Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con
Chương 32
Đại Bính Ái Mạc Ngư
02/06/2022
"Sao... có chuyện gì vậy?" Kỷ Vãn hỏi hắn
Trong mắt Sở Nam Trúc xuất thần, vội vàng buông tay ra: "Thực xin lỗi, chỉ là không quen người khác sờ tóc của mình."
Ồ, thì ra là như vậy, Kỷ Vãn nhớ kỹ thói quen của hắn.
"Sở Nam Trúc," Kỷ Vãn lấy cánh hoa xuống đặt trước mặt hắn: "Tặng cho cậu."
"Đưa cái này cho tôi làm gì?" Sở Nam Trúc không cầm lấy.
"Để lại kỉ niệm cho cậu." Sở Nam Trúc vẫn không nhận lấy, quay mặt đi hướng về lớp 1: "Mau về lớp đi."
Kỷ Vãn sờ sờ mũi, được rồi bước đầu tiên tiếp cận làm bạn dường như thất bại. Quả nhiên, là do nam chính không dễ công lược sao?
Chỉ có thể rút về trước bàn bạc kế hoạch kỹ hơn.
Sau khi Kỷ Vãn bước đi, Sở Nam Trúc cũng không động đậy ngay mà nhìn bóng lưng của cậu một lúc, sau đó nhặt cánh hoa Kỷ Vãn vừa đánh rơi trên mặt đất lên, cùng với cánh hoa lúc nãy dính trên mặt Kỷ Vãn cùng kẹp vào cuốn sách, sau đó vội vàng rời đi.
_______
Khi cậu đến lớp thì vẫn chưa có nhiều người đến, cậu chỉ mới chuyển đến lớp của trường này vào tuần trước, vì tính cách thu mình nên cậu không có bạn bè.
Chỗ ngồi đơn, may mà không có bạn cùng bàn, Kỷ Vãn không cần cân nhắc tới quan hệ cá nhân, cậu chỉ cần suy nghĩ kỹ càng về cách công lược Sở Nam Trúc là được.
Các học sinh lần lượt đến lớp, vài học sinh tự giác đã mở sách tiếng Anh ghi nhớ các từ đơn, Kỷ Vãn mở một cuốn sách giả vờ nhìn, nhưng thực chất cậu giấu điện thoại di động của mình dưới cuốn sách, tìm kiếm chiến lược.
Tất cả các loại thủ đoạn thu phục lòng người ùn ùn không dứt, nhưng Kỷ Vãn cảm thấy hơi đáng khinh, cảm thấy như phương pháp của lũ cặn bã, quá tục tĩu.
Cậu nhìn xung quanh, mọi người đang chăm chỉ đọc, nhưng Kỷ Vãn dường như vẫn đang chơi chơi, được rồi, vậy cậu cũng không thể quá khác người, đơn giản cũng bắt đầu đọc thuộc lòng từ đơn.
Ở phía bên phải chỗ ngồi của Kỷ Vãn là một cô gái thắt bím tóc, đeo kính gọng đen, Kỷ Vãn nhớ tên cô khá độc đáo, Hắc Liên Hoa, là một nữ Beta.
Ngồi sau lối đi bên trái là lớp trưởng Chân Tương, nam Alpha. Để cậu làm quen với môi trường sớm nhất, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt xếp cậu ngồi cùng lớp trưởng để học hỏi thêm.
Nhận thấy Kỷ Vãn đang nhìn mình, Hắc Liên Hoa nhìn chằm chằm, mở miệng nói: "Có chuyện gì vậy Vãn Vãn?"
"Không... không có gì..." Không hiểu sao Kỷ Vãn lại cảm thấy giọng nói của cô hơi khiếp hoảng.
"Ồ, được rồi, có chuyện nhớ tìm tôi nói, tôi không ngại làm mẹ của cậu."
Kỷ Vãn: "..."
Nhưng con thì có!
"Người anh em, bỏ qua cho cậu ấy." Chân Tương gõ bàn: "Cậu ấy, cậu ấy là hủ nữ, nhìn thấy người đẹp thì gọi là con trai, người không đẹp thì kêu cút."
"Còn có loại chuyện này."
"Ừ, cậu cẩn thận!" Chân Tương rùng mình, cậu ta nhớ lại một số ký ức kinh hoàng trong năm học đầu tiên của mình.
Khi đó, Chân Tương vẫn còn là một cậu con trai ngơ ngác chưa hiểu chuyện đời, hủ nữ lấy nguyên hình của cậu ta viết một bộ truyện tự công tự thụ.
Nhân tiện, cô cũng là tác giả hợp đồng của Hải Chi Đường, viết xong bộ này thì Hắc Liên Hoa hot lên, tìm kiếm trên mạng thì khắp nơi có người còn xin txt của bộ truyện này.
Thật là đáng sợ, trong nội tâm của Chân Tương có một loại sợ hãi đối với Hắc Liên Hoa.
Cô giáo vẫn chưa đến, bên cạnh có hai cậu bạn Beta lớp 5, nghe nói lớp 6 có bà đồng, bói mệnh đặc biệt chính xác.
Thế là hai người đến đây theo lời trầm trồ khen ngợi, một người thì xinh đẹp, một người thì hơi bình thường.
Hai người đi tới trước mặt Hắc Liên Hoa ngồi xổm xuống, cậu bạn đẹp trai cùng cậu bạn bình thường cùng nhau nói: "Có thể giúp được không?". Tìm truyện hay tại — T R U м t г ц у e n.O RG —
Hắc Liên Hoa đặt quyển sách tiếng Anh xuống, nâng gọng kính lên, chỉ vào cậu bạn bình thường mà nói, "Quá xấu, không xem!"
Cậu bạn đó hức lên một tiếng, ngay lập tức che mặt bỏ chạy.
Cậu bạn đẹp trai mở to mắt, hơi quay mặt sang phải, để lộ khuôn mặt trái quyến rũ hơn.
Xem qua nhan sắc này, Hắc Liên Hoa: "Cậu muốn hỏi gì?"
Cậu bạn đẹp trai: "Tôi muốn biết tôi và Phương Phương trong lớp của cậu có khả năng không!"
Hắc Liên Hoa lấy sách trên bàn ra, ném vào mặt cậu ta: "Ngôn tình, cút cho tôi!"
Cậu bạn đẹp trai cũng bị đánh chạy đi ngay lập tức.
Kỷ Vãn: "..."
"Cậu xem kìa, cậu ấy có đặc biệt đáng sợ không? Cho nên, không có việc gì thì ngàn vạn lần đừng đi tìm cậu ấy!"
Thật sao? Nếu cậu ấy đáng sợ như vậy, thì tại sao vẫn có một lượng người ùn ùn kéo đến tìm cậu ấy?
Kỷ Vãn tiếp tục hỏi Chân Tương: "Nếu cậu ấy đáng sợ như vậy, tại sao vẫn có người đến tìm cậu ấy đoán mệnh?"
Chân Tương khó chịu khi nghĩ về điều này, tức giận nói: "Nói đến chuyện này cũng khá buồn cười, cũng không biết tại sao, chỉ cần là con trai theo đuổi con trai, tìm Hắc Liên Hoa đoán mệnh, cậu ấy nhất định sẽ làm được."
"Không quan trọng cậu là AO, BO, BB hay thậm chí là AA, nhưng Hắc Liên Hoa chỉ giúp đam mỹ thôi, tức là cậu ấy chỉ bói cho hai người con trai. "
Kỷ Vãn hơi kinh ngạc: "Thần kỳ dữ vậy?"
"Đương nhiên..."
Kỷ Vãn quay đầu nhìn qua, Hắc Liên Hoa cũng quay lại, bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Vãn do dự mở miệng: "Tôi có thể hỏi cậu có phải không? "
"Hỏi đi con trai."
Kỷ Vãn:....
Hắc Liên Hoa này tính tình kỳ quái, vẫn có người hỏi, chẳng lẽ cho rằng cậu ấy có chút giống bà bói.
Hừm... Kỷ Vãn quyết định thử xem sao.
"Tôi muốn hỏi ý kiến
cậu một chuyện."
Hắc Liên Hoa: "Cậu nói."
Kỷ Vãn đang muốn nói, giáo viên chủ nhiệm thầy Dương đúng giờ vào lớp, cậu chỉ có thể nuốt hết những gì mình muốn nói vào trong.
Vì thành tích của Kỷ Vãn trước đó không tốt nên thầy Dương đặc biệt chú ý đến cậu, khi Kỷ Vãn ở trong lớp, cậu muốn nói chuyện với Hắc Liên Hoa nhưng không làm được.
Hắc Liên Hoa nheo mắt nhìn Kỷ Vãn, người luôn ngo ngoe rục rịch cố gắng nói chuyện với mình.
Vào ngày đầu tiên khi Kỷ Vãn chuyển tới, cô đã bị ấn tượng bởi vẻ đẹp kinh người của Kỷ Vãn. Cô dựa theo dáng vẻ của cậu viết một bộ truyện tổng thụ, đăng nó trên Hải Chi Đường. Sau khi được xuất bản, tỷ lệ nhấp bùng nổ, trở thành bộ truyện nổi nhất của cô. Tiểu thuyết hot nhưng chuyện này được giấu rất kỹ, cậu ta phát hiện ra ư?
Cuối cùng thì lớp học cũng kết thúc, Kỷ Vãn chạy đến chỗ Hắc Liên Hoa nói nhỏ: "Tôi có thể trông cậy vào cậu được không?"
Hóa ra là tìm kiếm chiến lược... Hắc Liên Hoa yên tâm.
Hắc Liên Hoa: "Nói đi."
Kỷ Vãn gãi đầu. Sở Nam Trúc là người tình trong mộng của các Omega trong ngôi trường này, không thể nói trực tiếp được, vậy sửa đổi kịch bản một chút.
"Tôi muốn theo đuổi một người."
"Chờ đã, cậu là B?"
"À, đúng, mặc dù báo cáo di truyền chưa chính thức phân hóa, nhưng đây là những gì báo cáo di truyền nói."
Hắc Liên Hoa nghĩ một lúc: "Cậu muốn theo đuổi ai?"
Kỷ Vãn: "Một người đàn ông."
Đôi mắt của Hắc Liên Hoa sáng lên: "Ồ, cậu muốn tìm chồng?"
"Không, không," Kỷ Vãn xua tay: "Tôi là công, chỉ là người kia, mạnh hơn tôi một chút. À, mặc dù cậu ấy là O, nhưng tính cách mạnh mẽ, thành tích xuất sắc, lớn lên cũng rất cao và đẹp trai, vì vậy..."
"Cho nên cậu nghĩ mình không xứng với cậu ấy? "
Cách nói này quá hèn mọn, Kỷ Vãn cho rằng như vậy không được, vì vậy nói lại: "Không, không, không, tôi không nghĩ là mình không thể theo đuổi được. Hai chúng tôi rất xứng đôi."
Hắc Liên Hoa yêu cầu Kỷ Vãn đứng dậy, xoay vòng tròn cho cô nhìn, Kỷ Vãn làm theo, Hắc Liên Hoa im lặng một lúc, khó khăn nói: "Hơi khó."
"Khó thế nào?"
"Cậu quá yếu, không giống công."
Kỷ Vãn quả thực tức muốn chết: "Trông tôi không giống công!"
Khuôn mặt này, bộ dáng này, trông giống như cậu đã gội sạch tóc dài mềm mại, Hắc Liên Hoa rất muốn trào phúng, cậu giống công chỗ nào.
Nhưng... Hắc Liên Hoa có một bí mật, trước đây cô là mẹ ruột thụ, thích nhất là cường công nhược thụ truy thê hỏa táng tràng.
Nhưng hai năm trở lại đây, đột nhiên cô cảm thấy hơi mệt mỏi, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng sau khi cô bắt đầu viết truyện.
Đột nhiên, cô cảm thấy những công trong truyện này có chút đáng thương, rõ ràng chưa làm điều gì quá tai hại, sau đó bị độc giả kêu gọi đổi công, muốn truy thê hỏa táng tràng.
Hắc Liên Hoa gần đây mơ hồ muốn trở thành mẹ ruột công, nhưng độc giả của cô trên Hải Chi Đường đều là thụ khống, vì vậy cô đã sẵn sàng bắt đầu lại.
Nếu cậu ta làm nguyên mẫu, nói không chừng cậu ta có thể là nhân vật chính trong truyện chủ công đầu tiên của mình.
Hắc Liên Hoa trầm ngâm gật đầu, Kỷ Vãn nghĩ rằng cô vẫn cảm thấy mình không thể là công, ngay lập tức lo lắng.
Hắc Liên Hoa ôm Kỷ Vãn đang kích động kêu cậu ngồi xuống ghế, cô nghĩ biện pháp đối phó: "Cậu muốn thành công, không phải là không thể."
"Xin nghe sư phụ chỉ giáo." Kỷ Vãn ngồi thẳng eo, gấp hai tay xuống bàn, trông cậu như một cậu học sinh ngoan ngoãn, nghe lời.
"Theo mô tả của cậu, O này muốn tấn công rất khó. Thông thường một kẻ mạnh như vậy sẽ chỉ ngưỡng mộ kẻ mạnh, nghĩa là--"
"Tôi nghĩ tôi mạnh!"
Hắc Liên Hoa: "..."
"Tôi chưa nói xong, để tôi phân tích cho cậu."
"À vậy được."
Hắc Liên Hoa lấy ra một tờ giấy, dùng đầu bút hơi dừng lại, đây là thói quen vừa viết vừa suy nghĩ của cô, nhất định phải viết gì đó mới tiếp tục suy nghĩ.
"Cậu phải thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu ấy, sau đó..."
Kỷ Vãn nuốt nước bọt, mong chờ ing.
"Sau đó là chơi trò đẹp trai."
Gì? Kỷ Vãn cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói chơi gì?"
"Tôi nói, chơi trò đẹp trai!"
A, cái này... hủ nữ này có phải đang viết truyện không, phương pháp cổ hủ như vậy còn dám đi dạy người khác?
Hắc Liên Hoa biết Kỷ Vãn không tin nên kiên nhẫn phân tích cho cậu: "Từ xưa đến nay đều là như vậy. A không xấu, O không yêu, chưa kể cậu chỉ là B. Nếu cậu muốn một Omega mạnh mẽ như vậy đi theo cậu, cậu phải làm chuyện gì đó chứ."
Kỷ Vãn nghĩ nghĩ, cũng được, tiếp tục hỏi: "Cụ thể là tôi phải làm thế nào?"
"Bao gồm tất cả, nhưng không giới hạn, bày ra cơ thể cường tráng trước mặt O, hoặc là phô bày nội tâm cứng rắn."
"Nhưng mà..." Hắc Liên Hoa nhìn thân thể gầy yếu của Kỷ Vãn có chút ghét bỏ: "Cậu như thế này, hẳn là không phải ý kiến
hay."
Tôi không thể cái gì... Kỷ Vãn nghĩ cậu rất đẹp trai.
"Vậy thì, cậu có gợi ý nào hay không?"
Hắc Liên Hoa xoay nhanh cây bút trên tay, hạ giọng: "Sau khi về nhà tôi sẽ phân loại một số tài liệu cho cậu, khoảng thời gian này cậu xuất hiện trước mặt người ta nhiều một chút, chủ yếu là để hiển thị độ đáng tin cậy của cậu, nhưng đừng quá nhiều, quá mức dễ dàng chán."
"Được! Cảm ơn, cảm ơn!"
Thế giới này có rất nhiều người tốt, Kỷ Vãn cảm khái trong lòng.
Hắc Liên Hoa mở trang web của tác giả Hải Chi Đường của mình, trên trang phục mới, cô lấy Kỷ Vãn làm nguyên mẫu, tải lên một văn án nhược công, kết quả chỉ đêm đó bình luận lên cả chục ngàn.
Hắc Liên Hoa đột nhiên phát hiện... Dường như gần đây xuất hiện nhiều mẹ ruột công hơn?
Bên này Kỷ Vãn vẫn đang suy nghĩ về cách tiến hành như thế nào, cậu cũng suy nghĩ rất nhiều về điều đó trong giờ học, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao.
_______
Tiết học đầu tiên buổi chiều là môn thể dục, cách đây không lâu giáo viên dạy thể dục bị bong gân chân nên chuyển sang hoạt động tự do.
Thật trùng hợp, lớp 1 cũng là lớp giáo dục thể chất, giáo viên thể dục của họ đã nghỉ việc để chăm sóc giáo viên thể dục của lớp 6 nên hai lớp tự do hoạt động cùng nhau.
Mối quan hệ giữa hai lớp phức tạp hơn nhiều so với dự kiến, một là lớp giỏi nhất, còn lại là lớp kém nhất. Vào ngày thường, một bên là tôi không quen nhìn cậu thượng đẳng, bên còn lại là tôi không thể hiểu sự dốt nát của cậu.
Cảm thấy rằng những người trong lớp của người kia là những tên rùa ngu ngốc.
Đặc biệt là lớp trưởng Du Cẩn lớp 1, rất khó chịu với lớp thứ 6. Điều này phải bắt đầu bằng một câu từng được nói bởi một nhà triết học nổi tiếng họ Vương.
Nhìn chung, bằng cách nào đó mà Du Cẩn và Chân Tương đã trở thành một cặp CP thú vị, truyền thuyết của họ được lưu truyền khắp nơi trong lớp.
Du Cẩn ôm trái bóng rổ đến gây sự với Chân Tương, dõng dạc nói: "Ngon ghê, có dám chơi một trận không?"
"Úi, không phải đã cảnh báo sớm sao? Còn tới tìm ông nội làm gì? Muốn bị ngược hả?"
Du Cẩn cười lạnh, hắn ta thảy trái bóng xuống đất, "bộp" một tiếng nhảy lên chỗ Chân Tương.
Chân Tương bắt lấy trái bóng rổ, chỉ vào hắn ta nói: "Cháu trai, ông đi tìm người, chờ."
Lúc này Kỷ Vãn đang nghỉ ngơi dưới gốc cây, vẫn đang suy nghĩ về những gì Hắc Liên Hoa đã nói với cậu.
Chân Tương đột nhiên đến gần, thừa lúc cậu không để ý túm tay cậu kéo đi.
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Vãn giật mình.
"Cùng tôi đi dạy dỗ con bê lớp 1." Chân Tương tức giận kéo cậu đi nhanh về phía trước.
Kỷ Vãn: "Hả? Xảy ra chuyện gì?"
Bị cậu ta kéo đến sân thể dục, Kỷ Vãn nhìn thấy người bắt mắt nhất trong đám đông -- Sở Nam Trúc.
Chỉ thấy hắn đang mặc chiếc áo số 69 với mang bao cổ tay, lộ ra bả vai cùng bắp chân thon gầy đầy sức mạnh. Không hổ danh là người yêu Alpha trong mộng, bên cạnh rất nhiều tiểu O đang phất cờ hò reo cho Sở Nam Trúc.
Như nhận ra ánh mắt của Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc cũng liếc nhìn Kỷ Vãn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua sau lại dời đi.
"Đi đi đi, đi thay quần áo, chúng ta chuẩn bị thi đấu!" Chân Tương đưa một chiếc áo đấu, ngẫu nhiên là số 96, ngược lại với số của Sở Nam Trúc.
Kỷ Vãn thay quần áo, so với những đội viên Alpha khác, Kỷ Vãn thân cao nhưng rõ ràng là không đủ khỏe, bộ đồng phục mặc trên người hơi rộng, trống trải, lại có gió thổi vào sẽ căng phồng.
Chân Tương liếc mắt, có chút nghi hoặc hỏi: "Vãn Vãn, cậu là Omega sao?"
Kỷ Vãn: "Không phải, tôi là Beta."
Chân Tương: "Ái chà, tiểu B cần ăn nhiều hơn. Thân hình nhỏ nhắn này gầy quá không kiếm được vợ."
Haha.
"Được rồi, cho dù là A hay B, hôm nay chúng ta hội ngộ ở đây để đánh bại băng nhóm tàn tật." Chân Tương yêu cầu đội viên xếp thành một vòng tròn: "Chờ lát nữa bắt đầu, cậu, tiên phong, cậu, ở phía sau phòng thủ."
Chân Tương lần lượt sắp xếp nhiệm vụ cho các đội viên, đến lượt Kỷ Vãn thì cậu ta hơi khó khăn một chút, bởi vì đội này ngoại trừ cậu thì đều là Alpha, còn Beta yếu như Kỷ Vãn thì thực ra là vì không có nhiều người hơn nên tạm thời bắt được để đủ số lượng.
"Hay là..." Chân Tương lập kế hoạch, đội viên mạnh nhất lớp 1 là Sở Nam Trúc, chỉ cần có thể kìm chân được Sở Nam Trúc, khả năng lớp 6 chiến thắng là cực kỳ cao.
Những Alpha cao lớn thô bạo này chắc chắn không muốn làm điều này, Kỷ Vãn là một ứng cử viên xuất sắc.
"Kỷ Vãn, lát nữa cậu kìm Sở Nam Trúc."
"Tôi?"
"Đúng! Mặc kệ cậu dùng cách gì. Nói tóm lại, cậu phải ngăn cậu ta lại!"
Là một cơ hội tốt, Kỷ Vãn cầu mà không được: "Không thành vấn đề, cứ để tôi."
Đội viên cả hai bên vào vị trí của mình. Trọng tài vừa thổi còi, một đám A đuổi theo bóng. Kỷ Vãn bám theo sau mông Sở Nam Trúc, nhưng hắn chạy rất nhanh, toàn bộ hành trình biến thành Kỷ Vãn nhìn Sở Nam Trúc bắt được bóng, lại nhìn Sở Nam Trúc nhảy lên, nhẹ nhàng lấy ba điểm.
Tiếng la hét của những tiểu O theo dõi từ bên ngoài sân suýt chút làm thủng màng nhĩ của Kỷ Vãn.
Sau khi Sở Nam Trúc lần thứ ba lấy ba điểm, Kỷ Vãn đã rất mệt mỏi, lau mồ hôi trên mặt, không có cách nào chạy theo kịp Sở Nam Trúc, làm sao có thể thể hiện sự đẹp trai trước mặt hắn được?
Sở Nam Trúc dùng ngón tay làm lược chải mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn thấy cái đuôi vẫn luôn chạy theo sau mình.
Cậu thở hổn hển, đôi môi tái nhợt vì vận động quá sức, bước chân Sở Nam Trúc dừng lại, đôi mắt khẽ rũ xuống, trầm tư.
Trọng tài thổi còi, lại một đường chuyền khác.
Kỷ Vãn vừa mới nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, lúc chơi trận tiếp không biết có phải đã lấy lại sức hay không, cậu có thể đuổi kịp Sở Nam Trúc, hơn nữa có thể chặn trước mặt hắn gây trở ngại!
Kỷ Vãn rất hạnh phúc muốn bay lên trời.
Sở Nam Trúc nhận được bóng do Du Cẩn chuyền cho, Kỷ Vãn đưa tay chặn trước mặt, Sở Nam Trúc nheo mắt lại, hắn cũng không có ý định để cậu chặn, trực tiếp lừa bóng.
Kỷ Vãn mặc kệ có vi phạm nội quy hay không, tóm lại là không thể để hắn vượt qua!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vai của Kỷ Vãn đập vào vai của Sở Nam Trúc. Mũi của Sở Nam Trúc vô tình dán vào cổ của Kỷ Vãn, chóp mũi của hắn xẹt qua tuyến thể của cậu.
Tuyến thể tương đương với cơ quan sinh dục thứ hai của một người, không thể dễ dàng để người khác ngửi được, điều này rất thô lỗ.
Sở Nam Trúc sững sờ một chút, hắn không rõ mình vừa mới ngửi được cái gì.
Kỷ Vãn vừa mới xuyên vào thế giới này, đối với luật lệ ở đây cậu cái gì cũng không biết, cậu không cảm thấy gì về việc Sở Nam Trúc chạm vào cổ mình.
Lợi dụng khoảng trống lúc Sở Nam Trúc ngây người, ôm lấy quả bóng rổ, nhanh chóng chạy!
Tuyệt vời! Cướp được rồi!
Trọng tài kịch liệt thổi còi: "Ôm bóng đi bộ! Số 96 vi phạm!"
Kỷ Vãn: "..." Hết rồi. Hình tượng còn chưa xây xong, ngược lại...
Chân Tương kêu tạm dừng, cậu ta tập trung các đội viên lại cùng nhau. Cậu ta sắp tức chết rồi. Cho đến giờ, thời gian biểu diễn cá nhân của Sở Nam Trúc tiếp diễn, lợi thế về điểm số lên ba điểm liên tiếp. Tình hình ở lớp 6 không tốt.
"Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp đối phó." Trong lòng Chân Tương tính toán, gia đình cậu ta là người kinh doanh giỏi nhất, biết cách can thiệp vào đối phương từ từ quấy nhiễu.
"Ai da!" Đây là tiếng kêu của Trương Kỵ, thành viên chính của lớp 6 mang áo số 1, chỉ thấy cậu ta đang ôm chân biểu hiện đau đớn, khó khăn ngồi xổm xuống. Kỷ Vãn nhận thấy cơ bắp chân cậu ta bị co giật, hẳn là bị chuột rút.
Chân Tương không còn cách nào khác, đành phải kêu vài người khiêng cậu ta đến phòng y tế trường học.
Cứ như vậy, trong lớp 6 thiếu đi một người, mà người này còn là nhân vật cốt cán.
Sau khi Chân Tương tiễn Trương Kỵ đi, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ một lúc, cậu ta đột nhiên quay người đi về phía khán đài.
"Cậu làm gì vậy?!"
"Tìm người thay vào!" Chân Tương vẫy tay ra hiệu cho các đội viên chờ cậu ta.
Thay vào? Kỷ Vãn tỏ vẻ khó hiểu.
Cậu cầm nước uống một hơi nửa chai, bởi vì uống quá nhanh nên làm nước tràn xuống đường viền cổ áo, có chút ướt.
Cậu lau miệng, vừa ngẩng đầu lên thì tình cờ nhìn thấy Sở Nam Trúc đang ở bên kia, hắn cũng vừa mới uống nước xong, không hiểu sao lại nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
Ừm? Chuyện gì xảy ra? Trong lòng Kỷ Vãn nghi ngờ.
Chân Tương rất nhanh đã quay lại, nhưng cậu ta dẫn theo một thiếu niên dễ thương đang khóc sướt mướt.
Thiếu niên vừa nhìn chính là một tiểu O, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn.
"Tớ... tớ không muốn... Lớp trưởng, tớ thực sự không thể." Tiểu O cảm thấy chỉ có Kỷ Vãn là đáng tin cậy, cảm thấy Kỷ Vãn chắc là chị em bạn dì nên đi qua dựa vào, tìm kiếm cảm giác an toàn.
"Cậu ấy? Cậu muốn cậu ấy đi lên?"
"Ừ, đúng vậy!"
Các đội viên kinh ngạc, đang tính làm gì vậy?
Chân Tương dập tắt cuộc thảo luận của mọi người, cậu ta kéo tiểu O cùng các đội viên vây xung quanh, Chân Tương thì thào như một tên trộm: "Tôi muốn dùng mỹ nhân kế."
"Mỹ nhân kế?"
"Đúng vậy!" Chân Tương vỗ bả vai Tiểu O: "Tiểu Mẫn ở lớp chúng ta, cậu ấy là Omega đẹp nhất cả lớp. Tôi nhờ cậu ấy quấn lấy Sở Nam Trúc. Hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt."
"Tiểu Mẫn, chờ lát nữa cậu vây quanh Sở Nam Trúc hiểu không, cậu ta đi đâu cậu đi theo đó, cậu đáng yêu như vậy, Sở Nam Trúc nhất định sẽ bị cậu dụ."
Tiểu Mẫn rất khó xử, tỏ vẻ không dám, vẫn luôn rối rắm không đồng ý.
Khi Kỷ Vãn nghe những lời đó, nghĩ thầm điều này không được, chuyện Tiểu Mẫn làm không phải là chuyện mà cậu đang làm sao? Nếu để cậu ta lên, lỡ Sở Nam Trúc thích cậu ta thì sao?
À mà, cậu không nhất thiết muốn nam chính thích cậu, mặc dù chỉ cần mượn t*ng trùng để sinh con, nhưng nếu nam chính có người thích mà mình lại đi mượn tinh, vậy không tốt lắm, cứ thấy kì kì.
Nam chính, có thể mượn tinh xong rồi cậu hẵng cùng người khác yêu đương được không?
Vì vậy, cần phải ngăn cản!
"Tôi phản đối!" Kỷ Vãn lớn tiếng ồn ào.
"Phản đối là không hợp lệ, bình tĩnh." Chân Tương hiển nhiên không để cậu vào mắt.
Kỷ Vãn từ từ nhắm mắt lại, duỗi thẳng thắt lưng, hít một hơi dài: "Đủ rồi!"
"Cậu biết đây là làm gì không!"
"Cậu đang làm bẩn bóng rổ, làm nhục môn thể thao thiêng liêng này!"
"Cậu có biết mục tiêu của chúng ta là gì không?"
Mọi người đều sửng sốt trước câu nói của Kỷ Vãn, đặc biệt là Chân Tương, không thể tin nổi: "Cậu... cậu đang nói cái gì vậy?"
Tuy rằng những lời này khiến Kỷ Vãn cảm thấy mình cũng rất ngốc, không còn cách nào khác là phải hành động, nếu không thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Cậu đã quên ước mơ của chúng ta là gì rồi sao!"
"Tôi... chúng ta có ước mơ?"
"Ước mơ của chúng ta?"
Kỷ Vãn gật đầu, "Ước mơ của chúng ta, NBA(*)."
"Đúng vậy, ước mơ của chúng ta."
"Chúng ta muốn đến NBA!!!"
"NBA!!!"
Sau khi nghe những lời của Kỷ Vãn, mọi người như bốc hỏa, không biết tại sao mọi người lại mê muội nghe theo.
Chân Tương sửng sốt: "Kỷ Vãn, cậu đang nói cái gì vậy?"
Kỷ Vãn chỉ vào cậu ta: "Cậu! Tôi hỏi cậu, cậu còn muốn chơi bóng rổ không!"
Chân Tương: "Chơi bóng rổ?"
Kỷ Vãn gật đầu, nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ xem, tại sao cậu lại muốn chơi bóng rổ, cậu bây giờ không phải chơi bóng rổ, bóng rổ có ý nghĩa như thế nào?"
Kỷ Vãn ghé sát vào, đặt tay lên vai Chân Tương, nói một cách nghiêm túc: "Chân Tương, cậu còn muốn chơi bóng rổ không?"
Chân Tương ngốc ngốc đứng yên, cậu cảm thấy như có một ngọn đèn Phật sau đầu Kỷ Vãn!
Im lặng một lúc, Chân Tương đột nhiên quỳ xuống mặt đất, khàn giọng nói: "Huấn luyện viên, tôi muốn chơi bóng rổ."
_______
Những người trong lớp 1 nhìn mấy đứa thần kinh lớp 6 hét NBA như điên, hơi lo sợ về việc liệu họ có đang ở cùng với một đám người mất trí chơi bóng rổ hay không.
Trọng tài thổi còi, cả đám lao tới như dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến cả lớp 1 ai cũng có chút sợ hãi.
Kỷ Vãn nhận được bóng, phía trước cậu là Sở Nam Trúc.
Cơ hội tốt! Kỷ Vãn cảm thấy có cơ hội trời cho, vì vậy cậu lập tức dùng hết những gì đã học được cả đời để vỗ trái bóng sang trái, phải, lên, xuống, đôi khi còn làm ngầu, móc ngón tay khiêu khích về phía Sở Nam Trúc.
Cậu thể hiện kỹ năng chơi bóng tệ hại của mình, nhưng Kỷ Vãn cảm thấy rất hài lòng về bản thân, cậu nghĩ rằng cậu đã thành công. Hẳn là độ yêu thích của nam chính đã tăng lên, phải không?
Kỷ Vãn mỉm cười quyến rũ với Sở Nam Trúc.
Sở Nam Trúc: "..."
Sở Nam Trúc bị cay mắt, nhìn đi chỗ khác nói: "Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi."
Hả? Một dấu vết ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Kỷ Vãn, cậu ta biết? Cậu ta biết mình có ý đồ khác?
Mới vừa không để ý, bóng đã bị Du Cẩn giật lấy, Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc đứng bất động trên sân.
Xung quanh là âm thanh cổ vũ nhiệt tình, một số khán giả nhận thấy hai người khác lạ, xì xào bàn tán.
Sở Nam Trúc: "Chờ lát nữa đi với tôi."
Kỷ Vãn:????
"Ngoài ra," Hắn bổ sung, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng: "Mặc quần áo của cậu đàng hoàng một chút, hoặc thay một bộ quần áo mới, cẩn thận bị người khác nhìn thấy."
Quần áo? Kỷ Vãn nhìn xuống chiếc áo đồng phục rộng lớn trên người, ngoại trừ hơi rộng ra thì không có gì sai cả, tại sao lại nói như vậy?
Thấy cậu không hiểu gì, Sở Nam Trúc chỉ vào chỗ trống ở nách Kỷ Vãn, vừa vặn có thể nhìn thấy làn da bên trong trắng nõn tinh xảo, cùng trước ngực...
Sở Nam Trúc dời tầm mắt: "Nói tóm lại, mặc tốt một chút, tan học đi với tôi."
Thật sự Kỷ Vãn không hiểu được tình huống gì xảy ra.
______________________________________
Tiểu kịch trường:
Trúc Trúc: Tôi cảm thấy cậu rất quen mắt.
Vãn Vãn: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
Nói nói, Vãn Vãn vươn bàn tay tội lỗi tới........ Muốn mượn cậu một ít đồ.......
Trong mắt Sở Nam Trúc xuất thần, vội vàng buông tay ra: "Thực xin lỗi, chỉ là không quen người khác sờ tóc của mình."
Ồ, thì ra là như vậy, Kỷ Vãn nhớ kỹ thói quen của hắn.
"Sở Nam Trúc," Kỷ Vãn lấy cánh hoa xuống đặt trước mặt hắn: "Tặng cho cậu."
"Đưa cái này cho tôi làm gì?" Sở Nam Trúc không cầm lấy.
"Để lại kỉ niệm cho cậu." Sở Nam Trúc vẫn không nhận lấy, quay mặt đi hướng về lớp 1: "Mau về lớp đi."
Kỷ Vãn sờ sờ mũi, được rồi bước đầu tiên tiếp cận làm bạn dường như thất bại. Quả nhiên, là do nam chính không dễ công lược sao?
Chỉ có thể rút về trước bàn bạc kế hoạch kỹ hơn.
Sau khi Kỷ Vãn bước đi, Sở Nam Trúc cũng không động đậy ngay mà nhìn bóng lưng của cậu một lúc, sau đó nhặt cánh hoa Kỷ Vãn vừa đánh rơi trên mặt đất lên, cùng với cánh hoa lúc nãy dính trên mặt Kỷ Vãn cùng kẹp vào cuốn sách, sau đó vội vàng rời đi.
_______
Khi cậu đến lớp thì vẫn chưa có nhiều người đến, cậu chỉ mới chuyển đến lớp của trường này vào tuần trước, vì tính cách thu mình nên cậu không có bạn bè.
Chỗ ngồi đơn, may mà không có bạn cùng bàn, Kỷ Vãn không cần cân nhắc tới quan hệ cá nhân, cậu chỉ cần suy nghĩ kỹ càng về cách công lược Sở Nam Trúc là được.
Các học sinh lần lượt đến lớp, vài học sinh tự giác đã mở sách tiếng Anh ghi nhớ các từ đơn, Kỷ Vãn mở một cuốn sách giả vờ nhìn, nhưng thực chất cậu giấu điện thoại di động của mình dưới cuốn sách, tìm kiếm chiến lược.
Tất cả các loại thủ đoạn thu phục lòng người ùn ùn không dứt, nhưng Kỷ Vãn cảm thấy hơi đáng khinh, cảm thấy như phương pháp của lũ cặn bã, quá tục tĩu.
Cậu nhìn xung quanh, mọi người đang chăm chỉ đọc, nhưng Kỷ Vãn dường như vẫn đang chơi chơi, được rồi, vậy cậu cũng không thể quá khác người, đơn giản cũng bắt đầu đọc thuộc lòng từ đơn.
Ở phía bên phải chỗ ngồi của Kỷ Vãn là một cô gái thắt bím tóc, đeo kính gọng đen, Kỷ Vãn nhớ tên cô khá độc đáo, Hắc Liên Hoa, là một nữ Beta.
Ngồi sau lối đi bên trái là lớp trưởng Chân Tương, nam Alpha. Để cậu làm quen với môi trường sớm nhất, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt xếp cậu ngồi cùng lớp trưởng để học hỏi thêm.
Nhận thấy Kỷ Vãn đang nhìn mình, Hắc Liên Hoa nhìn chằm chằm, mở miệng nói: "Có chuyện gì vậy Vãn Vãn?"
"Không... không có gì..." Không hiểu sao Kỷ Vãn lại cảm thấy giọng nói của cô hơi khiếp hoảng.
"Ồ, được rồi, có chuyện nhớ tìm tôi nói, tôi không ngại làm mẹ của cậu."
Kỷ Vãn: "..."
Nhưng con thì có!
"Người anh em, bỏ qua cho cậu ấy." Chân Tương gõ bàn: "Cậu ấy, cậu ấy là hủ nữ, nhìn thấy người đẹp thì gọi là con trai, người không đẹp thì kêu cút."
"Còn có loại chuyện này."
"Ừ, cậu cẩn thận!" Chân Tương rùng mình, cậu ta nhớ lại một số ký ức kinh hoàng trong năm học đầu tiên của mình.
Khi đó, Chân Tương vẫn còn là một cậu con trai ngơ ngác chưa hiểu chuyện đời, hủ nữ lấy nguyên hình của cậu ta viết một bộ truyện tự công tự thụ.
Nhân tiện, cô cũng là tác giả hợp đồng của Hải Chi Đường, viết xong bộ này thì Hắc Liên Hoa hot lên, tìm kiếm trên mạng thì khắp nơi có người còn xin txt của bộ truyện này.
Thật là đáng sợ, trong nội tâm của Chân Tương có một loại sợ hãi đối với Hắc Liên Hoa.
Cô giáo vẫn chưa đến, bên cạnh có hai cậu bạn Beta lớp 5, nghe nói lớp 6 có bà đồng, bói mệnh đặc biệt chính xác.
Thế là hai người đến đây theo lời trầm trồ khen ngợi, một người thì xinh đẹp, một người thì hơi bình thường.
Hai người đi tới trước mặt Hắc Liên Hoa ngồi xổm xuống, cậu bạn đẹp trai cùng cậu bạn bình thường cùng nhau nói: "Có thể giúp được không?". Tìm truyện hay tại — T R U м t г ц у e n.O RG —
Hắc Liên Hoa đặt quyển sách tiếng Anh xuống, nâng gọng kính lên, chỉ vào cậu bạn bình thường mà nói, "Quá xấu, không xem!"
Cậu bạn đó hức lên một tiếng, ngay lập tức che mặt bỏ chạy.
Cậu bạn đẹp trai mở to mắt, hơi quay mặt sang phải, để lộ khuôn mặt trái quyến rũ hơn.
Xem qua nhan sắc này, Hắc Liên Hoa: "Cậu muốn hỏi gì?"
Cậu bạn đẹp trai: "Tôi muốn biết tôi và Phương Phương trong lớp của cậu có khả năng không!"
Hắc Liên Hoa lấy sách trên bàn ra, ném vào mặt cậu ta: "Ngôn tình, cút cho tôi!"
Cậu bạn đẹp trai cũng bị đánh chạy đi ngay lập tức.
Kỷ Vãn: "..."
"Cậu xem kìa, cậu ấy có đặc biệt đáng sợ không? Cho nên, không có việc gì thì ngàn vạn lần đừng đi tìm cậu ấy!"
Thật sao? Nếu cậu ấy đáng sợ như vậy, thì tại sao vẫn có một lượng người ùn ùn kéo đến tìm cậu ấy?
Kỷ Vãn tiếp tục hỏi Chân Tương: "Nếu cậu ấy đáng sợ như vậy, tại sao vẫn có người đến tìm cậu ấy đoán mệnh?"
Chân Tương khó chịu khi nghĩ về điều này, tức giận nói: "Nói đến chuyện này cũng khá buồn cười, cũng không biết tại sao, chỉ cần là con trai theo đuổi con trai, tìm Hắc Liên Hoa đoán mệnh, cậu ấy nhất định sẽ làm được."
"Không quan trọng cậu là AO, BO, BB hay thậm chí là AA, nhưng Hắc Liên Hoa chỉ giúp đam mỹ thôi, tức là cậu ấy chỉ bói cho hai người con trai. "
Kỷ Vãn hơi kinh ngạc: "Thần kỳ dữ vậy?"
"Đương nhiên..."
Kỷ Vãn quay đầu nhìn qua, Hắc Liên Hoa cũng quay lại, bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Vãn do dự mở miệng: "Tôi có thể hỏi cậu có phải không? "
"Hỏi đi con trai."
Kỷ Vãn:....
Hắc Liên Hoa này tính tình kỳ quái, vẫn có người hỏi, chẳng lẽ cho rằng cậu ấy có chút giống bà bói.
Hừm... Kỷ Vãn quyết định thử xem sao.
"Tôi muốn hỏi ý kiến
cậu một chuyện."
Hắc Liên Hoa: "Cậu nói."
Kỷ Vãn đang muốn nói, giáo viên chủ nhiệm thầy Dương đúng giờ vào lớp, cậu chỉ có thể nuốt hết những gì mình muốn nói vào trong.
Vì thành tích của Kỷ Vãn trước đó không tốt nên thầy Dương đặc biệt chú ý đến cậu, khi Kỷ Vãn ở trong lớp, cậu muốn nói chuyện với Hắc Liên Hoa nhưng không làm được.
Hắc Liên Hoa nheo mắt nhìn Kỷ Vãn, người luôn ngo ngoe rục rịch cố gắng nói chuyện với mình.
Vào ngày đầu tiên khi Kỷ Vãn chuyển tới, cô đã bị ấn tượng bởi vẻ đẹp kinh người của Kỷ Vãn. Cô dựa theo dáng vẻ của cậu viết một bộ truyện tổng thụ, đăng nó trên Hải Chi Đường. Sau khi được xuất bản, tỷ lệ nhấp bùng nổ, trở thành bộ truyện nổi nhất của cô. Tiểu thuyết hot nhưng chuyện này được giấu rất kỹ, cậu ta phát hiện ra ư?
Cuối cùng thì lớp học cũng kết thúc, Kỷ Vãn chạy đến chỗ Hắc Liên Hoa nói nhỏ: "Tôi có thể trông cậy vào cậu được không?"
Hóa ra là tìm kiếm chiến lược... Hắc Liên Hoa yên tâm.
Hắc Liên Hoa: "Nói đi."
Kỷ Vãn gãi đầu. Sở Nam Trúc là người tình trong mộng của các Omega trong ngôi trường này, không thể nói trực tiếp được, vậy sửa đổi kịch bản một chút.
"Tôi muốn theo đuổi một người."
"Chờ đã, cậu là B?"
"À, đúng, mặc dù báo cáo di truyền chưa chính thức phân hóa, nhưng đây là những gì báo cáo di truyền nói."
Hắc Liên Hoa nghĩ một lúc: "Cậu muốn theo đuổi ai?"
Kỷ Vãn: "Một người đàn ông."
Đôi mắt của Hắc Liên Hoa sáng lên: "Ồ, cậu muốn tìm chồng?"
"Không, không," Kỷ Vãn xua tay: "Tôi là công, chỉ là người kia, mạnh hơn tôi một chút. À, mặc dù cậu ấy là O, nhưng tính cách mạnh mẽ, thành tích xuất sắc, lớn lên cũng rất cao và đẹp trai, vì vậy..."
"Cho nên cậu nghĩ mình không xứng với cậu ấy? "
Cách nói này quá hèn mọn, Kỷ Vãn cho rằng như vậy không được, vì vậy nói lại: "Không, không, không, tôi không nghĩ là mình không thể theo đuổi được. Hai chúng tôi rất xứng đôi."
Hắc Liên Hoa yêu cầu Kỷ Vãn đứng dậy, xoay vòng tròn cho cô nhìn, Kỷ Vãn làm theo, Hắc Liên Hoa im lặng một lúc, khó khăn nói: "Hơi khó."
"Khó thế nào?"
"Cậu quá yếu, không giống công."
Kỷ Vãn quả thực tức muốn chết: "Trông tôi không giống công!"
Khuôn mặt này, bộ dáng này, trông giống như cậu đã gội sạch tóc dài mềm mại, Hắc Liên Hoa rất muốn trào phúng, cậu giống công chỗ nào.
Nhưng... Hắc Liên Hoa có một bí mật, trước đây cô là mẹ ruột thụ, thích nhất là cường công nhược thụ truy thê hỏa táng tràng.
Nhưng hai năm trở lại đây, đột nhiên cô cảm thấy hơi mệt mỏi, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng sau khi cô bắt đầu viết truyện.
Đột nhiên, cô cảm thấy những công trong truyện này có chút đáng thương, rõ ràng chưa làm điều gì quá tai hại, sau đó bị độc giả kêu gọi đổi công, muốn truy thê hỏa táng tràng.
Hắc Liên Hoa gần đây mơ hồ muốn trở thành mẹ ruột công, nhưng độc giả của cô trên Hải Chi Đường đều là thụ khống, vì vậy cô đã sẵn sàng bắt đầu lại.
Nếu cậu ta làm nguyên mẫu, nói không chừng cậu ta có thể là nhân vật chính trong truyện chủ công đầu tiên của mình.
Hắc Liên Hoa trầm ngâm gật đầu, Kỷ Vãn nghĩ rằng cô vẫn cảm thấy mình không thể là công, ngay lập tức lo lắng.
Hắc Liên Hoa ôm Kỷ Vãn đang kích động kêu cậu ngồi xuống ghế, cô nghĩ biện pháp đối phó: "Cậu muốn thành công, không phải là không thể."
"Xin nghe sư phụ chỉ giáo." Kỷ Vãn ngồi thẳng eo, gấp hai tay xuống bàn, trông cậu như một cậu học sinh ngoan ngoãn, nghe lời.
"Theo mô tả của cậu, O này muốn tấn công rất khó. Thông thường một kẻ mạnh như vậy sẽ chỉ ngưỡng mộ kẻ mạnh, nghĩa là--"
"Tôi nghĩ tôi mạnh!"
Hắc Liên Hoa: "..."
"Tôi chưa nói xong, để tôi phân tích cho cậu."
"À vậy được."
Hắc Liên Hoa lấy ra một tờ giấy, dùng đầu bút hơi dừng lại, đây là thói quen vừa viết vừa suy nghĩ của cô, nhất định phải viết gì đó mới tiếp tục suy nghĩ.
"Cậu phải thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu ấy, sau đó..."
Kỷ Vãn nuốt nước bọt, mong chờ ing.
"Sau đó là chơi trò đẹp trai."
Gì? Kỷ Vãn cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói chơi gì?"
"Tôi nói, chơi trò đẹp trai!"
A, cái này... hủ nữ này có phải đang viết truyện không, phương pháp cổ hủ như vậy còn dám đi dạy người khác?
Hắc Liên Hoa biết Kỷ Vãn không tin nên kiên nhẫn phân tích cho cậu: "Từ xưa đến nay đều là như vậy. A không xấu, O không yêu, chưa kể cậu chỉ là B. Nếu cậu muốn một Omega mạnh mẽ như vậy đi theo cậu, cậu phải làm chuyện gì đó chứ."
Kỷ Vãn nghĩ nghĩ, cũng được, tiếp tục hỏi: "Cụ thể là tôi phải làm thế nào?"
"Bao gồm tất cả, nhưng không giới hạn, bày ra cơ thể cường tráng trước mặt O, hoặc là phô bày nội tâm cứng rắn."
"Nhưng mà..." Hắc Liên Hoa nhìn thân thể gầy yếu của Kỷ Vãn có chút ghét bỏ: "Cậu như thế này, hẳn là không phải ý kiến
hay."
Tôi không thể cái gì... Kỷ Vãn nghĩ cậu rất đẹp trai.
"Vậy thì, cậu có gợi ý nào hay không?"
Hắc Liên Hoa xoay nhanh cây bút trên tay, hạ giọng: "Sau khi về nhà tôi sẽ phân loại một số tài liệu cho cậu, khoảng thời gian này cậu xuất hiện trước mặt người ta nhiều một chút, chủ yếu là để hiển thị độ đáng tin cậy của cậu, nhưng đừng quá nhiều, quá mức dễ dàng chán."
"Được! Cảm ơn, cảm ơn!"
Thế giới này có rất nhiều người tốt, Kỷ Vãn cảm khái trong lòng.
Hắc Liên Hoa mở trang web của tác giả Hải Chi Đường của mình, trên trang phục mới, cô lấy Kỷ Vãn làm nguyên mẫu, tải lên một văn án nhược công, kết quả chỉ đêm đó bình luận lên cả chục ngàn.
Hắc Liên Hoa đột nhiên phát hiện... Dường như gần đây xuất hiện nhiều mẹ ruột công hơn?
Bên này Kỷ Vãn vẫn đang suy nghĩ về cách tiến hành như thế nào, cậu cũng suy nghĩ rất nhiều về điều đó trong giờ học, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao.
_______
Tiết học đầu tiên buổi chiều là môn thể dục, cách đây không lâu giáo viên dạy thể dục bị bong gân chân nên chuyển sang hoạt động tự do.
Thật trùng hợp, lớp 1 cũng là lớp giáo dục thể chất, giáo viên thể dục của họ đã nghỉ việc để chăm sóc giáo viên thể dục của lớp 6 nên hai lớp tự do hoạt động cùng nhau.
Mối quan hệ giữa hai lớp phức tạp hơn nhiều so với dự kiến, một là lớp giỏi nhất, còn lại là lớp kém nhất. Vào ngày thường, một bên là tôi không quen nhìn cậu thượng đẳng, bên còn lại là tôi không thể hiểu sự dốt nát của cậu.
Cảm thấy rằng những người trong lớp của người kia là những tên rùa ngu ngốc.
Đặc biệt là lớp trưởng Du Cẩn lớp 1, rất khó chịu với lớp thứ 6. Điều này phải bắt đầu bằng một câu từng được nói bởi một nhà triết học nổi tiếng họ Vương.
Nhìn chung, bằng cách nào đó mà Du Cẩn và Chân Tương đã trở thành một cặp CP thú vị, truyền thuyết của họ được lưu truyền khắp nơi trong lớp.
Du Cẩn ôm trái bóng rổ đến gây sự với Chân Tương, dõng dạc nói: "Ngon ghê, có dám chơi một trận không?"
"Úi, không phải đã cảnh báo sớm sao? Còn tới tìm ông nội làm gì? Muốn bị ngược hả?"
Du Cẩn cười lạnh, hắn ta thảy trái bóng xuống đất, "bộp" một tiếng nhảy lên chỗ Chân Tương.
Chân Tương bắt lấy trái bóng rổ, chỉ vào hắn ta nói: "Cháu trai, ông đi tìm người, chờ."
Lúc này Kỷ Vãn đang nghỉ ngơi dưới gốc cây, vẫn đang suy nghĩ về những gì Hắc Liên Hoa đã nói với cậu.
Chân Tương đột nhiên đến gần, thừa lúc cậu không để ý túm tay cậu kéo đi.
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Vãn giật mình.
"Cùng tôi đi dạy dỗ con bê lớp 1." Chân Tương tức giận kéo cậu đi nhanh về phía trước.
Kỷ Vãn: "Hả? Xảy ra chuyện gì?"
Bị cậu ta kéo đến sân thể dục, Kỷ Vãn nhìn thấy người bắt mắt nhất trong đám đông -- Sở Nam Trúc.
Chỉ thấy hắn đang mặc chiếc áo số 69 với mang bao cổ tay, lộ ra bả vai cùng bắp chân thon gầy đầy sức mạnh. Không hổ danh là người yêu Alpha trong mộng, bên cạnh rất nhiều tiểu O đang phất cờ hò reo cho Sở Nam Trúc.
Như nhận ra ánh mắt của Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc cũng liếc nhìn Kỷ Vãn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua sau lại dời đi.
"Đi đi đi, đi thay quần áo, chúng ta chuẩn bị thi đấu!" Chân Tương đưa một chiếc áo đấu, ngẫu nhiên là số 96, ngược lại với số của Sở Nam Trúc.
Kỷ Vãn thay quần áo, so với những đội viên Alpha khác, Kỷ Vãn thân cao nhưng rõ ràng là không đủ khỏe, bộ đồng phục mặc trên người hơi rộng, trống trải, lại có gió thổi vào sẽ căng phồng.
Chân Tương liếc mắt, có chút nghi hoặc hỏi: "Vãn Vãn, cậu là Omega sao?"
Kỷ Vãn: "Không phải, tôi là Beta."
Chân Tương: "Ái chà, tiểu B cần ăn nhiều hơn. Thân hình nhỏ nhắn này gầy quá không kiếm được vợ."
Haha.
"Được rồi, cho dù là A hay B, hôm nay chúng ta hội ngộ ở đây để đánh bại băng nhóm tàn tật." Chân Tương yêu cầu đội viên xếp thành một vòng tròn: "Chờ lát nữa bắt đầu, cậu, tiên phong, cậu, ở phía sau phòng thủ."
Chân Tương lần lượt sắp xếp nhiệm vụ cho các đội viên, đến lượt Kỷ Vãn thì cậu ta hơi khó khăn một chút, bởi vì đội này ngoại trừ cậu thì đều là Alpha, còn Beta yếu như Kỷ Vãn thì thực ra là vì không có nhiều người hơn nên tạm thời bắt được để đủ số lượng.
"Hay là..." Chân Tương lập kế hoạch, đội viên mạnh nhất lớp 1 là Sở Nam Trúc, chỉ cần có thể kìm chân được Sở Nam Trúc, khả năng lớp 6 chiến thắng là cực kỳ cao.
Những Alpha cao lớn thô bạo này chắc chắn không muốn làm điều này, Kỷ Vãn là một ứng cử viên xuất sắc.
"Kỷ Vãn, lát nữa cậu kìm Sở Nam Trúc."
"Tôi?"
"Đúng! Mặc kệ cậu dùng cách gì. Nói tóm lại, cậu phải ngăn cậu ta lại!"
Là một cơ hội tốt, Kỷ Vãn cầu mà không được: "Không thành vấn đề, cứ để tôi."
Đội viên cả hai bên vào vị trí của mình. Trọng tài vừa thổi còi, một đám A đuổi theo bóng. Kỷ Vãn bám theo sau mông Sở Nam Trúc, nhưng hắn chạy rất nhanh, toàn bộ hành trình biến thành Kỷ Vãn nhìn Sở Nam Trúc bắt được bóng, lại nhìn Sở Nam Trúc nhảy lên, nhẹ nhàng lấy ba điểm.
Tiếng la hét của những tiểu O theo dõi từ bên ngoài sân suýt chút làm thủng màng nhĩ của Kỷ Vãn.
Sau khi Sở Nam Trúc lần thứ ba lấy ba điểm, Kỷ Vãn đã rất mệt mỏi, lau mồ hôi trên mặt, không có cách nào chạy theo kịp Sở Nam Trúc, làm sao có thể thể hiện sự đẹp trai trước mặt hắn được?
Sở Nam Trúc dùng ngón tay làm lược chải mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn thấy cái đuôi vẫn luôn chạy theo sau mình.
Cậu thở hổn hển, đôi môi tái nhợt vì vận động quá sức, bước chân Sở Nam Trúc dừng lại, đôi mắt khẽ rũ xuống, trầm tư.
Trọng tài thổi còi, lại một đường chuyền khác.
Kỷ Vãn vừa mới nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, lúc chơi trận tiếp không biết có phải đã lấy lại sức hay không, cậu có thể đuổi kịp Sở Nam Trúc, hơn nữa có thể chặn trước mặt hắn gây trở ngại!
Kỷ Vãn rất hạnh phúc muốn bay lên trời.
Sở Nam Trúc nhận được bóng do Du Cẩn chuyền cho, Kỷ Vãn đưa tay chặn trước mặt, Sở Nam Trúc nheo mắt lại, hắn cũng không có ý định để cậu chặn, trực tiếp lừa bóng.
Kỷ Vãn mặc kệ có vi phạm nội quy hay không, tóm lại là không thể để hắn vượt qua!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vai của Kỷ Vãn đập vào vai của Sở Nam Trúc. Mũi của Sở Nam Trúc vô tình dán vào cổ của Kỷ Vãn, chóp mũi của hắn xẹt qua tuyến thể của cậu.
Tuyến thể tương đương với cơ quan sinh dục thứ hai của một người, không thể dễ dàng để người khác ngửi được, điều này rất thô lỗ.
Sở Nam Trúc sững sờ một chút, hắn không rõ mình vừa mới ngửi được cái gì.
Kỷ Vãn vừa mới xuyên vào thế giới này, đối với luật lệ ở đây cậu cái gì cũng không biết, cậu không cảm thấy gì về việc Sở Nam Trúc chạm vào cổ mình.
Lợi dụng khoảng trống lúc Sở Nam Trúc ngây người, ôm lấy quả bóng rổ, nhanh chóng chạy!
Tuyệt vời! Cướp được rồi!
Trọng tài kịch liệt thổi còi: "Ôm bóng đi bộ! Số 96 vi phạm!"
Kỷ Vãn: "..." Hết rồi. Hình tượng còn chưa xây xong, ngược lại...
Chân Tương kêu tạm dừng, cậu ta tập trung các đội viên lại cùng nhau. Cậu ta sắp tức chết rồi. Cho đến giờ, thời gian biểu diễn cá nhân của Sở Nam Trúc tiếp diễn, lợi thế về điểm số lên ba điểm liên tiếp. Tình hình ở lớp 6 không tốt.
"Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp đối phó." Trong lòng Chân Tương tính toán, gia đình cậu ta là người kinh doanh giỏi nhất, biết cách can thiệp vào đối phương từ từ quấy nhiễu.
"Ai da!" Đây là tiếng kêu của Trương Kỵ, thành viên chính của lớp 6 mang áo số 1, chỉ thấy cậu ta đang ôm chân biểu hiện đau đớn, khó khăn ngồi xổm xuống. Kỷ Vãn nhận thấy cơ bắp chân cậu ta bị co giật, hẳn là bị chuột rút.
Chân Tương không còn cách nào khác, đành phải kêu vài người khiêng cậu ta đến phòng y tế trường học.
Cứ như vậy, trong lớp 6 thiếu đi một người, mà người này còn là nhân vật cốt cán.
Sau khi Chân Tương tiễn Trương Kỵ đi, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ một lúc, cậu ta đột nhiên quay người đi về phía khán đài.
"Cậu làm gì vậy?!"
"Tìm người thay vào!" Chân Tương vẫy tay ra hiệu cho các đội viên chờ cậu ta.
Thay vào? Kỷ Vãn tỏ vẻ khó hiểu.
Cậu cầm nước uống một hơi nửa chai, bởi vì uống quá nhanh nên làm nước tràn xuống đường viền cổ áo, có chút ướt.
Cậu lau miệng, vừa ngẩng đầu lên thì tình cờ nhìn thấy Sở Nam Trúc đang ở bên kia, hắn cũng vừa mới uống nước xong, không hiểu sao lại nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
Ừm? Chuyện gì xảy ra? Trong lòng Kỷ Vãn nghi ngờ.
Chân Tương rất nhanh đã quay lại, nhưng cậu ta dẫn theo một thiếu niên dễ thương đang khóc sướt mướt.
Thiếu niên vừa nhìn chính là một tiểu O, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn.
"Tớ... tớ không muốn... Lớp trưởng, tớ thực sự không thể." Tiểu O cảm thấy chỉ có Kỷ Vãn là đáng tin cậy, cảm thấy Kỷ Vãn chắc là chị em bạn dì nên đi qua dựa vào, tìm kiếm cảm giác an toàn.
"Cậu ấy? Cậu muốn cậu ấy đi lên?"
"Ừ, đúng vậy!"
Các đội viên kinh ngạc, đang tính làm gì vậy?
Chân Tương dập tắt cuộc thảo luận của mọi người, cậu ta kéo tiểu O cùng các đội viên vây xung quanh, Chân Tương thì thào như một tên trộm: "Tôi muốn dùng mỹ nhân kế."
"Mỹ nhân kế?"
"Đúng vậy!" Chân Tương vỗ bả vai Tiểu O: "Tiểu Mẫn ở lớp chúng ta, cậu ấy là Omega đẹp nhất cả lớp. Tôi nhờ cậu ấy quấn lấy Sở Nam Trúc. Hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt."
"Tiểu Mẫn, chờ lát nữa cậu vây quanh Sở Nam Trúc hiểu không, cậu ta đi đâu cậu đi theo đó, cậu đáng yêu như vậy, Sở Nam Trúc nhất định sẽ bị cậu dụ."
Tiểu Mẫn rất khó xử, tỏ vẻ không dám, vẫn luôn rối rắm không đồng ý.
Khi Kỷ Vãn nghe những lời đó, nghĩ thầm điều này không được, chuyện Tiểu Mẫn làm không phải là chuyện mà cậu đang làm sao? Nếu để cậu ta lên, lỡ Sở Nam Trúc thích cậu ta thì sao?
À mà, cậu không nhất thiết muốn nam chính thích cậu, mặc dù chỉ cần mượn t*ng trùng để sinh con, nhưng nếu nam chính có người thích mà mình lại đi mượn tinh, vậy không tốt lắm, cứ thấy kì kì.
Nam chính, có thể mượn tinh xong rồi cậu hẵng cùng người khác yêu đương được không?
Vì vậy, cần phải ngăn cản!
"Tôi phản đối!" Kỷ Vãn lớn tiếng ồn ào.
"Phản đối là không hợp lệ, bình tĩnh." Chân Tương hiển nhiên không để cậu vào mắt.
Kỷ Vãn từ từ nhắm mắt lại, duỗi thẳng thắt lưng, hít một hơi dài: "Đủ rồi!"
"Cậu biết đây là làm gì không!"
"Cậu đang làm bẩn bóng rổ, làm nhục môn thể thao thiêng liêng này!"
"Cậu có biết mục tiêu của chúng ta là gì không?"
Mọi người đều sửng sốt trước câu nói của Kỷ Vãn, đặc biệt là Chân Tương, không thể tin nổi: "Cậu... cậu đang nói cái gì vậy?"
Tuy rằng những lời này khiến Kỷ Vãn cảm thấy mình cũng rất ngốc, không còn cách nào khác là phải hành động, nếu không thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Cậu đã quên ước mơ của chúng ta là gì rồi sao!"
"Tôi... chúng ta có ước mơ?"
"Ước mơ của chúng ta?"
Kỷ Vãn gật đầu, "Ước mơ của chúng ta, NBA(*)."
"Đúng vậy, ước mơ của chúng ta."
"Chúng ta muốn đến NBA!!!"
"NBA!!!"
Sau khi nghe những lời của Kỷ Vãn, mọi người như bốc hỏa, không biết tại sao mọi người lại mê muội nghe theo.
Chân Tương sửng sốt: "Kỷ Vãn, cậu đang nói cái gì vậy?"
Kỷ Vãn chỉ vào cậu ta: "Cậu! Tôi hỏi cậu, cậu còn muốn chơi bóng rổ không!"
Chân Tương: "Chơi bóng rổ?"
Kỷ Vãn gật đầu, nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ xem, tại sao cậu lại muốn chơi bóng rổ, cậu bây giờ không phải chơi bóng rổ, bóng rổ có ý nghĩa như thế nào?"
Kỷ Vãn ghé sát vào, đặt tay lên vai Chân Tương, nói một cách nghiêm túc: "Chân Tương, cậu còn muốn chơi bóng rổ không?"
Chân Tương ngốc ngốc đứng yên, cậu cảm thấy như có một ngọn đèn Phật sau đầu Kỷ Vãn!
Im lặng một lúc, Chân Tương đột nhiên quỳ xuống mặt đất, khàn giọng nói: "Huấn luyện viên, tôi muốn chơi bóng rổ."
_______
Những người trong lớp 1 nhìn mấy đứa thần kinh lớp 6 hét NBA như điên, hơi lo sợ về việc liệu họ có đang ở cùng với một đám người mất trí chơi bóng rổ hay không.
Trọng tài thổi còi, cả đám lao tới như dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến cả lớp 1 ai cũng có chút sợ hãi.
Kỷ Vãn nhận được bóng, phía trước cậu là Sở Nam Trúc.
Cơ hội tốt! Kỷ Vãn cảm thấy có cơ hội trời cho, vì vậy cậu lập tức dùng hết những gì đã học được cả đời để vỗ trái bóng sang trái, phải, lên, xuống, đôi khi còn làm ngầu, móc ngón tay khiêu khích về phía Sở Nam Trúc.
Cậu thể hiện kỹ năng chơi bóng tệ hại của mình, nhưng Kỷ Vãn cảm thấy rất hài lòng về bản thân, cậu nghĩ rằng cậu đã thành công. Hẳn là độ yêu thích của nam chính đã tăng lên, phải không?
Kỷ Vãn mỉm cười quyến rũ với Sở Nam Trúc.
Sở Nam Trúc: "..."
Sở Nam Trúc bị cay mắt, nhìn đi chỗ khác nói: "Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi."
Hả? Một dấu vết ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Kỷ Vãn, cậu ta biết? Cậu ta biết mình có ý đồ khác?
Mới vừa không để ý, bóng đã bị Du Cẩn giật lấy, Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc đứng bất động trên sân.
Xung quanh là âm thanh cổ vũ nhiệt tình, một số khán giả nhận thấy hai người khác lạ, xì xào bàn tán.
Sở Nam Trúc: "Chờ lát nữa đi với tôi."
Kỷ Vãn:????
"Ngoài ra," Hắn bổ sung, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng: "Mặc quần áo của cậu đàng hoàng một chút, hoặc thay một bộ quần áo mới, cẩn thận bị người khác nhìn thấy."
Quần áo? Kỷ Vãn nhìn xuống chiếc áo đồng phục rộng lớn trên người, ngoại trừ hơi rộng ra thì không có gì sai cả, tại sao lại nói như vậy?
Thấy cậu không hiểu gì, Sở Nam Trúc chỉ vào chỗ trống ở nách Kỷ Vãn, vừa vặn có thể nhìn thấy làn da bên trong trắng nõn tinh xảo, cùng trước ngực...
Sở Nam Trúc dời tầm mắt: "Nói tóm lại, mặc tốt một chút, tan học đi với tôi."
Thật sự Kỷ Vãn không hiểu được tình huống gì xảy ra.
______________________________________
Tiểu kịch trường:
Trúc Trúc: Tôi cảm thấy cậu rất quen mắt.
Vãn Vãn: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
Nói nói, Vãn Vãn vươn bàn tay tội lỗi tới........ Muốn mượn cậu một ít đồ.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.