Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 63
Mộc Thương Duyễn
23/06/2021
Trưa hôm sau Phương Dịch đã được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Nguyên Thần và mẹ Phương túc trực bên cạnh anh cả một ngày.
Với tình trạng này không thể làm được việc gì, Nguyên Lập gác lại công việc ở nước ngoài, thay em trai ra trận chỉ đạo công việc theo nhịp độ thường ngày.
Cuối ngày, Nguyên Lập mang theo bó hoa và trái cây vào thăm bệnh. Anh mang cho Nguyên Thần ít bộ quần áo để thay vì biết chắc đứa em này sẽ không rời nơi này nửa bước.
Phòng bệnh đặc biệt rất tiện nghi, có cả giường cho người nhà, có phòng tắm rộng rãi. Nguyên Thần lê chân vào phòng tắm.
Nguyên Lập đi đến mở cửa sổ, cắm những bông hoa màu sắc vào bình:
- Tôi đã soạn xong bài diễn văn chúc phúc rồi đấy, cậu phải khỏe nhanh lên cho ông anh trai này mau chóng truyền đạt kinh nghiệm cho em mình nữa chứ.
- Anh nói nhảm gì đấy ? - Cát Na mở cửa phòng đi vào.
Cô đến để truyền dịch cho Phương Dịch ai ngờ lại bắt gặp chồng mình đang ở nơi này xàm ngôn. Xong chuyện cô nhanh chóng kéo Nguyên Lập đi kẻo anh ta lại làm phiền Nguyên Thần chăm sóc Phương Dịch.
Nguyên Thần tóc vẫn còn ướt ngồi vào ghế cạnh giường, khẽ vuốt ve bàn tay đang gắn kim truyền dịch:
- Anh mau tỉnh dậy đi được không ? Tóc em ướt rồi, sấy tóc cho em nhé ?
Phương Dịch nhịp thở đều đều, hắn hôn lên bàn tay trắng trắng. Giờ mới nhận ra tay anh nhỏ bé quá, hắn một tay có thể nắm trọn mà bảo vệ. Cơ mà... anh nằm đây lại là minh chứng rằng hắn nào có bảo vệ được anh đâu. Hắn quá tự tin rằng sẽ cứu anh ra được, nhưng chuyện phía sau đó thì lại không thể lường trước.
Hắn mãi nhớ về đôi mắt của anh nhìn anh lúc ngã xuống. Ánh mắt không gợn chút u buồn nào mà trái lại còn có sự tin tưởng. Nhưng nó lại làm tim hắn rỉ máu.
- Người nằm ở đây phải là em mới đúng. Anh không nên làm như vậy...
- Thần Thần.
Tiếng bước chân phía sau lưng khiến Nguyên Thần khẽ giật mình, hắn quay người.
- Tiểu Dịch đã cứu con, con nghĩ thằng bé có hối hận không ? - Mẹ Phương ngồi vào bàn trà nhỏ, đặt lồng cơm lên bàn.
Đây là lời hắn cũng đã nói với mẹ. Giờ hắn mới hiểu bà cảm thấy như thế nào khi để Phương Dịch bất chấp mọi thứ, hi sinh cả tính mạng vì mình.
- Mẹ có giận con không ?
- Con là con của mẹ thì làm sao có thể giận con được. Con bình an vô sự chẳng phải đã là điều Tiểu Dịch muốn hay sao ?
Bà múc một bát cháo lớn đầy thịt đưa đến cho hắn. Hai ngày trời từ khi biết Phương Dịch gặp chuyện đến hôm nay hắn chưa có thứ gì vào bụng. Mà hiện tại môi lưỡi đắng chát, chẳng thiết tha gì ăn uống. Hắn chỉ càm bát cháo khuấy khuấy, nhìn anh mà sao hắn đau quá. Toàn thân đều đau, vết thương trên tay cũng đau, nhưng đau nhất lại là ở ngực.
Nhìn hắn thất thần nhìn anh, mẹ Phương không khỏi xót xa. Bà cầm lòng không được, cố nén nước mắt chạy ra ngoài thật nhanh. Hai đứa con trai của bà sao khờ khạo thế này ? Sao lại đáng thương thế này ? Sao lại chung tình thế này ?
Vai bà run lên, cố kìm chế tiếng khóc nếu không Nguyên Thần bên trong lại lo lắng mất.
* Cộp ! *
Phương Lam ngước mặt lên. Đối diện với bà lúc này là Nguyên Đạt, lâu lắm rồi mới nhìn thấy ông mặc quần áo thường ngày, trông phong độ không khác gì lúc mặc vest.
Nguyên Đạt đôi mắt âm trầm nhìn Phương Lam, ông bước đến kéo bà ôm vào lòng:
- Khóc đi, nếu nó khiến em dễ chịu.
Phương Lam tựa vào vai Nguyên Đạt, ông đặt tay lên vai bà cho bà cảm giác an toàn tuyệt đối. Phương Lam rất lâu sau mới có thể bật khóc, khóc rất nhiều, rất to và cũng rất lâu.
Có phải những lúc không có ông bên cạnh, một mình bà chống chọi mọi thứ bà cũng đã khóc nhiều như thế này hay không ? Lúc bà cần ông nhất thì ông lại rời đi.
Trên đời này người yêu ông nhất chính là bà, người hận ông nhất cũng chính là bà. Ông mãi mãi không cho phép bản thân mắc lại sai lầm năm ấy một lần nào nữa.
" Mình là đồ đểu cáng. "
_______________________
Lời tác giả: *Tuii lại sắp bước vào kỳ thi quan trọng nữa rồi, cho nên tuii muốn nói về lịch trình update truyện.
Hừm... Có lẽ tuii sẽ update truyện chậm hơn bình thường hoặc có lẽ là tạm thời dừng lại. Chỉ là tạm thời thôi bởi vì đầu tháng 6 là tuii thi dồi.
Nhưng yên tâm đi nha, tuii mà thi xong là sẽ bão ngay cho mọi người luônnnnn.
Mong gặp lại mọi người vào một ngày sớm nhất.
Yêu mấy em*...
Với tình trạng này không thể làm được việc gì, Nguyên Lập gác lại công việc ở nước ngoài, thay em trai ra trận chỉ đạo công việc theo nhịp độ thường ngày.
Cuối ngày, Nguyên Lập mang theo bó hoa và trái cây vào thăm bệnh. Anh mang cho Nguyên Thần ít bộ quần áo để thay vì biết chắc đứa em này sẽ không rời nơi này nửa bước.
Phòng bệnh đặc biệt rất tiện nghi, có cả giường cho người nhà, có phòng tắm rộng rãi. Nguyên Thần lê chân vào phòng tắm.
Nguyên Lập đi đến mở cửa sổ, cắm những bông hoa màu sắc vào bình:
- Tôi đã soạn xong bài diễn văn chúc phúc rồi đấy, cậu phải khỏe nhanh lên cho ông anh trai này mau chóng truyền đạt kinh nghiệm cho em mình nữa chứ.
- Anh nói nhảm gì đấy ? - Cát Na mở cửa phòng đi vào.
Cô đến để truyền dịch cho Phương Dịch ai ngờ lại bắt gặp chồng mình đang ở nơi này xàm ngôn. Xong chuyện cô nhanh chóng kéo Nguyên Lập đi kẻo anh ta lại làm phiền Nguyên Thần chăm sóc Phương Dịch.
Nguyên Thần tóc vẫn còn ướt ngồi vào ghế cạnh giường, khẽ vuốt ve bàn tay đang gắn kim truyền dịch:
- Anh mau tỉnh dậy đi được không ? Tóc em ướt rồi, sấy tóc cho em nhé ?
Phương Dịch nhịp thở đều đều, hắn hôn lên bàn tay trắng trắng. Giờ mới nhận ra tay anh nhỏ bé quá, hắn một tay có thể nắm trọn mà bảo vệ. Cơ mà... anh nằm đây lại là minh chứng rằng hắn nào có bảo vệ được anh đâu. Hắn quá tự tin rằng sẽ cứu anh ra được, nhưng chuyện phía sau đó thì lại không thể lường trước.
Hắn mãi nhớ về đôi mắt của anh nhìn anh lúc ngã xuống. Ánh mắt không gợn chút u buồn nào mà trái lại còn có sự tin tưởng. Nhưng nó lại làm tim hắn rỉ máu.
- Người nằm ở đây phải là em mới đúng. Anh không nên làm như vậy...
- Thần Thần.
Tiếng bước chân phía sau lưng khiến Nguyên Thần khẽ giật mình, hắn quay người.
- Tiểu Dịch đã cứu con, con nghĩ thằng bé có hối hận không ? - Mẹ Phương ngồi vào bàn trà nhỏ, đặt lồng cơm lên bàn.
Đây là lời hắn cũng đã nói với mẹ. Giờ hắn mới hiểu bà cảm thấy như thế nào khi để Phương Dịch bất chấp mọi thứ, hi sinh cả tính mạng vì mình.
- Mẹ có giận con không ?
- Con là con của mẹ thì làm sao có thể giận con được. Con bình an vô sự chẳng phải đã là điều Tiểu Dịch muốn hay sao ?
Bà múc một bát cháo lớn đầy thịt đưa đến cho hắn. Hai ngày trời từ khi biết Phương Dịch gặp chuyện đến hôm nay hắn chưa có thứ gì vào bụng. Mà hiện tại môi lưỡi đắng chát, chẳng thiết tha gì ăn uống. Hắn chỉ càm bát cháo khuấy khuấy, nhìn anh mà sao hắn đau quá. Toàn thân đều đau, vết thương trên tay cũng đau, nhưng đau nhất lại là ở ngực.
Nhìn hắn thất thần nhìn anh, mẹ Phương không khỏi xót xa. Bà cầm lòng không được, cố nén nước mắt chạy ra ngoài thật nhanh. Hai đứa con trai của bà sao khờ khạo thế này ? Sao lại đáng thương thế này ? Sao lại chung tình thế này ?
Vai bà run lên, cố kìm chế tiếng khóc nếu không Nguyên Thần bên trong lại lo lắng mất.
* Cộp ! *
Phương Lam ngước mặt lên. Đối diện với bà lúc này là Nguyên Đạt, lâu lắm rồi mới nhìn thấy ông mặc quần áo thường ngày, trông phong độ không khác gì lúc mặc vest.
Nguyên Đạt đôi mắt âm trầm nhìn Phương Lam, ông bước đến kéo bà ôm vào lòng:
- Khóc đi, nếu nó khiến em dễ chịu.
Phương Lam tựa vào vai Nguyên Đạt, ông đặt tay lên vai bà cho bà cảm giác an toàn tuyệt đối. Phương Lam rất lâu sau mới có thể bật khóc, khóc rất nhiều, rất to và cũng rất lâu.
Có phải những lúc không có ông bên cạnh, một mình bà chống chọi mọi thứ bà cũng đã khóc nhiều như thế này hay không ? Lúc bà cần ông nhất thì ông lại rời đi.
Trên đời này người yêu ông nhất chính là bà, người hận ông nhất cũng chính là bà. Ông mãi mãi không cho phép bản thân mắc lại sai lầm năm ấy một lần nào nữa.
" Mình là đồ đểu cáng. "
_______________________
Lời tác giả: *Tuii lại sắp bước vào kỳ thi quan trọng nữa rồi, cho nên tuii muốn nói về lịch trình update truyện.
Hừm... Có lẽ tuii sẽ update truyện chậm hơn bình thường hoặc có lẽ là tạm thời dừng lại. Chỉ là tạm thời thôi bởi vì đầu tháng 6 là tuii thi dồi.
Nhưng yên tâm đi nha, tuii mà thi xong là sẽ bão ngay cho mọi người luônnnnn.
Mong gặp lại mọi người vào một ngày sớm nhất.
Yêu mấy em*...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.