Chương 38: Hai cô vợ giận thật rồi
Trần Như
04/07/2023
"Đây không phải là cô em của Giản Trinh Trinh sao? Lần trước cô dám bỏ chạy thế lần này đến đây làm gì, hay là muốn phục tùng tôi rồi." Lưu Việt dùng giọng múa mép mà nói.
Chả hiểu sao lại khiến cả Giản Kiều lẫn Trương Miễu Miễu buồn nôn không kiềm được.
"Ông nói lại xem? Cô ấy là người của Hoắc Thẩm Dịch mà ông cũng dám với tới à, có vẻ như ông còn chưa biết cửa ngục ở đâu nhỉ?" Trương Miễu Miễu nhìn Lưu Việt mà nói, bên cạnh còn có cái tên Bạch Kiến Sinh õng ẻo, nũng nịu nữa. Đúng thật là muốn tảng cho anh ta một trận nhừ đòn.
Haha, thấy Hoắc Thẩm Dịch cùng Bạch Kiến Sinh ai nấy cũng say hết cả rồi thì làm sao mà đối phó được ông ta nữa. Giờ muốn làm gì chẳng phải dễ rồi sao, tất cả người ở đây đều là người của ông ta thì còn hại gì.
"Cùng lắm thì đêm nay tôi muốn thử mùi vị của cả hai cô, để xem xem người phụ nữ của Hoắc thiếu và Bạch thiếu như thế nào." Xoa xoa đôi bàn tay, khuôn mặt hiện lên vẻ biến thái mà nói.
Đúng lúc ở đây cũng có người của Hoắc Thẩm Dịch, may thay Giản Kiều thông minh cô đã bảo Quan Vũ đưa mình tới đây. Lại còn bố trí thêm ít vệ sĩ canh gác ở ngoài nữa, chỉ là để đề phòng Hoắc Thẩm Dịch có bị gì để mà đưa hắn về thôi. Nhưng nào ngờ Lưu Việt lại không biết trời cao đất dày là cái gì chứ.
"Quan Vũ, anh cho người đưa Hoắc Thẩm Dịch cùng Bạch Kiến Sinh ra xe trước đi. Còn Lưu tổng thì không phải thích làm chuyện đó sao, thế thì tôi cũng đành tuân theo mà tặng cho ông ít mĩ nam nha, để ông được nếm của lạ vậy." Giản Kiều gọi Quan Vũ vào rồi sắp xếp ổn thỏa một số chuyện.
Trương Miễu Miễu ngồi cạnh mà chỉ biết ôm bụng mà cười, lại không ngờ cô bạn mà mình quen bấy lâu nay lại ra tay độc ác đến vậy. Lại ép một ông già ôm mĩ nam ngủ thì tu di nòi giống mất thôi.
Lưu Việt cứ thế bị lôi đi, đêm nay chắc chắn ngủ ngon rồi đây.
…………………
Về đến biệt thự, Quan Vũ liền đỡ Hoắc Thẩm Dịch lên phòng còn Giản Kiều thì vẫn tinh ý nhờ quản gia Chung chuẩn bị ít canh giải rượu.
Bón cho hắn uống hết bát canh xong mà cô thấy người nhẹ nhõm hẳn cả ra. Đúng là không biết tạo nghiệp gì nữa, biết thế là cô chẳng thèm đến cái nơi đó mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt rồi.
Mà cũng may mà Giản Kiều tới kịp lúc chứ không cái người phụ nữ đó mà chạm vào Hoắc Thẩm Dịch thì cái bệnh sạch sẽ của hắn lại phát tác thì lại khổ cô chứ ai. Lần trước làm ơn còn mắc oán đấy thôi.
Ở một khía cạnh không gian khác, Bạch Kiến Sinh về đến nhà thì cứ mơ hồ mà ôm lấy Trương Miễu Miễu không chịu buông. Mỗi tắm nữa cũng kéo cô vào nhà tắm. Thật không hiểu đây là cố ý hay là thật nữa.
Rồi cả đêm anh ta cũng dày vò cô đến điên ra, ngủ cũng đòi được ôm thế rồi Trương Miễu Miễu phải đành chiều theo mà ngủ chung trên một chiếc giường.
Sáng sớm hôm sau, vì lúc tối uống say bí tỉ nên hai người đàn ông đều thức dậy khá muộn. Lại là cuối tuần nên Giản Kiều và Trương Miễu Miễu hẹn đến thư viện học từ rất sớm.
Chẳng quan tâm đến hai tên đàn ông ở nhà, Bạch Kiến Sinh thức dậy lò mò khắp nhà thì chỉ thấy bố mẹ mình lên tiếng hỏi han về tung tích Trương Miễu Miễu nhưng ai nấy đều không thèm trả lời anh.
Bỗng Đào Đào chạy đến, anh ngồi xuống mà bế cô bé lên. "Anh ơi, chị Miễu Miễu nói với em bảo anh đúng tìm chị ấy. Bây giờ chị ấy chỉ cần thấy anh thì chắc chắn không tha cho anh." Đào Đào chúm chím môi mà nói.
Cô bé còn nhỏ nên chẳng hiểu gì về mấy lời nói này cả, chỉ nghe người khác dặn dò ra sao thì nói thế thôi. Bạch Kiến Sinh xoa xoa đầu bé con rồi hứa một lúc nữa sẽ dẫn cô đi mua kẹo còn giờ thì đi tìm bố mẹ chơi đi đã.
Bên này Hoắc Thẩm Dịch cũng chưa dậy, hắn đang chìm trong giấc ngủ thì bị tiếng chuông của điện thoại báo thức.
"Muốn chết sao? Đừng phá hỏng giấc ngủ của tôi." Hoắc Thẩm Dịch ghét bỏ, giọng đầy tức giận mà chửi cái tên đầu dây bên kia.
"Ngủ cái đầu cậu đấy, Giản Kiều có ở nhà không?" Bạch Kiến Sinh cũng chẳng mấy nhẫn nhịn mà chửi lại cái tên đang ngủ kia.
"Không biết, cô ấy ở nhà hay không thì liên quan gì đến cậu." Hoắc Thẩm Dịch nói.
Bạch Kiến Sinh tức đến muốn nổ máu mà vào luôn chuyện chính "Bọn họ bỏ nhà ra đi rồi, đêm qua ai bảo cậu kéo tôi đi bar làm gì. Tìm một chỗ nào đó mà bàn công chuyện không được hả? Tại sao phải đến cái nơi không dành cho những người có vợ như tôi chứ, lại bị hại cho say như chết dở nữa."
Nghe đến đây thì Hoắc Thẩm Dịch mới bật người ngồi dậy, bây giờ hắn mới nhận ra là đêm qua rõ ràng là ở quán bar giờ lại nằm ở nhà rồi. Từng loạt kí ức lại trôi về, khiến hắn như được đánh thức hẳn khỏi giấc mộng.
"Chắc là đi học rồi, tuần sau thi học kì rồi. Trưa là về đó, bỏ nhà rồi biết đi đâu." Hoắc Thẩm Dịch vẫn bình tĩnh mà đắc ý nói.
Nghe thấy lời chắc chắn của anh bạn mình Bạch Kiến Sinh cũng phần nào yên tâm. Anh ta phải đi tắm cái đã, cái mùi rượu trên người vẫn rất nồng, lại còn phải đưa con bé Đào Đào đi siêu thị nữa.
Chả hiểu sao lại khiến cả Giản Kiều lẫn Trương Miễu Miễu buồn nôn không kiềm được.
"Ông nói lại xem? Cô ấy là người của Hoắc Thẩm Dịch mà ông cũng dám với tới à, có vẻ như ông còn chưa biết cửa ngục ở đâu nhỉ?" Trương Miễu Miễu nhìn Lưu Việt mà nói, bên cạnh còn có cái tên Bạch Kiến Sinh õng ẻo, nũng nịu nữa. Đúng thật là muốn tảng cho anh ta một trận nhừ đòn.
Haha, thấy Hoắc Thẩm Dịch cùng Bạch Kiến Sinh ai nấy cũng say hết cả rồi thì làm sao mà đối phó được ông ta nữa. Giờ muốn làm gì chẳng phải dễ rồi sao, tất cả người ở đây đều là người của ông ta thì còn hại gì.
"Cùng lắm thì đêm nay tôi muốn thử mùi vị của cả hai cô, để xem xem người phụ nữ của Hoắc thiếu và Bạch thiếu như thế nào." Xoa xoa đôi bàn tay, khuôn mặt hiện lên vẻ biến thái mà nói.
Đúng lúc ở đây cũng có người của Hoắc Thẩm Dịch, may thay Giản Kiều thông minh cô đã bảo Quan Vũ đưa mình tới đây. Lại còn bố trí thêm ít vệ sĩ canh gác ở ngoài nữa, chỉ là để đề phòng Hoắc Thẩm Dịch có bị gì để mà đưa hắn về thôi. Nhưng nào ngờ Lưu Việt lại không biết trời cao đất dày là cái gì chứ.
"Quan Vũ, anh cho người đưa Hoắc Thẩm Dịch cùng Bạch Kiến Sinh ra xe trước đi. Còn Lưu tổng thì không phải thích làm chuyện đó sao, thế thì tôi cũng đành tuân theo mà tặng cho ông ít mĩ nam nha, để ông được nếm của lạ vậy." Giản Kiều gọi Quan Vũ vào rồi sắp xếp ổn thỏa một số chuyện.
Trương Miễu Miễu ngồi cạnh mà chỉ biết ôm bụng mà cười, lại không ngờ cô bạn mà mình quen bấy lâu nay lại ra tay độc ác đến vậy. Lại ép một ông già ôm mĩ nam ngủ thì tu di nòi giống mất thôi.
Lưu Việt cứ thế bị lôi đi, đêm nay chắc chắn ngủ ngon rồi đây.
…………………
Về đến biệt thự, Quan Vũ liền đỡ Hoắc Thẩm Dịch lên phòng còn Giản Kiều thì vẫn tinh ý nhờ quản gia Chung chuẩn bị ít canh giải rượu.
Bón cho hắn uống hết bát canh xong mà cô thấy người nhẹ nhõm hẳn cả ra. Đúng là không biết tạo nghiệp gì nữa, biết thế là cô chẳng thèm đến cái nơi đó mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt rồi.
Mà cũng may mà Giản Kiều tới kịp lúc chứ không cái người phụ nữ đó mà chạm vào Hoắc Thẩm Dịch thì cái bệnh sạch sẽ của hắn lại phát tác thì lại khổ cô chứ ai. Lần trước làm ơn còn mắc oán đấy thôi.
Ở một khía cạnh không gian khác, Bạch Kiến Sinh về đến nhà thì cứ mơ hồ mà ôm lấy Trương Miễu Miễu không chịu buông. Mỗi tắm nữa cũng kéo cô vào nhà tắm. Thật không hiểu đây là cố ý hay là thật nữa.
Rồi cả đêm anh ta cũng dày vò cô đến điên ra, ngủ cũng đòi được ôm thế rồi Trương Miễu Miễu phải đành chiều theo mà ngủ chung trên một chiếc giường.
Sáng sớm hôm sau, vì lúc tối uống say bí tỉ nên hai người đàn ông đều thức dậy khá muộn. Lại là cuối tuần nên Giản Kiều và Trương Miễu Miễu hẹn đến thư viện học từ rất sớm.
Chẳng quan tâm đến hai tên đàn ông ở nhà, Bạch Kiến Sinh thức dậy lò mò khắp nhà thì chỉ thấy bố mẹ mình lên tiếng hỏi han về tung tích Trương Miễu Miễu nhưng ai nấy đều không thèm trả lời anh.
Bỗng Đào Đào chạy đến, anh ngồi xuống mà bế cô bé lên. "Anh ơi, chị Miễu Miễu nói với em bảo anh đúng tìm chị ấy. Bây giờ chị ấy chỉ cần thấy anh thì chắc chắn không tha cho anh." Đào Đào chúm chím môi mà nói.
Cô bé còn nhỏ nên chẳng hiểu gì về mấy lời nói này cả, chỉ nghe người khác dặn dò ra sao thì nói thế thôi. Bạch Kiến Sinh xoa xoa đầu bé con rồi hứa một lúc nữa sẽ dẫn cô đi mua kẹo còn giờ thì đi tìm bố mẹ chơi đi đã.
Bên này Hoắc Thẩm Dịch cũng chưa dậy, hắn đang chìm trong giấc ngủ thì bị tiếng chuông của điện thoại báo thức.
"Muốn chết sao? Đừng phá hỏng giấc ngủ của tôi." Hoắc Thẩm Dịch ghét bỏ, giọng đầy tức giận mà chửi cái tên đầu dây bên kia.
"Ngủ cái đầu cậu đấy, Giản Kiều có ở nhà không?" Bạch Kiến Sinh cũng chẳng mấy nhẫn nhịn mà chửi lại cái tên đang ngủ kia.
"Không biết, cô ấy ở nhà hay không thì liên quan gì đến cậu." Hoắc Thẩm Dịch nói.
Bạch Kiến Sinh tức đến muốn nổ máu mà vào luôn chuyện chính "Bọn họ bỏ nhà ra đi rồi, đêm qua ai bảo cậu kéo tôi đi bar làm gì. Tìm một chỗ nào đó mà bàn công chuyện không được hả? Tại sao phải đến cái nơi không dành cho những người có vợ như tôi chứ, lại bị hại cho say như chết dở nữa."
Nghe đến đây thì Hoắc Thẩm Dịch mới bật người ngồi dậy, bây giờ hắn mới nhận ra là đêm qua rõ ràng là ở quán bar giờ lại nằm ở nhà rồi. Từng loạt kí ức lại trôi về, khiến hắn như được đánh thức hẳn khỏi giấc mộng.
"Chắc là đi học rồi, tuần sau thi học kì rồi. Trưa là về đó, bỏ nhà rồi biết đi đâu." Hoắc Thẩm Dịch vẫn bình tĩnh mà đắc ý nói.
Nghe thấy lời chắc chắn của anh bạn mình Bạch Kiến Sinh cũng phần nào yên tâm. Anh ta phải đi tắm cái đã, cái mùi rượu trên người vẫn rất nồng, lại còn phải đưa con bé Đào Đào đi siêu thị nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.