Chương 28:
Ốc Lý Đích Tinh Tinh
29/09/2023
Phân vị của nàng ta không cao bằng Dương Tiệp dư, cũng không đắc sủng bằng Dương Tiệp dư, hơn nữa, nàng ta cũng không lớn gan như Tô Mỹ nhân, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Đợi thỉnh an xong, Lư Tài nhân tức giận quay về điện Hòa Nghi, quét mắt nhìn Tiểu Dung Tử: “Vân Tự vẫn chưa dậy à?”
Tiểu Dung Tử: “Vân Tự tỷ tỷ đến ngự thiện phòng lấy bữa sáng cho chủ tử rồi.”
Vân Tự là cung nữ hầu hạ trong điện, cả điện Hòa Nghi, trừ Tụng Nhung thì ai cũng gọi nàng là tỷ tỷ. Tiếng tỷ tỷ này của Tiểu Dung Tử không có gì đột ngột, Lư Tài nhân cũng không nhận ra có gì không ổn.
Lư Tài nhân cau mày, bực bội nói: “Bảo nàng ta đừng làm mấy chuyện đó nữa, đến ngự thiện phòng nấu chút thức ăn giải nhiệt, mang cho Hoàng thượng.”
Tiểu Dung Tử ngạc nhiên, nhưng không dám chậm trễ, vội chạy đến ngự thiện phòng tìm tỷ tỷ.
Ngược lại, Tụng Nhung nghe vậy thì cau chặt mày, cổ họng như mắc nghẹn, cô ả nói: “Chủ tử, sao lại để Vân Tự đến ngự tiền?”
Lư Tài nhân ôm một bụng tức ở cung Khôn Ninh, nghe những lời bất mãn của Tụng Nhung, nàng ta mất kiên nhẫn, không vui nói: “Được rồi, đừng có ở đây đâm chọc nữa, ta muốn để ngươi đi, nhưng ngươi có thể tìm được đường đến ngự tiền sao?”
Tụng Nhung nghẹn họng, một lúc sau cũng không thốt nên lời.
Lư Tài nhân thấy vậy, khó chịu nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là người theo ta tiến cung, có thể đừng hẹp hòi với người ta như vậy không?”
Để người khác biết cung nhân trong điện của nàng ta không hòa thuận, vậy chẳng phải đám người không có lòng tốt kia sẽ xem trò cười sao?
Tụng Nhung bị nói đến nỗi mặt thoắt xanh thoắt trắng, cô ả không khỏi xấu hổ khi thấy những ánh mắt xung quanh nhìn mình.
Tụng Nhung hơi tủi thân, rõ ràng cô ả đang nghĩ cho chủ tử, chủ tử không nhận mà còn trách cô ả. Nhưng cô ả vẫn cảm thấy khuôn mặt của Vân Tự là mối họa ngầm, bèn cắn răng nói: “Sao chủ tử không đích thân đi, chủ tử đích thân đi, chẳng phải Hoàng thượng càng có thể cảm nhận được tâm ý của người hay sao?”
Lư Tài nhân cau mày: “Hoàng thượng không thích hậu phi đến ngự tiền, để Vân Tự đi chỉ là thăm dò, đợi chắc chắn Hoàng thượng không bài xích, tất nhiên ta sẽ đích thân đi.”
Vừa dứt lời, Lư Tài nhân lại bực bội nói: “Người có thể đừng cái gì cũng hỏi ta không, tự động não nhiều vào!”
Vẻ mặt Tụng Nhung hơi xấu hổ.
Thu Linh nhìn thấy, bèn trộm cúi đầu, che đi nụ cười hả hê.
Trong ngự thiện phòng, Vân Tự vừa lấy được thức ăn, đang chuẩn bị về cung thì gặp Tiểu Dung Tử đang vội vang đi tới. Vân Tự ngạc nhiên: “Sao vậy? Chủ tử có việc tìm ta à?”
Tiểu Dung Tử gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu.
Vân Tự không hiểu mô tê gì, Tiểu Dung Tử bình ổn lại hơi thở, sau đó mới nói lệnh của Lư Tài nhân. Vân Tự không khỏi sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm, nàng xác nhận lại: “Chủ tử bảo ta đi ngự tiền?”
Tiểu Dung Tử gật đầu, hắn ta ngước mắt nhìn tỷ tỷ. Ngự thiện phòng người qua kẻ lại, không biết bao nhiêu cung nữ thái giám, mặc y phục cung nữ như tỷ tỷ, chưa từng vượt quá quy củ. Nhưng nàng nổi bật hơn người khác, nàng xách hộp thức ăn, đứng trong đám đông, nhưng Tiểu Dung Tử nhìn thoáng qua là đã có thể thấy nàng.
Vân Tự hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn. Nàng nhớ chuyện xảy ra lúc trực đêm hôm qua, mi mắt bất khác run lên.
Nàng giao hộp thức ăn cho Tiểu Dung Tử, còn mình quay lại ngự thiện phòng.
Điện Hòa Nghi không có bếp, chủ tử muốn làm chút thức ăn cho Hoàng thượng, chỉ có thể mượn ngự thiện phòng, không chỉ phiền mà còn không giấu được chuyện này.
Vân Tự vẫn chưa ra khỏi ngự thiện phòng thì tin Lư Tài nhân muốn đưa thức ăn cho Hoàng thượng đã truyền cả hậu cung rồi.
Cung Khôn Ninh.
Hoàng hậu nhàn nhã đọc sách, nghe được tin thì cười nhẹ: “Nàng ta bị Dương Tiệp dư mỉa mai mấy lần, trong lòng không phục cũng là điều bình thường.”
Bách Chi thấy nương nương không quan tâm thì cũng không để ý đến chuyện này nữa. Dù sao thì mỗi năm đều có không ít người muốn đưa đồ cho ngự tiền, nếu để tâm đến tất cả thì chẳng phải họ sẽ phiền chết hay sao!
Nhưng Bách Chi hơi tò mò: “Nương nương, người nói xem Lư Tài nhân có thể thành công không?”
Hoàng hậu đặt sách xuống, ngước mắt, hờ hững nói: “Ai mà biết.”
Đúng lúc này, điện Trung Tỉnh truyền tin, tháng này lượng ngọc vỡ ở điện Trường Lạc vượt quá mức, hỏi có cần bổ sung cho điện Trường Lạc hay không.
Bách Chi không vui cau mày: “Dương Tiệp dư đúng là ngày càng không có quy củ.”
Hoàng hậu cụp mắt, rồi lại cầm sách lên đọc, không tỏ rõ ý kiến với lời Bách Chi nói, Bách Chi bèn im lặng.
Bọn họ đều biết rõ, phía sau Dương Tiệp dư có gì chống lưng mới khiến nàng ta ngông cuồng như vậy.
Bách Chi chỉ không hiểu, rốt cuộc Hoàng thượng thích điểm nào ở Dương Tiệp dư?
Đợi thỉnh an xong, Lư Tài nhân tức giận quay về điện Hòa Nghi, quét mắt nhìn Tiểu Dung Tử: “Vân Tự vẫn chưa dậy à?”
Tiểu Dung Tử: “Vân Tự tỷ tỷ đến ngự thiện phòng lấy bữa sáng cho chủ tử rồi.”
Vân Tự là cung nữ hầu hạ trong điện, cả điện Hòa Nghi, trừ Tụng Nhung thì ai cũng gọi nàng là tỷ tỷ. Tiếng tỷ tỷ này của Tiểu Dung Tử không có gì đột ngột, Lư Tài nhân cũng không nhận ra có gì không ổn.
Lư Tài nhân cau mày, bực bội nói: “Bảo nàng ta đừng làm mấy chuyện đó nữa, đến ngự thiện phòng nấu chút thức ăn giải nhiệt, mang cho Hoàng thượng.”
Tiểu Dung Tử ngạc nhiên, nhưng không dám chậm trễ, vội chạy đến ngự thiện phòng tìm tỷ tỷ.
Ngược lại, Tụng Nhung nghe vậy thì cau chặt mày, cổ họng như mắc nghẹn, cô ả nói: “Chủ tử, sao lại để Vân Tự đến ngự tiền?”
Lư Tài nhân ôm một bụng tức ở cung Khôn Ninh, nghe những lời bất mãn của Tụng Nhung, nàng ta mất kiên nhẫn, không vui nói: “Được rồi, đừng có ở đây đâm chọc nữa, ta muốn để ngươi đi, nhưng ngươi có thể tìm được đường đến ngự tiền sao?”
Tụng Nhung nghẹn họng, một lúc sau cũng không thốt nên lời.
Lư Tài nhân thấy vậy, khó chịu nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là người theo ta tiến cung, có thể đừng hẹp hòi với người ta như vậy không?”
Để người khác biết cung nhân trong điện của nàng ta không hòa thuận, vậy chẳng phải đám người không có lòng tốt kia sẽ xem trò cười sao?
Tụng Nhung bị nói đến nỗi mặt thoắt xanh thoắt trắng, cô ả không khỏi xấu hổ khi thấy những ánh mắt xung quanh nhìn mình.
Tụng Nhung hơi tủi thân, rõ ràng cô ả đang nghĩ cho chủ tử, chủ tử không nhận mà còn trách cô ả. Nhưng cô ả vẫn cảm thấy khuôn mặt của Vân Tự là mối họa ngầm, bèn cắn răng nói: “Sao chủ tử không đích thân đi, chủ tử đích thân đi, chẳng phải Hoàng thượng càng có thể cảm nhận được tâm ý của người hay sao?”
Lư Tài nhân cau mày: “Hoàng thượng không thích hậu phi đến ngự tiền, để Vân Tự đi chỉ là thăm dò, đợi chắc chắn Hoàng thượng không bài xích, tất nhiên ta sẽ đích thân đi.”
Vừa dứt lời, Lư Tài nhân lại bực bội nói: “Người có thể đừng cái gì cũng hỏi ta không, tự động não nhiều vào!”
Vẻ mặt Tụng Nhung hơi xấu hổ.
Thu Linh nhìn thấy, bèn trộm cúi đầu, che đi nụ cười hả hê.
Trong ngự thiện phòng, Vân Tự vừa lấy được thức ăn, đang chuẩn bị về cung thì gặp Tiểu Dung Tử đang vội vang đi tới. Vân Tự ngạc nhiên: “Sao vậy? Chủ tử có việc tìm ta à?”
Tiểu Dung Tử gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu.
Vân Tự không hiểu mô tê gì, Tiểu Dung Tử bình ổn lại hơi thở, sau đó mới nói lệnh của Lư Tài nhân. Vân Tự không khỏi sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm, nàng xác nhận lại: “Chủ tử bảo ta đi ngự tiền?”
Tiểu Dung Tử gật đầu, hắn ta ngước mắt nhìn tỷ tỷ. Ngự thiện phòng người qua kẻ lại, không biết bao nhiêu cung nữ thái giám, mặc y phục cung nữ như tỷ tỷ, chưa từng vượt quá quy củ. Nhưng nàng nổi bật hơn người khác, nàng xách hộp thức ăn, đứng trong đám đông, nhưng Tiểu Dung Tử nhìn thoáng qua là đã có thể thấy nàng.
Vân Tự hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn. Nàng nhớ chuyện xảy ra lúc trực đêm hôm qua, mi mắt bất khác run lên.
Nàng giao hộp thức ăn cho Tiểu Dung Tử, còn mình quay lại ngự thiện phòng.
Điện Hòa Nghi không có bếp, chủ tử muốn làm chút thức ăn cho Hoàng thượng, chỉ có thể mượn ngự thiện phòng, không chỉ phiền mà còn không giấu được chuyện này.
Vân Tự vẫn chưa ra khỏi ngự thiện phòng thì tin Lư Tài nhân muốn đưa thức ăn cho Hoàng thượng đã truyền cả hậu cung rồi.
Cung Khôn Ninh.
Hoàng hậu nhàn nhã đọc sách, nghe được tin thì cười nhẹ: “Nàng ta bị Dương Tiệp dư mỉa mai mấy lần, trong lòng không phục cũng là điều bình thường.”
Bách Chi thấy nương nương không quan tâm thì cũng không để ý đến chuyện này nữa. Dù sao thì mỗi năm đều có không ít người muốn đưa đồ cho ngự tiền, nếu để tâm đến tất cả thì chẳng phải họ sẽ phiền chết hay sao!
Nhưng Bách Chi hơi tò mò: “Nương nương, người nói xem Lư Tài nhân có thể thành công không?”
Hoàng hậu đặt sách xuống, ngước mắt, hờ hững nói: “Ai mà biết.”
Đúng lúc này, điện Trung Tỉnh truyền tin, tháng này lượng ngọc vỡ ở điện Trường Lạc vượt quá mức, hỏi có cần bổ sung cho điện Trường Lạc hay không.
Bách Chi không vui cau mày: “Dương Tiệp dư đúng là ngày càng không có quy củ.”
Hoàng hậu cụp mắt, rồi lại cầm sách lên đọc, không tỏ rõ ý kiến với lời Bách Chi nói, Bách Chi bèn im lặng.
Bọn họ đều biết rõ, phía sau Dương Tiệp dư có gì chống lưng mới khiến nàng ta ngông cuồng như vậy.
Bách Chi chỉ không hiểu, rốt cuộc Hoàng thượng thích điểm nào ở Dương Tiệp dư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.