Chương 2: về Lãnh gia
Tuyết Mặc
29/12/2021
_Lãnh gia_
"Lãnh Ngôn Tước! Ông muốn gì?"
"Trở về bên tôi..!"
"Hừ, Tôi với ông đã chả còn gì nữa rồi! Nợ nần của chúng ta đã chấm dứt! Giờ ông nói cái điều này có thấy vô lí không???"
RẦM!!! - câu nói vừa dứt, bà bị ông ép mạnh vào tường. Lãnh Ngôn Tước nở 1 nụ cười không nhiệt độ nâng cằm Tô Thanh.
"Đã hơn 18 năm mà em vẫn còn xinh đẹp quá, Thanh Thanh à!"
"Buông ra!!!" - bà gạt tay Lãnh Ngôn Tước.
"Tô Thanh! em nên nhớ, nợ của anh với em đã hết những nợ của em với anh thì vẫn còn và em phải trả bằng cả cuộc đợi mình..!" - ông ép mạnh bà hơn, nói tiếp.
"Em cũng nên biết, đứa con gái bảo bối của em đang nằm trong tay anh!"
"Tuyết nhi..." - Ngôn Tước nói đến đây, Tô Thanh bỗng ngẩn người ra, bà lo sợ...
"Lãnh Ngôn Tước!!! Ông không được đụng tới con bé! Nó là con gái ruột của ông!!!"
"Tất nhiên là anh biết..!"
"Vậy ông muốn tôi phải làm gì?" - Tô Thanh hạ giọng.
"Kí vào đây!"
Ông đặt 1 tờ giấy lên bàn, bà nhìn Ngôn Tước bằng ánh mắt hằn học rồi miễn cưỡng kí vào tờ giấy đó. Ngôn Tước tiến tới cầm lên nhếch miệng cười thỏa mãn.
"Chào mừng em quay về! Lãnh phu nhân của ta..!"
"A!!!"
_________________________________
Trong 1 căn phòng hoa lệ rộng rãi, Tô Tuyết mặt không cảm xúc đi đi đi lại trong đây. Đôi mắt cô dán chặt vào chiếc camera gắn ở bên góc trần nhà trong phòng.
Nhớ hồi chiều vừa đi chơi về, tự nhiên không biết ở đâu ra mấy chiếc ô tô đen nối đuôi nhau đậu trước cổng nhà. Cô định đi vào thì chợt nghe thấy tiếng hét của mẹ Tô Thanh và sau đó 1 người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đúng chuẩn tiêu sái mà lạnh lùng bước ra nhìn cô chằm chằm. Ông ta đi trước, mấy tên áo đen theo sau 2 tay lôi mẹ Tô Thanh ra ngoài.
Thấy Tô Tuyết vẫn bình thản đứng nhìn Tô Thanh bị ném lên xe, ông ta nhếch miệng đi lướt qua cô. Vài thuộc hạ của ông ta thấy cô vậy thì không có ý định cưỡng chế mà cúi gập người kính cẩn đồng thanh nói: "mời tiểu thư về..!"
Vừa mới về cái tòa lâu đài mang tên Lãnh gia này là cái người đàn ông kia được gọi là "lão đại" bế mẹ cô đi mất, còn ra lệnh giam cô vào cái căn phòng này nữa!
Tô Tuyết phì cười chế giễu, cô thực sự muốn gọi ông ta là lão điên dễ sợ..! Ông ta làm như cô không biết ông ta là ai của cô vậy!
"Đồ chơi trẻ con!"
Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào chiếc camera, Tô Tuyết khẽ rủa 1 câu và nhếch miệng cười khinh bỉ. Cô giữ nguyên bộ dạng thống trị mọi thứ mà quay người đi lại chiếc bàn thủy tinh cầm lấy con dao gọt trái cây và....
XOẢNG!!!!
"TRỜI ĐẤT ƠI!!!"
Tô Tuyết cầm con dao gọt phi 1 phát, con dao lao vào ống kính camera cắm XOẢNG 1 cái, người đang theo dõi màn hình bất ngờ sợ hãi té ngửa ra sau. Chiếc camera vỡ nát thành từng mảnh rơi xuống nền nhà, nó đã chính thức trở thành sắt vụn!
Tô Tuyết lạnh lùng tiến tới chiếc camera nát bét rút con dao ra rồi đi tới cái ổ khóa to đùng đang khóa chặt cánh cửa phòng giam giữ cô...
RẦM!!! - 1 âm thanh lớn nữa phát ra, chiếc ổ khóa cũng qua bàn tay cô mà tan tành.
"Chiếc camera này là thiết bị theo dõi tân tiến nhất! Và ổ khóa này là loại làm bằng vàng ròng. Lãnh Ngôn Tước đúng là biết tiêu tiền mà..! Nhưng 2 thứ đắt đỏ đó chả là gì với Tô Tuyết này!" - Tô Tuyết cười nhạt tự nhủ sau khi nhìn thành quả phá hoại của mình.
Chuyển cảnh => phòng Lãnh Ngôn Tước và Tô Thanh...
Tiếng rên bao trùm lan tỏa khắp căn phòng. Cả 2 thân thể đang đạt tới cao trào nhất thì đột nhiên bên ngoài ồn ào hết sức.
"Ngăn cô ấy lại!!!"
"Tiểu thư à! Cô đừng vào!!!"
"Xin tiểu thư chớ có làm phiền lão đại lúc này!!!"
Tiếng ồn mỗi lúc một gần thì...
ĐÙNG!!!! - cánh cửa phòng bị Tô Tuyết đạp cho 1 cái bật tung ra long cả chốt khóa. Lãnh Ngôn Tước phản xạ khá nhanh liền kéo cái chăn phủ lên người của Tô Thanh và lạnh nhạt nhìn Tô Tuyết.
"Xin lỗi! Tôi có đang phá hỏng cuộc vui của ông không..?" - Tô Tuyết mỉm cười có phần giễu cợt nhìn người đàn ông trên giường với mẹ của mình.
"Muốn gì nói nhanh lên!"
"1 điều thôi, đừng làm mẹ tôi đau..!"
"Ngươi lấy quyền gì mà dám đặt điều với ta??"
"Tôi lấy quyền tôi là con của ông!"
Cho dù Tô Thanh không nói ra nhưng trên cái cõi đời này không có gì có thể giấu nổi Tô Tuyết. Cô biết Lãnh Ngôn Tước là cha ruột mình từ lần đầu tiên nhìn ông. Vì thế mới nói, đừng bao giờ coi thường trực giác sắc như dao của cô..!
"Chắc ông cũng biết là không thể cưỡng chế được mẹ tôi bất cứ điều gì trừ phi đó là tôi! Vậy nên hãy cảm ơn tôi bằng cách chấp nhận yêu cầu kia thì hơn..!" - cô đối mắt trực tiếp với Lãnh Ngôn Tước mà nghiêm túc tiếp tục nói.
"Và cũng nên nhớ rằng là đừng hòng giam giữ được tôi! Vì tôi là 1 cơn gió... và không ai có thể nhốt được 1 cơn gió! Thế nhé, giờ mời 2 người tiếp tục cuộc vui..!"
Tô Tuyết mỉm cười đưa 2 tay mời rồi quay người bước ra ngoài. Lũ thuộc hạ lúc nãy sống dở chết dở vì ngăn cản cô giờ cũng có vẻ sợ sệt vị tiểu chủ nhân này mà dè chừng dạt ra 2 hàng nhường đường cho Tô Tuyết thong thả bỏ đi.
"Hahaha!!! Tốt! Tốt lắm! Tiểu bảo bối của chúng ta thật có tương lai đấy vợ yêu!" - Lãnh Ngôn Tước cười phá lên hài lòng ôm chặt Tô Thanh đang nằm mơ mơ màng màng trong chăn.
"Thật không hổ danh là con gái của lão đại! Tiểu thư Tô Tuyết... à không, Lãnh Tuyết chữ nhỉ! Xem ra là 1 nữ cường đích thực đó, có tiền đồ của 1 tiểu chủ nhân ghê anh nhỉ..?!" - Khiết Hạo cảm thán quay sang nói với Nhan Thần.
"Con của ma vương, chả lẽ lại có nhân cách của 1 thiên thần..?"
Nhan Thần dứt câu, anh liếc nhìn theo bóng dáng thanh mảnh bình thản bỏ đi của Tô Tuyết mà cười nửa miệng.
Nhan Thần và Khiết Hạo đã đến Lãnh gia từ lâu sau khi Nhan Thần nhận ra Tô Tuyết chính là con gái của Lãnh lão đại. Anh và Khiết Hạo đã chứng kiến hết những gì mà Tô Tuyết làm từ việc phá nát cái khóa phòng đến việc đập cho lũ thuộc hạ dám ngăn cô xông vào phòng Lãnh Ngôn Tước. Giờ còn được đứng nghe những lời nói "lễ phép" của cô với ông nữa!
Chắc chắn cô cũng không ngu ngốc tới nỗi không biết cha mình là ai! Vậy mà gan lớn tới mức phá dở cuộc vui của lão đại!
Đúng là độ ngang ngược của cô nhóc này là không giới hạn! Thì ra chuyện Tô Tuyết cướp moto trên đường trước mặt anh lúc sáng chỉ là 1 trong những việc hết sức bình thường với cô.
"Tiếc quá! Tiểu thư là con gái lão đại nên xem ra ta không được đụng vào nhóc đó rồi..!" - Khiết Hạo mỉm cười khoanh tay lắc đầu nói.
Nhan Thần thu lại nụ cười trên môi, dáng vẻ lạnh giá đáng sợ quay trở về trên khuôn mặt và ánh mắt. Anh cùng Khiết Hạo toan bỏ đi thì 1 thuộc hạ tiến tới cúi đầu đưa ra trước mặt 1 số tài liệu.
"Thưa Nhan tổng, đây là công việc sắp tới lão đại sẽ giao cho ngài! Tôi đưa tài liệu trước để ngài chuẩn bị....."
"Không cần chuẩn bị! Khiết Hạo!!!" - giọng anh cắt ngang.
"Vâng!"
Khiết Hạo đưa tay nhận lấy tập tài liệu kia rồi hất mặt ra hiệu cho tên thuộc hạ lui. Nhan Thần nói không cần chuẩn bị nghĩ là anh sẽ bắt tay vào thực hiện luôn! Dứt khoát và vô tình là phong cách làm việc của anh từ lúc theo Lãnh lão đại đến giờ.
Khiết Hạo cầm tập tài liệu đi sau bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Nhan Thần mà nghĩ này nghĩ nọ. Nhiều lúc Khiết Hạo không biết ai mới là lão đại nữa..!
Hồi trước ba của Nhan Thần là cận vệ thân tín của Lãnh Ngôn Tước. Nhưng không may, năm anh tròn 1 tuổi thì ba anh vì đỡ cho Lãnh Ngôn Tước 1 viên đạn nên mất, từ đó Nhan Thần được Lãnh Ngôn Tước thu nhận và đích thân dạy dỗ, huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ. Hiện tại anh đã 22 tuổi. 21 năm sống cạnh 1 đại ma vương như Lãnh Ngôn Tước thì ít nhiều trái tim của Nhan Thần cũng được đúc bằng sắt.
Đến nay anh đang là Nhan tổng thừa kế tập đoàn Nhan Thị do ba anh ngày trước để lại và cũng là lão nhị thân cận nhất của Lãnh Ngôn Tước. Mà thậm chí anh còn được lòng tin của Lãnh Ngôn Tước hơn cả ba mình ngày trước nữa! Vì vậy cái mà Khiết Hạo băn khoăn chính là dù chuyện lớn nhỏ hay có liên quan đến tính mạng mình đi chăng nữa thì Lãnh lão đại vẫn tin tưởng giao hết cho Nhan Thần giải quyết. Nên không chỉ mình Khiết Hạo mà trong cả cái Lãnh gia này lẫn giới Hắc Đạo, Bạch Đạo có lúc còn không phân biệt được ai mới là lão đại. Cứ như thế này mãi thì Khiết Hạo riết nghĩ có ngày Lãnh lão đại tin tưởng rồi giao luôn tiểu thư Lãnh Tuyết cho Nhan Thần luôn quá..!
________________________________
Cùng lúc đó tại 1 nơi khác...
"Bác bảo sao cơ?? Thanh Thanh và Tuyết nhi bị Lãnh Ngôn Tước bắt đi rồi sao???" - Cương Hữu sửng sốt hỏi.
"Thực sự lúc đó có mấy chục tên áo đen liền! Chúng áp chế lấy cô Tô Thanh và kéo đi, còn con bé Tuyết thì Lãnh Ngôn Tước bắt gặp nó mới đi chơi về, không nói nửa lời cũng ra lệnh cho người đem lên xe... tôi bị chúng rút súng dọa nên...xin lỗi..!" - người đàn ông đã già mà Cương Hữu gọi là bác kể lại tất cả.
"Khốn khiếp!!! Tên Lãnh Ngôn Tước đáng chết đó! Tôi sẽ đi tìm Thanh Thanh và Tuyết nhi!!!" - Cương Hữu tức giận đập tay xuống bàn toan đứng lên
"Ôi, đừng! Với sức cậu không đấu nổi Lãnh Ngôn Tước đâu!!!" - ông bác nhanh chóng can ngăn.
"Vậy chả lẽ để yên? Bác mặc kệ cháu!!!"
"Chú không cần tìm mẹ cháu về đâu..!"
Cương Hữu định quay lưng bỏ đi, vừa mới quay lại đã bắt gặp giọng nói thản nhiên và bóng dáng 1 cô nhóc khoanh tay đứng tựa người ở cửa.
"Tuyết nhi???" - Chú Cương Hữu và ông bác ngạc nhiên thốt lên.
Chú liền chạy vội lại ôm 2 vai Tô Tuyết kiểm tra và sốt sắng hỏi..
"Tuyết nhi! Cháu có làm sao không?
Có bị thương ở đâu không? Sao lại về được đây??"
"BUÔNG CHÁU RA!!!"
"à... ờ... chú xin lỗi!" - Cương Hữu buông vai Tô Tuyết.
Chỉ tại quá bất ngờ khi đột nhiên Tô Tuyết quay về nên Cương Hữu quên mất cô nhóc này rất ghét người khác giới chạm vào kể cả đó là người thân.
"Tuyết nhi! Nói cho chú biết, Thanh Thanh đâu rồi? Cô ấy có làm sao không? Sao Lãnh Ngôn Tước lại thả mình cháu về thôi??"
"Chú nghĩ ông ta thì làm gì được cháu? Mẹ Thanh đang rất an toàn, chỉ là bây giờ bà ấy đang bị Lãnh lão đại bắt cùng ân ái sau những tháng năm xa cách thôi..!" - Tô Tuyết nói rồi bình thản đi lại sofa ngồi xuống.
Cương Hữu hơi đen mặt sau câu nói của cô, "ân ái"? Dường như Tô Tuyết biết chú ấy đang nghĩ gì, cô khẽ mỉm cười lên tiếng...
"Chả phải chú là người biết rất rõ quan hệ của ông ta với mẹ cháu hay sao??"
Tô Tuyết mỉm cười nói đến đây trông Cương Hữu im lặng hẳn, cô liền tắt nụ cười, nghiêm túc nói tiếp.
"Thực ra cháu về đây vì đoán kiểu gì chú cũng lo lắng cho mẹ nên thông báo 1 tiếng để an tâm hơn. Việc thứ 2 đó chính là muốn biết 18 năm trước đã xảy ra chuyện gì giữa 2 người bọn họ! Mong chú nói rõ để khỏi uổng công cháu về đây..!"
Cương Hữu khẽ thở dài, chú đi lại ngồi xuống đối diện với Tô Tuyết.
"Cháu không biết là phải! Thực ra có 1 nguyên nhân khiến Thanh Thanh không cho chú nhắc lại với cháu trước mặt cô ấy..."
"Bây giờ chú nhắc lại được rồi..!" - Tô Tuyết khoanh tay tựa người vào thành ghế.
"Chuyện là...năm xưa, ba mẹ Thanh Thanh cố tình hại chết Lãnh tổng và Lãnh phu nhân rồi độc chiếm Lãnh Thị. Đến khi Lãnh Ngôn Tước quay lại trả thù, lúc đó hắn mới 20 và đã trở thành lão đại Hắc Đạo ngay từ lúc đó! Hắn gϊếŧ ba mẹ Thanh Thanh, khiến cô ấy mất trí nhớ... tưởng là hắn còn tình người nên không những không hạ thủ với mẹ cháu mà còn đem về Lãnh gia cho người hầu hạ như lúc ba mẹ Thanh Thanh còn sống. Nhưng nào ngờ! Đến lúc mẹ cháu nhớ lại, đó là 1 đêm mưa tầm tã....Thanh Thanh chạy về Lãnh gia để xác minh sự thật và thấy hắn đang ôm ấp 1 ả đàn bà khác..."
Chú Cương Hữu kể đến đây, mặt Tô Tuyết vẫn dường như vô cảm như tượng đá, không chút xúc động, không chút giận dữ, chỉ ngày càng lạnh đi. Chú ấy tiếp tục...
"Tuyết nhi! Cháu có biết lúc đó hắn đã nói gì với cô ấy không? Hắn chẳng những nhận là mình đã ra tay sát hại gia đình cô ấy mà còn nói là trong suốt thời gian cô ấy sống bên hắn, hắn khiến cô ấy yêu hắn, yêu kẻ thù đã gϊếŧ chết ba mẹ mình.... kể cả lúc lên giường với nhau hắn cũng lừa gạt cô ấy!" - Cương Hữu im lặng 1 hồi rồi lại tiếp tục chuỗi kí ức kia...
"Chú không biết lúc đó phản ứng của Thanh Thanh thế nào, chỉ nghe cô ấy cười khinh bỉ kể lại là đã cầm cái chai cạnh bàn đập chết ả đàn bà kia, túm lấy cổ áo Lãnh Ngôn Tước và hét vào mặt hắn. Xong Thanh Thanh bỏ ra ngoài trời mưa, cô ấy ngã khụy xuống nền đất mà khóc.... lúc đó chú vừa đi ngang qua, chú bế mẹ cháu về, đến mấy ngày sau mới biết cô ấy mang thai cháu... cháu là con của cô ấy và Lãnh Ngôn Tước..!"
"Chú đã yêu mẹ Thanh từ trước và trong 18 năm qua cũng thương cháu như con ruột..?"
"Quả là con của lão đại ác ma Lãnh Ngôn Tước! Thông minh và nhạy bén lắm cô bé..!" - chú cười chán nản nói.
"Chú Cương Hữu, cháu biết chú yêu mẹ cháu! Yêu rất nhiều... NHƯNG, tuy căm hận Lãnh Ngôn Tước nhưng cháu chắc chắn bà ấy còn tình cảm với ông ta! Đối với chú, mẹ cháu chỉ coi như anh trai hay ân nhân trong 18 năm qua..! Lãnh Ngôn Tước thì không nói làm gì, nhìn cái cách ông ta chiếm hữu mẹ là biết rồi..! Chú biết để người mình yêu được hạnh phúc thì phải làm gì mà..! Huống hồ, nếu Lãnh Ngôn Tước ông ta mà dám làm gì mẹ cháu, cháu thề với chú là cháu sẽ kéo ông ta xuống địa ngục! Vậy nên trong thời gian này cứ an tâm để mẹ và cháu ở Lãnh gia, chú khỏi lo..!"
"Được! Coi như chú chỉ tin mình cháu! Nhưng nhớ cẩn thận, thế giới Hắc Đạo của ông ta vô cùng nguy hiểm! Đừng để bị vạ lây..!" - Cương Hữu thở dài nhìn cô nhắc nhở. Tô Tuyết nhếch miệng.
"Con gái của lão đại mà không dính dáng đến Hắc Đạo thì vô lí quá chú à! Cháu cũng không nên để BA CHÁU mất mặt..!"
"Con bé này!!! Không phải trò chơi đâu..!"
"Mọi thứ trên đời này cháu đều coi như trò chơi! Chỉ là trò chơi đó mang tính chất mạo hiểm hay nhẹ nhàng thôi..!"
"Cháu đi đây!" - nói rồi 1 nụ cười láu cá nở trên môi, Tô Tuyết đưa 2 ngón tay lên trán vẫy 1 cái chào Cương Hữu rồi bước đi ra cửa.
__________________________________
Chuyển cảnh => trên xe...
"Đúng là lũ chán sống! Dám gài bom bẫy người! Chúng ta đã mở lời đàm phán nhẹ nhàng rồi mà không thích, cứ thích bị hủy diệt sạch mới nghe..!" - trên chiếc siêu xe đen bóng loáng, Nhan Thần ngồi khoanh tay im lặng 1 mình ở sau xe mà nhắm mắt, Khiết Hạo ngồi ghế phụ lái càu nhàu đủ thứ.
Chả là vừa nãy Nhan Thần và anh trợ lí Hàn Khiết Hạo đây vừa đi giải quyết 1 loạt công việc mà Lãnh lão đại giao, theo như lời Khiết Hạo càu nhàu thì hẳn là lũ không biết điều ra tay đánh úp và rồi cuối cùng bị Nhan Thần cho người xả súng không thương tiếc..!
Xe đang đi thì.... KÉT!!!
"Lại chuyện quái gì nữa đây??" - Khiết Hạo phát cáu, gắt lên.
Cậu ta bước xuống khỏi xe, thuộc hạ thân cận cũng đến đứng sau lưng chuẩn bị tư thế phòng thủ nhìn đám người phía trước mặt mày phô trương sự tức giận kia. Riêng mình Nhan Thần vẫn giữ nguyên trạng thái không quan tâm điều gì ngồi im trên xe.
Chắc chắn đây là cái lũ đồng đảng với bọn vừa nãy bị tiêu diệt hết ở kia. Nhìn chúng mang bao nhiêu dao kiếm đứng trước là biết liền. Nhưng mà, hình như tụi nó tức quá hóa rồ rồi..! Nghĩ gì đem dao găm đi đấu với súng? Nhan Thần còn không ra mặt thì biết chắc bọn tép riu đó chả cần anh phải ra tay rồi.
Và rồi âm thanh tiếng súng vang lên, những viên đạn đồng lạnh lẽo xả về phía trước rất bình tĩnh chứ không điên cuồng.
"Gì vậy? Chỗ kia gϊếŧ nhau vui thế..!" - Tô Tuyết vừa đi bộ ngang qua đã chứng kiến cái cảnh căng như dây đàn kia, cô không những không sợ mà còn cười khẩy đứng lại hóng tí chút rồi mới vô tâm lướt qua.
Nhưng không may....VÚT!!!!
PẶP!!!
1 con dao găm vô tình phóng tới chỗ Tô Tuyết. Theo phản xạ nhanh như chớp, cô đưa tay túm được con dao ấy ngay khi nó sắp cắm thẳng vào đầu cô. Tuy bắt được con dao nhưng do bất ngờ quá nên bàn tay cô nắm phải lưỡi dao chứ không phải cán, máu từ bàn tay cô chảy ra ròng ròng và nhuộm đỏ cả lưỡi dao.
"Mẹ kiếp! Là tên khốn nào???"
Chết tiệt! Không biết cố tình hay sơ ý mà tên nào dám ném con dao về phía Tô Tuyết. Từ trước đến nay không ai dám làm cô bị thương, mà đã để cô bị thương rồi thì người đó đừng hòng sống yên ổn!
Vì thế nên...keeng! Tô Tuyết ném con dao xuống đất, đôi mắt ánh lên sự sát khí mà đi tới chỗ hỗn độn kia. Không biết tên nào vừa ra tay vậy nên cô sẽ lại đánh từng đứa một, đây chính là khái niệm thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót.
Chỗ đó,...
"Lũ điên! Tụi nó bị nhồi thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ à???" - Kiểu như cái lũ liều sống liều chết thế này thì đối phó mệt thật! Khiết Hạo đã cáu từ trước rồi giờ còn bực hơn. Thể loại giặc gϊếŧ mãi không chết là đây chứ đâu!
Bên ngoài trận tàn sát diễn ra lâu tới mức ở trong xe quan sát mà Nhan Thần cũng phải mất kiên nhẫn mà bước ra ngoài. Nhan Thần vừa mới lạnh nhạt bước ra, hình như chúng chỉ trực tới khi này mà đem bộ dạng như xác sống của mình sống lại phía anh.
ĐOÀNG!!!
Âm thanh tiếng súng vang lên lãnh khốc như thái độ của Nhan Thần bây giờ, mấy tên đằng trước nằm chết lăn lóc. Anh hạ súng xuống, đôi mắt sắc như đại bàng nhìn thẳng phía trước trông chờ tên phía sau ngây thơ trực đâm anh, lưỡi dao vừa kề sát, anh quay phắt lại thì...
"Chết đi đồ khốn!!!"
Ngay lúc Nhan Thần quay lại thì... BỐP!!! Tô Tuyết từ đâu bay lại đạp cho tên đang giơ con dao kia 1 đạp nghe tiếng cái RẮC, hắn té nhào sang bên đường và nằm đó quằn quại ôm bên hông... hẳn là đã bị gãy xương chậu..!
Xem ra không phải xương chậu tên kia yếu mà do cú đạp của Tô Tuyết dã man quá! Nhan Thần không quan tâm cho lắm đến hắn mà nhìn Tô Tuyết. Tự nhiên cô xông tới rồi đá tên kia giống kiểu cô đang bảo vệ cho anh ấy! Mà có phải cô có ý bảo vệ anh không nhỉ? Nhưng không hiểu sao trong đầu Nhan Thần hiện giờ cứ khăng khăng cho là nhóc tiểu chủ nhân này vừa cứu anh.
Phía Tô Tuyết, cô chả hề biết ai đang đứng nhìn mà chỉ quan tâm vớ được tên nào cầm dao là đánh đập túi bụi cho hả giận. Đến khi quay lại thì mới bắt gặp "người quen".
"Lại là anh sao?"
"Bất ngờ chứ..?!"
"Không hề."
Anh khẽ nhếch miệng, cô nhóc này vẫn giữ thái độ coi trời bằng vung..! Chắc Tô Tuyết chưa biết anh là người thân tín của ba cô, thế mà đã ngang tàng như vậy rồi thì không biết lúc cô biết mình là tiểu chủ nhân của anh thì còn coi anh ra cái thể thống gì nữa.
Gần như lũ điên kia bị Khiết Hạo và đám thuộc hạ diệt sạch, Nhan Thần định quay trở vào xe thì bỗng dưng còn 1 tên nằm dưới đất đang cố bò dậy với lấy khẩu súng cạnh mình. Tô Tuyết thì đang đứng đối diện với Nhan Thần nhưng cô bận lau máu và quấn băng ở bàn tay nên không để ý, tên đó giơ súng lên với suy nghĩ là nhắm vào Nhan Thần nhưng hắn bị thương nên tay cầm run run không chắc, vậy mà hắn dám nổ súng...
ĐOÀNG 1 phát! Nhan Thần tròn mắt nhíu mày nhanh như xẹt điện đưa tay bế bổng Tô Tuyết lên ôm vào người mình rồi né sang 1 bên ngay khi viên đạn kia suýt bay lệch vào người cô. Tô Tuyết bị bế bất ngờ nên cũng ôm lấy cổ Nhan Thần.
Pằng!!! - Khiết Hạo chạy ngay tới và thẳng tay chấm dứt sinh mạng nhỏ bé của tên kia luôn.
Nhan Thần nhìn cái xác đã thực sự tắt thở, anh vô tình quay lại thì bắt gặp đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm của Tô Tuyết. Và thế là 2 cặp mắt nhìn nhau trong tĩnh lặng. Không biết Tô Tuyết đang nghĩ gì chứ còn Nhan Thần thì anh thấy đây là lần đầu tiên được ngắm nhìn đôi mắt sao băng xinh đẹp của cô. Đôi mắt ấy như 1 lực hút lôi cuốn tâm trí anh khiến anh cứ ôm Tô Tuyết trên tay để nhìn nó mãi cho đến khi...
"Bỏ tôi xuống!!!"
"Lãnh Ngôn Tước! Ông muốn gì?"
"Trở về bên tôi..!"
"Hừ, Tôi với ông đã chả còn gì nữa rồi! Nợ nần của chúng ta đã chấm dứt! Giờ ông nói cái điều này có thấy vô lí không???"
RẦM!!! - câu nói vừa dứt, bà bị ông ép mạnh vào tường. Lãnh Ngôn Tước nở 1 nụ cười không nhiệt độ nâng cằm Tô Thanh.
"Đã hơn 18 năm mà em vẫn còn xinh đẹp quá, Thanh Thanh à!"
"Buông ra!!!" - bà gạt tay Lãnh Ngôn Tước.
"Tô Thanh! em nên nhớ, nợ của anh với em đã hết những nợ của em với anh thì vẫn còn và em phải trả bằng cả cuộc đợi mình..!" - ông ép mạnh bà hơn, nói tiếp.
"Em cũng nên biết, đứa con gái bảo bối của em đang nằm trong tay anh!"
"Tuyết nhi..." - Ngôn Tước nói đến đây, Tô Thanh bỗng ngẩn người ra, bà lo sợ...
"Lãnh Ngôn Tước!!! Ông không được đụng tới con bé! Nó là con gái ruột của ông!!!"
"Tất nhiên là anh biết..!"
"Vậy ông muốn tôi phải làm gì?" - Tô Thanh hạ giọng.
"Kí vào đây!"
Ông đặt 1 tờ giấy lên bàn, bà nhìn Ngôn Tước bằng ánh mắt hằn học rồi miễn cưỡng kí vào tờ giấy đó. Ngôn Tước tiến tới cầm lên nhếch miệng cười thỏa mãn.
"Chào mừng em quay về! Lãnh phu nhân của ta..!"
"A!!!"
_________________________________
Trong 1 căn phòng hoa lệ rộng rãi, Tô Tuyết mặt không cảm xúc đi đi đi lại trong đây. Đôi mắt cô dán chặt vào chiếc camera gắn ở bên góc trần nhà trong phòng.
Nhớ hồi chiều vừa đi chơi về, tự nhiên không biết ở đâu ra mấy chiếc ô tô đen nối đuôi nhau đậu trước cổng nhà. Cô định đi vào thì chợt nghe thấy tiếng hét của mẹ Tô Thanh và sau đó 1 người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đúng chuẩn tiêu sái mà lạnh lùng bước ra nhìn cô chằm chằm. Ông ta đi trước, mấy tên áo đen theo sau 2 tay lôi mẹ Tô Thanh ra ngoài.
Thấy Tô Tuyết vẫn bình thản đứng nhìn Tô Thanh bị ném lên xe, ông ta nhếch miệng đi lướt qua cô. Vài thuộc hạ của ông ta thấy cô vậy thì không có ý định cưỡng chế mà cúi gập người kính cẩn đồng thanh nói: "mời tiểu thư về..!"
Vừa mới về cái tòa lâu đài mang tên Lãnh gia này là cái người đàn ông kia được gọi là "lão đại" bế mẹ cô đi mất, còn ra lệnh giam cô vào cái căn phòng này nữa!
Tô Tuyết phì cười chế giễu, cô thực sự muốn gọi ông ta là lão điên dễ sợ..! Ông ta làm như cô không biết ông ta là ai của cô vậy!
"Đồ chơi trẻ con!"
Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào chiếc camera, Tô Tuyết khẽ rủa 1 câu và nhếch miệng cười khinh bỉ. Cô giữ nguyên bộ dạng thống trị mọi thứ mà quay người đi lại chiếc bàn thủy tinh cầm lấy con dao gọt trái cây và....
XOẢNG!!!!
"TRỜI ĐẤT ƠI!!!"
Tô Tuyết cầm con dao gọt phi 1 phát, con dao lao vào ống kính camera cắm XOẢNG 1 cái, người đang theo dõi màn hình bất ngờ sợ hãi té ngửa ra sau. Chiếc camera vỡ nát thành từng mảnh rơi xuống nền nhà, nó đã chính thức trở thành sắt vụn!
Tô Tuyết lạnh lùng tiến tới chiếc camera nát bét rút con dao ra rồi đi tới cái ổ khóa to đùng đang khóa chặt cánh cửa phòng giam giữ cô...
RẦM!!! - 1 âm thanh lớn nữa phát ra, chiếc ổ khóa cũng qua bàn tay cô mà tan tành.
"Chiếc camera này là thiết bị theo dõi tân tiến nhất! Và ổ khóa này là loại làm bằng vàng ròng. Lãnh Ngôn Tước đúng là biết tiêu tiền mà..! Nhưng 2 thứ đắt đỏ đó chả là gì với Tô Tuyết này!" - Tô Tuyết cười nhạt tự nhủ sau khi nhìn thành quả phá hoại của mình.
Chuyển cảnh => phòng Lãnh Ngôn Tước và Tô Thanh...
Tiếng rên bao trùm lan tỏa khắp căn phòng. Cả 2 thân thể đang đạt tới cao trào nhất thì đột nhiên bên ngoài ồn ào hết sức.
"Ngăn cô ấy lại!!!"
"Tiểu thư à! Cô đừng vào!!!"
"Xin tiểu thư chớ có làm phiền lão đại lúc này!!!"
Tiếng ồn mỗi lúc một gần thì...
ĐÙNG!!!! - cánh cửa phòng bị Tô Tuyết đạp cho 1 cái bật tung ra long cả chốt khóa. Lãnh Ngôn Tước phản xạ khá nhanh liền kéo cái chăn phủ lên người của Tô Thanh và lạnh nhạt nhìn Tô Tuyết.
"Xin lỗi! Tôi có đang phá hỏng cuộc vui của ông không..?" - Tô Tuyết mỉm cười có phần giễu cợt nhìn người đàn ông trên giường với mẹ của mình.
"Muốn gì nói nhanh lên!"
"1 điều thôi, đừng làm mẹ tôi đau..!"
"Ngươi lấy quyền gì mà dám đặt điều với ta??"
"Tôi lấy quyền tôi là con của ông!"
Cho dù Tô Thanh không nói ra nhưng trên cái cõi đời này không có gì có thể giấu nổi Tô Tuyết. Cô biết Lãnh Ngôn Tước là cha ruột mình từ lần đầu tiên nhìn ông. Vì thế mới nói, đừng bao giờ coi thường trực giác sắc như dao của cô..!
"Chắc ông cũng biết là không thể cưỡng chế được mẹ tôi bất cứ điều gì trừ phi đó là tôi! Vậy nên hãy cảm ơn tôi bằng cách chấp nhận yêu cầu kia thì hơn..!" - cô đối mắt trực tiếp với Lãnh Ngôn Tước mà nghiêm túc tiếp tục nói.
"Và cũng nên nhớ rằng là đừng hòng giam giữ được tôi! Vì tôi là 1 cơn gió... và không ai có thể nhốt được 1 cơn gió! Thế nhé, giờ mời 2 người tiếp tục cuộc vui..!"
Tô Tuyết mỉm cười đưa 2 tay mời rồi quay người bước ra ngoài. Lũ thuộc hạ lúc nãy sống dở chết dở vì ngăn cản cô giờ cũng có vẻ sợ sệt vị tiểu chủ nhân này mà dè chừng dạt ra 2 hàng nhường đường cho Tô Tuyết thong thả bỏ đi.
"Hahaha!!! Tốt! Tốt lắm! Tiểu bảo bối của chúng ta thật có tương lai đấy vợ yêu!" - Lãnh Ngôn Tước cười phá lên hài lòng ôm chặt Tô Thanh đang nằm mơ mơ màng màng trong chăn.
"Thật không hổ danh là con gái của lão đại! Tiểu thư Tô Tuyết... à không, Lãnh Tuyết chữ nhỉ! Xem ra là 1 nữ cường đích thực đó, có tiền đồ của 1 tiểu chủ nhân ghê anh nhỉ..?!" - Khiết Hạo cảm thán quay sang nói với Nhan Thần.
"Con của ma vương, chả lẽ lại có nhân cách của 1 thiên thần..?"
Nhan Thần dứt câu, anh liếc nhìn theo bóng dáng thanh mảnh bình thản bỏ đi của Tô Tuyết mà cười nửa miệng.
Nhan Thần và Khiết Hạo đã đến Lãnh gia từ lâu sau khi Nhan Thần nhận ra Tô Tuyết chính là con gái của Lãnh lão đại. Anh và Khiết Hạo đã chứng kiến hết những gì mà Tô Tuyết làm từ việc phá nát cái khóa phòng đến việc đập cho lũ thuộc hạ dám ngăn cô xông vào phòng Lãnh Ngôn Tước. Giờ còn được đứng nghe những lời nói "lễ phép" của cô với ông nữa!
Chắc chắn cô cũng không ngu ngốc tới nỗi không biết cha mình là ai! Vậy mà gan lớn tới mức phá dở cuộc vui của lão đại!
Đúng là độ ngang ngược của cô nhóc này là không giới hạn! Thì ra chuyện Tô Tuyết cướp moto trên đường trước mặt anh lúc sáng chỉ là 1 trong những việc hết sức bình thường với cô.
"Tiếc quá! Tiểu thư là con gái lão đại nên xem ra ta không được đụng vào nhóc đó rồi..!" - Khiết Hạo mỉm cười khoanh tay lắc đầu nói.
Nhan Thần thu lại nụ cười trên môi, dáng vẻ lạnh giá đáng sợ quay trở về trên khuôn mặt và ánh mắt. Anh cùng Khiết Hạo toan bỏ đi thì 1 thuộc hạ tiến tới cúi đầu đưa ra trước mặt 1 số tài liệu.
"Thưa Nhan tổng, đây là công việc sắp tới lão đại sẽ giao cho ngài! Tôi đưa tài liệu trước để ngài chuẩn bị....."
"Không cần chuẩn bị! Khiết Hạo!!!" - giọng anh cắt ngang.
"Vâng!"
Khiết Hạo đưa tay nhận lấy tập tài liệu kia rồi hất mặt ra hiệu cho tên thuộc hạ lui. Nhan Thần nói không cần chuẩn bị nghĩ là anh sẽ bắt tay vào thực hiện luôn! Dứt khoát và vô tình là phong cách làm việc của anh từ lúc theo Lãnh lão đại đến giờ.
Khiết Hạo cầm tập tài liệu đi sau bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Nhan Thần mà nghĩ này nghĩ nọ. Nhiều lúc Khiết Hạo không biết ai mới là lão đại nữa..!
Hồi trước ba của Nhan Thần là cận vệ thân tín của Lãnh Ngôn Tước. Nhưng không may, năm anh tròn 1 tuổi thì ba anh vì đỡ cho Lãnh Ngôn Tước 1 viên đạn nên mất, từ đó Nhan Thần được Lãnh Ngôn Tước thu nhận và đích thân dạy dỗ, huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ. Hiện tại anh đã 22 tuổi. 21 năm sống cạnh 1 đại ma vương như Lãnh Ngôn Tước thì ít nhiều trái tim của Nhan Thần cũng được đúc bằng sắt.
Đến nay anh đang là Nhan tổng thừa kế tập đoàn Nhan Thị do ba anh ngày trước để lại và cũng là lão nhị thân cận nhất của Lãnh Ngôn Tước. Mà thậm chí anh còn được lòng tin của Lãnh Ngôn Tước hơn cả ba mình ngày trước nữa! Vì vậy cái mà Khiết Hạo băn khoăn chính là dù chuyện lớn nhỏ hay có liên quan đến tính mạng mình đi chăng nữa thì Lãnh lão đại vẫn tin tưởng giao hết cho Nhan Thần giải quyết. Nên không chỉ mình Khiết Hạo mà trong cả cái Lãnh gia này lẫn giới Hắc Đạo, Bạch Đạo có lúc còn không phân biệt được ai mới là lão đại. Cứ như thế này mãi thì Khiết Hạo riết nghĩ có ngày Lãnh lão đại tin tưởng rồi giao luôn tiểu thư Lãnh Tuyết cho Nhan Thần luôn quá..!
________________________________
Cùng lúc đó tại 1 nơi khác...
"Bác bảo sao cơ?? Thanh Thanh và Tuyết nhi bị Lãnh Ngôn Tước bắt đi rồi sao???" - Cương Hữu sửng sốt hỏi.
"Thực sự lúc đó có mấy chục tên áo đen liền! Chúng áp chế lấy cô Tô Thanh và kéo đi, còn con bé Tuyết thì Lãnh Ngôn Tước bắt gặp nó mới đi chơi về, không nói nửa lời cũng ra lệnh cho người đem lên xe... tôi bị chúng rút súng dọa nên...xin lỗi..!" - người đàn ông đã già mà Cương Hữu gọi là bác kể lại tất cả.
"Khốn khiếp!!! Tên Lãnh Ngôn Tước đáng chết đó! Tôi sẽ đi tìm Thanh Thanh và Tuyết nhi!!!" - Cương Hữu tức giận đập tay xuống bàn toan đứng lên
"Ôi, đừng! Với sức cậu không đấu nổi Lãnh Ngôn Tước đâu!!!" - ông bác nhanh chóng can ngăn.
"Vậy chả lẽ để yên? Bác mặc kệ cháu!!!"
"Chú không cần tìm mẹ cháu về đâu..!"
Cương Hữu định quay lưng bỏ đi, vừa mới quay lại đã bắt gặp giọng nói thản nhiên và bóng dáng 1 cô nhóc khoanh tay đứng tựa người ở cửa.
"Tuyết nhi???" - Chú Cương Hữu và ông bác ngạc nhiên thốt lên.
Chú liền chạy vội lại ôm 2 vai Tô Tuyết kiểm tra và sốt sắng hỏi..
"Tuyết nhi! Cháu có làm sao không?
Có bị thương ở đâu không? Sao lại về được đây??"
"BUÔNG CHÁU RA!!!"
"à... ờ... chú xin lỗi!" - Cương Hữu buông vai Tô Tuyết.
Chỉ tại quá bất ngờ khi đột nhiên Tô Tuyết quay về nên Cương Hữu quên mất cô nhóc này rất ghét người khác giới chạm vào kể cả đó là người thân.
"Tuyết nhi! Nói cho chú biết, Thanh Thanh đâu rồi? Cô ấy có làm sao không? Sao Lãnh Ngôn Tước lại thả mình cháu về thôi??"
"Chú nghĩ ông ta thì làm gì được cháu? Mẹ Thanh đang rất an toàn, chỉ là bây giờ bà ấy đang bị Lãnh lão đại bắt cùng ân ái sau những tháng năm xa cách thôi..!" - Tô Tuyết nói rồi bình thản đi lại sofa ngồi xuống.
Cương Hữu hơi đen mặt sau câu nói của cô, "ân ái"? Dường như Tô Tuyết biết chú ấy đang nghĩ gì, cô khẽ mỉm cười lên tiếng...
"Chả phải chú là người biết rất rõ quan hệ của ông ta với mẹ cháu hay sao??"
Tô Tuyết mỉm cười nói đến đây trông Cương Hữu im lặng hẳn, cô liền tắt nụ cười, nghiêm túc nói tiếp.
"Thực ra cháu về đây vì đoán kiểu gì chú cũng lo lắng cho mẹ nên thông báo 1 tiếng để an tâm hơn. Việc thứ 2 đó chính là muốn biết 18 năm trước đã xảy ra chuyện gì giữa 2 người bọn họ! Mong chú nói rõ để khỏi uổng công cháu về đây..!"
Cương Hữu khẽ thở dài, chú đi lại ngồi xuống đối diện với Tô Tuyết.
"Cháu không biết là phải! Thực ra có 1 nguyên nhân khiến Thanh Thanh không cho chú nhắc lại với cháu trước mặt cô ấy..."
"Bây giờ chú nhắc lại được rồi..!" - Tô Tuyết khoanh tay tựa người vào thành ghế.
"Chuyện là...năm xưa, ba mẹ Thanh Thanh cố tình hại chết Lãnh tổng và Lãnh phu nhân rồi độc chiếm Lãnh Thị. Đến khi Lãnh Ngôn Tước quay lại trả thù, lúc đó hắn mới 20 và đã trở thành lão đại Hắc Đạo ngay từ lúc đó! Hắn gϊếŧ ba mẹ Thanh Thanh, khiến cô ấy mất trí nhớ... tưởng là hắn còn tình người nên không những không hạ thủ với mẹ cháu mà còn đem về Lãnh gia cho người hầu hạ như lúc ba mẹ Thanh Thanh còn sống. Nhưng nào ngờ! Đến lúc mẹ cháu nhớ lại, đó là 1 đêm mưa tầm tã....Thanh Thanh chạy về Lãnh gia để xác minh sự thật và thấy hắn đang ôm ấp 1 ả đàn bà khác..."
Chú Cương Hữu kể đến đây, mặt Tô Tuyết vẫn dường như vô cảm như tượng đá, không chút xúc động, không chút giận dữ, chỉ ngày càng lạnh đi. Chú ấy tiếp tục...
"Tuyết nhi! Cháu có biết lúc đó hắn đã nói gì với cô ấy không? Hắn chẳng những nhận là mình đã ra tay sát hại gia đình cô ấy mà còn nói là trong suốt thời gian cô ấy sống bên hắn, hắn khiến cô ấy yêu hắn, yêu kẻ thù đã gϊếŧ chết ba mẹ mình.... kể cả lúc lên giường với nhau hắn cũng lừa gạt cô ấy!" - Cương Hữu im lặng 1 hồi rồi lại tiếp tục chuỗi kí ức kia...
"Chú không biết lúc đó phản ứng của Thanh Thanh thế nào, chỉ nghe cô ấy cười khinh bỉ kể lại là đã cầm cái chai cạnh bàn đập chết ả đàn bà kia, túm lấy cổ áo Lãnh Ngôn Tước và hét vào mặt hắn. Xong Thanh Thanh bỏ ra ngoài trời mưa, cô ấy ngã khụy xuống nền đất mà khóc.... lúc đó chú vừa đi ngang qua, chú bế mẹ cháu về, đến mấy ngày sau mới biết cô ấy mang thai cháu... cháu là con của cô ấy và Lãnh Ngôn Tước..!"
"Chú đã yêu mẹ Thanh từ trước và trong 18 năm qua cũng thương cháu như con ruột..?"
"Quả là con của lão đại ác ma Lãnh Ngôn Tước! Thông minh và nhạy bén lắm cô bé..!" - chú cười chán nản nói.
"Chú Cương Hữu, cháu biết chú yêu mẹ cháu! Yêu rất nhiều... NHƯNG, tuy căm hận Lãnh Ngôn Tước nhưng cháu chắc chắn bà ấy còn tình cảm với ông ta! Đối với chú, mẹ cháu chỉ coi như anh trai hay ân nhân trong 18 năm qua..! Lãnh Ngôn Tước thì không nói làm gì, nhìn cái cách ông ta chiếm hữu mẹ là biết rồi..! Chú biết để người mình yêu được hạnh phúc thì phải làm gì mà..! Huống hồ, nếu Lãnh Ngôn Tước ông ta mà dám làm gì mẹ cháu, cháu thề với chú là cháu sẽ kéo ông ta xuống địa ngục! Vậy nên trong thời gian này cứ an tâm để mẹ và cháu ở Lãnh gia, chú khỏi lo..!"
"Được! Coi như chú chỉ tin mình cháu! Nhưng nhớ cẩn thận, thế giới Hắc Đạo của ông ta vô cùng nguy hiểm! Đừng để bị vạ lây..!" - Cương Hữu thở dài nhìn cô nhắc nhở. Tô Tuyết nhếch miệng.
"Con gái của lão đại mà không dính dáng đến Hắc Đạo thì vô lí quá chú à! Cháu cũng không nên để BA CHÁU mất mặt..!"
"Con bé này!!! Không phải trò chơi đâu..!"
"Mọi thứ trên đời này cháu đều coi như trò chơi! Chỉ là trò chơi đó mang tính chất mạo hiểm hay nhẹ nhàng thôi..!"
"Cháu đi đây!" - nói rồi 1 nụ cười láu cá nở trên môi, Tô Tuyết đưa 2 ngón tay lên trán vẫy 1 cái chào Cương Hữu rồi bước đi ra cửa.
__________________________________
Chuyển cảnh => trên xe...
"Đúng là lũ chán sống! Dám gài bom bẫy người! Chúng ta đã mở lời đàm phán nhẹ nhàng rồi mà không thích, cứ thích bị hủy diệt sạch mới nghe..!" - trên chiếc siêu xe đen bóng loáng, Nhan Thần ngồi khoanh tay im lặng 1 mình ở sau xe mà nhắm mắt, Khiết Hạo ngồi ghế phụ lái càu nhàu đủ thứ.
Chả là vừa nãy Nhan Thần và anh trợ lí Hàn Khiết Hạo đây vừa đi giải quyết 1 loạt công việc mà Lãnh lão đại giao, theo như lời Khiết Hạo càu nhàu thì hẳn là lũ không biết điều ra tay đánh úp và rồi cuối cùng bị Nhan Thần cho người xả súng không thương tiếc..!
Xe đang đi thì.... KÉT!!!
"Lại chuyện quái gì nữa đây??" - Khiết Hạo phát cáu, gắt lên.
Cậu ta bước xuống khỏi xe, thuộc hạ thân cận cũng đến đứng sau lưng chuẩn bị tư thế phòng thủ nhìn đám người phía trước mặt mày phô trương sự tức giận kia. Riêng mình Nhan Thần vẫn giữ nguyên trạng thái không quan tâm điều gì ngồi im trên xe.
Chắc chắn đây là cái lũ đồng đảng với bọn vừa nãy bị tiêu diệt hết ở kia. Nhìn chúng mang bao nhiêu dao kiếm đứng trước là biết liền. Nhưng mà, hình như tụi nó tức quá hóa rồ rồi..! Nghĩ gì đem dao găm đi đấu với súng? Nhan Thần còn không ra mặt thì biết chắc bọn tép riu đó chả cần anh phải ra tay rồi.
Và rồi âm thanh tiếng súng vang lên, những viên đạn đồng lạnh lẽo xả về phía trước rất bình tĩnh chứ không điên cuồng.
"Gì vậy? Chỗ kia gϊếŧ nhau vui thế..!" - Tô Tuyết vừa đi bộ ngang qua đã chứng kiến cái cảnh căng như dây đàn kia, cô không những không sợ mà còn cười khẩy đứng lại hóng tí chút rồi mới vô tâm lướt qua.
Nhưng không may....VÚT!!!!
PẶP!!!
1 con dao găm vô tình phóng tới chỗ Tô Tuyết. Theo phản xạ nhanh như chớp, cô đưa tay túm được con dao ấy ngay khi nó sắp cắm thẳng vào đầu cô. Tuy bắt được con dao nhưng do bất ngờ quá nên bàn tay cô nắm phải lưỡi dao chứ không phải cán, máu từ bàn tay cô chảy ra ròng ròng và nhuộm đỏ cả lưỡi dao.
"Mẹ kiếp! Là tên khốn nào???"
Chết tiệt! Không biết cố tình hay sơ ý mà tên nào dám ném con dao về phía Tô Tuyết. Từ trước đến nay không ai dám làm cô bị thương, mà đã để cô bị thương rồi thì người đó đừng hòng sống yên ổn!
Vì thế nên...keeng! Tô Tuyết ném con dao xuống đất, đôi mắt ánh lên sự sát khí mà đi tới chỗ hỗn độn kia. Không biết tên nào vừa ra tay vậy nên cô sẽ lại đánh từng đứa một, đây chính là khái niệm thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót.
Chỗ đó,...
"Lũ điên! Tụi nó bị nhồi thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ à???" - Kiểu như cái lũ liều sống liều chết thế này thì đối phó mệt thật! Khiết Hạo đã cáu từ trước rồi giờ còn bực hơn. Thể loại giặc gϊếŧ mãi không chết là đây chứ đâu!
Bên ngoài trận tàn sát diễn ra lâu tới mức ở trong xe quan sát mà Nhan Thần cũng phải mất kiên nhẫn mà bước ra ngoài. Nhan Thần vừa mới lạnh nhạt bước ra, hình như chúng chỉ trực tới khi này mà đem bộ dạng như xác sống của mình sống lại phía anh.
ĐOÀNG!!!
Âm thanh tiếng súng vang lên lãnh khốc như thái độ của Nhan Thần bây giờ, mấy tên đằng trước nằm chết lăn lóc. Anh hạ súng xuống, đôi mắt sắc như đại bàng nhìn thẳng phía trước trông chờ tên phía sau ngây thơ trực đâm anh, lưỡi dao vừa kề sát, anh quay phắt lại thì...
"Chết đi đồ khốn!!!"
Ngay lúc Nhan Thần quay lại thì... BỐP!!! Tô Tuyết từ đâu bay lại đạp cho tên đang giơ con dao kia 1 đạp nghe tiếng cái RẮC, hắn té nhào sang bên đường và nằm đó quằn quại ôm bên hông... hẳn là đã bị gãy xương chậu..!
Xem ra không phải xương chậu tên kia yếu mà do cú đạp của Tô Tuyết dã man quá! Nhan Thần không quan tâm cho lắm đến hắn mà nhìn Tô Tuyết. Tự nhiên cô xông tới rồi đá tên kia giống kiểu cô đang bảo vệ cho anh ấy! Mà có phải cô có ý bảo vệ anh không nhỉ? Nhưng không hiểu sao trong đầu Nhan Thần hiện giờ cứ khăng khăng cho là nhóc tiểu chủ nhân này vừa cứu anh.
Phía Tô Tuyết, cô chả hề biết ai đang đứng nhìn mà chỉ quan tâm vớ được tên nào cầm dao là đánh đập túi bụi cho hả giận. Đến khi quay lại thì mới bắt gặp "người quen".
"Lại là anh sao?"
"Bất ngờ chứ..?!"
"Không hề."
Anh khẽ nhếch miệng, cô nhóc này vẫn giữ thái độ coi trời bằng vung..! Chắc Tô Tuyết chưa biết anh là người thân tín của ba cô, thế mà đã ngang tàng như vậy rồi thì không biết lúc cô biết mình là tiểu chủ nhân của anh thì còn coi anh ra cái thể thống gì nữa.
Gần như lũ điên kia bị Khiết Hạo và đám thuộc hạ diệt sạch, Nhan Thần định quay trở vào xe thì bỗng dưng còn 1 tên nằm dưới đất đang cố bò dậy với lấy khẩu súng cạnh mình. Tô Tuyết thì đang đứng đối diện với Nhan Thần nhưng cô bận lau máu và quấn băng ở bàn tay nên không để ý, tên đó giơ súng lên với suy nghĩ là nhắm vào Nhan Thần nhưng hắn bị thương nên tay cầm run run không chắc, vậy mà hắn dám nổ súng...
ĐOÀNG 1 phát! Nhan Thần tròn mắt nhíu mày nhanh như xẹt điện đưa tay bế bổng Tô Tuyết lên ôm vào người mình rồi né sang 1 bên ngay khi viên đạn kia suýt bay lệch vào người cô. Tô Tuyết bị bế bất ngờ nên cũng ôm lấy cổ Nhan Thần.
Pằng!!! - Khiết Hạo chạy ngay tới và thẳng tay chấm dứt sinh mạng nhỏ bé của tên kia luôn.
Nhan Thần nhìn cái xác đã thực sự tắt thở, anh vô tình quay lại thì bắt gặp đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm của Tô Tuyết. Và thế là 2 cặp mắt nhìn nhau trong tĩnh lặng. Không biết Tô Tuyết đang nghĩ gì chứ còn Nhan Thần thì anh thấy đây là lần đầu tiên được ngắm nhìn đôi mắt sao băng xinh đẹp của cô. Đôi mắt ấy như 1 lực hút lôi cuốn tâm trí anh khiến anh cứ ôm Tô Tuyết trên tay để nhìn nó mãi cho đến khi...
"Bỏ tôi xuống!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.