Chương 5
Nguyệt Hạ Họa Mi
11/08/2021
Edit: ĐẬU
Sau khi xuyên đến nơi này, cảm thụ lớn nhất của Tống Tuyết Xuyên chính là rất đói... Đói a.... Đói... a...
Hôm nay hắn muốn cùng Tống Xuân Vũ đi ra bờ sông xem thử có thể bắt được con cá nào về hay không, cải thiện cơm nước trong nhà một chút.
Từ hôm mời nhà tiểu thúc qua dùng cơm, Tống Tuyết Xuyên bắt đầu tự mình nhóm lửa nấu cơm. Cũng vì không biết củi gạo quý như vậy, mà nguyên chủ cũng không có tồn trữ lương thực, thế là lần trước mời khách cũng đem chút lương thực cuối cùng trong nhà ăn đến sạch sẽ.
May mắn là hôm sau tiểu thúc sao đem qua một túi gạo thô cũng một túi nhỏ bột mì, lúc này hắn mới có gạo để ăn, nếu không thật đúng là ứng với câu nói của người xưa nghèo đến nỗi cái nồi cũng có gì ăn.
Thân thể của Tống Tuyết Xuyên với Tống Xuân Vũ đang tròn thời điểm cần chất dinh dưỡng, dù Tống Tuyết Xuyên thân thể ốm yếu không có sức thì lượng cơm ăn cũng rất lớn. Trước khi chưa nghĩ ra cách kiếm tiền Tống Tuyết Xuyên căn bản không dám ăn nhiều, một nhà bọn họ cũng không thể dựa vào nhà tiểu thúc cứu tế hoài.
Bây giờ hắn cùng Tống Xuân Vũ một ngày ba bữa đều ăn cháo, thỉnh thoảng mới lấy bột mì nấu chung với một nhúm cải xanh để đổi khẩu vị. Hơn nữa boojt mì cũng không dám ăn nhiều, ở cổ đại bột mì rất đắt, người nghèo muốn ăn thì phải đợi đến năm mới mới dám đem ra nấu, còn nhà nào có tiền thì có thể thoải mái ăn mỗi ngày.
Hơn nữa Tống Tuyết Xuyên tính giữ lại bột mì làm đồ ăn vặt, hắn muốn xem có thể dựa vào đồ ăn vặt mà kiếm tiền hay không. Bây giờ cái trạng thái ăn không ngồi rồi khiến Tống Tuyết Xuyên rất bức bối. Hoa màu thì phải mấy tháng nữa mới lớn, ba mẫu đất của nguyên chủ đều trồng cao lương.
Khi còn bé Tống Tuyết Xuyên có nghe bà nội nhắc tới sản lượng của cao lương rất cao, nhưng bột cao lương say nhuyễn đặc biệt khó ăn, đã đặc sệt lại còn có vị cay. Chỉ có nhà nào nghèo lắm mới ăn bột cao lương, còn những nhà giàu có thì đem đi cho gia súc ăn.
Tống Tuyết Xuyên nghĩ trong lòng nếu một năm bứt hắn mỗi ngày đều ăn bánh làm từ bột cao lương vậy không bằng hắn đi chết cho rồi chứ sống chi mà khổ thế này.
Vĩnh An trấn phần lớn đều là ruộng nước, thu hoạch cao nhất chính là lúa nước, một số ít là lúa mì trồng ở mấy cánh ruộng khô.
Tống gia trước kia có năm mẫu ruộng nước thượng đẳng cùng ba mẫu ruộng cạn, hàng năm ngoại trừ một chút gạo để lại nhà ăn thì đem đi bán cũng để dành được mấy lượng bạc. Nhưng từ khi Tống a sao bị bệnh, muốn đại phu hay mua thuốc cũng phải tiêu tiền. Không chỉ đem chút của cải khó khăn lắm mới tích góp được kia ném vào thuốc thang mà đến cả ruộng đất cũng đem bán, cuối cùng chỉ chừa lại ba mẫu ruộng cạn. Có thể thấy được bất luận là thời đại nào, dân chúng cũng không thể thắng được bệnh tật.
Nghe nói thôn bọn họ không điều kiện kém hơn thôn khác nhiều, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm. Tống Tuyết Xuyên tình nguyện mỗi bữa ăn ít đi một chút cũng phải ăn ba bữa một ngày. Lúc hắn còn ở hiện đại một ngày ăn ba bữa đã trở thành thói quen, nếu một ngày chỉ ăn hai bữa thì cứ có cảm giác như cả ngày không ăn gì vậy.
Hôm sau giờ Mão Tống Tuyết Xuyên đã thức dậy, sau khi lấy nước trong lu để rửa mặt liền vào bếp vàm đồ ăn sáng.
Múc trong vại một chén gạo thô, vo sạch cho thêm nước rồi bỏ vào rồi, tiếp đó xào một đĩa cải xanh, bữa sáng đơn giản cứ thế liền hoàn thành.
Vừa làm xong đồ ăn Tống Tuyết Xuyên vào phòng đánh thức Tống Xuân Vũ đang ngủ ở đông phòng, căn phòng này vốn là để cho a cha và a ma ở, trước đây Tống Xuân Vũ luôn ngủ cùng a cha a ma, sau khi a cha a ma qua đời căn phòng này chỉ còn một mình Tống Xuân Vũ ở.
Tống Xuân Vũ còn đang nằm trên giường vù vù ngủ, dù Tống Tuyết Xuyên ra ra vô vô cũng không thể đánh thức nhóc con này. Nhìn Tống Xuân Vũ nho nhỏ nằm trên giường, trong lòng Tống Tuyết Xuyên có chút chua xót. Mặc dù Tống Xuân Vũ đã mười tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ bảy tám tuổi, còn không cao bằng Tống Xuân Phong. Khoảng thời gian khó khăn này hắn không dám nấu nhiều cơm, Tống Xuân Vũ cũng rất hiểu chuyện không đòi hỏi, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đến bây giờ cũng chưa than vãn rằng mình đói.
"Xuân Vũ, rời giường. Hôm nay chúng ta đi ra bờ sông, ca bắt cá cho ngươi ăn." Tống Tuyết Xuyên một bên vừa đẩy vừa nói.
Tống Xuân Vũ vừa nghe tới đi bờ sống bắt cá liền xoay mình ngồi dậy. Một bên mặc quần áo nói: "Ca thật sự có thể bắt được cá sao? Ca ca của Tống Hổ cũng bắt được cá đó."
"Một lát nhìn ca ngươi thể hiện tài năng, đảm bảo hôm nay chúng ta sẽ có cá ăn." Tống Tuyết Xuyên đắc ý trả lời. Bản lãnh bắt cá của Tống Tuyết Xuyên chính là tay lão luyện, lũ cá ở thôn cũ của hắn trước kia bị hắn phá hoại và bắt đi không ít.
Chờ Xuân Vũ rửa mặt chải đầu xong, hai người họ mỗi người một ngụm cải xanh, một ngụm cháo ăn cũng no được một nửa. Sau khi Tống Tuyết Xuyên dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, hai người liền xách thùng gỗ hướng con sống nhỏ ngoài thôn mà đi.
Dọc đường đi nếu gặp người trong thôn cùng bọn họ chào hỏi thì Tống Tuyết Xuyên đều âm thầm quan sát Tống Xuân Vũ chào hỏi ra sao, bản thân hắn cũng rập khuôn chào theo là được. Ai bảo Tống Tuyết Xuyên không có được trí nhớ của nguyên chủ làm chi, đành phải từ từ mà làm quen lại hết thảy.
Con sống nhỏ ngoài Tống gia thôn gọi là sông Thanh Thủy, cách thôn khoảng mấy trăm mét, chiều rộng xấp xỉ hai ba chục mét vòng quanh thôn, chảy phụ cận nhiều thôn, không biết đến cuối cùng chảy ra hướng nào.
Tống Tuyết Xuyên cùng Tống Xuân Vũ đi tới bờ sông, thấy mấy gợn sóng lăn tăn, ánh mặt trời rải trên mặt sông, nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy, thỉnh thoảng còn có mấy con cá bơi qua. Tống gia thôn phía xa non xanh nước biếc bao bọc xung quanh, một mảnh sinh cơ dồi dào.
Phong cảnh cổ đại thật là đẹp! Là loại tự nhiên thuần túy mà ở hiện đại ít có thể thấy. Tống Tuyết Xuyên nhớ tới cái ao trong thôn cũ của hắn sớm đã ô nhiễm, hồi còn bé cái cuộc sống mà mọi người nhau ùa xuống sông bơi lội bắt cá giờ chỉ thành hồi ức.
Tống Tuyết Xuyên đi tới bờ sông lấy tay thử xem độ ấm lạnh của nước, phát hiện nước vẫn có chút lạnh. Dẫu sao bây giờ vẫn là mùa xuân, nhưng vì có đồ ăn ngon hắn cũng chỉ có thể liều mạng. Ngày ngày uống cháo với chút cải xanh không có đồ ăn mặn đã làm Tống Tuyết Xuyên không thể chịu nổi nữa.
Đem vớ cởi ra Tống Tuyết Xuyên cúi người xắn ống quần lên đến đầu gối, lại dặn dò Xuân Vũ cách sông xa một chút, mới chầm chậm đi vào trong nước.
Tống Tuyết Xuyên ở trong nước đứng im không nhúc nhích, chờ cá từ từ bơi đến cạnh mình trong nháy mắt xuất thủ, bắt được một con cá diếc lớn bằng bàn tay.
Nhìn con cá trong tay hắn có chút vui sướng, Tống Tuyết Xuyên chưa bao giờ cảm kích cái bản lãnh bắt cá của mình như lúc này. Phải biết muốn bắt được cá phải có tay nghề tốt, nắm chặt thời cơ, tốc độc ra tay phải nhanh, đây cũng không phải việc nói một câu suông là có thể bắt được cá.
Tống Tuyết Xuyên dùng sức ném con cá lên bờ, Tống Xuân Vũ một bên vừa nhặt cá vừa cười lớn: "Ca, ngươi thật sự có thể bắt được cá này, ca thật là lợi hại!"
"Ha ha, ngươi cứ đứng đó mà chờ nhặt cá mỏi tay đi." Tống Tuyết Xuyên cười nói.
Đến khi cá đã bắt đến không sai biệt lắm Tống Tuyết Xuyên mới lên bờ, nhìn mấy chục cá lớn cá nhỏ bơi lội trong thùng hắn cảm thấy bị lạnh cũng đáng giá!
Sau khi về đến nhà, Tống Tuyết Xuyên chọn mấy con cá lớn để Tống Xuân Vũ đem qua cho tiểu thúc. Tiếp theo bắt đầu xử lý cá trong thùng gỗ. Đem vẩy cá cạo sạch, dùng dao làm sạch ruột cá, đầu cá và mang cá liền xử lý xong.
Đợi lúc Tống Tuyết Xuyên xử lý toàn bộ đống cá xong thì trời cũng đã trưa, đem mấy con cá lớn đi kho, còn dư thì nấu canh, cuối cùng xào hai đĩa đồ ăn, một bữa trưa phong phú đã nhanh chóng làm xong. Tống Tuyết Xuyên quyết định hôm nay sẽ ăn uống xa sỉ một chút, lấy ít nước nấu một nồi cơm khô.
Tống Tuyết Xuyên ăn cơm với cá hạnh phúc đến nổi mắt cũng híp cả lại. Trong đầu nghĩ quả nhiên không có gì so sánh được với một bữa ăn ngon, trước mỗi ngày đều thịt cá cũng không cảm thấy hạnh phúc là bao, bây giờ có thể ăn được một bữa cơm cũng vui như ăn Tết vậy.
Tống Xuân Vũ thì càng khỏi nói, ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, miệng nhỏ liên tục phun ra xương cá, làm hại Tống Tuyết Xuyên lo sợ nó ăn nhanh quá mà hóc cả xương cá, cũng may từ đầu tới cuối Tống Xuân Vũ không có làm sao.
Tống Tuyết Xuyên cũng biết bắt cá không phải là kế hoạch lâu dài, chờ sau khi ăn uống no đủ hắn lại bắt đầu tính toán xem có nên vào núi nhìn một chút? Nói không chừng trên núi có phương pháp làm giàu.
Sau khi xuyên đến nơi này, cảm thụ lớn nhất của Tống Tuyết Xuyên chính là rất đói... Đói a.... Đói... a...
Hôm nay hắn muốn cùng Tống Xuân Vũ đi ra bờ sông xem thử có thể bắt được con cá nào về hay không, cải thiện cơm nước trong nhà một chút.
Từ hôm mời nhà tiểu thúc qua dùng cơm, Tống Tuyết Xuyên bắt đầu tự mình nhóm lửa nấu cơm. Cũng vì không biết củi gạo quý như vậy, mà nguyên chủ cũng không có tồn trữ lương thực, thế là lần trước mời khách cũng đem chút lương thực cuối cùng trong nhà ăn đến sạch sẽ.
May mắn là hôm sau tiểu thúc sao đem qua một túi gạo thô cũng một túi nhỏ bột mì, lúc này hắn mới có gạo để ăn, nếu không thật đúng là ứng với câu nói của người xưa nghèo đến nỗi cái nồi cũng có gì ăn.
Thân thể của Tống Tuyết Xuyên với Tống Xuân Vũ đang tròn thời điểm cần chất dinh dưỡng, dù Tống Tuyết Xuyên thân thể ốm yếu không có sức thì lượng cơm ăn cũng rất lớn. Trước khi chưa nghĩ ra cách kiếm tiền Tống Tuyết Xuyên căn bản không dám ăn nhiều, một nhà bọn họ cũng không thể dựa vào nhà tiểu thúc cứu tế hoài.
Bây giờ hắn cùng Tống Xuân Vũ một ngày ba bữa đều ăn cháo, thỉnh thoảng mới lấy bột mì nấu chung với một nhúm cải xanh để đổi khẩu vị. Hơn nữa boojt mì cũng không dám ăn nhiều, ở cổ đại bột mì rất đắt, người nghèo muốn ăn thì phải đợi đến năm mới mới dám đem ra nấu, còn nhà nào có tiền thì có thể thoải mái ăn mỗi ngày.
Hơn nữa Tống Tuyết Xuyên tính giữ lại bột mì làm đồ ăn vặt, hắn muốn xem có thể dựa vào đồ ăn vặt mà kiếm tiền hay không. Bây giờ cái trạng thái ăn không ngồi rồi khiến Tống Tuyết Xuyên rất bức bối. Hoa màu thì phải mấy tháng nữa mới lớn, ba mẫu đất của nguyên chủ đều trồng cao lương.
Khi còn bé Tống Tuyết Xuyên có nghe bà nội nhắc tới sản lượng của cao lương rất cao, nhưng bột cao lương say nhuyễn đặc biệt khó ăn, đã đặc sệt lại còn có vị cay. Chỉ có nhà nào nghèo lắm mới ăn bột cao lương, còn những nhà giàu có thì đem đi cho gia súc ăn.
Tống Tuyết Xuyên nghĩ trong lòng nếu một năm bứt hắn mỗi ngày đều ăn bánh làm từ bột cao lương vậy không bằng hắn đi chết cho rồi chứ sống chi mà khổ thế này.
Vĩnh An trấn phần lớn đều là ruộng nước, thu hoạch cao nhất chính là lúa nước, một số ít là lúa mì trồng ở mấy cánh ruộng khô.
Tống gia trước kia có năm mẫu ruộng nước thượng đẳng cùng ba mẫu ruộng cạn, hàng năm ngoại trừ một chút gạo để lại nhà ăn thì đem đi bán cũng để dành được mấy lượng bạc. Nhưng từ khi Tống a sao bị bệnh, muốn đại phu hay mua thuốc cũng phải tiêu tiền. Không chỉ đem chút của cải khó khăn lắm mới tích góp được kia ném vào thuốc thang mà đến cả ruộng đất cũng đem bán, cuối cùng chỉ chừa lại ba mẫu ruộng cạn. Có thể thấy được bất luận là thời đại nào, dân chúng cũng không thể thắng được bệnh tật.
Nghe nói thôn bọn họ không điều kiện kém hơn thôn khác nhiều, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm. Tống Tuyết Xuyên tình nguyện mỗi bữa ăn ít đi một chút cũng phải ăn ba bữa một ngày. Lúc hắn còn ở hiện đại một ngày ăn ba bữa đã trở thành thói quen, nếu một ngày chỉ ăn hai bữa thì cứ có cảm giác như cả ngày không ăn gì vậy.
Hôm sau giờ Mão Tống Tuyết Xuyên đã thức dậy, sau khi lấy nước trong lu để rửa mặt liền vào bếp vàm đồ ăn sáng.
Múc trong vại một chén gạo thô, vo sạch cho thêm nước rồi bỏ vào rồi, tiếp đó xào một đĩa cải xanh, bữa sáng đơn giản cứ thế liền hoàn thành.
Vừa làm xong đồ ăn Tống Tuyết Xuyên vào phòng đánh thức Tống Xuân Vũ đang ngủ ở đông phòng, căn phòng này vốn là để cho a cha và a ma ở, trước đây Tống Xuân Vũ luôn ngủ cùng a cha a ma, sau khi a cha a ma qua đời căn phòng này chỉ còn một mình Tống Xuân Vũ ở.
Tống Xuân Vũ còn đang nằm trên giường vù vù ngủ, dù Tống Tuyết Xuyên ra ra vô vô cũng không thể đánh thức nhóc con này. Nhìn Tống Xuân Vũ nho nhỏ nằm trên giường, trong lòng Tống Tuyết Xuyên có chút chua xót. Mặc dù Tống Xuân Vũ đã mười tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ bảy tám tuổi, còn không cao bằng Tống Xuân Phong. Khoảng thời gian khó khăn này hắn không dám nấu nhiều cơm, Tống Xuân Vũ cũng rất hiểu chuyện không đòi hỏi, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đến bây giờ cũng chưa than vãn rằng mình đói.
"Xuân Vũ, rời giường. Hôm nay chúng ta đi ra bờ sông, ca bắt cá cho ngươi ăn." Tống Tuyết Xuyên một bên vừa đẩy vừa nói.
Tống Xuân Vũ vừa nghe tới đi bờ sống bắt cá liền xoay mình ngồi dậy. Một bên mặc quần áo nói: "Ca thật sự có thể bắt được cá sao? Ca ca của Tống Hổ cũng bắt được cá đó."
"Một lát nhìn ca ngươi thể hiện tài năng, đảm bảo hôm nay chúng ta sẽ có cá ăn." Tống Tuyết Xuyên đắc ý trả lời. Bản lãnh bắt cá của Tống Tuyết Xuyên chính là tay lão luyện, lũ cá ở thôn cũ của hắn trước kia bị hắn phá hoại và bắt đi không ít.
Chờ Xuân Vũ rửa mặt chải đầu xong, hai người họ mỗi người một ngụm cải xanh, một ngụm cháo ăn cũng no được một nửa. Sau khi Tống Tuyết Xuyên dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, hai người liền xách thùng gỗ hướng con sống nhỏ ngoài thôn mà đi.
Dọc đường đi nếu gặp người trong thôn cùng bọn họ chào hỏi thì Tống Tuyết Xuyên đều âm thầm quan sát Tống Xuân Vũ chào hỏi ra sao, bản thân hắn cũng rập khuôn chào theo là được. Ai bảo Tống Tuyết Xuyên không có được trí nhớ của nguyên chủ làm chi, đành phải từ từ mà làm quen lại hết thảy.
Con sống nhỏ ngoài Tống gia thôn gọi là sông Thanh Thủy, cách thôn khoảng mấy trăm mét, chiều rộng xấp xỉ hai ba chục mét vòng quanh thôn, chảy phụ cận nhiều thôn, không biết đến cuối cùng chảy ra hướng nào.
Tống Tuyết Xuyên cùng Tống Xuân Vũ đi tới bờ sông, thấy mấy gợn sóng lăn tăn, ánh mặt trời rải trên mặt sông, nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy, thỉnh thoảng còn có mấy con cá bơi qua. Tống gia thôn phía xa non xanh nước biếc bao bọc xung quanh, một mảnh sinh cơ dồi dào.
Phong cảnh cổ đại thật là đẹp! Là loại tự nhiên thuần túy mà ở hiện đại ít có thể thấy. Tống Tuyết Xuyên nhớ tới cái ao trong thôn cũ của hắn sớm đã ô nhiễm, hồi còn bé cái cuộc sống mà mọi người nhau ùa xuống sông bơi lội bắt cá giờ chỉ thành hồi ức.
Tống Tuyết Xuyên đi tới bờ sông lấy tay thử xem độ ấm lạnh của nước, phát hiện nước vẫn có chút lạnh. Dẫu sao bây giờ vẫn là mùa xuân, nhưng vì có đồ ăn ngon hắn cũng chỉ có thể liều mạng. Ngày ngày uống cháo với chút cải xanh không có đồ ăn mặn đã làm Tống Tuyết Xuyên không thể chịu nổi nữa.
Đem vớ cởi ra Tống Tuyết Xuyên cúi người xắn ống quần lên đến đầu gối, lại dặn dò Xuân Vũ cách sông xa một chút, mới chầm chậm đi vào trong nước.
Tống Tuyết Xuyên ở trong nước đứng im không nhúc nhích, chờ cá từ từ bơi đến cạnh mình trong nháy mắt xuất thủ, bắt được một con cá diếc lớn bằng bàn tay.
Nhìn con cá trong tay hắn có chút vui sướng, Tống Tuyết Xuyên chưa bao giờ cảm kích cái bản lãnh bắt cá của mình như lúc này. Phải biết muốn bắt được cá phải có tay nghề tốt, nắm chặt thời cơ, tốc độc ra tay phải nhanh, đây cũng không phải việc nói một câu suông là có thể bắt được cá.
Tống Tuyết Xuyên dùng sức ném con cá lên bờ, Tống Xuân Vũ một bên vừa nhặt cá vừa cười lớn: "Ca, ngươi thật sự có thể bắt được cá này, ca thật là lợi hại!"
"Ha ha, ngươi cứ đứng đó mà chờ nhặt cá mỏi tay đi." Tống Tuyết Xuyên cười nói.
Đến khi cá đã bắt đến không sai biệt lắm Tống Tuyết Xuyên mới lên bờ, nhìn mấy chục cá lớn cá nhỏ bơi lội trong thùng hắn cảm thấy bị lạnh cũng đáng giá!
Sau khi về đến nhà, Tống Tuyết Xuyên chọn mấy con cá lớn để Tống Xuân Vũ đem qua cho tiểu thúc. Tiếp theo bắt đầu xử lý cá trong thùng gỗ. Đem vẩy cá cạo sạch, dùng dao làm sạch ruột cá, đầu cá và mang cá liền xử lý xong.
Đợi lúc Tống Tuyết Xuyên xử lý toàn bộ đống cá xong thì trời cũng đã trưa, đem mấy con cá lớn đi kho, còn dư thì nấu canh, cuối cùng xào hai đĩa đồ ăn, một bữa trưa phong phú đã nhanh chóng làm xong. Tống Tuyết Xuyên quyết định hôm nay sẽ ăn uống xa sỉ một chút, lấy ít nước nấu một nồi cơm khô.
Tống Tuyết Xuyên ăn cơm với cá hạnh phúc đến nổi mắt cũng híp cả lại. Trong đầu nghĩ quả nhiên không có gì so sánh được với một bữa ăn ngon, trước mỗi ngày đều thịt cá cũng không cảm thấy hạnh phúc là bao, bây giờ có thể ăn được một bữa cơm cũng vui như ăn Tết vậy.
Tống Xuân Vũ thì càng khỏi nói, ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, miệng nhỏ liên tục phun ra xương cá, làm hại Tống Tuyết Xuyên lo sợ nó ăn nhanh quá mà hóc cả xương cá, cũng may từ đầu tới cuối Tống Xuân Vũ không có làm sao.
Tống Tuyết Xuyên cũng biết bắt cá không phải là kế hoạch lâu dài, chờ sau khi ăn uống no đủ hắn lại bắt đầu tính toán xem có nên vào núi nhìn một chút? Nói không chừng trên núi có phương pháp làm giàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.