Chương 25
Hứa Bán Tiên
21/11/2020
84.
Mùa đông ở phương Bắc dài đằng đẵng vô cùng, năm trước ở kinh thành cũng đã bỏ áo bông, nhưng chỗ này vẫn có tuyết rơi.
Tiểu Vương gia sợ lạnh từ nhỏ, cũng may bây giờ đã có một lò sưởi di động cá nhân, đi tới đâu cũng có ở bên cạnh, cũng không thấy khó khăn lắm, cùng lắm thì mông hơi đau thôi.
Một ngày đầu xuân, Yến đại nhân từ bên ngoài trở về Vương phủ, trong tay ôm một cái giỏ lớn.
Tiểu Vương gia tò mò nhướn lên nhìn, đụng vào đôi mắt đang thò đầu ngó ra, ngúng nguẩy liếc quanh.
“Oa!” Tiểu Vương gia hô lên, “Mèo ở đâu tới vậy?”
“Là của tiệm may bên đường, mèo nhà hắn sinh ra sáu con nuôi không xuể, ta bèn nhận hai con.”
Tiểu Vương gia vui cực kỳ, ôm một con trong giỏ vào ngực, nói với Yến đại nhân: “Mèo nhỏ trong cung hồi xưa toàn ta chăm lớn đấy.”
Yến đại nhân ôm một con khác, nói: “Ta biết mà.”
Tiểu Vương gia cứ cho là lúc trước mình đã tự nói rồi nên không suy nghĩ thêm, lại không biết rằng sau khi y rời khỏi kinh thành, Yến đại nhân đã nhận mấy con mèo nhỏ trong cung về Yến phủ, bây giờ lão quản gia vẫn đang chăm sóc.
Tiểu Vương gia nhìn con mèo nhỏ, lại nhìn Yến đại nhân, vô cùng sung sướng mà kiễng chân, ở trước mặt hai nhóc mèo con chưa trải việc đời, hôn một cái ngọt ngào cùng Yến đại nhân.
85.
Đã đến mùa hè, tiểu Vương gia cuối cùng cũng cảm thấy phương Bắc rất tốt, hồi trước thời tiết ở kinh thành phải dùng đá hóng mát, nhưng nơi đây vẫn gió mát phất phơ, nhiệt độ rất vừa lòng người, hơn nữa còn chẳng có con muỗi nào, cánh tay trắng nõn của tiểu Vương gia không còn vết hồng nhỏ nào.
Tất nhiên, người khác cũng nghĩ vậy.
Vào một ngày giữa hè nào đó, tiểu Vương gia đang ở trong thư phòng dạy Yến đại nhân luyện chữ, tay Yến đại nhân đang xấu xa lần mò đến một số nơi, thì hạ nhân quý phủ tới thông báo, bảo rằng có khách quý đến nhà.
Tiểu Vương gia xấu hổ buộc đai lưng lại, sau đó ra ngoài nghênh tiếp.
Khách quý đến nhà chính là Tứ Vương gia, đất phong của Tứ Vương gia ở phía Đông Nam, tháng sáu nóng như lò lửa, vì thế mang theo năm vị phu nhân cùng nhau tới địa bàn của Thụy Vương phủ để nghỉ mát.
Tiểu Vương gia lâu lắm chưa thấy Tứ hoàng huynh, trong lòng rất kích động, không chỉ an bài tốt tiểu viện, còn ngày ngày thiết yến chiêu đãi.
Tứ Vương gia cũng chẳng thèm coi mình là người ngoài, một lần ở chính là cả tháng, cả ngày tấu nhạc mua vui, ăn chơi đàng điếm.
Tiểu Vương gia vốn không có ý kiến gì cả, nhưng mà có người ngoài khiến cho hoạt động riêng tư của mình phải hạn chế, điều đó khiến y rất phiền não.
Vào một đêm, Tứ Vương gia uống hơi nhiều rượu, say xỉn tới trước mặt tiểu Vương gia sâu xa nói: “Tiểu Cửu à, đừng trách ca ca lắm miệng nhé, đệ cũng thành niên rồi, nhân lúc tuổi còn trẻ phải cưới mấy phu nhân để còn nối dõi tông đường chứ.”
Nói xong lại cười Yến đại nhân: “Yến đại nhân nữa ớ, tài mạo thì xuất chúng, văn võ còn song toàn, sao lại không hiểu chuyện phong nguyệt thế, đến giờ còn chưa đón dâu, không phải chỗ kia xảy ra vấn đề chứ ha ha ha ha ha…”
Tiểu Vương gia và Yến đại nhân nghiêm mặt không nói một lời, Tứ Vương gia tự tìm mất mặt, xách rượu lên trở về tiểu viện của mình.
Cũng đêm đó, trong nội viện của tiểu Vương gia phát ra một âm thanh rên rỉ ầm ĩ lại mập mờ cao vút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tứ Vương gia liền đứng dậy cáo từ, trở về đất phong của mình.
86.
Yến đại nhân có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, dù bây giờ không còn phải lên chiến trường, cũng không cần chỉ huy nghìn quân, nhưng vẫn giữ thói quen như trước.
Tiểu Vương gia bưng một ly trà lúa mạch, nhàn nhã ngồi trong hành lang, nhìn Yến đại nhân khua đao múa kiếm ở trong viện cắt sửa chỉnh tề hết cành khô lá rụng, trong lòng khá là kiêu ngạo.
Vương phi nhà người ta đều thêu thùa, “Vương phi” nhà mình lại giỏi làm vườn, tiểu Vương gia rất hài lòng.
Gần đây sức ăn của tiểu Vương gia tăng lên, Yến đại nhân cũng phát hiện điểm này, hắn nhào nặn cái bụng nhỏ phình trướng của tiểu Vương gia, trêu chọc y: “Trong bụng của Tiểu Cửu chúng ta có phải đang mang thai một Tiểu Tiểu Cửu hay không?”
Tiểu Vương gia sợ nhột, cười hì hì đẩy tay Yến đại nhân ra: “Là do gạo phương Bắc ăn ngon quá đấy chứ.”
Lúc còn ở kinh thành, y đã từng nghe nói chuyện này, bây giờ đến mùa thu hoạch, ăn gạo chính cống của phương Bắc, mới biết quả nhiên là danh bất hư truyền.
Qua mấy hôm quản gia của Vương phủ cáo nghỉ, nói là thu hoạch ruộng đồng trong nhà bận không ai giúp, xin trở về làm thay.
Tiểu Vương gia nghe thấy liền thương nghị với Yến đại nhân một phen, hôm sau Yến đại nhân theo quản gia đi ra ruộng.
Thôn dân bận rộn bên bờ ruộng nhìn nam tử xa lạ ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, trong lòng thầm nghĩ đúng là không giúp được gì rồi.
Ai ngờ nam tử kia nhảy tuốt xuống, rút bội đao sau lưng ra bay thẳng vào ruộng, xuất thủ cực nhanh khiến người ta căn bản không thấy rõ động tác của hắn, chém mấy phát liền thu hoạch sạch sẽ nửa mẫu ruộng. Lúa nước vốn phải mất ba ngày mới dẹp xong lại chỉ cần hoàn thành trong nửa ngày, thôn dân cảm kích không thôi, trước khi đi đưa cho yến đại nhân năm thạch gạo (*) để cảm tạ.
(*) thạch là đơn vị đo lường Nhật Bản, mà họ viết lắm chữ quá nên thôi mình chú thích như này cho vui:v.
Tối đó tiểu Vương gia ăn thành quả lao động của Yến đại nhân, còn ăn nhiều thêm một chén cơm.
87.
Vừa vào tháng mười, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, tiểu Vương gia quấn áo bông nhỏ vừa may, phấn đấu quên mình vọt vào đống tuyết.
Yến đại nhân cũng khoác một chiếc áo choàng dài ở phía sau y, nói: “Ở chỗ này cũng một năm rồi, ta còn tưởng ngươi nhìn chán tuyết rồi chứ.”
“Vậy thì sao chứ, một năm có bốn mùa, mỗi mùa đều có phong cảnh riêng, ngắm tuyết chẳng qua là một trong số đó thôi. Hơn nữa có Yến ca ca phụng bồi, nhìn gì cũng không thấy chán đâu.”
Tiểu Vương gia quay đầu cười với hắn, cười đến mặt mày cong cong, tựa như đêm đông chí năm đó, chỉ là hôm nay trong lời nói có thêm sự ung dung và kiên định: “Yến ca ca phải luôn phụng bồi ta.”
Yến đại nhân nở nụ cười, ôm lấy tiểu Vương gia từ phía sau, nhẹ nói bên tai y:
“Ta biết rồi.”
Ta sẽ cùng ngươi trải qua mùa xuân, vượt qua mùa hạ, lướt qua mùa thu, và sải bước tới mùa đông.
Sau đó lại cùng ngươi đi qua thêm bốn mùa nữa.
— Hoàn thành —
Mùa đông ở phương Bắc dài đằng đẵng vô cùng, năm trước ở kinh thành cũng đã bỏ áo bông, nhưng chỗ này vẫn có tuyết rơi.
Tiểu Vương gia sợ lạnh từ nhỏ, cũng may bây giờ đã có một lò sưởi di động cá nhân, đi tới đâu cũng có ở bên cạnh, cũng không thấy khó khăn lắm, cùng lắm thì mông hơi đau thôi.
Một ngày đầu xuân, Yến đại nhân từ bên ngoài trở về Vương phủ, trong tay ôm một cái giỏ lớn.
Tiểu Vương gia tò mò nhướn lên nhìn, đụng vào đôi mắt đang thò đầu ngó ra, ngúng nguẩy liếc quanh.
“Oa!” Tiểu Vương gia hô lên, “Mèo ở đâu tới vậy?”
“Là của tiệm may bên đường, mèo nhà hắn sinh ra sáu con nuôi không xuể, ta bèn nhận hai con.”
Tiểu Vương gia vui cực kỳ, ôm một con trong giỏ vào ngực, nói với Yến đại nhân: “Mèo nhỏ trong cung hồi xưa toàn ta chăm lớn đấy.”
Yến đại nhân ôm một con khác, nói: “Ta biết mà.”
Tiểu Vương gia cứ cho là lúc trước mình đã tự nói rồi nên không suy nghĩ thêm, lại không biết rằng sau khi y rời khỏi kinh thành, Yến đại nhân đã nhận mấy con mèo nhỏ trong cung về Yến phủ, bây giờ lão quản gia vẫn đang chăm sóc.
Tiểu Vương gia nhìn con mèo nhỏ, lại nhìn Yến đại nhân, vô cùng sung sướng mà kiễng chân, ở trước mặt hai nhóc mèo con chưa trải việc đời, hôn một cái ngọt ngào cùng Yến đại nhân.
85.
Đã đến mùa hè, tiểu Vương gia cuối cùng cũng cảm thấy phương Bắc rất tốt, hồi trước thời tiết ở kinh thành phải dùng đá hóng mát, nhưng nơi đây vẫn gió mát phất phơ, nhiệt độ rất vừa lòng người, hơn nữa còn chẳng có con muỗi nào, cánh tay trắng nõn của tiểu Vương gia không còn vết hồng nhỏ nào.
Tất nhiên, người khác cũng nghĩ vậy.
Vào một ngày giữa hè nào đó, tiểu Vương gia đang ở trong thư phòng dạy Yến đại nhân luyện chữ, tay Yến đại nhân đang xấu xa lần mò đến một số nơi, thì hạ nhân quý phủ tới thông báo, bảo rằng có khách quý đến nhà.
Tiểu Vương gia xấu hổ buộc đai lưng lại, sau đó ra ngoài nghênh tiếp.
Khách quý đến nhà chính là Tứ Vương gia, đất phong của Tứ Vương gia ở phía Đông Nam, tháng sáu nóng như lò lửa, vì thế mang theo năm vị phu nhân cùng nhau tới địa bàn của Thụy Vương phủ để nghỉ mát.
Tiểu Vương gia lâu lắm chưa thấy Tứ hoàng huynh, trong lòng rất kích động, không chỉ an bài tốt tiểu viện, còn ngày ngày thiết yến chiêu đãi.
Tứ Vương gia cũng chẳng thèm coi mình là người ngoài, một lần ở chính là cả tháng, cả ngày tấu nhạc mua vui, ăn chơi đàng điếm.
Tiểu Vương gia vốn không có ý kiến gì cả, nhưng mà có người ngoài khiến cho hoạt động riêng tư của mình phải hạn chế, điều đó khiến y rất phiền não.
Vào một đêm, Tứ Vương gia uống hơi nhiều rượu, say xỉn tới trước mặt tiểu Vương gia sâu xa nói: “Tiểu Cửu à, đừng trách ca ca lắm miệng nhé, đệ cũng thành niên rồi, nhân lúc tuổi còn trẻ phải cưới mấy phu nhân để còn nối dõi tông đường chứ.”
Nói xong lại cười Yến đại nhân: “Yến đại nhân nữa ớ, tài mạo thì xuất chúng, văn võ còn song toàn, sao lại không hiểu chuyện phong nguyệt thế, đến giờ còn chưa đón dâu, không phải chỗ kia xảy ra vấn đề chứ ha ha ha ha ha…”
Tiểu Vương gia và Yến đại nhân nghiêm mặt không nói một lời, Tứ Vương gia tự tìm mất mặt, xách rượu lên trở về tiểu viện của mình.
Cũng đêm đó, trong nội viện của tiểu Vương gia phát ra một âm thanh rên rỉ ầm ĩ lại mập mờ cao vút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tứ Vương gia liền đứng dậy cáo từ, trở về đất phong của mình.
86.
Yến đại nhân có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, dù bây giờ không còn phải lên chiến trường, cũng không cần chỉ huy nghìn quân, nhưng vẫn giữ thói quen như trước.
Tiểu Vương gia bưng một ly trà lúa mạch, nhàn nhã ngồi trong hành lang, nhìn Yến đại nhân khua đao múa kiếm ở trong viện cắt sửa chỉnh tề hết cành khô lá rụng, trong lòng khá là kiêu ngạo.
Vương phi nhà người ta đều thêu thùa, “Vương phi” nhà mình lại giỏi làm vườn, tiểu Vương gia rất hài lòng.
Gần đây sức ăn của tiểu Vương gia tăng lên, Yến đại nhân cũng phát hiện điểm này, hắn nhào nặn cái bụng nhỏ phình trướng của tiểu Vương gia, trêu chọc y: “Trong bụng của Tiểu Cửu chúng ta có phải đang mang thai một Tiểu Tiểu Cửu hay không?”
Tiểu Vương gia sợ nhột, cười hì hì đẩy tay Yến đại nhân ra: “Là do gạo phương Bắc ăn ngon quá đấy chứ.”
Lúc còn ở kinh thành, y đã từng nghe nói chuyện này, bây giờ đến mùa thu hoạch, ăn gạo chính cống của phương Bắc, mới biết quả nhiên là danh bất hư truyền.
Qua mấy hôm quản gia của Vương phủ cáo nghỉ, nói là thu hoạch ruộng đồng trong nhà bận không ai giúp, xin trở về làm thay.
Tiểu Vương gia nghe thấy liền thương nghị với Yến đại nhân một phen, hôm sau Yến đại nhân theo quản gia đi ra ruộng.
Thôn dân bận rộn bên bờ ruộng nhìn nam tử xa lạ ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, trong lòng thầm nghĩ đúng là không giúp được gì rồi.
Ai ngờ nam tử kia nhảy tuốt xuống, rút bội đao sau lưng ra bay thẳng vào ruộng, xuất thủ cực nhanh khiến người ta căn bản không thấy rõ động tác của hắn, chém mấy phát liền thu hoạch sạch sẽ nửa mẫu ruộng. Lúa nước vốn phải mất ba ngày mới dẹp xong lại chỉ cần hoàn thành trong nửa ngày, thôn dân cảm kích không thôi, trước khi đi đưa cho yến đại nhân năm thạch gạo (*) để cảm tạ.
(*) thạch là đơn vị đo lường Nhật Bản, mà họ viết lắm chữ quá nên thôi mình chú thích như này cho vui:v.
Tối đó tiểu Vương gia ăn thành quả lao động của Yến đại nhân, còn ăn nhiều thêm một chén cơm.
87.
Vừa vào tháng mười, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, tiểu Vương gia quấn áo bông nhỏ vừa may, phấn đấu quên mình vọt vào đống tuyết.
Yến đại nhân cũng khoác một chiếc áo choàng dài ở phía sau y, nói: “Ở chỗ này cũng một năm rồi, ta còn tưởng ngươi nhìn chán tuyết rồi chứ.”
“Vậy thì sao chứ, một năm có bốn mùa, mỗi mùa đều có phong cảnh riêng, ngắm tuyết chẳng qua là một trong số đó thôi. Hơn nữa có Yến ca ca phụng bồi, nhìn gì cũng không thấy chán đâu.”
Tiểu Vương gia quay đầu cười với hắn, cười đến mặt mày cong cong, tựa như đêm đông chí năm đó, chỉ là hôm nay trong lời nói có thêm sự ung dung và kiên định: “Yến ca ca phải luôn phụng bồi ta.”
Yến đại nhân nở nụ cười, ôm lấy tiểu Vương gia từ phía sau, nhẹ nói bên tai y:
“Ta biết rồi.”
Ta sẽ cùng ngươi trải qua mùa xuân, vượt qua mùa hạ, lướt qua mùa thu, và sải bước tới mùa đông.
Sau đó lại cùng ngươi đi qua thêm bốn mùa nữa.
— Hoàn thành —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.