Tiểu Ca Ca, Anh Không Thoát Được Đâu!
Chương 78
Mộc Thương Duyễn
23/06/2021
Người trong tiệc chưa kịp say thì Nguyên Thần đã bỏ ra ngoài. Hắn đi đến chỗ đất cao có thảm cỏ xanh mướt, tìm một hòn đá to bằng phẳng rồi ngồi xuống nhìn ra biển.
Hoàng hôn đã bắt đầu từ lâu, lúc này chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt làm long lanh mặt biển. Hắn chống tay ưỡn người hưởng thụ cơn gió mát lành của biển khơi.
Phương Dịch lén lút khoanh chân ngồi cạnh hắn. Hắn nhìn anh một cái, anh cười với hắn, hắn quay mặt chỗ khác.
- Sao thế ?
Anh biết thừa nhưng vẫn hỏi. Hắn không thèm đáp lại.
- Đôi co với trẻ con làm gì chứ ? Chỉ có trẻ con mới đôi co với nhau. Em cũng đâu phải là tr...
- Em là trẻ con. - Hắn quay sang nhìn anh, thái độ bực dọc vuốt tóc một cái.
Phương Dịch bật cười khúc khích rồi xoa xoa tóc hắn. Những sợi tóc mềm mại xuyên qua kẻ ngón tay.
- Không được. - Anh bác bỏ câu nói của hắn.
- Tại sao lại không ?
- Anh đâu thể hẹn hò với trẻ con. Phạm pháp.
Ánh mắt của anh khi nói ra câu này quá chân thật, quá nghiêm túc khiến cho Nguyên Thần bất ngờ, sau đó lại quay mặt chỗ khác gãi gãi đầu. Rõ ràng là đang ngượng, tai đỏ cả lên rồi.
Nhưng tại sao lại đỏ mặt ? Anh nói gì sai hay sao ?
Ơ đúng rồi. Ngày thường hắn đâu cho phép anh bảo hắn là trẻ con, bởi vì trẻ con sẽ không " làm " được vài " hành động ". Anh nói lơ mơ vậy mà lại trúng tim đen nên mới khiến hắn đỏ mặt đây mà. Nhưng lần trước chính miệng hắn cũng bảo thế cũng có sao đâu, bây giờ anh nhắc lại thì đỏ mặt ? Kì lạ thật nha.
Mặc kệ là nguyên do ra sao, thấy hắn ngại ngùng như vậy anh cũng không nhịn nổi mà muốn cười. Cố kiềm nén thả lỏng cơ mặt nhưng vẫn không được, anh che miệng cười ha hả.
- Phương Dịch...
- Há há há !!!
- Còn cười nữa là em hôn anh đấy !
Phương Dịch ngay tức thì nín bặt.
Hắn chưa kịp quay đi anh đã lao đến ôm hắn, hai trán chạm nhau, hai chóp mũi cao cao chạm nhau... hai cánh môi mềm mại tự khắc va vào nhau. Nụ hôn rất nhẹ, nhẹ như không, nhưng mảng màu ấm nóng lại rất rõ ràng trong cảm nhận và cả hơi thở.
Nguyên Thần vẫn chưa kịp định hình thì người đã tiếp tục hôn lên má hắn, cánh môi nhẹ nhàng tách ra cắn một cái. Anh cười sáng lạng nhìn hắn.
Một cánh tay rắn chắc nắm lấy gáy của anh đẩy nhẹ đầu khiến hai cánh môi lần nữa tiếp xúc. Lưỡi của Nguyên Thần khẽ tách môi anh ra dẫn dắt chiếc lưỡi bé xinh quấn quít lấy nhau. Từng hơi thở ngọt ngào chứa bao xúc cảm. Tế bào nơi đầu lưỡi cũng vì thế mà nhạy cảm hơn, truyền đến sâu trong cuống họng. Hắn thu lưỡi lại, tinh ranh dùng hai cánh môi mút lấy đầu lưỡi của anh. Cả khuôn miệng anh như tê dại, ánh mắt long lanh hơn, đôi gò má cũng đã ửng hồng.
Âm thanh môi lưỡi cuốn vào nhau nổi lên giữa không gian chỉ có tiếng sóng biển. Hai bờ môi mỗi khi tách nhau lại có lớp long lanh đọng lại, kéo theo đó là sợi chỉ bạc mỏng nhẹ lơ lửng giữa không trung.
Gió nổi lên.
Hai mái tóc bay bay rồi cùng đan vào nhau.
_______________________
- Em không giận. Cũng không phải trẻ con.
Nguyên Thần ngồi ngay ngắn duỗi thẳng chân so chiều dài chân với Phương Dịch.
Anh không trả lời, dư vị của nụ hôn vẫn còn vương vấn. Anh khịt khịt mũi, cố che đi nét mặt đang ngượng ngùng của mình.
- Em có chuyện muốn nói với anh...
Mỗi lần hắn nói ra câu này chính là sắp giải bày lòng mình. Và cũng mỗi lần như thế lại khiến anh hiểu hắn hơn, lại khiến tâm anh lay động.
- Mấy tấm ảnh... Em không chối cãi.
Anh đương nhiên biết hắn nhắc đến mấy tấm ảnh nào.
- Em không biết đó là vào thời điểm nào, nhưng em xin thề rằng đó là trước khi gặp anh. Đúng thật là trước đó em... ăn chơi trác táng. Nhưng anh yên tâm, em không nghiện ngập bài bạc, không bệnh tật kì quái.
- Không tin.
- Tại sao lại không ?
- " Kỹ năng " của em tốt như vậy...
- Thời buổi công nghệ phát triển, có thể luyện từ phim ảnh mà.
- Hửm ? - Phương Dịch nghi vấn nhìn hắn.
- Thì em cũng có " thực tế " vài lần. Nhưng chắc chắn sạch sẽ, không bệnh tật. Em hối hận lắm... Anh đừng để trong lòng chuyện này nha...
Nói không buồn thì là nói dối. Nhưng ai mà chẳng có quá khứ ? Để trong lòng làm gì chứ, nên quên thì sẽ mau quên thôi.
- Nhưng em biết mình thích con trai từ bao giờ ?
- Em cũng không biết. Từ đầu đã thế rồi... Nhưng sau khi " thực tế " vài lần thì em không còn thích nữa, chỉ dùng MB để tiếp rượu thôi. - Càng nói hắn lại càng hăng. - Cho đến khi gặp anh chàng lau dọn Phương Dịch thì...
* Bốp ! * - Phương Dịch vả vào gáy hắn.
- Đến đó được rồi.
Nguyên Thần xoa xoa chỗ đau, rồi nghiêm túc nắm lấy tay anh:
- Phương Dịch, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em, Nguyên Thần.
_______________________
Lời tác giả:
Mọi người follow acc Mộc Thương Duyễn bên dưới comment hộ mình nha, sau khi hoàn thành bộ truyện này mình sẽ dùng acc đó để tiếp tục cho ra những tác phẩm mới.
Thật tình bỏ acc này cũng tiếc lắm nhưng do dại khờ mà làm bay acc Facebook liên kết nên đành chịu.
Đừng quên tuii nha.
À mà truyện vẫn còn, chưa có kết đâu :))))
Moah ~
Hoàng hôn đã bắt đầu từ lâu, lúc này chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt làm long lanh mặt biển. Hắn chống tay ưỡn người hưởng thụ cơn gió mát lành của biển khơi.
Phương Dịch lén lút khoanh chân ngồi cạnh hắn. Hắn nhìn anh một cái, anh cười với hắn, hắn quay mặt chỗ khác.
- Sao thế ?
Anh biết thừa nhưng vẫn hỏi. Hắn không thèm đáp lại.
- Đôi co với trẻ con làm gì chứ ? Chỉ có trẻ con mới đôi co với nhau. Em cũng đâu phải là tr...
- Em là trẻ con. - Hắn quay sang nhìn anh, thái độ bực dọc vuốt tóc một cái.
Phương Dịch bật cười khúc khích rồi xoa xoa tóc hắn. Những sợi tóc mềm mại xuyên qua kẻ ngón tay.
- Không được. - Anh bác bỏ câu nói của hắn.
- Tại sao lại không ?
- Anh đâu thể hẹn hò với trẻ con. Phạm pháp.
Ánh mắt của anh khi nói ra câu này quá chân thật, quá nghiêm túc khiến cho Nguyên Thần bất ngờ, sau đó lại quay mặt chỗ khác gãi gãi đầu. Rõ ràng là đang ngượng, tai đỏ cả lên rồi.
Nhưng tại sao lại đỏ mặt ? Anh nói gì sai hay sao ?
Ơ đúng rồi. Ngày thường hắn đâu cho phép anh bảo hắn là trẻ con, bởi vì trẻ con sẽ không " làm " được vài " hành động ". Anh nói lơ mơ vậy mà lại trúng tim đen nên mới khiến hắn đỏ mặt đây mà. Nhưng lần trước chính miệng hắn cũng bảo thế cũng có sao đâu, bây giờ anh nhắc lại thì đỏ mặt ? Kì lạ thật nha.
Mặc kệ là nguyên do ra sao, thấy hắn ngại ngùng như vậy anh cũng không nhịn nổi mà muốn cười. Cố kiềm nén thả lỏng cơ mặt nhưng vẫn không được, anh che miệng cười ha hả.
- Phương Dịch...
- Há há há !!!
- Còn cười nữa là em hôn anh đấy !
Phương Dịch ngay tức thì nín bặt.
Hắn chưa kịp quay đi anh đã lao đến ôm hắn, hai trán chạm nhau, hai chóp mũi cao cao chạm nhau... hai cánh môi mềm mại tự khắc va vào nhau. Nụ hôn rất nhẹ, nhẹ như không, nhưng mảng màu ấm nóng lại rất rõ ràng trong cảm nhận và cả hơi thở.
Nguyên Thần vẫn chưa kịp định hình thì người đã tiếp tục hôn lên má hắn, cánh môi nhẹ nhàng tách ra cắn một cái. Anh cười sáng lạng nhìn hắn.
Một cánh tay rắn chắc nắm lấy gáy của anh đẩy nhẹ đầu khiến hai cánh môi lần nữa tiếp xúc. Lưỡi của Nguyên Thần khẽ tách môi anh ra dẫn dắt chiếc lưỡi bé xinh quấn quít lấy nhau. Từng hơi thở ngọt ngào chứa bao xúc cảm. Tế bào nơi đầu lưỡi cũng vì thế mà nhạy cảm hơn, truyền đến sâu trong cuống họng. Hắn thu lưỡi lại, tinh ranh dùng hai cánh môi mút lấy đầu lưỡi của anh. Cả khuôn miệng anh như tê dại, ánh mắt long lanh hơn, đôi gò má cũng đã ửng hồng.
Âm thanh môi lưỡi cuốn vào nhau nổi lên giữa không gian chỉ có tiếng sóng biển. Hai bờ môi mỗi khi tách nhau lại có lớp long lanh đọng lại, kéo theo đó là sợi chỉ bạc mỏng nhẹ lơ lửng giữa không trung.
Gió nổi lên.
Hai mái tóc bay bay rồi cùng đan vào nhau.
_______________________
- Em không giận. Cũng không phải trẻ con.
Nguyên Thần ngồi ngay ngắn duỗi thẳng chân so chiều dài chân với Phương Dịch.
Anh không trả lời, dư vị của nụ hôn vẫn còn vương vấn. Anh khịt khịt mũi, cố che đi nét mặt đang ngượng ngùng của mình.
- Em có chuyện muốn nói với anh...
Mỗi lần hắn nói ra câu này chính là sắp giải bày lòng mình. Và cũng mỗi lần như thế lại khiến anh hiểu hắn hơn, lại khiến tâm anh lay động.
- Mấy tấm ảnh... Em không chối cãi.
Anh đương nhiên biết hắn nhắc đến mấy tấm ảnh nào.
- Em không biết đó là vào thời điểm nào, nhưng em xin thề rằng đó là trước khi gặp anh. Đúng thật là trước đó em... ăn chơi trác táng. Nhưng anh yên tâm, em không nghiện ngập bài bạc, không bệnh tật kì quái.
- Không tin.
- Tại sao lại không ?
- " Kỹ năng " của em tốt như vậy...
- Thời buổi công nghệ phát triển, có thể luyện từ phim ảnh mà.
- Hửm ? - Phương Dịch nghi vấn nhìn hắn.
- Thì em cũng có " thực tế " vài lần. Nhưng chắc chắn sạch sẽ, không bệnh tật. Em hối hận lắm... Anh đừng để trong lòng chuyện này nha...
Nói không buồn thì là nói dối. Nhưng ai mà chẳng có quá khứ ? Để trong lòng làm gì chứ, nên quên thì sẽ mau quên thôi.
- Nhưng em biết mình thích con trai từ bao giờ ?
- Em cũng không biết. Từ đầu đã thế rồi... Nhưng sau khi " thực tế " vài lần thì em không còn thích nữa, chỉ dùng MB để tiếp rượu thôi. - Càng nói hắn lại càng hăng. - Cho đến khi gặp anh chàng lau dọn Phương Dịch thì...
* Bốp ! * - Phương Dịch vả vào gáy hắn.
- Đến đó được rồi.
Nguyên Thần xoa xoa chỗ đau, rồi nghiêm túc nắm lấy tay anh:
- Phương Dịch, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em, Nguyên Thần.
_______________________
Lời tác giả:
Mọi người follow acc Mộc Thương Duyễn bên dưới comment hộ mình nha, sau khi hoàn thành bộ truyện này mình sẽ dùng acc đó để tiếp tục cho ra những tác phẩm mới.
Thật tình bỏ acc này cũng tiếc lắm nhưng do dại khờ mà làm bay acc Facebook liên kết nên đành chịu.
Đừng quên tuii nha.
À mà truyện vẫn còn, chưa có kết đâu :))))
Moah ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.