Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập
Chương 12
Chử Trì
06/04/2021
Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác về đến nhà, hai người đều có chút mỏi mệt, mỏi mệt trên tinh thần.
Cuối cùng hai người tắm rửa một cái, rồi sau đó ngồi trong phòng khách, trên bàn Trình Chí Trác chuẩn bị một chai rượu vang đỏ cùng với hai cái ly thủy tinh.
Trình Chí Trác đổ cho Thẩm Hàm nửa ly rượu vang đỏ cũng đổ nửa ly cho mình, không có chạm cốc, hai người từng người cầm ly rượu uống một ngụm, lúc này mới thả lỏng một chút.
“Em thấy thế nào?” Trình Chí Trác hỏi.
“Hẳn là Thủy ca kia làm, tôi không rõ vì cái gì ba anh đưa bảo tiêu cho anh? Chẳng lẽ anh có nguy hiểm? Hay là nói ba anh ông ấy……” Thẩm Hàm nói một nửa bởi vì nói tới gia đình Trình Chí Trác, tốt nhất không cần bại lộ, bởi vì một khi bại lộ liền có khả năng bị người có tâm lợi dụng mà giờ phút này Thẩm Hàm cũng chỉ là “Người ngoài”.
“Quân quyền rất nhanh sẽ rơi xuống tay ba anh, đương nhiên là nếu không có gì bất ngờ xảy ra.” Trình Chí Trác nói.
Thẩm Hàm gật đầu, “Nói cách khác giai đoạn này đối với ba anh phi thường trọng yếu cho nên ông ấy sợ có người tìm anh phiền toái đúng không?”
Trình Chí Trác gật gật đầu sau vài giây: “Ừ, rất quan trọng.”
Hai người trầm mặc bởi vì hiện tại bọn họ đối mặt không chỉ là sống chết của cá nhân, bởi vì sống chết của bọn họ còn quan hệ đến sống chết của Trình Minh Sơn mà sống chết của Trình Minh Sơn cùng quốc gia có liên hệ.
Cuối cùng Thẩm Hàm mở miệng nói: “Ngày mai tôi dọn ra ngoài, tạm thời trước lúc ba anh ổn định, chúng ta không cần liên hệ.”
“Không được, như vậy em quá nguy hiểm, hôm nay mục tiêu đám người là em không phải anh, nếu không phải người của ba anh ở em thật sự có khả năng sẽ mất mạng.” Trình Chí Trác lập tức phản bác trở về, anh không thể để Thẩm Hàm rời đi.
Trình Chí Trác nói xong hai người lại lần nữa trầm mặc, vài phút sau Thẩm Hàm nói: “Nếu như vậy, tôi đây xuất ngoại, nước R tôi vốn muốn đi học về truyện tranh một đoạn thời gian chỉ là hiện tại làm trước kế hoạch thôi.”
Trình Chí Trác nghe xong, gật đầu, Thẩm Hàm vừa muốn nói ngày mai đi chuẩn bị visa liền nghe Trình Chí Trác nói: “Vấn đề visa giao cho anh, anh cùng em đi nước R.”
Lúc này Thẩm Hàm không cự tuyệt bởi vì hắn biết Trình Chí Trác không ở quốc nội ba anh càng dễ làm việc.
Nếu quyết định, vậy dễ dàng, ba ngày sau, hai người ngồi máy bay đi nước R nhưng bọn họ mới vừa đi liền có người ấn chuông cửa chỉ là vô luận cậu ta ấn thế nào cũng không có người mở cửa cho cậu ta.
Người chuyển phá buồn bực nhìn cái rương trong tay không đóng kín, buổi sáng cậu ta lãnh bưu kiện, nhớ rõ không có rương này.
Thôi, cậu ta ném cái rương xuống đất nhưng cái này không quan trọng, cái rương bật mở, một cánh tay bên trong lộ ra.
“A!” Người chuyển phát trẻ bị dọa không nhẹ, kêu một tiếng sợ hãi mặc kệ cái rương mà bỏ chạy.
Phòng đối diện một người đàn ông mở cửa nhìn cánh tay, bình tĩnh nhìn chung quanh xác định không ai liền không nói gì ôm cái rương trở về nơi mình ở.
Thủy ca chờ Thẩm Hàm đến nhưng ba ngày sau hắn ta vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Hàm vì thế dưới cơn tức giận hắn ta đá một chân vào người đàn bà trước mặt, hung tợn nói với người phía sau: “Nhốt lại, tùy bọn mày xử trí đừng giết chết là được.”
Hạ Lan Trân tuổi đã không còn trẻ bị băm một cánh tay, bà ta cũng không dám nói, muốn xin Thủy ca buông tha bà ta lại sợ Thủy ca phát hỏa lần nữa trực tiếp giết bà tay, vì thế chỉ có thể bị mấy tên côn đồ kéo xuống.
Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác cũng không ở nước R thời gian lâu, nửa năm sau Trình Minh Sơn thành công trở thành người cầm quyền tối cao, bọn họ trở về.
Chỉ là hai người bọn họ về, Thẩm Hàm liền nhận được một cái rương chuyển phát nhanh, trong rương có một cánh tay.
Mà sau khi hắn nhận được đồ chuyển phát nhanh này, hàng xóm đối diện tới gõ cửa, nói là nhận giúp bọn hắn một món chuyển phát nhanh nhưng đồ vật bên trong đã bị hắn ta xử lý nhưng có ảnh chụp.
Thẩm Hàm vừa thấy ảnh chụp liền biết cánh tay này cùng cái mình nhận được hôm nay, là của một người.
Một hồi lâu, điện thoại Thẩm Hàm nhận được một tin nhắn, Thẩm Hàm đã chuẩn bị tâm lý.
Mở tin nhắn trên điện thoại, Thẩm Hàm nhìn bên trong có một tấm hình, hình ảnh người không có cánh tay là Hạ Lan Trân.
Vài giây sau, Thẩm Hàm lại nhận được một tin nhắn, nội dung nhắn là: Nếu muốn cứu mẹ mày, một mình tới cầu Quảng Ngọc.
Thẩm Hàm nhìn ảnh xem như có chút thương hại nhưng thương hại thì thương hại còn muốn cứu bà ta, hắn có chút do dự, ít nhất hắn không xem Hạ Lan Trân là mẹ.
“Thẩm Hàm, anh có đồ cho em xem, xem xong em lại quyết định.”
Trình Chí Trác cũng thấy tin nhắn gửi cho Thẩm Hàm mà anh thừa nhận mình ích kỷ, anh không muốn Thẩm Hàm mạo hiểm như vậy.
Trình Chí Trác dứt lời, trở lại phòng mình, lấy ra một phong kiện lớn từ ngăn kéo bí mật trong phòng, đặt phong kiện trước mặt Thẩm Hàm, Trình Chí Trác nói: “Em nhìn cái này lại quyết định.”
Thẩm Hàm nghi hoặc mở phong kiện ra, vài phút sau, ánh mắt hắn trở nên lạnh nhạt bởi vì Hạ Lan Trân thật sự không phải mẹ hắn, ngược lại, người này gián tiếp hại chết cha mẹ ruột, bởi vì bà ta coi trọng Thẩm Hàm nên tìm bọn buôn người trộm Thẩm Hàm, trộm được bà ta xem là mua, bà ta cho bọn buôn người một chút tiền vất vả.
Cha mẹ ruột Thẩm Hàm bởi vì con bị trộm tìm kiếm khắp nơi, thậm chí phòng ở cùng xe cũng bán, cuối cùng vẫn không tìm được, hai người đều chưa đến 40 tuổi liền chết.
Một gia đình hoàn hảo bởi vì Hạ Lan Trân không có.
Xem xong tư liệu cùng chứng cứ, Thẩm Hàm thấy lòng lạnh.
Trên đời này người thật là thiên hình vạn trạng, có người ích kỷ vì mình trộm con người khác cũng có người vô tư đưa cả đời cho đứa nhỏ thậm chí là một đứa nhỏ bị vứt bỏ.
“Em còn muốn đi sao?” Trình Chí Trác hỏi.
Thẩm Hàm ngẩng đầu trả lời: “Đi, rốt cuộc bà ta cũng dưỡng dục em, một tháng sau em đến cầu Quảng Ngọc kiếm thi thể bà ta.”
Trình Chí Trác hơi mỉm cười, nói: “Một tháng sau, anh cùng em đi.”
“Được, hiện tại anh giải quyết chuyện của mình đi, Ôn Tự Kỳ không phải xem công ty anh làm của riêng sao, loại chuyện này anh có thể nhẫn?”
“Có gì không thể nhẫn, anh muốn võ đấu vương tọa tùy thời có thể lấy về, Ôn Tự Kỳ không đáng làm anh buồn bực.”
Thẩm Hàm cười, “Mấu chốt anh ta không phải đối thủ của anh có phải hay không?”
Trình Chí Trác tiến lên một bước ôm Thẩm Hàm, nói: “Ừ, đối thủ của anh từ trước đến nay chỉ có một người là em, em chừng nào đáp ứng anh?”
Thẩm Hàm đẩy Trình Chí Trác ra, “Chờ xem, chờ em yêu anh lại nói.”
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ từ nước R trở về, ngày đầu tiên Thẩm Hàm nhận được chuyển phát nhanh, hai người tuy trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, Thẩm Hàm biết hắn bị theo dõi, nếu muốn giải quyết chuyện này không phải Hạ Lan Trân chết liền có thể, mà hắn cùng Thủy ca hai người nhất định phải có một người chết, Thẩm Hàm chà lau súng trong tay, hắn không nghĩ người chết kia là mình.
Súng trong tay Thẩm Hàm là “Hàng xóm” tặng cho, hàng xóm nói là món đồ chơi cầm phòng thân nhưng Thẩm Hàm vừa thấy liền biết món đồ chơi này là hàng thật giá thật, có ít nhất sáu viên đạn.
Hàng xóm cũng là Trình Minh Sơn phái tới, nhưng Trình Minh Sơn hẳn không xuống tay hỗ trợ giải quyết, rốt cuộc Thủy ca cùng Long ca có quan hệ mà phía trên Long ca cùng Trình Minh Sơn đối địch.
Thẩm Hàm nắm khẩu súng, trong lòng kiên định.
Ngày hôm sau, Trình Chí Trác cùng Thẩm Hàm đi cao ốc Vận Trung, hai người lần nữa thấy Ôn Tự Kỳ.
Trình Chí Trác không nói gì ngồi vào sô pha, tùy ý dựa, đôi tay đặt trên lưng sô pha, biểu tình thả lỏng.
Thẩm Hàm vốn cũng định ngồi vào sô pha nhìn động tác kia của Trình Chí Trác vì thế ngồi xuống ghế xoay, hai chân bắt chéo, một bộ xem náo nhiệt.
Ôn Tự Kỳ vốn có chút xấu hổ nhưng thấy hai người không có ý tôn trọng anh ta, trong lòng liền không thoải mái.
Lúc này Ôn Tự Kỳ cùng Phong Tiểu Lê đã kết hôn mà tin tức kết hôn anh ta không có cho Trình Chí Trác biết, vốn là bạn tốt dần dần lại đi lên hai con đường khác nhau.
Ôn Tự Kỳ cố chấp, Trình Chí Trác biết, cho nên anh tính thời điểm rời đi đưa công ty để lại cho Ôn Tự Kỳ, rốt cuộc là bằng hữu.
Nhưng không nghĩ tới bởi vì sự kiện sát thủ lần trước, anh rời đi nửa năm, nửa năm này, Ôn Tự Kỳ ném tình hữu nghị nhiều năm của hai người qua một bên, dùng thủ đoạn ti tiện chiếm công ty làm của riêng.
“Công ty đổi tên?” Trình Chí Trác như không việc gì nói.
Ôn Tự Kỳ 囧: “Trình Chí Trác hai ta là bạn nhiều năm như vậy, cậu không cảm thấy tôi có nguyên nhân làm như vậy sao?”
Trình Chí Trác nhịn không được cười một tiếng hỏi: “Vậy cậu nói nguyên nhân, hai ta không phải bạn sao, bạn thì đương nhiên phải nói rõ?”
Răng cửa Ôn Tự Kỳ đã sửa, nhìn không ra cái gì, Ôn Tự Kỳ lại có chút khí chất âm trầm.
Kỳ thật người cố chấp phần lớn đều như thế, dù lúc trẻ nhìn không ra, trải qua càng nhiều, gặp khó khăn càng nhiều, người này càng âm trầm, bởi vì bọn họ luôn rúc vào sừng trâu, vì thế càng lúc càng buồn bực, càng buồn bực người trở nên càng âm trầm.
“Vậy thì tốt, Trình Chí Trác, tôi hỏi cậu lúc trước tôi đuổi việc Thẩm Hàm, là cậu trộm cùng luật sư nói không cho phép tôi đuổi việc hắn đi?”
Thẩm Hàm ngồi ghế xoay xem kịch vui, lúc này phát hiện còn có phần diễn của mình, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, tiếp tục xem diễn.
Trình Chí Trác gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bởi vì cậu không có quyền, hợp đồng là tôi ký.”
“Được, vấn đề đuổi việc chúng ta không đề cập tới. Như vậy, cậu gửi chứng cứ Thẩm Hàm không cướp đến nhà tôi là có ý gì?”
Thẩm Hàm một bên hơi mỉm cười, nhìn về phía Trình Chí Trác, việc này hắn đúng là không biết.
“Không có ý gì nha, chứng minh cho cậu Thẩm Hàm không phải người cướp.” Trình Chí Trác cố ý dùng một loại ngữ khí đặc biệt chân thành nói nhưng động tác dựa vào sô pha của anh, đổi cũng không đổi vẫn thả lỏng cho nên anh nói chân thành lại như châm chọc Ôn Tự Kỳ.
Thẩm Hàm tức khắc cắm một câu: “Anh đã tìm được chứng cứ? Thật nhanh kỳ thật em vốn định chuẩn bị tốt chứng cứ rồi giao cho cục cảnh sát bởi vì ‘phá hư vật chứng’ cũng là phạm tội nha? Đáng tiếc, đoạn thời gian kia bận quá, lại loạn, ai, chưa kịp làm.”
Thẩm Hàm thở dài một hơi tựa hồ không đưa Ôn Tự Kỳ đến ngục giam làm hắn thập phần tiếc nuối.
Trình Chí Trác trái lại khuyên Thẩm Hàm nói: “Than cái gì em nếu muốn hôm nay chúng ta có thể đưa đi nha, dù sao chứng cứ anh đã chuẩn bị tốt.”
Cuối cùng hai người tắm rửa một cái, rồi sau đó ngồi trong phòng khách, trên bàn Trình Chí Trác chuẩn bị một chai rượu vang đỏ cùng với hai cái ly thủy tinh.
Trình Chí Trác đổ cho Thẩm Hàm nửa ly rượu vang đỏ cũng đổ nửa ly cho mình, không có chạm cốc, hai người từng người cầm ly rượu uống một ngụm, lúc này mới thả lỏng một chút.
“Em thấy thế nào?” Trình Chí Trác hỏi.
“Hẳn là Thủy ca kia làm, tôi không rõ vì cái gì ba anh đưa bảo tiêu cho anh? Chẳng lẽ anh có nguy hiểm? Hay là nói ba anh ông ấy……” Thẩm Hàm nói một nửa bởi vì nói tới gia đình Trình Chí Trác, tốt nhất không cần bại lộ, bởi vì một khi bại lộ liền có khả năng bị người có tâm lợi dụng mà giờ phút này Thẩm Hàm cũng chỉ là “Người ngoài”.
“Quân quyền rất nhanh sẽ rơi xuống tay ba anh, đương nhiên là nếu không có gì bất ngờ xảy ra.” Trình Chí Trác nói.
Thẩm Hàm gật đầu, “Nói cách khác giai đoạn này đối với ba anh phi thường trọng yếu cho nên ông ấy sợ có người tìm anh phiền toái đúng không?”
Trình Chí Trác gật gật đầu sau vài giây: “Ừ, rất quan trọng.”
Hai người trầm mặc bởi vì hiện tại bọn họ đối mặt không chỉ là sống chết của cá nhân, bởi vì sống chết của bọn họ còn quan hệ đến sống chết của Trình Minh Sơn mà sống chết của Trình Minh Sơn cùng quốc gia có liên hệ.
Cuối cùng Thẩm Hàm mở miệng nói: “Ngày mai tôi dọn ra ngoài, tạm thời trước lúc ba anh ổn định, chúng ta không cần liên hệ.”
“Không được, như vậy em quá nguy hiểm, hôm nay mục tiêu đám người là em không phải anh, nếu không phải người của ba anh ở em thật sự có khả năng sẽ mất mạng.” Trình Chí Trác lập tức phản bác trở về, anh không thể để Thẩm Hàm rời đi.
Trình Chí Trác nói xong hai người lại lần nữa trầm mặc, vài phút sau Thẩm Hàm nói: “Nếu như vậy, tôi đây xuất ngoại, nước R tôi vốn muốn đi học về truyện tranh một đoạn thời gian chỉ là hiện tại làm trước kế hoạch thôi.”
Trình Chí Trác nghe xong, gật đầu, Thẩm Hàm vừa muốn nói ngày mai đi chuẩn bị visa liền nghe Trình Chí Trác nói: “Vấn đề visa giao cho anh, anh cùng em đi nước R.”
Lúc này Thẩm Hàm không cự tuyệt bởi vì hắn biết Trình Chí Trác không ở quốc nội ba anh càng dễ làm việc.
Nếu quyết định, vậy dễ dàng, ba ngày sau, hai người ngồi máy bay đi nước R nhưng bọn họ mới vừa đi liền có người ấn chuông cửa chỉ là vô luận cậu ta ấn thế nào cũng không có người mở cửa cho cậu ta.
Người chuyển phá buồn bực nhìn cái rương trong tay không đóng kín, buổi sáng cậu ta lãnh bưu kiện, nhớ rõ không có rương này.
Thôi, cậu ta ném cái rương xuống đất nhưng cái này không quan trọng, cái rương bật mở, một cánh tay bên trong lộ ra.
“A!” Người chuyển phát trẻ bị dọa không nhẹ, kêu một tiếng sợ hãi mặc kệ cái rương mà bỏ chạy.
Phòng đối diện một người đàn ông mở cửa nhìn cánh tay, bình tĩnh nhìn chung quanh xác định không ai liền không nói gì ôm cái rương trở về nơi mình ở.
Thủy ca chờ Thẩm Hàm đến nhưng ba ngày sau hắn ta vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Hàm vì thế dưới cơn tức giận hắn ta đá một chân vào người đàn bà trước mặt, hung tợn nói với người phía sau: “Nhốt lại, tùy bọn mày xử trí đừng giết chết là được.”
Hạ Lan Trân tuổi đã không còn trẻ bị băm một cánh tay, bà ta cũng không dám nói, muốn xin Thủy ca buông tha bà ta lại sợ Thủy ca phát hỏa lần nữa trực tiếp giết bà tay, vì thế chỉ có thể bị mấy tên côn đồ kéo xuống.
Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác cũng không ở nước R thời gian lâu, nửa năm sau Trình Minh Sơn thành công trở thành người cầm quyền tối cao, bọn họ trở về.
Chỉ là hai người bọn họ về, Thẩm Hàm liền nhận được một cái rương chuyển phát nhanh, trong rương có một cánh tay.
Mà sau khi hắn nhận được đồ chuyển phát nhanh này, hàng xóm đối diện tới gõ cửa, nói là nhận giúp bọn hắn một món chuyển phát nhanh nhưng đồ vật bên trong đã bị hắn ta xử lý nhưng có ảnh chụp.
Thẩm Hàm vừa thấy ảnh chụp liền biết cánh tay này cùng cái mình nhận được hôm nay, là của một người.
Một hồi lâu, điện thoại Thẩm Hàm nhận được một tin nhắn, Thẩm Hàm đã chuẩn bị tâm lý.
Mở tin nhắn trên điện thoại, Thẩm Hàm nhìn bên trong có một tấm hình, hình ảnh người không có cánh tay là Hạ Lan Trân.
Vài giây sau, Thẩm Hàm lại nhận được một tin nhắn, nội dung nhắn là: Nếu muốn cứu mẹ mày, một mình tới cầu Quảng Ngọc.
Thẩm Hàm nhìn ảnh xem như có chút thương hại nhưng thương hại thì thương hại còn muốn cứu bà ta, hắn có chút do dự, ít nhất hắn không xem Hạ Lan Trân là mẹ.
“Thẩm Hàm, anh có đồ cho em xem, xem xong em lại quyết định.”
Trình Chí Trác cũng thấy tin nhắn gửi cho Thẩm Hàm mà anh thừa nhận mình ích kỷ, anh không muốn Thẩm Hàm mạo hiểm như vậy.
Trình Chí Trác dứt lời, trở lại phòng mình, lấy ra một phong kiện lớn từ ngăn kéo bí mật trong phòng, đặt phong kiện trước mặt Thẩm Hàm, Trình Chí Trác nói: “Em nhìn cái này lại quyết định.”
Thẩm Hàm nghi hoặc mở phong kiện ra, vài phút sau, ánh mắt hắn trở nên lạnh nhạt bởi vì Hạ Lan Trân thật sự không phải mẹ hắn, ngược lại, người này gián tiếp hại chết cha mẹ ruột, bởi vì bà ta coi trọng Thẩm Hàm nên tìm bọn buôn người trộm Thẩm Hàm, trộm được bà ta xem là mua, bà ta cho bọn buôn người một chút tiền vất vả.
Cha mẹ ruột Thẩm Hàm bởi vì con bị trộm tìm kiếm khắp nơi, thậm chí phòng ở cùng xe cũng bán, cuối cùng vẫn không tìm được, hai người đều chưa đến 40 tuổi liền chết.
Một gia đình hoàn hảo bởi vì Hạ Lan Trân không có.
Xem xong tư liệu cùng chứng cứ, Thẩm Hàm thấy lòng lạnh.
Trên đời này người thật là thiên hình vạn trạng, có người ích kỷ vì mình trộm con người khác cũng có người vô tư đưa cả đời cho đứa nhỏ thậm chí là một đứa nhỏ bị vứt bỏ.
“Em còn muốn đi sao?” Trình Chí Trác hỏi.
Thẩm Hàm ngẩng đầu trả lời: “Đi, rốt cuộc bà ta cũng dưỡng dục em, một tháng sau em đến cầu Quảng Ngọc kiếm thi thể bà ta.”
Trình Chí Trác hơi mỉm cười, nói: “Một tháng sau, anh cùng em đi.”
“Được, hiện tại anh giải quyết chuyện của mình đi, Ôn Tự Kỳ không phải xem công ty anh làm của riêng sao, loại chuyện này anh có thể nhẫn?”
“Có gì không thể nhẫn, anh muốn võ đấu vương tọa tùy thời có thể lấy về, Ôn Tự Kỳ không đáng làm anh buồn bực.”
Thẩm Hàm cười, “Mấu chốt anh ta không phải đối thủ của anh có phải hay không?”
Trình Chí Trác tiến lên một bước ôm Thẩm Hàm, nói: “Ừ, đối thủ của anh từ trước đến nay chỉ có một người là em, em chừng nào đáp ứng anh?”
Thẩm Hàm đẩy Trình Chí Trác ra, “Chờ xem, chờ em yêu anh lại nói.”
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ từ nước R trở về, ngày đầu tiên Thẩm Hàm nhận được chuyển phát nhanh, hai người tuy trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, Thẩm Hàm biết hắn bị theo dõi, nếu muốn giải quyết chuyện này không phải Hạ Lan Trân chết liền có thể, mà hắn cùng Thủy ca hai người nhất định phải có một người chết, Thẩm Hàm chà lau súng trong tay, hắn không nghĩ người chết kia là mình.
Súng trong tay Thẩm Hàm là “Hàng xóm” tặng cho, hàng xóm nói là món đồ chơi cầm phòng thân nhưng Thẩm Hàm vừa thấy liền biết món đồ chơi này là hàng thật giá thật, có ít nhất sáu viên đạn.
Hàng xóm cũng là Trình Minh Sơn phái tới, nhưng Trình Minh Sơn hẳn không xuống tay hỗ trợ giải quyết, rốt cuộc Thủy ca cùng Long ca có quan hệ mà phía trên Long ca cùng Trình Minh Sơn đối địch.
Thẩm Hàm nắm khẩu súng, trong lòng kiên định.
Ngày hôm sau, Trình Chí Trác cùng Thẩm Hàm đi cao ốc Vận Trung, hai người lần nữa thấy Ôn Tự Kỳ.
Trình Chí Trác không nói gì ngồi vào sô pha, tùy ý dựa, đôi tay đặt trên lưng sô pha, biểu tình thả lỏng.
Thẩm Hàm vốn cũng định ngồi vào sô pha nhìn động tác kia của Trình Chí Trác vì thế ngồi xuống ghế xoay, hai chân bắt chéo, một bộ xem náo nhiệt.
Ôn Tự Kỳ vốn có chút xấu hổ nhưng thấy hai người không có ý tôn trọng anh ta, trong lòng liền không thoải mái.
Lúc này Ôn Tự Kỳ cùng Phong Tiểu Lê đã kết hôn mà tin tức kết hôn anh ta không có cho Trình Chí Trác biết, vốn là bạn tốt dần dần lại đi lên hai con đường khác nhau.
Ôn Tự Kỳ cố chấp, Trình Chí Trác biết, cho nên anh tính thời điểm rời đi đưa công ty để lại cho Ôn Tự Kỳ, rốt cuộc là bằng hữu.
Nhưng không nghĩ tới bởi vì sự kiện sát thủ lần trước, anh rời đi nửa năm, nửa năm này, Ôn Tự Kỳ ném tình hữu nghị nhiều năm của hai người qua một bên, dùng thủ đoạn ti tiện chiếm công ty làm của riêng.
“Công ty đổi tên?” Trình Chí Trác như không việc gì nói.
Ôn Tự Kỳ 囧: “Trình Chí Trác hai ta là bạn nhiều năm như vậy, cậu không cảm thấy tôi có nguyên nhân làm như vậy sao?”
Trình Chí Trác nhịn không được cười một tiếng hỏi: “Vậy cậu nói nguyên nhân, hai ta không phải bạn sao, bạn thì đương nhiên phải nói rõ?”
Răng cửa Ôn Tự Kỳ đã sửa, nhìn không ra cái gì, Ôn Tự Kỳ lại có chút khí chất âm trầm.
Kỳ thật người cố chấp phần lớn đều như thế, dù lúc trẻ nhìn không ra, trải qua càng nhiều, gặp khó khăn càng nhiều, người này càng âm trầm, bởi vì bọn họ luôn rúc vào sừng trâu, vì thế càng lúc càng buồn bực, càng buồn bực người trở nên càng âm trầm.
“Vậy thì tốt, Trình Chí Trác, tôi hỏi cậu lúc trước tôi đuổi việc Thẩm Hàm, là cậu trộm cùng luật sư nói không cho phép tôi đuổi việc hắn đi?”
Thẩm Hàm ngồi ghế xoay xem kịch vui, lúc này phát hiện còn có phần diễn của mình, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, tiếp tục xem diễn.
Trình Chí Trác gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bởi vì cậu không có quyền, hợp đồng là tôi ký.”
“Được, vấn đề đuổi việc chúng ta không đề cập tới. Như vậy, cậu gửi chứng cứ Thẩm Hàm không cướp đến nhà tôi là có ý gì?”
Thẩm Hàm một bên hơi mỉm cười, nhìn về phía Trình Chí Trác, việc này hắn đúng là không biết.
“Không có ý gì nha, chứng minh cho cậu Thẩm Hàm không phải người cướp.” Trình Chí Trác cố ý dùng một loại ngữ khí đặc biệt chân thành nói nhưng động tác dựa vào sô pha của anh, đổi cũng không đổi vẫn thả lỏng cho nên anh nói chân thành lại như châm chọc Ôn Tự Kỳ.
Thẩm Hàm tức khắc cắm một câu: “Anh đã tìm được chứng cứ? Thật nhanh kỳ thật em vốn định chuẩn bị tốt chứng cứ rồi giao cho cục cảnh sát bởi vì ‘phá hư vật chứng’ cũng là phạm tội nha? Đáng tiếc, đoạn thời gian kia bận quá, lại loạn, ai, chưa kịp làm.”
Thẩm Hàm thở dài một hơi tựa hồ không đưa Ôn Tự Kỳ đến ngục giam làm hắn thập phần tiếc nuối.
Trình Chí Trác trái lại khuyên Thẩm Hàm nói: “Than cái gì em nếu muốn hôm nay chúng ta có thể đưa đi nha, dù sao chứng cứ anh đã chuẩn bị tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.