Chương 26
Hồng Dạ
01/11/2017
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Lạc Hoàn thất thần nói: “Ta chưa từng nghĩ một món quà bình thường lại có thể hoàn mỹ, kinh diễm đến vậy.”
Mộc Linh nói: “Thật… công phu! Đó mới là vẻ đẹp chân chính.”
Hai người nói xong, con ngươi nhất tề ngưỡng mộ nhìn thẳng vào ta.
Hai mắt nghếch ngược lên, ta đắc ý nói: “Không phải ta vốn đẹp, vốn kinh diễm, vốn hoàn hảo sao?”
Hai người bọn họ khẽ cười bật lên.
Phía trên kia, Thiên Hương đến bên Hoàng Thượng kính người một chén rượu rồi rời đi ngay. Hắn nhằm thẳng hướng chiếc ghế còn trống ở bàn chúng ta ngồi xuống.
Thiên Hương hắc hắc cười, nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi xem, ta đã theo kịp tiếng đàn của ngươi rồi đó.”
Ta gật đầu cho hắn một lời khen: “Thiên Hương công tử quả nhiên là bậc nhân tài.”
Thiên Hương hứng chí cười khanh khách lại nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ta đã rất nỗ lực, phi thường nỗ lực. Ngươi phải thưởng cho ta, ta muốn phần thưởng.”
Ta ngây ngốc tại chỗ, lời gì cũng chưa kịp nói.
Nhanh tay nhanh chân, Thiên Hương bật dậy khỏi ghế hướng thẳng vào ngực ta chộp tới.
Coi như hắn cũng nhanh, thoáng cái đã lấy được miếng kim bài mà ngũ sư huynh cho ta và cả miếng ngọc bội của khổng tước nam nhân đi rồi.
Hắn dò xét nhìn ngó biểu tình của ta.
Hắn nói: “Ta nên lấy cái nào mới tốt đây?”
“… Không phải ngươi đã cầm cả hai rồi sao?” Thật tức chết mà.
Thà không nói còn hơn, nói rồi lại thấy mình ngốc. Lời ta vừa nói ra, hai mắt Thiên Hương bỗng sáng lóe lên, nói: “Ý ngươi là tặng ta cả sao?”
“… Đó là quà người khác tặng ta.”
“Có người đưa cho ngươi vật đính ước?” Hắn hồ nghi nhíu mày hỏi.
Bỗng nhiên, ta trông thấy Hoàng Thượng bước tới.
Hoàng Thượng chắc lại cho rằng ta khi dễ Thiên Hương đây mà.
Ngao ngán thở dài, ta nói: “Thiên Hương, kim bài đưa ta, ngọc bội có thể tặng ngươi.”
Nghe vậy, Thiên Hương sung sướng, mặt mày tươi tỉnh, vỗ tay reo hò.
Ta có thể cảm thấy được chính xác như mình bị cắt đi một khúc ruột a.
Hoàng Thượng rốt cục cũng dừng chân bên cạnh Thiên Hương.
Mấy người chúng ta lập tức đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng gật gật đầu. Thấy Hoàng Thượng đến, Thiên Hương lập tức nhào vào lòng Hoàng Thượng nói: “Hoàng Thượng, Tô Nhiên công tử nói Thiên Hương múa rất đẹp nên đã tặng Thiên Hương một món quà.” Tay hắn giữ khư khư miếng ngọc bội.
“Nga? Tặng quà? Trẫm muốn xem.”
Thiên Hương hớn hở đem ngọc bội ra khoe với Hoàng Thượng.
Kết quả là, trong nháy mắt khi Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bội kia, hai mắt hắn mở to hết cỡ. Lúc sau, hai mắt khép khép lại tràn ngập âm khí.
Hắn nhìn về phía ta hỏi: “Ngọc bội này ngươi lấy từ đâu?”
… Ta lén chôm được. Chẳng lẽ bảo ta phải nói ra điều này? Ta gượng gạo nói: “Này… ngọc bội này là… là hôm đó ta thắng được.” Điều này cũng đúng một nửa.
Hoàng Thượng cười lạnh, đôi mắt ngập tràn âm khí quét qua người ta một lượt.
Chỉ với một ánh mắt đó thôi mà khiến tất cả đều không dám thở mạnh.
Không lâu sau có một nam nhân bước tới.
Nhìn người nọ ta có cảm giác quen quen mắt. Khuôn mặt này hình như ta đã gặp qua ở đâu thì phải.
Người nọ bước tới ngắn gọn một câu: “Hoàng huynh.” Hoàng Thượng âm trầm quay về hướng hắn nói: “Tam hoàng đệ.”
Tam hoàng đệ? Đây chẳng lẽ chính là vị Khuynh Vương hồi trước trêu đùa mỹ nhân bị Tô Thừa Cẩm đánh đây sao?
Híp híp mắt, ta cẩn thận nhìn rõ dung mạo của hắn. Quái, càng nhìn càng quen a.Hoàng Thượng cầm ngọc bội mãi trong tay nhìn nhìn. Thấy hành động dị thường của Hoàng Thượng, Khuynh Vương nghi hoặc hỏi: “Hoàng huynh, ngọc bội này có vấn đề gì sao?”
Hoàng Thượng mỉm cười, tháo miếng ngọc bội đeo bên hông xuống.
Lúc này, ta phát hiện ra: Hai miếng ngọc bội này giống nhau như đúc.
Khuynh Vương kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nói: “Ngọc bội này trên thế gian chỉ có hai cái.” Nói xong, Hoàng Thượng nhìn về phía ta lại nói tiếp: “Ngươi có thể giải thích không? Vì sao vật của hoàng gia lại ở trong tay ngươi?”
Hai mắt không khỏi co giật từng trận, ta nhìn Hoàng Thượng lại nhìn Khuynh Vương.
Khuynh Vương dùng ánh mắt âm u nhìn xuyên qua mắt ta.
Sau phút chốc, hắn ngờ vực hỏi: “Tô… Nhiên?”
Ta khờ khờ cười gật đầu.
Trong mắt hắn hiện lên một mạt vui mừng nhưng không kém phần kinh ngạc. Trên khuôn mặt hắn dần hé ra nụ cười, cười khẽ, cười mãn nguyện, cười đắc ý, cười đến mức biến thái.
Giờ thì ta nhớ ra tên này là ai rồi. Hắn, khổng tước nam nhân! Năm năm không gặp, xiêm y cải biến, trang sức cũng đổi, cái vẻ hoa lệ đơn thuần năm đó cũng đã khác.
Khuynh Vương nhìn về phía Hoàng Thượng nhẹ giọng nói: “Ngọc bội này là đệ cho hắn.”
Đôi đồng tử của Hoàng Thượng ánh lên một hồ kinh ngạc, nói: “Tam hoàng đệ, đệ thật bát nháo.”
“Hoàng huynh, ta trong thành có tiếng bát nháo, huynh phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
“… Hắn không xứng.”
Khuynh Vương mặt mày tươi cười: “Chỉ cần đệ cho rằng đáng giá thì đáng giá thôi.” Nói xong, hắn lại nhìn ta.
… Ngọc bội này có ý nghĩa gì cơ chứ? Ta có chút nghi hoặc.
Hoàng Thượng nhếch miệng cười, nói: “Vậy nếu Hoàng huynh nói cho đệ biết, Tô Nhiên đem ngọc bội này tặng cho người khác thì sao?”
Khuynh Vương hơi nhăn mày lại, nụ cười rạng rỡ tựa mùa xuân ngay lập tức bị gió lạnh thổi vù một cái bay mất dạng.
Khuynh Vương nói: “… Tô Nhiên, là sự thật?”
“Ách.” Ta chỉ biết cúi đầu, không dám phát biểu ý kiến.
Hắn lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Lúc trước ngươi trộm ngọc bội của ta hóa ra là có toan tính sẵn để tặng người khác sao?”
… Trộm, trộm? Ngươi nói từ đấy ra làm chi? Ta khẽ cắn cắn môi, thật oan uổng mà. Ta dùng âm thanh nhỏ nhất lý nhí nói: “Ta không trộm.”
“Ngươi không trộm? Tô Nhiên, vậy hành động đó gọi là gì? Lúc trước ngươi một tay ôm ta từ biệt, một tay lại…”
… Ôm từ biệt? Chỉ là mượn cớ để thuận tiện ra tay thôi. Ách… Ai bảo ngươi khi dễ ta trước, ta đây chỉ thay trời hành đạo thôi chứ bộ.
Ta hít hít cái mũi, liếc hắn một cái.
Chỉ thấy sắc mặt hắn xanh lét, trên trán nổi đầy gân xanh.
Không rét mà run cầm cập, ta ôm tiểu tâm can cẩn thận nói: “Hoàng… Hoàng Thượng, Tô Nhiên thân thể bất an nên xin cáo lui trước.” Nói xong, không đợi Hoàng Thượng có đồng ý hay không, ta giật lùi vài bước quay đầu cắm cổ chạy chối chết.
Bên ta chợt vang lên một âm thanh lạnh te: “Quay lại!”
Ta không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy a. Ta chạy… chạy…
Rất nhanh sau đó, ta đã bị túm áo lôi về chỗ cũ.
Lé lé mắt nhìn, thì ra tên gia hỏa lôi ta lại là Khuynh Vương. Hắn nói: “Ngươi như thế nào lại chột dạ?”
Ta không dám nói thêm lời nào a.
Hoàng Thượng đứng một bên âm trầm lên tiếng: “Tô Nhiên, người trộm?”
Ta có thể cảm thấy rõ mồ hôi sau lưng cứ rủ nhau đổ ra, lại thêm từng đợt gió lạnh cứ xẹt qua dạo chơi.
Khuynh Vương nói: “Hoàng Thượng, thỉnh đem Tô Nhiên cho hoàng đệ định đoạt.”
Hoàng Thượng nhướn mày nói: “Tam hoàng đệ, đệ cũng biết thân phận hiện giờ của Tô Nhiên chứ?”
Một câu nói ra, Khuynh Vương đảo mắt nhìn Thiên Hương, Mộc Linh cùng Lạc Hoàn. Hắn hiểu rõ, những nam nhân vào cung lại ở bên cạnh Hoàng Thượng tất yếu chỉ có chung một thân phận.
Thân phận đó xem chừng cũng chỉ rất thấp mà thôi.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Hắn chau mày nhìn miếng ngọc bội trong tay vừa lấy được từ chỗ Hoàng Thượng.
Than nhẹ một tiếng, hắn ấn miếng ngọc bội trở lại trong tay ta nói: “Ngươi giữ lấy, lần sau còn để bổn vương gặp lại sự việc thế này một lần nữa, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
… Ta thật sự không muốn nhận thứ này mà.
Sớm biết thứ này thuộc hoàng gia chi vật, lại thêm bội phần quan trọng, mật thiết thế, ngày đó có đánh chết ta cũng không dám chôm a.
Thứ này thật nguy hiểm nga.
Theo bản năng muốn trả lại cho Khuynh Vương nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén, ngùn ngụt ám khí của hắn, ta đành thu nhận vậy.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta quyết không dính đến tên khổng tước này rồi.
Khuynh Vương hướng Hoàng Thượng hành lễ rồi quay đầu ly khai.
Ngay sau đó, Hoàng Thượng cùng Thiên Hương cũng quay về chỗ ngồi.
Long nhan biến sắc, yến tiệc nào dám náo nhiệt.
Lạc Hoàn vỗ vỗ vai ta tò mò hỏi: “Ngươi với Khuynh Vương trước đây xảy ra chuyện gì sao?”
Ta chăm chú nhìn Lạc Hoàn, một lúc sau trút ra một hơi nặng nề nói: “Một câu khó thể nói hết a…”
“Có chuyện gì khó nói sao? Nhưng ta lại muốn nghe một chút.” Mộc Linh bên cạnh mở lời.
Ta ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: “Lúc trước, khi ta gặp Khuynh Vương, hắn một thân hoa lệ đến chói mắt, mặc vàng đeo ngọc lủng lẳng.”
“… Xem chừng so với ngươi hiện tại cũng có chút tương đồng.” Lạc Hoàn nói.
Ta ho khan một tiếng, nói: “Đâu có giống nhau. Những đồ ta mặc đẹp hơn chứ bộ.”
Hai người bọn họ im lặng.
Ta lại nói tiếp: “Lúc đó, trên mặt hắn chình ình một dòng chữ ‘ngươi mau trộm đi a trộm đi, ngươi kiểu gì cũng phải trộm a nếu không chờ ta đi rồi ngươi có hối cũng không kịp’, ta không ngốc đến nỗi đần độn nên liền trộm đồ luôn. Đó, chỉ có vậy thôi.”
Hai người bọn họ thoáng liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, Mộc Linh nói: “Ngươi vừa rồi còn kêu một câu không thể nói hết. Ấy vậy mà toàn bộ sự việc ngươi lại chỉ giải thích vỏn vẹn trong một câu thế kia sao?”
“Ách!!”
Hai người đó lại thở dài ngán ngẩm.
Ta sầu muộn rót cho bản thân một chén rượu ngửa đầu uống cạn một hơi.
Lát sau, Hoàng Thượng mang Thiên Hương ly khai yến tiệc.
Nhân vật chính rời đi, nhân vật quần chúng ở lại làm chi.
Ta cũng theo đó đứng dậy nói dăm ba câu cáo biệt rồi cũng lê xác về Mặc các.
Về tới Mặc các, Tiểu Lý Tử chuẩn bị cho ta một thùng nước, hầu hạ ta tắm rửa.
Cơn buồn ngủ kéo đến, ta nhắm hai mắt lại.
Loáng thoáng bên tai ta nghe thấy Tiểu Lý Tử nói: “Công tử, nếu công tử mệt thỉnh cứ nghỉ ngơi, mọi việc cứ giao lại cho Tiểu Lý Tử xử lý là được rồi.”
Ta yên tâm nhắm chặt hai mắt.
Lúc ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Ngồi trên giường, ta thẫn thờ nhìn cửa sổ.
… Trước kia dù có xảy ra chuyện gì ta cũng không bao giờ nghĩ đông nghĩ tây đến nhường này.
Ta dự tính, nếu ta cứ như vậy trốn khỏi đây cũng không phải không có khả năng. Chính là sẽ liên lụy tới Tô phủ.
Tô phủ lớn như vậy, tổng thể trên dưới không đến năm trăm nhân khẩu thì cũng không ít hơn ba trăm nhân khẩu. Trong đó còn có cả mẫu thân.
Không thể muốn đi là đi được ngay.
Ta vào cung đã được bao lâu rồi? Một tháng? Hai tháng? Hay là ba tháng???
Ta không thể nhớ rõ nữa.
Thời gian sau tuổi mười bảy thật gian nan.
Ta không biết mình đã phải nỗ lực bao nhiêu để vượt qua cái tuổi mười bảy ấy. Chỉ biết khoảng thời gian sau đó ta luôn sống trong sự lo âu, sợ hãi, tâm can bất ổn.
Tuổi thanh xuân thoáng cái đã biến mất rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhẹ nhàng lên tiếng. Cánh cửa được đẩy ra, còn ai khác ngoài Tiểu Lý Tử chứ?Tiểu Lý Tử nói: “Công tử, Khuynh Vương cầu kiến.”
“Hắn vào được Phong viên?” Phong viên chính là một khu riêng biệt.
Nơi này chính là một phần hậu cung. Khuynh Vương không phải muốn vào là được.
Tiểu Lý Tử cười cười nói: “Là ở ngoài Phong viên. Khuynh Vương cho người tới chuyển lời mời công tử thỉnh người tới ngự hoa viên một chuyến.”
Ta nói: “Ngươi nói xem, cuộc sống ba năm tương lai tới đây của ta chẳng lẽ phải theo sự sắp đặt của người khác.”
Tiểu Lý Tử nói: “Khuynh Vương nói nhất định phải gặp công tử.”
“… Ngươi truyền lại nói ta bị bệnh.”
“Khuynh Vương có dặn, nếu không gặp được công tử, vương gia sẽ đem bí mật của công tử nói cho mọi người.”
“… Bí mật của ta? Tiểu Lý Từ, ngươi nói xem, ta có bí mật gì sao?”
“… Tiểu Lý Tử không biết.”
Thật phiền! Ta đứng dậy sơ tẩy một lượt.
Tiểu Lý Tử thân thủ nhanh chóng giúp ta rửa mặt, chỉnh chu xiêm y cùng đầu tóc.
Ta mặc kệ.
Ta nói: “Ngươi làm chậm một chút đi. Làm gì cũng phải từ từ, tinh tế thì mới có thể giúp ta thành tiểu mỹ nhân được.”
Đối với lời nói này, Tiểu Lý Tử nghe đã quen rồi nên cũng không cho thêm ý kiến gì.
Cẩn thận từng chút một chỉnh chu nhan sắc. Kiểm tra mấy lượt rồi ta mới ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh đã bày sẵn đồ ăn.
Ta chậm rì rì nuốt từng hột cơm.
Tiểu Lý Tử bên cạnh không ngừng thúc giục. Ta nói: “Ăn cơm thì phải ăn từ từ, nếu không sẽ có hại đến bao tử.”
“…”
Ăn xong cơm, ta lại bắt chéo hai chân ngồi nhâm nhi từng ngụm trà.
Tiểu Lý Tử một lần nữa lại giục.
Ta nói: “Phẩm trà chính là phải chậm rãi thưởng thức từng giọt trà. Có như vậy mới cảm thấy hết thảy tinh túy trong từng lá trà được.” Tuy nhiên, ta cho dù đúng là có chậm rãi uống trà cũng chả hiểu được cái gì gọi là tinh túy cả.
Ăn uống ổn thỏa xong thì cũng mất hơn nửa canh giờ. Chờ lát nữa là có thể ăn trưa luôn được a.
Vặn vặn thắt lưng, ta nghiêng ngả đứng dậy cùng Tiểu Lý Tử đi ra Phong viên.
Vừa ra khỏi đại môn liền bắt gặp ngay vẻ mặt nặng nề của Khuynh Vương.
Coi như không thấy cái gì, ta hớn hở nói: “Khuynh Vương, có chuyện gì sao?”
Hắn một lời cũng không nói, cứ thế quay đầu bước đi.
Thấy hắn không nói gì, ta khó hiểu xoay người nghĩ nên trở về Phong viên thì nghe thấy một giọng điệu thâm trầm: “Theo ta.”
Ta cun cút đi sau hắn.
Hắn dẫn ta tới Ngự hoa viên dạo quanh một vòng.
Nơi này có rất nhiều loại hoa, nhưng nổi trội giữa biển hoa có một loại hoa gì đó sắc thái rực rỡ, cánh hoa mong manh tựa cánh bướm rung rinh trong gió. Thật là đẹp!
Bỗng nhiên hắn hỏi: “Ngươi có muốn xuất cung một chuyến không?”
Xuất cung?
Hắn bỗng nhiên cầm lấy tay ta, xoa nhẹ hai cổ tay.
Hắn nói: “Nghe nói, ngươi bị cung chủ Thủy Nguyệt cung hủy đi gân cốt. Nguyên lai là thật…”
Ta khẽ “Ân” một tiếng.
Hắn lại hỏi: “… Thế sao hiện giờ ngươi có thể đi lại?”
“Vận khí tốt, được Hoa Đà cứu sống.”
“Ngươi thực nghĩ đây là vận khí tốt?”
… Gặp được gia gia là một sự may mắn vô hạn với ta. Bất quá, cứ nghĩ lại chuyện cũ ta lại không khỏi rùng mình.
Cười nhẹ, ta nói: “Mang ta xuất cung một chuyến đi.”
Hắn trầm mặc một phen rồi cũng gật đầu chấp thuận nói: “Được.”
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Lạc Hoàn thất thần nói: “Ta chưa từng nghĩ một món quà bình thường lại có thể hoàn mỹ, kinh diễm đến vậy.”
Mộc Linh nói: “Thật… công phu! Đó mới là vẻ đẹp chân chính.”
Hai người nói xong, con ngươi nhất tề ngưỡng mộ nhìn thẳng vào ta.
Hai mắt nghếch ngược lên, ta đắc ý nói: “Không phải ta vốn đẹp, vốn kinh diễm, vốn hoàn hảo sao?”
Hai người bọn họ khẽ cười bật lên.
Phía trên kia, Thiên Hương đến bên Hoàng Thượng kính người một chén rượu rồi rời đi ngay. Hắn nhằm thẳng hướng chiếc ghế còn trống ở bàn chúng ta ngồi xuống.
Thiên Hương hắc hắc cười, nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi xem, ta đã theo kịp tiếng đàn của ngươi rồi đó.”
Ta gật đầu cho hắn một lời khen: “Thiên Hương công tử quả nhiên là bậc nhân tài.”
Thiên Hương hứng chí cười khanh khách lại nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ta đã rất nỗ lực, phi thường nỗ lực. Ngươi phải thưởng cho ta, ta muốn phần thưởng.”
Ta ngây ngốc tại chỗ, lời gì cũng chưa kịp nói.
Nhanh tay nhanh chân, Thiên Hương bật dậy khỏi ghế hướng thẳng vào ngực ta chộp tới.
Coi như hắn cũng nhanh, thoáng cái đã lấy được miếng kim bài mà ngũ sư huynh cho ta và cả miếng ngọc bội của khổng tước nam nhân đi rồi.
Hắn dò xét nhìn ngó biểu tình của ta.
Hắn nói: “Ta nên lấy cái nào mới tốt đây?”
“… Không phải ngươi đã cầm cả hai rồi sao?” Thật tức chết mà.
Thà không nói còn hơn, nói rồi lại thấy mình ngốc. Lời ta vừa nói ra, hai mắt Thiên Hương bỗng sáng lóe lên, nói: “Ý ngươi là tặng ta cả sao?”
“… Đó là quà người khác tặng ta.”
“Có người đưa cho ngươi vật đính ước?” Hắn hồ nghi nhíu mày hỏi.
Bỗng nhiên, ta trông thấy Hoàng Thượng bước tới.
Hoàng Thượng chắc lại cho rằng ta khi dễ Thiên Hương đây mà.
Ngao ngán thở dài, ta nói: “Thiên Hương, kim bài đưa ta, ngọc bội có thể tặng ngươi.”
Nghe vậy, Thiên Hương sung sướng, mặt mày tươi tỉnh, vỗ tay reo hò.
Ta có thể cảm thấy được chính xác như mình bị cắt đi một khúc ruột a.
Hoàng Thượng rốt cục cũng dừng chân bên cạnh Thiên Hương.
Mấy người chúng ta lập tức đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng gật gật đầu. Thấy Hoàng Thượng đến, Thiên Hương lập tức nhào vào lòng Hoàng Thượng nói: “Hoàng Thượng, Tô Nhiên công tử nói Thiên Hương múa rất đẹp nên đã tặng Thiên Hương một món quà.” Tay hắn giữ khư khư miếng ngọc bội.
“Nga? Tặng quà? Trẫm muốn xem.”
Thiên Hương hớn hở đem ngọc bội ra khoe với Hoàng Thượng.
Kết quả là, trong nháy mắt khi Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bội kia, hai mắt hắn mở to hết cỡ. Lúc sau, hai mắt khép khép lại tràn ngập âm khí.
Hắn nhìn về phía ta hỏi: “Ngọc bội này ngươi lấy từ đâu?”
… Ta lén chôm được. Chẳng lẽ bảo ta phải nói ra điều này? Ta gượng gạo nói: “Này… ngọc bội này là… là hôm đó ta thắng được.” Điều này cũng đúng một nửa.
Hoàng Thượng cười lạnh, đôi mắt ngập tràn âm khí quét qua người ta một lượt.
Chỉ với một ánh mắt đó thôi mà khiến tất cả đều không dám thở mạnh.
Không lâu sau có một nam nhân bước tới.
Nhìn người nọ ta có cảm giác quen quen mắt. Khuôn mặt này hình như ta đã gặp qua ở đâu thì phải.
Người nọ bước tới ngắn gọn một câu: “Hoàng huynh.” Hoàng Thượng âm trầm quay về hướng hắn nói: “Tam hoàng đệ.”
Tam hoàng đệ? Đây chẳng lẽ chính là vị Khuynh Vương hồi trước trêu đùa mỹ nhân bị Tô Thừa Cẩm đánh đây sao?
Híp híp mắt, ta cẩn thận nhìn rõ dung mạo của hắn. Quái, càng nhìn càng quen a.Hoàng Thượng cầm ngọc bội mãi trong tay nhìn nhìn. Thấy hành động dị thường của Hoàng Thượng, Khuynh Vương nghi hoặc hỏi: “Hoàng huynh, ngọc bội này có vấn đề gì sao?”
Hoàng Thượng mỉm cười, tháo miếng ngọc bội đeo bên hông xuống.
Lúc này, ta phát hiện ra: Hai miếng ngọc bội này giống nhau như đúc.
Khuynh Vương kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nói: “Ngọc bội này trên thế gian chỉ có hai cái.” Nói xong, Hoàng Thượng nhìn về phía ta lại nói tiếp: “Ngươi có thể giải thích không? Vì sao vật của hoàng gia lại ở trong tay ngươi?”
Hai mắt không khỏi co giật từng trận, ta nhìn Hoàng Thượng lại nhìn Khuynh Vương.
Khuynh Vương dùng ánh mắt âm u nhìn xuyên qua mắt ta.
Sau phút chốc, hắn ngờ vực hỏi: “Tô… Nhiên?”
Ta khờ khờ cười gật đầu.
Trong mắt hắn hiện lên một mạt vui mừng nhưng không kém phần kinh ngạc. Trên khuôn mặt hắn dần hé ra nụ cười, cười khẽ, cười mãn nguyện, cười đắc ý, cười đến mức biến thái.
Giờ thì ta nhớ ra tên này là ai rồi. Hắn, khổng tước nam nhân! Năm năm không gặp, xiêm y cải biến, trang sức cũng đổi, cái vẻ hoa lệ đơn thuần năm đó cũng đã khác.
Khuynh Vương nhìn về phía Hoàng Thượng nhẹ giọng nói: “Ngọc bội này là đệ cho hắn.”
Đôi đồng tử của Hoàng Thượng ánh lên một hồ kinh ngạc, nói: “Tam hoàng đệ, đệ thật bát nháo.”
“Hoàng huynh, ta trong thành có tiếng bát nháo, huynh phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
“… Hắn không xứng.”
Khuynh Vương mặt mày tươi cười: “Chỉ cần đệ cho rằng đáng giá thì đáng giá thôi.” Nói xong, hắn lại nhìn ta.
… Ngọc bội này có ý nghĩa gì cơ chứ? Ta có chút nghi hoặc.
Hoàng Thượng nhếch miệng cười, nói: “Vậy nếu Hoàng huynh nói cho đệ biết, Tô Nhiên đem ngọc bội này tặng cho người khác thì sao?”
Khuynh Vương hơi nhăn mày lại, nụ cười rạng rỡ tựa mùa xuân ngay lập tức bị gió lạnh thổi vù một cái bay mất dạng.
Khuynh Vương nói: “… Tô Nhiên, là sự thật?”
“Ách.” Ta chỉ biết cúi đầu, không dám phát biểu ý kiến.
Hắn lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Lúc trước ngươi trộm ngọc bội của ta hóa ra là có toan tính sẵn để tặng người khác sao?”
… Trộm, trộm? Ngươi nói từ đấy ra làm chi? Ta khẽ cắn cắn môi, thật oan uổng mà. Ta dùng âm thanh nhỏ nhất lý nhí nói: “Ta không trộm.”
“Ngươi không trộm? Tô Nhiên, vậy hành động đó gọi là gì? Lúc trước ngươi một tay ôm ta từ biệt, một tay lại…”
… Ôm từ biệt? Chỉ là mượn cớ để thuận tiện ra tay thôi. Ách… Ai bảo ngươi khi dễ ta trước, ta đây chỉ thay trời hành đạo thôi chứ bộ.
Ta hít hít cái mũi, liếc hắn một cái.
Chỉ thấy sắc mặt hắn xanh lét, trên trán nổi đầy gân xanh.
Không rét mà run cầm cập, ta ôm tiểu tâm can cẩn thận nói: “Hoàng… Hoàng Thượng, Tô Nhiên thân thể bất an nên xin cáo lui trước.” Nói xong, không đợi Hoàng Thượng có đồng ý hay không, ta giật lùi vài bước quay đầu cắm cổ chạy chối chết.
Bên ta chợt vang lên một âm thanh lạnh te: “Quay lại!”
Ta không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy a. Ta chạy… chạy…
Rất nhanh sau đó, ta đã bị túm áo lôi về chỗ cũ.
Lé lé mắt nhìn, thì ra tên gia hỏa lôi ta lại là Khuynh Vương. Hắn nói: “Ngươi như thế nào lại chột dạ?”
Ta không dám nói thêm lời nào a.
Hoàng Thượng đứng một bên âm trầm lên tiếng: “Tô Nhiên, người trộm?”
Ta có thể cảm thấy rõ mồ hôi sau lưng cứ rủ nhau đổ ra, lại thêm từng đợt gió lạnh cứ xẹt qua dạo chơi.
Khuynh Vương nói: “Hoàng Thượng, thỉnh đem Tô Nhiên cho hoàng đệ định đoạt.”
Hoàng Thượng nhướn mày nói: “Tam hoàng đệ, đệ cũng biết thân phận hiện giờ của Tô Nhiên chứ?”
Một câu nói ra, Khuynh Vương đảo mắt nhìn Thiên Hương, Mộc Linh cùng Lạc Hoàn. Hắn hiểu rõ, những nam nhân vào cung lại ở bên cạnh Hoàng Thượng tất yếu chỉ có chung một thân phận.
Thân phận đó xem chừng cũng chỉ rất thấp mà thôi.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Hắn chau mày nhìn miếng ngọc bội trong tay vừa lấy được từ chỗ Hoàng Thượng.
Than nhẹ một tiếng, hắn ấn miếng ngọc bội trở lại trong tay ta nói: “Ngươi giữ lấy, lần sau còn để bổn vương gặp lại sự việc thế này một lần nữa, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
… Ta thật sự không muốn nhận thứ này mà.
Sớm biết thứ này thuộc hoàng gia chi vật, lại thêm bội phần quan trọng, mật thiết thế, ngày đó có đánh chết ta cũng không dám chôm a.
Thứ này thật nguy hiểm nga.
Theo bản năng muốn trả lại cho Khuynh Vương nhưng lại bắt gặp ánh mắt sắc bén, ngùn ngụt ám khí của hắn, ta đành thu nhận vậy.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta quyết không dính đến tên khổng tước này rồi.
Khuynh Vương hướng Hoàng Thượng hành lễ rồi quay đầu ly khai.
Ngay sau đó, Hoàng Thượng cùng Thiên Hương cũng quay về chỗ ngồi.
Long nhan biến sắc, yến tiệc nào dám náo nhiệt.
Lạc Hoàn vỗ vỗ vai ta tò mò hỏi: “Ngươi với Khuynh Vương trước đây xảy ra chuyện gì sao?”
Ta chăm chú nhìn Lạc Hoàn, một lúc sau trút ra một hơi nặng nề nói: “Một câu khó thể nói hết a…”
“Có chuyện gì khó nói sao? Nhưng ta lại muốn nghe một chút.” Mộc Linh bên cạnh mở lời.
Ta ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: “Lúc trước, khi ta gặp Khuynh Vương, hắn một thân hoa lệ đến chói mắt, mặc vàng đeo ngọc lủng lẳng.”
“… Xem chừng so với ngươi hiện tại cũng có chút tương đồng.” Lạc Hoàn nói.
Ta ho khan một tiếng, nói: “Đâu có giống nhau. Những đồ ta mặc đẹp hơn chứ bộ.”
Hai người bọn họ im lặng.
Ta lại nói tiếp: “Lúc đó, trên mặt hắn chình ình một dòng chữ ‘ngươi mau trộm đi a trộm đi, ngươi kiểu gì cũng phải trộm a nếu không chờ ta đi rồi ngươi có hối cũng không kịp’, ta không ngốc đến nỗi đần độn nên liền trộm đồ luôn. Đó, chỉ có vậy thôi.”
Hai người bọn họ thoáng liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, Mộc Linh nói: “Ngươi vừa rồi còn kêu một câu không thể nói hết. Ấy vậy mà toàn bộ sự việc ngươi lại chỉ giải thích vỏn vẹn trong một câu thế kia sao?”
“Ách!!”
Hai người đó lại thở dài ngán ngẩm.
Ta sầu muộn rót cho bản thân một chén rượu ngửa đầu uống cạn một hơi.
Lát sau, Hoàng Thượng mang Thiên Hương ly khai yến tiệc.
Nhân vật chính rời đi, nhân vật quần chúng ở lại làm chi.
Ta cũng theo đó đứng dậy nói dăm ba câu cáo biệt rồi cũng lê xác về Mặc các.
Về tới Mặc các, Tiểu Lý Tử chuẩn bị cho ta một thùng nước, hầu hạ ta tắm rửa.
Cơn buồn ngủ kéo đến, ta nhắm hai mắt lại.
Loáng thoáng bên tai ta nghe thấy Tiểu Lý Tử nói: “Công tử, nếu công tử mệt thỉnh cứ nghỉ ngơi, mọi việc cứ giao lại cho Tiểu Lý Tử xử lý là được rồi.”
Ta yên tâm nhắm chặt hai mắt.
Lúc ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Ngồi trên giường, ta thẫn thờ nhìn cửa sổ.
… Trước kia dù có xảy ra chuyện gì ta cũng không bao giờ nghĩ đông nghĩ tây đến nhường này.
Ta dự tính, nếu ta cứ như vậy trốn khỏi đây cũng không phải không có khả năng. Chính là sẽ liên lụy tới Tô phủ.
Tô phủ lớn như vậy, tổng thể trên dưới không đến năm trăm nhân khẩu thì cũng không ít hơn ba trăm nhân khẩu. Trong đó còn có cả mẫu thân.
Không thể muốn đi là đi được ngay.
Ta vào cung đã được bao lâu rồi? Một tháng? Hai tháng? Hay là ba tháng???
Ta không thể nhớ rõ nữa.
Thời gian sau tuổi mười bảy thật gian nan.
Ta không biết mình đã phải nỗ lực bao nhiêu để vượt qua cái tuổi mười bảy ấy. Chỉ biết khoảng thời gian sau đó ta luôn sống trong sự lo âu, sợ hãi, tâm can bất ổn.
Tuổi thanh xuân thoáng cái đã biến mất rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta nhẹ nhàng lên tiếng. Cánh cửa được đẩy ra, còn ai khác ngoài Tiểu Lý Tử chứ?Tiểu Lý Tử nói: “Công tử, Khuynh Vương cầu kiến.”
“Hắn vào được Phong viên?” Phong viên chính là một khu riêng biệt.
Nơi này chính là một phần hậu cung. Khuynh Vương không phải muốn vào là được.
Tiểu Lý Tử cười cười nói: “Là ở ngoài Phong viên. Khuynh Vương cho người tới chuyển lời mời công tử thỉnh người tới ngự hoa viên một chuyến.”
Ta nói: “Ngươi nói xem, cuộc sống ba năm tương lai tới đây của ta chẳng lẽ phải theo sự sắp đặt của người khác.”
Tiểu Lý Tử nói: “Khuynh Vương nói nhất định phải gặp công tử.”
“… Ngươi truyền lại nói ta bị bệnh.”
“Khuynh Vương có dặn, nếu không gặp được công tử, vương gia sẽ đem bí mật của công tử nói cho mọi người.”
“… Bí mật của ta? Tiểu Lý Từ, ngươi nói xem, ta có bí mật gì sao?”
“… Tiểu Lý Tử không biết.”
Thật phiền! Ta đứng dậy sơ tẩy một lượt.
Tiểu Lý Tử thân thủ nhanh chóng giúp ta rửa mặt, chỉnh chu xiêm y cùng đầu tóc.
Ta mặc kệ.
Ta nói: “Ngươi làm chậm một chút đi. Làm gì cũng phải từ từ, tinh tế thì mới có thể giúp ta thành tiểu mỹ nhân được.”
Đối với lời nói này, Tiểu Lý Tử nghe đã quen rồi nên cũng không cho thêm ý kiến gì.
Cẩn thận từng chút một chỉnh chu nhan sắc. Kiểm tra mấy lượt rồi ta mới ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh đã bày sẵn đồ ăn.
Ta chậm rì rì nuốt từng hột cơm.
Tiểu Lý Tử bên cạnh không ngừng thúc giục. Ta nói: “Ăn cơm thì phải ăn từ từ, nếu không sẽ có hại đến bao tử.”
“…”
Ăn xong cơm, ta lại bắt chéo hai chân ngồi nhâm nhi từng ngụm trà.
Tiểu Lý Tử một lần nữa lại giục.
Ta nói: “Phẩm trà chính là phải chậm rãi thưởng thức từng giọt trà. Có như vậy mới cảm thấy hết thảy tinh túy trong từng lá trà được.” Tuy nhiên, ta cho dù đúng là có chậm rãi uống trà cũng chả hiểu được cái gì gọi là tinh túy cả.
Ăn uống ổn thỏa xong thì cũng mất hơn nửa canh giờ. Chờ lát nữa là có thể ăn trưa luôn được a.
Vặn vặn thắt lưng, ta nghiêng ngả đứng dậy cùng Tiểu Lý Tử đi ra Phong viên.
Vừa ra khỏi đại môn liền bắt gặp ngay vẻ mặt nặng nề của Khuynh Vương.
Coi như không thấy cái gì, ta hớn hở nói: “Khuynh Vương, có chuyện gì sao?”
Hắn một lời cũng không nói, cứ thế quay đầu bước đi.
Thấy hắn không nói gì, ta khó hiểu xoay người nghĩ nên trở về Phong viên thì nghe thấy một giọng điệu thâm trầm: “Theo ta.”
Ta cun cút đi sau hắn.
Hắn dẫn ta tới Ngự hoa viên dạo quanh một vòng.
Nơi này có rất nhiều loại hoa, nhưng nổi trội giữa biển hoa có một loại hoa gì đó sắc thái rực rỡ, cánh hoa mong manh tựa cánh bướm rung rinh trong gió. Thật là đẹp!
Bỗng nhiên hắn hỏi: “Ngươi có muốn xuất cung một chuyến không?”
Xuất cung?
Hắn bỗng nhiên cầm lấy tay ta, xoa nhẹ hai cổ tay.
Hắn nói: “Nghe nói, ngươi bị cung chủ Thủy Nguyệt cung hủy đi gân cốt. Nguyên lai là thật…”
Ta khẽ “Ân” một tiếng.
Hắn lại hỏi: “… Thế sao hiện giờ ngươi có thể đi lại?”
“Vận khí tốt, được Hoa Đà cứu sống.”
“Ngươi thực nghĩ đây là vận khí tốt?”
… Gặp được gia gia là một sự may mắn vô hạn với ta. Bất quá, cứ nghĩ lại chuyện cũ ta lại không khỏi rùng mình.
Cười nhẹ, ta nói: “Mang ta xuất cung một chuyến đi.”
Hắn trầm mặc một phen rồi cũng gật đầu chấp thuận nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.