Chương 25
Xuân Phong Lựu Hỏa
06/11/2019
Edit: SpongeBob
Beta: Gà
Đối với chuyện Kim Tịch bỗng nhiên chán ghét mình, Bạc Diên nghĩ hàng trăm lần cũng không hiểu nổi.
Anh đặt tay lên ngực tự hỏi, hình như mình cũng chẳng làm chuyện gì để người ta ghét cả.
Ngoại trừ thi thoảng “dùng” một tẹo wifi của phòng ngủ đối diện thôi.
Ban đêm, Bạc Diên trăn trở mãi không ngủ được nên nhấc chân đạp Kinh Trì đang trốn trong chăn xem phim 18+ ở giường bên cạnh, hỏi: “Khi nào con gái sẽ tự nhiên không vui thế?”
Kinh Trì: “Lúc cậu ‘làm’ đau người ta.”
Bạc Diên:….
“Tớ nói thật đấy.”
Kinh Trì từ trong đống chăn ló đầu ra: “Hỏi Baidu đi, ông đây có phải bách khoa toàn thư đâu.”
Thế mà Bạc Diên lôi điện thoại ra thật, gõ lên thanh tìm kiếm: “Vì sao con gái tự nhiên lại không vui?”
Không ngờ lại có thu hoạch, nhấn vào một tiêu đề thì màn hình hiển thị ra trang web quảng cáo trong vài phút, Bạc Diên thấy vài điều khả thi như sau —–
< Không vui tức là đang làm nũng đó, để thu hút sự chú ý của bạn, vậy nên bạn đừng có cảm thấy bản thân đen đủi. Thật ra bạn hạnh phúc lắm đấy, việc này chứng minh cô ấy không coi bạn là người ngoài đâu.>
Anh nhỏ giọng lầm bầm trong miệng: “Cô ấy vô cùng thích bạn, cố ý giả vờ tức giận, thực ra mục đích là muốn được bạn cưng chiều dỗ dành.”
Kinh Trì ở bên cạnh đến phim 18+ cũng không xem nổi nữa, ló đầu ra nói với Bạc Diên: “Cậu đủ rồi đó, hơn nửa đêm rồi còn YY lung tung cái gì.”
“Có ích hơn là học theo chị gái Nhật Bản như cậu đấy.” Bạc Diên nghiêm túc nói: “Tớ xem cái có ích lắm.”
Kinh Trì: “Có ích cái búa ý, tớ nói cậu nghe, nguyên nhân làm cho con gái không vui còn một khả năng, đó là ‘dì cả’ của người ta đến.”
Bạc Diên nghẹn lời, cân nhắc cẩn thận, cảm thấy đáp án này so với trên mạng còn hợp lý hơn nhiều.
Anh lại tiện thể tìm tiếp: ‘Dì cả’ của con gái đến thì phải làm thế nào?
**
Buổi sáng ngày hôm sau, điện thoại Kim Tịch hiển thị một tin nhắn mới, được gửi đến từ Bạc Diên.
Châm ngôn bốn chữ của thẳng nam —-
“Uống nhiều nước ấm.”
Kim Tịch:…..
Trong phòng tự học, Bạc Diên vô cùng hiểu lòng người, đặt nệm hồng hồng ở chỗ ngồi của Kim Tịch, còn chuẩn bị túi chườm nóng, cô vừa ngồi xuống liền đặt túi chườm lên bụng cô.
Mỗi lần Kim Tịch đứng lên đi toilet, Bạc Diên giống như đang gặp kẻ thù, lúng ta lúng túng, đôi mắt sáng rực còn thường thường liếc sau mông cô.
Kim Tịch không chịu nổi nữa, vào lúc anh giúp cô đổi cốc nước ấm lần thứ ba, cô đè tay anh lại: “Học trưởng Bạc Diên, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
Bạc Diên vẫn nói lại câu trả lời thấm thía sâu xa lúc sáng: “Uống nhiều nước ấm.”
Lâm Lạc không nhịn nổi mà cười ra tiếng: “Học trưởng, kì sinh lý của tiểu Tịch thối của anh không phải hôm nay, anh nhầm rồi.”
“Không phải hôm nay?”
“Đúng thế, là ngày cuối tháng cơ, anh nhớ kĩ đừng có quên nhé.”
Cuối cùng Kim Tịch cũng hiểu được suy nghĩ của Bạc Diên, cả buổi sáng ngày hôm nay, anh ân cần chuẩn bị nào là đệm rồi túi chườm nóng các thứ, hóa ra là nghĩ cô…
Gương mặt già nua của Kim Tịch xấu hổ đỏ bừng lên, cô đứng dậy chạy ra khỏi phòng học.
Ngốc chết đi được! Có mười con trâu cũng không kéo nổi sự ngốc nghếch này!
Bạc Diên quay đầu trừng mắt với Kinh Trì, Kinh Trì xòe tay, bày tỏ mình cùng lắm chỉ cho ý kiến mà thôi.
Giữa trưa, mọi người nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi. Bạc Diên đi đến bên cạnh Kim Tịch, dựa cằm vào cạnh bàn, đôi mắt phượng nhìn cô đầy tội nghiệp.
“Tiểu Tịch thối…”
Kim Tịch nắm bút, tức giận nhìn anh một cái: “Đừng tưởng rằng anh dùng ánh mắt Lee Joon Gi nhìn em, em sẽ tha thứ cho anh, không có khả năng đâu, đời này cũng không nhé!”
“Thế anh có chỗ nào không tốt? Chọc em không vui.”
“Chỗ nào cũng không tốt.” Cô thở hổn hển tiếp tục viết chữ, không để ý đến anh.
Bạc Diên duỗi tay chọc chọc móng vuốt nhỏ trắng nõn của cô: “Dù thế nào cũng nói một nói hai tí đi, nói đi, học trưởng nghe, nếu thật sự không tốt thì anh sửa liền luôn.”
Khi đàn ông làm nũng, đúng là đến phụ nữ cũng không bằng.
Kim Tịch rũ hàng mi mảnh nhỏ, cố gắng kìm nén mong muốn sờ sờ chú chó con đang làm nũng này, lẩm bẩm nói: “Anh không có gì không tốt cả, người không tốt là em.”
Bạc Diên:….
Thế nên thi thoảng, anh thật sự không hiểu nổi con gái.
Bạn đã ăn nói khép nép khẩn cầu đến thế rồi, nếu có chỗ nào thật sự không đúng, nói lời xin lỗi, mọi chuyện coi như được giải quyết, vậy mà người ta còn không cho bạn cơ hội này luôn.
Nếu mà đổi lại là một thằng con trai, một chai rượu, hoặc đánh loạn một tí cũng được, việc gì cũng luôn có cách giải quyết.
Hết lần này đến lần khác lại là con gái, mắng cũng không mắng được, đánh cũng chẳng thể đánh, âm thầm giận cá chém thớt với bạn, ngoại trừ chịu đựng, thì đúng là hết cách.
Bạc Diên duỗi tay định cầm móng vuốt nhỏ của cô, Kim Tịch nắm tay rất nhanh, giấu ra sau lưng mình không để cho anh chạm vào.
“Hay là do anh bảo em mặc quần mùa thu?” Bạc Diên hỏi: “Nếu là thế thật, anh xin lỗi em, nhé?”
Hai má Kim Tịch đỏ lên: “Có gì xấu đâu mà xin lỗi, kiểu gì em cũng mặc, cũng chẳng phải việc mất mặt gì.”
“Vốn cũng chẳng phải việc lớn gì, hai chiếc quần mùa thu cũng chả phải việc lớn.”
“Hôm nay em mặc có một cái!” Kim Tịch thanh minh: “Em không mặc hai cái.”
“Được rồi.” Bạc Diên xoa xoa đầu cô: “Đừng cáu mà.”
Kim Tịch cúi đầu, tủi thân nói: “Nếu anh không thích con gái mặc quần mùa thu, em với học trưởng đừng làm bạn nữa.”
Bạc Diên hơi ngẩn ra, sững sờ mất một lúc, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, anh cúi đầu cười cười: “Anh nói không thích con gái mặc quần mùa thu lúc nào thế?”
Thật ra không phải anh nói, mà là Thẩm Bình Xuyên nói, nhưng Kim Tịch cảm thấy đây là sự thật.
Kinh Trì tỉnh ngủ, đôi mắt mở mơ mơ màng màng, nói với Kim Tịch: “Học trưởng của em vẫn thích con gái mặc quần mùa thu mà, em mặc một cái đã làm cậu ta chết mê chết mệt, mặc hai cái thì người này lập tức cứng lên với…. “
Bạc Diên đá một cước vào ghế dựa của Kinh Trì: “Nói bậy bạ gì đấy, miệng nói sạch sẽ đi.”
Kim Tịch bị trêu đến bật cười, không cùng Bạc Diên giận dỗi nữa.
Gần cuối tuần, cô với bạn cùng phòng cùng đi dạo phố, mua quần tất mỏng với váy ngắn, muốn thử xem bản thân có chịu nổi không.
Váy ngắn họa tiết caro, vô cùng đáng yêu, Kim Tịch còn đặc biệt vì bản thân mà tết hai bím tóc nhỏ, vén sau tai.
Ăn mặc xong xuôi, cô đứng trước gương xoay một vòng, thấy chẳng có khuyết điểm gì, rất xinh.
Vào buổi tối, cô cố ý đi đi lại lại trước cửa phòng Bạc Diên, lượn lờ mãi.
Nhưng Bạc Diên đang đeo tai nghe đọc sách, không chú ý đến người nào đó đang giả vờ ngoài cửa.
Kinh Trì tháo tai nghe xuống, quay đầu dùng khuỷu tay đẩy đẩy Bạc Diên: “Tịch thối nhà cậu đi ra đi vào những ba lần rồi, cậu tốt xấu gì cũng liếc mắt nhìn người ta một cái đi.”
Lúc này Bạc Diên mới phản ứng lại, nhìn ra phía cửa trước.
Kim Tịch đứng cạnh cửa, giả vờ giả vịt lấy chìa khóa trong túi ra, nhưng mà sau khi tìm chìa khóa một lúc lâu, cũng chẳng tìm ra.
Vì để phù hợp với váy, cô còn đặc biệt đi đôi bốt Dr. Martin, giờ cô cũng biến thành cô gái xinh xinh đẹp đẹp trong trường rồi.
Trong lòng Kim Tịch vui đến rạo rực, trong thâm tâm nói Bạc Diên mau nhìn em đi, nhìn em nhìn em.
Kinh Trì hỏi Bạc Diên: “Cậu thấy em ấy có thay đổi gì không?”
Bạc Diên nhìn Kim Tịch từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khó hiểu hỏi Kinh Trì: “Em ấy béo lên à?”
Kinh Trì liếc mắt xem thường, dáng vẻ thấy chết cũng không sợ, đáng đời cậu mẹ nó xứng đáng không tìm được vợ.
**
Giờ Triết học C.Mác cuối cùng phải nộp bài báo cáo khảo sát xã hội, thế nhưng nữ sinh phòng Kim Tịch đều thuộc loại nước đến chân mới nhảy.
Giờ đến đề mục của báo cáo còn không quyết định được.
“Khảo sát xã hội về việc yêu đương của con trai, quyết định đề mục này nhé.” Trưởng nhóm Sở Chiêu lôi kéo các cô gái trong phòng mở đại hội: “Ai có ý kiến khác thì nói đi.”
Mấy cô gái không có chủ kiến lắc lắc đầu, vì vậy Sở Chiêu giải quyết dứt khoát: “Thế chốt cái này đi, tớ phân công thế này, các cậu mỗi người tự nghĩ năm câu hỏi, bọn mình làm bài trắc nghiệm khảo sát, Lâm Lạc đi từng phòng làm trắc nghiệm khảo sát, bây giờ Kim Tịch bắt tay vào viết bài báo cáo, còn Sơ Đường phụ trách giúp Kim Tịch viết báo cáo nhé.”
Kim Tịch giơ tay: “Giờ bắt đầu viết hả?”
Sở Chiêu: “Đúng thế.”
Kim Tịch: “Trắc nghiệm khảo sát có lợi ích gì?”
Sở Chiêu: “Cho thầy xem.”
Kim Tịch:…
Sở Chiêu nói: “Không còn thời gian tán gẫu nữa đâu các chị ơi! Vì mai phải nộp bài tập rồi!”
Nhóm các cô vội vội vàng vàng viết ra vài câu hỏi, in mấy chục bản trắc nghiệm khảo sát rồi phân phát ở kí túc xá nam.
Lên kế hoạch làm điều tra vấn đề con trai yêu đương, hoàn toàn là do ở kí túc xá nam nên rất thuận lợi, có thể tận dụng thời gian hoàn thành một cách tối đa.
Sự thật chứng minh, đây chính là lựa chọn vô cùng sáng suốt, bởi vì do các em gái nhờ vả,… những nam sinh năm hai thường ngày không đứng đắn lại có thái độ vô cùng nghiêm túc với bài khảo sát này, mỗi một hạng mục đều nghiêm túc tự hỏi bản thân, thận trọng lựa chọn.
Nhóm nhỏ tốc chiến tốc thắng, trong nửa tiếng đã thu thập xong bài trắc nghiệm khảo sát.
“Đến đây đến đây.” Lâm Lạc đã thu xong bốn bài trắc nghiệm khảo sát từ phòng ký túc đối diện: “Mau đến nhìn xem học trưởng của các cậu suy nghĩ về việc yêu đương này.”
Sở Chiêu tò mò cầm lấy bốn bài trắc nghiệm khảo sát trong tay cô ấy: “Không ghi tên, ai biết là ai chứ.”
Lâm Lạc cười hỏi lại: “Cậu muốn xem bài trắc nghiệm của ai?”
Nét mặt già nua của Sở Chiêu đỏ lên: “Thế chọn bừa một bài đi, dù sao… Tớ thế nào cũng được.”
Kim Tịch tiện tay chọn một bài, bài khảo sát này công nhận là chữ nhỏ, đầu bút mạnh mẽ lại có lực, so với ba bài chữ như gà bới còn lại rõ ràng khác biệt, ngoại trừ Bạc Diên cũng chẳng thể là ai khác.
Anh vừa biết vẽ tranh, lại am hiểu thư pháp, đều là do đi theo ông cụ trong nhà học.
“Đây là của Bạc Diên.”
“Nhìn xem câu trả lời của học trưởng đi!”
“Mau đọc mau đọc!”
Kim Tịch thì thầm: “Câu một: Bạn từng yêu đương chưa? Đáp án của học trưởng Bạc Diên là không có; câu hai: Nếu chưa yêu đương hãy cho biết nguyên nhân vì sao, câu này học trưởng Bạc Diên viết là… lớn lên xấu.”
Sở Chiêu nhìn nhìn đáp án của ba người còn lại, còn rất nhất trí, đều là “Lớn lên rất xấu”.
Kim Tịch tiếp tục thì thầm: “Câu ba: Bạn từng quan hệ tình dục chưa? Lần đầu quan hệ tình dục là khi nào?”
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Ai đặt câu hỏi này vậy, đen tối quá đi!”
Ba cô gái nhìn nhau, từ chối thừa nhận, Kim Tịch xem thường xoay người, biết rõ các cô ấy đang diễn trò.
Kim Tịch tiếp tục đọc phần dưới: “Câu bốn: Bạn nghĩ thế nào về hành vi quan hệ tình dục mà không sử dụng biện pháp an toàn, đáp án của học trưởng Bạc Diên là: đây là một loại hành vi vô trách nhiệm, sẽ tạo nên tổn thương cho con gái, chúng ta cần lên án cho hành vi quan hệ tình dục không có biện pháp an toàn.”
Sau khi đọc xong, cô tự đánh giá một câu: “Tam quan của học trưởng Bạc Diên ngay thẳng ghê!”
Sở Chiêu dương dương tự đắc cầm bài khảo sát trong tay, cười nói: “Chắc là đáp án tiêu chuẩn rồi, ba người bọn họ trả lời giống y đúc, không sửa một chữ!”
Kim Tịch bĩu môi, tiếp tục đọc: “Câu năm: Nếu khi học đại học bạn có bạn gái, bạn có yêu cầu bạn gái quan hệ tình dục cùng mình không? Này, tớ bảo các cậu này… Sao câu hỏi cứ luẩn quẩn mấy vấn đề này thế?”
Lâm Lạc nói: “Con trai khi yêu đương, nhắc đến vấn đề ” quan hệ “không phải là vô cùng bình thường à? Mau nhìn xem học trưởng trả lời như nào đi.”
Kim Tịch cúi đầu nói: “Học trưởng Bạc Diên trả lời là có.”
“Tương đối bộc trực thẳng thắn nha.”
“Tốt, không giả vờ, không ra vẻ.”
“Câu tiếp theo, nếu bạn gái không muốn quan hệ tình dục, bạn có bắt ép không? Học trưởng Bạc Diên trả lời là…”
“Sao không đọc thế.”
“Đọc đi đọc đi, học trưởng nói thế nào!”
Kim Tịch hắng hắng giọng: “Học trưởng Bạc Diên nói tôi sẽ không bắt ép, nhưng mà, tôi sẽ dụ dỗ.”
Beta: Gà
Đối với chuyện Kim Tịch bỗng nhiên chán ghét mình, Bạc Diên nghĩ hàng trăm lần cũng không hiểu nổi.
Anh đặt tay lên ngực tự hỏi, hình như mình cũng chẳng làm chuyện gì để người ta ghét cả.
Ngoại trừ thi thoảng “dùng” một tẹo wifi của phòng ngủ đối diện thôi.
Ban đêm, Bạc Diên trăn trở mãi không ngủ được nên nhấc chân đạp Kinh Trì đang trốn trong chăn xem phim 18+ ở giường bên cạnh, hỏi: “Khi nào con gái sẽ tự nhiên không vui thế?”
Kinh Trì: “Lúc cậu ‘làm’ đau người ta.”
Bạc Diên:….
“Tớ nói thật đấy.”
Kinh Trì từ trong đống chăn ló đầu ra: “Hỏi Baidu đi, ông đây có phải bách khoa toàn thư đâu.”
Thế mà Bạc Diên lôi điện thoại ra thật, gõ lên thanh tìm kiếm: “Vì sao con gái tự nhiên lại không vui?”
Không ngờ lại có thu hoạch, nhấn vào một tiêu đề thì màn hình hiển thị ra trang web quảng cáo trong vài phút, Bạc Diên thấy vài điều khả thi như sau —–
< Không vui tức là đang làm nũng đó, để thu hút sự chú ý của bạn, vậy nên bạn đừng có cảm thấy bản thân đen đủi. Thật ra bạn hạnh phúc lắm đấy, việc này chứng minh cô ấy không coi bạn là người ngoài đâu.>
Anh nhỏ giọng lầm bầm trong miệng: “Cô ấy vô cùng thích bạn, cố ý giả vờ tức giận, thực ra mục đích là muốn được bạn cưng chiều dỗ dành.”
Kinh Trì ở bên cạnh đến phim 18+ cũng không xem nổi nữa, ló đầu ra nói với Bạc Diên: “Cậu đủ rồi đó, hơn nửa đêm rồi còn YY lung tung cái gì.”
“Có ích hơn là học theo chị gái Nhật Bản như cậu đấy.” Bạc Diên nghiêm túc nói: “Tớ xem cái có ích lắm.”
Kinh Trì: “Có ích cái búa ý, tớ nói cậu nghe, nguyên nhân làm cho con gái không vui còn một khả năng, đó là ‘dì cả’ của người ta đến.”
Bạc Diên nghẹn lời, cân nhắc cẩn thận, cảm thấy đáp án này so với trên mạng còn hợp lý hơn nhiều.
Anh lại tiện thể tìm tiếp: ‘Dì cả’ của con gái đến thì phải làm thế nào?
**
Buổi sáng ngày hôm sau, điện thoại Kim Tịch hiển thị một tin nhắn mới, được gửi đến từ Bạc Diên.
Châm ngôn bốn chữ của thẳng nam —-
“Uống nhiều nước ấm.”
Kim Tịch:…..
Trong phòng tự học, Bạc Diên vô cùng hiểu lòng người, đặt nệm hồng hồng ở chỗ ngồi của Kim Tịch, còn chuẩn bị túi chườm nóng, cô vừa ngồi xuống liền đặt túi chườm lên bụng cô.
Mỗi lần Kim Tịch đứng lên đi toilet, Bạc Diên giống như đang gặp kẻ thù, lúng ta lúng túng, đôi mắt sáng rực còn thường thường liếc sau mông cô.
Kim Tịch không chịu nổi nữa, vào lúc anh giúp cô đổi cốc nước ấm lần thứ ba, cô đè tay anh lại: “Học trưởng Bạc Diên, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
Bạc Diên vẫn nói lại câu trả lời thấm thía sâu xa lúc sáng: “Uống nhiều nước ấm.”
Lâm Lạc không nhịn nổi mà cười ra tiếng: “Học trưởng, kì sinh lý của tiểu Tịch thối của anh không phải hôm nay, anh nhầm rồi.”
“Không phải hôm nay?”
“Đúng thế, là ngày cuối tháng cơ, anh nhớ kĩ đừng có quên nhé.”
Cuối cùng Kim Tịch cũng hiểu được suy nghĩ của Bạc Diên, cả buổi sáng ngày hôm nay, anh ân cần chuẩn bị nào là đệm rồi túi chườm nóng các thứ, hóa ra là nghĩ cô…
Gương mặt già nua của Kim Tịch xấu hổ đỏ bừng lên, cô đứng dậy chạy ra khỏi phòng học.
Ngốc chết đi được! Có mười con trâu cũng không kéo nổi sự ngốc nghếch này!
Bạc Diên quay đầu trừng mắt với Kinh Trì, Kinh Trì xòe tay, bày tỏ mình cùng lắm chỉ cho ý kiến mà thôi.
Giữa trưa, mọi người nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi. Bạc Diên đi đến bên cạnh Kim Tịch, dựa cằm vào cạnh bàn, đôi mắt phượng nhìn cô đầy tội nghiệp.
“Tiểu Tịch thối…”
Kim Tịch nắm bút, tức giận nhìn anh một cái: “Đừng tưởng rằng anh dùng ánh mắt Lee Joon Gi nhìn em, em sẽ tha thứ cho anh, không có khả năng đâu, đời này cũng không nhé!”
“Thế anh có chỗ nào không tốt? Chọc em không vui.”
“Chỗ nào cũng không tốt.” Cô thở hổn hển tiếp tục viết chữ, không để ý đến anh.
Bạc Diên duỗi tay chọc chọc móng vuốt nhỏ trắng nõn của cô: “Dù thế nào cũng nói một nói hai tí đi, nói đi, học trưởng nghe, nếu thật sự không tốt thì anh sửa liền luôn.”
Khi đàn ông làm nũng, đúng là đến phụ nữ cũng không bằng.
Kim Tịch rũ hàng mi mảnh nhỏ, cố gắng kìm nén mong muốn sờ sờ chú chó con đang làm nũng này, lẩm bẩm nói: “Anh không có gì không tốt cả, người không tốt là em.”
Bạc Diên:….
Thế nên thi thoảng, anh thật sự không hiểu nổi con gái.
Bạn đã ăn nói khép nép khẩn cầu đến thế rồi, nếu có chỗ nào thật sự không đúng, nói lời xin lỗi, mọi chuyện coi như được giải quyết, vậy mà người ta còn không cho bạn cơ hội này luôn.
Nếu mà đổi lại là một thằng con trai, một chai rượu, hoặc đánh loạn một tí cũng được, việc gì cũng luôn có cách giải quyết.
Hết lần này đến lần khác lại là con gái, mắng cũng không mắng được, đánh cũng chẳng thể đánh, âm thầm giận cá chém thớt với bạn, ngoại trừ chịu đựng, thì đúng là hết cách.
Bạc Diên duỗi tay định cầm móng vuốt nhỏ của cô, Kim Tịch nắm tay rất nhanh, giấu ra sau lưng mình không để cho anh chạm vào.
“Hay là do anh bảo em mặc quần mùa thu?” Bạc Diên hỏi: “Nếu là thế thật, anh xin lỗi em, nhé?”
Hai má Kim Tịch đỏ lên: “Có gì xấu đâu mà xin lỗi, kiểu gì em cũng mặc, cũng chẳng phải việc mất mặt gì.”
“Vốn cũng chẳng phải việc lớn gì, hai chiếc quần mùa thu cũng chả phải việc lớn.”
“Hôm nay em mặc có một cái!” Kim Tịch thanh minh: “Em không mặc hai cái.”
“Được rồi.” Bạc Diên xoa xoa đầu cô: “Đừng cáu mà.”
Kim Tịch cúi đầu, tủi thân nói: “Nếu anh không thích con gái mặc quần mùa thu, em với học trưởng đừng làm bạn nữa.”
Bạc Diên hơi ngẩn ra, sững sờ mất một lúc, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, anh cúi đầu cười cười: “Anh nói không thích con gái mặc quần mùa thu lúc nào thế?”
Thật ra không phải anh nói, mà là Thẩm Bình Xuyên nói, nhưng Kim Tịch cảm thấy đây là sự thật.
Kinh Trì tỉnh ngủ, đôi mắt mở mơ mơ màng màng, nói với Kim Tịch: “Học trưởng của em vẫn thích con gái mặc quần mùa thu mà, em mặc một cái đã làm cậu ta chết mê chết mệt, mặc hai cái thì người này lập tức cứng lên với…. “
Bạc Diên đá một cước vào ghế dựa của Kinh Trì: “Nói bậy bạ gì đấy, miệng nói sạch sẽ đi.”
Kim Tịch bị trêu đến bật cười, không cùng Bạc Diên giận dỗi nữa.
Gần cuối tuần, cô với bạn cùng phòng cùng đi dạo phố, mua quần tất mỏng với váy ngắn, muốn thử xem bản thân có chịu nổi không.
Váy ngắn họa tiết caro, vô cùng đáng yêu, Kim Tịch còn đặc biệt vì bản thân mà tết hai bím tóc nhỏ, vén sau tai.
Ăn mặc xong xuôi, cô đứng trước gương xoay một vòng, thấy chẳng có khuyết điểm gì, rất xinh.
Vào buổi tối, cô cố ý đi đi lại lại trước cửa phòng Bạc Diên, lượn lờ mãi.
Nhưng Bạc Diên đang đeo tai nghe đọc sách, không chú ý đến người nào đó đang giả vờ ngoài cửa.
Kinh Trì tháo tai nghe xuống, quay đầu dùng khuỷu tay đẩy đẩy Bạc Diên: “Tịch thối nhà cậu đi ra đi vào những ba lần rồi, cậu tốt xấu gì cũng liếc mắt nhìn người ta một cái đi.”
Lúc này Bạc Diên mới phản ứng lại, nhìn ra phía cửa trước.
Kim Tịch đứng cạnh cửa, giả vờ giả vịt lấy chìa khóa trong túi ra, nhưng mà sau khi tìm chìa khóa một lúc lâu, cũng chẳng tìm ra.
Vì để phù hợp với váy, cô còn đặc biệt đi đôi bốt Dr. Martin, giờ cô cũng biến thành cô gái xinh xinh đẹp đẹp trong trường rồi.
Trong lòng Kim Tịch vui đến rạo rực, trong thâm tâm nói Bạc Diên mau nhìn em đi, nhìn em nhìn em.
Kinh Trì hỏi Bạc Diên: “Cậu thấy em ấy có thay đổi gì không?”
Bạc Diên nhìn Kim Tịch từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khó hiểu hỏi Kinh Trì: “Em ấy béo lên à?”
Kinh Trì liếc mắt xem thường, dáng vẻ thấy chết cũng không sợ, đáng đời cậu mẹ nó xứng đáng không tìm được vợ.
**
Giờ Triết học C.Mác cuối cùng phải nộp bài báo cáo khảo sát xã hội, thế nhưng nữ sinh phòng Kim Tịch đều thuộc loại nước đến chân mới nhảy.
Giờ đến đề mục của báo cáo còn không quyết định được.
“Khảo sát xã hội về việc yêu đương của con trai, quyết định đề mục này nhé.” Trưởng nhóm Sở Chiêu lôi kéo các cô gái trong phòng mở đại hội: “Ai có ý kiến khác thì nói đi.”
Mấy cô gái không có chủ kiến lắc lắc đầu, vì vậy Sở Chiêu giải quyết dứt khoát: “Thế chốt cái này đi, tớ phân công thế này, các cậu mỗi người tự nghĩ năm câu hỏi, bọn mình làm bài trắc nghiệm khảo sát, Lâm Lạc đi từng phòng làm trắc nghiệm khảo sát, bây giờ Kim Tịch bắt tay vào viết bài báo cáo, còn Sơ Đường phụ trách giúp Kim Tịch viết báo cáo nhé.”
Kim Tịch giơ tay: “Giờ bắt đầu viết hả?”
Sở Chiêu: “Đúng thế.”
Kim Tịch: “Trắc nghiệm khảo sát có lợi ích gì?”
Sở Chiêu: “Cho thầy xem.”
Kim Tịch:…
Sở Chiêu nói: “Không còn thời gian tán gẫu nữa đâu các chị ơi! Vì mai phải nộp bài tập rồi!”
Nhóm các cô vội vội vàng vàng viết ra vài câu hỏi, in mấy chục bản trắc nghiệm khảo sát rồi phân phát ở kí túc xá nam.
Lên kế hoạch làm điều tra vấn đề con trai yêu đương, hoàn toàn là do ở kí túc xá nam nên rất thuận lợi, có thể tận dụng thời gian hoàn thành một cách tối đa.
Sự thật chứng minh, đây chính là lựa chọn vô cùng sáng suốt, bởi vì do các em gái nhờ vả,… những nam sinh năm hai thường ngày không đứng đắn lại có thái độ vô cùng nghiêm túc với bài khảo sát này, mỗi một hạng mục đều nghiêm túc tự hỏi bản thân, thận trọng lựa chọn.
Nhóm nhỏ tốc chiến tốc thắng, trong nửa tiếng đã thu thập xong bài trắc nghiệm khảo sát.
“Đến đây đến đây.” Lâm Lạc đã thu xong bốn bài trắc nghiệm khảo sát từ phòng ký túc đối diện: “Mau đến nhìn xem học trưởng của các cậu suy nghĩ về việc yêu đương này.”
Sở Chiêu tò mò cầm lấy bốn bài trắc nghiệm khảo sát trong tay cô ấy: “Không ghi tên, ai biết là ai chứ.”
Lâm Lạc cười hỏi lại: “Cậu muốn xem bài trắc nghiệm của ai?”
Nét mặt già nua của Sở Chiêu đỏ lên: “Thế chọn bừa một bài đi, dù sao… Tớ thế nào cũng được.”
Kim Tịch tiện tay chọn một bài, bài khảo sát này công nhận là chữ nhỏ, đầu bút mạnh mẽ lại có lực, so với ba bài chữ như gà bới còn lại rõ ràng khác biệt, ngoại trừ Bạc Diên cũng chẳng thể là ai khác.
Anh vừa biết vẽ tranh, lại am hiểu thư pháp, đều là do đi theo ông cụ trong nhà học.
“Đây là của Bạc Diên.”
“Nhìn xem câu trả lời của học trưởng đi!”
“Mau đọc mau đọc!”
Kim Tịch thì thầm: “Câu một: Bạn từng yêu đương chưa? Đáp án của học trưởng Bạc Diên là không có; câu hai: Nếu chưa yêu đương hãy cho biết nguyên nhân vì sao, câu này học trưởng Bạc Diên viết là… lớn lên xấu.”
Sở Chiêu nhìn nhìn đáp án của ba người còn lại, còn rất nhất trí, đều là “Lớn lên rất xấu”.
Kim Tịch tiếp tục thì thầm: “Câu ba: Bạn từng quan hệ tình dục chưa? Lần đầu quan hệ tình dục là khi nào?”
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Ai đặt câu hỏi này vậy, đen tối quá đi!”
Ba cô gái nhìn nhau, từ chối thừa nhận, Kim Tịch xem thường xoay người, biết rõ các cô ấy đang diễn trò.
Kim Tịch tiếp tục đọc phần dưới: “Câu bốn: Bạn nghĩ thế nào về hành vi quan hệ tình dục mà không sử dụng biện pháp an toàn, đáp án của học trưởng Bạc Diên là: đây là một loại hành vi vô trách nhiệm, sẽ tạo nên tổn thương cho con gái, chúng ta cần lên án cho hành vi quan hệ tình dục không có biện pháp an toàn.”
Sau khi đọc xong, cô tự đánh giá một câu: “Tam quan của học trưởng Bạc Diên ngay thẳng ghê!”
Sở Chiêu dương dương tự đắc cầm bài khảo sát trong tay, cười nói: “Chắc là đáp án tiêu chuẩn rồi, ba người bọn họ trả lời giống y đúc, không sửa một chữ!”
Kim Tịch bĩu môi, tiếp tục đọc: “Câu năm: Nếu khi học đại học bạn có bạn gái, bạn có yêu cầu bạn gái quan hệ tình dục cùng mình không? Này, tớ bảo các cậu này… Sao câu hỏi cứ luẩn quẩn mấy vấn đề này thế?”
Lâm Lạc nói: “Con trai khi yêu đương, nhắc đến vấn đề ” quan hệ “không phải là vô cùng bình thường à? Mau nhìn xem học trưởng trả lời như nào đi.”
Kim Tịch cúi đầu nói: “Học trưởng Bạc Diên trả lời là có.”
“Tương đối bộc trực thẳng thắn nha.”
“Tốt, không giả vờ, không ra vẻ.”
“Câu tiếp theo, nếu bạn gái không muốn quan hệ tình dục, bạn có bắt ép không? Học trưởng Bạc Diên trả lời là…”
“Sao không đọc thế.”
“Đọc đi đọc đi, học trưởng nói thế nào!”
Kim Tịch hắng hắng giọng: “Học trưởng Bạc Diên nói tôi sẽ không bắt ép, nhưng mà, tôi sẽ dụ dỗ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.