Tiểu Ca Nhi Xuyên Về Hiện Đại, Gả Vào Hào Môn
Chương 49: Giống Như Trải Nghiệm Thêm Một Cuộc Đời
Nhược Trường Sinh
01/10/2024
Nhan Vô Trần gảy dây đàn, ung dung tự tại, khẽ cười nói: "Đại vương hồng phúc tề thiên, tự nhiên sẽ không có kẻ tiểu nhân nào có thể đến gần, cho dù có, đại vương cũng nhất định có thể nhìn thấu."
"Ngươi cũng học theo đám đại thần kia nói lời ngon tiếng ngọt nịnh hót sao." Lạc Vương miệng nói thế, nhưng không có ý trách cứ, hắn ta đưa tay ra, như muốn chạm vào mắt Nhan Vô Trần, nhưng khi sắp chạm vào lại rụt về.
Nhan Vô Trần cảm nhận được hơi thở đến gần, tiếng đàn khựng lại: "Đại vương?"
"Nhan khanh, bất kỳ ai cũng có thể phản bội cô, chỉ có ngươi là tuyệt đối không thể, đúng không?" Lạc Vương nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt bị dải vải trắng che khuất của Nhan Vô Trần, khuôn mặt gầy gò, đôi môi lại đầy đặn, khóe môi hơi nhếch lên một đường cong, vẻ mặt ngoan ngoãn lấy lòng.
"Vô Trần cả đời này chỉ nguyện được đàn cho đại vương nghe, sao có thể phản bội đại vương." Tiếng đàn cao vút, Lạc Vương cười lớn: "Đúng vậy, đồ ngốc nhà ngươi, vì muốn ở lại bên cạnh cô đàn, bằng lòng tự hủy hoại đôi mắt. Tấm lòng si tình này, thiên hạ chỉ có mình ngươi."
"Chỉ cần đại vương muốn nghe, Vô Trần nguyện vì đại vương gảy đàn, huống chi chỉ là một đôi mắt."
Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, Lạc Vương lại đột nhiên ghé sát, ánh mắt dò xét, ghé sát tai Nhan Vô Trần thấp giọng nói: "Nếu một đôi mắt là chưa đủ thì sao?"
"Tằng----!"
Dây đàn rung lên không ngớt, Nhan Vô Trần môi run run, nhất thời không nói nên lời.
Nụ cười nơi khó miệng của Lạc Vương càng thêm sâu, hắn ngả người về phía sau, nói: "Nhan Khanh, đừng sợ, cô chỉ là muốn cùng ngươi nói đùa một chút thôi."
Bàn tay đang đặt trên dây đàn lại hạ xuống, Nhan Vô Trần đã đưa ra quyết định, dũng cảm nói: "Chỉ cần Đại vương còn giữ lại tai và tay của Vô Trần, Vô Trần vẫn có thể đàn!"
Giọng nói ấy vừa trong vừa kiên định, Lạc Vương cười lớn một tiếng, ánh mắt u ám nhìn về phía cổ họng của Nhan Vô Trần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Cắt!"
Đạo diễn xem kỹ cảnh quay hai lần, nói: "Qua!"
Hôm nay tốc độ quay phim cực nhanh, tan ca cũng sớm. Nam diễn viên đóng vai Lạc Vương sau khi xuống diễn liền chủ động kết bạn với Thư Uyển, anh ta là một diễn viên gạo cội, tuổi tác không lớn lắm, khoảng ba mươi tuổi, nhưng kinh nghiệm diễn xuất thì rất dày dặn. Bởi vì không đi theo con đường lưu lượng tiểu sinh, cũng chưa gặp cơ hội nổi tiếng, nên lượng fan của anh ta không nhiều, nhưng ấn tượng với công chúng rất tốt. Công việc chính hàng ngày là diễn xuất, là một diễn viên chính hiệu.
Hơn nữa còn là một diễn viên yêu nghề.
Cát Thụy Thu có thể nhìn ra kỹ năng diễn xuất của Thư Uyển còn non nớt, quả thực là một đứa trẻ mới học diễn xuất chưa lâu, nhưng Thư Uyển lại thắng ở chỗ kỹ thuật chưa đủ. Diễn xuất của cậu không có sự rập khuôn, mà chủ yếu dựa vào sự đồng cảm, rất có linh khí.
Vừa tẩy trang, Cát Thụy Thu vừa trò chuyện với Thư Uyển: "Đây có lẽ là lần đầu tiên em đóng phim nhỉ? Cảm giác thế nào?"
Tháo bỏ tóc giả, da đầu Thư Uyển cũng theo đó mà nhẹ nhõm đi rất nhiều, thoát khỏi bầu không khí của phim trường, Thư Uyển cũng từ Nhan Vô Trần trở lại là Thư Uyển, có chút ngại ngùng nói: "Cảm giác rất thần kỳ, cứ như thể bản thân là một người khác vậy. Có thể diễn một đoạn nhân sinh khác biệt như vậy, còn ý nghĩa hơn so với những gì em tưởng tượng trước kia. Hơn nữa không biết vì sao, trước ống kính cảm giác hoàn toàn khác biệt, cứ như thể em không còn là em nữa."
"Lần đầu tiên anh đóng phim cũng có cảm giác như vậy." Cát Thụy Thu cười theo Thư Uyển, anh ta nhìn thấy ở Thư Uyển hình ảnh của chính mình thời trẻ tuổi, khi ấy nhìn cái gì cũng thấy thú vị, ở trong đoàn phim lâu như vậy, suýt nữa thì quên mất tò mò là như thế nào rồi.
Sau khi tẩy trang, Cát Thụy Thu trông khác xa so với hình ảnh Lạc Vương, đôi mắt mang đầy vẻ áp bức và uy nghiêm khi đóng phim, giờ đây lại trở nên hiền hòa, hơi cong lên tạo thành một đường vòng cung, vui vẻ trò chuyện cùng Thư Uyển.
Thư Uyển cũng cảm thấy Cát Thụy Thu giống như một người trưởng bối thân thiết, không khỏi gần gũi với anh ta hơn.
"Xin lỗi cắt ngang một chút." Đạo diễn cầm kịch bản bước vội vào phòng trang điểm, nhiệm vụ quay phim hôm nay của Thư Uyển và Cát Thụy Thu đã kết thúc, nhưng đạo diễn thì chưa, anh ta còn phải sang đoàn B để giám sát quay phim.
Mạnh Huy Viễn vỗ vai Thư Uyển nói: "Tiểu Thư, tôi vừa nói chuyện với người đại diện của cậu rồi, muốn cậu phối hợp với bộ phận âm nhạc một chút, sau này có thể phải đến phòng thu âm, thời gian cụ thể thì đợi cậu quay xong sẽ sắp xếp. Về phần giá cả, khụ, cậu giúp tôi khuyên nhủ người đại diện của cậu một chút, mọi người đều là cùng có lợi mà, cậu giúp đoàn phim làm nhạc, sau này tuyên truyền cũng có thể cho cậu cái danh hiệu gì đó như 'Công tử cổ cầm', đều tốt cả, mọi người cùng một đoàn phim, đều là người một nhà, đừng có mà hét giá trên trời nữa."
"Ngươi cũng học theo đám đại thần kia nói lời ngon tiếng ngọt nịnh hót sao." Lạc Vương miệng nói thế, nhưng không có ý trách cứ, hắn ta đưa tay ra, như muốn chạm vào mắt Nhan Vô Trần, nhưng khi sắp chạm vào lại rụt về.
Nhan Vô Trần cảm nhận được hơi thở đến gần, tiếng đàn khựng lại: "Đại vương?"
"Nhan khanh, bất kỳ ai cũng có thể phản bội cô, chỉ có ngươi là tuyệt đối không thể, đúng không?" Lạc Vương nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt bị dải vải trắng che khuất của Nhan Vô Trần, khuôn mặt gầy gò, đôi môi lại đầy đặn, khóe môi hơi nhếch lên một đường cong, vẻ mặt ngoan ngoãn lấy lòng.
"Vô Trần cả đời này chỉ nguyện được đàn cho đại vương nghe, sao có thể phản bội đại vương." Tiếng đàn cao vút, Lạc Vương cười lớn: "Đúng vậy, đồ ngốc nhà ngươi, vì muốn ở lại bên cạnh cô đàn, bằng lòng tự hủy hoại đôi mắt. Tấm lòng si tình này, thiên hạ chỉ có mình ngươi."
"Chỉ cần đại vương muốn nghe, Vô Trần nguyện vì đại vương gảy đàn, huống chi chỉ là một đôi mắt."
Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, Lạc Vương lại đột nhiên ghé sát, ánh mắt dò xét, ghé sát tai Nhan Vô Trần thấp giọng nói: "Nếu một đôi mắt là chưa đủ thì sao?"
"Tằng----!"
Dây đàn rung lên không ngớt, Nhan Vô Trần môi run run, nhất thời không nói nên lời.
Nụ cười nơi khó miệng của Lạc Vương càng thêm sâu, hắn ngả người về phía sau, nói: "Nhan Khanh, đừng sợ, cô chỉ là muốn cùng ngươi nói đùa một chút thôi."
Bàn tay đang đặt trên dây đàn lại hạ xuống, Nhan Vô Trần đã đưa ra quyết định, dũng cảm nói: "Chỉ cần Đại vương còn giữ lại tai và tay của Vô Trần, Vô Trần vẫn có thể đàn!"
Giọng nói ấy vừa trong vừa kiên định, Lạc Vương cười lớn một tiếng, ánh mắt u ám nhìn về phía cổ họng của Nhan Vô Trần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Cắt!"
Đạo diễn xem kỹ cảnh quay hai lần, nói: "Qua!"
Hôm nay tốc độ quay phim cực nhanh, tan ca cũng sớm. Nam diễn viên đóng vai Lạc Vương sau khi xuống diễn liền chủ động kết bạn với Thư Uyển, anh ta là một diễn viên gạo cội, tuổi tác không lớn lắm, khoảng ba mươi tuổi, nhưng kinh nghiệm diễn xuất thì rất dày dặn. Bởi vì không đi theo con đường lưu lượng tiểu sinh, cũng chưa gặp cơ hội nổi tiếng, nên lượng fan của anh ta không nhiều, nhưng ấn tượng với công chúng rất tốt. Công việc chính hàng ngày là diễn xuất, là một diễn viên chính hiệu.
Hơn nữa còn là một diễn viên yêu nghề.
Cát Thụy Thu có thể nhìn ra kỹ năng diễn xuất của Thư Uyển còn non nớt, quả thực là một đứa trẻ mới học diễn xuất chưa lâu, nhưng Thư Uyển lại thắng ở chỗ kỹ thuật chưa đủ. Diễn xuất của cậu không có sự rập khuôn, mà chủ yếu dựa vào sự đồng cảm, rất có linh khí.
Vừa tẩy trang, Cát Thụy Thu vừa trò chuyện với Thư Uyển: "Đây có lẽ là lần đầu tiên em đóng phim nhỉ? Cảm giác thế nào?"
Tháo bỏ tóc giả, da đầu Thư Uyển cũng theo đó mà nhẹ nhõm đi rất nhiều, thoát khỏi bầu không khí của phim trường, Thư Uyển cũng từ Nhan Vô Trần trở lại là Thư Uyển, có chút ngại ngùng nói: "Cảm giác rất thần kỳ, cứ như thể bản thân là một người khác vậy. Có thể diễn một đoạn nhân sinh khác biệt như vậy, còn ý nghĩa hơn so với những gì em tưởng tượng trước kia. Hơn nữa không biết vì sao, trước ống kính cảm giác hoàn toàn khác biệt, cứ như thể em không còn là em nữa."
"Lần đầu tiên anh đóng phim cũng có cảm giác như vậy." Cát Thụy Thu cười theo Thư Uyển, anh ta nhìn thấy ở Thư Uyển hình ảnh của chính mình thời trẻ tuổi, khi ấy nhìn cái gì cũng thấy thú vị, ở trong đoàn phim lâu như vậy, suýt nữa thì quên mất tò mò là như thế nào rồi.
Sau khi tẩy trang, Cát Thụy Thu trông khác xa so với hình ảnh Lạc Vương, đôi mắt mang đầy vẻ áp bức và uy nghiêm khi đóng phim, giờ đây lại trở nên hiền hòa, hơi cong lên tạo thành một đường vòng cung, vui vẻ trò chuyện cùng Thư Uyển.
Thư Uyển cũng cảm thấy Cát Thụy Thu giống như một người trưởng bối thân thiết, không khỏi gần gũi với anh ta hơn.
"Xin lỗi cắt ngang một chút." Đạo diễn cầm kịch bản bước vội vào phòng trang điểm, nhiệm vụ quay phim hôm nay của Thư Uyển và Cát Thụy Thu đã kết thúc, nhưng đạo diễn thì chưa, anh ta còn phải sang đoàn B để giám sát quay phim.
Mạnh Huy Viễn vỗ vai Thư Uyển nói: "Tiểu Thư, tôi vừa nói chuyện với người đại diện của cậu rồi, muốn cậu phối hợp với bộ phận âm nhạc một chút, sau này có thể phải đến phòng thu âm, thời gian cụ thể thì đợi cậu quay xong sẽ sắp xếp. Về phần giá cả, khụ, cậu giúp tôi khuyên nhủ người đại diện của cậu một chút, mọi người đều là cùng có lợi mà, cậu giúp đoàn phim làm nhạc, sau này tuyên truyền cũng có thể cho cậu cái danh hiệu gì đó như 'Công tử cổ cầm', đều tốt cả, mọi người cùng một đoàn phim, đều là người một nhà, đừng có mà hét giá trên trời nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.