Chương 67: Sự thèm khát lâu ngày (P2-h+)
Trần Như
21/07/2023
Hoắc Thẩm Dịch đúng là điên rồi, hắn không muốn Giản Kiều sống nữa hay sao mà cứ cuốn lẫy lưỡi cô lâu đến vậy chứ.
"Ưm...m" Tiếng rên rỉ khao khát được vang lên trong hư vô để cho Hoắc Thẩm Dịch nghe thấy lại bị dập tắt ngay.
Hắn không kiềm chế được cậu trai của mình nữa mà bắt đầu mạnh bạo xé toạc chiếc váy rỗng mỏng manh, gặp gió là bị cuốn bay trên người cô nhóc.
Chiếc khăn tắm cuốn ngang hông cũng được vứt xuống sàn một cách tàn nhẫn nhất có thể. Hai thân hình trần truồng, một nam một nữ đêm kia làm chuyện ân ân ái ái mà không ai biết đúng kiểu 'vụng trộm có thể giấu.'
"Tôi muốn cái thứ trong trắng đó của em, có đồng ý không?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn Giản Kiều với ánh mắt khao khát chiếm hữu.
"..." Giản Kiều im lặng một lúc rồi quay mặt đi hướng khác mà phát âm nho nhỏ từng tiếng "Ừm..."
Nhỏ nhẹ đến thế sao, từ khi nào cô lại dâng hiến bản thân mình như thế này? Hay là do có thuốc tránh thai nên cô mới yên tâm như vậy?
Hắn lật úp người cô lại, đôi môi ấm áp cứ thế đánh dấu hết chỗ này qua chỗ khác trên tấm lưng trắng nõn nà kia.
"A...ưm." Cố cắn răng la lết, đây là cô tình nguyện chứ không phải hắn ép buộc nên hắn cứ tùy ý.
Bên dưới ngày một căng to lên khiến người đàn ông dần mất kiếm soát mag đưa cái ấy vào bên trong cái nơi ẩm ướt như một hang động đầy bí hiểm.
Bàn tay to thô ráp không yên thân chuyển qua phía trước hai búp hoa nở rộ, căng tròn. Nắn nắn, xoa xoa đầy sự nhiệt tình.
Người cô vì đau mà cong lên như một nàng tôm sắp tới sẽ búng đi rất xa. Từng tiếng "A..." rồi lại "Ưm...m" càng tạo cho không gian thêm phần nào tà mị.
"Đau không? Nếu không chịu được thì cứ nói tôi sẽ dừng lại." Hoắc Thẩm Dịch nói nhỏ bên tai của Giản Kiều.
Nhưng giờ đây cô nào còn sức để mà đáp trả lời hắn nữa chứ, mệt sắp lử cả người ra rồi.
'Người đàn ông này đang cố kiềm chế sự sung mãn của mình sao? Có vẻ lần này không mạnh bạo như lần trước, lại còn quan tâm mình có đau hay không nữa.' Trong tiềm thức của cô gái nhỏ hiện lên dòng suy nghĩ đầy nghi hoặc.
Không thấy Giản Kiều mở lời hắn mới nhẹ nhàng rút cái anh bạn của mình ra, lật người cô lại. Ngước nhìn ánh mắt đầy sự mệt mỏi của cô nhóc hắn lại bất giác hôn lên trán cô.
Cúi xuống chiếc xương quai xanh mảnh mai cắn nhẹ một cái rồi nằm cạnh Giản Kiều. Hắn kéo chăn đắp lên người cô rồi ôm vào lòng.
Thế là trận chiến kết thúc rồi sao? Giản Kiều cũng khá bất ngờ vì nhìn trạng thái kiềm chế của Hoắc Thẩm Dịch là biết hắn còn chưa đáp ứng được sự sung sức của bản thân.
Nhưng mà kệ cô cứ ngủ đã, quá là mệt rồi hơi đâu nữa mà suy nghĩ. Hoắc Thẩm Dịch thấy cô nhóc cứ thế mà ngủ hắn quả thực phải lên tiếng "Hừ, kĩ năng còn rất kém, chắc chắn phải rèn luyện nhiều hơn mới được."
……………
Mặt trời vừa hé mắt là Hoắc Thẩm Dịch đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho Giản Kiều rồi. Mấy người giúp việc cũng lạc hồn lạc vía mà vội vội vàng vàng, hoảng loạn giúp anh chuẩn bị một tay nhưng lại bị ngăn lại.
"Tôi để bữa sáng của Giản Kiều trên bàn, khi nào cô ấy dậy thì hâm nóng lại cho cô ấy ăn biết chưa. Trưa nay bảo Giản Kiều mang đồ cô ấy nấu đến công ty cho tôi." Hoắc Thẩm Dịch liếc mắt nhìn Hạ Vy nói mấy câu rồi mặc vest đi làm.
Hạ Vy vội dạ dạ vâng vâng nghe theo lời dặn của vị thiếu gia này.
Tiếng xe bừ rừm dưới sân với tiếng động khởi chạy máy vừa hay đã làm cho Giản Kiều thức giấc. Cô nhấc cái thân thể nhức mỏi, mà bên dưới lại không đau mấy như lúc trước từng bước tiến về phía nhà tắm.
Lần này cô nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chọn việc từ bỏ uống thuốc tránh thai đi. Vì bác sĩ từng khuyên cô nếu cứ uống vị thuốc này quá nhiều lần thì tương lai chắc chắn có quan hệ bao nhiêu lần cũng khó có được con.
Thôi thì nếu mà có con cùng Hoắc Thẩm Dịch thì cô sẽ quyết tâm chinh phục được trái tim hắn, để xây dựng một gia đình hạnh phúc cho con cái.
Đi xuống phòng bếp xem xem thức ăn lúc sang còn không thì trước mắt cô lại hiện ra một bàn đồ ăn đẹp mắt, lại còn thơm và có vẻ đang nóng.
Hạ Vy không biết từ đâu xuất hiện từ đằng sau rời lên tiếng "Thiếu gia cất công cả buổi để chuẩn bị đồ ăn sáng cho em trước khi đi làm đấy. Đúng là hai người bắt đầu càng lúc càng thân thiết rồi nha, thiếu gia hình như là thích em rồi đấy."
Giản Kiều đột nhiên bị dọa sợ vì Hạ Vy cứ thích bất thình lình xuất hiện sau lưng người khác như này.
"Không đâu, anh ta làm sao mà thích em được nhưng mà nếu anh ta đã có tâm như này thì em cũng sẽ miễn cưỡng ăn thôi." Giản Kiều chu môi nói.
À xém tí quên mất là còn có lời dặn của Hoắc Thẩm Dịch, Hạ Vy nhanh miệng nói "Thiếu gia còn bảo em làm đồ ăn trưa mang đến công ty cho cậu ấy nữa, đừng quên nhé. Chị đi làm việc đã."
Phụt! Thật quá bất ngờ. Cô thầm nghĩ 'Không lẽ là lấy một đổi một sao? Nấu bữa sáng cho mình rồi bắt mình nấu bữa trưa cho anh ta, chiêu này là phong cách của tên đàn ông chết tiệt này sao?'
Ở một nơi nào đó trong thành phố lại có người nhột, mà hắt xì liên tục. Hắn thật sự không biết được người mắng mỏ hắn là Giản Kiều nên cứ văng lời đòi giết người dám xúc phạm hắn - cũng chính là cô nhóc ở nhà.
"Ưm...m" Tiếng rên rỉ khao khát được vang lên trong hư vô để cho Hoắc Thẩm Dịch nghe thấy lại bị dập tắt ngay.
Hắn không kiềm chế được cậu trai của mình nữa mà bắt đầu mạnh bạo xé toạc chiếc váy rỗng mỏng manh, gặp gió là bị cuốn bay trên người cô nhóc.
Chiếc khăn tắm cuốn ngang hông cũng được vứt xuống sàn một cách tàn nhẫn nhất có thể. Hai thân hình trần truồng, một nam một nữ đêm kia làm chuyện ân ân ái ái mà không ai biết đúng kiểu 'vụng trộm có thể giấu.'
"Tôi muốn cái thứ trong trắng đó của em, có đồng ý không?" Hoắc Thẩm Dịch nhìn Giản Kiều với ánh mắt khao khát chiếm hữu.
"..." Giản Kiều im lặng một lúc rồi quay mặt đi hướng khác mà phát âm nho nhỏ từng tiếng "Ừm..."
Nhỏ nhẹ đến thế sao, từ khi nào cô lại dâng hiến bản thân mình như thế này? Hay là do có thuốc tránh thai nên cô mới yên tâm như vậy?
Hắn lật úp người cô lại, đôi môi ấm áp cứ thế đánh dấu hết chỗ này qua chỗ khác trên tấm lưng trắng nõn nà kia.
"A...ưm." Cố cắn răng la lết, đây là cô tình nguyện chứ không phải hắn ép buộc nên hắn cứ tùy ý.
Bên dưới ngày một căng to lên khiến người đàn ông dần mất kiếm soát mag đưa cái ấy vào bên trong cái nơi ẩm ướt như một hang động đầy bí hiểm.
Bàn tay to thô ráp không yên thân chuyển qua phía trước hai búp hoa nở rộ, căng tròn. Nắn nắn, xoa xoa đầy sự nhiệt tình.
Người cô vì đau mà cong lên như một nàng tôm sắp tới sẽ búng đi rất xa. Từng tiếng "A..." rồi lại "Ưm...m" càng tạo cho không gian thêm phần nào tà mị.
"Đau không? Nếu không chịu được thì cứ nói tôi sẽ dừng lại." Hoắc Thẩm Dịch nói nhỏ bên tai của Giản Kiều.
Nhưng giờ đây cô nào còn sức để mà đáp trả lời hắn nữa chứ, mệt sắp lử cả người ra rồi.
'Người đàn ông này đang cố kiềm chế sự sung mãn của mình sao? Có vẻ lần này không mạnh bạo như lần trước, lại còn quan tâm mình có đau hay không nữa.' Trong tiềm thức của cô gái nhỏ hiện lên dòng suy nghĩ đầy nghi hoặc.
Không thấy Giản Kiều mở lời hắn mới nhẹ nhàng rút cái anh bạn của mình ra, lật người cô lại. Ngước nhìn ánh mắt đầy sự mệt mỏi của cô nhóc hắn lại bất giác hôn lên trán cô.
Cúi xuống chiếc xương quai xanh mảnh mai cắn nhẹ một cái rồi nằm cạnh Giản Kiều. Hắn kéo chăn đắp lên người cô rồi ôm vào lòng.
Thế là trận chiến kết thúc rồi sao? Giản Kiều cũng khá bất ngờ vì nhìn trạng thái kiềm chế của Hoắc Thẩm Dịch là biết hắn còn chưa đáp ứng được sự sung sức của bản thân.
Nhưng mà kệ cô cứ ngủ đã, quá là mệt rồi hơi đâu nữa mà suy nghĩ. Hoắc Thẩm Dịch thấy cô nhóc cứ thế mà ngủ hắn quả thực phải lên tiếng "Hừ, kĩ năng còn rất kém, chắc chắn phải rèn luyện nhiều hơn mới được."
……………
Mặt trời vừa hé mắt là Hoắc Thẩm Dịch đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho Giản Kiều rồi. Mấy người giúp việc cũng lạc hồn lạc vía mà vội vội vàng vàng, hoảng loạn giúp anh chuẩn bị một tay nhưng lại bị ngăn lại.
"Tôi để bữa sáng của Giản Kiều trên bàn, khi nào cô ấy dậy thì hâm nóng lại cho cô ấy ăn biết chưa. Trưa nay bảo Giản Kiều mang đồ cô ấy nấu đến công ty cho tôi." Hoắc Thẩm Dịch liếc mắt nhìn Hạ Vy nói mấy câu rồi mặc vest đi làm.
Hạ Vy vội dạ dạ vâng vâng nghe theo lời dặn của vị thiếu gia này.
Tiếng xe bừ rừm dưới sân với tiếng động khởi chạy máy vừa hay đã làm cho Giản Kiều thức giấc. Cô nhấc cái thân thể nhức mỏi, mà bên dưới lại không đau mấy như lúc trước từng bước tiến về phía nhà tắm.
Lần này cô nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chọn việc từ bỏ uống thuốc tránh thai đi. Vì bác sĩ từng khuyên cô nếu cứ uống vị thuốc này quá nhiều lần thì tương lai chắc chắn có quan hệ bao nhiêu lần cũng khó có được con.
Thôi thì nếu mà có con cùng Hoắc Thẩm Dịch thì cô sẽ quyết tâm chinh phục được trái tim hắn, để xây dựng một gia đình hạnh phúc cho con cái.
Đi xuống phòng bếp xem xem thức ăn lúc sang còn không thì trước mắt cô lại hiện ra một bàn đồ ăn đẹp mắt, lại còn thơm và có vẻ đang nóng.
Hạ Vy không biết từ đâu xuất hiện từ đằng sau rời lên tiếng "Thiếu gia cất công cả buổi để chuẩn bị đồ ăn sáng cho em trước khi đi làm đấy. Đúng là hai người bắt đầu càng lúc càng thân thiết rồi nha, thiếu gia hình như là thích em rồi đấy."
Giản Kiều đột nhiên bị dọa sợ vì Hạ Vy cứ thích bất thình lình xuất hiện sau lưng người khác như này.
"Không đâu, anh ta làm sao mà thích em được nhưng mà nếu anh ta đã có tâm như này thì em cũng sẽ miễn cưỡng ăn thôi." Giản Kiều chu môi nói.
À xém tí quên mất là còn có lời dặn của Hoắc Thẩm Dịch, Hạ Vy nhanh miệng nói "Thiếu gia còn bảo em làm đồ ăn trưa mang đến công ty cho cậu ấy nữa, đừng quên nhé. Chị đi làm việc đã."
Phụt! Thật quá bất ngờ. Cô thầm nghĩ 'Không lẽ là lấy một đổi một sao? Nấu bữa sáng cho mình rồi bắt mình nấu bữa trưa cho anh ta, chiêu này là phong cách của tên đàn ông chết tiệt này sao?'
Ở một nơi nào đó trong thành phố lại có người nhột, mà hắt xì liên tục. Hắn thật sự không biết được người mắng mỏ hắn là Giản Kiều nên cứ văng lời đòi giết người dám xúc phạm hắn - cũng chính là cô nhóc ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.