Chương 82: Hôn lễ đầy nguy hiểm ngầm (p1)
Trần Như
30/07/2023
Hoắc Thẩm Dịch trở về nhà với khuôn mặt như được bôi trét ít than đen,
giọng nói khó chịu thể hiện ra ngoài quá rõ. Giản Kiều thì lại chỉ biết
nhịn cười, cô không ngờ cái người đàn ông mà trước đây cô luôn nghĩ là
tàn độc, lạnh lùng bấy nhiêu thì giờ đây khi lên cơn ghen lại dễ thương
đến thế.
Đúng là một bình giấm chua lớn mà, anh không nói không rằng gì với cô cả quãng đường về nhà rồi.
Thôi vậy để Giản Kiều mở lời trước "Không phải chứ, Hoắc thiếu của chúng ta lại biết ghen à?"
Haha, mở lời kiểu này cha con thằng nào cũng thêm phần tức chứ đừng nói là thay đổi sắc mặt từ dữ hóa lành gì đó.
Nhanh chân lên phòng có ý cắt đuôi Giản Kiều nhưng vừa đóng cửa thì lại ngủ thấy tiếng hét lên của cô "A."
Anh lo lắng lao ra rồi xem xét một lượt "Sao thế?"
"Haha, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng à. Em tưởng anh tính không nói chuyện nữa chứ!" Đúng là cầu được nhưng mà ước thì chẳng thấy.
'Lại dám lấy an nguy của bản thân ra làm trò đùa với mình à, nhóc này khá đấy.' Anh kéo cô vào phòng rồi cứ thế khóa trái cứa lại phòng việc cô có ý định tẩu thoát.
Anh ghìm chặt cô vào tường rồi xuống giọng "Tại sao lại trốn anh đi gặp cái tên họ Tần đó, hắn không tốt đẹp gì đâu."
"Anh ấy cũng không đến...ưm...nỗi." Giản Kiều chưa kịp hết câu thì đã bị chiếm lấy bờ môi rồi.
Anh không cho cô nói thêm một điều gì tốt để bao che cho người đàn khác đó trước mặt mình cả. Nhất là cái người tên Tần Bác Khâm kia.
"Từ nay không được nhắc đến anh ta, cũng không được đi gặp anh ta. Em gặp ai cũng được nhưng những tên đàn ông khác ngoài anh là không thể biết chưa?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với đôi mắt thâm sâu khó đoán nhưng trong phút chóc lại bị cô lật lại tình thế.
Không ngại hỏi lý do "Tại sao?"
Có người hỏi thì đương nhiên có người nghe và trả lời, Hoắc Thẩm Dịch ung dung văng ngôn ngữ "Tại vì em là người phụ nữ của anh, ngoại trừ anh ra thì mấy tên khác chỉ toàn có ý xấu với em thôi."
'Haha, làm như anh ấy không có ý xấu với mình vậy á. Cạn ngôn.' Giản Kiều chỉ thầm giữ kín trong đầu những dòng suy nghĩ đánh giá qua câu nói của người đàn ông đối diện.
Chắc như đinh đóng cột rồi, Giản Kiều là của anh và anh sẽ không để ai có cơ hội tiếp xúc quá lâu với cô. Chắc là từ nay đi đâu cũng dàn xếp một hàng vệ sĩ quá.
………
Cũng đến ngày kết hôn của Giản Trinh Trinh rồi, cả Trương Miễu Miễu và Giản Kiều đều nhận được thiệp mời dự tiệc.
Cả tuần nay cũng không mấy khi Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh ở nhà, hai người đó hôm nay chắc sẽ không đi theo hai cô.
"Alo Kiều, cậu chuẩn bị chu đáo tí. Mấy lần cậu đi dự tiệc bọn họ đều nhắm vào cậu thôi. Dù là ở trong nước cái danh của Hoắc Thẩm Dịch cũng khiến bọn họ khá sợ nhưng nếu cậu mà xảy ra chuyện gì thật thì người đàn ông đó sẽ đại khai sát giới mất." Trương Miễu Miễu trịnh trọng nhắc nhở cô bạn của mình.
Giản Kiều lần này cũng có dự cảm không mấy lành cho lắm, từ sáng lòng ngực đã nhói đến giờ rồi. Nhưng biết làm sao được, cũng đâu thể trốn tránh cả đời.
"Ừ, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Tí đi chung xe với tớ đi, Hoắc Thẩm Dịch không đưa tớ đi nhưng vẫn sắp xếp Quan Vũ lái xe rồi theo cạnh mình mọi lúc." Giản Kiều nói.
"Oke." Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai cô nhóc nhà Hoắc Bạch.
Có lẽ điều họ đoán sẽ xảy ra hoặc được ngăn cản kịp thời?
Lần này Giản Trinh Trinh lấy địa điểm tổ chức hôn lễ là ở gần biển, một quang cảnh thiên nhiên rộng lớn mà ngập tràn hương vị bình yên.
Các khách mời chủ yếu là các thương nhân thường xuyên hợp tác giữa hai nhà với nhau. Giản Kiều và Trương Miễu Miễu được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu cũng chính là hàng ghế đại diện cho người thân, người quen.
Trên lễ đường, Giản Việt Bằng nắm tay cô con gái yêu của mình mà tiến bước đến gần chàng rể Lăng Tuấn.
Bộ máy trắng tinh cùng bó hoa tươi thắm đỏ hòng càng tôn lên một phần nào của sự rực rỡ. Lăng Tuấn nhìn Giản Trinh Trinh với anh mắt thâm tình có lẽ bởi vì anh ta chưa từng được thấy bộ mặt thật của cô ta.
Hoặc là thấy rồi nhưng vì cái vẻ đẹp trước mắt làm mờ sự lựa chọn
Sau khi đọc xong lời thề trời cũng trưa hẳn mọi người dần tiến lên chiếc du thuyền đã được sắp đặt và chờ đợi từ lúc nào.
Trịnh Hy Hy không xuất hiện trước mặt của Giản Kiều mà chỉ thầm đứng từ xa quan sát mọi nhất cử nhất động của cô.
"Haha, Giản Kiều à Giản Kiều lần này không có Hoắc Thẩm Dịch để xem còn ai cứu được cô." Trịnh Hy Hy cười lên một tiếng đầy man rợ và nguy hiểm.
Giản Trinh Trinh bỗng xuất hiện từ đằng sau "Dù Hoắc Thẩm Dịch không tới thì chưa chắc kế hoạch này đã thành công đâu."
"Cô có ý gì? Không lẽ định bỏ giữa chừng à." Trịnh Hy Hy hét lên đầy sự tức giận trong người nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh nhanh.
May mà còn có kế hoạch B, dù không có sự giúp đỡ của Giản Kiều thì cô ta cũng sẽ làm gì đó với Giản Kiều thôi.
Đúng là một bình giấm chua lớn mà, anh không nói không rằng gì với cô cả quãng đường về nhà rồi.
Thôi vậy để Giản Kiều mở lời trước "Không phải chứ, Hoắc thiếu của chúng ta lại biết ghen à?"
Haha, mở lời kiểu này cha con thằng nào cũng thêm phần tức chứ đừng nói là thay đổi sắc mặt từ dữ hóa lành gì đó.
Nhanh chân lên phòng có ý cắt đuôi Giản Kiều nhưng vừa đóng cửa thì lại ngủ thấy tiếng hét lên của cô "A."
Anh lo lắng lao ra rồi xem xét một lượt "Sao thế?"
"Haha, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng à. Em tưởng anh tính không nói chuyện nữa chứ!" Đúng là cầu được nhưng mà ước thì chẳng thấy.
'Lại dám lấy an nguy của bản thân ra làm trò đùa với mình à, nhóc này khá đấy.' Anh kéo cô vào phòng rồi cứ thế khóa trái cứa lại phòng việc cô có ý định tẩu thoát.
Anh ghìm chặt cô vào tường rồi xuống giọng "Tại sao lại trốn anh đi gặp cái tên họ Tần đó, hắn không tốt đẹp gì đâu."
"Anh ấy cũng không đến...ưm...nỗi." Giản Kiều chưa kịp hết câu thì đã bị chiếm lấy bờ môi rồi.
Anh không cho cô nói thêm một điều gì tốt để bao che cho người đàn khác đó trước mặt mình cả. Nhất là cái người tên Tần Bác Khâm kia.
"Từ nay không được nhắc đến anh ta, cũng không được đi gặp anh ta. Em gặp ai cũng được nhưng những tên đàn ông khác ngoài anh là không thể biết chưa?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với đôi mắt thâm sâu khó đoán nhưng trong phút chóc lại bị cô lật lại tình thế.
Không ngại hỏi lý do "Tại sao?"
Có người hỏi thì đương nhiên có người nghe và trả lời, Hoắc Thẩm Dịch ung dung văng ngôn ngữ "Tại vì em là người phụ nữ của anh, ngoại trừ anh ra thì mấy tên khác chỉ toàn có ý xấu với em thôi."
'Haha, làm như anh ấy không có ý xấu với mình vậy á. Cạn ngôn.' Giản Kiều chỉ thầm giữ kín trong đầu những dòng suy nghĩ đánh giá qua câu nói của người đàn ông đối diện.
Chắc như đinh đóng cột rồi, Giản Kiều là của anh và anh sẽ không để ai có cơ hội tiếp xúc quá lâu với cô. Chắc là từ nay đi đâu cũng dàn xếp một hàng vệ sĩ quá.
………
Cũng đến ngày kết hôn của Giản Trinh Trinh rồi, cả Trương Miễu Miễu và Giản Kiều đều nhận được thiệp mời dự tiệc.
Cả tuần nay cũng không mấy khi Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh ở nhà, hai người đó hôm nay chắc sẽ không đi theo hai cô.
"Alo Kiều, cậu chuẩn bị chu đáo tí. Mấy lần cậu đi dự tiệc bọn họ đều nhắm vào cậu thôi. Dù là ở trong nước cái danh của Hoắc Thẩm Dịch cũng khiến bọn họ khá sợ nhưng nếu cậu mà xảy ra chuyện gì thật thì người đàn ông đó sẽ đại khai sát giới mất." Trương Miễu Miễu trịnh trọng nhắc nhở cô bạn của mình.
Giản Kiều lần này cũng có dự cảm không mấy lành cho lắm, từ sáng lòng ngực đã nhói đến giờ rồi. Nhưng biết làm sao được, cũng đâu thể trốn tránh cả đời.
"Ừ, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Tí đi chung xe với tớ đi, Hoắc Thẩm Dịch không đưa tớ đi nhưng vẫn sắp xếp Quan Vũ lái xe rồi theo cạnh mình mọi lúc." Giản Kiều nói.
"Oke." Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai cô nhóc nhà Hoắc Bạch.
Có lẽ điều họ đoán sẽ xảy ra hoặc được ngăn cản kịp thời?
Lần này Giản Trinh Trinh lấy địa điểm tổ chức hôn lễ là ở gần biển, một quang cảnh thiên nhiên rộng lớn mà ngập tràn hương vị bình yên.
Các khách mời chủ yếu là các thương nhân thường xuyên hợp tác giữa hai nhà với nhau. Giản Kiều và Trương Miễu Miễu được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu cũng chính là hàng ghế đại diện cho người thân, người quen.
Trên lễ đường, Giản Việt Bằng nắm tay cô con gái yêu của mình mà tiến bước đến gần chàng rể Lăng Tuấn.
Bộ máy trắng tinh cùng bó hoa tươi thắm đỏ hòng càng tôn lên một phần nào của sự rực rỡ. Lăng Tuấn nhìn Giản Trinh Trinh với anh mắt thâm tình có lẽ bởi vì anh ta chưa từng được thấy bộ mặt thật của cô ta.
Hoặc là thấy rồi nhưng vì cái vẻ đẹp trước mắt làm mờ sự lựa chọn
Sau khi đọc xong lời thề trời cũng trưa hẳn mọi người dần tiến lên chiếc du thuyền đã được sắp đặt và chờ đợi từ lúc nào.
Trịnh Hy Hy không xuất hiện trước mặt của Giản Kiều mà chỉ thầm đứng từ xa quan sát mọi nhất cử nhất động của cô.
"Haha, Giản Kiều à Giản Kiều lần này không có Hoắc Thẩm Dịch để xem còn ai cứu được cô." Trịnh Hy Hy cười lên một tiếng đầy man rợ và nguy hiểm.
Giản Trinh Trinh bỗng xuất hiện từ đằng sau "Dù Hoắc Thẩm Dịch không tới thì chưa chắc kế hoạch này đã thành công đâu."
"Cô có ý gì? Không lẽ định bỏ giữa chừng à." Trịnh Hy Hy hét lên đầy sự tức giận trong người nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh nhanh.
May mà còn có kế hoạch B, dù không có sự giúp đỡ của Giản Kiều thì cô ta cũng sẽ làm gì đó với Giản Kiều thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.