Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 41

Hồng Dạ

01/11/2017

Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Hoàng Thượng nhẹ cười, nói: “Nhiên nhi, ngươi nghĩ muốn cái gì?”

“Ta muốn lời hứa của ngươi.” Một lời hứa có thể bảo toàn tương lai của ta và mẫu thân.

Hoàng Thượng gật đầu: “Ngươi nói đi.”

“Nếu một ngày kia, ngươi chán ghét ta thì phải thả ta ra.” Ta nói.

Trên khóe miệng hắn vẫn là nụ cười như lúc trước, bất quá hiện giờ lại thoáng lên cái vẻ lạnh lùng, hắn nói: “Nhiên nhi, bây giờ ngươi đã muốn rời khỏi ta sao?”

Ta nói: “Cuộc sống nơi này rất tốt, có rượu uống, có đồ ăn, có cung nữ, thái giám tùy ý sai bảo, có châu báu đầy người… Nếu cuộc sống nơi đây có thể duy trì mãi như vậy thì quả thật rất tuyệt vời. Nhưng cái chính là hậu cung có hơn ba nghìn mỹ nhân, mà khuôn mặt này của ta không thể vĩnh viễn xinh đẹp như thế này được. Bị người khác ghen ghét đố kỵ là điều tất nhiên. Có thể một ngày nào đó ta bị nhốt ở sân sau hỏa thiêu, hay bất chợt một đêm nào đó bị người cho mấy nhát dao lên mặt hủy dung… Những điều đó không phải không thể phát sinh đi? Đến lúc đó, trong mắt ngươi sẽ không còn sự tồn tại của ta nữa. Vậy chuỗi ngày sau đó ta không phải sẽ sống những tháng ngày không bằng hạ nhân sao?”

“Nhiên nhi, ngoài điều đó ra, ngươi còn muốn cái gì?”

“Ta muốn trở thành người kế vị Tô phủ.” Ta đĩnh đạc nói.

Hắn kẽ cười, nói: “Ngươi quả nhiên rất thích vàng bạc.”

“Trong thế gian này, vạn vật có thể thay đổi theo thời gian, duy chỉ có vàng bạc sẽ không trở mặt.”

“Ngươi nói thật thản nhiên.”

“Bởi vì ta không muốn dối lòng mình.”

Hoàng Thượng gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Ăn cơm xong, ta nhờ một cung nữ lấy cho ta giấy bút. Ta hạ bút viết mấy dòng…..

Một này nào đó, ngươi không thích ta, ngươi phải để ta rời đi. Nếu ngày nào đó, ngươi không thích ta, ngươi phải để ta trở thành người kế vị Tô phủ… Đó chính là nội dung giao kèo giữa ta với Hoàng Thượng.

Cầm tờ giấy lên, Hoàng Thượng có phần kinh ngạc nhưng vẫn tình nguyện hạ ấn.

Buổi tối nay, khi Hoàng Thượng ôm ta, hắn thì thầm vào tai ta nói: “Ngươi nói xem, sẽ có một ngày Trẫm chán ghét ngươi sao…”

Mỉm cười lãnh đạm, hai tay vòng quanh cổ hắn, ta trả lời: “Hoàng Thượng, ta muốn trở về nhà một chuyến, ngươi cho ta hai ngày ở ngoài được không?”

Hoàng Thượng nói: “Ngươi vẫn lo cho mẫu thân của ngươi?” Nói xong, hắn nhẹ miết tay trên môi ta.

Ta gật gật đầu.

Cuối cùng, hắn cũng đồng ý với một điều kiện, trong vòng ba ngày mà ta không trở lại thì tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Tươi cười, ta đáp ứng.

Sáng sớm hôm sau, ta quyết định dịch dung xuất cung, bởi ta sợ không chỉ Tô gia, mà ai cũng không thể nhận ra ta.

Sau khi dịch dung, ta đi tới ti phòng chọn lấy mấy cuộn vải thượng hạng, kèm thêm mấy đồ trang sức quý giá rồi mới chuẩn bị xuất cung.

Lúc sắp đi, Thiên Hương không biết từ nơi nào chạy đến mếu máo: “Ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi rồi cơ mà, ngươi sao có thể nói mà không giữ lời, ngươi đã hứa với ta sẽ cho ta lễ vật kia, ngươi đã nói…..”

Day day cái trán đang không ngừng co giật, cuối cùng ta vẫn phải cầu kiến Hoàng Thượng xin cho Thiên Hương đi theo. Thế là ta đành phải đưa Thiên Hương cùng trở về Tô phủ.

Mới đặt chân tới đại môn, ta thấy trong sân có bao nhiêu hạ nhân cao thấp đều ra ngoài nghênh đón.

Chậm rãi bước tới trước mặt phụ thân, ta tươi cười hành lễ vấn an, có điều trong lòng thì không ngừng chửi bới. Nói xong ta liền đi đến bên cạnh mẫu thân, cầm tay người hỏi người sống có tốt không.

Hoan hỉ, mẫu thân ta vui vẻ gật đầu nói: “Tốt lắm.”

Cũng phải công nhận, thần sắc của mẫu thân có vẻ rất tốt, trên khuôn mặt gầy gò ngày nào nay đã có thêm một tầng thịt.

Nghĩ đi cũng phải suy lại, mẫu thân theo Tô lão gia cũng đã hơn hai mươi năm, mà theo tâm tính của nữ nhân hiện tại mà nói, nếu hiện giờ không có tình yêu thì kiểu gì cũng nảy sinh ra một loại tình cảm, đó là nương tựa.

Thật giống như trước đây, khi ta muốn mang mẫu thân rời đi Tô phủ, người vẫn rất luyến tiếc.

Sau khi cùng Tô lão gia và đại phu nhân uống trà dùng điểm tâm, ta liền cùng Thiên Hương đi dạo một vòng trong sân.

Men theo con đường trải đá, ta tình cờ nhìn thấy nha hoàn hầu cận của mẫu thân, ta bèn đi đến hỏi thăm tình hình.

Tiểu nha hoàn nói: “Từ khi nhị phu nhân trở về, lão gia vẫn luôn ở cùng phòng với phu nhân. Sau một thời gian xa cách, lão gia dường như trở nên yêu thương phu nhân như năm nào, hoặc cũng có thể còn hơn.”

Dừng một lúc, nàng lại nói tiếp: “Nhị phu nhân nay đã được chuyển tới Phi Nguyệt các, nơi tốt nhất trong Tô phủ.”



Cho nha hoàn một thỏi bạc, ta nhờ nàng cố gắng chiếu cố mẫu thân rồi cùng Thiên Hương rời khỏi Tô phủ.

Theo như mong muốn của Thiên hương, hai người chúng ta đầu tiên đi dạo quanh chợ, rồi lại đi du hồ, cuối cùng dừng chân ở một vùng ngoại thành ăn cơm.

Màn đem buông xuống, vật vã mãi chúng ta mới trở về kịp trước thời gian đóng cổng thành.

Thiên Hương nói: “Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, chúng ta đi kỹ viện nha?” Đứa nhỏ này lúc nào cũng dư thừa sức sống.

Ta nói: “Với thân phận của ngươi, tốt nhất là không nên vào những chỗ đó.” Ngươi không thể biết sau lưng chúng ta có bao nhiêu con mắt rình mò đâu.

Thiên Hương dụi dụi mũi, nói: “Nhưng ngươi đã đáp ứng với ta sẽ tham gia cuộc chân tuyển đệ nhất mỹ nhân rồi mà. Ta nghe nói, cuộc thi sẽ được diễn ra ở đó nha.”

“…..” Ta đã đáp ứng qua sao? Hình như là có ha.

“Tiểu Nhiên, ai nói chúng ta không thể đi chứ? Hai ta chỉ đi ngang qua chứ không vào, có được không?”

Ta nói: “Ngươi nói là tham gia cuộc thi đệ nhất mỹ nhân chứ không nói phải là hôm nay nha.”

“Mặc kệ, mặc kệ, ngươi phải dẫn ta đi, ngươi nhất định phải dẫn ta đi, ngươi nếu không mang ta đi, ta sẽ, ta sẽ…..”

Ra sức ấn hai huyệt thái dương, ta đành dẫn Thiên Hương tới phòng trọ mà Khuynh Vương thuê cho ta mỗi khi ra cung. Ở trong phòng, ta lặng lẽ dùng dược tẩy lớp dịch dung trên mặt xuống. Xong xuôi, ta cùng Thiên Hương đi tới phố hoa quen thuộc kia.

Bên đường, Thiên Hương không ngừng hỏi ta vì sao lại thông thuộc đường đến như vậy, ắt hẳn trước đây đã từng đi, chắc chắn đã đi……

Ta không thèm nhìn hắn.

Dọc đường đi, ta nghe được không ít người đàm luận về cuộc thi ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ này.

Người thắng cuộc lần trước chính là một phi tử của Hoàng Thượng đương thời, bất quá ta không biết người đó trông ra sao, chỉ biết nàng được gọi là Vũ phi.

Nghe nói, nàng là công chúa của nước láng giềng. Mùa đông năm kia nàng mới nhập cung. Họa sĩ thấy được vẻ đẹp kinh vi thiên nhân của công chúa nên đã lĩnh chỉ Hoàng Thượng họa một bức chân dung.

Không biết vì sao bức tranh đó lại lọt vào dân gian. Vì thế, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm trước rơi vào tay Vũ phi.

Dung mạo tuyệt sắc của Vũ phi đã lan truyền khắp thiên hạ, ta thật sự không có hi vọng mang được chiến lợi phẩm về cho Thiên Hương.

Cứ như hiểu được lòng ta lúc này, cho nên mỗi khi có người nói một câu ‘Vũ phi’, Thiên Hương liền kéo ta lại trước mặt người đó tươi cười nói một câu “Thỉnh bầu cho tiểu mỹ nhân này một phiếu, cám ơn!”

Ta khóc a…..

Lúc đầu ta cho rằng những người này cũng chỉ là người dân qua đường bình thường, ai dè bọn họ đều đi đến một nơi với ta.

Ngay sau đó, ta liền minh bạch mọi điều. Thiên Hương quả nhiên cầm tinh chó săn, cuộc chân tuyển thiên hạ đệ nhất mỹ nhân diễn ra đúng vào hôm nay…

Bởi vì trong đêm tối, với cả ai cũng đang háo hức đi xem cuộc thi mỹ nhân kia nên không ai để ý tới ta.

Trong lòng mừng rỡ khôn cùng.

Trên con đường nhỏ ngày càng chật người, ta cùng Thiên Hương khó khăn lắm mới chen được đến lôi đài.

Hai bên lôi đài trong Hồng lâu đã chật kín khách nhân, ta và Thiên Hương chỉ có thể giằng co nhau trong đám người đang đứng này thôi.

Trên lôi đài, người chủ trì bắt đầu thuyết trình về một vài vị tiểu mỹ nhân năm trước, đếm ngược từng người một.

Nữ trung hào kiệt trong chốn giang hồ, nữ nhi của võ lâm minh chủ, thiên kim tiểu thư của một thương gia ở Giang Nam, đệ nhất hoa khôi của Hồng lâu, quý phi được Hoàng Thượng sủng ái, cuối cùng chính là Vũ phi.

Đám người bỗng nhiên ồn ào bàn tán hẳn lên.

Người chủ trì chương trình bèn phải ổn định lại mọi người, nói mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, một thế mạnh khác nhau. Lần này có một vị công tử hiến tặng cho cuộc chân tuyển Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân một chiếc đàn cổ, Truy Vân cầm.

Thân cầm, dây cầm đều được chọn lựa làm từ những chất liệu quý giá, trên dây cầm mong manh dẻo dai kia còn tạo cho người ta cảm giác như những sợi chỉ bạc lóng lánh như sương sớm. Mười mấy năm trước đây, trong chốn giang hồ, có một mỹ nữ tên Vọng Nguyệt đã làm chấn động cả võ lâm với một khúc nhạc. Khúc nhạc đó gây ấn tượng không phải bởi vì giai điệu tuyệt trần rung động lòng người mà bởi vì sức sát thương do nó tạo nên.

Vị công tử họ Bách, người đã tặng cầm đứng dậy kể về chiếc cầm này. Năm đó, Vọng Nguyệt cô nương đã dùng Truy Vân cầm huyết tẩy cả gia tộc võ lâm minh chủ thời bấy giờ. Từ đó về sau, Truy Vân cầm liền trở thành một trong những vũ khí nổi danh trong chốn võ lâm.

Ngoài ra, còn có một vị công tử hiến tặng một thanh kiếm, Yêu Long kiếm. Thanh kiếm này nổi tiếng khắp hậu thế với sự sắc bén rất phù hợp với người dụng khinh công, có điều, nội công tâm pháp của bộ khinh công đó đã bị thất truyền.

Lúc trước, không biết đã có vị nào nói: Cần mỹ nhân không cần giang sơn.

Xem ra, cho dù vị mỹ nhân nào đó thuộc sự sở hữu của người khác thì vẫn có một số người nguyện ý dâng lên đủ loại phần thưởng.

Bởi vì phần thưởng lần này đều là những báu vật vô giá nên có rất nhiều người tham gia, đa số là những người tự nguyện tham gia vì phần thưởng, còn số ít là thuộc những phần tử bị ép buộc như ta.

Sau khi người chủ trì chương trình nói xong, có một tiểu mỹ nhân một thân lộng lẫy bước lên vũ đài nhìn mọi người tươi cười sáng chói.

Có người đàn, có người xướng, có người múa, có người múa kiếm…..



Tiếng vỗ tay vang giòn không ngừng vang lên ủng hộ các nàng.

Nhìn các nàng lên xuống thay nhau biểu diễn tài năng, ta chỉ cảm thấy chóng cả mặt. Ấy thế mà Thiên Hương vẫn còn tâm trí khen ngợi hết lời, người này ngay thẳng, người đó thật khá, người kia quả nhiên dễ nhìn, người nọ khí chất đầy mình…..

Gần đến khi kết thúc, không biết ai đó đã nói rằng, các nàng công nhận là rất đẹp, nhưng nếu so với Vũ phi, sợ là vẫn không bằng.

Lúc này, Thiên Hương đang chăm chú nhìn lên vũ đài cũng phải đảo đảo lại lỗ tai, nhìn về phía ta.

Ta nhìn Thên Hương nói: “Làm sao vậy?”

Thiên Hương nói: “Chúng ta đến làm chi?”

Ta cười đáp lại: “Chúng ta đến để góp vui.”

Thiên Hương gật gù, nói: “Đúng, chúng ta đến để góp vui… xem náo nhiệt… ơ, đâu phải chứ, đến là để ngươi tham gia mà.” Nhớ được mục đích của chuyến đi này, Thiên Hương vội giơ tay lên, hét lớn: “Tiểu Nhiên nhà ta cũng muốn tham gia, cũng muốn tham gia!!!”

Đẩy đẩy ta lên phía trước, Thiên Hương tựa hồ muốn đẩy ta lên tận vũ đài.

Khóe miệng co giật, nếu ta cứ xuất hiện như vậy thì thật mất mặt lắm nha. Quyết định ngừng lại một chút, ta khẽ điểm chân lên mặt đất, nhún nhẹ một cái, ta đã xuất hiện trên vũ đài đỏ rực.

Trong nháy mắt, cả không gian nơi đây chìm vào một bể lặng.Dịu dàng nở một nụ cười, ta hướng người chủ trì nói: “Ta tới tham gia cuộc thi này.”

Chung quanh vẫn bị bao bởi sự im lặng, song mọi ánh mắt đều đổ dồn hết lên người ta.

Thấy người chủ trì vẫn một mực ngẩn người, ta bèn vẫy tay qua lại trước mặt hắn, nói thêm một lần nữa: ” Ta tới tham gia cuộc thi này!”

Người chủ trì sau một hồi cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, “A a” hai tiếng rồi mau chóng nói tiếp: “Xin hỏi, công tử họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, hiện đang trụ ở nơi nào, công tử là người ở đâu…..”

Gãi gãi cổ, ta cố bình tĩnh trả lời: “Ta họ Nhiên, tên Tô. Năm nay vừa mới hai mươi hai tuổi, gia hiện trụ tại kinh thành.”

Mắt thấy người trước mặt dường như còn hồ nghi, ta mỉm cười, nói: “Ta đến tham gia cuộc chân tuyển mỹ nhân, không phải đến phá đám.”

Giờ khắc này, dưới khán đài nhao nhao lên đủ lời nói, người này lấn ắt người kia, giọng này đè lên giọng kia khiến ta không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Người chủ trì chương trình ho khan hai cái, nói: “Công tử, vậy công tử biểu diễn tiết mục gì?”

Tiết mục biểu diễn này chân chính mà nói chính là đi lấy lòng người khác, để cho bọn họ bỏ cho mình một phiếu, giúp bản thân được vinh danh làm đệ nhất mỹ nhân.

Đứng trên vũ đài, ta nhìn bao quát mọi người phía dưới, thản nhiên nở một nụ cười, nói: “Nếu tiết mục gì ta cũng không biểu diễn, thì các ngươi vẫn cho ta một phiếu chứ?” Lời này nói ra chính là ta đã âm thầm dùng nội lực truyền đạt để cho ai cũng phải nghe được.

Đáp lại câu hỏi của ta là cả đám đông hò hét.

Cuộc chân tuyển này xem chừng cũng nhàm chán đây.

Tuy vậy nhưng vẫn có rất nhiều người tham gia, bởi lẽ người thắng cuộc sẽ được lựa chọn phần thưởng. Mà người thắng cuộc sẽ nhờ số phiếu bầu nhiều hay ít.

Trong khi đó, để sở hữu được một phiếu lại chỉ mất có một lượng bạc mà thôi…..

Thật bất ngờ, ta lại chính là thí sinh cuối cùng tham gia. Rời vũ đài, người chủ trì lên tiếng: “Kết quả sẽ được công bố vào ngày mai, thỉnh chư vị ngày mai lại đến.”

Ta và Thiên Hương chuẩn bị rời đi thì bị người chủ trì kia gọi lại.

Khó hiểu, ta nhìn hắn.

Hắn nói: “Thỉnh Nhiên công tử ngày mai nhất định phải đến đúng giờ.”

Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hắn lại nói: “Nếu như Nhiên công tử ngày mai được vinh danh Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, khả nguyện vì mọi người ái mộ mà xướng một khúc, hoặc múa một điệu chứ?”

Trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi mát, ta nói: “Như vậy ngươi sẽ đáp ứng ta thêm một lễ vật nữa, được không?”

Hắn sững người, ngây ngốc nhìn ta mà không thốt được ra lời nào.

Ta lại nói: “Cuộc chân tuyển này sẽ tìm ra mười vị mỹ nhân, kỳ trân dị bảo mỗi người chọn một, ngươi nếu đồng ý cho ta lựa hai thứ, ta sẽ đáp ứng ngươi.”

Hắn vẫn ngây ngốc đứng lặng như vậy.

Ta nói: “Ngày mai, ta sẽ tới.” Nói xong, ta cùng Thiên Hương rời khỏi nơi ánh đèn đỏ rực rỡ này.

Trên đường, ta gặp rất nhiều kẻ nịnh bợ, hám sắc chặn lại nhưng ta không thèm để ý đến sự tồn tại mà gạt phăng bọn họ ra, tiếp tục nện bước trở về. Mới đi được mấy bước, ta trông thấy thân ảnh của nhị sư huynh.

Không nghĩ phải trốn tránh, ta vẫn đi thẳng đến đó.

Cách hắn vài bước, ta gọi một câu: “Nhị sư huynh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook