Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 53
Mộc Thương Duyễn
23/06/2021
Bầu trời phía đông hửng sáng. Nguyên Thần lái xe đưa Phương Dịch cùng mẹ Phương ra sân bay.
Nhân cơ hội hai người Trác gia vẫn chưa đến, mẹ Phương dặn dò anh vài câu:
- Thời tiết dạo này khá ổn nhưng phải mặc kĩ vào. Phải chú ý ăn uống, không thể cứ thích cái gì thì ăn cái đó được. Bình nước ấm mẹ để trong balo, khăn giấy,... Còn gì nữa nhỉ ?
- Thuốc dạ dày ? - Nguyên Thần nghi hoặc.
- À đúng đúng, là thuốc dạ dày. - Phương Lam lục hết mọi ngóc ngách trong balo. - Ấy chết, chỉ còn vài viên...
Phương Dịch định bảo mẹ không cần lo lắng, đến nơi anh sẽ mua thêm nhưng Nguyên Thần đã lên tiếng trước:
- Đây ạ.
Hắn đưa cho mẹ Phương một lọ thuốc mới, kèm theo hai vỉ kẹo ngậm.
- Hai người thật sự xem con là trẻ con à ?
- Con dù có 80 tuổi thì với mẹ vẫn là trẻ con.
- Mẹ à, Thần baby mới trẻ con ấy. - Phương Dịch vờ giận dỗi.
- Cái thằng... Suốt ngày bắt nạt Thần Thần. - Mẹ Phương cốc vào đầu anh.
- Không sao đâu mẹ, con quen rồi ấy mà. - Nguyên Thần bày ra vẻ mặt thống khổ.
Phương Dịch nghiến răng giơ chân đá vào mông Nguyên Thần. Hắn cũng chẳng để yên, dùng tay vỗ vào mông anh. Hai người chí chóe náo loạn cả sân bay, mẹ Phương bật cười rồi mới can ngăn.
30 phút sau.
Trác lão gia cùng Trác phu nhân đến. Lúc này cũng đã đến giờ bay nên họ chỉ nói vài câu với mẹ Phương sau đó vào trong làm thủ tục.
Mẹ Phương bảo anh phải biết cư xử với ba mẹ, Phương Dịch vâng vâng dạ dạ nhưng mắt vẫn liếc về Nguyên Thần. Hiểu ý, bà vờ nghe điện thoại để cho hai người có không gian riêng.
- Ca... - Nguyên Thần thở dài ôm lấy anh.
- Lại làm nũng đấy à ?
- Đợi anh về...
- Ừm. Thần baby ngoan nào. - Phương Dịch xoa xoa đầu hắn.
- Nhớ anh...
- Anh cũng sẽ rất nhớ em.
Chẳng hiểu sao lúc này hắn lại bất an đến lạ, hắn lưu luyến ôm anh chặt cứng. Khi rời ra anh kiễng chân hôn lên trán hắn, hắn cũng hôn đáp lại anh.
- Yên tâm, em sẽ chăm sóc cho mẹ.
Mẹ Phương cùng lúc đi đến, bà ôm anh:
- Đi vui nhé !
- Vâng. Ở nhà mẹ phải giữ sức khỏe đấy. Với cả... chăm sóc Thần baby hộ con.
Phương Lam mỉm cười nhìn bóng lưng anh vào trong. Đợi đến lúc máy bay cất cánh Nguyên Thần mới khởi động xe đưa mẹ về nhà.
_______________________
Đại Lục Nguyên thị chuẩn bị tiến công vào ngành trò chơi điện tử, Nguyên Thần lại phải tăng ca làm việc. Hắn xoa xoa ấn đường khép lại hồ sơ, mệt mỏi nhìn đồng hồ trên bàn làm việc. Chắc rằng anh đã đến nơi, hắn cầm lấy điện thoại, chưa kịp tra danh bạ đã có cuộc gọi đến. Hắn mỉm cười, dây thần kinh như được giãn ra.
- Alo ? Đến rồi sao ?
- Ừm, vừa đến. Em ăn tối chưa ?
- Vẫn chưa, hôm nay tăng ca. Còn anh ?
- Anh chuẩn bị lên xe... A ! Xe đến rồi, không nói nữa. Bye...
- Bye.
Hắn chờ anh cúp máy trước, nhưng có lẽ anh cũng không muốn nên phải mất một lúc lâu điện thoại mới truyền đến âm thanh * Tút ! Tút ! *.
Nguyên Thần giữ điện thoại trong tay, sau đó ấn vài số.
- Mẹ ạ ? Hôm nay con tăng ca nên sẽ về muộn.
- Mẹ biết rồi. Khi nào về thì gọi trước cho mẹ, mẹ hâm nóng lại thức ăn cho con.
- Không cần phải thế đâu ạ.
- Tiểu Dịch bảo mẹ phải chăm sóc con, không được từ chối. Con tăng ca nhưng đừng quá sức, phải nghỉ ngơi cho tốt.
- Vâng, con làm việc tiếp đây ạ.
_______________________
Phương Dịch vừa gọi cho mẹ Phương thì xe cũng đã đến nơi.
Ngôi nhà nằm ở khu vực gần núi khá xa trung tâm, kín cổng cao tường. Phương Dịch cảm thấy hơi ngột ngạt.
Phòng của anh được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không khí cực kì lạnh lẽo. Phương Dịch không nghĩ nhiều, anh ngồi lên đệm dọn quần áo vào tủ.
- Phương Dịch... Mẹ vào được chứ ? - Trác phu nhân gõ cửa phòng.
- Vâng.
Bà bước vào phòng, nở nụ cười đúng mực. Bà ngồi xuống cạnh anh, dè dặt nói:
- Mẹ có chuyện muốn nói với con.
-Trác phu nhân cứ nói.
- Phu nhân gì chứ ? Gọi mẹ là được.
- Xin lỗi, con vẫn chưa quen.
- Không sao, từ từ rồi sẽ quen.
Bà nắm lấy tay anh, trong giọng nói nếu để ý sẽ nhận thấy có chút mỉa mai:
- Mẹ muốn nói về chuyện của con và Nguyên tổng.
- Chuyện của tụi con ? - Phương Dịch cũng không mấy bất ngờ.
- Mẹ cảm thấy con và Nguyên tổng không hợp nhau. Nếu con đã thích đàn ông như thế thì có thể tìm người khác phù hợp hơn.
- Con chỉ là đơn giản thích một người, nhưng vô tình người ấy là nam nhân. Tình cảm của chúng con đủ lớn, không có sự phân biệt ở đây. Hợp hay không là do chúng con quyết định.
Phương Dịch chầm chậm thu tay về, đối với người trước mặt đã là chín phần không quen, một phần không để tâm. Âm thanh của anh cất lên trong không gian nghe nhẹ nhàng mà tê lạnh:
- Chuyện này mẹ của con còn không quản, Trác phu nhân để tâm làm gì ?
Trác phu nhân khẽ siết bàn tay dưới nệm, cố gượng cười tự nhiên:
- Phương Lam đương nhiên không quản, bởi con chỉ là con nuôi của bà ấy. Nếu đã là con nuôi thì làm sao có đủ tình yêu thương mà lo lắng cho con được. Vẫn là tình ruột thịt lớn hơn...
Anh còn không hiểu lời bà ta nói hay sao, rõ ràng là đang chia rẽ tình cảm của mẹ con họ Phương. Anh nhìn bà ta, ánh nhìn hời hợt đáng sợ:
- Tình ruột thịt ? Tình ruột thịt là vứt bỏ đứa con mình sinh ra, mặc cho nó sống chết ra sao ? Nếu đó là tình ruột thịt thì cũng thật quá mức kinh tởm rồi.
Trác phu nhân mặt cứng đờ, nuốt nước bọt nhìn anh. Anh thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng sao nụ cười ấy lại làm cho bà ta run rẩy:
- Trác phu nhân, đã muộn rồi, nên về nghỉ sớm thì hơn.
Nhân cơ hội hai người Trác gia vẫn chưa đến, mẹ Phương dặn dò anh vài câu:
- Thời tiết dạo này khá ổn nhưng phải mặc kĩ vào. Phải chú ý ăn uống, không thể cứ thích cái gì thì ăn cái đó được. Bình nước ấm mẹ để trong balo, khăn giấy,... Còn gì nữa nhỉ ?
- Thuốc dạ dày ? - Nguyên Thần nghi hoặc.
- À đúng đúng, là thuốc dạ dày. - Phương Lam lục hết mọi ngóc ngách trong balo. - Ấy chết, chỉ còn vài viên...
Phương Dịch định bảo mẹ không cần lo lắng, đến nơi anh sẽ mua thêm nhưng Nguyên Thần đã lên tiếng trước:
- Đây ạ.
Hắn đưa cho mẹ Phương một lọ thuốc mới, kèm theo hai vỉ kẹo ngậm.
- Hai người thật sự xem con là trẻ con à ?
- Con dù có 80 tuổi thì với mẹ vẫn là trẻ con.
- Mẹ à, Thần baby mới trẻ con ấy. - Phương Dịch vờ giận dỗi.
- Cái thằng... Suốt ngày bắt nạt Thần Thần. - Mẹ Phương cốc vào đầu anh.
- Không sao đâu mẹ, con quen rồi ấy mà. - Nguyên Thần bày ra vẻ mặt thống khổ.
Phương Dịch nghiến răng giơ chân đá vào mông Nguyên Thần. Hắn cũng chẳng để yên, dùng tay vỗ vào mông anh. Hai người chí chóe náo loạn cả sân bay, mẹ Phương bật cười rồi mới can ngăn.
30 phút sau.
Trác lão gia cùng Trác phu nhân đến. Lúc này cũng đã đến giờ bay nên họ chỉ nói vài câu với mẹ Phương sau đó vào trong làm thủ tục.
Mẹ Phương bảo anh phải biết cư xử với ba mẹ, Phương Dịch vâng vâng dạ dạ nhưng mắt vẫn liếc về Nguyên Thần. Hiểu ý, bà vờ nghe điện thoại để cho hai người có không gian riêng.
- Ca... - Nguyên Thần thở dài ôm lấy anh.
- Lại làm nũng đấy à ?
- Đợi anh về...
- Ừm. Thần baby ngoan nào. - Phương Dịch xoa xoa đầu hắn.
- Nhớ anh...
- Anh cũng sẽ rất nhớ em.
Chẳng hiểu sao lúc này hắn lại bất an đến lạ, hắn lưu luyến ôm anh chặt cứng. Khi rời ra anh kiễng chân hôn lên trán hắn, hắn cũng hôn đáp lại anh.
- Yên tâm, em sẽ chăm sóc cho mẹ.
Mẹ Phương cùng lúc đi đến, bà ôm anh:
- Đi vui nhé !
- Vâng. Ở nhà mẹ phải giữ sức khỏe đấy. Với cả... chăm sóc Thần baby hộ con.
Phương Lam mỉm cười nhìn bóng lưng anh vào trong. Đợi đến lúc máy bay cất cánh Nguyên Thần mới khởi động xe đưa mẹ về nhà.
_______________________
Đại Lục Nguyên thị chuẩn bị tiến công vào ngành trò chơi điện tử, Nguyên Thần lại phải tăng ca làm việc. Hắn xoa xoa ấn đường khép lại hồ sơ, mệt mỏi nhìn đồng hồ trên bàn làm việc. Chắc rằng anh đã đến nơi, hắn cầm lấy điện thoại, chưa kịp tra danh bạ đã có cuộc gọi đến. Hắn mỉm cười, dây thần kinh như được giãn ra.
- Alo ? Đến rồi sao ?
- Ừm, vừa đến. Em ăn tối chưa ?
- Vẫn chưa, hôm nay tăng ca. Còn anh ?
- Anh chuẩn bị lên xe... A ! Xe đến rồi, không nói nữa. Bye...
- Bye.
Hắn chờ anh cúp máy trước, nhưng có lẽ anh cũng không muốn nên phải mất một lúc lâu điện thoại mới truyền đến âm thanh * Tút ! Tút ! *.
Nguyên Thần giữ điện thoại trong tay, sau đó ấn vài số.
- Mẹ ạ ? Hôm nay con tăng ca nên sẽ về muộn.
- Mẹ biết rồi. Khi nào về thì gọi trước cho mẹ, mẹ hâm nóng lại thức ăn cho con.
- Không cần phải thế đâu ạ.
- Tiểu Dịch bảo mẹ phải chăm sóc con, không được từ chối. Con tăng ca nhưng đừng quá sức, phải nghỉ ngơi cho tốt.
- Vâng, con làm việc tiếp đây ạ.
_______________________
Phương Dịch vừa gọi cho mẹ Phương thì xe cũng đã đến nơi.
Ngôi nhà nằm ở khu vực gần núi khá xa trung tâm, kín cổng cao tường. Phương Dịch cảm thấy hơi ngột ngạt.
Phòng của anh được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không khí cực kì lạnh lẽo. Phương Dịch không nghĩ nhiều, anh ngồi lên đệm dọn quần áo vào tủ.
- Phương Dịch... Mẹ vào được chứ ? - Trác phu nhân gõ cửa phòng.
- Vâng.
Bà bước vào phòng, nở nụ cười đúng mực. Bà ngồi xuống cạnh anh, dè dặt nói:
- Mẹ có chuyện muốn nói với con.
-Trác phu nhân cứ nói.
- Phu nhân gì chứ ? Gọi mẹ là được.
- Xin lỗi, con vẫn chưa quen.
- Không sao, từ từ rồi sẽ quen.
Bà nắm lấy tay anh, trong giọng nói nếu để ý sẽ nhận thấy có chút mỉa mai:
- Mẹ muốn nói về chuyện của con và Nguyên tổng.
- Chuyện của tụi con ? - Phương Dịch cũng không mấy bất ngờ.
- Mẹ cảm thấy con và Nguyên tổng không hợp nhau. Nếu con đã thích đàn ông như thế thì có thể tìm người khác phù hợp hơn.
- Con chỉ là đơn giản thích một người, nhưng vô tình người ấy là nam nhân. Tình cảm của chúng con đủ lớn, không có sự phân biệt ở đây. Hợp hay không là do chúng con quyết định.
Phương Dịch chầm chậm thu tay về, đối với người trước mặt đã là chín phần không quen, một phần không để tâm. Âm thanh của anh cất lên trong không gian nghe nhẹ nhàng mà tê lạnh:
- Chuyện này mẹ của con còn không quản, Trác phu nhân để tâm làm gì ?
Trác phu nhân khẽ siết bàn tay dưới nệm, cố gượng cười tự nhiên:
- Phương Lam đương nhiên không quản, bởi con chỉ là con nuôi của bà ấy. Nếu đã là con nuôi thì làm sao có đủ tình yêu thương mà lo lắng cho con được. Vẫn là tình ruột thịt lớn hơn...
Anh còn không hiểu lời bà ta nói hay sao, rõ ràng là đang chia rẽ tình cảm của mẹ con họ Phương. Anh nhìn bà ta, ánh nhìn hời hợt đáng sợ:
- Tình ruột thịt ? Tình ruột thịt là vứt bỏ đứa con mình sinh ra, mặc cho nó sống chết ra sao ? Nếu đó là tình ruột thịt thì cũng thật quá mức kinh tởm rồi.
Trác phu nhân mặt cứng đờ, nuốt nước bọt nhìn anh. Anh thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng sao nụ cười ấy lại làm cho bà ta run rẩy:
- Trác phu nhân, đã muộn rồi, nên về nghỉ sớm thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.