn những nhân viên hậu cần bảo vệ chiến hạm trong thời gian huấn luyện, những người này ở đâu? Anh cho rằng nhốt Đường Long thật và những thuộc hạ của anh ta là xong sao?”

Đường Long nắm chặt nắm đấm, hắn sớm đã nghĩ đến mình và thuộc hạ của mình bị bắt nhốt, không phải vì đợi thẩm vấn, mà là vì mục đích này đây. Bây giờ nghe thấy hai vị sỹ quan huấn luyện của mình và những nhân viên hậu cần đều sắp bị mưu hại, cơn tức trong lòng sớm đã bốc lên.

Ngày trước, loại người như Thẩm Tiến cùng đại đội với mình làm khó mình, có thể nói là mình đắc tội với bọn họ, bọn họ muốn báo thù là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ chỉ vì muốn cho con của một vị quan lớn mạo danh chiếm công lao của mình, lại to gan lớn mật coi thường pháp luật như thế, điềuu này khiến cho Đường Long thật sự cảm nhận được cái tối tăm trong quân đội và sự khủng bố của quyền lực.

Đường Long cũng hiểu rằng tất cả những chuyện này đều là vì mình đã dành được công lao quá lớn. Công lao của mình nếu theo sự thưởng phạt bình thường theo quân quy, tuyệt đối có thể thăng lên làm thượng tá trở lên.

Tên nhóc kia chiếm công lao củ mình, dưới sự ủng hộ của cha mình, vị quan lớn này, thăng lên làm thiếu tướng cũng còn được nữa, từ một thiếu ta thăng lên làm thiếu tướng, chính giữa nhảy vọt biết bao nhiêu cấp.

Vốn công lao to lớn như thế thì chẳng có ai thèm chiếm, nhưng chỉ có một chiến hạm của mình từ chiến trường còn sống sót trở về, hơn nữa trong lúc chiến đấu thông tin bị cắt đứt, ngoài những người mình ra, hoàn toàn không ai biết được người có công lớn nhất là ai, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiên bọn họ dám chiếm lấy công lao của mình.

Lý do thật sự mà bọn họ muốn chiếm công lao của mình là cả quân đội Liên Bang đã bị bọn họ khống chế chặt chẽ, giống như mình vừa mới xuống phi thuyền, thì đã bị hiến binh áp giải đến nhà tù, tiếp đó là phong tỏa mọi tin tức, để cho con của vị quan lớn này lộng lẫy bước lên sân khấu.

Có rất nhiều cặp mắt nhìn, nhưng hoàn toàn không có ai đứng ra làm chứng. Điều này chứng minh bất luân là hiến binh, giám ngục trưởng hay là tư lênh căn cứ, những người này đều là một phe với vị quan lớn kia.

Đường Long mặc dù vô cùng tức giân, nhưng vẫn nén nhịn, tiếp tục xem.

Cái người chỉ nhìn thấy bóng kia, sau khi nghe thấy lời nói của vị quan lớn kia, liền khom lưng nói: “Thưa sếp, xin hãy yên tâm, hạ quan sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.”

Người đang ngồi lạnh lùng vẫy tay nói: “Hừ, bây giờ mới nghĩ đến đi giải quyết, có trễ quá hay không? Không cần đâu, sau khi tôi biết chuyện đã cho người đi xử lý , tin rằng bây giờ đã giải quyết xong.”

Lúc này màn hình đột nhiên thay đổi, xuất hiện dòng chữ, Đường Long nhìn thấy dòng chữ cả người mềm nhũn ra, chỉ nhìn thấy dòng chữ hiện trên đó là: “Lúc 0h ngày 15 tháng 7 năm 3433, Hành tinh Hài Khả tinh hệ Cổ Long Vân, nhà tù sỹ quan quân sự phát cháy, hệ thống cứu hỏa đột nhiên mất tác dụng, lúc xe chữa cháy đến , lửa lớn đã được dập tắt, giám ngục trưởng nam nữ 956 người, không ai sống sót. Nghe nói nơi này là nơi nhốt 14 sỹ quan vừa mới từ chiến trường về, 4 nữ 10 nam. Đồng thời vợ của giám ngục trưởng đã chứng thực, bình thường buổi tối không cần đi làm nhưng đêm đó được lệnh của cấp trên phải trực đêm.

Sau sự việc, hiến binh lùng bắt tội phạm, lại nói rằng do gián điệp của Đế quốc gây ra, nhưng gián điệp đã bị bắn chết tại chỗ.

Lịch vũ trụ, 6h sáng ngày 15 tháng 7 năm 3433, tại một căn cứ chiến hạm dưới đất nào đó ở hành tinh Hài Khả, một nhóm hiến binh lấy danh nghĩa là chấp hành nhiệm vụ tiến vào một tòa nhà KTX của quân quan hậu cần, tiếp đó tầng 13 cảu tòa nhà KTX quân quan hậu cần phát nổ, cả tầng nhân viên 53 người gặp nạn.

Theo điều tra căn cứ này là điểm hậu cần tu sửa chiến hạm tự đi, trước khi chiến tranh biên giới xảy ra tầng 13 là nơi ở của những nhân viên hậu cần sửa chữa chiến hạm tự đi số 512.

Lịch vũ trụ, 4h 22 phút ngày 15 tháng 7 năm 3433, tại căn cứ nào đó của đội chiến đấu trên không, trung tá Lệ Na Sa, thiếu Tá Kỳ Na trên đường đi đến tập đoàn quân tinh hệ Cổ Long Vân đảm nhận nhiệm vụ sỹ quan huấn luyện chiến cơ, do phi thuyền vận chuyển chuyên chở gặp sự cố, phi thuyền phát nổ toàn bộ thành viên đều gặp nạn.

Theo những sỹ quan binh lính cùng chiến đội của hai vị cho biết, lúc này mà điều sỹ quan chỉ huy chủ lực của chiến đội rời khỏi tiền tuyến là không hợp lý, đồng thời cũng chứng thực hai vị này chính là sỹ quan chỉ huy huấn luyện chiến hạm tự đi.

Tin tức phát sóng đến đây liền hết, bắt đầu phát quảng cáo, đồng thời thông báo sau khi quảng cáo kết thúc sẽ chiếu tiếp. Nhưng chỉ mấy phút tin tức ngắn này lần đầu tiên phát sóng đã khiến cho cả Liên Bang chấn động.

Lúc Đường Long xem tin tức này, cả Liên Bang vì đài truyền hình tư nhân Tân Kỳ phát sóng quảng cáo trên tất cả các kênh truyền hình phát sóng 5 phút quảng cáo, cho nên toàn bộ đều xem tiết mục này.

Đoạn đối thoại lúc đầu khiến cho người ta dễ dàng đoán ra được người ngồi là ai, còn một người suy nghĩ liền biết đó là ai ở hành tinh Hài Khả ai là người có quyền lực nhất?

Lúc này, toàn bộ dân chúng đều đang giận dữ mắng chửi người có đứa con tên là Đường Đặc Lôi Tư kia, binh lính các nơi, đặc biệt là binh lính hành tinh Hài Khả càng không quan tâm đến sự ngăn cản của hiến binh, bao vây Bộ Tư lệnh trung tướng Sách Tư yêu cầu trung tướng xuất hiện giải thích, nhưng đáng tiếc kết quả nhận được là trung tướng Sách Tư đã mất tích.

Lúc quân khu hành tinh Hài Khả bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát, thượng tướng Cổ Áo đích thân đến hành tinh Hài Khả, ngoài việc chứng minh mình trong sạch và sau khi ra lệnh dốc toàn lực điều tra, cũng nhắc nhở các binh sỹ không nên quên rằng đây là tiền tuyến, phải đề phòng sự tấn công của kẻ địch từng giây từng khắc, như vậy mới khiến cho những binh sỹ đang giận dữ quay trở về đội.

Còn những người tham gia tranh cử nghị viên vốn bị người phát ngôn quân đội ép bức, vội nắm lấy cái cơ hội tốt này chạy ra đả kích những đối thủ cạnh tranh bỏ xa mình.

Đài truyền hình tư nhân Tân Kỳ, sau khi phát lại lần 2, vội phát trực tiếp chương trình phỏng vấn thân nhân của những binh lính nhận được thông báo hi sinh ngoài ý muốn kia.

Đối diện với lời kêu gọi: Nghiêm trị hung thủ của những thân nhân đang đau khổ cực độ này! Cảm giác tốt của quần chúng đối với quân đội giảm sút, những người phát ngôn đại diện quân đội liền bị quần chúng bỏ rơi.

Chăng bao lâu, toàn quốc liền dấy lên làn sóng trừng phạt những người quân nhân vô sỷ.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhận được tin tức này vội nhảy ra, nói sẽ tổ chức một tổ kiêm tra, điều tra sự việc này. Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lấy hình tượng chính nghĩa xuất hiện, tỉ lệ ủng hộ ngay lập tức không ngừng tăng lên, còn Trần Dực cũng trong lúc này đứng ra biểu thị rõ lập trường ủng hộ Nguyên Tổng Thống.

Hành tinh Đặc Luân thủ đô Vạn La Liên Bang, ở một căn nhà nọ, Trần Dực bưng ly rượu lặng lẽ nhìn dáng vẻ nước bọt văng tung tóe của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), bất giác cười nham hiểm.

Mặc dù tỉ lệ ủng hộ của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đã dẫn đầu trước mình rất xa, nhưng điều này hoàn toàn không cần quan tâm. Còn 2 tuần nữa mới đến ngày bầu cử chính thức, đến lúc đó chỉ cần mình đưa những chứng cứ mà mình đang có trong tay ra, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đừng nói đến chuyện làm tổng thống, e rằng còn phải ngồi tù cả đời.

Trần Dực lắc lắc ly rượu trong tay tự nói: “Kỳ lạ, cái tin tức đó là do kẻ nào tạo ra? Đài truyền hình Tân Kỳ nói là nhận được thư nặc danh, tin tức theo điều tra là sự thật, nhưng tại sao mạng lưới tình báo của ta lại không điều tra ra được là kẻ nào đã gửi? Điều này vừa nhìn thì biết do Sách Tư làm, bởi vì không thể nào lắp đặt máy quay mà ông ta không biết. Nhưng ông ta làm như vậy để làm gì? Ông ta không phải là tâm phúc của Mục Ân Lôi Tư hay sao?”

Trần Dực đương nhiên biết Mục Ân Lôi Tư chiếm công lao của Đường Long, nhưng vì sự nghiệp của mình, ông ta không muốn gây mâu thuẫn với một đại tướng trong tay nắm giữ trọng binh.

Trần Dực cũng biết những người trong quân đội vừa nhìn là đã biết nội tình bên trong của Mục Ân Lôi Tư, Đường Đặc Lôi Tư là một người như thế nào, những người trong nội bộ không ai là không rõ.



Cái thằng khống kiếp đó ngay đến cả súng còn không biết sử dụng nữa là, chứ đừng nói đến chuyện có thể chỉ huy chiến hạm lập được đại công? Nói con mèo nhỏ còn có thể sinh ra chuột con còn có người tin.

Nhưng những người này cũng vì những nguyên nhân khác nhau mà không dám vạch trần ông ta, dù gì thì chuyện chiếm đoạt công lao của thuộc hạ, ở đâu cũng có, chuyện thường thấy.

Nhất định là do kẻ địch của Mục Ân Lôi Tư làm ra những chuyện như thế này, nhưng kẻ địch của Mục Ân Lôi Tư dường như sớm đã chuẩn bị kỹ hết rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Dực giật mình, trong đầu hiện ra hình ảnh của một người: “Lẽ nào là ông ta….”

Lúc này, tại phủ Nguyên soái. Sách Tư cung kính đứng bên cạnh Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), nhìn màn hình TV hiện ra cảnh biểu tình thị uy ở các nơi. Ông ta nói với Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc): “Thưa Nguyên soái, tất cả đều nằm trong dự tính của ngài, thanh danh của Mục Ân Lôi Tư đã bị hạ thấp, lần này ông ta nhất định không thể trở mình được.”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không nói liền, mà ấn cái nút, chuyển sang đài truyền hình của tinh hệ phía Nam, sau khi ông ta xem mới từ từ nói: “Thật nguy hiểm.”

“Thật nguy hiểm?” Sách Tư đầu đầy mồ hôi, không biết điều mà Nguyên soái nói đến là gì.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) chỉ lên màn hình nói: “Có nhìn thấy không, đài truyền hình của 3 tinh hệ phía Nam, đều không có những báo cáo đối vơi tin tức kia, cho dù có cũng nói đơn giản vài câu không rõ ràng. Theo tin tình báo lúc tin tức này được phát sóng, giới tin tức của 3 tinh hệ ở phía nam đều bắt đầu bị khống chế sóng phát, khiến cho quần chúng ở nơi đó không xem được tiết mục của các tinh hệ khác. Không những đài truyền hình nhà nước bị như vậy, ngày cả đài truyền hình tư nhân cũng vậy. Hơn nữa, những quân nhân của phái Lôi Tư đều duy trì yên lặng, anh nói điều này không nguy hiểm sao?”

Sách tư đổ mồ hôi hột, giọng run run nói: “Lẽ nào, lẽ nào Mục Ân Lôi Tư ông ta dám dụng binh làm loạn?”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vẫn nói với giọng điềm tĩnh: “Rất có khả năng, mặc dù phái Lôi Tư không phải là phái mạnh nhất, nhưng phái của ông ta lại rất đoàn kết, đặc biệt là trụ sở Lôi Tư, nơi đó không những là nơi ông ta sinh ra và lớn lên, cũng là nơi ông ta trở nên mạnh mẽ, quan chấp chính ở những hành tinh tinh hệ đó đều là người của ông ta.”

“Thưa sếp, nhanh ra lệnh phong tỏa cảng vũ trụ, hãy để tôi dẫn đội hiến binh đi bắt Mục Ân Lôi Tư, nếu để ông ta thoát khỏi thủ đô, sẽ như thả hổ về rừng! Liên Bang sẽ bị chia rẽ!” Sách Tư căng thẳng nói, ông ta nói xong liền cầm điện thoại, chuẩn bị gọi đội hiến binh.

“Xì xì.” Một tia laser sáng chói lóe lên, giữa trán của Sách Tư xuất hiện một lỗ nhỏ bằng ngón tay, máu tươi từ từ chảy ra.

Sách Tư hai mắt mở to không dám tin vào mắt mình, sững người nhìn Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) trong tay nắm khẩu súng laser. Phịch một tiếng, Sách Tư liền như vậy ngã xuống không nhắm mắt.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đi đến bên cạnh Sách Tư ngồi xuống, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Sách Tư lần cuối, lúc này cũng có thể nhìn thấy ánh mắt đau khổ bi thương lộ ra trong mắt của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc).

Hồi lâu, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) thở dài, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, ông mặc dù tuyên là trung thành với tôi, nhưng đối tượng trung thành thật sự trong lòng ông vẫn là Vạn La Liên Bang này.”

Ông ta lấy tay vuốt mắt Sách Tư, đứng lên lạnh lùng nói: “Quẳng vào lò đốt.”

Giọng nói vừa dứt, một bức tường trong phòng mơ ra không tiếng động, một quân nhân đeo mặt nạ phòng độc không nhìn rõ dáng người, nhanh chóng đi đến bên cạnh Sách Tư, một tay nắm, một thi thể nặng hơn 50 kg nhẹ nhàng bị lôi lên, người quân nhân này không lên tiếng quay người đi trở vào cái nơi mà hắn đã đi ra.

Lúc này có thẻ nhìn thấy người quân nhân này đeo đôi găng tay da màu đen, dưới ánh đèn, giữa bàn tay và cổ tay, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tia sáng kim loại.

Lúc này một chiếc phi thuyền tư nhân ở cảng vũ trụ đang rời khỏi mặt đất.

Trong khoang, hai người mặc áo khoác dày, nhìn thấy phi thuyền bay lên, cuối cùng thở nhẹ nhõm cởi y phục. Đó chính là hai cha con Mục Ân Lôi Tư.

Đường Đặc Lôi Tư tinh thần hốt hoảng hỏi: “Cha, lam sao đây? Chúng ta có phải ra tòa án binh hay không?”

“Hừ, chỉ cần ta trở về nơi đóng quân, ai dám đưa ta ra tòa án binh? Mục Ân Lôi Tư cầm bình rượu, dùng răng cắn nắp bình, ừng ực uống mấy ngụm.

Đường Đặc Lôi Tư vẫn lo lắng hỏi: “Nhưng, nếu như chính phủ và Quân bộ Liên Bang đông thời phát lệnh truy nã, những người đó sẽ đưa chúng ta trở lại hay không?”

Yên tâm, nhưng tên đó mà dám phát lệnh truy nã ta, ta liễn dẫn binh tạo phản! quan viên chính phủ của 3 tinh hệ phía Nam đều là người của ta, tướng lĩnh quân đội cũng toàn là người do ta một tay đề bạt, bọn họ sẽ không dám làm phản ta. Hơn nữa lúc này Liên Bang đang đối địch cùng với Đế quốc, chính phủ Liên Bang hoàn toàn không dám mạo hiểm đắc tội với ta. Mẹ nó, vẫn là quê nhà tốt, ta biết là những người ở thủ đô đều là những người vong ân phụ nghĩa, Sách Tư cái thằng khốn kiếp lại dám chơi ta, ta nhất định không tha cho hắn!” Nhìn những tin tức kia, phản ứng đầu tiên của Mục Ân Lôi Tư chính là Sách Tư bán đứng ông ta.

“Cha, cha nói kẻ nào là người đứng đằng sau chuyện này? Sách Tư không có gan to như vậy đâu?”

“Mẹ nó, không phải Trương Quân Long, Mộ Kiệt Đặc, thì là Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) những thằng cha này, ngoài 3 người này ra còn ai dám chống đôi ta nữa! Hãy điều tra cho ta, ta nhất định cho hắn biết tay!” Mục Ân Lôi Tư giận dữ mắng.

Đường Đặc Lôi Tư không tiếp lời, hắn biết mình không còn nguy hiểm nữa, tinh thần không thèm để ý đến việc này nữa, bây giờ hắn đang tiếc không thể gặp mặt mấy cô em học chung trường. “Mẹ nó, đang định hưởng thụ mùi vị của gái thủ đô, thật không ngờ đừng nói là sờ, này cả nhìn cũng chưa được nhìn đã phải về nhà, hành tinh Đặc Luân, ta nhất định sẽ trở lại!” Đường Đặc Lôi Tư mắng thầm.

Quần chúng Vạn La Liên Bang đang vô cùng náo nhiệt bỗng yên lặng, bởi vì Nguyên soái của quân đội Liên Bang muốn tổ chức họp báo về sự kiện anh hùng.

Lúc danh vọng quân đội không ngừng tuột dốc, mãi duy trì yên lặng, cuối cùng Nguyên soái cũng đã lên tiếng, không những quần chúng bao vây xung quanh đài truyền hình, đến ngay cả trên có tướng bốn sao, dưới là binh lính đều yên lặng chờ đợi Nguyên soái lên tiếng.

Tất cả phóng viên của toàn Liên Bang và những phóng viên của những nước lân cận, đều tranh giành nhau tham gia buổi họp báo.

Nạp Mẫu Cáp nén cơn giận dữ ngồi bên TV, tổ kiểm tra của ông ta còn chưa thành lập, thống soái quân đội đã chạy ra phát biểu, ông ta không phải là người của mình hay sao? tai sao lại tranh giành với mình?

Mặc dù Nạp Mẫu Cáp giận Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không nói với mình một tiếng đã chạy ra phát biểu ý kiến, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, bởi vì mình bây giờ chỉ là một người tham gia tranh cử chức tông thống, hơn nữa chuyện này là chuyện của quân bộ, Nguyên soái, sỹ quan cao nhất của quân đội, đứng ra phát biểu ý kiến là hợp tình hợp lý.

Không lâu sau, trên đài có treo tấm bảng Quân Bộ Liên Bang, xuất hiện gương mặt cương nghị của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), ưỡn ngực, sau khi ông ta đứng vững trên cái đài đó, hai mắt xình khắp lượt xung quanh, đôi mắt lanh lợi đó khiến cho quần chúng và quân quan đều phải sợ.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn những phóng viên đang giơ cao tay kia, ông ta ra hiệu một cái, trầm ngâm nói: “Trước khi đặt câu hỏi, xin mọi người hãy dành 1 phút mặc niệm cho những vị anh hùng của chúng ta.

Nghe thấy lời này, mọi người đều bỏ tay xuống, nhắm mắt lại, bọn họ không muốn đắc tội với quân nhân và quần chúng Liên Bang.

Mọi người đều cho rằng đây là vì những quân nhân bị hại kia tiến hành mặc niêm, nhưng sau khi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mở mắt nói chuyện, mọi người đều ngớ ra.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói: “vị quân nhân anh hùng này chính là tư lệnh quân khu Hài Khả tinh hệ Cổ Long Vân, trung tướng Sách Tư.”

Sau khi mọi người tỉnh lại, ngay lập tức không ngừng tranh luận, quần chúng ở bên ngoài xem TV bắt đầu chửi, còn những binh sỹ kia thì ngớ người xem TV.

Quân nhân anh dũng? Sách Tư ông và Mục Ân Lôi Tư cấu kết với nhau, xem mạng người như cỏ rác, Nguyên soái có phải đầu óc mê muội rồi hay sao? Giờ phút này lại muốn mọi người mặc niệm vì một người như vậy? Mọi người đều quên suy nghĩ tại sao Sách Tư lại bị chết.

Ngay lập tức có phóng viên giận dữ đứng dậy hỏi: “Thưa Nguyên soái, trung tướng Sách Tư có xứng đáng với hai từ anh dũng hay không? Ông ta có xứng để chúng tôi mặc niệm hay không?”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) gật đầu nói rõ: “Ông ta xứng đáng!”

Lời này vừa nói ra ngay lập tức mọi người đều ồ lên, những phóng viên đầu óc nhạy bén đã nghĩ đến đầu đề của bài báo mình.

Người phóng viên đứng dậy hỏi vẫn muốn hỏi nữa, nhưng ông ta đột nhiên phát hiện có mấy người quân nhân đứng sau lưng Nguyên soái, mà trong đó có hai nữ sỹ quan xinh đẹp, cảnh này khiến ông ta quên mất câu hỏi.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn vào ống kính nói: “có lẽ mọi người đều muốn hỏi tại sao tôi lại nói trung tướng Sách Tư là một quân nhân anh dũng, đáp án chính ở trên người những quân nhân này. Xin mọi người hãy tự giới thiệu.” Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói xong liền bước qua một bên, để cho những người lính đó xuất hiện trước ống kính.

Chỉ nhìn thấy một thượng tá trung niên đứng ở trên đầu, bước lên trước một bước nhìn ống kính cúi chào nói: “Thượng tá Ca La, giám ngục trưởng giám ngục sỹ quan quân sự hành tinh Hài Khả!”



Sau khi ông ta lùi ra sau, nữ sỹ quan xinh đẹp đứng bên cạnh ông ta bước lên trước hành lễ nói: “Trung tá Lệ Na Sa, đội trưởng chiến đội phi hành thứ nhất hành tinh Hài Khả.”

Sau khi cô ấy bước ra sau, những người đằng sau lần lượt bước lên trước báo cáo thân phận của mình: “Thiếu tá Kỳ Na, tiểu đội trưởng chiến đội phi hành thứ nhất hành tinh Hài Khả.”

“Thượng sỹ Lai Đặc, đội trưởng đội hậu cần 34, căn cứ hậu cần hành tinh Hài Khả.”

“Trung sỹ Lưu Tư Hạo, ngư lôi thủ chiến hạm tự đi số 512.”

Những cái tên này nếu mấy ngày trước đây nói ra thì chắc không một ai biết đến, nhưng bây giờ lúc này dường như người người đều nghe qua, sau khi mọi người nghe thấy những lời này, toàn bộ đều trừng to mắt sững người nhìn những người trên màn hình, bọn họ không phải là đã chết rồi sao? tại sao còn sống?”

Lúc này Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) trở lại bục, ổn định nói: “Mọi người đều xem những tin tức mấy ngày trước đây, tin rằng mọi người đều biết họ là ai. Tôi có thể nói cho mọi người biết, những câu chuyện sau tin tức hiển thị quả thực đã xảy ra, nhưng khác với báo cáo, trong 3 câu chuyện này không có ai thương vong.”

Mọi người ở phía dưới đều ngớ ra, sau khi nghe thấy lời này, những người thân vốn đang đau thương tuyệt vọng ngay lập tức hoan hô vui mừng.

Phản ứng đầu tiên của những phóng viên trong hội trường vẫn là hỏi người đó: “Thưa Nguyên soái, những người ngày có thể sống sót, lẽ nào đều là công lao của trung tướng Sách Tư?”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) gật đầu nói: “Đúng vậy, cái tin tức mà mọi người được xem là do trung tướng Sách Tư quay lại. Nhưng đáng tiếc trung tướng Sách Tư chỉ kịp cứu mọi người, thì đã …” nói đến đây, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhắm mắt, lắc đầu đau khổ.

Quần chúng và binh sỹ nhìn đến đây, liền mở miệng mắng, nhưng lần này không phải là mắng nguyên soái.

Nguyên soái mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng mọi người đều biết Sách Tư bị Mục Ân Lôi Tư hại chết.

Phản ứng của phóng viên và quần chúng không giống nhau, đối với những chuyện suy nghĩ là biết kết quả, bọn họ không thèm quan tâm đến, điều mà bọn họ theo đuổi là tin tức càng quan trọng hơn. Cho nên một người phóng viên đứng lên sau khi biểu thị sự tôn kính với trung tướng Sách Tư, liền hỏi: “Tại sao trung tướng Sách Tư không cáo phát người đó ngay từ khi sự việc này mới bắt đầu xảy ra, mà lại lén lút làm thế? Ơ xin lỗi, xin thứ lỗi cho việc tôi đã sử dụng từ này.”

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) trực tiếp trả lời: “Nếu như anh là người đó, anh có đề phòng trung tướng Sách Tư hay không?”

Sau khi nhận được câu trả lời, người phóng viên này liền hỏi tiếp: “Cho dù người đó cao hơn ông ta, nhưng trung tướng Sách Tư không thuộc quyền quản lý của ông ta, lại sao lại làm việc cho ông ta, vì sao …” còn chưa nói hết thì đã bị Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ngắt lời.

“Quy định quân quy Liên Bang, tướng 4 sao có quyền ra lệnh cho bất kỳ người quân nhân nào của Liên Bang, đối với người làm trái lệnh có thể tiến hành xử phạt.” Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói câu này đã bộc lộ ra quyền lực to lớn của tướng 4 sao.

Lúc này có 1 phóng viên đứng lên hỏi: “Xin lỗi, thưa Nguyên soái tôn kính, xin thứ lỗi vì tôi đã xen vào. Tôi là phóng viên của nước cộng hòa Thái Tư, tôi cho rằng chế độ quân đội của quý quốc có vấn đề.” Lời này khiến cho mọi người giật mình, mọi phóng viên trong hội trường đều biết đây là tham gia vào việc nội chính của nước khác.”

Người phóng viên này không đợi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đồng ý, liền tiếp tục nói: “Chế độ quân đội của nước chúng tôi trên cơ bản cũng giống như quý quốc, nhưng các sỹ quan các khu vực quốc phòng chỉ có thể ra lệnh đối với những thuộc hạ dưới quyền của họ, họ không có quyền lực gì đối với những khu vực quốc phòng khác, người có quyền ra lệnh đối với tất cả các binh sỹ, chỉ có người sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội, Tổng Thống và Nguyên soái.

“Theo lý mà nói, Nguyên soái là một trong những người có quyền ra lệnh đối với tất cả các binh sỹ của quý quốc, cũng là người sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội của quý quốc. Đương nhiên, tại hạ không yêu cầu quý quốc giống như nước chúng tôi, chỉ là nếu như quý quốc có thể cắt giảm quyền lực của các khu vực quốc phòng, vậy thì chuyện như vậy sẽ không xảy ra. Xin thứ lỗi cho tôi nói một mình, tôi hoàn toàn không có ý can thiệp vào việc nội chính của quý vị, chỉ là cảm thấy không nói không thoải mái.”

Nói xong liền khom người chào rồi ngồi xuống.

Từng lời nói của người phóng viên này được truyền khắp Vạn La Liên Bang, lúc này mọi người dân và binh lính mới hiểu ra, thì ra xuất hiện chuyện như thế này, là vì quyền lực của một trong vị tướng 4 sao, người chỉ dưới 1 người là quá lớn! Còn những người sỹ quan cao cấp minh mẫn kia ngay lập tức nghĩ đến chuyện quân giới sẽ xuất hiện chấn động mạnh.

Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không nói tiếng nào, một người nước ngoài đề cập đến một nghi vấn về quân chế của Liên Bang, thân là Nguyên soái Liên Bang lẽ nào có thể trả lời là đúng hay sao? Đừng nói là câu nói đúng, ngay cả nói cũng không dám nói, nếu không sẽ bị cho là thảo luận việc nội chính với nước ngoài.

Lúc này một phóng viên đứng dậy nói lớn: “Tôi là công dân hợp pháp của Vạn La Liên Bang, có quyền bầu cử, tôi yêu cầu sửa đổi “tướng 4 sao có quyền ra lệnh cho bất kỳ người quân nhân nào của Liên Bang” thành ngoài “người sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội Liên Bang ra, không ai có quyền ra lệnh cho những người quân nhân không thuộc quyền quản lý của mình!”

Những người xem TV liền bàn tán xôn xao, toàn bộ đều đồng ý với lời nói của người phóng viên này, bọn họ không muốn có chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Công dân của nước mình đương nhiên có quyền nói như vậy, cho nên Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) cười nói: “Xin lỗi, đây là vấn đề thảo luận của chính phủ, quân đội không thể tham gia việc chính trị.”

Người phóng viên này liền gật đầu nói: “Xin lỗi, tại hạ nhất thời kích động, tôi sẽ đề nghị với nghị viên của khu vực của tôi.”

Những người tranh cử chức nghị viên tạm dừng việc vận động bầu cử, ngồi xem trước TV, biết được lời của phóng viên này đã đánh động tiếng nói trong lòng dân chúng, đương nhiên cũng biết lần sau mình sẽ làm sao để vận động phiếu bầu.

Người phóng viên đó không ngồi xuống, ngược lại tiếp tục hỏi: “Thưa Nguyên soái, bây giờ nhân chứng vật chứng đã có đủ, không biết Nguyên soái xử lý người đó như thế nào? Theo quân quy chuyện này là chuyện mà quyền hạn của nguyên soái có thể ngay lập tức xử lý phải không?”

Những sỹ quan quân đội biết những chuyện nội bộ nghe thấy lời này, đều lắc đầu cười khổ.

Quân quy quy định, sỹ quan cao nhất quả thực có thể trong tình hình chứng cứ đầy đủ tiến hành xử lý tất cả các sỹ quan bao gồm tướng 4 sao. Nhưng trong quân đội xuất hiện các bè phái, hơn nữa sau khi các viên chức chính phủ và tập đoàn tài chính gia nhập các bè phái này, một tướng 4 sao đảm nhận vị trí thủ lĩnh của bè phái, thì không phải là chuyện mà Nguyên soái có thể đơn độc xử lý được.

Người ngoài không biết thì không sao, thân là phóng viên lẽ nào ngay cả chuyện này cũng không biết?

Trong trường hợp đang truyền hình trực tiếp mà đề cập đến, không phải là đang làm khó Nguyên soái hay sao?

Các sỹ quan cao cấp vốn tưởng rằng Nguyên soái sẽ tìm lý do thoái thác, nhưng không ngờ Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) sau khi nghe thấy câu hỏi của người phóng viên này, khuôn mặt lạnh lùng nhìn khắp lượt mọi người, gật đầu nói: “Mục Ân Lôi Tư thân là tướng 4 sao, vì mưu lợi riêng, chiếm đoạt công lao của binh lính, để cho người thân hưởng thay. Lại càng vì ngăn cản chuyện bị bại lộ, mà giết người diệt khẩu, hành vi của ông ta đã gây tổn hại danh dự của người quân nhân Liên Bang, không những vi phạm quân pháp, càng vi phạm hiến pháp của Liên Bang! Bây giờ tôi với thân phận là Nguyên soái của Vạn La Liên Bang, tôi tuyên bố hình thức xử phạt đối với đại tướng 4 sao Mục Ân Lôi Tư: cách bỏ tất cả mọi chức vị quân đội của Mục Ân Lôi Tư, tước bỏ tư cách quân nhân của ông ta. Ngay lập tức truy nã bắt giao tòa án tối cao Liên Bang xử lý!” Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói xong liền đứng nghiêm chào rồi rời khỏi.

Chuyện Mục Ân Lôi Tư bỏ chạy về phương Nam, những người trong nội bộ đều biết. Những người hiểu rõ nội tình đều rõ, cho dù Mục Ân Lôi Tư bây giờ không phải là quân nhân, binh quyền 10 vạn chiến hạm ở phương Nam vẫn nằm trong tay ông ta, ai dám bắt ông ta dẫn độ về Thủ đô?

Cho dù không nói đến đội quân này, hiến binh, cảnh sát, đặc vụ ở phương nam, e rằng cũng không có ai nghe lệnh đi bắt Mục Ân Lôi Tư, còn những người ở các hành tinh khác nghe theo lệnh của Mục Ân Lôi Tư tiến hành giới bị, ngược lại hơi bị lớn.

Hành tinh Hào Tư, tinh hệ Mục Lê ở phía Nam Vạn La Liên Bang, tinh hệ thủ phủ.

“Mẹ nó, cái thằng khốn kiếp, lại dám cách quân chức và tư cách quân nhân của ông? Ông mày sẽ đợi mày đến bắt!” Mục Ân Lôi Tư đang uống rượu tức giận ném chai rượu về phía hình ảnh lập thể của Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc).

Chiếc máy chiếu duy nhất của cả tinh hệ phía Nam không bị ngăn chặn có thể thu được tín hiệu truyền hình của Thủ đô, vì thế mà bị hỏng.

“Ba, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) thật sự truy nã chúng ta, làm sao đây?” Đường Đặc Lôi Tư run run hỏi.

Trên phi thuyền tháo chạy về nghe thấy lời của phụ thân, lúc đó không sợ bị truy nã. Nhưng khi quay về suy nghĩ, phái của mình chỉ có 10 vạn chiến hạm, còn Liên Bang thì có 40 vạn chiến hạm, binh lực không đủ để so sánh.

Còn việc nói Liên bang đối địch với Đế Quốc, nhưng Đế Quốc chỉ mới xảy ra xung đột ở biên giới thôi thì không đến nữa. Còn những tất cả chiến hạm cao cấp của phái mình đều nằm ở hành tinh Hài Khả, khi Sách Tư chết đi thì đã bị Liên Bang khống chế, cho dù Sách Tư không chết, e rằng cũng vậy.

Lực chiến đấu lớn mạnh như vậy đã có thể chống đỡ sự xâm lược của 10 vạn quân Đế Quốc, mình chỉ với 10 vạn chiến hạm làm sao có thể chống đỡ nổi lúc nào cũng có thể điều động được 40 vạn chiến hạm của Liên Bang cơ chứ?

Đường Đặc Lôi Tư càng nghĩ càng sợ, lúc hắn nghe thấy thật sự bị truy nã, đã bắt đầu hoảng hốt.

Mục Ân Lôi Tư nghe thấy lời này, lập tức xông đến mắng con trai: “Hoảng hốt cái gì! Không phải mày, thì đâu có xảy ra việc lớn như thế này! Câm miệng cho ta, đứng ở đó!”

Đường Đặc Lôi Tư bị dáng vẻ của phụ thân dọa làm cho khiếp sợ, ngoan ngoãn im lặng đứng bất động.

Mục Ân Lôi Tư vừa đi vừa mắng: “Mẹ nó! Cái thằng Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), thì ra Sách Tư vốn là người của hắn. Ngươi thật lợi hại, sơm đã sắp xếp tất cả, để ta chủ động rơi vào tròng.”

Đường Đặc Lôi Tư kinh ngạc: “Cái gì? Ý cha nói tất cả đều do Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) làm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Binh Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook