Chương 4
Hải Đích Cáp Tử
31/03/2023
Ta dựa lưng vào hành lang.
Nói đến yêu thật là một thứ gì đó rất kì diệu, có thể cho người ta cuộc sống tốt đẹp hơn cũng có thể làm người ta trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một đao này làm người ta không chịu đựng được nhưng vẫn phải chịu đnựg, đại khái là bởi vì người cầm đao là hắn đi.
Ta đột nhiên nhớ tới sinh nhật năm ngoái của mình.
Khi đó tình hình bệnh dịch rất nghiêm trọng, ta không dám gọi mọi người tụ tập, tính toán một mình ăn bánh kem là xong.
Kết quả hơn 12 giờ đêm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ta đi ra mở cửa, Tạ Lan mang theo gió tuyết đứng ở ngoài, trên lông mi đều là bọt nước trong suốt tựa như chứa được bầu trời sao trong mắt hắn.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Hắn thở hổn hển giơ lên chiếc bánh đã mất đi hình dạng, tuyết theo cằm hắn hóa thành từng giọt nước nhỏ lên mặt đất.
Hắn thoạt nhìn rất chật vật đứng ở nơi hành lang tối tăm, ngọn lửa trong tâm ta nháy mắt bốc lên, cháy lan ra thành cánh đồng lớn, một phát không thể thu hồi.
Ta run giọng hỏi: "Không phải ngươi đi công tác sao?"
Tạ Lan tùy ý lau nước trên mặt, khóe miệng gợi lên ý cười.
"Ta đi xe 7 tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng kịp." Hắn nhìn thoáng qua di động đắc ý nói.
Hắn đi tỉnh công tác, thời tiết quá kém, máy bay lại chậm chạp không đến liền tự mình mua vé tàu trở lại trong đêm.
Ánh mắt liếc qua bánh kem, tươi cười trên mặt Tạ Lan biến mất, nhăn mặt nói:
"Trời, chạy quá nhanh, bánh kem liền biến thành hình dạng này!"
Cái bánh kem kia rất khó ăn, bơ hòa tan thành một cục, còn hòa cả tuyết.
Nhưng ta lại cảm thấy đó là chiếc bánh ngọt nhất từ khi ta chào đời đến bây giờ.
Ta cầm bia ra, chúng ta đều không thích uống rượu vang đỏ hay rượu tây, dẫm lên cái rương, uống lên một chút bia
Cuối cùng, hắn hơi ngà ngà, trên mặt ửng đỏ, chỉ vào ta cười nhạo:
"Ngươi cfũng già đầu rồi mà sao còn ăn sinh nhật một mình? Thật không có tiền đồ!"
Ta trả lời lại một cách mỉa mai: "Liền cùng ngươi giống nhau, quạ đen đứng cạnh heo, chỉ nhìn thấy người khác đen mà không xem lại chính mình cũng đen."
Dừng một chút ta tiếp tục nói: "Ngươi kiên trì muốn tìm người phù hợp với 28 điều kia, khả năng là ngươi phải làm cẩu độc thân cả đời rồi."
Tạ Lan lần này vậy mà không phản bác ta.
Ngón tay thon dài nắm lon bia, lông mi buông xuống khẽ run.
Một lát sau, hắn cười.
Gió đêm thổi bay tóc đen, vài bông tuyết tan ở trước mắt hắn, trong suốt và ướt át.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn ta.
Con ngươi đen nhánh như có một loại ma lực, khiến ta không ngừng bị thu hút vào đó, ta thậm chí còn không thể khống chế ý thức của bản thân, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Tạ Lan chậm rãi tới gần, trên người hắn quanh quẩn mùi rượu.
Ta say đến rối tinh rối mù.
Ngay lúc ta cho rằng Tạ Lan muốn hôn ta, hẵn đã mở miệng, thanh âm trầm khàn như muốn câu hồn đoạt phách.
Ta chỉ cảm thấy linh hồn liền bị hắn câu mất. Rõ ràng đang là mùa đông khắc nghiệt mà ta lại toát mồ hôi.
Hắn nói:
"Lục Ninh, nếu ta 30 tuổi còn không tìm được người này, chúng ta liền cùng nhau chắp vá đi."
Trong nháy mắt ấy, tâm ta như pháo hoa nổ bùm, hận không thể ra ngoài chạy la hai vòng lớn.
Cuối cùng thì nhiều năm như vậy, tâm nguyện cũng thành hiện thực. Cái người ta theo đuổi 10 năm rốt cuộc sẽ thuộc về ta.
Hiện tại nghĩ lại, chỉ cảm thấy buồn cười lại có phần bi thương.
Hắn chỉ nhẹ nhàng, bâng quơ mà bố thí cho ta một vị trí thay thế bổ sung, ta liền vui vẻ đến cả đêm không ngủ.
Càng đáng buồn chính là, hiện giờ, vị trí ấy cũng không còn.
Ta đợi mười năm, không chờ được Tạ Lan.
Tạ Lan so với ta may mắn hơn.
Hắn đợi mười năm, rốt cuộc chờ được Phùng Tĩnh Nghi.
Nói đến yêu thật là một thứ gì đó rất kì diệu, có thể cho người ta cuộc sống tốt đẹp hơn cũng có thể làm người ta trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một đao này làm người ta không chịu đựng được nhưng vẫn phải chịu đnựg, đại khái là bởi vì người cầm đao là hắn đi.
Ta đột nhiên nhớ tới sinh nhật năm ngoái của mình.
Khi đó tình hình bệnh dịch rất nghiêm trọng, ta không dám gọi mọi người tụ tập, tính toán một mình ăn bánh kem là xong.
Kết quả hơn 12 giờ đêm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ta đi ra mở cửa, Tạ Lan mang theo gió tuyết đứng ở ngoài, trên lông mi đều là bọt nước trong suốt tựa như chứa được bầu trời sao trong mắt hắn.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Hắn thở hổn hển giơ lên chiếc bánh đã mất đi hình dạng, tuyết theo cằm hắn hóa thành từng giọt nước nhỏ lên mặt đất.
Hắn thoạt nhìn rất chật vật đứng ở nơi hành lang tối tăm, ngọn lửa trong tâm ta nháy mắt bốc lên, cháy lan ra thành cánh đồng lớn, một phát không thể thu hồi.
Ta run giọng hỏi: "Không phải ngươi đi công tác sao?"
Tạ Lan tùy ý lau nước trên mặt, khóe miệng gợi lên ý cười.
"Ta đi xe 7 tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng kịp." Hắn nhìn thoáng qua di động đắc ý nói.
Hắn đi tỉnh công tác, thời tiết quá kém, máy bay lại chậm chạp không đến liền tự mình mua vé tàu trở lại trong đêm.
Ánh mắt liếc qua bánh kem, tươi cười trên mặt Tạ Lan biến mất, nhăn mặt nói:
"Trời, chạy quá nhanh, bánh kem liền biến thành hình dạng này!"
Cái bánh kem kia rất khó ăn, bơ hòa tan thành một cục, còn hòa cả tuyết.
Nhưng ta lại cảm thấy đó là chiếc bánh ngọt nhất từ khi ta chào đời đến bây giờ.
Ta cầm bia ra, chúng ta đều không thích uống rượu vang đỏ hay rượu tây, dẫm lên cái rương, uống lên một chút bia
Cuối cùng, hắn hơi ngà ngà, trên mặt ửng đỏ, chỉ vào ta cười nhạo:
"Ngươi cfũng già đầu rồi mà sao còn ăn sinh nhật một mình? Thật không có tiền đồ!"
Ta trả lời lại một cách mỉa mai: "Liền cùng ngươi giống nhau, quạ đen đứng cạnh heo, chỉ nhìn thấy người khác đen mà không xem lại chính mình cũng đen."
Dừng một chút ta tiếp tục nói: "Ngươi kiên trì muốn tìm người phù hợp với 28 điều kia, khả năng là ngươi phải làm cẩu độc thân cả đời rồi."
Tạ Lan lần này vậy mà không phản bác ta.
Ngón tay thon dài nắm lon bia, lông mi buông xuống khẽ run.
Một lát sau, hắn cười.
Gió đêm thổi bay tóc đen, vài bông tuyết tan ở trước mắt hắn, trong suốt và ướt át.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn ta.
Con ngươi đen nhánh như có một loại ma lực, khiến ta không ngừng bị thu hút vào đó, ta thậm chí còn không thể khống chế ý thức của bản thân, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Tạ Lan chậm rãi tới gần, trên người hắn quanh quẩn mùi rượu.
Ta say đến rối tinh rối mù.
Ngay lúc ta cho rằng Tạ Lan muốn hôn ta, hẵn đã mở miệng, thanh âm trầm khàn như muốn câu hồn đoạt phách.
Ta chỉ cảm thấy linh hồn liền bị hắn câu mất. Rõ ràng đang là mùa đông khắc nghiệt mà ta lại toát mồ hôi.
Hắn nói:
"Lục Ninh, nếu ta 30 tuổi còn không tìm được người này, chúng ta liền cùng nhau chắp vá đi."
Trong nháy mắt ấy, tâm ta như pháo hoa nổ bùm, hận không thể ra ngoài chạy la hai vòng lớn.
Cuối cùng thì nhiều năm như vậy, tâm nguyện cũng thành hiện thực. Cái người ta theo đuổi 10 năm rốt cuộc sẽ thuộc về ta.
Hiện tại nghĩ lại, chỉ cảm thấy buồn cười lại có phần bi thương.
Hắn chỉ nhẹ nhàng, bâng quơ mà bố thí cho ta một vị trí thay thế bổ sung, ta liền vui vẻ đến cả đêm không ngủ.
Càng đáng buồn chính là, hiện giờ, vị trí ấy cũng không còn.
Ta đợi mười năm, không chờ được Tạ Lan.
Tạ Lan so với ta may mắn hơn.
Hắn đợi mười năm, rốt cuộc chờ được Phùng Tĩnh Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.