Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 29

Hồng Dạ

01/11/2017

Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Tú bà ngây người tại chỗ, rồi lại quay sang ngây ngốc nhìn Khuynh Vương.

Khuynh Vương gật gật đầu, tú bà lập tức hiểu chuyện liền hé ra một nụ cười lấy lòng rồi xin tạm cáo lui đi bố trí người.

Lúc tú bà xuống lầu, ta từ trên lầu hai có thể thấy rõ bà bà kia đang nói gì đó với với một nữ nhân.

Ta híp mắt nhìn nàng.

Ngón trỏ giơ lên, ta ngơ ngác chỉ chỉ hướng nữ nhân kia rồi lại chỉ chỉ vào mình.

Khuynh Vương ngồi bên khẽ cười, dịu dàng nói: “Tô Nhiên, ngươi phải biết rằng, khuôn mặt này của ngươi tốt nhất không nên đem ra so sánh với người khác thì hơn.”

Thật sự là không thể so sánh được a!

Khuôn mặt này kỳ thật cũng không phải là của ta, nó chỉ là khuôn mặt chủ nhân thân xác này lúc ta tá thi hoàn hồn vào mà thôi. Cho nên dù ta mỗi ngày đều soi gương ngắm vuốt khuôn mặt kiều diễm này cũng không thể nói ta tự kỷ ám thị được nha.

Nữ nhân đó chính là đệ nhất hoa khôi của Di Hương uyển, là tuyệt thế giai nhân trong lòng các nam nhân, nhưng, nhưng là…

Ta có chút đau lòng gõ gõ đầu.

Lúc này, tú bà đang dẫn nàng tới chỗ chúng ta.

Theo sau bước chân của nàng là vô số ánh mắt của khách nhân cùng theo hướng đến bàn của chúng ta.

Loáng thoáng bên tai ta nghe thấy bên tai có tiếng gió. Trong tức thì, Khuynh Vương đã đứng trước mặt ta, đem mặt ta chôn chặt vào người hắn.

Ta cảm thấy trên mặt ta lúc này thật nóng.

Ta đây là được ăn đậu hũ hay bị ăn đậu hũ?

Sau đó không lâu, ta nghe thấy giọng của tú bà: “Nhị vị công tử, San Hương Nhi đã đến… công, công tử…” Tú bà đang định nói gì tiếp lại dừng lại giữa chừng.

Khuynh Vương nói: “Tú bà, hãy treo thêm một tấm rèm mỏng ở đây. Ngươi trước lui đi, San Hương Nhi lưu lại.”

Tú bà lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Chỉ sau chốc lát, một tấm rèm đã được treo lên cản trở đi vô số ánh nhìn của khách nhân bên ngoài.

Lúc đó Khuynh Vương mới buông ta ra bình ổn ngồi xuống ghế bên cạnh.

Ta vội kéo khóe miệng mình lên hướng nữ nhân áo đỏ vẫy tay.

San Hương Nhi từng bước đi đến bên ta cúi cúi người nói: “Tiểu nữ San Hương Nhi ra mắt nhị vị công tử.” Mặc dù đứng cạnh ta nhưng nàng lại chỉ nhìn về phía Khuynh Vương.

Ta có chút buồn bực, vỗ vỗ đùi nói: “Ngồi.”

San Hương Nhi nghe vậy chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta.

Ta có phần ngoài ý muốn, liền gõ gõ mặt bàn.

Cả hai người Khuynh Vương cùng San Hương Nhi đều nhìn về phía ta.

Cười gượng, ta nói: “Ngồi, ngồi trên đùi ta.”

Khuynh Vương ngồi bên chợt phát ra tiếng cười khẽ. Còn trên khuôn mặt kiều diễm của San Hương Nhi tràn ngập hồ nghi.

San Hương Nhi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười tươi nói: “Công tử, San Hương Nhi bán nghệ không bán thân.” Bất quá âm thanh phát ra kia thật hờ hững.

Khuynh Vương cười rộ lên.

Ta trừng mắt ném cho hắn một cái liếc sắc bén rồi có chút bất đắc dĩ hướng San Hương Nhi ngậm ngùi nói: “Ngồi xuống đi.”

Nàng ngồi xuống ghế, nhanh nhẹn rót cho ta cùng Khuynh Vương một ly rượu.

Ta nhấp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy trong ngực thật tức tối.

Mạnh mẽ đập mặt bàn cái “rầm”.

Tú bà không biết từ đâu lập tức vén sa liêm (rèm cửa) bước vào. Tú bà bước tới trước mặt Khuynh Vương vẽ ra một nụ cười nịnh bợ nói: “Vương gia, ngài có gì phân phó a?”

Khuynh Vương tựa hồ rất khoái chí với câu hỏi của tú bà.

Cắn cắn môi, hít sâu thật sâu, ta cố gắng điềm đạm nói khẽ: “Tú bà.”

Tú bà không để ý tới ta một mực nhìn Khuynh Vương nói tiếp: “Ngài là vẫn cần Phù Hoa nhi bồi rượu, hay để ta đi gọi nàng tới được không?”

“Tú bà.” Ta tận lực chậm rãi gọi.

“Vương gia, gần đây Di Hương uyển mới có mấy người mới, đơn thuần đáng yêu, vẫn là xử nữ. Ngài nếu không chê ta liền sai người gọi mấy nàng đến cho Vương gia?”

“… Tú bà…” Ta híp mắt gọi.

“Vương gia, hình như khẩu vị gần đây của người thay đổi nha. Hay Vương gia cứ nói, ngài muốn cô nương như thế nào a?” Tú bà thủy chung đứng bên cạnh Khuynh Vương cười xòa.

Ta cười lạnh một cái, lần thứ hai đập cái “rầm” trên mặt bàn, dùng âm thanh lớn nhất gọi: “Tú bà!”

Tú bà cùng San Hương Nhi thân hình run run đồng loạt nhìn về phía ta.

Tú bà chằm chằm nhìn ta một lượt, trong đôi đồng tử hiện rõ năm chữ “Nhân bất khả mạo tương” (Đừng trông mặt mà bắt hình dong) nói: “Vị công tử này có gì phân phó?”

Ta nhẹ nhàng cười, nụ cười mà người ta gọi là ôn hòa.

Tay phải cầm chiếc ly rượu lên thiển xuyết một ngụm, ta nói: “Các cô nương ở đây có những loại như thế nào?”

Tú bà ha hả cười nói: “Tròn, gầy, cao, thấp cái gì cũng có. Công tử đây là muốn cô nương như thế nào a?”

Nhe răng cười cười, ta nói: “Phải là cô nương bán thân không bán nghệ.”



Tú bà đảo đảo lỗ tai, lát sau mới ngu ngốc gật gù nói: “Biết biết, là cô nương bán nghệ không bán thân?”

Ta “ha hả” nở một nụ cười, tay phải xiết chặt ly rượu trong tay lại dụng một chút lực nên ly rượu bằng đất sét này nháy mắt đã vỡ vụn.

Sắc mặt San Hương Nhi tái nhợt, tú bà một bên cẩn thận nhìn từng cử động của ta.

Ta ngửa đầu lên nhìn tú bà, “ôn hòa” nói từng chữ một: “Bán – thân – không – bán – nghệ!”

Tú bà liền hoảng sợ cố gắng nặn ra một nụ cười vô tội: “Được được được, bán thân không bán nghệ, bán thân không bán nghệ.” Nói xong liền chạy đi luôn.

Không lâu sau, tú bà dẫn theo bảy vị cô nương khác đến.

Khả ái, ngây thơ, đơn thuần, yêu kiều, sắc sảo, khí chất….. đúng thật là cái gì cũng không thiếu.

Các nàng trên người đều mặc những bộ xiêm y thật mỏng manh có thể nhìn rõ cả cái yếm hồng bao lấy bộ ngực căng sữa. Hơn nữa, phần tà váy rõ mỏng còn có đôi phần thiếu vải nên nhiều lúc “vô tình” có thể nhìn thấy cặp chân dài trắng nõn.

Ta nhìn một cô nương xinh nhất trong bảy người mới đến vẫy tay an bài cho nàng ngồi trên đùi ta.

Nàng ta thật nhu thuận, trên mặt không ngừng nở một nụ cười duyên dáng uy ta từng ly rượu.

Ngẫu nhiên một ly nàng ngửa cổ uống một ngụm đem rượu uy tận đến bên miệng ta.

Lúc đó, ta phát hiện thấy vẻ mặt tươi cười, vui vẻ, khoái trá lúc nãy của Khuynh Vương hầu như không còn tàn dư.

Ta nhếch miệng cười cười vờ như là cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhìn qua tấm sa liêm ta có thể thấy dưới sân khấu có một nữ nhân đang thướt tha uốn éo cơ thể múa a múa.

Sau đó không lâu, tú bà lần nữa xốc sa liêm bước vào nói San Hương Nhi phải biểu diễn.

Ta gật gật đầu nói nàng khi nào xong liền quay lại.

Tú bà nhẹ giọng trả lời “Vâng, vâng” liền đưa nàng rời đi.

Có nhiều nữ nhân bên người, đương nhiên cũng bị chuốc rượu không ít.

Có thể do uống nhiều nên đầu óc ta có chút chếnh choáng.

Mơ hồ ta nghe thấy Khuynh Vương nói: “Ngươi say rồi.”

Ta khanh khách cười đáp lại: “Ta không có say.”

Lúc này, cả đại sảnh vang lên một tiếng đàn êm ái.

Ưu nhã, trôi chảy, có thể nói đây là một khúc nhạc hay.

Hòa mình vào tiếng nhạc êm ái tựa hồ có thể giảm chút hỗn loạn trong lòng.

Âm nhạc vốn kích thích đến tận sâu trong tâm hồn, khiến cho người nghe có cảm giác như trút bớt được phần nào phiền muộn.

Tiếng đàn ngừng hẳn, ta ngồi trong phòng tính toán chờ San Hương Nhi quay lại sẽ bảo nàng múa một điệu. Lại không nghĩ rằng, một khắc rồi lại một khắc trôi qua mà không thấy hình bóng nàng xuất hiện.

Ta sai người cho gọi tú bà tới.

Tú bà tiến vào với nụ cười tươi rói.

Ta nói: “San Hương Nhi đâu?”

Tú bà cười trừ nói: “Vị công tử đây là muốn cô nương như thế nào? Trong Di Hương uyển của tôi muốn thứ gì là có thứ đó, công tử cứ nói a.”

Kết quả, nàng lại mang tới thêm mười vị nữ tử đến nhưng không hề có mặt của San Hương Nhi.

Vỗ vỗ trán, ta hỏi: “San Hương Nhi đâu?” Ta cũng không phải một mực phải gặp nàng nhưng là vì tú bà mang người đi rồi nhưng không thấy có trả về.

Thời điểm này, ta không thể không nghĩ tới tình huống San Hương Nhi đã bị người khác cướp mất rồi.

Này, này thật quá bức ép người mà, không thèm đem khách nhân như ta để vào mắt là sao chứ?

Ta trong lòng có chút ấm ức.

Tú bà đứng một bên nhìn Khuynh Vương cười trừ.

Ta bất mãn trừng mắt với Khuynh Vương.

Hắn híp híp mắt cười cười, nói: “Tô Nhiên, San Hương Nhi nàng ấy đã mệt rồi, chúng ta tốt nhất là không nên tìm nàng. Tìm người khác được không?”

Ta cắn cắn môi, nhu thuận nói: “Được.”

Thấy mọi việc có vẻ êm êm, tú bà lên tiếng xin lỗi, mọi chi phí phát sinh ngày hôm nay sẽ được miễn phí hết. Nói xong, tú bà cũng mau chóng ly khai.

Tú bà chân trước vừa mới bước đi, chân sau ta đã quay sang Khuynh Vương nói: “Ta muốn đi ‘xả nước’.”

“… Ta cùng đi với ngươi?”

Ta vội vàng lắc đầu, nói: “Ta đây cũng không phải tiểu cô nương. Mà cũng chỉ là đi xả bớt lượng nước dư thừa thì cần gì ngươi đi theo. Ta vẫn là tự đi.” Nói xong, ta liền đứng dậy. Không cho Khuynh Vương có cơ hội chặn lại, nhanh nhẹn xốc sa liêm lên vụt ra ngoài.

Kia trong nháy mắt, không biết người nào rảnh hơi đi huýt sáo một cái.

Sau đó, từ một người lan ra một vài người rồi bao trùm cả đại sảnh nhất loạt nhìn về phía ta.

Một mảnh yên lặng vây quanh toàn bộ đại sảnh. Rõ ràng là mọi ánh mắt đều dừng trên người ta cả.

Không biết là ai là người lên tiếng đầu tiên, nói: “Tú bà, Di Hương uyển có tiểu mỹ nhân, vì sao lại giấu đến giờ này cơ chứ?”

“Tú bà, tiểu mỹ nhân này tới khi nào vậy?”

“Tú bà, ngươi học cách giấu người ở đâu vậy?”

Một người lên tiếng rồi cả đại sảnh rào rào ngươi một câu ta một câu. Trong nháy mắt, cái không gian yên tĩnh kia một lần nữa lại ồn ào lên.

Tú bà cười dài, nói: “Hiểu lầm hiểu lầm a, vị công từ này là khách làng chơi… không, không, không… là khách quan, khách quan. Đúng, là khách quan.”

Ta bước dài một bước đứng trước mặt tú bà nhẹ nhàng cười.



Đại sảnh ổn ào, náo nhiệt lập tức ngâm trong bể lặng.

Quỷ dị a, trên gò má của tú bà thoáng chốc đã đỏ ửng.

Mặt mày vui vẻ, ta ôn nhu nói: “San Hương Nhi ở nơi nào?”

Tú bà chớp chớp mắt mấy cái tay chỉ trên lầu hai, nói: “Phòng thứ hai bên trái.”

Mỉm cười, ta thiết nghĩ, khuôn mặt này lúc cười thật có công hiệu, lực sát thương có vẻ tăng lên gấp bội nha.

Kiễng mũi chân, bật người phi thân lên tầng hai dưới con mắt kinh diễm của mọi người phía sau. Đến nơi, ta một phen mở toang cửa phòng.

Theo cánh cửa được mở tung ra, ta liền nhìn thấy bàn tay thanh mảnh, trắng nõn của San Hương Nhi đang đặt trên dây đàn.

Bên trong này, trừ bỏ San Hương Nhi còn có hai vị nam tử, bên cạnh còn có bốn cô nương xinh đẹp, yêu kiều.

Trong hai người đó có một nam nhân mặc áo xanh ta nhìn có chút quen quen.

Người còn lại mặc một bộ xiêm y hắc bạch đan xen cùng nam nhân nọ uống rượu. Bên mỗi người là hai mỹ nữ hầu hạ.

Ta đứng trước mấy người đó, hai tay mạnh mẽ đập lên mặt bàn, ngay lập tức cái bàn lên tiếng trả lời ngay.

Hai người kinh ngạc nhìn ta.

Ta nhạt nhạt cười, lấy cái khuôn mặt ngây thơ mà vô số tội nói: “Ngại quá, ta không phải cố ý.”

Nam tử áo xanh mị mị mắt nhìn ta, nói: “Vậy ngươi tính bồi thường sao đây?”

Ta khanh khách cười, không để ý đến câu hỏi của hắn mà nói: “San Hương Nhi là ta đến trước.”

Hắn cười cười nói: “Đây là phương nào mà còn có cái thứ tự đến trước đến sau?”

Ta gật gật đầu tỏ vẻ lý giải: “Ta luôn thích dùng sức mạnh nói chuyện.” Ta cười, vẻ mặt đến là cao ngạo.

Hắn trầm mặc một chút mới nói: “… Còn ta thì luôn thích dùng quyền thế để nói chuyện.”

Ta gật gật đầu, nói: “Chi bằng chúng ta thử xem, quyền thế của ngươi cao hơn hay quyền cước của ta mạnh hơn. Người thắng liền được San Hương Nhi?”

Khóe môi hắn kéo lên lắc lắc đầu.

Ta nói: “Một khi ngươi đã không đồng ý, như vậy, ta liền đem San Hương Nhi đi?”

Hắn vẫn như trước, một mực lắc đầu.

Ta cười nói: “Vậy ngươi hẳn là muốn so tửu lượng?”

Lúc này hắn mới mở miệng: “Ngươi đã thích dùng quyền cước ta đây liền so cùng người. Bất quá, nếu ta thắng, ta không cần San Hương Nhi, mà là chính ngươi. Thế nào?”

Ta nói: “Vậy ngươi trước cứ phải thắng được ta đã không phải sao?” Nói xong ta lập tức nhảy tới chỗ hành lang xé lấy tấm rèm làm hai nửa.

Nhẹ nhàng phất tay, một mảnh rèm lao thẳng tới chỗ tên nam nhân kia.

Hắn mau chóng lui lại phái sau vài bước thoát khỏi công kích của ta.

Ngay sau đó, tên còn lại đưa cho hắn một thanh kiếm.

Hắn ta tiếp nhận, rút kiếm ra, tay cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng hướng tới.

Trong nháy mắt, vũ khí của ta tan tành mây khói, nhẹ nhàng từng mảnh rơi xuống đất.

Ta nhìn hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Hắn tiếp tục tiến lên về phía ta, trên mặt không ngừng nở một nụ cười đắc ý.

Kiếm pháp của ta rất tốt, nhưng là hiện tại trong tay ta không có kiếm.

Phi thân ra khỏi sương phòng, hai mắt đảo quanh đại sảnh liền nhìn thấy một số người có mang theo kiếm. Ta khẩn trương chọn ra cái tốt nhất mượn dùng tạm. Cái gọi là tốt nhất đó chính là chọn cái nào đẹp nhất, có dát vàng khảm ngọc a.

Sử dụng thủy thượng phi, ta bắt được kiếm. Rút vỏ kiếm ném một bên, ta cầm chắc chuôi kiếm hướng tới tên kia.

Tấm rèm mỏng manh vừa rồi còn quấn trên người ta nay nhè nhẹ rơi xuống rước lấy vô số ánh mắt người xem.

Kiếm cùng kiếm va chạm ta ra âm thanh leng keng. Bước chân linh động, động tác biến hóa không ngừng. Một cái xoay xoay người kiếm ta liền đâm thắng tới trước mặt hắn. Hắn phản ứng rất nhanh, lách người một cái vung kiếm phá chệch đường đi kiếm của của ta.

Mỉm cười, ta nói: “Chúng ta so xem kiếm ai sắc hơn được không?”

Hắn nháy mắt mấy cái nói: “Có thể một chút.”

Không đợi ta sử dụng Phượng Hoàng kiếm pháp tầng thứ tư, kiếm của ta cùng nam nhân kia đã bị đánh gãy.

Là Phượng Hoàng kiếm pháp.

Ta hơi bất ngờ một chút, nghiêng đầu nhìn lại, là Khuynh Vương.

Ta ngây ngô nhìn hắn cười vô tội.

Hắn nhìn lại ta, hung hăng gõ cái “cốp” trên đầu ta.

Hắn lại nhìn về phía nam nhân kia, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh.”

Là Hoàng huynh hay là Hoàng huynh? (ý là một vị huynh đệ họ Hoàng hay là anh trai của Khuynh Vương?)

Hoàng huynh của Khuynh Vương? Ngô, còn ai nữa chứ? Ngoại trừ Hoàng Thượng ra còn ai là Hoàng huynh của Khuynh Vương nữa sao?

Ta híp híp mắt lại nhìn kỹ người kia.

A, cái mắt này, hàng lông mày này, cái mũi cao cao cùng cái miệng kia… Không, không phải hậu cung có ba nghìn mỹ nhân sao? Không phải là người mỗi ngày đổi một mỹ nhân thì mười năm cũng không hết sao?

Ta nháy mắt, lại nháy mắt.

Ta xoay người, đang muốn mau chóng chuồn lẹ thì ngay lập tức Khuynh Vương đã túm chặt áo ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook