Chương 80: Tần bác khâm và mấy lần gặp mặt
Trần Như
30/07/2023
"Cơm, canh nóng hổi đến rồi đây. Mọi người mau rửa tay rồi ăn thôi."
Giản Kiều như tràn trề năng lượng tích cực trong người, cô còn tự tay
chuẩn bị một buổi sáng đầy mùi hương thơm ngon.
Trương Miễu Miễu đi theo sau cứ thầm cười khúc khích, cô không ngờ tâm trạng của Giản Kiều ngày càng tốt lên như vậy. Có lẽ là vì có tình yêu mới đang dần lớn lên trong người cô, thức tỉnh ý thức được làm mẹ của một người phụ nữ.
Hoắc Thẩm Dịch nhìn thấy cô nhóc nhà mình bưng canh nóng đến gần thì liền tiến đến bưng giúp cô. Anh không sợ mình bỏng mà chỉ sợ làm cô bị thương.
"Lần sau gọi người khác làm mấy việc này đi, lỡ may không cẩn thận đổ ra người thì rách việc." Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với ánh mắt trong đó vừa có sự trách móc lẫn quan tâm.
Nụ cười dần hiện lên trên khóe miệng của người con gái, Hoắc Thiếu Khanh lúc trước không ưng ý gì cô cũng thầm mở lòng chấp nhận người chị dâu này. truyện tiên hiệp hay
"Nhanh ăn khi còn nóng đi mọi người, để nguội rồi mất ngon. Nếu có gì không vừa ý thì mọi người cứ nói thẳng ra." Ngỏ lời mong được thông cảm trước, Giản Kiều cũng muốn có được những câu nhận xét thật lòng về khả năng bếp núc của bản thân.
Nhìn có vẻ Hoắc Thẩm Dịch không vừa lòng nếu có tên nào dám chê đâu, anh cũng không ngại mà đá văng cái tên dám nói nhiều lời về bữa ăn này.
………
Bận lo toan cho hôn sự của mình mà xém tí Giản Trinh Trinh cũng quên mất cái bẫy đặt sẵn cho cô em gái Giản Kiều.
"Chuẩn bị tới đâu rồi?" Một giọng nói từ đầu dây đối diện truyền đến nơi màng nghĩ sâu thẳm.
Giản Trinh Trinh cười nham hiểm, miệng lưỡi đưa qua đưa lại những ngôn từ thoăn thoắt "Cô Trịnh cứ yên tâm, kế hoạch đã định thì làm sao mà tôi có thể quên cho được."
'Hừ, con ả này cứ muốn làm lễ kết hôn của mình loạn lên à. Để xem mình có chơi cô ta một vố hay không? Minh tinh, diễn viên công chúng gì chứ, thâm độc thế này mà cũng đòi có nhiều fan hâm mộ à? Phải cho cô ta trải nghiệm việc nằm gai nếm mật cô ta mới hiểu được.'
Loạt suy nghĩ cứ nhảy qua nhảy lại trong đầu của Giản Trinh Trinh, cô ta thật sự sẽ đi theo sự chỉ dẫn của Trịnh Hy Hy?
"Mong cô Giản đây không làm tôi thất vọng, hẹn gặp lại vào ngày lễ vu quy." Trịnh minh tính đúng là mồm miệng giảo quyệt, cố rót những câu nói êm ả vào tai của Giản Trinh Trinh chỉ để đạt được mục đích của mình.
………
Sau bữa sáng, Giản Kiều lại nhận được tin nhắn của một số lạ. Sau một hồi hỏi chuyện cô mới nhận ra đây là cái người đàn ông lúc trước mình va phải ở trong trung tâm thương mại.
Trương Miễu Miễu nghe tin Tần Bác Khâm muốn hẹn cô và Giản Kiều ra ngoài ăn tối thì liền háo hức sửa soạn.
Lại một ngày không có sự kìm hãm của Bạch Kiến Sinh và Hoắc Thẩm Dịch hai cô nàng cũng không cần phải sợ hãi khi đi gặp chàng trai trẻ kia.
"Miễu Miễu, chỉ là đi ăn thì cậu có cần phải mặc như này không?" Giản Kiều mắt chữ a mồm chữ o không thể tả nỗi bộ đồ sang chảnh, đậm chất tiểu thư mà phức tạp trên người của cô bạn mình.
Thật là nằm ngoài tưởng tượng, riêng Giản Kiều thì cô không chăm chút về vẻ ngoài cho lắm. Có tận mấy tủ đồ nhưng mấy khi khoác lên mình là bao, ít khi ra ngoài đã đành ở nhà thì mặc bình thường là điều không có gì để đàm phán cả.
Còn Trương Miễu Miễu thì lại là thành phần con gái thuộc kiểu lạnh lùng, ngang ngược nhưng gặp trai đẹp thì không bình ổn được. Lấy một ví dụ chính là ngày hôm nay đây, có mấy khi thấy cô mặc váy kiểu tiểu thư, công chúa gì đâu.
Thì cũng chỉ có Tần Bác Khâm mới làm cô động lòng đến thế thôi.
"Nhanh đi Kiều Kiều, chúng ta tranh thủ lúc mấy tên đàn ông đó chưa về mà chuồn lẹ thôi. Chứ không để Hoắc Thẩm Dịch với Bạch Kiến Sinh biết thì tớ cũng không biết từ nay mình còn được tự do hay không." Ngập ngừng lo sợ sẽ mất quyền hạn tự do, bố mẹ chồng vừa đi trăng mật hưởng tuổi già chưa lâu. Đào Đào có người giúp việc thân cận trông nom rồi, cô phải tranh thủ thời gian rong ruổi đôi chút.
"Thì cứ nói thẳng là đi gặp bạn bè bình thường là được mà, Hoắc Thẩm Dịch với cả Bạch Kiến Sinh cũng không dám làm gì đâu." Giản trấn an tinh thần phần nào đó của Trương Miễu Miễu.
Mấy tiếng sau, hai người đi đến điểm hẹn thì Tần Bác Khâm chờ sẵn ở một căn phòng.
"Hi, nhanh ngồi đi, hai người muốn ăn gì thì gọi đi đừng khách sáo." Tần Bác Khâm đúng chuẩn gu của Trương Miễu Miễu mà, vừa ga lăng lại hào phóng đến mức khiến người ta mê mẩn.
Trương Miễu Miễu thì e thẹn chỉ đưa mắt nhờ Giản Kiều gọi món thay, cũng may mà hai người khá hiểu nhau.
"Anh Bác Khâm, để anh chờ lâu như vậy chúng tôi thật sự rất ngại. Hay là lần này để tôi mời cho." Giản Kiều lịch sự nói.
Cười gượng Trương Miễu Miễu hùa theo "Anh sống ở Mĩ từ nhỏ, nếu có gì không quen với nơi đây thì có thể hỏi chúng tôi. Thật sự không ngại được hỏi đâu."
"Haha, cảm ơn hai cô nhưng tôi là đàn ông thì không thể để con gái trả tiền được. Với lại mặc dù sinh sống ở Mĩ nhưng tôi cũng thường xuyên ghé qua Trung Hoa rất nhiều vì công việc tư." Tần Bác Khâm buông lời một cách nhẹ nhàng, thấu tình đạt lý.
Trương Miễu Miễu đi theo sau cứ thầm cười khúc khích, cô không ngờ tâm trạng của Giản Kiều ngày càng tốt lên như vậy. Có lẽ là vì có tình yêu mới đang dần lớn lên trong người cô, thức tỉnh ý thức được làm mẹ của một người phụ nữ.
Hoắc Thẩm Dịch nhìn thấy cô nhóc nhà mình bưng canh nóng đến gần thì liền tiến đến bưng giúp cô. Anh không sợ mình bỏng mà chỉ sợ làm cô bị thương.
"Lần sau gọi người khác làm mấy việc này đi, lỡ may không cẩn thận đổ ra người thì rách việc." Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô với ánh mắt trong đó vừa có sự trách móc lẫn quan tâm.
Nụ cười dần hiện lên trên khóe miệng của người con gái, Hoắc Thiếu Khanh lúc trước không ưng ý gì cô cũng thầm mở lòng chấp nhận người chị dâu này. truyện tiên hiệp hay
"Nhanh ăn khi còn nóng đi mọi người, để nguội rồi mất ngon. Nếu có gì không vừa ý thì mọi người cứ nói thẳng ra." Ngỏ lời mong được thông cảm trước, Giản Kiều cũng muốn có được những câu nhận xét thật lòng về khả năng bếp núc của bản thân.
Nhìn có vẻ Hoắc Thẩm Dịch không vừa lòng nếu có tên nào dám chê đâu, anh cũng không ngại mà đá văng cái tên dám nói nhiều lời về bữa ăn này.
………
Bận lo toan cho hôn sự của mình mà xém tí Giản Trinh Trinh cũng quên mất cái bẫy đặt sẵn cho cô em gái Giản Kiều.
"Chuẩn bị tới đâu rồi?" Một giọng nói từ đầu dây đối diện truyền đến nơi màng nghĩ sâu thẳm.
Giản Trinh Trinh cười nham hiểm, miệng lưỡi đưa qua đưa lại những ngôn từ thoăn thoắt "Cô Trịnh cứ yên tâm, kế hoạch đã định thì làm sao mà tôi có thể quên cho được."
'Hừ, con ả này cứ muốn làm lễ kết hôn của mình loạn lên à. Để xem mình có chơi cô ta một vố hay không? Minh tinh, diễn viên công chúng gì chứ, thâm độc thế này mà cũng đòi có nhiều fan hâm mộ à? Phải cho cô ta trải nghiệm việc nằm gai nếm mật cô ta mới hiểu được.'
Loạt suy nghĩ cứ nhảy qua nhảy lại trong đầu của Giản Trinh Trinh, cô ta thật sự sẽ đi theo sự chỉ dẫn của Trịnh Hy Hy?
"Mong cô Giản đây không làm tôi thất vọng, hẹn gặp lại vào ngày lễ vu quy." Trịnh minh tính đúng là mồm miệng giảo quyệt, cố rót những câu nói êm ả vào tai của Giản Trinh Trinh chỉ để đạt được mục đích của mình.
………
Sau bữa sáng, Giản Kiều lại nhận được tin nhắn của một số lạ. Sau một hồi hỏi chuyện cô mới nhận ra đây là cái người đàn ông lúc trước mình va phải ở trong trung tâm thương mại.
Trương Miễu Miễu nghe tin Tần Bác Khâm muốn hẹn cô và Giản Kiều ra ngoài ăn tối thì liền háo hức sửa soạn.
Lại một ngày không có sự kìm hãm của Bạch Kiến Sinh và Hoắc Thẩm Dịch hai cô nàng cũng không cần phải sợ hãi khi đi gặp chàng trai trẻ kia.
"Miễu Miễu, chỉ là đi ăn thì cậu có cần phải mặc như này không?" Giản Kiều mắt chữ a mồm chữ o không thể tả nỗi bộ đồ sang chảnh, đậm chất tiểu thư mà phức tạp trên người của cô bạn mình.
Thật là nằm ngoài tưởng tượng, riêng Giản Kiều thì cô không chăm chút về vẻ ngoài cho lắm. Có tận mấy tủ đồ nhưng mấy khi khoác lên mình là bao, ít khi ra ngoài đã đành ở nhà thì mặc bình thường là điều không có gì để đàm phán cả.
Còn Trương Miễu Miễu thì lại là thành phần con gái thuộc kiểu lạnh lùng, ngang ngược nhưng gặp trai đẹp thì không bình ổn được. Lấy một ví dụ chính là ngày hôm nay đây, có mấy khi thấy cô mặc váy kiểu tiểu thư, công chúa gì đâu.
Thì cũng chỉ có Tần Bác Khâm mới làm cô động lòng đến thế thôi.
"Nhanh đi Kiều Kiều, chúng ta tranh thủ lúc mấy tên đàn ông đó chưa về mà chuồn lẹ thôi. Chứ không để Hoắc Thẩm Dịch với Bạch Kiến Sinh biết thì tớ cũng không biết từ nay mình còn được tự do hay không." Ngập ngừng lo sợ sẽ mất quyền hạn tự do, bố mẹ chồng vừa đi trăng mật hưởng tuổi già chưa lâu. Đào Đào có người giúp việc thân cận trông nom rồi, cô phải tranh thủ thời gian rong ruổi đôi chút.
"Thì cứ nói thẳng là đi gặp bạn bè bình thường là được mà, Hoắc Thẩm Dịch với cả Bạch Kiến Sinh cũng không dám làm gì đâu." Giản trấn an tinh thần phần nào đó của Trương Miễu Miễu.
Mấy tiếng sau, hai người đi đến điểm hẹn thì Tần Bác Khâm chờ sẵn ở một căn phòng.
"Hi, nhanh ngồi đi, hai người muốn ăn gì thì gọi đi đừng khách sáo." Tần Bác Khâm đúng chuẩn gu của Trương Miễu Miễu mà, vừa ga lăng lại hào phóng đến mức khiến người ta mê mẩn.
Trương Miễu Miễu thì e thẹn chỉ đưa mắt nhờ Giản Kiều gọi món thay, cũng may mà hai người khá hiểu nhau.
"Anh Bác Khâm, để anh chờ lâu như vậy chúng tôi thật sự rất ngại. Hay là lần này để tôi mời cho." Giản Kiều lịch sự nói.
Cười gượng Trương Miễu Miễu hùa theo "Anh sống ở Mĩ từ nhỏ, nếu có gì không quen với nơi đây thì có thể hỏi chúng tôi. Thật sự không ngại được hỏi đâu."
"Haha, cảm ơn hai cô nhưng tôi là đàn ông thì không thể để con gái trả tiền được. Với lại mặc dù sinh sống ở Mĩ nhưng tôi cũng thường xuyên ghé qua Trung Hoa rất nhiều vì công việc tư." Tần Bác Khâm buông lời một cách nhẹ nhàng, thấu tình đạt lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.