Chương 51
Hồng Dạ
01/11/2017
Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Hoàng Thượng nheo mắt lại, đe dọa nói: “Nhiên nhi, Trẫm có thể cho ngươi Tô phủ, cũng có thể hủy đi Tô phủ.”
Cười nhẹ một cái, ta nói: “Chỉ cần một ngày Hoàng Thượng còn thích ta thì Tô phủ sẽ không gặp nguy hiểm.”
Hắn không nói lời nào.
Ta lại nói thêm: “Nếu muốn gặp ta, Hoàng Thượng có thể xuất cung.”
Thời điểm này nếu ta nhượng bộ chỉ e mãi mãi không thể rời cung.
Nét mặt Hoàng Thượng không một chút thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn vào con ngươi sâu thẳm kia, ta có thể biết rõ tâm tình hiện tại của hắn không vui chút nào.
Không đề cập thêm về vấn đề kia nữa, hắn đề nghị ta cùng uống rượu. Ta cũng không muốn suy nghĩ thêm nên rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Trong lương đình Tô phủ, dưới ánh trăng sáng dát bạc trên vườn hoa, hắn uống nguyên một ly rượu.
Ngồi bên cạnh, ta tận lực châm rượu cho hắn, tuy nhiên ta không hề bồi hắn uống rượu. Ai biết sau khi uống rượu ta có lại hứa hẹn lung tung với hắn hay không.
Hắn uống hết chén này qua chén khác, tựa như uống nước lã.
Trời cũng đã muộn, ta cùng hắn trở về phòng.
Hán cúi đầu vào cổ ta, đôi môi hơi hé mở mơn man da thịt, hắn nhẹ giọng nói: “Nhiên nhi, cùng Trẫm trở về đi.”
Dìu hắn lên giường, ta kéo chăn đắp cho hắn, nói: “Bởi vì thích ngươi nên ta không thể quay về.”
Hoàng thượng nhíu mày, hai mắt vô thần nhìn không trung một lúc lâu: “Ngươi sẽ phải trở về.”
Hôm sau, Hoàng Thượng hồi cung, tầm giữa trưa, có khoảng mười thái giám từ trong cung đến Tô phủ mang Thiên Hương đi.
Bỗng nhiên ta nhớ tới câu nói tối qua của Hoàng Thượng: ngươi sẽ phải trở về….. Hắn mang Thiên Hương đi, ta có thể không về sao.
Tâm có chút buồn phiền, ta đành đi ra quầy thuốc.
Quầy thuốc làm ăn có thể nói đã đi vào quỹ đạo, mấy loại dược điều phối rất chuẩn, khả năng tiêu thụ cũng rất tốt.
Có chút thất thần, ta một mình bước trên đường, cứ đi thẳng không định hướng. Đợi đến lúc ý thức được thì trời đã tối, ta cũng phải trở lại Tô phủ.
Đẩy cửa lớn tiến vào, ta dự định đi tới hoa viên hôm qua ngồi cùng Hoàng Thượng. Tiếc rằng hôm nay sẽ không còn người đó nữa..
Ta chợt nhớ tới trước kia, lúc người Hoàng Thượng thích Tô Thừa Cẩm, còn ta lúc đó chỉ là thế thân thay Thừa Cẩm nhập cung mà thôi.
Hiện tại, chuyện hôn nhân của Thừa Cẩm đã kết thúc, nếu một lần nữa, Thừa Cẩm xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng thì sẽ như thế nào đây?
Dựa người vào một bên tường ở hành lang, ta mỉm cười nhìn hai người đang ngồi trong lương đình mà ta cứ ngỡ rằng thời điểm này sẽ không còn ai.
Tô Thừa Cẩm châm từng chén rượu cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng mặt vô biểu tình uống từng chén.
Không chỉ đơn thuần là rượu, mà còn kèm thêm xuân dược.
Không hiểu Tô Thừa Cẩm định làm gì. Có lẽ hắn hận ta nên cố ý câu dẫn Hoàng Thượng. Cũng có lẽ, người Hoàng Thượng thích vốn là Thừa Cẩm, nên mới cố ý cùng hắn phát sinh quan hệ.
Kết quả, hai người ngồi đó, ôm nhau, hôn nhau…..
Đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng đó, ta châm chọc cười khỉnh. Muốn rời đi chỗ khác, nhưng chân ta không nghe theo, vẫn một mực đứng yên nhìn bọn họ.
Ta không biết bọn họ đã nói với nhau những gì, ta chỉ nhìn thấy sau những cái hôn môi triền miên, Hoàng Thượng đã ôm lấy Thừa Cẩm bước về phía Lâu Vũ của ta.
Không cần nhìn cũng biết hắn định mang Thừa Cẩm vào phòng của ta…..
Bóng dáng hai ngươi biến mất.
Bước chân tới lương đình, ta ngồi xuống ghế đá, nhìn bàn ăn ngẩn người.
Không lâu sau, có một nha hoàn tiến tới thu dọn. Được sự đồng ý của ta, nàng rất nhanh đã thu thập chu toàn.
Đương lúc định rời đi, nàng e dè gọi ta một câu: “Đại thiếu gia.”
Ta nhìn nàng khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì?”
Nàng nói: “Đại thiếu gia, có lẽ Hoàng Thượng chỉ là nhầm nhị thiếu gia với đại thiếu gia thôi.”
Nguyên lai chuyện phát sinh vừa rồi không chỉ một mình ta trông thấy.
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, ta nói: “Ngươi cũng có thể nghĩ Hoàng Thượng đã đem ta tưởng thành Thừa Cẩm đi.”
“Không đâu!” Nàng ra sức lắc đầu phủ định, lại nói: “Nhị thiếu gia tốt lắm, thiếu gia đối xử với chúng đầy tớ không tệ, tính tình thẳng thắn, nhưng đại thiếu gia còn tốt hơn.”
“…..Ồ?” Ta có chút kinh ngạc nhìn nha hoàn.
Khuôn mặt nho nhỏ của nàng hơi đỏ lên, hai tay cầm chặt khay thức ăn chưa kịp mang đi, nói: “Mọi người trong Tô phủ thích đại thiếu gia hơn.”Nhẹ cười, ta nói: “Cám ơn.”
Một câu nói vô cùng bình thường, chỉ đơn giản là một lời quan tâm không màu mè, vậy mà lại khiến lòng ta ấm áp vô cùng.
Tửu lượng của Hoàng Thượng như thế nào sao ta không rõ. Người ngoài không biết chứ ta thì rất rõ, cho dù qua ba tuần rượu hắn cũng không nhận nhầm người, huống chi quan hệ lầm người.
Nha hoàn cũng lặng lẽ bê khay thức ăn cuối cùng rời xuống. Rất nhanh nàng ta lại quay lại, trên tay còn cầm hai quả trứng. Nàng nhanh nhét vào tay ta cả hai quả.
Cảm giác độ ấm từ hai quả trứng lan tỏa, ta nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nàng nói: “Đại thiếu gia, đây là hai quả trứng gà. Thiếu gia tưởng tượng một quả là Hoàng Thượng, một quả là nhị thiếu gia. Đại thiếu gia hãy bóp nát vỏ trứng, cắn lấy lòng đỏ, mọi tức giận sẽ tiêu tan.” (Gà: nha hoàn nhà này thật dã man ^^”)
“Phốc” ta khẽ cười một tiếng, nói: “Hậu cung ba nghìn người, nếu ta coi mỗi người là một quả trứng, vậy ta sẽ phải ăn bao nhiêu cho vừa đây?”
Nha hoàn kia xấu hổ, hai tay che mặt ngượng nghịu nhìn ta.
Ta đem một quả trứng đưa vào tay nha hoàn rồi nói: “Ngươi giúp ta ăn Thừa Cẩm, còn ta sẽ ăn Hoàng Thượng.”
Nàng hơi do dự một chút, song vẫn cầm lấy mà bắt đầu bóc trứng.
Không hiểu sao, tâm tình ta cũng đỡ sầu nặng hơn.
Sờ đầu nha hoàn, ta đi tới dãy phòng dành cho khách ngủ qua đêm.
Hôm sau, khi ta cắm cúi chế dược mới trong hiệu thuốc, không biết Hoàng Thượng từ đâu mọc ra ôm chặt lấy ta từ phía sau.
Ta khó chịu nói: “Ngươi tránh ra, ta đang bận.”
Hắn nói: “Đêm qua, Trẫm…..”
Không đợi hắn nói xong, ta nói chen vào: “Người ngươi thích vốn là Thừa Cẩm. Trước kia không ăn được, hiện giờ ăn rồi cảm thấy thế nào?”
“…..Ngươi biết?”
Ta vừng vẫy trong ngực hắn, đẩy hai cánh tay hữu lực của hắn ra, nói: “Một mình ta thủy chung không thể thỏa mãn được ngươi. Ngươi….. thích Thừa Cẩm không?”
Hắn khẽ cười, nói: “So với ngươi thì hắn ngoan hơn.”
Ta đáp cho hắn một cái nhìn xem thường, trào phúng nói: “Nam nhân hay nữ nhân trong hậu cung có ai không ngoan chứ.”
Hắn khẽ miết nhẹ dọc mặt ta, nói: “Trước kia, quả thật Trẫm từng thích Thừa Cẩm.”
“Hiện tại ăn no, ngươi còn thích nữa không?” Ta nhướn mi hỏi.
“Hắn là đệ đệ của ngươi, hai người nhìn có khá nhiều nét giống nhau, Trẫm tất nhiên thích.”
Lúc này đây, ta thật sự muốn hỏi hắn xem hắn thích Thừa Cẩm vì giống ta hay thích ta vì ta giống Thừa Cẩm.
Bản thân ta cũng cảm thấy do dự, vừa muốn hỏi lại vừa không muốn.
Ta nói: “Ngươi dự định mang Thừa Cẩm vào cung?”
“Nhiên nhi nếu nguyện ý cùng Trẫm hồi cung, Trẫm có thể không mang Thừa Cẩm nhập cung. Nhưng nếu Nhiên nhi không muốn, Trẫm tất nhiên phải mang theo Thừa Cẩm.”
Hai tay ta giấu sau lưng đang xiết chặt lại, tránh cho hắn có thể nhìn thấy cảm xúc của ta.
Ta làm như vô tâm cười nói: “Ta sẽ không trở về. Nếu Hoàng Thượng thích Thừa Cẩm thì hãy dẫn hắn đi.”
Hoàng Thượng đạm cười, xoay người rời đi.
Buổi tối, khi ta trở lại Tô phủ, Tô Thừa Cẩm đang dựa sát vào người Hoàng Thượng hướng ta khinh khỉnh cười.
Hôm sau, khi Hoàng Thượng hồi cung thượng triều, Tô Thừa Cẩm hướng ta nói: “Tô phủ không thể vĩnh viễn thuộc về ngươi.”
“Tô Nhiên, ngươi đã cướp Tô phủ từ tay ta như thế nào, ta sẽ đoạt lại từ tay ngươi như thế ấy.”
Ta khẽ cười, nói: “Thừa Cẩm, ngươi nếu có khả năng thì làm thử xem.”
Tô Thừa Cẩm tức giận nói, hắn chắc chắn sẽ lấy lại toàn bộ những gì đáng lẽ thuộc về hắn từ trong tay ta.
Có một số thứ ta tưởng chừng như nắm được trong tay, nhưng thực ra chỉ là hư không. Bất quá khi người ta hiểu được sự thật đó thì cũng đã quá muộn.
Tô Thừa Cẩm, khi ngươi có được Tô phủ, ngươi sẽ bị mất đi rất nhiều thứ.
Tự do của ngươi, con người của ngươi, niềm hạnh phúc của ngươi, nụ cười của ngươi…..
Khẽ cười, ta bước đi.
Ngày này, Tô Thừa Cẩm không chỉ là nhị thiếu gia của Tô phủ nữa, mà đã trở thành Cẩm phi, một trong vô vàn nam sủng của Hoàng Thượng.
Tô Thừa Cẩm cũng là người đầu tiên vừa vào cung đã được sắc phong làm phi.
Mọi người đều nói, hiện tại người Hoàng Thượng tối sủng ái nhất chính là Tô Thừa Cẩm.
Có lẽ, đó chính là sự thật.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoáng cái đã sang tháng sáu, trời mưa liên miên.
Suốt một tháng, ta chưa từng gặp mặt Hoàng Thượng.
Kỳ thật, chỉ cần một cái xoay người, tất cả mọi thứ đều ở sau lưng. Nhiều lúc ta nghĩ rằng, mình không nên chờ đợi đoạn tình cảm này nữa. Mà hắn, hẳn cũng quên rồi đi. Hai người đều không muốn thì chấm dứt chắc sẽ dễ dàng.
Trong một tháng này, ta gom tiền lãi từ các chi nhánh về, thống kê một lượt rồi quy toàn bộ ra vàng bạc, châu báu. Đem tất thảy lưu lại mật đạo – nơi chứa tài sản của Tô phủ từ bao đời nay.
Mật đạo tuy được thiết kế từ rất lâu, nhưng bên trong lại có rất nhiều cơ quan bí mật tinh vi, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau. Nếu có người biết rõ mười mươi nơi này giấu đồ, mà không phải con cháu Tô gia thì cũng không thể nào phá giải được các thế trận đa thù nơi này, kết cục sẽ bị vướng mãi trong mê cung địa đạo.
Khoảng đầu tháng bảy, ta trở lại cung, đi thẳng tới ngự thư phòng.
Đẩy cánh cửa cao lớn bề thế kia ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Thừa Cẩm đang ngồi trên đùi Hoàng Thượng mà đùa giỡn.
Đè nén cảm xúc lúc này của bản thân, ta quỳ xuống hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng Thượng nhẹ cười, nói: “Trẫm còn cho rằng, ngươi sẽ không bao giờ trở lại hoàng cung.”
Khóe môi hơi cong lên, ta nói: “Hoàng Thượng, Người nhớ rõ ước định giữa hai chúng ta?”
Hoàng Thượng tươi cười nói: “Nhớ rõ.”
“…..Hoàng Thượng, tối nay, ta cùng ngươi…..” đêm cuối cùng.
Tô Thừa Cẩm nghe vậy, hai tay nắm chặt lấy Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng ôn nhu vỗ nhẹ lên bàn tay của người trong lòng. Sau một chốc trầm mặc, hắn rốt cuộc cũng mỉm cười nói một tiếng “Hảo”.
Rời ngự thư phòng, ta hướng Thiên Hương lâu đi đến.
Lúc này ta mới phát hiện, nguyên lai đám người vốn theo ta từ ngoài cung nay đã biến mất.
Bước chân dừng lại trong sân, trong tiếng gió nhẹ còn mang theo âm hưởng du dương của tiếng đàn truyền vào tai ta.
Tiến tiếp vào trong, ta theo thói quen bước lên lầu hai, đẩy cửa phòng Thiên Hương ra.
Tiếng đàn dừng lại, dưới ánh sáng nhập nhòe lúc giao buổi chiều tối, ta cùng Thiên Hương hai người nhìn nhau chằm chằm.
Thiên Hương nói: “Ta chờ ngươi thật lâu.”
Mỉn cười, ta an ủi: “Là ta đã bắt ngươi phải chờ.”
Thiên Hương lắc đầu, nói: “Một ngày trôi qua thực dài, nhưng cứ nghĩ tới ngươi, ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Đi đến bên cạnh Thiên Hương, vuốt ve mái tóc mềm mại đã một thời gian không được tiếp xúc, ta nói: “Mọi việc ở Tô phủ hết thảy đều đã xử lý tốt, ngày mai ta sẽ mang ngươi đi.”
Cũng may Thiên Hương không hỏi vì sao không phải tối nay đi mà phải chờ tới tận ngày mai. Hắn chỉ cười một cái, rồi nói: “Hảo.”
Ta ngồi nói chuyện với Thiên Hương thêm một canh giờ nữa.
Một lúc sau liền đi tới Phượng điện. Đầu tiên chính là đến ôn tuyền đem chính mình tẩy sạch một phen.
Nửa đêm, ta ngồi sẵn sàng trên giường, chờ đợi Hoàng Thượng đến.
Trăng đã treo trên đỉnh đầu mà không thấy ai xuất hiện.
Cung nữ nói, Hoàng Thượng đang ở Chức Nhạc điện dùng bữa cùng Cẩm phi.
Chua chát nở nụ cười, ta bảo trì sự im lặng.
Trong phòng, cây đèn được cung nữ kia châm theo gió mà tỏa những tia sáng lắt léo.
Ảo não đứng dậy, ta bước tới bên cửa sổ ngửa đầu nhìn ánh trăng thanh mát trên cao kia.Chờ đợi không biết đến bao giờ cho đủ…..
Ta tự nói với chính mình, cố chờ thêm một chút nữa, chờ thêm một chút nữa….. chờ đến tận khi tiếng gà gáy vang lên. Ta thật sự không chờ nổi nữa. Hai chân lúc này đã mất cảm giác, muốn bước cũng không thể nào động đậy được.
Trên bầu trời đột nhiên phiêu tán những hạt nước nhỏ mong manh.
Cây đèn duy nhất trong phòng cũng tàn rụi. Chung quanh chỉ là một khoảng mờ ảo, không thể nhìn rõ được vật gì.
Ngồi trên thành cửa sổ, ta tùy ý để những hạt nước li ti kia thấm dần trên mặt mình. Ta bất thần, lặng lẽ ngửa đầu nhìn khung trời xa xăm.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu lại, mơ hồ ta nhìn thấy một bóng người đang chuyển động tới phía ta. Cho dù không nhìn rõ khuôn mặt của người đang tiến tới, nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn là hắn.
Ta cũng xoay người lại, đứng thẳng trên mặt đất, cùng hắn đối diện, trong khoảng cách ganh tấc này, ta có thể ngửi thấy rõ mùi rượu trên người hắn.
Rất nhanh, hắn vòng tay qua thắt lưng, ôm trọn ta vào lòng.
Hắn cũng giống ta, thân mình đều ẩm ướt.
Hắn nói: “Nhiên nhi, không giống, ngươi không giống bọn họ, người không giống như vậy…..”
“Trẫm như thế nào có thể quên được ngươi…..”
“Nhiên nhi, vì cái gì ngươi nhất định phải rời xa Trẫm?”
Khẽ cười, ta vòng hai tay quanh cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nếu vậy sao người không đáp ứng yêu cầu để ta ở lại?”
“Nhiên nhi, làm vua không được phép yêu.”
“Đúng vậy, ngươi là vua, ta chỉ là một người dân bình thường. Ngươi không được phép yêu, nhưng ta nhất định phải yêu.” Người không thể phá lệ mà yêu một mình ta, cho nên sẽ không lưu lại được ta.
Hắn là vua.
Ta là dân thường.
Giữa chúng ta có vật ngăn cách rất lớn, nhân sinh cũng không giống nhau. Cho nên, cái tình cảm ”yêu” kia vốn không thể tồn tại giữa hai người chúng ta.
Hắn sẽ không vì một mình ta mà dẹp sạch hậu cung, mà ta cũng không nguyện vì hắn mà trở thành một trong ba nghìn người kia.
Hắn thuận tay cởi bở xiêm y trên người ta, đem ta đặt trên giường.
Hắn vùi đầu vào cổ ta mà cắn mút, mơ hồ nói: “Nhiên nhi, Trẫm nhất định sẽ không để ngươi đi…..” Nói xong, hắn liền đem sa trướng hai bên giường xé tan thành những mảnh nhỏ vòng qua lưng ta, buộc chặt người ta lại.
Ta cười nói: “Ngươi nếu không đáp ứng được yêu cầu của ta, ta sẽ không thể nào lưu lại…..” Ngươi thật quá ích kỷ…..
Có nhiều thứ có thể đem ra trao đổi, nhưng nếu không thể trao đổi được thì không thể hi vọng xa vời.
Hắn mạnh bạo tiến nhập vào ta, mãnh liệt mà va chạm.
Thân thể vì chưa được làm quen nên không tránh khỏi đau đớn vô vàn. Cái cảm giác đau đớn về thể xác lẫn chua xót về tâm tình càng làm cho ta run rẩy hơn.
Công cuộc phát tiết của hắn sau cùng cũng dừng lại. Hắn nằm ẹp trên người ta, khí tức dần dần bình ổn.
Hắn thực sự đã ngủ. Ta không biết hắn ngủ bởi vì mệt mỏi hay chính là….. say…..
Ta lặng thinh nhìn hắn đi sâu vào giấc ngủ như một tên ngốc một lúc lâu. Sau đó, ta liền gọi thái giám trông bên ngoài tới.
Ta mệnh hắn cởi bỏ dây vải trên người ta. Vi Hoàng Thượng cởi bỏ áo ngoài, chỉnh lại chăn gối cho tốt xong, ta liền bước tới bên bàn ngồi xuống.
Ta mệnh thái giám mang cho ta giấy mực. Cầm bút lông trong tay, ta chần chừ mãi không biết nên viết gì.
Cuối cùng, ta quyết định hạ bút để lại hai chữ.
Tái kiến.
Beta – reader: LK
Hoàng Thượng nheo mắt lại, đe dọa nói: “Nhiên nhi, Trẫm có thể cho ngươi Tô phủ, cũng có thể hủy đi Tô phủ.”
Cười nhẹ một cái, ta nói: “Chỉ cần một ngày Hoàng Thượng còn thích ta thì Tô phủ sẽ không gặp nguy hiểm.”
Hắn không nói lời nào.
Ta lại nói thêm: “Nếu muốn gặp ta, Hoàng Thượng có thể xuất cung.”
Thời điểm này nếu ta nhượng bộ chỉ e mãi mãi không thể rời cung.
Nét mặt Hoàng Thượng không một chút thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn vào con ngươi sâu thẳm kia, ta có thể biết rõ tâm tình hiện tại của hắn không vui chút nào.
Không đề cập thêm về vấn đề kia nữa, hắn đề nghị ta cùng uống rượu. Ta cũng không muốn suy nghĩ thêm nên rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Trong lương đình Tô phủ, dưới ánh trăng sáng dát bạc trên vườn hoa, hắn uống nguyên một ly rượu.
Ngồi bên cạnh, ta tận lực châm rượu cho hắn, tuy nhiên ta không hề bồi hắn uống rượu. Ai biết sau khi uống rượu ta có lại hứa hẹn lung tung với hắn hay không.
Hắn uống hết chén này qua chén khác, tựa như uống nước lã.
Trời cũng đã muộn, ta cùng hắn trở về phòng.
Hán cúi đầu vào cổ ta, đôi môi hơi hé mở mơn man da thịt, hắn nhẹ giọng nói: “Nhiên nhi, cùng Trẫm trở về đi.”
Dìu hắn lên giường, ta kéo chăn đắp cho hắn, nói: “Bởi vì thích ngươi nên ta không thể quay về.”
Hoàng thượng nhíu mày, hai mắt vô thần nhìn không trung một lúc lâu: “Ngươi sẽ phải trở về.”
Hôm sau, Hoàng Thượng hồi cung, tầm giữa trưa, có khoảng mười thái giám từ trong cung đến Tô phủ mang Thiên Hương đi.
Bỗng nhiên ta nhớ tới câu nói tối qua của Hoàng Thượng: ngươi sẽ phải trở về….. Hắn mang Thiên Hương đi, ta có thể không về sao.
Tâm có chút buồn phiền, ta đành đi ra quầy thuốc.
Quầy thuốc làm ăn có thể nói đã đi vào quỹ đạo, mấy loại dược điều phối rất chuẩn, khả năng tiêu thụ cũng rất tốt.
Có chút thất thần, ta một mình bước trên đường, cứ đi thẳng không định hướng. Đợi đến lúc ý thức được thì trời đã tối, ta cũng phải trở lại Tô phủ.
Đẩy cửa lớn tiến vào, ta dự định đi tới hoa viên hôm qua ngồi cùng Hoàng Thượng. Tiếc rằng hôm nay sẽ không còn người đó nữa..
Ta chợt nhớ tới trước kia, lúc người Hoàng Thượng thích Tô Thừa Cẩm, còn ta lúc đó chỉ là thế thân thay Thừa Cẩm nhập cung mà thôi.
Hiện tại, chuyện hôn nhân của Thừa Cẩm đã kết thúc, nếu một lần nữa, Thừa Cẩm xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng thì sẽ như thế nào đây?
Dựa người vào một bên tường ở hành lang, ta mỉm cười nhìn hai người đang ngồi trong lương đình mà ta cứ ngỡ rằng thời điểm này sẽ không còn ai.
Tô Thừa Cẩm châm từng chén rượu cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng mặt vô biểu tình uống từng chén.
Không chỉ đơn thuần là rượu, mà còn kèm thêm xuân dược.
Không hiểu Tô Thừa Cẩm định làm gì. Có lẽ hắn hận ta nên cố ý câu dẫn Hoàng Thượng. Cũng có lẽ, người Hoàng Thượng thích vốn là Thừa Cẩm, nên mới cố ý cùng hắn phát sinh quan hệ.
Kết quả, hai người ngồi đó, ôm nhau, hôn nhau…..
Đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng đó, ta châm chọc cười khỉnh. Muốn rời đi chỗ khác, nhưng chân ta không nghe theo, vẫn một mực đứng yên nhìn bọn họ.
Ta không biết bọn họ đã nói với nhau những gì, ta chỉ nhìn thấy sau những cái hôn môi triền miên, Hoàng Thượng đã ôm lấy Thừa Cẩm bước về phía Lâu Vũ của ta.
Không cần nhìn cũng biết hắn định mang Thừa Cẩm vào phòng của ta…..
Bóng dáng hai ngươi biến mất.
Bước chân tới lương đình, ta ngồi xuống ghế đá, nhìn bàn ăn ngẩn người.
Không lâu sau, có một nha hoàn tiến tới thu dọn. Được sự đồng ý của ta, nàng rất nhanh đã thu thập chu toàn.
Đương lúc định rời đi, nàng e dè gọi ta một câu: “Đại thiếu gia.”
Ta nhìn nàng khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì?”
Nàng nói: “Đại thiếu gia, có lẽ Hoàng Thượng chỉ là nhầm nhị thiếu gia với đại thiếu gia thôi.”
Nguyên lai chuyện phát sinh vừa rồi không chỉ một mình ta trông thấy.
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, ta nói: “Ngươi cũng có thể nghĩ Hoàng Thượng đã đem ta tưởng thành Thừa Cẩm đi.”
“Không đâu!” Nàng ra sức lắc đầu phủ định, lại nói: “Nhị thiếu gia tốt lắm, thiếu gia đối xử với chúng đầy tớ không tệ, tính tình thẳng thắn, nhưng đại thiếu gia còn tốt hơn.”
“…..Ồ?” Ta có chút kinh ngạc nhìn nha hoàn.
Khuôn mặt nho nhỏ của nàng hơi đỏ lên, hai tay cầm chặt khay thức ăn chưa kịp mang đi, nói: “Mọi người trong Tô phủ thích đại thiếu gia hơn.”Nhẹ cười, ta nói: “Cám ơn.”
Một câu nói vô cùng bình thường, chỉ đơn giản là một lời quan tâm không màu mè, vậy mà lại khiến lòng ta ấm áp vô cùng.
Tửu lượng của Hoàng Thượng như thế nào sao ta không rõ. Người ngoài không biết chứ ta thì rất rõ, cho dù qua ba tuần rượu hắn cũng không nhận nhầm người, huống chi quan hệ lầm người.
Nha hoàn cũng lặng lẽ bê khay thức ăn cuối cùng rời xuống. Rất nhanh nàng ta lại quay lại, trên tay còn cầm hai quả trứng. Nàng nhanh nhét vào tay ta cả hai quả.
Cảm giác độ ấm từ hai quả trứng lan tỏa, ta nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nàng nói: “Đại thiếu gia, đây là hai quả trứng gà. Thiếu gia tưởng tượng một quả là Hoàng Thượng, một quả là nhị thiếu gia. Đại thiếu gia hãy bóp nát vỏ trứng, cắn lấy lòng đỏ, mọi tức giận sẽ tiêu tan.” (Gà: nha hoàn nhà này thật dã man ^^”)
“Phốc” ta khẽ cười một tiếng, nói: “Hậu cung ba nghìn người, nếu ta coi mỗi người là một quả trứng, vậy ta sẽ phải ăn bao nhiêu cho vừa đây?”
Nha hoàn kia xấu hổ, hai tay che mặt ngượng nghịu nhìn ta.
Ta đem một quả trứng đưa vào tay nha hoàn rồi nói: “Ngươi giúp ta ăn Thừa Cẩm, còn ta sẽ ăn Hoàng Thượng.”
Nàng hơi do dự một chút, song vẫn cầm lấy mà bắt đầu bóc trứng.
Không hiểu sao, tâm tình ta cũng đỡ sầu nặng hơn.
Sờ đầu nha hoàn, ta đi tới dãy phòng dành cho khách ngủ qua đêm.
Hôm sau, khi ta cắm cúi chế dược mới trong hiệu thuốc, không biết Hoàng Thượng từ đâu mọc ra ôm chặt lấy ta từ phía sau.
Ta khó chịu nói: “Ngươi tránh ra, ta đang bận.”
Hắn nói: “Đêm qua, Trẫm…..”
Không đợi hắn nói xong, ta nói chen vào: “Người ngươi thích vốn là Thừa Cẩm. Trước kia không ăn được, hiện giờ ăn rồi cảm thấy thế nào?”
“…..Ngươi biết?”
Ta vừng vẫy trong ngực hắn, đẩy hai cánh tay hữu lực của hắn ra, nói: “Một mình ta thủy chung không thể thỏa mãn được ngươi. Ngươi….. thích Thừa Cẩm không?”
Hắn khẽ cười, nói: “So với ngươi thì hắn ngoan hơn.”
Ta đáp cho hắn một cái nhìn xem thường, trào phúng nói: “Nam nhân hay nữ nhân trong hậu cung có ai không ngoan chứ.”
Hắn khẽ miết nhẹ dọc mặt ta, nói: “Trước kia, quả thật Trẫm từng thích Thừa Cẩm.”
“Hiện tại ăn no, ngươi còn thích nữa không?” Ta nhướn mi hỏi.
“Hắn là đệ đệ của ngươi, hai người nhìn có khá nhiều nét giống nhau, Trẫm tất nhiên thích.”
Lúc này đây, ta thật sự muốn hỏi hắn xem hắn thích Thừa Cẩm vì giống ta hay thích ta vì ta giống Thừa Cẩm.
Bản thân ta cũng cảm thấy do dự, vừa muốn hỏi lại vừa không muốn.
Ta nói: “Ngươi dự định mang Thừa Cẩm vào cung?”
“Nhiên nhi nếu nguyện ý cùng Trẫm hồi cung, Trẫm có thể không mang Thừa Cẩm nhập cung. Nhưng nếu Nhiên nhi không muốn, Trẫm tất nhiên phải mang theo Thừa Cẩm.”
Hai tay ta giấu sau lưng đang xiết chặt lại, tránh cho hắn có thể nhìn thấy cảm xúc của ta.
Ta làm như vô tâm cười nói: “Ta sẽ không trở về. Nếu Hoàng Thượng thích Thừa Cẩm thì hãy dẫn hắn đi.”
Hoàng Thượng đạm cười, xoay người rời đi.
Buổi tối, khi ta trở lại Tô phủ, Tô Thừa Cẩm đang dựa sát vào người Hoàng Thượng hướng ta khinh khỉnh cười.
Hôm sau, khi Hoàng Thượng hồi cung thượng triều, Tô Thừa Cẩm hướng ta nói: “Tô phủ không thể vĩnh viễn thuộc về ngươi.”
“Tô Nhiên, ngươi đã cướp Tô phủ từ tay ta như thế nào, ta sẽ đoạt lại từ tay ngươi như thế ấy.”
Ta khẽ cười, nói: “Thừa Cẩm, ngươi nếu có khả năng thì làm thử xem.”
Tô Thừa Cẩm tức giận nói, hắn chắc chắn sẽ lấy lại toàn bộ những gì đáng lẽ thuộc về hắn từ trong tay ta.
Có một số thứ ta tưởng chừng như nắm được trong tay, nhưng thực ra chỉ là hư không. Bất quá khi người ta hiểu được sự thật đó thì cũng đã quá muộn.
Tô Thừa Cẩm, khi ngươi có được Tô phủ, ngươi sẽ bị mất đi rất nhiều thứ.
Tự do của ngươi, con người của ngươi, niềm hạnh phúc của ngươi, nụ cười của ngươi…..
Khẽ cười, ta bước đi.
Ngày này, Tô Thừa Cẩm không chỉ là nhị thiếu gia của Tô phủ nữa, mà đã trở thành Cẩm phi, một trong vô vàn nam sủng của Hoàng Thượng.
Tô Thừa Cẩm cũng là người đầu tiên vừa vào cung đã được sắc phong làm phi.
Mọi người đều nói, hiện tại người Hoàng Thượng tối sủng ái nhất chính là Tô Thừa Cẩm.
Có lẽ, đó chính là sự thật.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoáng cái đã sang tháng sáu, trời mưa liên miên.
Suốt một tháng, ta chưa từng gặp mặt Hoàng Thượng.
Kỳ thật, chỉ cần một cái xoay người, tất cả mọi thứ đều ở sau lưng. Nhiều lúc ta nghĩ rằng, mình không nên chờ đợi đoạn tình cảm này nữa. Mà hắn, hẳn cũng quên rồi đi. Hai người đều không muốn thì chấm dứt chắc sẽ dễ dàng.
Trong một tháng này, ta gom tiền lãi từ các chi nhánh về, thống kê một lượt rồi quy toàn bộ ra vàng bạc, châu báu. Đem tất thảy lưu lại mật đạo – nơi chứa tài sản của Tô phủ từ bao đời nay.
Mật đạo tuy được thiết kế từ rất lâu, nhưng bên trong lại có rất nhiều cơ quan bí mật tinh vi, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau. Nếu có người biết rõ mười mươi nơi này giấu đồ, mà không phải con cháu Tô gia thì cũng không thể nào phá giải được các thế trận đa thù nơi này, kết cục sẽ bị vướng mãi trong mê cung địa đạo.
Khoảng đầu tháng bảy, ta trở lại cung, đi thẳng tới ngự thư phòng.
Đẩy cánh cửa cao lớn bề thế kia ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Thừa Cẩm đang ngồi trên đùi Hoàng Thượng mà đùa giỡn.
Đè nén cảm xúc lúc này của bản thân, ta quỳ xuống hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng Thượng nhẹ cười, nói: “Trẫm còn cho rằng, ngươi sẽ không bao giờ trở lại hoàng cung.”
Khóe môi hơi cong lên, ta nói: “Hoàng Thượng, Người nhớ rõ ước định giữa hai chúng ta?”
Hoàng Thượng tươi cười nói: “Nhớ rõ.”
“…..Hoàng Thượng, tối nay, ta cùng ngươi…..” đêm cuối cùng.
Tô Thừa Cẩm nghe vậy, hai tay nắm chặt lấy Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng ôn nhu vỗ nhẹ lên bàn tay của người trong lòng. Sau một chốc trầm mặc, hắn rốt cuộc cũng mỉm cười nói một tiếng “Hảo”.
Rời ngự thư phòng, ta hướng Thiên Hương lâu đi đến.
Lúc này ta mới phát hiện, nguyên lai đám người vốn theo ta từ ngoài cung nay đã biến mất.
Bước chân dừng lại trong sân, trong tiếng gió nhẹ còn mang theo âm hưởng du dương của tiếng đàn truyền vào tai ta.
Tiến tiếp vào trong, ta theo thói quen bước lên lầu hai, đẩy cửa phòng Thiên Hương ra.
Tiếng đàn dừng lại, dưới ánh sáng nhập nhòe lúc giao buổi chiều tối, ta cùng Thiên Hương hai người nhìn nhau chằm chằm.
Thiên Hương nói: “Ta chờ ngươi thật lâu.”
Mỉn cười, ta an ủi: “Là ta đã bắt ngươi phải chờ.”
Thiên Hương lắc đầu, nói: “Một ngày trôi qua thực dài, nhưng cứ nghĩ tới ngươi, ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Đi đến bên cạnh Thiên Hương, vuốt ve mái tóc mềm mại đã một thời gian không được tiếp xúc, ta nói: “Mọi việc ở Tô phủ hết thảy đều đã xử lý tốt, ngày mai ta sẽ mang ngươi đi.”
Cũng may Thiên Hương không hỏi vì sao không phải tối nay đi mà phải chờ tới tận ngày mai. Hắn chỉ cười một cái, rồi nói: “Hảo.”
Ta ngồi nói chuyện với Thiên Hương thêm một canh giờ nữa.
Một lúc sau liền đi tới Phượng điện. Đầu tiên chính là đến ôn tuyền đem chính mình tẩy sạch một phen.
Nửa đêm, ta ngồi sẵn sàng trên giường, chờ đợi Hoàng Thượng đến.
Trăng đã treo trên đỉnh đầu mà không thấy ai xuất hiện.
Cung nữ nói, Hoàng Thượng đang ở Chức Nhạc điện dùng bữa cùng Cẩm phi.
Chua chát nở nụ cười, ta bảo trì sự im lặng.
Trong phòng, cây đèn được cung nữ kia châm theo gió mà tỏa những tia sáng lắt léo.
Ảo não đứng dậy, ta bước tới bên cửa sổ ngửa đầu nhìn ánh trăng thanh mát trên cao kia.Chờ đợi không biết đến bao giờ cho đủ…..
Ta tự nói với chính mình, cố chờ thêm một chút nữa, chờ thêm một chút nữa….. chờ đến tận khi tiếng gà gáy vang lên. Ta thật sự không chờ nổi nữa. Hai chân lúc này đã mất cảm giác, muốn bước cũng không thể nào động đậy được.
Trên bầu trời đột nhiên phiêu tán những hạt nước nhỏ mong manh.
Cây đèn duy nhất trong phòng cũng tàn rụi. Chung quanh chỉ là một khoảng mờ ảo, không thể nhìn rõ được vật gì.
Ngồi trên thành cửa sổ, ta tùy ý để những hạt nước li ti kia thấm dần trên mặt mình. Ta bất thần, lặng lẽ ngửa đầu nhìn khung trời xa xăm.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu lại, mơ hồ ta nhìn thấy một bóng người đang chuyển động tới phía ta. Cho dù không nhìn rõ khuôn mặt của người đang tiến tới, nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn là hắn.
Ta cũng xoay người lại, đứng thẳng trên mặt đất, cùng hắn đối diện, trong khoảng cách ganh tấc này, ta có thể ngửi thấy rõ mùi rượu trên người hắn.
Rất nhanh, hắn vòng tay qua thắt lưng, ôm trọn ta vào lòng.
Hắn cũng giống ta, thân mình đều ẩm ướt.
Hắn nói: “Nhiên nhi, không giống, ngươi không giống bọn họ, người không giống như vậy…..”
“Trẫm như thế nào có thể quên được ngươi…..”
“Nhiên nhi, vì cái gì ngươi nhất định phải rời xa Trẫm?”
Khẽ cười, ta vòng hai tay quanh cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nếu vậy sao người không đáp ứng yêu cầu để ta ở lại?”
“Nhiên nhi, làm vua không được phép yêu.”
“Đúng vậy, ngươi là vua, ta chỉ là một người dân bình thường. Ngươi không được phép yêu, nhưng ta nhất định phải yêu.” Người không thể phá lệ mà yêu một mình ta, cho nên sẽ không lưu lại được ta.
Hắn là vua.
Ta là dân thường.
Giữa chúng ta có vật ngăn cách rất lớn, nhân sinh cũng không giống nhau. Cho nên, cái tình cảm ”yêu” kia vốn không thể tồn tại giữa hai người chúng ta.
Hắn sẽ không vì một mình ta mà dẹp sạch hậu cung, mà ta cũng không nguyện vì hắn mà trở thành một trong ba nghìn người kia.
Hắn thuận tay cởi bở xiêm y trên người ta, đem ta đặt trên giường.
Hắn vùi đầu vào cổ ta mà cắn mút, mơ hồ nói: “Nhiên nhi, Trẫm nhất định sẽ không để ngươi đi…..” Nói xong, hắn liền đem sa trướng hai bên giường xé tan thành những mảnh nhỏ vòng qua lưng ta, buộc chặt người ta lại.
Ta cười nói: “Ngươi nếu không đáp ứng được yêu cầu của ta, ta sẽ không thể nào lưu lại…..” Ngươi thật quá ích kỷ…..
Có nhiều thứ có thể đem ra trao đổi, nhưng nếu không thể trao đổi được thì không thể hi vọng xa vời.
Hắn mạnh bạo tiến nhập vào ta, mãnh liệt mà va chạm.
Thân thể vì chưa được làm quen nên không tránh khỏi đau đớn vô vàn. Cái cảm giác đau đớn về thể xác lẫn chua xót về tâm tình càng làm cho ta run rẩy hơn.
Công cuộc phát tiết của hắn sau cùng cũng dừng lại. Hắn nằm ẹp trên người ta, khí tức dần dần bình ổn.
Hắn thực sự đã ngủ. Ta không biết hắn ngủ bởi vì mệt mỏi hay chính là….. say…..
Ta lặng thinh nhìn hắn đi sâu vào giấc ngủ như một tên ngốc một lúc lâu. Sau đó, ta liền gọi thái giám trông bên ngoài tới.
Ta mệnh hắn cởi bỏ dây vải trên người ta. Vi Hoàng Thượng cởi bỏ áo ngoài, chỉnh lại chăn gối cho tốt xong, ta liền bước tới bên bàn ngồi xuống.
Ta mệnh thái giám mang cho ta giấy mực. Cầm bút lông trong tay, ta chần chừ mãi không biết nên viết gì.
Cuối cùng, ta quyết định hạ bút để lại hai chữ.
Tái kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.