Chương 11
Hải Đích Cáp Tử
31/03/2023
Thật kỳ lạ, từ sau khi Đoạn tổng thổ lộ, ta đã lâu không mơ thấy Tạ Lan.
Trong mộng chỉ có Đoạn tổng, còn có đôi môi hồng nhuận của hắn.
Khi tỉnh lại, ta ảo não gõ đầu mình, thật là điên rồi. Chắc là do lâu không cùng nam nhân ở chung, quả thực si ngốc!
Ngày đó, ta không lập tức đáp ứng Đoạn Thích mà chỉ hàm hồ nói muốn suy nghĩ lại.
Đoạn Thích cũng không ép ta, chỉ nói qua hắn to gan lớn mật hơn nữa, mỗi ngày đều đưa đón ta, lấy danh nghĩa là: Trước tiên giúp ta làm quen.
Bởi vì có hắn, dù không có Tạ Lan cũng không gian nan như trong tưởng tượng của ta.
Mỗi ngày đều bình đạm trôi qua.
Cho đến một ngày ta nhận được điện thoại của Phùng Tĩnh Nghi, nàng đổi số, thanh âm như là đã khóc, lại xen lẫn một ít thống hận cùng không cam lòng:
"Ta là Phùng Tĩnh Nghi, chúng ta gặp nhau đi."
Ta nhíu mày: "Chúng ta có chuyện gì đế nói sao?"
Phùng Tĩnh Nghi thanh âm khàn khàn: "Gặp một chút, về sau ta sẽ không quấy rầy ngươi."
"Ngươi đừng từ chối, ta liền tới tìm ngươi."
Ta bất đắc dĩ, chỉ có thể theo thời gian đã hẹn mà đến quán cà phê.
Đã là hoàng hôn nhưng Phùng Tĩnh Nghi lại đeo một cái kính râm lơn, nhưng nhan sắc của nàng rất ưu việt, một chút cũng không thấy kỳ quái, ngược lại càng ưu nhã hơn.
Ta không kiên nhẫn mà đi vào thẳng vấn đề: "Ta không cùng Tạ Lan liên hệ qua, nếu ngươi vì chuyện này mà tìm ta liền không cần nói nữa."
Phùng Tĩnh Nghi lắc đầu: "Ngươi đã đi viếng mẹ hắn?"
Ta có chút không cao hứng: "Mẹ hắn là trưởng bối của ta, ta đều đã đi mười năm, không thể vì các ngươi ở bên nhau mà đến viếng mồ mả cũng không được đi?"
Phùng Tĩnh Nghi cười khổ một tiếng: "Ta bây giờ rất khó coi sao? Trước kia ta chưa bao giờ như vậy, ta không thích cạnh tranh. Sau khi cùng hắn ở bên nhau, ta mới biết ghen ghét là như thế nào."
Ta không rõ nguyên nhân: "Hắn không phải rất thích ngươi sao? Vì ngươi liền cùng ta phân rõ quan hệ, ngươi còn muốn thế nào?"
"Thích ta? Chỉ là lừa mình dối người thôi." Phùng Tĩnh Nghi tháo mắt kính xuống, lúc này ta mới nhìn thấy hai mắt nàng sưng đỏ, giống như đã khóc rất lâu.
Nàng che lại đôi mắt, giọng nói khàn khàn: "So với nói thích ta còn không bằng nói trong lòng hắn vẫn luôn có một chấp niệm, chẳng qua ta đúng lúc phù hợp mà thôi. Rốt cuộc là thích ai, chỉ sợ chính hắn cũng không rõ."
Bình thường những chuyện có liên quan đến Tạ Lan ta có thể nghe ba ngày ba đêm không nghỉ, nhưng bây giờ, ta lại có chút bực bội.
Đoạn Thích tìm không thấy ta nhất định rất sốt ruột, nói không chừng còn muốn giận dỗi, nội tâm hắn như một đứa trẻ, khẳng định muốn dỗ rất lâu.
"Ta không có hứng thú nghe chuyện tình yêu của các ngươi, ngươi muốn nói gì?"
Phùng Tĩnh Nghi buông tay, nhìn thẳng vào ta, trong mắt khẩn cầu xen lẫn ghen ghét, sáng tối không rõ:
"Lục Ninh, nếu các ngươi đã chấm dứt, liền chấm dứt hoàn toàn đi. Mặc kệ là hắn tìm ngươi hay ngươi tìm hắn, không cần tiếp điện thoại của hắn, không cần đi viếng mẹ hắn, không cần động lòng trắc ẩn với hắn. Chỉ cần ngươi hoàn toàn biến mất trong sinh hoạt của hắn, một ngày nào đó ta se thay thế được ngươi, đứng cạnh hắn."
Ta nhất thời không biết nói gì mới tốt, ta không biết người vẫn luôn được hắn thiên vị - Phùng Tĩnh Nghi vì cái gì sẽ yêu cầu ta.
Chẳng lẽ Tạ Lan ở cùng nàng còn nghĩ về ta sao?
Nhưng rõ ràng là hắn tự mình chặt đứt mối quan hệ giữa ta và hắn.
Ta ngẩng đầu muốn nói chuyện, Phùng Tinh Nghi bị túm lên, không biết Tạ Lan đi vào từ khi nào, sắc mặt khó coi đến dọa người. Ánh mắt nhìn Phùng Tĩnh Nghi một chút quyến luyến đều không có, lại giống như nhìn kẻ thù giết cha.
"Ta không phải đã nói ngươi đừng quấy rầy nàng?!"
Phùng Tĩnh Nghi ngạc nhiên, sau đó bị ánh mắt chán ghét của Tạ Lan khiến cho đau đớn, sững sờ tại chỗ.
Tạ Lan không liếc nàng một cái, vội vã nắm lấy bả vai ta:
"Nàng nói gì với ngươi? Ngươi đưng để ý nàng, nàng điên rồi---"
Phùng Tĩnh Nghi ngơ ngác nhìn Tạ Lan bảo vệ ta, một lúc lâu sau cười thảm:
"Ta điên rồi? Đúng vậy, ta chính là điên rồi! Tạ Lan, ngươi nếu không thích ta vì sao còn trêu chọc ta, chẳng lẽ chỉ muốn cho ta xem các ngươi tình thương mến thương đến buồn nôn?"
Tạ Lan nhíu mày, đem ta bảo vệ ở sau lưng: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?"
"Ta có nói hươu nói vượn hay không chính ngươi rõ ràng!"
Phùng Tĩnh Nghi giọng the thé nói: "Rõ ràng ngươi nói thích ta, lại không biết ta thíc màu gì, thích ăn gì, ngươi chuẩn bị cho ta toàn thứ Lục Ninh thích! Ngươi đưa ta bách hợp, ta vốn dĩ không thích bách hợp, ta đối với nó dị ứng ngươi không biết sao?! Thích bách hợp rốt cuộc là ai?!"
Ta ngơ ngác.
Thích bách hợp... là ta.
Từ nhỏ ta đã thích bách hợp, Tạ Lan từng đồng ý với ta rằng sau khi lớn lên sẽ cho ta một sân trồng đầy bách hợp.
Phùng Tĩnh Nghi tiếp tục nói: "Ngươi cùng ta ôm hôn thời điểm vì sao còn ngây người, ngươi rốt cuộc nghĩ đến ai?!"
Tạ Lan thẹn quá hóa giận: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái quỷ gì, ta có thể nghĩ ai?!"
Phùng Tĩnh Nghi cười lạnh một tiếng: "Vậy lúc ngươi ngủ kêu tên Lục Ninh ngươi biết không?"
Ta kinh ngạc, nhìn Tạ Lan, trong lòng rối như tơ vò, không biết nên nói cái gì.
Tạ Lan bất động tại chỗ, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Hắn không dám quay đầu nhìn ta, chỉ oán giận nhìn chằm chằm Phùng Tĩnh Nghi, kéo lấy nàng: "Đừng nổi điên, ngươi đi theo ta!"
Rõ ràng Tạ Lan tìm người phù hơp tiêu chuẩn suốt mười năm, nhưng ngắn ngủi mấy ngày, đã từng nùng tình mật ý liền biến mất không còn một mảnh. Hai ngươi không giống người yêu mà giống như kẻ thù không đội trời chung.
Phùng Tinh Nghi rơi nước mắt, nàng không nhịn được nữa, duỗi tay cầm ly cà phê trên bàn hất về phía Tạ Lan, điên cuồng nói:
"Các ngươi làm ta thật ghê tởm!"
Nói xong nàng lung tung lau nước mắt một phen, chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
Chỉ có ta xấu hổ đứng tại chỗ không biết nên làm sao.
Tạ Lan xoa giữa chân mày, kéo ta ra khỏi quán cà phê.
Ta tránh ánh mắt hắn: ".... Không sao, ta biết nàng nói bậy, ta đi trước-----"
"Nàng không nói bậy."
Tạ Lan trầm giọng nói.
Bóng đêm ngày một đen, dòng xe chạy bên đường, đèn đuốc sáng trưng.
Không biết tuyết rơi từ bao giờ, bông tuyết từ chân trời rớt xuống, bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng ấm.
"Nàng nói đều là sự thật." Hắn nói ra những lời này như bị áp giải, dư lại đều nói ra.
"Lục Ninh, 10 năm trôi qua, ta là người ngu ngốc, mẹ ta đã mất, ta vẫn luôn tìm hình bóng của bà, cho rằng chính mình thích là người như vậy."
Bông tuyết rơi trên vai Tạ Lan, hắn cười khổ: "Ta đợi nhiều năm, rốt cuộc chờ được Phùng Tĩnh Nghi, nàng phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của ta, quả thực giống như bạn đời trời sinh cho ta. Nhưng ta lại không cao hứng như trong tưởng tượng."
Hắn có chút mờ mịt: "Thời điểm ở bên nàng, ta luôn không nhịn được nhớ đến ngươi. Chúng ta cùng đi Disney, ta sẽ mua cho nàng chocolate ngươi thích nhất. Tặng hoa ngày kỉ niệm, ta biết rõ nàng thích hoa hồng lại không hiểu sao mua bách hợp. Thậm chí ở.... ở lúc chúng ta ôm nhau, ta ngửi được dầu gội hương cam quýt trên đầu nàng cũng không nhịn được nhớ tới ngươi."
Lòng ta đau đớn, nắm chặt tay.
Tạ Lan hít sâu một hơi, con ngươi phản chiếu toàn bộ ánh đèn và ta.
"Lục Ninh, hiện tại ta mới biết được, yêu một người là không có tiêu chuẩn, nàng vừa xuất hiện, những tiêu chuẩn đề ra liền mất hiệu lực. Ta... ngươi có thể trở về bên cạnh ta không? Trước ia là ta sai, ta sẽ bồi thường cho ngươi được không?!"
Hắn thật cẩn thận mà chờ mong còn ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Những sự chờ đợi, những đêm trằn trọc không ngủ cùng gối đầu thấm đẫm nước mắt, nếu chỉ một câu hồ đồ có thể nói qua vậy mười năm của ta tính là gì?
Chỉ là một hồi chê cười sao?
Đổi lại là 3 tháng trước nghe câu nói này, ta đoán chừng sẽ cao hứng muốn khóc đi. Hiện tại lại chỉ cảm thấy đáng buồn lại đáng cười.
Tạ Lan còn đang đợi ta trả lời, ta nản lòng thoái chí mà lau tuyết trên mặt, nhẹ giọng nói:
"Đã muộn rồi, Tạ Lan. Quá muộn!"
"Không muộn, ngươi không phải cũng thích ta sao? Lục Ninh, ngươi đừng như vậy!" Tạ Lan gấp đến độ nắm lấy bả vai ta.
Ta lắc đầu:
"Tạ Lan, thích ngươi là một việc quá lâu, quá thống khổ. Ta đau, sợ cũng không dám lại muốn nữa."
Tạ Lan sốt ruột nói: "Ta sẽ không tổn thương ngươi, ta đã nghĩ kỹ, Lục Ninh, ngươi đừng không cần ta, hai người chúng ta đã ở bên nhau.... Lâu như vậy!"
"Ta hiểu biết tất cả về ngươi, trên thế giới không có ai so với ta thích hợp với ngươi hơn cả!"
Đại khái là bởi quá hiểu biết nên cũng biết chọc ta như thế nào đau nhất.
Còn không bằng buông bỏ, từ từ quên đi.
Ta nhớ tới Đoạn Thích, hiện tại hắn đã tức giận, trở về nhất định lại nói cái gì muốn đemta sung quân đi Châu Phi xem tinh tinh.
Ta nhịn không được mỉm cười: "Tạ Lan, ngươi nghĩ kĩ, ta cũng nghĩ kí. Ta đã tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của ta."
Tạ Lan sắc mặt xanh mét, dùng sức nắm vai ta: "Là nam nhân kia?!"
Ta gật đầu.
.......................
Thời điểm rời đi, Tạ Lan đen mặt ở sau ta không nhúc nhích.
Hắn nói: "Ta sẽ chờ ngươi đổi ý, ngươi sớm hay muộn sẽ rõ ràng, hai người chúng ta mới nên ở bên nhau."
Ta không để ý đến hắn, bước nhanh rời đi.
Đoạn Thích còn đang chờ ta, không thể khiến hắn đợi lâu hơn nữa!
Trong mộng chỉ có Đoạn tổng, còn có đôi môi hồng nhuận của hắn.
Khi tỉnh lại, ta ảo não gõ đầu mình, thật là điên rồi. Chắc là do lâu không cùng nam nhân ở chung, quả thực si ngốc!
Ngày đó, ta không lập tức đáp ứng Đoạn Thích mà chỉ hàm hồ nói muốn suy nghĩ lại.
Đoạn Thích cũng không ép ta, chỉ nói qua hắn to gan lớn mật hơn nữa, mỗi ngày đều đưa đón ta, lấy danh nghĩa là: Trước tiên giúp ta làm quen.
Bởi vì có hắn, dù không có Tạ Lan cũng không gian nan như trong tưởng tượng của ta.
Mỗi ngày đều bình đạm trôi qua.
Cho đến một ngày ta nhận được điện thoại của Phùng Tĩnh Nghi, nàng đổi số, thanh âm như là đã khóc, lại xen lẫn một ít thống hận cùng không cam lòng:
"Ta là Phùng Tĩnh Nghi, chúng ta gặp nhau đi."
Ta nhíu mày: "Chúng ta có chuyện gì đế nói sao?"
Phùng Tĩnh Nghi thanh âm khàn khàn: "Gặp một chút, về sau ta sẽ không quấy rầy ngươi."
"Ngươi đừng từ chối, ta liền tới tìm ngươi."
Ta bất đắc dĩ, chỉ có thể theo thời gian đã hẹn mà đến quán cà phê.
Đã là hoàng hôn nhưng Phùng Tĩnh Nghi lại đeo một cái kính râm lơn, nhưng nhan sắc của nàng rất ưu việt, một chút cũng không thấy kỳ quái, ngược lại càng ưu nhã hơn.
Ta không kiên nhẫn mà đi vào thẳng vấn đề: "Ta không cùng Tạ Lan liên hệ qua, nếu ngươi vì chuyện này mà tìm ta liền không cần nói nữa."
Phùng Tĩnh Nghi lắc đầu: "Ngươi đã đi viếng mẹ hắn?"
Ta có chút không cao hứng: "Mẹ hắn là trưởng bối của ta, ta đều đã đi mười năm, không thể vì các ngươi ở bên nhau mà đến viếng mồ mả cũng không được đi?"
Phùng Tĩnh Nghi cười khổ một tiếng: "Ta bây giờ rất khó coi sao? Trước kia ta chưa bao giờ như vậy, ta không thích cạnh tranh. Sau khi cùng hắn ở bên nhau, ta mới biết ghen ghét là như thế nào."
Ta không rõ nguyên nhân: "Hắn không phải rất thích ngươi sao? Vì ngươi liền cùng ta phân rõ quan hệ, ngươi còn muốn thế nào?"
"Thích ta? Chỉ là lừa mình dối người thôi." Phùng Tĩnh Nghi tháo mắt kính xuống, lúc này ta mới nhìn thấy hai mắt nàng sưng đỏ, giống như đã khóc rất lâu.
Nàng che lại đôi mắt, giọng nói khàn khàn: "So với nói thích ta còn không bằng nói trong lòng hắn vẫn luôn có một chấp niệm, chẳng qua ta đúng lúc phù hợp mà thôi. Rốt cuộc là thích ai, chỉ sợ chính hắn cũng không rõ."
Bình thường những chuyện có liên quan đến Tạ Lan ta có thể nghe ba ngày ba đêm không nghỉ, nhưng bây giờ, ta lại có chút bực bội.
Đoạn Thích tìm không thấy ta nhất định rất sốt ruột, nói không chừng còn muốn giận dỗi, nội tâm hắn như một đứa trẻ, khẳng định muốn dỗ rất lâu.
"Ta không có hứng thú nghe chuyện tình yêu của các ngươi, ngươi muốn nói gì?"
Phùng Tĩnh Nghi buông tay, nhìn thẳng vào ta, trong mắt khẩn cầu xen lẫn ghen ghét, sáng tối không rõ:
"Lục Ninh, nếu các ngươi đã chấm dứt, liền chấm dứt hoàn toàn đi. Mặc kệ là hắn tìm ngươi hay ngươi tìm hắn, không cần tiếp điện thoại của hắn, không cần đi viếng mẹ hắn, không cần động lòng trắc ẩn với hắn. Chỉ cần ngươi hoàn toàn biến mất trong sinh hoạt của hắn, một ngày nào đó ta se thay thế được ngươi, đứng cạnh hắn."
Ta nhất thời không biết nói gì mới tốt, ta không biết người vẫn luôn được hắn thiên vị - Phùng Tĩnh Nghi vì cái gì sẽ yêu cầu ta.
Chẳng lẽ Tạ Lan ở cùng nàng còn nghĩ về ta sao?
Nhưng rõ ràng là hắn tự mình chặt đứt mối quan hệ giữa ta và hắn.
Ta ngẩng đầu muốn nói chuyện, Phùng Tinh Nghi bị túm lên, không biết Tạ Lan đi vào từ khi nào, sắc mặt khó coi đến dọa người. Ánh mắt nhìn Phùng Tĩnh Nghi một chút quyến luyến đều không có, lại giống như nhìn kẻ thù giết cha.
"Ta không phải đã nói ngươi đừng quấy rầy nàng?!"
Phùng Tĩnh Nghi ngạc nhiên, sau đó bị ánh mắt chán ghét của Tạ Lan khiến cho đau đớn, sững sờ tại chỗ.
Tạ Lan không liếc nàng một cái, vội vã nắm lấy bả vai ta:
"Nàng nói gì với ngươi? Ngươi đưng để ý nàng, nàng điên rồi---"
Phùng Tĩnh Nghi ngơ ngác nhìn Tạ Lan bảo vệ ta, một lúc lâu sau cười thảm:
"Ta điên rồi? Đúng vậy, ta chính là điên rồi! Tạ Lan, ngươi nếu không thích ta vì sao còn trêu chọc ta, chẳng lẽ chỉ muốn cho ta xem các ngươi tình thương mến thương đến buồn nôn?"
Tạ Lan nhíu mày, đem ta bảo vệ ở sau lưng: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?"
"Ta có nói hươu nói vượn hay không chính ngươi rõ ràng!"
Phùng Tĩnh Nghi giọng the thé nói: "Rõ ràng ngươi nói thích ta, lại không biết ta thíc màu gì, thích ăn gì, ngươi chuẩn bị cho ta toàn thứ Lục Ninh thích! Ngươi đưa ta bách hợp, ta vốn dĩ không thích bách hợp, ta đối với nó dị ứng ngươi không biết sao?! Thích bách hợp rốt cuộc là ai?!"
Ta ngơ ngác.
Thích bách hợp... là ta.
Từ nhỏ ta đã thích bách hợp, Tạ Lan từng đồng ý với ta rằng sau khi lớn lên sẽ cho ta một sân trồng đầy bách hợp.
Phùng Tĩnh Nghi tiếp tục nói: "Ngươi cùng ta ôm hôn thời điểm vì sao còn ngây người, ngươi rốt cuộc nghĩ đến ai?!"
Tạ Lan thẹn quá hóa giận: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái quỷ gì, ta có thể nghĩ ai?!"
Phùng Tĩnh Nghi cười lạnh một tiếng: "Vậy lúc ngươi ngủ kêu tên Lục Ninh ngươi biết không?"
Ta kinh ngạc, nhìn Tạ Lan, trong lòng rối như tơ vò, không biết nên nói cái gì.
Tạ Lan bất động tại chỗ, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Hắn không dám quay đầu nhìn ta, chỉ oán giận nhìn chằm chằm Phùng Tĩnh Nghi, kéo lấy nàng: "Đừng nổi điên, ngươi đi theo ta!"
Rõ ràng Tạ Lan tìm người phù hơp tiêu chuẩn suốt mười năm, nhưng ngắn ngủi mấy ngày, đã từng nùng tình mật ý liền biến mất không còn một mảnh. Hai ngươi không giống người yêu mà giống như kẻ thù không đội trời chung.
Phùng Tinh Nghi rơi nước mắt, nàng không nhịn được nữa, duỗi tay cầm ly cà phê trên bàn hất về phía Tạ Lan, điên cuồng nói:
"Các ngươi làm ta thật ghê tởm!"
Nói xong nàng lung tung lau nước mắt một phen, chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
Chỉ có ta xấu hổ đứng tại chỗ không biết nên làm sao.
Tạ Lan xoa giữa chân mày, kéo ta ra khỏi quán cà phê.
Ta tránh ánh mắt hắn: ".... Không sao, ta biết nàng nói bậy, ta đi trước-----"
"Nàng không nói bậy."
Tạ Lan trầm giọng nói.
Bóng đêm ngày một đen, dòng xe chạy bên đường, đèn đuốc sáng trưng.
Không biết tuyết rơi từ bao giờ, bông tuyết từ chân trời rớt xuống, bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng ấm.
"Nàng nói đều là sự thật." Hắn nói ra những lời này như bị áp giải, dư lại đều nói ra.
"Lục Ninh, 10 năm trôi qua, ta là người ngu ngốc, mẹ ta đã mất, ta vẫn luôn tìm hình bóng của bà, cho rằng chính mình thích là người như vậy."
Bông tuyết rơi trên vai Tạ Lan, hắn cười khổ: "Ta đợi nhiều năm, rốt cuộc chờ được Phùng Tĩnh Nghi, nàng phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của ta, quả thực giống như bạn đời trời sinh cho ta. Nhưng ta lại không cao hứng như trong tưởng tượng."
Hắn có chút mờ mịt: "Thời điểm ở bên nàng, ta luôn không nhịn được nhớ đến ngươi. Chúng ta cùng đi Disney, ta sẽ mua cho nàng chocolate ngươi thích nhất. Tặng hoa ngày kỉ niệm, ta biết rõ nàng thích hoa hồng lại không hiểu sao mua bách hợp. Thậm chí ở.... ở lúc chúng ta ôm nhau, ta ngửi được dầu gội hương cam quýt trên đầu nàng cũng không nhịn được nhớ tới ngươi."
Lòng ta đau đớn, nắm chặt tay.
Tạ Lan hít sâu một hơi, con ngươi phản chiếu toàn bộ ánh đèn và ta.
"Lục Ninh, hiện tại ta mới biết được, yêu một người là không có tiêu chuẩn, nàng vừa xuất hiện, những tiêu chuẩn đề ra liền mất hiệu lực. Ta... ngươi có thể trở về bên cạnh ta không? Trước ia là ta sai, ta sẽ bồi thường cho ngươi được không?!"
Hắn thật cẩn thận mà chờ mong còn ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Những sự chờ đợi, những đêm trằn trọc không ngủ cùng gối đầu thấm đẫm nước mắt, nếu chỉ một câu hồ đồ có thể nói qua vậy mười năm của ta tính là gì?
Chỉ là một hồi chê cười sao?
Đổi lại là 3 tháng trước nghe câu nói này, ta đoán chừng sẽ cao hứng muốn khóc đi. Hiện tại lại chỉ cảm thấy đáng buồn lại đáng cười.
Tạ Lan còn đang đợi ta trả lời, ta nản lòng thoái chí mà lau tuyết trên mặt, nhẹ giọng nói:
"Đã muộn rồi, Tạ Lan. Quá muộn!"
"Không muộn, ngươi không phải cũng thích ta sao? Lục Ninh, ngươi đừng như vậy!" Tạ Lan gấp đến độ nắm lấy bả vai ta.
Ta lắc đầu:
"Tạ Lan, thích ngươi là một việc quá lâu, quá thống khổ. Ta đau, sợ cũng không dám lại muốn nữa."
Tạ Lan sốt ruột nói: "Ta sẽ không tổn thương ngươi, ta đã nghĩ kỹ, Lục Ninh, ngươi đừng không cần ta, hai người chúng ta đã ở bên nhau.... Lâu như vậy!"
"Ta hiểu biết tất cả về ngươi, trên thế giới không có ai so với ta thích hợp với ngươi hơn cả!"
Đại khái là bởi quá hiểu biết nên cũng biết chọc ta như thế nào đau nhất.
Còn không bằng buông bỏ, từ từ quên đi.
Ta nhớ tới Đoạn Thích, hiện tại hắn đã tức giận, trở về nhất định lại nói cái gì muốn đemta sung quân đi Châu Phi xem tinh tinh.
Ta nhịn không được mỉm cười: "Tạ Lan, ngươi nghĩ kĩ, ta cũng nghĩ kí. Ta đã tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của ta."
Tạ Lan sắc mặt xanh mét, dùng sức nắm vai ta: "Là nam nhân kia?!"
Ta gật đầu.
.......................
Thời điểm rời đi, Tạ Lan đen mặt ở sau ta không nhúc nhích.
Hắn nói: "Ta sẽ chờ ngươi đổi ý, ngươi sớm hay muộn sẽ rõ ràng, hai người chúng ta mới nên ở bên nhau."
Ta không để ý đến hắn, bước nhanh rời đi.
Đoạn Thích còn đang chờ ta, không thể khiến hắn đợi lâu hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.