Chương 1
Thán Khảo Dụ Viên
05/11/2021
Tấm lụa đỏ chia căn phòng thành hai, điếu thuốc lơ lửng trong lư hương, hương hoa lê thoang thoảng đến gần cậu.
Mục Lâm Vãn lưng thẳng tắp ngồi trên ghế, cậu có thể nhìn thấy làn khói nhè nhẹ lơ lửng trênlư hương, từ từ bay lên rồi tan biến hóa thành hạt bụi rồi hòa vào hư không.
Cùng với hương hoa lê nhàn nhạt còn có tiếng đàn du dương chậm rãi. Phía sau tấm màn lụa đỏ có bóng dáng đang khẽ đong đưa, người nọ cúi đầu nhìn cây đàn trên bàn, các ngón tay không ngừng nhúng nhảy, âm thanh phát ra từ đầu ngón tay của hắn thật dễ nghe.
Mục Lâm Vãn rất chi là khẩn trương, cậu nhìn hình bóng đó, có thể nhìn rõ từng động tác của người nam tử, nhưng lại không thể thấy được gương mặt kia.
Nhưng ngay cả khi không thể thấy được gương mặt, Mục Lâm Vãn biết, đó chính là người cậu ngày nhớ đêm mong.
Chỉ một thoáng lướt qua trong tích tắc mà hồng y kia đã chạy thẳng vào lòng cậu, biến thành cơn ác mộng quấn lấy tâm trí cậu ngày đêm, không sao đuổi đi được.
Một lúc lâu sau, điệu nhạc kết thúc, tấm lụa chắn giữa hai người đã bị tiểu nhị kéo ra.
Lòng bàn tay của Mục Lâm Vãn khẽ toát mồ hôi, cậu cúi đầu nhìn món vật được gói kĩ trong tay mình, có chút lo lắng khi đối diện với người kia.
"Không phải là công tử chỉ đích danh ta sao? Thế nào mà công tử lại còn thẹn thùng?" Người kia với bộ hồng y đã đứng ngay trước mặt hắn, chắn cả ánh nến.
Mục Lâm Vãn vẫn nắm chặt món đồ trong tay rồi quyết định ngẩng đầu nhìn vào người đang đứng trước mặt mình.
Xiêm y đỏ bị buông lõng trên người, làm nổi bậc chiếc cổ trắng nõn với đôi mắt phượng dài hẹp đuôi mắt hơi xếch lên, hắn không cần cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần nhíu mi thôi cũng làm bao hoa đào nguyện nở vì hắn. Người nọ còn ôn hòa tươi cười, như vậy làm cho Mục Lâm Vãn càng khẩn trương hơn nữa.
"Công tử có phải tới chỗ này tìm niềm vui, cớ sao Ngọc Vận lại thấy không giống những người khác? Chẳng lẽ tiểu công tử đây là lần đầu tới nơi bắn pháo này." Ngọc Vận cười cười ngồi xuống bên Mục Lâm Vãn.
Hương thơm hoa lê càng đậm hơn, ngọt nhưng lại không ngấy, cũng giống như Ngọc Vận, đầy quyến rũ nhưng lại không lẳng lơ.
"Ngọc.. Ngọc Vận." Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy.
"Tiểu công tử chớ có căng thẳng, nơi đây chính là nơi để thả lỏng mà"
Đôi tay hắn đặt lên thân thể mình, khớp xương thon dài, nhưng trên lòng bàn tay lại có một vài vết chai khá dày, thậm chí cả tay cậu còn mềm mại hơn cả bàn tay này. Mục Lâm Vãn không nhịn được bắt đầu tưởng tượng.
Tuy vậy nhưng chủ nhân của đôi tay lại có thể làm người của cả kinh thành này nghiên ngả bởi dung mạo của hắn.
Mục Lâm Vãn càng nghĩ càng khẩn trương hơn, cả người cứng ngắt, đôi môi run run, ngay cả một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh.
Ngọc Vận cảm thấy tiểu công tử này rất thú vị, khẽ cười ra tiếng.
Kỳ lạ chính là, Mục Lâm Vãn nghe được tiếng cười khẽ đó lại cảm thấy bản thân mình như thả lỏng không ít, cậu xoa xoa bàn tay vào xiêm y của mình lại lau cả món vật được gói chặt cầm trên tay, sau đó lấy vật bên trong ra.
"Đây là ngọc trâm được chế từ đá hồng ngọc, chỉ vừa nhìn ta liền biết thứ này xứng với ngươi, nếu Ngọc Vận không chê.. Liền nhận lấy đi"
Ngọc trâm trong suốt rõ ràng, nếu để dưới ánh sáng có thể thấy được bên trong không một vết nức, cũng không chút tạp chất, dưới ánh nến còn thấy được các vệt màu ánh lên.
Đây là ngọc thượng phẩm a, Ngọc Vận che giấu sự kinh ngạc trong mắt, đem ngọc trâm cài lên búi tóc, cười nói: "Lễ vật tiểu công tặng làm Ngọc Vận rất vui, này sợ là hao tốn tâm tư mới tìm thấy, mắt nhìn của tiểu công tử thật tốt".
Mục Lâm Vãn nhẹ nhõm thở một hơi, món quà này Ngọc Vận thích là tốt rồi, không uổng công cậu chạy ra ngoài cả ngày để kiếm đồ tốt, rất lâu mới tìm được cây trâm này.
Từ lần đầu như thấy ngọc trâm này, cậu liền biết nó rất xứng với Ngọc Vận, bây giờ xem ra là đúng thật.
Ngọc trâm dưới ánh nến hiện ra những vệt sáng mờ ảo ánh đến Ngọc Vận càng thêm diễm lễ, mắt phượng liếc sang mang theo sự lười biếng mà nhìn cậu, cả người lộ ra vẻ đẹp thu hút người khác nhưng lại toát ra hơi thở kiêu ngạo.
"Tiểu công tử chẳng lẽ định ngồi khô ở chỗ này một đêm sao? Ngọc vận lại chơi thêm một khúc nữa" nói xong hắn đứng lên, thu dọn bộ hồng y, chuẩn bị đi đến sau tấm màn lụa.
"Chờ.. chờ chút đã!" Mục Lâm Vãn gấp gáp nói, tay kia nhành chóng nắm lấy góc áo của ngọc vận.
Chỉ dùng ít sức lực, Mục Lâm Vãn chỉ còn thấy một mảngiờ vải đỏ trước mắt.
Chiếc hồng y được mắc một cách lỏng lẽo trên người Ngọc Vận cứ như vậy bị kéo xuống theo lực đạo của cậu.
Mục Lâm Vãn hoảng hốt một lúc, vội vàng kéo bộ xiêm y đang vướng trên mặt mình xuống, nhưng càng sốt ruột thì động tác cũng càng mất trật tự, hồng y vẫn như cũ vướng trên người.
Cơn gió không biết từ đâu thổi tới bên cạnh cậu, còn mạng theo hương hoa lê bay đến.
"Tiểu công tử thật thú vị a" Ngọc Vận khẽ cười bên tai Mục Lâm Vãn.
Một tay đem xiêm y vướng trên mặt Mục Lâm Vãn lấy xuống, tùy tiện ném một bên.
Mục Lâm Vãn lúc này mới nhìn rõ phía trước, chưa kịp thở phào liền phát hiện Ngọc Vận đã thay đổi một thân xiêm y khác, vẫn là màu đỏ nhưng cổ tay áo còn được điểm xuyết thêm mấy đóa hoa mai trắng.
Mục Lâm Vãn nhất thời ngây người, đến khi bóng dáng kia biến mất, tiếng đàn lần nữa vang lên mới từ từ hoàn hồn.
Hóa ra trận gió ban nãy là do Ngọc Vận thay y phục tạo nên. Mục Lâm Vãn hơi giật mình thế nhưng cũng có chút đáng tiết. Cậu bĩu môi, cũng không biết mình tiếc vì cái gì, lúc này đảo mắt lấy lại tinh thần.
"Ngọc Vận, lần này ta đến.. là muốn chuộc thân cho ngươi. Từ nay về sau Ngọc Vận liền đi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!" Mục Lâm Vãn lớn tiếng nói lấn áp cả tiếng đàn, truyền đến tai Ngọc Vận.
Tiếng đàn đang du dương bỗng ngưng bặt, Ngọc Vận vẫn ở phía bên kia màn lụa không tiến ra.
"Chuộc thân? Tiểu công tử chớ nói đùa, Ngọc Vận ta đã nghe quá nhiều người nói câu này, nhưng kết quả là.. không phải ta vẫn ở chỗ này sao?"
Giọng nói tự châm biếm của Ngọc Vận làm Mục Lâm Vãn đau xót trong lòng, tim xứ như bị bóp nghẹn.
Đúng thế, Ngọc Vận xuất chúng như thế, người muốn chuộc thân cho hắn cũng đâu phải chỉ có mình cậu, huống hồ bây giờ hắn vẫn là hoa khôi ở chốn hoa lâu này.
Tuy là một người quan liêm chính, chính mình cũng phải nhờ đến tú bà từ lâu, thậm chí còn phải vận dụng mối quan hệ trong phủ mới có thể cùng Ngọc Vận làm bạn một đêm, số người muốn gặp Ngọc Vận thiệt là nhiêu không kể hết. Haizzz.
Cậu nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Không biết cần bao nhiêu mới có thể chuộc được Ngọc Vận, ta chắc chắn sẽ đem Ngọc Vận từ chốn tửu sắc này mang đi"
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần đến, màn lụa đỏ lại lần nữa bị vén lên, Ngọc Vận đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống.
"Ngọc.."
"Xuỵt" một ngón tay hắn đặt bên miệng, Ngọc Vận khẽ mở đôi môi mỏng "Phí chuộc thân ta là cả hoàng kim vạn lượng, tiểu công tử có thể lấy ra không? Người có nhiều tiền như vậy ở kinh thành có mấy người?"
Ngọc Vận cười nhạo: "Nếu công tử thật có tâm liền đến đây a, kết giao cùng công tử thú vị hơn nhiều so với đám quan viên đó"
Hoàng kim vạn lượng.. Này phải đào rỗng hết của cải ở phủ mới có thể miễn cưỡng đem ra, mà phụ thân chắc chắn sẽ không cho cậu làm như thế.
Mục Lâm Vãn siết chặt nắm tay, gật đầu: "Việc chuộc thân cho Ngọc Vận ta nhất định sẽ không từ bỏ, ta sẽ thường tới đây thăm ngươi, Ngọc Vận.."
Giọng nói Mục Lâm Vãn ngày càng nhỏ, cậu rụt rè nhìn hồng y nam tử bên cạnh, ngập ngừng nói: "Ngọc Vận như vậy rất câu nhân, ta không đành lòng để ngươi bị khác mang đi a. Ngươi nhớ chờ ta, ta nhất định sẽ chuộc ngươi ra, cho ngươi tự do!"
Hai người đứng rất gần nhau, gần đến nổi nghe thấy cả hơi thở nhè nhẹ, Ngọc Vận có hàng lông mi rất dài, đôi mắt mang theo ấm áp, Mục Lâm Vãn có thể nhìn thấy bản thân phản chiếu từ đôi mắt đó.
Vẻ mặt thất thần của cậu thực sự có chút buồn cười.
"Giờ cũng không còn sớm, tiểu công tử muốn nghe thêm một khúc không?" Môi mỏng khẽ mở.
Mục Lâm Vãn nhìn chằm chằm Ngọc Vận, dù hắn có nói gì cậu cũng không nghe, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Nhìn kỹ hơn, cậu phát hiện Ngọc Vận càng đẹp hơn, không giống với những người ở chốn trăng hoa này. Ngọc Vận chính là một dòng nước trong lành, bí ẩn và mê người làm người khác muốn tới gần khám phá, muốn nhìn thử xem dưới gương mặt xem đẹp này rốt cuộc giấu tâm tư gì.
Tiếng sáo vang lên, Ngọc Vận lại lần nữa đi về phía sau màn lụa đỏ, ngăn cách hai nơi.
Mục Lâm Vãn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, thiếu đi chiếc ngọc trâm kia lòng bàn tay giờ đây trống rỗng.
Ngọc trâm vẫn được cài lên búi tóc, hẳn là.. Ngọc Vận thích nó đi.
Đầu óc mông lung, tiếng sáo càng nghe càng thư thái, thế là cơn buồn ngủ ập tới, cơ thể Mục Lâm Vãn chậm rãi ngã lên chiếc ghế mềm mại.
Mục Lâm Vãn lưng thẳng tắp ngồi trên ghế, cậu có thể nhìn thấy làn khói nhè nhẹ lơ lửng trênlư hương, từ từ bay lên rồi tan biến hóa thành hạt bụi rồi hòa vào hư không.
Cùng với hương hoa lê nhàn nhạt còn có tiếng đàn du dương chậm rãi. Phía sau tấm màn lụa đỏ có bóng dáng đang khẽ đong đưa, người nọ cúi đầu nhìn cây đàn trên bàn, các ngón tay không ngừng nhúng nhảy, âm thanh phát ra từ đầu ngón tay của hắn thật dễ nghe.
Mục Lâm Vãn rất chi là khẩn trương, cậu nhìn hình bóng đó, có thể nhìn rõ từng động tác của người nam tử, nhưng lại không thể thấy được gương mặt kia.
Nhưng ngay cả khi không thể thấy được gương mặt, Mục Lâm Vãn biết, đó chính là người cậu ngày nhớ đêm mong.
Chỉ một thoáng lướt qua trong tích tắc mà hồng y kia đã chạy thẳng vào lòng cậu, biến thành cơn ác mộng quấn lấy tâm trí cậu ngày đêm, không sao đuổi đi được.
Một lúc lâu sau, điệu nhạc kết thúc, tấm lụa chắn giữa hai người đã bị tiểu nhị kéo ra.
Lòng bàn tay của Mục Lâm Vãn khẽ toát mồ hôi, cậu cúi đầu nhìn món vật được gói kĩ trong tay mình, có chút lo lắng khi đối diện với người kia.
"Không phải là công tử chỉ đích danh ta sao? Thế nào mà công tử lại còn thẹn thùng?" Người kia với bộ hồng y đã đứng ngay trước mặt hắn, chắn cả ánh nến.
Mục Lâm Vãn vẫn nắm chặt món đồ trong tay rồi quyết định ngẩng đầu nhìn vào người đang đứng trước mặt mình.
Xiêm y đỏ bị buông lõng trên người, làm nổi bậc chiếc cổ trắng nõn với đôi mắt phượng dài hẹp đuôi mắt hơi xếch lên, hắn không cần cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần nhíu mi thôi cũng làm bao hoa đào nguyện nở vì hắn. Người nọ còn ôn hòa tươi cười, như vậy làm cho Mục Lâm Vãn càng khẩn trương hơn nữa.
"Công tử có phải tới chỗ này tìm niềm vui, cớ sao Ngọc Vận lại thấy không giống những người khác? Chẳng lẽ tiểu công tử đây là lần đầu tới nơi bắn pháo này." Ngọc Vận cười cười ngồi xuống bên Mục Lâm Vãn.
Hương thơm hoa lê càng đậm hơn, ngọt nhưng lại không ngấy, cũng giống như Ngọc Vận, đầy quyến rũ nhưng lại không lẳng lơ.
"Ngọc.. Ngọc Vận." Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy.
"Tiểu công tử chớ có căng thẳng, nơi đây chính là nơi để thả lỏng mà"
Đôi tay hắn đặt lên thân thể mình, khớp xương thon dài, nhưng trên lòng bàn tay lại có một vài vết chai khá dày, thậm chí cả tay cậu còn mềm mại hơn cả bàn tay này. Mục Lâm Vãn không nhịn được bắt đầu tưởng tượng.
Tuy vậy nhưng chủ nhân của đôi tay lại có thể làm người của cả kinh thành này nghiên ngả bởi dung mạo của hắn.
Mục Lâm Vãn càng nghĩ càng khẩn trương hơn, cả người cứng ngắt, đôi môi run run, ngay cả một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh.
Ngọc Vận cảm thấy tiểu công tử này rất thú vị, khẽ cười ra tiếng.
Kỳ lạ chính là, Mục Lâm Vãn nghe được tiếng cười khẽ đó lại cảm thấy bản thân mình như thả lỏng không ít, cậu xoa xoa bàn tay vào xiêm y của mình lại lau cả món vật được gói chặt cầm trên tay, sau đó lấy vật bên trong ra.
"Đây là ngọc trâm được chế từ đá hồng ngọc, chỉ vừa nhìn ta liền biết thứ này xứng với ngươi, nếu Ngọc Vận không chê.. Liền nhận lấy đi"
Ngọc trâm trong suốt rõ ràng, nếu để dưới ánh sáng có thể thấy được bên trong không một vết nức, cũng không chút tạp chất, dưới ánh nến còn thấy được các vệt màu ánh lên.
Đây là ngọc thượng phẩm a, Ngọc Vận che giấu sự kinh ngạc trong mắt, đem ngọc trâm cài lên búi tóc, cười nói: "Lễ vật tiểu công tặng làm Ngọc Vận rất vui, này sợ là hao tốn tâm tư mới tìm thấy, mắt nhìn của tiểu công tử thật tốt".
Mục Lâm Vãn nhẹ nhõm thở một hơi, món quà này Ngọc Vận thích là tốt rồi, không uổng công cậu chạy ra ngoài cả ngày để kiếm đồ tốt, rất lâu mới tìm được cây trâm này.
Từ lần đầu như thấy ngọc trâm này, cậu liền biết nó rất xứng với Ngọc Vận, bây giờ xem ra là đúng thật.
Ngọc trâm dưới ánh nến hiện ra những vệt sáng mờ ảo ánh đến Ngọc Vận càng thêm diễm lễ, mắt phượng liếc sang mang theo sự lười biếng mà nhìn cậu, cả người lộ ra vẻ đẹp thu hút người khác nhưng lại toát ra hơi thở kiêu ngạo.
"Tiểu công tử chẳng lẽ định ngồi khô ở chỗ này một đêm sao? Ngọc vận lại chơi thêm một khúc nữa" nói xong hắn đứng lên, thu dọn bộ hồng y, chuẩn bị đi đến sau tấm màn lụa.
"Chờ.. chờ chút đã!" Mục Lâm Vãn gấp gáp nói, tay kia nhành chóng nắm lấy góc áo của ngọc vận.
Chỉ dùng ít sức lực, Mục Lâm Vãn chỉ còn thấy một mảngiờ vải đỏ trước mắt.
Chiếc hồng y được mắc một cách lỏng lẽo trên người Ngọc Vận cứ như vậy bị kéo xuống theo lực đạo của cậu.
Mục Lâm Vãn hoảng hốt một lúc, vội vàng kéo bộ xiêm y đang vướng trên mặt mình xuống, nhưng càng sốt ruột thì động tác cũng càng mất trật tự, hồng y vẫn như cũ vướng trên người.
Cơn gió không biết từ đâu thổi tới bên cạnh cậu, còn mạng theo hương hoa lê bay đến.
"Tiểu công tử thật thú vị a" Ngọc Vận khẽ cười bên tai Mục Lâm Vãn.
Một tay đem xiêm y vướng trên mặt Mục Lâm Vãn lấy xuống, tùy tiện ném một bên.
Mục Lâm Vãn lúc này mới nhìn rõ phía trước, chưa kịp thở phào liền phát hiện Ngọc Vận đã thay đổi một thân xiêm y khác, vẫn là màu đỏ nhưng cổ tay áo còn được điểm xuyết thêm mấy đóa hoa mai trắng.
Mục Lâm Vãn nhất thời ngây người, đến khi bóng dáng kia biến mất, tiếng đàn lần nữa vang lên mới từ từ hoàn hồn.
Hóa ra trận gió ban nãy là do Ngọc Vận thay y phục tạo nên. Mục Lâm Vãn hơi giật mình thế nhưng cũng có chút đáng tiết. Cậu bĩu môi, cũng không biết mình tiếc vì cái gì, lúc này đảo mắt lấy lại tinh thần.
"Ngọc Vận, lần này ta đến.. là muốn chuộc thân cho ngươi. Từ nay về sau Ngọc Vận liền đi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!" Mục Lâm Vãn lớn tiếng nói lấn áp cả tiếng đàn, truyền đến tai Ngọc Vận.
Tiếng đàn đang du dương bỗng ngưng bặt, Ngọc Vận vẫn ở phía bên kia màn lụa không tiến ra.
"Chuộc thân? Tiểu công tử chớ nói đùa, Ngọc Vận ta đã nghe quá nhiều người nói câu này, nhưng kết quả là.. không phải ta vẫn ở chỗ này sao?"
Giọng nói tự châm biếm của Ngọc Vận làm Mục Lâm Vãn đau xót trong lòng, tim xứ như bị bóp nghẹn.
Đúng thế, Ngọc Vận xuất chúng như thế, người muốn chuộc thân cho hắn cũng đâu phải chỉ có mình cậu, huống hồ bây giờ hắn vẫn là hoa khôi ở chốn hoa lâu này.
Tuy là một người quan liêm chính, chính mình cũng phải nhờ đến tú bà từ lâu, thậm chí còn phải vận dụng mối quan hệ trong phủ mới có thể cùng Ngọc Vận làm bạn một đêm, số người muốn gặp Ngọc Vận thiệt là nhiêu không kể hết. Haizzz.
Cậu nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Không biết cần bao nhiêu mới có thể chuộc được Ngọc Vận, ta chắc chắn sẽ đem Ngọc Vận từ chốn tửu sắc này mang đi"
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần đến, màn lụa đỏ lại lần nữa bị vén lên, Ngọc Vận đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống.
"Ngọc.."
"Xuỵt" một ngón tay hắn đặt bên miệng, Ngọc Vận khẽ mở đôi môi mỏng "Phí chuộc thân ta là cả hoàng kim vạn lượng, tiểu công tử có thể lấy ra không? Người có nhiều tiền như vậy ở kinh thành có mấy người?"
Ngọc Vận cười nhạo: "Nếu công tử thật có tâm liền đến đây a, kết giao cùng công tử thú vị hơn nhiều so với đám quan viên đó"
Hoàng kim vạn lượng.. Này phải đào rỗng hết của cải ở phủ mới có thể miễn cưỡng đem ra, mà phụ thân chắc chắn sẽ không cho cậu làm như thế.
Mục Lâm Vãn siết chặt nắm tay, gật đầu: "Việc chuộc thân cho Ngọc Vận ta nhất định sẽ không từ bỏ, ta sẽ thường tới đây thăm ngươi, Ngọc Vận.."
Giọng nói Mục Lâm Vãn ngày càng nhỏ, cậu rụt rè nhìn hồng y nam tử bên cạnh, ngập ngừng nói: "Ngọc Vận như vậy rất câu nhân, ta không đành lòng để ngươi bị khác mang đi a. Ngươi nhớ chờ ta, ta nhất định sẽ chuộc ngươi ra, cho ngươi tự do!"
Hai người đứng rất gần nhau, gần đến nổi nghe thấy cả hơi thở nhè nhẹ, Ngọc Vận có hàng lông mi rất dài, đôi mắt mang theo ấm áp, Mục Lâm Vãn có thể nhìn thấy bản thân phản chiếu từ đôi mắt đó.
Vẻ mặt thất thần của cậu thực sự có chút buồn cười.
"Giờ cũng không còn sớm, tiểu công tử muốn nghe thêm một khúc không?" Môi mỏng khẽ mở.
Mục Lâm Vãn nhìn chằm chằm Ngọc Vận, dù hắn có nói gì cậu cũng không nghe, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Nhìn kỹ hơn, cậu phát hiện Ngọc Vận càng đẹp hơn, không giống với những người ở chốn trăng hoa này. Ngọc Vận chính là một dòng nước trong lành, bí ẩn và mê người làm người khác muốn tới gần khám phá, muốn nhìn thử xem dưới gương mặt xem đẹp này rốt cuộc giấu tâm tư gì.
Tiếng sáo vang lên, Ngọc Vận lại lần nữa đi về phía sau màn lụa đỏ, ngăn cách hai nơi.
Mục Lâm Vãn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, thiếu đi chiếc ngọc trâm kia lòng bàn tay giờ đây trống rỗng.
Ngọc trâm vẫn được cài lên búi tóc, hẳn là.. Ngọc Vận thích nó đi.
Đầu óc mông lung, tiếng sáo càng nghe càng thư thái, thế là cơn buồn ngủ ập tới, cơ thể Mục Lâm Vãn chậm rãi ngã lên chiếc ghế mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.