Chương 4
Thập Thế
02/10/2020
Đường Chính Ngôn cho rằng y xấu hổ, lơ đễnh nói:
“Không sao đâu, ngươi cứ coi như là tiểu tư trong nhà ngươi ấy.”
Bồ Đào nhìn hắn một cái:
“Sao ngươi biết trong nhà ta có tiểu tư?”
Đường Chính Ngôn mỉm cười:
“Dĩ nhiên là nhìn ra được. Từ cách ngươi nói năng đến quần áo ngươi mặc, trong nhà hẳn là giàu sang, không thể thiếu nha hoàn tiểu tư hầu hạ. Ngươi không cần ngại ngùng, ta cứu ngươi không phải vì ham phú quý, mà là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp Phật, đây là duyên phận đã định. Hiện tại ngươi cứ ở lại chỗ này của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
Bồ Đào nắm chặt góc áo, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng nghịu. Trước kia mỗi khi y tắm rửa không chỉ có tiểu tư hầu hạ, còn có đại nha hoàn xinh đẹp giúp y cọ người, y cũng chưa từng cảm thấy có gì không đúng. Chính là lúc này không biết vì sao, lại cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Đường Chính Ngôn bình tĩnh mà nhẹ nhàng nói:
“Vết thương trên người ngươi rất nhiều, tuy rằng mỗi ngày khi thay dược ta đều giúp ngươi lau một chút, nhưng dù sao cũng không quá kỹ càng. Ngươi trong một thời gian ngắn không thể xuống giường được, nằm lâu dễ bị hoại tử, phải tắm rửa thỏa đáng một chút. Nếu ngươi ngượng thì có thể nhắm mắt lại, tất cả đều là nam tử, ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.”
Một câu vui đùa cuối cùng, thật sự là vì bộ dáng xấu hổ của Bồ Đào rất đáng yêu, Đường Chính Ngôn nhịn không được liền muốn trêu đùa y một chút.
Mặt Bồ Đào giống như phát sốt, sĩ diện nói:
“Ai, ai ngượng chứ, ta chỉ là nhất thời không quen được thôi. Đến đây đi, đến đây đi, mấy ngày nay bẩn đến khó chịu, ta đã sớm không chịu nổi.
Đường Chính Ngôn bật cười trầm thấp, tiến lên cởi vạt áo của y ra.
Mấy ngày nay đều là hắn xử lý miệng vết thương cho Bồ Đào, thay dược lau người, cho nên động tác vô cùng thuần thục. Vả lại hắn nuôi lớn hai đệ đệ, trên phương diện chăm sóc người khác tự nhiên rất tự tin. Mặt Bồ Đào còn chưa hết đỏ rực, Đường Chính Ngôn đã giúp y lau xong hơn nửa.
Nhưng là đến nửa người dưới, Đường Chính Ngôn muốn cởi quần y ra, Bồ Đào cuống quít dùng cánh tay không bị gãy túm lấy, lắp bắp nói:
“Này, cái này không cần đi.”
Đường Chính Ngôn thực ra cũng có chút do dự. Trước kia hắn cũng xuất thân là công tử thế gia, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực mà trưởng thành, sau vì trong nhà xảy ra biến cố, mới không thể không mang theo hai đệ đệ trở về nguyên quán của mẫu thân sinh sống. Trước đây hắn cảm thấy hầu hạ người khác là việc của mấy kẻ thấp kém, nhưng sau khi biết được lòng người trong thế gian dễ thay đổi, đã từ bỏ cách nghĩ này, cũng không vì cuộc sống nghèo hèn của mình hiện nay mà lấy làm hổ thẹn. Nhưng là hắn đã đọc đủ thứ thi thư, quy củ nhã nhặn, đột nhiên bảo hắn giúp một người ngoài huyết thống ruột thịt làm chuyện thân mật như thế, cũng không khỏi có chút cố kỵ.
Hắn thấy mặt Bồ Đào đỏ đến mức sắp chích được ra máu, nghĩ rằng y dù sao cũng không phải hài đồng ngây thơ bé nhỏ như đệ đệ của mình, là thiếu niên đã trải sự đời, cũng có lúng túng, nghe vậy ngẫm nghĩ, nhân tiện nói:
“Như vậy đi, tay phải ngươi có thể cử động, tự lau được không?”
Thấy Bồ Đào gật đầu liên tục, nói:
“Vậy ngươi tự mình làm đi. Bao giờ xong thì gọi ta, ta đi ra ngoài trước.”
Hắn đưa khăn vải đã được vò sạch thấm ướt đưa cho Bồ Đào, xoay người ra cửa, còn chu đáo đóng kỹ cửa phòng.
Bồ Đào nhẹ nhàng thở ra, vụng về cứng ngắc lau sạch sẽ chỗ riêng tư, sau đó đỏ mặt thấp giọng gọi một tiếng:
“Được, xong rồi. Vào đi.”
Đường Chính Ngôn vẫn đứng chờ ngoài cửa, vểnh tai lên mới nghe thấy tiếng Bồ Đào gọi, liền đẩy cửa đi vào, lau hai chân giúp y một lần.
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, Bồ Đào cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Tóc khô mát, người sạch sẽ, tuy rằng vẫn kém thoải mái hơn là được tắm nước ấm, nhưng cũng được, buổi tối có thể ngủ ngon một giấc.
Chỉ là sáng sớm ngày hôm sau y lại đỏ mặt tới mang tai, xấu hổ muốn chết.
Khi Đường Chính Ngôn thay dược giúp y thì để ý đến đó, có chút kinh ngạc một cái, thấy tâm tình y không tốt, lại vội cười nói:
“Ngươi khôi phục không tệ đâu. Này cũng không sao, ta mang điểm tâm đến cho ngươi.”
Nói xong rất chu đáo mà ra ngoài.
Bồ Đào dùng chăn mỏng bịt chặt lên mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Bởi vì đêm hôm qua y đã mộng xuân, sáng sớm hôm nay ngủ dậy thì quần cũng ướt, thật là muốn chết!
Đường Chính Ngôn sẽ nghĩ sao đây? Bị thương nặng như thế còn có tâm tình mà mộng xuân? A! Để y đi chết đi!
Qua một lúc lâu sau, Đường Chính Lễ tùy tiện đẩy cửa đi vào, nói:
“Phương Đình, ta mang điểm tâm đến cho ngươi đây. Ai, sao ngươi còn nằm trong chăn thế? Mau dậy đi. Ca ca ta nói vừa rồi không cẩn thận làm đổ nước lên người ngươi, kêu ta giúp ngươi thay quần và chăn đệm.”
Bồ Đào đỏ mặt chui ra khỏi chăn, nói:
“Không sao đâu không sao đâu. Ngươi đặt cơm xuống đi, ta tự mình thay.”
“Chân ngươi còn bị thương mà, làm sao thay được? Để ta làm cho.”
“Không cần, thật sự không cần!”
Bồ Đào khẩn trương, nói:
“Ta cũng không phải là phế nhân, tự mình cũng làm được!”
Đường Chính Lễ nghe vậy, lắc đầu giống như tiểu đại nhân, nói:
“Đại ca nói ngươi có thể sẽ không đồng ý, thật đúng là. Vậy ngươi cứ thay quần với chăn trước đi, ta đi xuống ruộng trước. Điểm tâm đặt ở đây cho ngươi nhé.”
Bồ Đào thở phào nhẹ nhõm, thầm oán Đường Chính Ngôn sao lại để tiểu tử Đường Chính Lễ này vào đây? Tuy rằng dùng lý do nào có còn được, nhưng sao y có thể để cho một thiếu niên mười hai tuổi giúp y thay quần áo chứ.
Y dùng một cánh tay còn nguyên vẹn cởi khố xuống, thở hồng hộc, ra một thân mồ hôi. Xương ngực bị gãy cũng có chút đau.
Một lát sau Đường Chính Ngôn đẩy cửa đi vào, nói:
“Ngại quá, vừa rồi có người đến tìm ta nói chuyện, ta sợ ngươi không thoải mái, mới bảo Chính Lễ đến giúp ngươi thay quần áo trước.”
Hắn thấy chiếc khố khô đặt ở bên cạnh, lại nhìn Bồ Đào chôn mặt ở trong chăn không lên tiếng, cảm thấy y thẹn thùng như vậy thật sự có chút đáng yêu, không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói:
“Mọi người đều là nam tử thành niên rồi, những việc như thế này rất bình thường, không có gì phải ngượng ngùng. Ta thấy ngươi khôi phục không tệ, mấy ngày nữa có thể xuống giường rồi.”
Bồ Đào thấp giọng ừ một tiếng trong cổ họng, xấu hổ đến không nói nên lời.
Đường Chính Ngôn nói chuyện quả nhiên chắc chắn, qua mấy ngày sau liền cầm đến một cái gậy chống vào, nói:
“Đây là ta nhờ thợ mộc trong thôn làm, ngươi tới thử xem.”
Bồ Đào nằm ở trên giường sắp phát điên, thấy rốt cuộc cũng có thể xuống giường đi lại, nhất thời cao hứng đến hai mắt tỏa sáng.
Chiếc gậy chống kia là ước lượng theo thân thể hắn rồi mới làm, dùng một tay chống lên là được. Tuy rằng xương ngực và xương sườn còn có chút đau, nhưng chừng mười ngày nay y nằm tĩnh dưỡng không tệ, vả lại hiệu quả khôi phục của Minh Nguyệt thần công rất tốt, cho nên cũng có thể chậm rãi bước đi vài bước.
Thôn Đường gia nằm dưới chân núi Lạc Phượng, vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh, thành trấn gần nhất cũng cách một ngọn núi, đi gần một ngày mới đến. Cho dù dùng xe trâu đi nhanh cũng mất ba bốn canh giờ. Vả lại thành trấn kia cũng nhỏ đến đáng thương, muốn tìm đến thành lớn không biết còn phải đi bao xa.
Bồ Đào muốn truyền tin đến Du Kinh, thật sự quá mức khó khăn, chỉ có thể đợi thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn một chút có cơ hội đi lên trấn tìm cách liên hệ với Đông Môn. Hơn nữa tiền bạc y mang theo phần lớn để trên người Tiểu Trúc Tử, hành lý có bạc vụn cùng ngân phiếu và ngọc bội mang theo cũng rơi xuống nước không thấy đâu, bởi vậy trên người y không còn đồng nào, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở Đường gia.
Đường Chính Ngôn thấy y đã có thể đi lại, lấy từ trong phòng Đường Chính Lễ ra một thứ dài dài được quấn vải, nói:
“Ta nghĩ đây hẳn là vật của ngươi. Vẫn là sớm ngày trả lại cho ngươi thì tốt hơn.”
Bồ Đào vừa thấy thứ được quấn trong mảnh vải kia là trường kiếm của mình, không khỏi vui mừng quá đỗi:
“Ta còn tưởng đã mất rồi chứ.”
Đường Chính Ngôn nói:
“Lúc ấy ngươi cầm nó rất chặt, ta suýt nữa thì không lấy ra được. Trước kia ngươi hoạt động không tiện, ta liền thay ngươi cất nó đi, hiện tại nên vật về nguyên chủ.”
Bồ Đào vui vẻ cầm lấy trường kiếm, vung vẩy hai cái, thành khẩn nói:
“Đa tạ ngươi. Chờ sau khi thương thế của ta lành lại, nhất định sẽ hồi báo các ngươi xứng đáng.”
Đường Chính Ngôn nhìn bộ dáng y cầm bảo kiếm trong tay, trong ánh mắt có chút ưu sầu nhàn nhạt, nói:
“Hy vọng ngươi không chọc phải kẻ thù nào. Thôn Đường gia dù sao cũng chỉ là một nơi nhỏ, sợ rằng không bảo vệ nổi ngươi.”
Bồ Đào nghiêm mặt nói:
“Ngươi yên tâm, ta không phải là người trong giang hồ, cũng không có kẻ thù. Chỉ là gặp phải thổ phỉ nên mới rơi xuống hoàn cảnh khó khăn này. Ta sẽ không liên lụy đến thôn Đường gia, về sau ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi.”
Đường Chính Ngôn lắc đầu nói:
“Ta không có ý đó. Là người quân tử, đi ngay ngắn ngồi thẳng lưng, sao phải sợ lũ quỷ quái đầu trâu mặt ngựa? Ngươi không có kẻ thù bình an là tốt rồi, chính là vị trí nơi này hẻo lánh, ngươi muốn về nhà nhất định không dễ dàng. Kiếm chính là hung khí, trong thôn này đều là thôn dân mộc mạc chất phác, ngày thường ngươi không nên để lộ nó ra thì tốt hơn.”
Bồ Đào nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
“Ngươi nói có đạo lý, vậy vẫn là phiền toái ngươi thay ta cất nó đi đi.”
Nói xong liền phóng khoáng đưa thanh kiếm cầm trong tay ra.
Đường Chính Ngôn không ngờ y lại sảng khoái như thế, còn tin tưởng mình đến vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng cảm động.
Hắn vươn tay ra nhận lấy thanh kiếm kia, treo lên tường gần lò sưởi ở cạnh đầu giường, thấy sắc mặt Bồ Đào đầy nghi hoặc mà nhìn mình, mỉm cười, giải thích:
“Kiếm này tuy là hung khí, nhưng cũng là vật sắc trấn nhà. Ta treo nó đường đường chính chính ở đây, có thể nhìn thấy rõ ràng được không?”
Bồ Đào hiểu ý mỉm cười. Đường Chính Ngôn này, thực sự là một người thông minh.
Sau khi Bồ Đào có gậy chống, lập tức trở nên hoạt bát, ban ngày không có việc gì làm liền chống gậy chậm rãi đi ra sân viện phơi nắng, còn cố hết khả năng giúp Đường gia làm vài chuyện, ví dụ như cho gà ăn gì đó.
Lúc đầu Đường Chính Ngôn còn lo lắng thương thế của y chưa lành hoạt động như thế sẽ không tốt cho thân thể, ai ngờ sau đó lại phát hiện tố chất thân thể của Bồ Đào thực sự là quá tốt, chỉ mới hơn nửa tháng, xương sườn, cánh tay cùng vết thương trên mặt đều đã lành hết, qua mấy ngày nữa có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Đường Chính Ngôn thấy Bồ Đào đã có thể tự mình hoạt động, ngày thường liền bớt lo lắng hơn rất nhiều, có thời gian để đọc thêm sách.
Khi hắn mười hai tuổi thì đã thi tú tài, vốn định năm sau một tiếng trống giục tinh thần hăng hái đi thi thử cử nhân, ai ngờ mẫu thân hắn bởi vì sinh tiểu nhi tử Đường Chính Nghĩa khó sinh mà qua đời, bởi vậy hắn giữ đạo hiếu ba năm. Ba năm sau khi hắn mười sáu tuổi vốn đã có thể đi tham gia thi tỉnh thử một lần, nhưng trong nhà lại có biến cố, hắn không thể không xa xứ mang theo hai đệ đệ tuổi nhỏ đi về định cư ở nguyên quán của mẫu thân, bởi vì bị chậm trễ một năm thi Hương. Lúc này đây, hắn bất kể thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Bồ Đào cũng rất biết điều, biết được tầm quan trọng của kỳ thi Hương với Đường Chính Ngôn, vì vậy tận lực không đi quấy rầy hắn, còn cố hết khả năng giúp đỡ Đường gia. Mấy ngày hắn ở lại Đường gia, liền trở nên quen thuộc với ba huynh đệ Đường gia, hơn nữa tính tình lại đặc biệt hợp với lão nhị Đường Chính Lễ, chắc là bởi vì tính cách của Đường Chính Lễ và Đông Phương Quân Khiêm có chút giống nhau, cho nên Bồ Đào mới làm quen nhanh nhất.
“Phương Đình, tới giúp ta hái nho đi.”
Đường Chính Lễ từ ruộng về nhà kích động chạy vào sân, hô lên với Bồ Đào đang cho gà ăn.
Bồ Đào chống gậy đi cùng hắn vào hậu viện, nói:
“Nho đã chín rồi sao? Mấy hôm trước thấy vẫn còn chút xanh mà.”
Đường Chính Lễ nói:
“Buổi sáng ta đã xem qua, đã chín rồi. Đại ca của ta thích ăn nho nhất, chúng ta nhanh nhanh hái xuống, rửa sạch rồi mang cho đại ca ăn.”
Đông Phương Quân Đình nghe được câu ‘Đại ca của ta thích ăn nho nhất’ kia, không hiểu vì sao lại đột nhiên đỏ mặt.
Nhũ danh của y là ‘Bồ Đào’(nho), người trong nhà cũng đều ‘Bồ Đào’, ‘Bồ Đào’ mà gọi y, cái tên chính thức ‘Đông Phương Quân Đình’ ngược lại có rất ít người nhắc đến. Bởi vì ‘Đông Phương’ là quốc họ của hoàng thất, năm đó hoàng thất ở Văn quốc ngoại trừ Đông Phương thị bởi vì kiêng dè, đều tự động sửa thành ‘Phương’, y liền nói với Đường gia mình tên là Phương Đình. Nhưng ở đáy lòng y, y vẫn mẫn cảm nhất với hai chữ ‘Bồ Đào’.
Lúc này y nghe Đường Chính Lễ nói xong câu nói kia, không tự chủ được mà chen thêm mình vào, đáy lòng vừa thẹn vừa mừng, đúng là đỏ mặt.
Bồ Đào biết tâm tính mình không đúng, từ sau đêm đó mộng xuân, y liền phát hiện ra mình có suy nghĩ gì đó khó có thể mở miệng với Đường Chính Ngôn. Nhưng là y đã ngã một lần, khôn hơn một chút, vẫn duy trì lý trí như cũ, tự biết mình và Đường Chính Ngôn chênh lệch quá lớn, sợ khó có được kết quả gì, cho nên vẫn luôn đè nén tình cảm trong lòng. Nhưng bất chợt bị một câu Đường Chính Lễ vô ý nói ra gợi lên tâm sự, nhất thời cảm xúc dạt dào.
“A? Đình ca ca ngươi xảy ra chuyện gì? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Đường Chính Lễ thấy Bồ Đào lại ngẩn người, nhịn không được lấy làm lạ hỏi han.
Bồ Đào phục hồi tinh thần, vội hỏi:
“Không, không có việc gì. Đại khái là vừa rồi ở trong sân phơi nắng quá lâu.”
“A.”
Đường Chính Lễ thấy mình sơ suất, cũng không nhiều chuyện nữa, nói:
“Ngươi hoạt động không tiện, giúp ta cầm rổ là được, ta đến hái nho.”
“Ừ.”
Bồ Đào cầm rổ, nhìn thấy Đường Chính Lễ hái xuống một chùm nho mọng nước trong veo, nghĩ đến thứ này sẽ được đưa vào trong miệng của Đường Chính Ngôn, mạt đỏ ửng trên mặt không khỏi càng sâu thêm.
Đường Chính Lễ hái xong một rổ liền không hái tiếp nữa, thấy Phương Đình vẫn luôn cúi đầu, cho rằng y mệt nhọc, liền chủ động cầm lấy cái rổ nói:
“Ta đem đám nho này đi rửa, buổi tối mọi người cùng nhau ăn. Phương Đình, huynh đi vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi kêu đại ca nấu cơm.”
“Được.”
Bồ Đào vội vàng chống gậy đi vào nhà. Gần đây tâm tư của y càng ngày càng không đúng, nên cẩn thận suy nghĩ lại.
Đường Chính Ngôn gần đây cảm thấy Phương Đình có gì đó không đúng, dường như đang trốn tránh mình. Mỗi lần mình vừa đi vào nhà, y liền lợi dụng lý do không quầy rầy đến mình đọc sách rồi đi vào trong viện, mệt cũng không quay về phòng nghỉ ngơi, mà là trực tiếp đi đến phòng của Chính Lễ cùng Chính Nghĩa ngây người, chỉ đến buổi tối đi ngủ mới quay về.
Đường Chính Ngôn tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này hắn đã sắp đến kỳ thi, không có thời gian tâm sự với Phương Đình. Huống chi bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cứu Phương Đình một mạng, cũng không nghĩ cái gì mà báo đáp ân huệ, sau khi đã trải qua tình người ấm lạnh, càng hiểu được tâm người không thể cưỡng cầu được, bởi vậy liền để thuận theo tự nhiên.
Đến cuối tháng bảy, thương thế của Bồ rốt cuộc cũng lành hẳn, ném gậy gỗ đi chạy vui vẻ khắp sân.
Đường Chính Ngôn cảm thấy thương gân động cốt một trăm ngày, cho dù xương đã lành lại cũng nên cẩn thận một chút, nói Bồ Đào mấy lần, nhưng thấy y vào tai phải ra tai trái, nghĩ y rốt cuộc vẫn là thiếu niên, tính tình hiếu động, lực hồi phục cũng nhanh, cũng liền từ bỏ.
Ngày hôm đó Bồ Đào cùng Đường Chính Lễ xuống ruộng, giúp đỡ làm việc nhà nông. Mặt trời buổi sáng nóng gắt, tuy rằng đã đội mũ rơm rộng thùng thình, vẫn là phơi nắng đến mức da nóng lên.
Bồ Đào nhìn ngón tay trở nên thô ráp của mình, không khỏi cảm thán dân chúng thật sự là không dễ dàng. Y ở trong Vương phủ vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, phụ thân thỉnh thoảng cũng giảng cho y nghe một chút về sự khó khăn của dân gian, y cũng không để ý lắm. Hiện tại tự mình lĩnh hội, mới hiểu được những điều phụ thân nói rất chính xác. Nghe nói phụ thân khi còn nhỏ từng sống trong Linh Ẩn cốc, cũng đi theo mọi người giúp đỡ một chút. Ngoại tổ phụ Bắc Đường Ngạo tuy rằng xuất thân là Vương gia, nhưng từ sau khi quy ẩn đến nay đều trải qua cuộc sống của người bình thường với ngoại công Ngôn Phi Ly, cũng không nuông chiều đám con cháu, đây mới chân chính là coi thường danh lợi, coi vương vị tiền tài như cặn bã.
Bồ Đào vẫn luôn rất khâm phục ngoại tổ phụ. Ngoại công cùng phụ thân y đều nói bộ dáng của y giống ngoại tổ phụ nhất, nhưng y vẫn cảm thấy chính mình chỉ giống được bề ngoài mà thôi, bên trong cũng không có được sự lãnh ngạo cùng đạm bạc của Bắc Đường gia. Tính tình của y giống người của Đông Phương gia hơn, nhàn nhã tản mạn, ham muốn chiếm hữu mạnh, quan niệm đúng sai tương đối mơ hồ, chỉ để ý người của mình cùng việc của mình, đối với những việc khác đều có chút thờ ơ.
Chỉ là hiện tại ở trong sơn thôn nhỏ hẻo lánh nghèo khổ này, nhưng Bồ Đào cũng không thấy những ngày này gian khổ. Tuy rằng mỗi ngày đều là cơm rau dưa, còn phải xuống ruộng làm việc, tối về nhà hai tay hai chân đều mệt đến không nâng dậy nổi, so với lúc trước bị ngoại tổ phụ bắt luyện võ còn thấy mệt hơn, nhưng lại cảm thấy ngày rất phong phú, tâm tình mỗi ngày đều vô cùng cao hứng, Tề Hoành Thành sớm đã bị y ném ra khỏi đầu.
“Nhị ca, Phương ca ca, lên ăn cơm đi.”
Đường Chính Nghĩa vóc người nhỏ nhỏ, hai tay cố sức mang theo một cái rổ lớn, đứng ở trên bờ ruộng hô.
Bởi vì gần đây hai người Đường gia thuê làm công ngày có một người sinh bệnh, không thể tiếp tục làm việc, Đường Chính Lễ còn nhỏ sức yếu, Bồ Đào lại là nửa người học nghề, hai người cùng làm mới có thể miễn cưỡng bằng với một người làm công ngày, cố tính tháng tám thu hoạch vụ mùa đến gần, việc ở ruộng trở nên đặc biệt vội vàng, cho nên Đường Chính Lễ cùng với Bồ Đào buổi trưa không thể về nhà ăn cơm. Đường Chính Ngôn liền để Đường Chính Nghĩa mang cơm đến vào giữa trưa mỗi ngày.
Đường Chính Nghĩa năm nay mới sáu tuổi, bộ dáng trắng nõn non nớt, không hề giống hài tử nhà nông chút nào. Hài tử nhà nông sinh ra ở địa phương khuôn mặt đều phơi nắng đến đỏ bừng, làn da cũng màu đen, nhưng Đường Chính Nghĩa dù có phơi nắng thế nào cũng sẽ không đen, bộ dáng cũng ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên người trong thôn đều rất thích bé, Bồ Đào cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Nghĩa có mệt không? Ca ca xem xem, tay có phải là đã đỏ lên rồi không?”
Bồ Đào cũng không vội vàng ăn cơm, mà là ngồi dưới tàng cây trên bờ ruộng, ôm Đường Chính Nghĩa vào lòng xoa nắn một hồi.
Y đặc biệt thích tiểu hài tử. Khi còn bé thường xuyên bóp nắn ấu đệ Đông Phương Quân Nhân, còn ăn mặc cho hắn giống như nữ hài tử. Đáng tiếc Đông Phương Quân Nhân ông cụ non, đến lúc sáu bảy tuổi đã không còn thích để Bồ Đào ăn mặc cho mình, cả ngày giống như một tiểu đại nhân, có nề nếp, khiến Bồ Đào vô cùng tiếc nuối. Lúc này có một Đường Chính Nghĩa ngoan ngoãn để cho y chơi, khỏi phải nói là thích biết bao nhiêu.
Đường Chính Nghĩa ngồi ở trong lòng y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói:
“Không có, Tiểu Nghĩa không mệt mỏi.”
“Tiểu Nghĩa thật ngoan. Đến, ca ca cho ngươi ăn nho.”
Bồ Đào hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chính Nghĩa, cầm lấy một chùm nho trong rổ đưa cho bé.
Đường Chính Nghĩa rất nghiêm túc mà nói:
“Tiểu Nghĩa đã ăn rồi. Nho này là để cho nhị ca và Phương ca ca ăn, Tiểu Nghĩa không ăn.”
Bồ Đào liền đau lòng a. Tiểu hài tử hiểu chuyện như thế, so với huynh đệ của y còn trưởng thành hơn nhiều.
“Nghe (Đình) ca, nhanh chóng thô (ăn), lật (cơm) nguội rồi thô (ăn) không ngon đâu.”
(Đình [tīng]bị trại đi gần giống Nghe = thính [tīng]; ăn [chī] bị biến âm thành thô [cū]; cơm [fàn] bị biến âm gần giống như lật = phiên [fān])
Đường Chính Lễ miệng nhồi đầy thức ăn, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói.
Bồ Đào cầm một chiếc bánh còn tỏa hơi nóng lên, cuốn chút dưa muối mát lạnh rồi bắt đầu ăn.
Tay nghề của Đường Chính Ngôn không tồi, bánh chia không dày giống như nhà khác, một tầng mỏng manh, vừa thơm vừa mềm, cuốn với dưa muối ăn rất ngon.
Thực ra đây có thể coi là món ăn đơn sơ nhất mà đời này Bồ Đào từng ăn qua. Mấy ngày mặc dù trốn nhà rời đi, y cũng chuẩn bị rất nhiều ngân phiếu, ăn uống đều là thượng thừa, huống chi tay nghề của Tiểu Trúc Tử cũng rất tốt, cho dù thỉnh thoảng ăn ngủ bên ngoài, cũng tuyệt đối không bạc đãi cái miệng của y. Nhưng là lúc này, tuy rằng thô lương cơm nhạt, y ăn lại cảm thấy vô cùng thơm ngọt.
Chỉ là nhắc đến Tiểu Trúc Tử, Bồ Đào không khỏi thở dài. Tiểu Trúc Tử vừa là tiểu tư của y, cũng là thị vệ bên cạnh y, lớn hơn y bốn tuổi, có thể nói lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tự nhiên là vô cùng sâu đậm. Khi Bồ Đào trọng thương nằm trên giường vô cùng lo lắng cho Tiểu Trúc Tử. Ký ức về hình ảnh trước khi hai người tách ra vẫn còn mới mẻ trong đầu y. Chính là nơi này cách thành trấn gần nhất thật sự quá xa, hơn nữa còn không biết có thể tìm được quan phủ hoặc phân đà của Đông Môn hay không, y đều không thể báo tin về nhà mình, chứ đừng nói chi đến chuyện đi cứu Tiểu Trúc Tử. Hiện tại y cũng chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Trúc Tử hóa nguy thành an. Nếu không phải bị mình liên lụy, với bản lĩnh của Tiểu Trúc Tử cho dù bị thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì hẳn là có thể chạy thoát.
Vì bồi dưỡng ra một ám vệ xuất sắc, Hoàng thất cùng Thiên Môn đều ra sức tìm kiếm, võ công của Tiểu Trúc Tửkhông cần phải nói, còn tinh thông độc thuật, trên người cũng mang theo các loại đan dược cứu mạng (chủ yếu là để cho chủ tử dùng, chính là Bồ Đào thực sự rất hồ đồ, Tiểu Trúc Tử sợ y lấy nhầm độc dược thành linh đan, cho nên từ nhỏ đã thay y bảo quản mấy thứ đan dược này). Cho nên Bồ Đào tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn có vài phần tin tưởng với Tiểu Trúc Tử, tin tưởng hắn sẽ không đến nỗi vứt bỏ tính mạng, hơn nữa ít nhiều còn trông ngóng Tiểu Trúc Tử sau khi chạy thoát có thể tìm đến Thiên Môn hoặc Vương phủ gọi người đi tìm mình.
Bồ Đào quả thực không có tính sai, Tiểu Trúc Tử thật đúng là đã chạy thoát được. Chính là hắn tương đối xui xẻo, sau khi giết mấy tên cường đạo kia rồi chạy đi không bao xa, liền bị mê dược phát tác rồi ngất đi, khi ngã xuống đúng lúc đập đầu vào một tảng đá, sau đó tỉnh lại thì không nhớ rõ gì cả. Sau khi được người tốt bụng cứu đi liền vô tri vô giác mà qua vài tháng, cho đến khi bị Đức Quận vương Đông Phương Quân Thành tìm được, mới khôi phục ký ức. Bởi vậy thời gian tìm kiếm chủ tử bị chậm trễ vài tháng. Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến.
Bồ Đào mở to miệng ăn cơm trưa, chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày ‘phóng khoáng’ như thế, nhưng bụng thật sự quá đói, lao động chân tay quả nhiên không phải là thứ y am hiểu a.
Khi Bồ Đào cùng Đường Chính Lễ ăn cơm, Đường Chính Nghĩa liền nhảy vào trong ruộng, cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé nhổ cỏ dại, muốn cố sức giúp các ca ca làm chút việc.
Đường Chính Lễ nói:
“Tiểu Nghĩa, chờ nhị ca qua thời gian bận bịu này liền đi lên núi bắt thỏ hoang cho đệ được không?”
Đường Chính Nghĩa nghe vậy liền hưng phấn mà ngẩng đầu lên, hai mắt tròn to sáng rực lấp lánh, kêu lên:
“Ca ca, thật vậy sao? Tiểu Nghĩa rất muốn ăn thịt thỏ mà. Tiểu Nghĩa đã lâu không được ăn thịt thỏ rồi đó.”
Đường Chính Lễ cười hì hì, nói:
“Yên tâm, qua vài ngày nữa nhị ca sẽ có thời gian, đến lúc đó sẽ bắt cho Tiểu Nghĩa một con thỏ vừa to vừa béo.”
“A! Thật tốt thật tốt!”
Đường Chính Nghĩa hưng phấn đến giơ chân.
Bồ Đào vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, giơ tay nói:
“Ta cũng đi! Ta cũng đi giúp Tiểu Nghĩa bắt thỏ! Ta… Ta biết bắn tên, còn từng bắn trúng được nai con đó!”
Bồ Đào là con cháu hoàng thất, từng đi theo Hoàng bá phụ cùng phụ vương cùng đi đến rừng của Hoàng gia ở ngoại ô săn bắn, trong ấn tượng hình như chơi rất vui. Chỉ là lúc ấy y sợ phơi nắng sẽ đen, cho nên luôn tránh ở chỗ Hoàng tổ mẫu cho nhàn nhã, số lần lên ngựa ít ỏi có thể đếm được. Chỉ là y quả thực từng bắn được mấy con nai con cùng thỏ con linh tinh gì đó, mặc dù là dưới sự trợ giúp của đám thị vệ… Nhưng Bồ Đào vẫn luôn rất có tự tin với võ nghệ của mình, tuy rằng lần này việc cùng Tiểu Trúc Tử gặp nạn khiến y có chút đả kích, nhưng y cảm thấy lần này chính là ngoài ý muốn, đều là đám cường đạo kia quá gian trá, nếu không y sẽ không thua.
“Thật tốt quá, cảm ơn Phương ca ca, Tiểu Nghĩa rất muốn ăn thịt mà.”
Nghĩ đến thịt thỏ béo béo mềm mềm, Đường Chính Nghĩa nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Cuộc sống ở nông thôn rất thiếu dinh dưỡng, bình thường ăn một miếng thịt rất là khó khăn. Trong sân nuôi gà đều là để đẻ trứng, Đường gia không có chuồng heo nên không nuôi heo, chỉ có một con bò già dùng để cày ruộng, càng không thể ăn thịt, cho nên chỉ có đến ngày lễ tết đại ca Đường gia mới theo người trong thôn ngồi lên xe trâu đi cả ngày, đến trấn nhỏ ngoài núi cắt mấy cân thịt. Trong thôn cũng có nhà thợ săn, thỉnh thoảng thừa chút thịt, Đường Chính Ngôn sẽ mang đồ vật đi đổi về một chút, chỉ là bình thường cũng rất ít ăn.
Bồ Đào vừa nghe Đường Chính Nghĩa nói như thế, mới nghĩ đến hình như từ sau được Đường gia cứu lên, hai tháng này trong lúc dưỡng thương mình chỉ từng ăn một con gà mái hầm, sau đó vẫn chưa từng ăn thịt.
Y quả thực là vô cùng kinh ngạc! Y đường đường là Tứ thiếu gia của Tĩnh Vương phủ, Quận Vương gia tương lai, thế nhưng trong một thời gian dài như vậy lại không hề ăn thịt?
Nghĩ đến đây, Bồ Đào bỗng nhiên thèm ăn đến không thể khống chế, dạ dày đang trực tiếp kêu gào vị thịt.
Không được, không thể nhẫn nữa!
“Chính Lễ, đừng chờ vài ngày nữa, chiều hôm nay chúng ta liền đi lên núi bắt thỏ đi.”
Đường Chính Lễ sửng sốt, sờ sờ đầu nói:
“Nhưng mà buổi chiều còn phải đọc sách, còn phải luyện chữ.”
Bồ Đào lấy cánh tay chọc chọc hắn, nhỏ giọng nói:
“Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày cũng không sao. Ngươi xem Tiểu Nghĩa gần đây đều gầy đi, tiểu hài tử đang lúc phát triển thân thể, không ăn thịt tương lai sẽ không cao không lớn được. Đừng cho là ta không biết, mấy hôm nay buổi chiều ngươi cũng không hề luyện chữ, nằm lên bàn ngủ ngon. Ta thấy mấy ngày nay Chính Ngôn cũng rất bận rộn, không hề quản lý ngươi.”
Đường Chính Lễ nói:
“Đó là bởi vì đại ca biết gần đây chúng ta làm việc vất vả, thật sự mệt không chịu nổi, mới mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu cố ý không đọc sách lên núi chơi đùa…”
“Sao lại là lên núi chơi chứ? Chúng ta đây là đi săn thú, là bổ sung thức ăn trong nhà. Đều nói xuân gieo hè lớn, thu gặt đông cất. Mùa này đúng là thời điểm nên ăn thịt bồi bổ thân thể. Chính Ngôn sắp vào thành dự thi, đến lúc đó hắn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ các ngươi, càng không được ăn thứ gì tốt. Thừa dịp hiện tại trên núi nhiều mồi, đừng chậm trễ, buổi chiều chúng ta đi đi!”
Bồ Đào đã nói với Đường Chính Ngôn, tháng chín Đường Chính Ngôn vào thành dự thi thì mình cũng đi cùng với hắn, nhìn xem có thể tìm được người thân hay không. Nếu thật sự không được, y có thể đi cầm thanh kiếm, đổi thành lộ phí đi đường đến quận châu gần đó, đến lúc ấy sẽ rời khỏi Đường gia.
Bồ Đào không đợi Đường Chính Lễ suy nghĩ, nói:
“Cứ định như thế đi!”
Đường Chính Lễ bị y giật dây đến động lòng, cũng không nói gì nữa.
“Không sao đâu, ngươi cứ coi như là tiểu tư trong nhà ngươi ấy.”
Bồ Đào nhìn hắn một cái:
“Sao ngươi biết trong nhà ta có tiểu tư?”
Đường Chính Ngôn mỉm cười:
“Dĩ nhiên là nhìn ra được. Từ cách ngươi nói năng đến quần áo ngươi mặc, trong nhà hẳn là giàu sang, không thể thiếu nha hoàn tiểu tư hầu hạ. Ngươi không cần ngại ngùng, ta cứu ngươi không phải vì ham phú quý, mà là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp Phật, đây là duyên phận đã định. Hiện tại ngươi cứ ở lại chỗ này của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
Bồ Đào nắm chặt góc áo, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng nghịu. Trước kia mỗi khi y tắm rửa không chỉ có tiểu tư hầu hạ, còn có đại nha hoàn xinh đẹp giúp y cọ người, y cũng chưa từng cảm thấy có gì không đúng. Chính là lúc này không biết vì sao, lại cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Đường Chính Ngôn bình tĩnh mà nhẹ nhàng nói:
“Vết thương trên người ngươi rất nhiều, tuy rằng mỗi ngày khi thay dược ta đều giúp ngươi lau một chút, nhưng dù sao cũng không quá kỹ càng. Ngươi trong một thời gian ngắn không thể xuống giường được, nằm lâu dễ bị hoại tử, phải tắm rửa thỏa đáng một chút. Nếu ngươi ngượng thì có thể nhắm mắt lại, tất cả đều là nam tử, ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.”
Một câu vui đùa cuối cùng, thật sự là vì bộ dáng xấu hổ của Bồ Đào rất đáng yêu, Đường Chính Ngôn nhịn không được liền muốn trêu đùa y một chút.
Mặt Bồ Đào giống như phát sốt, sĩ diện nói:
“Ai, ai ngượng chứ, ta chỉ là nhất thời không quen được thôi. Đến đây đi, đến đây đi, mấy ngày nay bẩn đến khó chịu, ta đã sớm không chịu nổi.
Đường Chính Ngôn bật cười trầm thấp, tiến lên cởi vạt áo của y ra.
Mấy ngày nay đều là hắn xử lý miệng vết thương cho Bồ Đào, thay dược lau người, cho nên động tác vô cùng thuần thục. Vả lại hắn nuôi lớn hai đệ đệ, trên phương diện chăm sóc người khác tự nhiên rất tự tin. Mặt Bồ Đào còn chưa hết đỏ rực, Đường Chính Ngôn đã giúp y lau xong hơn nửa.
Nhưng là đến nửa người dưới, Đường Chính Ngôn muốn cởi quần y ra, Bồ Đào cuống quít dùng cánh tay không bị gãy túm lấy, lắp bắp nói:
“Này, cái này không cần đi.”
Đường Chính Ngôn thực ra cũng có chút do dự. Trước kia hắn cũng xuất thân là công tử thế gia, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực mà trưởng thành, sau vì trong nhà xảy ra biến cố, mới không thể không mang theo hai đệ đệ trở về nguyên quán của mẫu thân sinh sống. Trước đây hắn cảm thấy hầu hạ người khác là việc của mấy kẻ thấp kém, nhưng sau khi biết được lòng người trong thế gian dễ thay đổi, đã từ bỏ cách nghĩ này, cũng không vì cuộc sống nghèo hèn của mình hiện nay mà lấy làm hổ thẹn. Nhưng là hắn đã đọc đủ thứ thi thư, quy củ nhã nhặn, đột nhiên bảo hắn giúp một người ngoài huyết thống ruột thịt làm chuyện thân mật như thế, cũng không khỏi có chút cố kỵ.
Hắn thấy mặt Bồ Đào đỏ đến mức sắp chích được ra máu, nghĩ rằng y dù sao cũng không phải hài đồng ngây thơ bé nhỏ như đệ đệ của mình, là thiếu niên đã trải sự đời, cũng có lúng túng, nghe vậy ngẫm nghĩ, nhân tiện nói:
“Như vậy đi, tay phải ngươi có thể cử động, tự lau được không?”
Thấy Bồ Đào gật đầu liên tục, nói:
“Vậy ngươi tự mình làm đi. Bao giờ xong thì gọi ta, ta đi ra ngoài trước.”
Hắn đưa khăn vải đã được vò sạch thấm ướt đưa cho Bồ Đào, xoay người ra cửa, còn chu đáo đóng kỹ cửa phòng.
Bồ Đào nhẹ nhàng thở ra, vụng về cứng ngắc lau sạch sẽ chỗ riêng tư, sau đó đỏ mặt thấp giọng gọi một tiếng:
“Được, xong rồi. Vào đi.”
Đường Chính Ngôn vẫn đứng chờ ngoài cửa, vểnh tai lên mới nghe thấy tiếng Bồ Đào gọi, liền đẩy cửa đi vào, lau hai chân giúp y một lần.
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, Bồ Đào cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Tóc khô mát, người sạch sẽ, tuy rằng vẫn kém thoải mái hơn là được tắm nước ấm, nhưng cũng được, buổi tối có thể ngủ ngon một giấc.
Chỉ là sáng sớm ngày hôm sau y lại đỏ mặt tới mang tai, xấu hổ muốn chết.
Khi Đường Chính Ngôn thay dược giúp y thì để ý đến đó, có chút kinh ngạc một cái, thấy tâm tình y không tốt, lại vội cười nói:
“Ngươi khôi phục không tệ đâu. Này cũng không sao, ta mang điểm tâm đến cho ngươi.”
Nói xong rất chu đáo mà ra ngoài.
Bồ Đào dùng chăn mỏng bịt chặt lên mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Bởi vì đêm hôm qua y đã mộng xuân, sáng sớm hôm nay ngủ dậy thì quần cũng ướt, thật là muốn chết!
Đường Chính Ngôn sẽ nghĩ sao đây? Bị thương nặng như thế còn có tâm tình mà mộng xuân? A! Để y đi chết đi!
Qua một lúc lâu sau, Đường Chính Lễ tùy tiện đẩy cửa đi vào, nói:
“Phương Đình, ta mang điểm tâm đến cho ngươi đây. Ai, sao ngươi còn nằm trong chăn thế? Mau dậy đi. Ca ca ta nói vừa rồi không cẩn thận làm đổ nước lên người ngươi, kêu ta giúp ngươi thay quần và chăn đệm.”
Bồ Đào đỏ mặt chui ra khỏi chăn, nói:
“Không sao đâu không sao đâu. Ngươi đặt cơm xuống đi, ta tự mình thay.”
“Chân ngươi còn bị thương mà, làm sao thay được? Để ta làm cho.”
“Không cần, thật sự không cần!”
Bồ Đào khẩn trương, nói:
“Ta cũng không phải là phế nhân, tự mình cũng làm được!”
Đường Chính Lễ nghe vậy, lắc đầu giống như tiểu đại nhân, nói:
“Đại ca nói ngươi có thể sẽ không đồng ý, thật đúng là. Vậy ngươi cứ thay quần với chăn trước đi, ta đi xuống ruộng trước. Điểm tâm đặt ở đây cho ngươi nhé.”
Bồ Đào thở phào nhẹ nhõm, thầm oán Đường Chính Ngôn sao lại để tiểu tử Đường Chính Lễ này vào đây? Tuy rằng dùng lý do nào có còn được, nhưng sao y có thể để cho một thiếu niên mười hai tuổi giúp y thay quần áo chứ.
Y dùng một cánh tay còn nguyên vẹn cởi khố xuống, thở hồng hộc, ra một thân mồ hôi. Xương ngực bị gãy cũng có chút đau.
Một lát sau Đường Chính Ngôn đẩy cửa đi vào, nói:
“Ngại quá, vừa rồi có người đến tìm ta nói chuyện, ta sợ ngươi không thoải mái, mới bảo Chính Lễ đến giúp ngươi thay quần áo trước.”
Hắn thấy chiếc khố khô đặt ở bên cạnh, lại nhìn Bồ Đào chôn mặt ở trong chăn không lên tiếng, cảm thấy y thẹn thùng như vậy thật sự có chút đáng yêu, không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói:
“Mọi người đều là nam tử thành niên rồi, những việc như thế này rất bình thường, không có gì phải ngượng ngùng. Ta thấy ngươi khôi phục không tệ, mấy ngày nữa có thể xuống giường rồi.”
Bồ Đào thấp giọng ừ một tiếng trong cổ họng, xấu hổ đến không nói nên lời.
Đường Chính Ngôn nói chuyện quả nhiên chắc chắn, qua mấy ngày sau liền cầm đến một cái gậy chống vào, nói:
“Đây là ta nhờ thợ mộc trong thôn làm, ngươi tới thử xem.”
Bồ Đào nằm ở trên giường sắp phát điên, thấy rốt cuộc cũng có thể xuống giường đi lại, nhất thời cao hứng đến hai mắt tỏa sáng.
Chiếc gậy chống kia là ước lượng theo thân thể hắn rồi mới làm, dùng một tay chống lên là được. Tuy rằng xương ngực và xương sườn còn có chút đau, nhưng chừng mười ngày nay y nằm tĩnh dưỡng không tệ, vả lại hiệu quả khôi phục của Minh Nguyệt thần công rất tốt, cho nên cũng có thể chậm rãi bước đi vài bước.
Thôn Đường gia nằm dưới chân núi Lạc Phượng, vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh, thành trấn gần nhất cũng cách một ngọn núi, đi gần một ngày mới đến. Cho dù dùng xe trâu đi nhanh cũng mất ba bốn canh giờ. Vả lại thành trấn kia cũng nhỏ đến đáng thương, muốn tìm đến thành lớn không biết còn phải đi bao xa.
Bồ Đào muốn truyền tin đến Du Kinh, thật sự quá mức khó khăn, chỉ có thể đợi thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn một chút có cơ hội đi lên trấn tìm cách liên hệ với Đông Môn. Hơn nữa tiền bạc y mang theo phần lớn để trên người Tiểu Trúc Tử, hành lý có bạc vụn cùng ngân phiếu và ngọc bội mang theo cũng rơi xuống nước không thấy đâu, bởi vậy trên người y không còn đồng nào, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở Đường gia.
Đường Chính Ngôn thấy y đã có thể đi lại, lấy từ trong phòng Đường Chính Lễ ra một thứ dài dài được quấn vải, nói:
“Ta nghĩ đây hẳn là vật của ngươi. Vẫn là sớm ngày trả lại cho ngươi thì tốt hơn.”
Bồ Đào vừa thấy thứ được quấn trong mảnh vải kia là trường kiếm của mình, không khỏi vui mừng quá đỗi:
“Ta còn tưởng đã mất rồi chứ.”
Đường Chính Ngôn nói:
“Lúc ấy ngươi cầm nó rất chặt, ta suýt nữa thì không lấy ra được. Trước kia ngươi hoạt động không tiện, ta liền thay ngươi cất nó đi, hiện tại nên vật về nguyên chủ.”
Bồ Đào vui vẻ cầm lấy trường kiếm, vung vẩy hai cái, thành khẩn nói:
“Đa tạ ngươi. Chờ sau khi thương thế của ta lành lại, nhất định sẽ hồi báo các ngươi xứng đáng.”
Đường Chính Ngôn nhìn bộ dáng y cầm bảo kiếm trong tay, trong ánh mắt có chút ưu sầu nhàn nhạt, nói:
“Hy vọng ngươi không chọc phải kẻ thù nào. Thôn Đường gia dù sao cũng chỉ là một nơi nhỏ, sợ rằng không bảo vệ nổi ngươi.”
Bồ Đào nghiêm mặt nói:
“Ngươi yên tâm, ta không phải là người trong giang hồ, cũng không có kẻ thù. Chỉ là gặp phải thổ phỉ nên mới rơi xuống hoàn cảnh khó khăn này. Ta sẽ không liên lụy đến thôn Đường gia, về sau ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi.”
Đường Chính Ngôn lắc đầu nói:
“Ta không có ý đó. Là người quân tử, đi ngay ngắn ngồi thẳng lưng, sao phải sợ lũ quỷ quái đầu trâu mặt ngựa? Ngươi không có kẻ thù bình an là tốt rồi, chính là vị trí nơi này hẻo lánh, ngươi muốn về nhà nhất định không dễ dàng. Kiếm chính là hung khí, trong thôn này đều là thôn dân mộc mạc chất phác, ngày thường ngươi không nên để lộ nó ra thì tốt hơn.”
Bồ Đào nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
“Ngươi nói có đạo lý, vậy vẫn là phiền toái ngươi thay ta cất nó đi đi.”
Nói xong liền phóng khoáng đưa thanh kiếm cầm trong tay ra.
Đường Chính Ngôn không ngờ y lại sảng khoái như thế, còn tin tưởng mình đến vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng cảm động.
Hắn vươn tay ra nhận lấy thanh kiếm kia, treo lên tường gần lò sưởi ở cạnh đầu giường, thấy sắc mặt Bồ Đào đầy nghi hoặc mà nhìn mình, mỉm cười, giải thích:
“Kiếm này tuy là hung khí, nhưng cũng là vật sắc trấn nhà. Ta treo nó đường đường chính chính ở đây, có thể nhìn thấy rõ ràng được không?”
Bồ Đào hiểu ý mỉm cười. Đường Chính Ngôn này, thực sự là một người thông minh.
Sau khi Bồ Đào có gậy chống, lập tức trở nên hoạt bát, ban ngày không có việc gì làm liền chống gậy chậm rãi đi ra sân viện phơi nắng, còn cố hết khả năng giúp Đường gia làm vài chuyện, ví dụ như cho gà ăn gì đó.
Lúc đầu Đường Chính Ngôn còn lo lắng thương thế của y chưa lành hoạt động như thế sẽ không tốt cho thân thể, ai ngờ sau đó lại phát hiện tố chất thân thể của Bồ Đào thực sự là quá tốt, chỉ mới hơn nửa tháng, xương sườn, cánh tay cùng vết thương trên mặt đều đã lành hết, qua mấy ngày nữa có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Đường Chính Ngôn thấy Bồ Đào đã có thể tự mình hoạt động, ngày thường liền bớt lo lắng hơn rất nhiều, có thời gian để đọc thêm sách.
Khi hắn mười hai tuổi thì đã thi tú tài, vốn định năm sau một tiếng trống giục tinh thần hăng hái đi thi thử cử nhân, ai ngờ mẫu thân hắn bởi vì sinh tiểu nhi tử Đường Chính Nghĩa khó sinh mà qua đời, bởi vậy hắn giữ đạo hiếu ba năm. Ba năm sau khi hắn mười sáu tuổi vốn đã có thể đi tham gia thi tỉnh thử một lần, nhưng trong nhà lại có biến cố, hắn không thể không xa xứ mang theo hai đệ đệ tuổi nhỏ đi về định cư ở nguyên quán của mẫu thân, bởi vì bị chậm trễ một năm thi Hương. Lúc này đây, hắn bất kể thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Bồ Đào cũng rất biết điều, biết được tầm quan trọng của kỳ thi Hương với Đường Chính Ngôn, vì vậy tận lực không đi quấy rầy hắn, còn cố hết khả năng giúp đỡ Đường gia. Mấy ngày hắn ở lại Đường gia, liền trở nên quen thuộc với ba huynh đệ Đường gia, hơn nữa tính tình lại đặc biệt hợp với lão nhị Đường Chính Lễ, chắc là bởi vì tính cách của Đường Chính Lễ và Đông Phương Quân Khiêm có chút giống nhau, cho nên Bồ Đào mới làm quen nhanh nhất.
“Phương Đình, tới giúp ta hái nho đi.”
Đường Chính Lễ từ ruộng về nhà kích động chạy vào sân, hô lên với Bồ Đào đang cho gà ăn.
Bồ Đào chống gậy đi cùng hắn vào hậu viện, nói:
“Nho đã chín rồi sao? Mấy hôm trước thấy vẫn còn chút xanh mà.”
Đường Chính Lễ nói:
“Buổi sáng ta đã xem qua, đã chín rồi. Đại ca của ta thích ăn nho nhất, chúng ta nhanh nhanh hái xuống, rửa sạch rồi mang cho đại ca ăn.”
Đông Phương Quân Đình nghe được câu ‘Đại ca của ta thích ăn nho nhất’ kia, không hiểu vì sao lại đột nhiên đỏ mặt.
Nhũ danh của y là ‘Bồ Đào’(nho), người trong nhà cũng đều ‘Bồ Đào’, ‘Bồ Đào’ mà gọi y, cái tên chính thức ‘Đông Phương Quân Đình’ ngược lại có rất ít người nhắc đến. Bởi vì ‘Đông Phương’ là quốc họ của hoàng thất, năm đó hoàng thất ở Văn quốc ngoại trừ Đông Phương thị bởi vì kiêng dè, đều tự động sửa thành ‘Phương’, y liền nói với Đường gia mình tên là Phương Đình. Nhưng ở đáy lòng y, y vẫn mẫn cảm nhất với hai chữ ‘Bồ Đào’.
Lúc này y nghe Đường Chính Lễ nói xong câu nói kia, không tự chủ được mà chen thêm mình vào, đáy lòng vừa thẹn vừa mừng, đúng là đỏ mặt.
Bồ Đào biết tâm tính mình không đúng, từ sau đêm đó mộng xuân, y liền phát hiện ra mình có suy nghĩ gì đó khó có thể mở miệng với Đường Chính Ngôn. Nhưng là y đã ngã một lần, khôn hơn một chút, vẫn duy trì lý trí như cũ, tự biết mình và Đường Chính Ngôn chênh lệch quá lớn, sợ khó có được kết quả gì, cho nên vẫn luôn đè nén tình cảm trong lòng. Nhưng bất chợt bị một câu Đường Chính Lễ vô ý nói ra gợi lên tâm sự, nhất thời cảm xúc dạt dào.
“A? Đình ca ca ngươi xảy ra chuyện gì? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Đường Chính Lễ thấy Bồ Đào lại ngẩn người, nhịn không được lấy làm lạ hỏi han.
Bồ Đào phục hồi tinh thần, vội hỏi:
“Không, không có việc gì. Đại khái là vừa rồi ở trong sân phơi nắng quá lâu.”
“A.”
Đường Chính Lễ thấy mình sơ suất, cũng không nhiều chuyện nữa, nói:
“Ngươi hoạt động không tiện, giúp ta cầm rổ là được, ta đến hái nho.”
“Ừ.”
Bồ Đào cầm rổ, nhìn thấy Đường Chính Lễ hái xuống một chùm nho mọng nước trong veo, nghĩ đến thứ này sẽ được đưa vào trong miệng của Đường Chính Ngôn, mạt đỏ ửng trên mặt không khỏi càng sâu thêm.
Đường Chính Lễ hái xong một rổ liền không hái tiếp nữa, thấy Phương Đình vẫn luôn cúi đầu, cho rằng y mệt nhọc, liền chủ động cầm lấy cái rổ nói:
“Ta đem đám nho này đi rửa, buổi tối mọi người cùng nhau ăn. Phương Đình, huynh đi vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi kêu đại ca nấu cơm.”
“Được.”
Bồ Đào vội vàng chống gậy đi vào nhà. Gần đây tâm tư của y càng ngày càng không đúng, nên cẩn thận suy nghĩ lại.
Đường Chính Ngôn gần đây cảm thấy Phương Đình có gì đó không đúng, dường như đang trốn tránh mình. Mỗi lần mình vừa đi vào nhà, y liền lợi dụng lý do không quầy rầy đến mình đọc sách rồi đi vào trong viện, mệt cũng không quay về phòng nghỉ ngơi, mà là trực tiếp đi đến phòng của Chính Lễ cùng Chính Nghĩa ngây người, chỉ đến buổi tối đi ngủ mới quay về.
Đường Chính Ngôn tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này hắn đã sắp đến kỳ thi, không có thời gian tâm sự với Phương Đình. Huống chi bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cứu Phương Đình một mạng, cũng không nghĩ cái gì mà báo đáp ân huệ, sau khi đã trải qua tình người ấm lạnh, càng hiểu được tâm người không thể cưỡng cầu được, bởi vậy liền để thuận theo tự nhiên.
Đến cuối tháng bảy, thương thế của Bồ rốt cuộc cũng lành hẳn, ném gậy gỗ đi chạy vui vẻ khắp sân.
Đường Chính Ngôn cảm thấy thương gân động cốt một trăm ngày, cho dù xương đã lành lại cũng nên cẩn thận một chút, nói Bồ Đào mấy lần, nhưng thấy y vào tai phải ra tai trái, nghĩ y rốt cuộc vẫn là thiếu niên, tính tình hiếu động, lực hồi phục cũng nhanh, cũng liền từ bỏ.
Ngày hôm đó Bồ Đào cùng Đường Chính Lễ xuống ruộng, giúp đỡ làm việc nhà nông. Mặt trời buổi sáng nóng gắt, tuy rằng đã đội mũ rơm rộng thùng thình, vẫn là phơi nắng đến mức da nóng lên.
Bồ Đào nhìn ngón tay trở nên thô ráp của mình, không khỏi cảm thán dân chúng thật sự là không dễ dàng. Y ở trong Vương phủ vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, phụ thân thỉnh thoảng cũng giảng cho y nghe một chút về sự khó khăn của dân gian, y cũng không để ý lắm. Hiện tại tự mình lĩnh hội, mới hiểu được những điều phụ thân nói rất chính xác. Nghe nói phụ thân khi còn nhỏ từng sống trong Linh Ẩn cốc, cũng đi theo mọi người giúp đỡ một chút. Ngoại tổ phụ Bắc Đường Ngạo tuy rằng xuất thân là Vương gia, nhưng từ sau khi quy ẩn đến nay đều trải qua cuộc sống của người bình thường với ngoại công Ngôn Phi Ly, cũng không nuông chiều đám con cháu, đây mới chân chính là coi thường danh lợi, coi vương vị tiền tài như cặn bã.
Bồ Đào vẫn luôn rất khâm phục ngoại tổ phụ. Ngoại công cùng phụ thân y đều nói bộ dáng của y giống ngoại tổ phụ nhất, nhưng y vẫn cảm thấy chính mình chỉ giống được bề ngoài mà thôi, bên trong cũng không có được sự lãnh ngạo cùng đạm bạc của Bắc Đường gia. Tính tình của y giống người của Đông Phương gia hơn, nhàn nhã tản mạn, ham muốn chiếm hữu mạnh, quan niệm đúng sai tương đối mơ hồ, chỉ để ý người của mình cùng việc của mình, đối với những việc khác đều có chút thờ ơ.
Chỉ là hiện tại ở trong sơn thôn nhỏ hẻo lánh nghèo khổ này, nhưng Bồ Đào cũng không thấy những ngày này gian khổ. Tuy rằng mỗi ngày đều là cơm rau dưa, còn phải xuống ruộng làm việc, tối về nhà hai tay hai chân đều mệt đến không nâng dậy nổi, so với lúc trước bị ngoại tổ phụ bắt luyện võ còn thấy mệt hơn, nhưng lại cảm thấy ngày rất phong phú, tâm tình mỗi ngày đều vô cùng cao hứng, Tề Hoành Thành sớm đã bị y ném ra khỏi đầu.
“Nhị ca, Phương ca ca, lên ăn cơm đi.”
Đường Chính Nghĩa vóc người nhỏ nhỏ, hai tay cố sức mang theo một cái rổ lớn, đứng ở trên bờ ruộng hô.
Bởi vì gần đây hai người Đường gia thuê làm công ngày có một người sinh bệnh, không thể tiếp tục làm việc, Đường Chính Lễ còn nhỏ sức yếu, Bồ Đào lại là nửa người học nghề, hai người cùng làm mới có thể miễn cưỡng bằng với một người làm công ngày, cố tính tháng tám thu hoạch vụ mùa đến gần, việc ở ruộng trở nên đặc biệt vội vàng, cho nên Đường Chính Lễ cùng với Bồ Đào buổi trưa không thể về nhà ăn cơm. Đường Chính Ngôn liền để Đường Chính Nghĩa mang cơm đến vào giữa trưa mỗi ngày.
Đường Chính Nghĩa năm nay mới sáu tuổi, bộ dáng trắng nõn non nớt, không hề giống hài tử nhà nông chút nào. Hài tử nhà nông sinh ra ở địa phương khuôn mặt đều phơi nắng đến đỏ bừng, làn da cũng màu đen, nhưng Đường Chính Nghĩa dù có phơi nắng thế nào cũng sẽ không đen, bộ dáng cũng ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên người trong thôn đều rất thích bé, Bồ Đào cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Nghĩa có mệt không? Ca ca xem xem, tay có phải là đã đỏ lên rồi không?”
Bồ Đào cũng không vội vàng ăn cơm, mà là ngồi dưới tàng cây trên bờ ruộng, ôm Đường Chính Nghĩa vào lòng xoa nắn một hồi.
Y đặc biệt thích tiểu hài tử. Khi còn bé thường xuyên bóp nắn ấu đệ Đông Phương Quân Nhân, còn ăn mặc cho hắn giống như nữ hài tử. Đáng tiếc Đông Phương Quân Nhân ông cụ non, đến lúc sáu bảy tuổi đã không còn thích để Bồ Đào ăn mặc cho mình, cả ngày giống như một tiểu đại nhân, có nề nếp, khiến Bồ Đào vô cùng tiếc nuối. Lúc này có một Đường Chính Nghĩa ngoan ngoãn để cho y chơi, khỏi phải nói là thích biết bao nhiêu.
Đường Chính Nghĩa ngồi ở trong lòng y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói:
“Không có, Tiểu Nghĩa không mệt mỏi.”
“Tiểu Nghĩa thật ngoan. Đến, ca ca cho ngươi ăn nho.”
Bồ Đào hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chính Nghĩa, cầm lấy một chùm nho trong rổ đưa cho bé.
Đường Chính Nghĩa rất nghiêm túc mà nói:
“Tiểu Nghĩa đã ăn rồi. Nho này là để cho nhị ca và Phương ca ca ăn, Tiểu Nghĩa không ăn.”
Bồ Đào liền đau lòng a. Tiểu hài tử hiểu chuyện như thế, so với huynh đệ của y còn trưởng thành hơn nhiều.
“Nghe (Đình) ca, nhanh chóng thô (ăn), lật (cơm) nguội rồi thô (ăn) không ngon đâu.”
(Đình [tīng]bị trại đi gần giống Nghe = thính [tīng]; ăn [chī] bị biến âm thành thô [cū]; cơm [fàn] bị biến âm gần giống như lật = phiên [fān])
Đường Chính Lễ miệng nhồi đầy thức ăn, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói.
Bồ Đào cầm một chiếc bánh còn tỏa hơi nóng lên, cuốn chút dưa muối mát lạnh rồi bắt đầu ăn.
Tay nghề của Đường Chính Ngôn không tồi, bánh chia không dày giống như nhà khác, một tầng mỏng manh, vừa thơm vừa mềm, cuốn với dưa muối ăn rất ngon.
Thực ra đây có thể coi là món ăn đơn sơ nhất mà đời này Bồ Đào từng ăn qua. Mấy ngày mặc dù trốn nhà rời đi, y cũng chuẩn bị rất nhiều ngân phiếu, ăn uống đều là thượng thừa, huống chi tay nghề của Tiểu Trúc Tử cũng rất tốt, cho dù thỉnh thoảng ăn ngủ bên ngoài, cũng tuyệt đối không bạc đãi cái miệng của y. Nhưng là lúc này, tuy rằng thô lương cơm nhạt, y ăn lại cảm thấy vô cùng thơm ngọt.
Chỉ là nhắc đến Tiểu Trúc Tử, Bồ Đào không khỏi thở dài. Tiểu Trúc Tử vừa là tiểu tư của y, cũng là thị vệ bên cạnh y, lớn hơn y bốn tuổi, có thể nói lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm tự nhiên là vô cùng sâu đậm. Khi Bồ Đào trọng thương nằm trên giường vô cùng lo lắng cho Tiểu Trúc Tử. Ký ức về hình ảnh trước khi hai người tách ra vẫn còn mới mẻ trong đầu y. Chính là nơi này cách thành trấn gần nhất thật sự quá xa, hơn nữa còn không biết có thể tìm được quan phủ hoặc phân đà của Đông Môn hay không, y đều không thể báo tin về nhà mình, chứ đừng nói chi đến chuyện đi cứu Tiểu Trúc Tử. Hiện tại y cũng chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Trúc Tử hóa nguy thành an. Nếu không phải bị mình liên lụy, với bản lĩnh của Tiểu Trúc Tử cho dù bị thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì hẳn là có thể chạy thoát.
Vì bồi dưỡng ra một ám vệ xuất sắc, Hoàng thất cùng Thiên Môn đều ra sức tìm kiếm, võ công của Tiểu Trúc Tửkhông cần phải nói, còn tinh thông độc thuật, trên người cũng mang theo các loại đan dược cứu mạng (chủ yếu là để cho chủ tử dùng, chính là Bồ Đào thực sự rất hồ đồ, Tiểu Trúc Tử sợ y lấy nhầm độc dược thành linh đan, cho nên từ nhỏ đã thay y bảo quản mấy thứ đan dược này). Cho nên Bồ Đào tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn có vài phần tin tưởng với Tiểu Trúc Tử, tin tưởng hắn sẽ không đến nỗi vứt bỏ tính mạng, hơn nữa ít nhiều còn trông ngóng Tiểu Trúc Tử sau khi chạy thoát có thể tìm đến Thiên Môn hoặc Vương phủ gọi người đi tìm mình.
Bồ Đào quả thực không có tính sai, Tiểu Trúc Tử thật đúng là đã chạy thoát được. Chính là hắn tương đối xui xẻo, sau khi giết mấy tên cường đạo kia rồi chạy đi không bao xa, liền bị mê dược phát tác rồi ngất đi, khi ngã xuống đúng lúc đập đầu vào một tảng đá, sau đó tỉnh lại thì không nhớ rõ gì cả. Sau khi được người tốt bụng cứu đi liền vô tri vô giác mà qua vài tháng, cho đến khi bị Đức Quận vương Đông Phương Quân Thành tìm được, mới khôi phục ký ức. Bởi vậy thời gian tìm kiếm chủ tử bị chậm trễ vài tháng. Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến.
Bồ Đào mở to miệng ăn cơm trưa, chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày ‘phóng khoáng’ như thế, nhưng bụng thật sự quá đói, lao động chân tay quả nhiên không phải là thứ y am hiểu a.
Khi Bồ Đào cùng Đường Chính Lễ ăn cơm, Đường Chính Nghĩa liền nhảy vào trong ruộng, cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé nhổ cỏ dại, muốn cố sức giúp các ca ca làm chút việc.
Đường Chính Lễ nói:
“Tiểu Nghĩa, chờ nhị ca qua thời gian bận bịu này liền đi lên núi bắt thỏ hoang cho đệ được không?”
Đường Chính Nghĩa nghe vậy liền hưng phấn mà ngẩng đầu lên, hai mắt tròn to sáng rực lấp lánh, kêu lên:
“Ca ca, thật vậy sao? Tiểu Nghĩa rất muốn ăn thịt thỏ mà. Tiểu Nghĩa đã lâu không được ăn thịt thỏ rồi đó.”
Đường Chính Lễ cười hì hì, nói:
“Yên tâm, qua vài ngày nữa nhị ca sẽ có thời gian, đến lúc đó sẽ bắt cho Tiểu Nghĩa một con thỏ vừa to vừa béo.”
“A! Thật tốt thật tốt!”
Đường Chính Nghĩa hưng phấn đến giơ chân.
Bồ Đào vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, giơ tay nói:
“Ta cũng đi! Ta cũng đi giúp Tiểu Nghĩa bắt thỏ! Ta… Ta biết bắn tên, còn từng bắn trúng được nai con đó!”
Bồ Đào là con cháu hoàng thất, từng đi theo Hoàng bá phụ cùng phụ vương cùng đi đến rừng của Hoàng gia ở ngoại ô săn bắn, trong ấn tượng hình như chơi rất vui. Chỉ là lúc ấy y sợ phơi nắng sẽ đen, cho nên luôn tránh ở chỗ Hoàng tổ mẫu cho nhàn nhã, số lần lên ngựa ít ỏi có thể đếm được. Chỉ là y quả thực từng bắn được mấy con nai con cùng thỏ con linh tinh gì đó, mặc dù là dưới sự trợ giúp của đám thị vệ… Nhưng Bồ Đào vẫn luôn rất có tự tin với võ nghệ của mình, tuy rằng lần này việc cùng Tiểu Trúc Tử gặp nạn khiến y có chút đả kích, nhưng y cảm thấy lần này chính là ngoài ý muốn, đều là đám cường đạo kia quá gian trá, nếu không y sẽ không thua.
“Thật tốt quá, cảm ơn Phương ca ca, Tiểu Nghĩa rất muốn ăn thịt mà.”
Nghĩ đến thịt thỏ béo béo mềm mềm, Đường Chính Nghĩa nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Cuộc sống ở nông thôn rất thiếu dinh dưỡng, bình thường ăn một miếng thịt rất là khó khăn. Trong sân nuôi gà đều là để đẻ trứng, Đường gia không có chuồng heo nên không nuôi heo, chỉ có một con bò già dùng để cày ruộng, càng không thể ăn thịt, cho nên chỉ có đến ngày lễ tết đại ca Đường gia mới theo người trong thôn ngồi lên xe trâu đi cả ngày, đến trấn nhỏ ngoài núi cắt mấy cân thịt. Trong thôn cũng có nhà thợ săn, thỉnh thoảng thừa chút thịt, Đường Chính Ngôn sẽ mang đồ vật đi đổi về một chút, chỉ là bình thường cũng rất ít ăn.
Bồ Đào vừa nghe Đường Chính Nghĩa nói như thế, mới nghĩ đến hình như từ sau được Đường gia cứu lên, hai tháng này trong lúc dưỡng thương mình chỉ từng ăn một con gà mái hầm, sau đó vẫn chưa từng ăn thịt.
Y quả thực là vô cùng kinh ngạc! Y đường đường là Tứ thiếu gia của Tĩnh Vương phủ, Quận Vương gia tương lai, thế nhưng trong một thời gian dài như vậy lại không hề ăn thịt?
Nghĩ đến đây, Bồ Đào bỗng nhiên thèm ăn đến không thể khống chế, dạ dày đang trực tiếp kêu gào vị thịt.
Không được, không thể nhẫn nữa!
“Chính Lễ, đừng chờ vài ngày nữa, chiều hôm nay chúng ta liền đi lên núi bắt thỏ đi.”
Đường Chính Lễ sửng sốt, sờ sờ đầu nói:
“Nhưng mà buổi chiều còn phải đọc sách, còn phải luyện chữ.”
Bồ Đào lấy cánh tay chọc chọc hắn, nhỏ giọng nói:
“Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày cũng không sao. Ngươi xem Tiểu Nghĩa gần đây đều gầy đi, tiểu hài tử đang lúc phát triển thân thể, không ăn thịt tương lai sẽ không cao không lớn được. Đừng cho là ta không biết, mấy hôm nay buổi chiều ngươi cũng không hề luyện chữ, nằm lên bàn ngủ ngon. Ta thấy mấy ngày nay Chính Ngôn cũng rất bận rộn, không hề quản lý ngươi.”
Đường Chính Lễ nói:
“Đó là bởi vì đại ca biết gần đây chúng ta làm việc vất vả, thật sự mệt không chịu nổi, mới mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu cố ý không đọc sách lên núi chơi đùa…”
“Sao lại là lên núi chơi chứ? Chúng ta đây là đi săn thú, là bổ sung thức ăn trong nhà. Đều nói xuân gieo hè lớn, thu gặt đông cất. Mùa này đúng là thời điểm nên ăn thịt bồi bổ thân thể. Chính Ngôn sắp vào thành dự thi, đến lúc đó hắn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ các ngươi, càng không được ăn thứ gì tốt. Thừa dịp hiện tại trên núi nhiều mồi, đừng chậm trễ, buổi chiều chúng ta đi đi!”
Bồ Đào đã nói với Đường Chính Ngôn, tháng chín Đường Chính Ngôn vào thành dự thi thì mình cũng đi cùng với hắn, nhìn xem có thể tìm được người thân hay không. Nếu thật sự không được, y có thể đi cầm thanh kiếm, đổi thành lộ phí đi đường đến quận châu gần đó, đến lúc ấy sẽ rời khỏi Đường gia.
Bồ Đào không đợi Đường Chính Lễ suy nghĩ, nói:
“Cứ định như thế đi!”
Đường Chính Lễ bị y giật dây đến động lòng, cũng không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.