Chương 37
Hồng Dạ
01/11/2017
Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Ta choáng váng một hồi.
Ngay sau đó, ta cảm thấy có một dòng chất lỏng ngọt ngọt tiến vào trong miệng ta.
Là vị của rượu trái cây kia. Uống từ trong miệng hắn kể ra cũng rất ngon.
Uống hết rượu, ta mới đẩy hắn ra. Ta nhanh tay chộp lấy cái chén bạch ngọc trong tay Hoàng Thượng, giương lên trước mặt cung nữ lần nữa, hai mắt hữu thần sáng ngời nhìn nàng.
Vị cung nữ kia lại châm cho ta thêm một chén.
Lúc này đây, hai tay ta giữ khư khư lấy chén rượu, hai mắt không ngừng đề phòng Hoàng Thượng, cẩn thận uống từng ngụm, cho đến khi uống cạn.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng cười nhàn nhạt của Hoàng Thượng.
Giữa điện là mấy mỹ nữ đang đong đưa uốn éo thân mình theo từng nhịp điệu của nhạc công.
Bên tai, Hoàng Thượng lại nỉ non: “Nhiên nhi, có nguyện vì Trẫm mà múa một khúc không?”
Ta lắc đầu nói: “Không muốn.” Nói xong, ta lại tiếp tục đưa chén rỗng đến trước mặt cung nữ.
Ta vô cùng khoái hoạt mà uống hết chén này đến chén khác.
Đêm Trung thu thật náo nhiệt.
Bữa tiệc vừa bắt đầu thì đã có người tiến đến kính rượu Hoàng Thượng. Đầu tiên, không ai khác chính là Khuynh Vương.
Biết được Hoàng Thượng có ý định lấy chén rượu trong tay mình, ta lập tức đem chén ngọc giữ chặt trong tay không để hắn đoạt được.
Ta đề phòng nhìn hắn.
Hắn nói: “Nhiên nhi, ngoan nào.”
Ta lưu luyến nhìn chén ngọc trong tay mà đắn đo.
Hoàng Thượng vỗ vỗ đầu ta nói: “Nhiên nhi, loại rượu này trong hầm còn khoảng hai mươi vò nữa. Nếu ngươi thích, Trẫm sẽ cho ngươi hết, nhưng ngươi phải ngoan.”
Chỉ có hai mươi vò? Mỗi ngày một vò thì chưa đầy một tháng sẽ hết.
Ta nói: “Ta… ta giúp ngươi uống được khômg?” Tuy rằng ngươi không phải nữ nhân, nhưng ta có thể ngoại lệ vì ngươi mà chắn rượu.
Hoàng Thượng hơi bất ngờ, nhìn Khuynh Vương nói: “Nhiên nhi, nếu ngươi thật muốn chắn rượu giúp Trẫm thì cũng không phải không thể.”
Hai mắt rực sáng, ta nhìn Hoàng Thượng.
Hai mắt Hoàng Thượng vẫn hướng trên người Khuynh Vương nhưng lại ghé sát vào tai ta nhẹ giọng nói: “Tặng cho Trẫm… một cái hôn.”
Ta như chết lặng tại chỗ, tự vấn lại bản thân…..
Có mỗi một chén rượu, không nên.
Ta nguyện đem chiếc cốc bạch ngọc mà từ nãy đến giờ vẫn nắm chắc trong tay cho Hoàng Thượng.
Người đầu tiên kính rượu Hoàng Thượng chính là Khuynh Vương, sau đó liền tù tì là các đại thần xếp hàng kính rượu… Nhìn bằng kia người, mỗi người một chén, mấy vò rượu cũng không đủ.
Ta nghiêng đầu nhìn Hoàng Thượng, lại phát hiện thấy mặt hắn không hề có chút dị sắc nào. Người cứ đến kính rượu nườm nượp, hắn cứ ngửa cổ uống cạn.
Hắn tựa hồ không phải uống rượu mà như là uống nước lã.
Trong lòng tràn ngập sự tiếc nuối pha lẫn chua xót, ta nhìn Hoàng Thượng uống cạn từng chén.
Hắn hướng mặt tới gần ta, mùi rượu thơm quyến rũ quanh quẩn trước mũi ta cứ như mời chào, dụ dỗ ta nhấm thử.
Hắn nói: “Nhiên nhi, có chịu hiến thân không?”
Ta rất lý trí nói: “Không phải chỉ có mấy vò rượu thôi sao? Ta đây không cần.”
Hắn bỗng nở một nụ cười. Nụ cười đó trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng bên ngoài, nó khiến ta có cảm giác bất an, toàn thân chợt ứa mồ hôi lạnh.
Cứ như mỗi lời hắn nói sẽ làm cho mặt đất nứt ra, và cứ thế, ta sẽ rơi thẳng xuống địa ngục.
Hắn nói khẽ: “Như vậy đi, Trẫm sẽ lệnh cho cung nữ mang hết rượu quý trong hầm ra thiết đãi các khanh gia.”
Người ta bất giác run lên.
Con người, đúng là chết vì ăn a~.
Ngay lúc ánh mắt Hoàng Thượng chuyển hướng tới chỗ cung nữ, ta vội vàng vòng hai tay quanh cổ hắn, nhanh chóng hôn lên má hắn một cái.
Hoàng Thượng khẽ cười, nói: “Nhiên nhi, ngươi muốn đổi cái này lấy hai mươi vò rượu sao?”
Ta lạnh lùng trừng hắn.
Hắn nói: “Ngươi hẳn là hiểu rõ ý của Trẫm là gì chứ.”
Trong lòng hậm hực, ta rướn người lên, dán lên môi hắn mà trong lòng vẫn tự nhủ: chỉ hôn môi, không tiến vào.
Đương lúc ta chạm đến môi hắn, ta để ý thấy cả điện dường như lặng thinh không một tiếng động.
Trong cái mảng yên lặng đến lạnh người kia, Thiên Hương thất thểu nói: “Hoàng… Hoàng… Hoàng Thượng bị… bị… bị Tô Nhiên cường… cường…?”
Sau một lúc, Tử Kim điện rốt cuộc cũng quay về với vẻ náo nhiệt đúng nghĩa của một buổi tiệc.
Âm nhạc tiếp tục ngân lên, vũ công không dám chậm trễ nhịp điệu, mọi người lại tiếp tục nói chuyện rôm rả.
Cũng bởi vì nhĩ lực tốt, nên ta có thể nghe rõ nội dung câu chuyện của bọn họ.
“Phong thượng thư, thời tiết hôm nay thật tốt.” Ta không hiểu, vì cái gì trong một buổi yến tiệc náo nhiệt như thế này lại đàm luận về thời tiết chứ?
“Đúng vậy, trăng hôm nay thật tròn.” ….Hôm nay không phải Trung thu sao? Trăng tất nhiên phải tròn rồi.
“Uống rượu, uống rượu.”
“Lam đại nhân, ngài không thể thắng được tửu lượng của ta đâu, hay tối nay chúng ta phẩm trà đi.”
“Được, phẩm trà, phẩm trà.” Giọng nói của vị đại nhân kia rất bình tĩnh.
“Trương đại nhân, thời tiết hôm nay hình như lạnh hơn hôm qua thì phải.”
“Đúng vậy, nên khi xuất môn đại nhân nhớ mang thêm xiêm y.”
……………
………..
Tán chuyện chính là việc gì cũng có thể nói đến sao?
Đương nhiên, bọn họ nói gì cũng không quan hệ đến ta, quan trọng nhất hiện giờ chính là… răng ta rất đau, thật muốn xoa xoa nó mà.
Ta muốn lùi về sau, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại ghì chặt tay sau gáy ta, không cho ta lách ra.
Hoàng Thượng nhếch mép cười, mím chặt lấy cánh môi của ta khẽ khẽ nói: “Nhắm mắt.”
Hóa ra khi hôn môi cũng có thể nói được nha.
Ta hé miệng nói: “Ngươi cứ giữ chặt đầu ta ép sát vào người khiến răng ta rất đau, ta phải kiểm tra xem nó có vấn đề gì không chứ.” Răng cửa mà bị rụng thì mất mặt lắm đó.
Ta khóc không ra nước mắt mà.
Hoàng Thượng không để ta có cơ hội kiểm tra mà đầu lưỡi hắn đã nhân cơ hội ta mở miệng liền luồn vào trong, thẳng một đường đi vào khoảng không trong miệng ta.
Đầu lưỡi hắn bắt đầu rà soát, đếm xem ta có hơn hắn được cái răng nào không.
Ta cảm thấy, răng của ta như bị hắn gặm vậy. Ta ai oán nhìn hắn.
Này này, ngươi đừng cạp rụng răng ta chứ.
Ta hơi híp mắt lại, trong đầu nghĩ muốn cắn lưỡi hắn một cái để hắn buông tha cho ta, nhưng lại sợ chẳng may ra tay quá nặng nên không dám hành động.
Hoàng Thượng tựa hồ biết ta đang lo cho mấy cái răng cửa, vì vậy hắn chỉ chuyên tâm mà vờn quanh bộ răng của ta mà thôi.
Bên tai, ta lại nghe thấy Thiên Hương nói nhỏ một câu: “Tô Nhiên vừa hôn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền mất hồn luôn, muốn dứt cũng không dứt được, phải làm sao bây giờ…”
Thật mất mặt.
Ta quyết định: phải cắn lưỡi hắn thôi.
Hai mắt Hoàng Thượng nhất thời trở nên thâm trầm.
Ta chột dạ mà ngừng cắn hắn.
Rốt cuộc, đầu lười hắn cũng rụt trở về, nhưng ngay sau đó, hắn liền cắn môi ta một cái.
Ta đã đau răng muốn hét lên, giờ lại còn bị hắn cắn môi.
Vị mặn mặn lan tỏa tới vị giác của ta, ta biết mình đã bị hắn cắn đến chảy máu. Ta tức giận nhìn hắn.
Hắn không có để ý đến ta, lại chỉ chăm chú mà nhấm nháp vị máu mặn mặn kia.
Ta hít hít mũi. Thật bất công quá!
Sau đó, hắn cũng buông tha cho ta. Hắn vừa xoa xoa đầu ta vừa nói: “Nhiên nhi phải ngoan nha.” Nói xong, hắn đem chén rượu đặt vào tay ta.
Ta bất giác đưa tay sờ thử răng cửa… vẫn còn nha. Hình như có lung lay nhưng vẫn còn may là chưa rụng…
Ta hướng Hoàng Thượng trừng mắt, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hoàng Thượng vỗ vỗ tay, lệnh cung nữ vào hầm rượu lấy thêm mấy loại rượu khác. Ta nghe thấy hình như là rượu được tiến cống, chắc là sẽ ngon hơn đây. Nhưng chỉ sợ độ cồn cũng cao hơn, như vậy ta sẽ không thể một hơi cạn sạch được.
Rất nhanh sau đó, vị cung nữ kia đã quay lại với một bầu rượu. Nàng còn đặt thêm một chiếc chén bạch ngọc khác lên bàn rồi rót đầy cho Hoàng Thượng.
Sau đó, nàng đi tới những bàn khác để rót rượu cho các vị đại công thần.
Nâng chén, Hoàng Thượng chỉ uống một ngụm nhỏ.
Nghe nói, đây chính là loại rượu đặc biệt mà nước láng giềng tiến cống hàng năm, rượu Trầm Hương hai mươi năm tuổi. Chỉ với hương thơm phảng phất vờn quanh chén rượu cũng đủ làm cho người ta như say như túy rồi.
Ta ngây dại nhìn chén rượu trong tay Hoàng Thượng, nháy mắt mấy cái, thiết tha nói: “Ta cũng muốn uống.”
Hắn nói: “Ngươi đã uống nhiều rồi, còn uống nữa sẽ say đó.”
“Nhưng mà ta vẫn còn muốn uống.” Ta nói.
“Nhỡ say thật thì sao?”
“Ta say rồi sẽ rất ngoan, vô cùng ngoan.” Ta khẳng định.
Nghe vậy, mặt mày Hoàng Thượng tươi tỉnh hơn hẳn, trong mặt còn thoáng qua một tia hả hê, nói: “Vậy ngươi uống đi.”
“Ta không khách khí nha.” Khẽ cười, ta cẩn thận lấy chén rượu trong tay Hoàng Thượng, lại liếc trộm hắn một cái.
Ngoài ý cười ra, trong mắt hắn dường như không còn gì khác.
Đem chén rượu kề bên môi, tản ngát quanh chóp mũi là mùi rượu thơm nồng nàn, say mê.
Uống một ngụm, dòng chất lỏng mang theo vị ngọt lành lạnh lan tỏa nơi đầu lưỡi rồi dần dần ngấm vào cuống họng là vị cay xè.
Chỉ với một ngụm nhỏ như vậy, ta biết chắc lần này ta sẽ trở thành một tửu quỷ nổi danh cả chốn kinh thành, nhưng tửu quỷ đó lại chỉ là một nam sủng của hoàng đế, cả ngày chỉ sống trong mông lung, mơ màng như người say rượu.
Ta ngửa đầu một hơi uống cạn. Xong, ta lại mong ngóng mà nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng xoa nhẹ đầu ta, nói: “Nhiên nhi, cứ bình tĩnh mà uống, sẽ không ai tranh với ngươi.” Nói xong, Hoàng Thượng lại lệnh cho cung nữ châm tiếp rượu cho ta.
Mặt mũi tươi tỉnh, ta ngoan ngoãn lên tiếng: “Được”.
Hoàng Thượng hiền hòa nhìn ta uống từng ngụm rượu. Ngay khi ánh mắt nhu hòa đó rời đi, ta lập tức ngửa cổ một hơi uống cạn, rồi mau chóng giơ chén không ra trước mặt cung nữ.
Nàng ta cũng có phần giật mình vì hành động của ta, song vẫn rất nhanh tiếp túc châm rượu.
Ta lập tức đưa chén đến bên miệng. Ngay tại thời điểm đó, Hoàng Thượng lại liếc mắt nhìn ta, ta tức khắc ngừng lại động tác dự định mà chỉ uống một ít dư vị của rượu. Ánh mắt của hắn vừa dời đi ta lập tức dốc ngược chén lên.
Sau đó, ta liền bị Hoàng Thượng cốc cho một cái.
Ta chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đáng thương, vô tội mà nói: “Ta uống rất chậm rồi mà, chẳng qua còn một giọt cuối cùng, vì không muốn lãng phí nên ta mới dốc ngược chén lên thôi, ta tuyệt đối không có như ngươi nghĩ đâu.”
“…..” Hoàng Thượng trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Ừ, Nhiên nhi rất ngoan, nhớ rõ là nên uống chậm một chút.”
Ta khẽ cười, từ tốn nhâm nhi từng ngụm rượu một dưới con mắt của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng chợt thản nhiên nói: “Vốn muốn ‘lệnh’ Nhiên nhi múa cho Trẫm xem, bất quá, nếu Nhiên nhi đã say thì thôi vậy, ngươi sớm về nghỉ ngơi đi.”
Ta lắc đầu, nói: “Ta không có say.”
“Nhiên nhi, ngươi say, ngoan, uống nốt chén này rồi mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“…..Được rồi.” Ta rầu rĩ lên tiếng.
Lúc này, Khuynh Vương lại tiến tới muốn nói chuyện với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng vỗ nhẹ chân ta. Ta đành phải ngoan ngoãn nhảy xuống.
Hoàng Thượng bảo ta ngồi đây chờ hắn, hắn sẽ mau chóng quay lại.
Ta gật đầu, nói một tiếng được.
Hoàng Thượng vừa cùng Khuynh Vương đi ra ngoài, ta liền đem chén rượu trên bàn uống cạn, tung tẩy chạy tới giữa điện, hắng giọng rồi nói: “Ta muốn múa!”
Trong nháy mắt, cả yến hội chìm trong yên lặng.
Lúc sau, Thiên Hương nói hắn muốn là người đệm nhạc cho ta.
Những vũ công đang múa liền lùi sang hai bên, nhường lại cả khoảng trống cho một mình ta.
Tiếng đàn vang lên, không phải âm thanh của đàn tranh.
Du dương, cao quý, cổ điển. Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy bài này.
Xiêm y màu đỏ được gia công rất cầu kỳ khiến nó trông vô cùng hoa lệ cộng thêm chút yêu mị. Hoa lệ, yêu mị cùng cao quý, ta cảm thấy chúng thật khác biệt.
Nhưng ta thiết nghĩ, một khi mình đã đẹp rồi thì muốn trở nên cao quý xem chừng không khó mấy.
Vươn tay lên không, ống tay áo nương theo động tác đó mà phất lên tựa như một cánh bướm đỏ thắm dập dờn trong gió mùa thu. Thân thể một nhịp lại một nhịp chuyển động, bước chân thì cực kỳ điêu nghệ.
Trong lúc ta múa, ngoài tiếng xiêm y phất phất cùng nhịp chân hòa với tiếng đàn êm tai ra thì không còn một tiếng động nào khác.
Tiếng đàn tinh tế vẫn vang lên, nhưng người ta lại không theo điều khiển của bản thân mà té ngã nằm dài trên mặt đất.
…..Hả, người nọ đã nói cái gì nhỉ?
Không cho ta múa, không cho ta uống rượu, bắt ta đi ngủ, muốn ta ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ hắn.
Hít hít mũi, ta từ từ đứng dậy, lấy cả bình rượu trong tay cung nữ, dùng khinh công chạy thẳng ra ngoài.
Trước khi đi xa, ta còn nghe thấy ai nói ta múa rất đẹp, điệu múa đó quả thật độc nhất vô nhị.
Ta cầm bầu rượu nhảy lên nóc nhà, ỷ vào Thủy Thượng phi mà nhảy đi khắp nơi, đông dừng chân một chút, tây nghỉ chân một tẹo, cuối cùng ta tới Thiên Hương lâu. Nằm vắt chân trên mái nhà tận hưởng hương vị của mỹ tửu.
Không lâu sau, rượu trong bình không còn lấy một giọt.
Từ trên mái nhà ta nhảy xuống, bên đường tình cờ bắt gặp một cung nữ, ta liền sấn lại bảo nàng mang ta tới hầm rượu.
Ban đầu, nàng ta còn e ngại không chịu dẫn ta đi, nhưng lúc sau ta nói là Hoàng Thượng đã đồng ý, còn tặng nàng một cái vòng tay làm quà gặp mặt.
Ấy thế mà trên mặt cung nữ kia vẫn không tránh khỏi hồ nghi.
Ta liền đem đám người Thiên Hương lẫn Khuynh Vương báo danh một lượt. Nàng nhìn ta một hồi ngập ngừng nói: “Công tử chính là… Tô công tử?”
…Cung nữ này ta chưa từng gặp qua lần nào, thế mà nàng lại biết tên ta, như vậy chẳng phải ta rất nổi tiếng sao. Ta gật gật đầu nói: “Đúng, là ta.”
Lúc này, nàng mới chịu mang ta tới hầm rượu.
Ta hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi biết ta là Tô Nhiên?”
Nàng hồn nhiên nói: “Tô công tử nổi tiếng hoa lệ, mặc kim mang ngân, trên người vô số trang sức, ở trong cung cũng chỉ có một người… một người duy nhất… như vậy.”
Ta biết nàng đang khó xử, liền thay nàng nói: “Phô trương.”
Cung nữ vội ho khan một tiếng nói: “Khụ, cái kia….. ý nô tỳ nói là lộng lẫy, trừ Tô Nhiên công tử ra thì không có người thứ hai.”
Kỳ thật, ta hiểu ý nàng nói ta ở trong cung vì không có tư sắc như mọi người nên mới phô trương, khoe khoang tài của như vậy… Xuất thân từ một gia đình giàu có lại hay khoe của thì ngoài Tô Nhiên ta ra vốn không có người thứ hai.
Ta chợt cười một tiếng.
Đi một chặng, ta cũng đã tới hầm rượu.
Dọc theo từng bậc thang, ta từng bước đi xuống. Ta có thể nghe rõ từng bước chân vang vọng cả nơi đây.
Dưới này, có hơn một nghìn loại rượu khác nhau. Nào là Nữ Nhi Hồng, Trúc Diệp Thanh, rượu nho, rượu hoa quả… đủ các thể loại. Nhưng trong tay ta chỉ có duy nhất một cái bình mà thôi.
Ta hướng cung nữ phất tay ý bảo nàng có thể lui ra. Nàng ta đi rồi, chỉ còn mình ta cùng với hầm rượu rộng lớn này…
Beta – reader: LK
Ta choáng váng một hồi.
Ngay sau đó, ta cảm thấy có một dòng chất lỏng ngọt ngọt tiến vào trong miệng ta.
Là vị của rượu trái cây kia. Uống từ trong miệng hắn kể ra cũng rất ngon.
Uống hết rượu, ta mới đẩy hắn ra. Ta nhanh tay chộp lấy cái chén bạch ngọc trong tay Hoàng Thượng, giương lên trước mặt cung nữ lần nữa, hai mắt hữu thần sáng ngời nhìn nàng.
Vị cung nữ kia lại châm cho ta thêm một chén.
Lúc này đây, hai tay ta giữ khư khư lấy chén rượu, hai mắt không ngừng đề phòng Hoàng Thượng, cẩn thận uống từng ngụm, cho đến khi uống cạn.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng cười nhàn nhạt của Hoàng Thượng.
Giữa điện là mấy mỹ nữ đang đong đưa uốn éo thân mình theo từng nhịp điệu của nhạc công.
Bên tai, Hoàng Thượng lại nỉ non: “Nhiên nhi, có nguyện vì Trẫm mà múa một khúc không?”
Ta lắc đầu nói: “Không muốn.” Nói xong, ta lại tiếp tục đưa chén rỗng đến trước mặt cung nữ.
Ta vô cùng khoái hoạt mà uống hết chén này đến chén khác.
Đêm Trung thu thật náo nhiệt.
Bữa tiệc vừa bắt đầu thì đã có người tiến đến kính rượu Hoàng Thượng. Đầu tiên, không ai khác chính là Khuynh Vương.
Biết được Hoàng Thượng có ý định lấy chén rượu trong tay mình, ta lập tức đem chén ngọc giữ chặt trong tay không để hắn đoạt được.
Ta đề phòng nhìn hắn.
Hắn nói: “Nhiên nhi, ngoan nào.”
Ta lưu luyến nhìn chén ngọc trong tay mà đắn đo.
Hoàng Thượng vỗ vỗ đầu ta nói: “Nhiên nhi, loại rượu này trong hầm còn khoảng hai mươi vò nữa. Nếu ngươi thích, Trẫm sẽ cho ngươi hết, nhưng ngươi phải ngoan.”
Chỉ có hai mươi vò? Mỗi ngày một vò thì chưa đầy một tháng sẽ hết.
Ta nói: “Ta… ta giúp ngươi uống được khômg?” Tuy rằng ngươi không phải nữ nhân, nhưng ta có thể ngoại lệ vì ngươi mà chắn rượu.
Hoàng Thượng hơi bất ngờ, nhìn Khuynh Vương nói: “Nhiên nhi, nếu ngươi thật muốn chắn rượu giúp Trẫm thì cũng không phải không thể.”
Hai mắt rực sáng, ta nhìn Hoàng Thượng.
Hai mắt Hoàng Thượng vẫn hướng trên người Khuynh Vương nhưng lại ghé sát vào tai ta nhẹ giọng nói: “Tặng cho Trẫm… một cái hôn.”
Ta như chết lặng tại chỗ, tự vấn lại bản thân…..
Có mỗi một chén rượu, không nên.
Ta nguyện đem chiếc cốc bạch ngọc mà từ nãy đến giờ vẫn nắm chắc trong tay cho Hoàng Thượng.
Người đầu tiên kính rượu Hoàng Thượng chính là Khuynh Vương, sau đó liền tù tì là các đại thần xếp hàng kính rượu… Nhìn bằng kia người, mỗi người một chén, mấy vò rượu cũng không đủ.
Ta nghiêng đầu nhìn Hoàng Thượng, lại phát hiện thấy mặt hắn không hề có chút dị sắc nào. Người cứ đến kính rượu nườm nượp, hắn cứ ngửa cổ uống cạn.
Hắn tựa hồ không phải uống rượu mà như là uống nước lã.
Trong lòng tràn ngập sự tiếc nuối pha lẫn chua xót, ta nhìn Hoàng Thượng uống cạn từng chén.
Hắn hướng mặt tới gần ta, mùi rượu thơm quyến rũ quanh quẩn trước mũi ta cứ như mời chào, dụ dỗ ta nhấm thử.
Hắn nói: “Nhiên nhi, có chịu hiến thân không?”
Ta rất lý trí nói: “Không phải chỉ có mấy vò rượu thôi sao? Ta đây không cần.”
Hắn bỗng nở một nụ cười. Nụ cười đó trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng bên ngoài, nó khiến ta có cảm giác bất an, toàn thân chợt ứa mồ hôi lạnh.
Cứ như mỗi lời hắn nói sẽ làm cho mặt đất nứt ra, và cứ thế, ta sẽ rơi thẳng xuống địa ngục.
Hắn nói khẽ: “Như vậy đi, Trẫm sẽ lệnh cho cung nữ mang hết rượu quý trong hầm ra thiết đãi các khanh gia.”
Người ta bất giác run lên.
Con người, đúng là chết vì ăn a~.
Ngay lúc ánh mắt Hoàng Thượng chuyển hướng tới chỗ cung nữ, ta vội vàng vòng hai tay quanh cổ hắn, nhanh chóng hôn lên má hắn một cái.
Hoàng Thượng khẽ cười, nói: “Nhiên nhi, ngươi muốn đổi cái này lấy hai mươi vò rượu sao?”
Ta lạnh lùng trừng hắn.
Hắn nói: “Ngươi hẳn là hiểu rõ ý của Trẫm là gì chứ.”
Trong lòng hậm hực, ta rướn người lên, dán lên môi hắn mà trong lòng vẫn tự nhủ: chỉ hôn môi, không tiến vào.
Đương lúc ta chạm đến môi hắn, ta để ý thấy cả điện dường như lặng thinh không một tiếng động.
Trong cái mảng yên lặng đến lạnh người kia, Thiên Hương thất thểu nói: “Hoàng… Hoàng… Hoàng Thượng bị… bị… bị Tô Nhiên cường… cường…?”
Sau một lúc, Tử Kim điện rốt cuộc cũng quay về với vẻ náo nhiệt đúng nghĩa của một buổi tiệc.
Âm nhạc tiếp tục ngân lên, vũ công không dám chậm trễ nhịp điệu, mọi người lại tiếp tục nói chuyện rôm rả.
Cũng bởi vì nhĩ lực tốt, nên ta có thể nghe rõ nội dung câu chuyện của bọn họ.
“Phong thượng thư, thời tiết hôm nay thật tốt.” Ta không hiểu, vì cái gì trong một buổi yến tiệc náo nhiệt như thế này lại đàm luận về thời tiết chứ?
“Đúng vậy, trăng hôm nay thật tròn.” ….Hôm nay không phải Trung thu sao? Trăng tất nhiên phải tròn rồi.
“Uống rượu, uống rượu.”
“Lam đại nhân, ngài không thể thắng được tửu lượng của ta đâu, hay tối nay chúng ta phẩm trà đi.”
“Được, phẩm trà, phẩm trà.” Giọng nói của vị đại nhân kia rất bình tĩnh.
“Trương đại nhân, thời tiết hôm nay hình như lạnh hơn hôm qua thì phải.”
“Đúng vậy, nên khi xuất môn đại nhân nhớ mang thêm xiêm y.”
……………
………..
Tán chuyện chính là việc gì cũng có thể nói đến sao?
Đương nhiên, bọn họ nói gì cũng không quan hệ đến ta, quan trọng nhất hiện giờ chính là… răng ta rất đau, thật muốn xoa xoa nó mà.
Ta muốn lùi về sau, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại ghì chặt tay sau gáy ta, không cho ta lách ra.
Hoàng Thượng nhếch mép cười, mím chặt lấy cánh môi của ta khẽ khẽ nói: “Nhắm mắt.”
Hóa ra khi hôn môi cũng có thể nói được nha.
Ta hé miệng nói: “Ngươi cứ giữ chặt đầu ta ép sát vào người khiến răng ta rất đau, ta phải kiểm tra xem nó có vấn đề gì không chứ.” Răng cửa mà bị rụng thì mất mặt lắm đó.
Ta khóc không ra nước mắt mà.
Hoàng Thượng không để ta có cơ hội kiểm tra mà đầu lưỡi hắn đã nhân cơ hội ta mở miệng liền luồn vào trong, thẳng một đường đi vào khoảng không trong miệng ta.
Đầu lưỡi hắn bắt đầu rà soát, đếm xem ta có hơn hắn được cái răng nào không.
Ta cảm thấy, răng của ta như bị hắn gặm vậy. Ta ai oán nhìn hắn.
Này này, ngươi đừng cạp rụng răng ta chứ.
Ta hơi híp mắt lại, trong đầu nghĩ muốn cắn lưỡi hắn một cái để hắn buông tha cho ta, nhưng lại sợ chẳng may ra tay quá nặng nên không dám hành động.
Hoàng Thượng tựa hồ biết ta đang lo cho mấy cái răng cửa, vì vậy hắn chỉ chuyên tâm mà vờn quanh bộ răng của ta mà thôi.
Bên tai, ta lại nghe thấy Thiên Hương nói nhỏ một câu: “Tô Nhiên vừa hôn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền mất hồn luôn, muốn dứt cũng không dứt được, phải làm sao bây giờ…”
Thật mất mặt.
Ta quyết định: phải cắn lưỡi hắn thôi.
Hai mắt Hoàng Thượng nhất thời trở nên thâm trầm.
Ta chột dạ mà ngừng cắn hắn.
Rốt cuộc, đầu lười hắn cũng rụt trở về, nhưng ngay sau đó, hắn liền cắn môi ta một cái.
Ta đã đau răng muốn hét lên, giờ lại còn bị hắn cắn môi.
Vị mặn mặn lan tỏa tới vị giác của ta, ta biết mình đã bị hắn cắn đến chảy máu. Ta tức giận nhìn hắn.
Hắn không có để ý đến ta, lại chỉ chăm chú mà nhấm nháp vị máu mặn mặn kia.
Ta hít hít mũi. Thật bất công quá!
Sau đó, hắn cũng buông tha cho ta. Hắn vừa xoa xoa đầu ta vừa nói: “Nhiên nhi phải ngoan nha.” Nói xong, hắn đem chén rượu đặt vào tay ta.
Ta bất giác đưa tay sờ thử răng cửa… vẫn còn nha. Hình như có lung lay nhưng vẫn còn may là chưa rụng…
Ta hướng Hoàng Thượng trừng mắt, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hoàng Thượng vỗ vỗ tay, lệnh cung nữ vào hầm rượu lấy thêm mấy loại rượu khác. Ta nghe thấy hình như là rượu được tiến cống, chắc là sẽ ngon hơn đây. Nhưng chỉ sợ độ cồn cũng cao hơn, như vậy ta sẽ không thể một hơi cạn sạch được.
Rất nhanh sau đó, vị cung nữ kia đã quay lại với một bầu rượu. Nàng còn đặt thêm một chiếc chén bạch ngọc khác lên bàn rồi rót đầy cho Hoàng Thượng.
Sau đó, nàng đi tới những bàn khác để rót rượu cho các vị đại công thần.
Nâng chén, Hoàng Thượng chỉ uống một ngụm nhỏ.
Nghe nói, đây chính là loại rượu đặc biệt mà nước láng giềng tiến cống hàng năm, rượu Trầm Hương hai mươi năm tuổi. Chỉ với hương thơm phảng phất vờn quanh chén rượu cũng đủ làm cho người ta như say như túy rồi.
Ta ngây dại nhìn chén rượu trong tay Hoàng Thượng, nháy mắt mấy cái, thiết tha nói: “Ta cũng muốn uống.”
Hắn nói: “Ngươi đã uống nhiều rồi, còn uống nữa sẽ say đó.”
“Nhưng mà ta vẫn còn muốn uống.” Ta nói.
“Nhỡ say thật thì sao?”
“Ta say rồi sẽ rất ngoan, vô cùng ngoan.” Ta khẳng định.
Nghe vậy, mặt mày Hoàng Thượng tươi tỉnh hơn hẳn, trong mặt còn thoáng qua một tia hả hê, nói: “Vậy ngươi uống đi.”
“Ta không khách khí nha.” Khẽ cười, ta cẩn thận lấy chén rượu trong tay Hoàng Thượng, lại liếc trộm hắn một cái.
Ngoài ý cười ra, trong mắt hắn dường như không còn gì khác.
Đem chén rượu kề bên môi, tản ngát quanh chóp mũi là mùi rượu thơm nồng nàn, say mê.
Uống một ngụm, dòng chất lỏng mang theo vị ngọt lành lạnh lan tỏa nơi đầu lưỡi rồi dần dần ngấm vào cuống họng là vị cay xè.
Chỉ với một ngụm nhỏ như vậy, ta biết chắc lần này ta sẽ trở thành một tửu quỷ nổi danh cả chốn kinh thành, nhưng tửu quỷ đó lại chỉ là một nam sủng của hoàng đế, cả ngày chỉ sống trong mông lung, mơ màng như người say rượu.
Ta ngửa đầu một hơi uống cạn. Xong, ta lại mong ngóng mà nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng xoa nhẹ đầu ta, nói: “Nhiên nhi, cứ bình tĩnh mà uống, sẽ không ai tranh với ngươi.” Nói xong, Hoàng Thượng lại lệnh cho cung nữ châm tiếp rượu cho ta.
Mặt mũi tươi tỉnh, ta ngoan ngoãn lên tiếng: “Được”.
Hoàng Thượng hiền hòa nhìn ta uống từng ngụm rượu. Ngay khi ánh mắt nhu hòa đó rời đi, ta lập tức ngửa cổ một hơi uống cạn, rồi mau chóng giơ chén không ra trước mặt cung nữ.
Nàng ta cũng có phần giật mình vì hành động của ta, song vẫn rất nhanh tiếp túc châm rượu.
Ta lập tức đưa chén đến bên miệng. Ngay tại thời điểm đó, Hoàng Thượng lại liếc mắt nhìn ta, ta tức khắc ngừng lại động tác dự định mà chỉ uống một ít dư vị của rượu. Ánh mắt của hắn vừa dời đi ta lập tức dốc ngược chén lên.
Sau đó, ta liền bị Hoàng Thượng cốc cho một cái.
Ta chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đáng thương, vô tội mà nói: “Ta uống rất chậm rồi mà, chẳng qua còn một giọt cuối cùng, vì không muốn lãng phí nên ta mới dốc ngược chén lên thôi, ta tuyệt đối không có như ngươi nghĩ đâu.”
“…..” Hoàng Thượng trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Ừ, Nhiên nhi rất ngoan, nhớ rõ là nên uống chậm một chút.”
Ta khẽ cười, từ tốn nhâm nhi từng ngụm rượu một dưới con mắt của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng chợt thản nhiên nói: “Vốn muốn ‘lệnh’ Nhiên nhi múa cho Trẫm xem, bất quá, nếu Nhiên nhi đã say thì thôi vậy, ngươi sớm về nghỉ ngơi đi.”
Ta lắc đầu, nói: “Ta không có say.”
“Nhiên nhi, ngươi say, ngoan, uống nốt chén này rồi mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“…..Được rồi.” Ta rầu rĩ lên tiếng.
Lúc này, Khuynh Vương lại tiến tới muốn nói chuyện với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng vỗ nhẹ chân ta. Ta đành phải ngoan ngoãn nhảy xuống.
Hoàng Thượng bảo ta ngồi đây chờ hắn, hắn sẽ mau chóng quay lại.
Ta gật đầu, nói một tiếng được.
Hoàng Thượng vừa cùng Khuynh Vương đi ra ngoài, ta liền đem chén rượu trên bàn uống cạn, tung tẩy chạy tới giữa điện, hắng giọng rồi nói: “Ta muốn múa!”
Trong nháy mắt, cả yến hội chìm trong yên lặng.
Lúc sau, Thiên Hương nói hắn muốn là người đệm nhạc cho ta.
Những vũ công đang múa liền lùi sang hai bên, nhường lại cả khoảng trống cho một mình ta.
Tiếng đàn vang lên, không phải âm thanh của đàn tranh.
Du dương, cao quý, cổ điển. Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy bài này.
Xiêm y màu đỏ được gia công rất cầu kỳ khiến nó trông vô cùng hoa lệ cộng thêm chút yêu mị. Hoa lệ, yêu mị cùng cao quý, ta cảm thấy chúng thật khác biệt.
Nhưng ta thiết nghĩ, một khi mình đã đẹp rồi thì muốn trở nên cao quý xem chừng không khó mấy.
Vươn tay lên không, ống tay áo nương theo động tác đó mà phất lên tựa như một cánh bướm đỏ thắm dập dờn trong gió mùa thu. Thân thể một nhịp lại một nhịp chuyển động, bước chân thì cực kỳ điêu nghệ.
Trong lúc ta múa, ngoài tiếng xiêm y phất phất cùng nhịp chân hòa với tiếng đàn êm tai ra thì không còn một tiếng động nào khác.
Tiếng đàn tinh tế vẫn vang lên, nhưng người ta lại không theo điều khiển của bản thân mà té ngã nằm dài trên mặt đất.
…..Hả, người nọ đã nói cái gì nhỉ?
Không cho ta múa, không cho ta uống rượu, bắt ta đi ngủ, muốn ta ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ hắn.
Hít hít mũi, ta từ từ đứng dậy, lấy cả bình rượu trong tay cung nữ, dùng khinh công chạy thẳng ra ngoài.
Trước khi đi xa, ta còn nghe thấy ai nói ta múa rất đẹp, điệu múa đó quả thật độc nhất vô nhị.
Ta cầm bầu rượu nhảy lên nóc nhà, ỷ vào Thủy Thượng phi mà nhảy đi khắp nơi, đông dừng chân một chút, tây nghỉ chân một tẹo, cuối cùng ta tới Thiên Hương lâu. Nằm vắt chân trên mái nhà tận hưởng hương vị của mỹ tửu.
Không lâu sau, rượu trong bình không còn lấy một giọt.
Từ trên mái nhà ta nhảy xuống, bên đường tình cờ bắt gặp một cung nữ, ta liền sấn lại bảo nàng mang ta tới hầm rượu.
Ban đầu, nàng ta còn e ngại không chịu dẫn ta đi, nhưng lúc sau ta nói là Hoàng Thượng đã đồng ý, còn tặng nàng một cái vòng tay làm quà gặp mặt.
Ấy thế mà trên mặt cung nữ kia vẫn không tránh khỏi hồ nghi.
Ta liền đem đám người Thiên Hương lẫn Khuynh Vương báo danh một lượt. Nàng nhìn ta một hồi ngập ngừng nói: “Công tử chính là… Tô công tử?”
…Cung nữ này ta chưa từng gặp qua lần nào, thế mà nàng lại biết tên ta, như vậy chẳng phải ta rất nổi tiếng sao. Ta gật gật đầu nói: “Đúng, là ta.”
Lúc này, nàng mới chịu mang ta tới hầm rượu.
Ta hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi biết ta là Tô Nhiên?”
Nàng hồn nhiên nói: “Tô công tử nổi tiếng hoa lệ, mặc kim mang ngân, trên người vô số trang sức, ở trong cung cũng chỉ có một người… một người duy nhất… như vậy.”
Ta biết nàng đang khó xử, liền thay nàng nói: “Phô trương.”
Cung nữ vội ho khan một tiếng nói: “Khụ, cái kia….. ý nô tỳ nói là lộng lẫy, trừ Tô Nhiên công tử ra thì không có người thứ hai.”
Kỳ thật, ta hiểu ý nàng nói ta ở trong cung vì không có tư sắc như mọi người nên mới phô trương, khoe khoang tài của như vậy… Xuất thân từ một gia đình giàu có lại hay khoe của thì ngoài Tô Nhiên ta ra vốn không có người thứ hai.
Ta chợt cười một tiếng.
Đi một chặng, ta cũng đã tới hầm rượu.
Dọc theo từng bậc thang, ta từng bước đi xuống. Ta có thể nghe rõ từng bước chân vang vọng cả nơi đây.
Dưới này, có hơn một nghìn loại rượu khác nhau. Nào là Nữ Nhi Hồng, Trúc Diệp Thanh, rượu nho, rượu hoa quả… đủ các thể loại. Nhưng trong tay ta chỉ có duy nhất một cái bình mà thôi.
Ta hướng cung nữ phất tay ý bảo nàng có thể lui ra. Nàng ta đi rồi, chỉ còn mình ta cùng với hầm rượu rộng lớn này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.