Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 72
Mộc Thương Duyễn
23/06/2021
Các bác sĩ tâm lý đời thật họ chỉ giúp cho bệnh nhân củng cố, điều chỉnh hướng suy nghĩ. Có thay đổi được tư tưởng hay không, còn phải phụ thuộc vào vị bác sĩ trú ngụ trong tâm hồn của con người kia.
Một buổi sáng ngày thứ bảy, Phương Dịch mơ màng tỉnh dậy. Điều đầu tiên anh làm là sờ vào chỗ nằm bên cạnh, nhưng nó trống trơn, cũng chẳng còn vương chút hơi ấm. Anh rời khỏi giường đánh răng rửa mặt rồi bước xuống lầu vẫn không thấy ai. Đây là lần đầu tiên anh ở một mình khi trở về từ bệnh viện.
Anh cảm nhận được vết thương trên ngực có chút đau. Cơn đau âm ỉ kèm theo nhức nhối truyền qua từng tế bào trên cơ thể.
Hơi thở anh trở nên nặng nề, mồ hôi trên trán lăn dài.
Tay anh run rẩy. Chân trần chạm đất cũng run theo.
* Lạch cạch ! Lạch cạch ! *
Cửa nhà như bị ai đó cố mở khóa. Anh cảm giác đó là điều chẳng lành. Anh men theo tường ngồi phịch xuống sau bức tường chắn phòng bếp.
Ló đầu nhìn thử. Phương Dịch thấy được người bước vào trong không phải người quen. Là một gã cao lớn, cơ bắp trên người nổi lên sau lớp áo. Gã bước vào trong nhìn xung quanh.
Phương Dịch co chân bịt miệng mình lại. Bao nhiêu kí ức đáng sợ ngày hôm ấy ùa về. Mặt anh tái đi, hai bàn tay bấu chặt vào nhau không cho miệng phát ra âm thanh.
Gã đàn ông kia mang giày vào nhà nên mỗi bước đi đều có tiếng * lộp cộp *. Thính giác của Phương Dịch rất nhạy, anh nghe được tiếng giày mỗi lúc một gần mình hơn.
" Nguyên Thần... Cứu... Cứu anh... "
Âm thanh càng lúc càng gần, nó như cắt đứt mọi mạch suy nghĩ của anh. Tim anh đập bình bịch. Âm thanh của bước chân hiện giờ mang theo hơi gió, cái bóng của người đàn ông kia dội lên tường trước mặt anh mỗi lúc một rõ.
* Cộp. * - Bước chân đặt xuống.
* Rầm ! *
Phương Dịch chống tay xuống đất lấy đà gạt chân tên kia sau đó lao ra ngoài. Nhưng lực của anh không làm gã ta hề hấn gì.
Anh quay người đối mặt với gã. Vết sẹo trên mặt gã nhăn nhúm khó coi vô cùng. Gã lườm anh.
Phương Dịch đưa mắt nhìn gã, tròng mắt có vài đường tơ máu đỏ lên. Ánh nhìn như phóng điện, gã cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh. Gã dậm chân gầm lên một tiếng nhào về phía anh. Nào ngờ anh bất ngờ ngồi xuống, nhét thẳng vào mồm gã cái gạt tàn thuốc mà lúc nãy còn nằm trên bàn. Gạt tàn thuốc hình chữ nhật khá to bằng sứ tuy không lọt thỏm vào miệng nhưng làm gã gãy mất ba cái răng. Thừa lúc gã đau đớn anh siết tay đấm vào mắt gã.
Gã điên cuồng đánh đấm xung quanh để kháng cự, Phương Dịch bị gã vô tình đánh trúng hất văng ra ngoài.
Bàn tay anh vô thức chạm vào chiếc ghế tựa bằng gỗ ở bàn ăn. Gã mặt sẹo rút ra con dao trong túi, lăm le đi về phía anh.
Con dao được ánh đèn chiếu xuống khiến nó sáng lóa. Phương Dịch nhanh như cắt vác chiếc ghế lên không ném một cú chuẩn xác vào chân gã. Nhưng đáng tiếc lại là một va đập nhẹ. Anh nhìn xung quanh, chợt nhớ đến bàn thủy tinh nhỏ trang trí ở góc cầu thang. Môi anh nhếch lên một đường tuyệt mỹ, nhướng mày nhìn gã đầy khiêu khích.
Gã mặt sẹo như bị chọc điên mà chạy thẳng về phía Phương Dịch. Anh chạy ra khỏi khu vực phòng ăn rồi chạy thẳng lên lầu. Gã kia vẫn chạy theo sau. Đến nơi anh nhấc bàn thủy tinh lên, một lần nữa chuẩn xác ném vào mặt gã. Thủy tinh này khá mỏng, lực ném của Phương Dịch quá lớn khiến thủy tinh vỡ tan tành. Gã mặt sẹo mất hồn ngã khỏi cầu thang.
Phương Dịch nắm tay vịn cầu thang nhìn xuống, đồng tử màu nâu của anh chợt run run. Gã kia thế quái nào lại lồm cồm bò dậy, trên tay gã chi chít những vệt máu đỏ tươi. Hơi thở nặng nề khiến mặt gã như co lại, vết sẹo dài trên mặt trông dữ tợn vô cùng.
Xung quanh Phương Dịch chẳng còn gì. Chân anh từng bước nhỏ lùi về sau, gã kia cũng từng bước đi lên cầu thang. Anh nắm tay vịn cửa phòng loay hoay một lúc mà vẫn không mở được. Cửa gỗ lạnh toát cả sống lưng anh.Anh nhìn tên kia càng ngày càng gần mình, thần kinh anh căng lên. Cổ họng anh khô khốc, còn có hơi đau. Mũi anh cay nồng.
- Nguyên Thần... Nguyên Thần.... Giúp anh với. Nguyên Thần !
* Rầm ! *
Một thân ảnh quen thuộc từ dưới cầu thang phóng về phía gã mặt sẹo tung cước. Nắm đấm như trời giáng khiến mặt gã méo mó, máu từ miệng phun ra đỏ tươi.
Hắn chạy đến bên anh:
- Anh không...
Lời chưa dứt thì người đã ôm lấy hắn, dụi mặt vào ngực hắn.
Hắn mỉm cười hôn lên trán, xoa xoa mái tóc rối bời cùng tấm lưng thấm mồ hôi:
- Có Thần baby bảo vệ anh. Không sao nữa rồi.
Một buổi sáng ngày thứ bảy, Phương Dịch mơ màng tỉnh dậy. Điều đầu tiên anh làm là sờ vào chỗ nằm bên cạnh, nhưng nó trống trơn, cũng chẳng còn vương chút hơi ấm. Anh rời khỏi giường đánh răng rửa mặt rồi bước xuống lầu vẫn không thấy ai. Đây là lần đầu tiên anh ở một mình khi trở về từ bệnh viện.
Anh cảm nhận được vết thương trên ngực có chút đau. Cơn đau âm ỉ kèm theo nhức nhối truyền qua từng tế bào trên cơ thể.
Hơi thở anh trở nên nặng nề, mồ hôi trên trán lăn dài.
Tay anh run rẩy. Chân trần chạm đất cũng run theo.
* Lạch cạch ! Lạch cạch ! *
Cửa nhà như bị ai đó cố mở khóa. Anh cảm giác đó là điều chẳng lành. Anh men theo tường ngồi phịch xuống sau bức tường chắn phòng bếp.
Ló đầu nhìn thử. Phương Dịch thấy được người bước vào trong không phải người quen. Là một gã cao lớn, cơ bắp trên người nổi lên sau lớp áo. Gã bước vào trong nhìn xung quanh.
Phương Dịch co chân bịt miệng mình lại. Bao nhiêu kí ức đáng sợ ngày hôm ấy ùa về. Mặt anh tái đi, hai bàn tay bấu chặt vào nhau không cho miệng phát ra âm thanh.
Gã đàn ông kia mang giày vào nhà nên mỗi bước đi đều có tiếng * lộp cộp *. Thính giác của Phương Dịch rất nhạy, anh nghe được tiếng giày mỗi lúc một gần mình hơn.
" Nguyên Thần... Cứu... Cứu anh... "
Âm thanh càng lúc càng gần, nó như cắt đứt mọi mạch suy nghĩ của anh. Tim anh đập bình bịch. Âm thanh của bước chân hiện giờ mang theo hơi gió, cái bóng của người đàn ông kia dội lên tường trước mặt anh mỗi lúc một rõ.
* Cộp. * - Bước chân đặt xuống.
* Rầm ! *
Phương Dịch chống tay xuống đất lấy đà gạt chân tên kia sau đó lao ra ngoài. Nhưng lực của anh không làm gã ta hề hấn gì.
Anh quay người đối mặt với gã. Vết sẹo trên mặt gã nhăn nhúm khó coi vô cùng. Gã lườm anh.
Phương Dịch đưa mắt nhìn gã, tròng mắt có vài đường tơ máu đỏ lên. Ánh nhìn như phóng điện, gã cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh. Gã dậm chân gầm lên một tiếng nhào về phía anh. Nào ngờ anh bất ngờ ngồi xuống, nhét thẳng vào mồm gã cái gạt tàn thuốc mà lúc nãy còn nằm trên bàn. Gạt tàn thuốc hình chữ nhật khá to bằng sứ tuy không lọt thỏm vào miệng nhưng làm gã gãy mất ba cái răng. Thừa lúc gã đau đớn anh siết tay đấm vào mắt gã.
Gã điên cuồng đánh đấm xung quanh để kháng cự, Phương Dịch bị gã vô tình đánh trúng hất văng ra ngoài.
Bàn tay anh vô thức chạm vào chiếc ghế tựa bằng gỗ ở bàn ăn. Gã mặt sẹo rút ra con dao trong túi, lăm le đi về phía anh.
Con dao được ánh đèn chiếu xuống khiến nó sáng lóa. Phương Dịch nhanh như cắt vác chiếc ghế lên không ném một cú chuẩn xác vào chân gã. Nhưng đáng tiếc lại là một va đập nhẹ. Anh nhìn xung quanh, chợt nhớ đến bàn thủy tinh nhỏ trang trí ở góc cầu thang. Môi anh nhếch lên một đường tuyệt mỹ, nhướng mày nhìn gã đầy khiêu khích.
Gã mặt sẹo như bị chọc điên mà chạy thẳng về phía Phương Dịch. Anh chạy ra khỏi khu vực phòng ăn rồi chạy thẳng lên lầu. Gã kia vẫn chạy theo sau. Đến nơi anh nhấc bàn thủy tinh lên, một lần nữa chuẩn xác ném vào mặt gã. Thủy tinh này khá mỏng, lực ném của Phương Dịch quá lớn khiến thủy tinh vỡ tan tành. Gã mặt sẹo mất hồn ngã khỏi cầu thang.
Phương Dịch nắm tay vịn cầu thang nhìn xuống, đồng tử màu nâu của anh chợt run run. Gã kia thế quái nào lại lồm cồm bò dậy, trên tay gã chi chít những vệt máu đỏ tươi. Hơi thở nặng nề khiến mặt gã như co lại, vết sẹo dài trên mặt trông dữ tợn vô cùng.
Xung quanh Phương Dịch chẳng còn gì. Chân anh từng bước nhỏ lùi về sau, gã kia cũng từng bước đi lên cầu thang. Anh nắm tay vịn cửa phòng loay hoay một lúc mà vẫn không mở được. Cửa gỗ lạnh toát cả sống lưng anh.Anh nhìn tên kia càng ngày càng gần mình, thần kinh anh căng lên. Cổ họng anh khô khốc, còn có hơi đau. Mũi anh cay nồng.
- Nguyên Thần... Nguyên Thần.... Giúp anh với. Nguyên Thần !
* Rầm ! *
Một thân ảnh quen thuộc từ dưới cầu thang phóng về phía gã mặt sẹo tung cước. Nắm đấm như trời giáng khiến mặt gã méo mó, máu từ miệng phun ra đỏ tươi.
Hắn chạy đến bên anh:
- Anh không...
Lời chưa dứt thì người đã ôm lấy hắn, dụi mặt vào ngực hắn.
Hắn mỉm cười hôn lên trán, xoa xoa mái tóc rối bời cùng tấm lưng thấm mồ hôi:
- Có Thần baby bảo vệ anh. Không sao nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.