Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 24
Mộc Thương Duyễn
23/06/2021
Đến khi Trình An Khước ra về vẫn chưa nhìn thấy Phương Dịch trở lại. Nguyên Thần chạy đi tìm anh, hỏi ra thì mọi người bảo anh đã ra về từ sớm.
Hắn đi qua ngã rẽ cầu thang, dường như có gì níu chân. Nhìn vào cánh cửa một lúc lâu, hắn quyết định trở về phòng tiếp tục công việc.
______________________
Nguyên Thần: [ Anh về nhà rồi sao ? ]
Phương Dịch: [ Ừm. ]
Nguyên Thần: [ Giáng Sinh đến rồi, hôm nay đưa anh đi ăn tối . ]
Phương Dịch: [ Được. ]
Đặt điện thoại xuống bàn. Phương Dịch nhìn người trước mặt:
- Không biết Trình tổng có việc quan trọng gì cần tìm tôi ?
Vài giờ trước, Trình An Khước nhắn cho Phương Dịch một tin rằng gã muốn gặp anh bàn việc. Nhưng từ lúc ngồi vào quán gã cứ nói những chuyện xa xôi. Ánh mắt vô lại nhìn Phương Dịch từ đầu đến chân làm Phương Dịch cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Trình An Khước nhịp nhàng gõ tay lên bàn kính. Mắt gã âm trầm, miệng cười nhạt:
- Chỉ là tôi muốn tìm người nói chuyện. - Gã đặt bàn tay đen sạm lên bàn tay trắng mềm của Phương Dịch.
Anh cảm giác như ngàn vạn con kiến đang bò lên tay của mình. Thất thần rụt tay lại, anh nghiêm mặt đứng phắc dậy:
- Xin lỗi, tôi không phải người thích nói chuyện. Nếu không có chuyện gì tôi mạn phép đi trước.
Gã nhanh tay bắt lấy anh lại. Anh vùng ra, lùi về phía sau. Anh cũng không biết vì sao mình lại có hành động lo sợ như thế. Tuy nhiên Trình An Khước lúc này bước đến áp sát vào anh. Tay chân Phương Dịch như bị trói, không thể cử động.
Một thân ảnh sượt qua, chắn trước Phương Dịch:
- Phương Dịch, anh đây rồi.
Là Lục Khiến, cậu ta nắm lấy tay anh rồi chỉ về hướng cửa:
- Chúng ta có hẹn mà nỡ lòng nào anh quên ư ? Đi thôi nào.
Phương Dịch như vớ được phao cứu sinh. Vội vàng tiếp ứng:
- À. Xin lỗi vì để cậu đợi. - Anh đặt tay mình lên tay Lục Khiến, khẽ lay.
Lục Khiến hiểu ý, quay lại phía sau nói với Trình An Khước đang tái mặt:
- Trình tổng ngài cũng ở đây à ? Xin lỗi nhưng giờ tôi có hẹn rồi, lần sau gặp chúng ta làm vài ly.
Mạch máu trên thái dương Trình An Khước giật giật, tuy vậy gã vẫn cười:
- Lục thiếu nếu đã bận như thế thì tôi không phiền. Tôi tiễn hai người.
Ra đến bên ngoài. Lục Khiến vẫn chen vào giữa, không cho Trình An Khước một cơ hội liếc nhìn Phương Dịch.
Một chiếc xe màu đen chạy vụt qua, bẻ lái rồi quay đầu hướng về phía họ mà lao thẳng.
* Két ! *
Nó thắng gấp khiến trên đường có một vệt đen dài xẹt lửa. Trên xe có hai người nhảy ra túm lấy cổ Phương Dịch bịt miệng lại, anh ra sức giãy giụa, nhìn sang liền thấy Lục Khiến cũng đang lâm vào tình cảnh như mình.
Trình An Khước nhếch một bên mép nhìn anh. Gương mặt gã đáng sợ vô cùng.
Qua vài giây khung cảnh trước mắt mờ dần, mờ dần rồi tối đen như bị một bức màn nhung bao phủ. Tay chân Phương Dịch không sức lực rồi buông thõng.
_______________________
Cái đầu đau như muốn vỡ ra, anh cố gắng mở to mắt. Mọi thứ mờ mờ rồi rõ ràng, ngồi cạnh anh là Lục Khiến đang ra sức lay anh dậy. Anh cố trấn tỉnh, nhìn xung quanh toàn là một màu đen.
Nhận ra điều bất thường, theo bản năng anh bật người dậy liền bị kẻ ngồi bên kia giữ lại. Tay chân của anh và Lục Khiến đều bị trói chặt cứng, miệng bị bịt bởi băng keo đen.
Lục Khiến nhìn anh, khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu: " Bình tĩnh ".
Anh gật đầu hiểu ý.
Tựa người vào ghế, anh nhớ lại đây chính là chiếc xe suýt đâm vào mình.
Kí ức cuối cùng chính là nụ cười của Trình An Khước.
Phương Dịch liếc nhìn tìm khắp xe, hồi hộp đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
" Không có Trình An Khước trong xe. "
Những người trong xe ngoài Phương Dịch và Lục Khiến còn có bốn tên to con vạm vỡ: một tên lái xe, hai tên trông chừng Phương Dịch và Lục Khiến, tên còn lại ngồi ở ghế phụ lái trông như kẻ đứng đầu.
- Alo ? Được, sắp đến rồi. - Một tên nói vào điện thoại.
Tay Phương Dịch bị trói phía sau lưng, vì lo lắng mà tay anh xoa vào nhau. Bỗng chạm phải thứ gì đó lành lạnh, anh liền sờ thử. Là một thanh thép mỏng.
Phương Dịch nhẹ nhàng kẹp thanh thép vào hai ngón tay, hướng đầu nhọn của nó vào sợi dây vừa to vừa cứng. Anh ra sức cứa mạnh, nhưng thanh thép này có vẻ đã lâu ngày nên đã bị gỉ, chật vật mãi vẫn không thể cứa nổi. Hai ngón tay tê rần không cầm nổi thanh thép, cứ run run vô lực.
Phương Dịch lại cố gắng ghì chặt thanh thép, chợt ngón tay không tự chủ, cơ co đau đớn.
" Bị chuột rút rồi. "
Giờ phút này anh thật sự cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Anh nhớ Nguyên Thần, anh muốn hắn đến đây tìm anh. Nhưng làm sao bây giờ, làm sao hắn biết được anh đang ở đâu ngay cả khi anh còn không biết ? Và... liệu rằng người ta có cần đến anh nữa hay không mà lại đi tìm anh ?
Anh nhìn Lục Khiến, cậu ta vẫn giữ gương mặt bình tĩnh. Phương Dịch thấy mình còn không bằng cậu nhóc này, người ta cứng cỏi mạnh mẽ, còn anh...
_______________________
Nguyên Thần nhìn ra hướng cửa. Hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ để đưa Phương Dịch về Nguyên gia dùng bữa.
Nguyên gia có một truyền thống, đến Giáng Sinh thì đêm trước đó gia đình sẽ họp lại. Vào ngày Giáng Sinh, ai muốn hẹn riêng thì hẹn riêng, ai muốn ở nhà thì ở nhà. Không xen gia đình vào ngày này, tôn trọng tình cảm riêng của các thành viên.
Điện thoại trên bàn cứ reo inh ỏi, nhấc máy lần thứ ba cũng lại là giọng nói cũ:
- Cái thằng này cuối cùng có về nhà không thì bảo ? - Nguyên Đạt lớn giọng trong điện thoại.
- Ba đợi thêm chút nữa, con dẫn người về ngay.
- Ừ ừ con ngoan. Hai đứa nhanh về nhé. - Nghe đến việc con trai dẫn người về ra mắt thì dẫu trời sập Nguyên Đạt vẫn có thể cười lớn.
Nguyên Thần đi đi lại lại trong phòng khách. Thật làm cho hắn lo lắng mà, Phương Dịch bảo đã về nhà nhưng không thấy bóng dáng đâu. Mấy hôm nay bận việc không có thời gian bên anh đã làm hắn bứt rứt chết rồi. Hôm nay dự định mang anh về Nguyên gia ra mắt mà lại thế này.
Hắn lại nhấc máy gọi cho Phương Dịch cuộc gọi lần thứ n nhưng vẫn không ai nghe máy, trả lời hắn chỉ có tiếng " tút " dài.
Hắn bắt đầu lo lắng, một hàng suy nghĩ lòng vòng trong đầu rồi dừng lại trong lí trí hắn hình ảnh nụ cười đầy ghê tởm: Trình An Khước. Hắn lấy điện thoại lướt vài cái, mặt tối đen. Tay vớ lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà nhanh như tên lửa, suýt thì đâm phải cửa nhà.
Hắn đi qua ngã rẽ cầu thang, dường như có gì níu chân. Nhìn vào cánh cửa một lúc lâu, hắn quyết định trở về phòng tiếp tục công việc.
______________________
Nguyên Thần: [ Anh về nhà rồi sao ? ]
Phương Dịch: [ Ừm. ]
Nguyên Thần: [ Giáng Sinh đến rồi, hôm nay đưa anh đi ăn tối . ]
Phương Dịch: [ Được. ]
Đặt điện thoại xuống bàn. Phương Dịch nhìn người trước mặt:
- Không biết Trình tổng có việc quan trọng gì cần tìm tôi ?
Vài giờ trước, Trình An Khước nhắn cho Phương Dịch một tin rằng gã muốn gặp anh bàn việc. Nhưng từ lúc ngồi vào quán gã cứ nói những chuyện xa xôi. Ánh mắt vô lại nhìn Phương Dịch từ đầu đến chân làm Phương Dịch cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Trình An Khước nhịp nhàng gõ tay lên bàn kính. Mắt gã âm trầm, miệng cười nhạt:
- Chỉ là tôi muốn tìm người nói chuyện. - Gã đặt bàn tay đen sạm lên bàn tay trắng mềm của Phương Dịch.
Anh cảm giác như ngàn vạn con kiến đang bò lên tay của mình. Thất thần rụt tay lại, anh nghiêm mặt đứng phắc dậy:
- Xin lỗi, tôi không phải người thích nói chuyện. Nếu không có chuyện gì tôi mạn phép đi trước.
Gã nhanh tay bắt lấy anh lại. Anh vùng ra, lùi về phía sau. Anh cũng không biết vì sao mình lại có hành động lo sợ như thế. Tuy nhiên Trình An Khước lúc này bước đến áp sát vào anh. Tay chân Phương Dịch như bị trói, không thể cử động.
Một thân ảnh sượt qua, chắn trước Phương Dịch:
- Phương Dịch, anh đây rồi.
Là Lục Khiến, cậu ta nắm lấy tay anh rồi chỉ về hướng cửa:
- Chúng ta có hẹn mà nỡ lòng nào anh quên ư ? Đi thôi nào.
Phương Dịch như vớ được phao cứu sinh. Vội vàng tiếp ứng:
- À. Xin lỗi vì để cậu đợi. - Anh đặt tay mình lên tay Lục Khiến, khẽ lay.
Lục Khiến hiểu ý, quay lại phía sau nói với Trình An Khước đang tái mặt:
- Trình tổng ngài cũng ở đây à ? Xin lỗi nhưng giờ tôi có hẹn rồi, lần sau gặp chúng ta làm vài ly.
Mạch máu trên thái dương Trình An Khước giật giật, tuy vậy gã vẫn cười:
- Lục thiếu nếu đã bận như thế thì tôi không phiền. Tôi tiễn hai người.
Ra đến bên ngoài. Lục Khiến vẫn chen vào giữa, không cho Trình An Khước một cơ hội liếc nhìn Phương Dịch.
Một chiếc xe màu đen chạy vụt qua, bẻ lái rồi quay đầu hướng về phía họ mà lao thẳng.
* Két ! *
Nó thắng gấp khiến trên đường có một vệt đen dài xẹt lửa. Trên xe có hai người nhảy ra túm lấy cổ Phương Dịch bịt miệng lại, anh ra sức giãy giụa, nhìn sang liền thấy Lục Khiến cũng đang lâm vào tình cảnh như mình.
Trình An Khước nhếch một bên mép nhìn anh. Gương mặt gã đáng sợ vô cùng.
Qua vài giây khung cảnh trước mắt mờ dần, mờ dần rồi tối đen như bị một bức màn nhung bao phủ. Tay chân Phương Dịch không sức lực rồi buông thõng.
_______________________
Cái đầu đau như muốn vỡ ra, anh cố gắng mở to mắt. Mọi thứ mờ mờ rồi rõ ràng, ngồi cạnh anh là Lục Khiến đang ra sức lay anh dậy. Anh cố trấn tỉnh, nhìn xung quanh toàn là một màu đen.
Nhận ra điều bất thường, theo bản năng anh bật người dậy liền bị kẻ ngồi bên kia giữ lại. Tay chân của anh và Lục Khiến đều bị trói chặt cứng, miệng bị bịt bởi băng keo đen.
Lục Khiến nhìn anh, khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu: " Bình tĩnh ".
Anh gật đầu hiểu ý.
Tựa người vào ghế, anh nhớ lại đây chính là chiếc xe suýt đâm vào mình.
Kí ức cuối cùng chính là nụ cười của Trình An Khước.
Phương Dịch liếc nhìn tìm khắp xe, hồi hộp đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
" Không có Trình An Khước trong xe. "
Những người trong xe ngoài Phương Dịch và Lục Khiến còn có bốn tên to con vạm vỡ: một tên lái xe, hai tên trông chừng Phương Dịch và Lục Khiến, tên còn lại ngồi ở ghế phụ lái trông như kẻ đứng đầu.
- Alo ? Được, sắp đến rồi. - Một tên nói vào điện thoại.
Tay Phương Dịch bị trói phía sau lưng, vì lo lắng mà tay anh xoa vào nhau. Bỗng chạm phải thứ gì đó lành lạnh, anh liền sờ thử. Là một thanh thép mỏng.
Phương Dịch nhẹ nhàng kẹp thanh thép vào hai ngón tay, hướng đầu nhọn của nó vào sợi dây vừa to vừa cứng. Anh ra sức cứa mạnh, nhưng thanh thép này có vẻ đã lâu ngày nên đã bị gỉ, chật vật mãi vẫn không thể cứa nổi. Hai ngón tay tê rần không cầm nổi thanh thép, cứ run run vô lực.
Phương Dịch lại cố gắng ghì chặt thanh thép, chợt ngón tay không tự chủ, cơ co đau đớn.
" Bị chuột rút rồi. "
Giờ phút này anh thật sự cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Anh nhớ Nguyên Thần, anh muốn hắn đến đây tìm anh. Nhưng làm sao bây giờ, làm sao hắn biết được anh đang ở đâu ngay cả khi anh còn không biết ? Và... liệu rằng người ta có cần đến anh nữa hay không mà lại đi tìm anh ?
Anh nhìn Lục Khiến, cậu ta vẫn giữ gương mặt bình tĩnh. Phương Dịch thấy mình còn không bằng cậu nhóc này, người ta cứng cỏi mạnh mẽ, còn anh...
_______________________
Nguyên Thần nhìn ra hướng cửa. Hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ để đưa Phương Dịch về Nguyên gia dùng bữa.
Nguyên gia có một truyền thống, đến Giáng Sinh thì đêm trước đó gia đình sẽ họp lại. Vào ngày Giáng Sinh, ai muốn hẹn riêng thì hẹn riêng, ai muốn ở nhà thì ở nhà. Không xen gia đình vào ngày này, tôn trọng tình cảm riêng của các thành viên.
Điện thoại trên bàn cứ reo inh ỏi, nhấc máy lần thứ ba cũng lại là giọng nói cũ:
- Cái thằng này cuối cùng có về nhà không thì bảo ? - Nguyên Đạt lớn giọng trong điện thoại.
- Ba đợi thêm chút nữa, con dẫn người về ngay.
- Ừ ừ con ngoan. Hai đứa nhanh về nhé. - Nghe đến việc con trai dẫn người về ra mắt thì dẫu trời sập Nguyên Đạt vẫn có thể cười lớn.
Nguyên Thần đi đi lại lại trong phòng khách. Thật làm cho hắn lo lắng mà, Phương Dịch bảo đã về nhà nhưng không thấy bóng dáng đâu. Mấy hôm nay bận việc không có thời gian bên anh đã làm hắn bứt rứt chết rồi. Hôm nay dự định mang anh về Nguyên gia ra mắt mà lại thế này.
Hắn lại nhấc máy gọi cho Phương Dịch cuộc gọi lần thứ n nhưng vẫn không ai nghe máy, trả lời hắn chỉ có tiếng " tút " dài.
Hắn bắt đầu lo lắng, một hàng suy nghĩ lòng vòng trong đầu rồi dừng lại trong lí trí hắn hình ảnh nụ cười đầy ghê tởm: Trình An Khước. Hắn lấy điện thoại lướt vài cái, mặt tối đen. Tay vớ lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà nhanh như tên lửa, suýt thì đâm phải cửa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.