Chương 62: Có là chó thì cũng là chó cưng chứ không phải hạng chó hoang
Trần Như
17/07/2023
Hôm nay không chỉ là tiệc sinh nhật của Hách Liên Phương mà hai đình Hách Cao cũng muốn đính hôn trước cho hai người.
"Thật vui vì con gái tôi lại được mọi người quan tâm, quý mến như vậy. Không chỉ vì những món quà đắt giá này mà còn cả tấm lòng chân thành của mọi người ở trong đó khiến Hách Minh Hóa tôi rất vui. Nhân tiện đây tôi cũng muốn công khai mối hôn sự với Cao gia và con gái tôi đến mọi người." Bố của Hách Liên Phương cầm MC mà nói lớn.
Cao Lãnh nắm tay Hách Liên Phương cùng nhìn thẳng mọi người rồi nở một nụ cười ăn ý. Haha, người có tình sẽ luôn đến với nhau nhỉ.
"Chúc mừng Hách lão gia, Cao lão gia."
"Chúc mừng, chúc mừng."
"Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp như này mà không đến với nhau thì không phải là quá tiếc hay sao. Xin chúc mừng Hách lão gia, Hách phu nhân và Cao lão gia, Cao phu nhân."
"..." Từng đợt tiếng chúc mừng rầm rộ vang lên, Cao Lãnh quỳ gối xuống trước mặt Hách Liên Phương dịu dàng nhìn cô mà thổ lộ "Liên Phương, em có đồng ý lấy anh không?"
Giản Kiều nhìn mà rưng rưng nước mắt, cô thật sự rất cảm động trước tình cảm chân thành của hai người này. Nước mắt lăn xuống trên gò má thì có một bàn tay lau cho cô.
Hoắc Thẩm Dịch nói "Không lẽ phụ nữ toàn thích mấy kiểu này, nếu em cũng muốn như này thì tôi có thể làm hoành tráng gấp mấy lần đây."
'Hừ, đúng là bá đạo quá rồi đấy. Nhưng mà khoan đã...anh ta vừa nói cho mình những thứ thế này sao?' Lòng Giản Kiều như gợn sóng rồi rơi vào trầm mặc một lúc.
"Đây là niềm hạnh phúc nhất của đời người phụ nữ đấy, cô ấy có được người mình yêu thương ở cạnh. Còn tôi với anh chẳng là gì cả." Khi nói ra mấy lời này Giản Kiều có hơi buồn, cô cũng không biết bản thân bị làm sao nữa nên cùng Trương Miễu Miễu đi dạo quay khu vườn rộng lớn của Hách gia.
Thấy cô bạn mình có vẻ không vui lắm nên Trương Miễu Miễu hỏi dò "Hoắc Thẩm Dịch nói gì khiến cậu không vui à hay là nhìn thấy Trịnh Hy Hy nên khó chịu?"
Lắc đầu ngán ngẩm, Giản Kiều bước từng bước nặng nề trên thảm cỏ cạnh chiếc bể lớn. Trịnh Hy Hy cùng Lục Diễn Diễn không biết lại theo đuôi hai người ra đây từ lúc nào.
Lục Diễn Diễn giọng ghét bỏ "Cô cứ suốt ngày ăn bám anh Thẩm Dịch mà không thấy nhục sao? Mau cút khỏi anh ấy đi, cô nghĩ cô và anh ấy cùng thế giới?"
Đúng là thứ gì không tốt thì không mời cũng tự đến, bất lực thật sự Giản Kiều chẳng thèm đoái hoài hai người đó mà tiếp tục đi dạo.
"Ở bên cạnh Hoắc Thẩm Dịch mới được một năm thôi mà cô đã không còn phép lịch sự ha. Đúng là loại người chẳng ra gì mà." Trịnh Hy Hy thấy bản thân bị ngó lơ thì bắt đầu lộ bản tính thật.
Trương Miễu Miễu vùng vẫy khỏi tay Giản Kiều mà tính nói gì đó thì bị Giản Kiều cướp lời trước, cô không muốn lần nào cũng là bạn mình ra mặt trước.
"Còn hơn cô Trịnh đây nhiều suốt ngày bám lấy Hoắc Thẩm Dịch trái lại anh ấy có để ý đến cô không? Riêng tôi lại chẳng cần bám lấy anh ấy mà tự anh chạy theo tôi." Giản Kiều bình tĩnh lên tiếng.
'Cô ta ăn gan hùm sao, dám đáp trả lời mình như vậy cơ chứ. Cả đời này còn chưa ai dám như vậy với mình đâu, phải dạy cho cô ta một bài học mới được.' Lục Diễn Diễn và Trịnh Hy Hy đều có chung một suy nghĩ gần giống nhau. Là con cưng nên quen thói, khi bị nói thì không kiềm chế được.
"Cô là kiểu chó cậy chủ sao? Hoắc Thẩm Dịch cao cao tại thượng mà lại bám theo một người phụ nữ nghèo nàn, rách nát lại là con riêng như cô ư? Thật hài hước phải không Lục Diễn Diễn?" Trịnh Hy Hy mở miệng một câu, hai câu đều thể hiện sự khinh rẻ rõ rành rành với Giản Kiều.
Cũng không biết kiếp trước hai người có mối hận thù gì không mà kiếp này cứ gặp mặt là đấu tranh như vậy chứ.
Trương Miễu Miễu tức muốn điên rồi nhưng lại bị Giản Kiều cản lại nên cô cũng không xen vào nhưng lỡ mà đánh nhau thì xin phép được nhập cuộc.
"Nếu là chó thì cũng là chó cưng còn cô là chẳng xứng làm cho hoang của anh ấy cơ? Đến đây thôi tôi rất mất hứng rồi, hai cô cứ ở đây tận hưởng đi." Quay gót rồi đi trước sự tức giận của Trịnh Hy Hy và Lục Diễn Diễn.
Tinh mắt Trịnh Hy Hy nhìn thấy Hoắc Thẩm Dịch từ đằng xa nên cố ý chạy lên trước mặt Giản Kiều cố cầm lấy tay cô mà bày ra bộ mặt đáng thương.
Không nói không rằng mà tự đẩy mình rơi xuống chiếc hồ bên cạnh nhưng Giản Kiều cũng không may vấp phải chân của cô nữ minh tinh mà ngã nhào theo.
"A, Giản Kiều ngã xuống hồ rồi." Trương Miễu Miễu hét lên.
Hoắc Thẩm Dịch tưởng rằng bọn họ chỉ đang nói chuyện nên đã vào trong sảnh, Lục Diễn Diễn cũng hoảng theo mà chạy đi đâu không hay.
"Cứu, cứu...khó thở quá." Giản Kiều vẫy vẫy tay trên mặt nước, ngụp lên rồi lại ngụp xuống nước mấy lần.
Còn Trịnh Hy Hy thì biết bơi mà cứ cố giả vờ cầu cứu nhưng nhạc ở trong bữa tiệc kia quá to nên đã lấn át tiếng kêu của hai cô gái ngoài này.
Trương Miễu Miễu thấy bạn mình không ổn thì đầu phát sáng ý nghĩ chạy vào kêu Hoắc Thẩm Dịch. Muốn biết diễn biến tiếp theo thì hãy đón chờ nhé các bạn.
"Thật vui vì con gái tôi lại được mọi người quan tâm, quý mến như vậy. Không chỉ vì những món quà đắt giá này mà còn cả tấm lòng chân thành của mọi người ở trong đó khiến Hách Minh Hóa tôi rất vui. Nhân tiện đây tôi cũng muốn công khai mối hôn sự với Cao gia và con gái tôi đến mọi người." Bố của Hách Liên Phương cầm MC mà nói lớn.
Cao Lãnh nắm tay Hách Liên Phương cùng nhìn thẳng mọi người rồi nở một nụ cười ăn ý. Haha, người có tình sẽ luôn đến với nhau nhỉ.
"Chúc mừng Hách lão gia, Cao lão gia."
"Chúc mừng, chúc mừng."
"Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp như này mà không đến với nhau thì không phải là quá tiếc hay sao. Xin chúc mừng Hách lão gia, Hách phu nhân và Cao lão gia, Cao phu nhân."
"..." Từng đợt tiếng chúc mừng rầm rộ vang lên, Cao Lãnh quỳ gối xuống trước mặt Hách Liên Phương dịu dàng nhìn cô mà thổ lộ "Liên Phương, em có đồng ý lấy anh không?"
Giản Kiều nhìn mà rưng rưng nước mắt, cô thật sự rất cảm động trước tình cảm chân thành của hai người này. Nước mắt lăn xuống trên gò má thì có một bàn tay lau cho cô.
Hoắc Thẩm Dịch nói "Không lẽ phụ nữ toàn thích mấy kiểu này, nếu em cũng muốn như này thì tôi có thể làm hoành tráng gấp mấy lần đây."
'Hừ, đúng là bá đạo quá rồi đấy. Nhưng mà khoan đã...anh ta vừa nói cho mình những thứ thế này sao?' Lòng Giản Kiều như gợn sóng rồi rơi vào trầm mặc một lúc.
"Đây là niềm hạnh phúc nhất của đời người phụ nữ đấy, cô ấy có được người mình yêu thương ở cạnh. Còn tôi với anh chẳng là gì cả." Khi nói ra mấy lời này Giản Kiều có hơi buồn, cô cũng không biết bản thân bị làm sao nữa nên cùng Trương Miễu Miễu đi dạo quay khu vườn rộng lớn của Hách gia.
Thấy cô bạn mình có vẻ không vui lắm nên Trương Miễu Miễu hỏi dò "Hoắc Thẩm Dịch nói gì khiến cậu không vui à hay là nhìn thấy Trịnh Hy Hy nên khó chịu?"
Lắc đầu ngán ngẩm, Giản Kiều bước từng bước nặng nề trên thảm cỏ cạnh chiếc bể lớn. Trịnh Hy Hy cùng Lục Diễn Diễn không biết lại theo đuôi hai người ra đây từ lúc nào.
Lục Diễn Diễn giọng ghét bỏ "Cô cứ suốt ngày ăn bám anh Thẩm Dịch mà không thấy nhục sao? Mau cút khỏi anh ấy đi, cô nghĩ cô và anh ấy cùng thế giới?"
Đúng là thứ gì không tốt thì không mời cũng tự đến, bất lực thật sự Giản Kiều chẳng thèm đoái hoài hai người đó mà tiếp tục đi dạo.
"Ở bên cạnh Hoắc Thẩm Dịch mới được một năm thôi mà cô đã không còn phép lịch sự ha. Đúng là loại người chẳng ra gì mà." Trịnh Hy Hy thấy bản thân bị ngó lơ thì bắt đầu lộ bản tính thật.
Trương Miễu Miễu vùng vẫy khỏi tay Giản Kiều mà tính nói gì đó thì bị Giản Kiều cướp lời trước, cô không muốn lần nào cũng là bạn mình ra mặt trước.
"Còn hơn cô Trịnh đây nhiều suốt ngày bám lấy Hoắc Thẩm Dịch trái lại anh ấy có để ý đến cô không? Riêng tôi lại chẳng cần bám lấy anh ấy mà tự anh chạy theo tôi." Giản Kiều bình tĩnh lên tiếng.
'Cô ta ăn gan hùm sao, dám đáp trả lời mình như vậy cơ chứ. Cả đời này còn chưa ai dám như vậy với mình đâu, phải dạy cho cô ta một bài học mới được.' Lục Diễn Diễn và Trịnh Hy Hy đều có chung một suy nghĩ gần giống nhau. Là con cưng nên quen thói, khi bị nói thì không kiềm chế được.
"Cô là kiểu chó cậy chủ sao? Hoắc Thẩm Dịch cao cao tại thượng mà lại bám theo một người phụ nữ nghèo nàn, rách nát lại là con riêng như cô ư? Thật hài hước phải không Lục Diễn Diễn?" Trịnh Hy Hy mở miệng một câu, hai câu đều thể hiện sự khinh rẻ rõ rành rành với Giản Kiều.
Cũng không biết kiếp trước hai người có mối hận thù gì không mà kiếp này cứ gặp mặt là đấu tranh như vậy chứ.
Trương Miễu Miễu tức muốn điên rồi nhưng lại bị Giản Kiều cản lại nên cô cũng không xen vào nhưng lỡ mà đánh nhau thì xin phép được nhập cuộc.
"Nếu là chó thì cũng là chó cưng còn cô là chẳng xứng làm cho hoang của anh ấy cơ? Đến đây thôi tôi rất mất hứng rồi, hai cô cứ ở đây tận hưởng đi." Quay gót rồi đi trước sự tức giận của Trịnh Hy Hy và Lục Diễn Diễn.
Tinh mắt Trịnh Hy Hy nhìn thấy Hoắc Thẩm Dịch từ đằng xa nên cố ý chạy lên trước mặt Giản Kiều cố cầm lấy tay cô mà bày ra bộ mặt đáng thương.
Không nói không rằng mà tự đẩy mình rơi xuống chiếc hồ bên cạnh nhưng Giản Kiều cũng không may vấp phải chân của cô nữ minh tinh mà ngã nhào theo.
"A, Giản Kiều ngã xuống hồ rồi." Trương Miễu Miễu hét lên.
Hoắc Thẩm Dịch tưởng rằng bọn họ chỉ đang nói chuyện nên đã vào trong sảnh, Lục Diễn Diễn cũng hoảng theo mà chạy đi đâu không hay.
"Cứu, cứu...khó thở quá." Giản Kiều vẫy vẫy tay trên mặt nước, ngụp lên rồi lại ngụp xuống nước mấy lần.
Còn Trịnh Hy Hy thì biết bơi mà cứ cố giả vờ cầu cứu nhưng nhạc ở trong bữa tiệc kia quá to nên đã lấn át tiếng kêu của hai cô gái ngoài này.
Trương Miễu Miễu thấy bạn mình không ổn thì đầu phát sáng ý nghĩ chạy vào kêu Hoắc Thẩm Dịch. Muốn biết diễn biến tiếp theo thì hãy đón chờ nhé các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.