Tiểu Dạ Khúc

Chương 56

Xuân Phong Lựu Hỏa

22/08/2020

Edit: Mộc Tử Đằng

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ len qua rèm cửa len lỏi vào phòng khách, khiến cả gian phòng ngập tràn hơi ấm.

Thẩm Bình Xuyên nằm trên ghế salon, ôm gối dựa, cánh mũi phập phòng, anh đưa tay ra xoa mũi, sau khi say rượu tỉnh dậy, anh cảm thấy đầu nặng trĩu, mơ màng không muốn tỉnh.

Kim Tịch đứng bên cạnh ghế salon, kéo một cái lông chim khỏi thảm, rồi nhẹ nhàng quét qua mũi anh, giọng nói vô cùng êm ái: “Nẩu Nẩu~”

“Đừng ngủ nữa~~”

“Mau dậy tiếp nhận trừng phạt nào~~”

Thẩm Bình Xuyên đẩy tay cô ra, sau đó nằm thẳng người, xoa trán: “Anh có một giấc mơ kỳ quái.”

“Mơ gì?”

Thẩm Bình Xuyên duỗi tay véo cái gò má phúng phính của cô: “Mơ thấy mình xoa bánh trôi, vừa lớn vừa tròn.”

Kim Tịch cười ôm bụng suýt nữa đã ngất: “Đồ chóa!”

Thẩm Bình Xuyên đạp một cước vào mông cô: “Làm gì vậy, em cười gì.”

Kim Tịch vất vả lắm mới dừng cười được: “Anh còn nhớ chuyện tối qua không?”

“Tối qua có chuyện gì?”

Kim Tịch đặt móng vuốt lên vai anh, dùng sức lắc người anh: “Tối hôm qua là chị Hạ Khinh đạp xe chở anh về đấy Nẩu Nẩu à!”

Bỗng nhiên Thẩm Bình Xuyên ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc: ‘Thật hay giả!”

Kim Tịch: “Chị ấy đưa anh về dưới lầu, khi đó ông Thẩm chưa về, một mình em không khiêng nổi anh, nên chị Hạ Khinh cõng anh lên.”

Thẩm Bình Xuyên vô cùng ngạc nhiên: “Cô ấy cõng anh? Đùa à!”

Kim Tịch thuận tay cầm lấy trái táo trong đĩa trái cây trên bàn trà, cắn một cái giòn tan, rồi trịnh trọng gật đầu: “Tự anh làm mà, anh mẹ nó như một cô công chúa nhỏ.”

Thẩm Bình Xuyên giật lấy quả táo trong tay cô, lật sang bên khác cắn: “Tiêu rồi, mất mặt quá.”

Kim Tịch lại đoạt quả táo về: “Còn có chuyện đáng sợ hơn nữa cơ, anh có năng lực chịu đựng quá yếu, em không dám nói đâu.”

“Còn có chuyện gì mất mặt hơn cả chuyện này ư?” Thẩm Bình Xuyên không tin lắm.

“Anh biết cái bánh trôi anh xoa trong mơ là gì không?”

“Cái…gì?”

“Là bộ ngực cỡ D to lớn của chị Hạ Khinh đó.”

Con ngươi Thẩm Bình Xuyên bỗng co rút lại.

“Cái chân chó này của anh dùng sức xoa ngực chị ấy, xoa tới mức người ta mặt đỏ tới mang tai, sau khi vào nhà ngay cả một giọt nước cũng không uống, vừa đặt anh xuống đã chạy đi ngay.”

Cô vừa nói vừa cầm bàn tay mềm mại to lớn của Thẩm Bình Xuyên lên, thở dài nói: “Không nhìn ra nha, Nẩu Nẩu ngu ngốc của em còn có bản lĩnh như này nha, bỗng dưng ra tay mạnh mẽ như hổ, anh đây không phải đang theo đuổi chị dâu đâu, mà anh đang muốn đi bốc lịch ý.”

Thẩm Bình Xuyên nhìn bàn tay của mình, sửng sốt một lúc lâu, sau đó mò qua đĩa trái cây cầm lấy con dao gọt trái cây….

“Xem ra chỉ đành lấy tay tạ tội!”

Kim Tịch nắm con dao gọt trái cây: “Nẩu Nẩu, anh đã nghĩ kỹ chưa.”

Thẩm Bình Xuyên lấy gối che mặt, không còn gì lưu luyến: “Đã nghĩ kỹ rồi, chặt đi!”

Kim Tịch nâng dao lên, hô to một tiếng: “Tới đây!”

Lưỡi dao sắc bén rơi xuống, cách tay Thẩm Bình Xuyên khoảng năm centimet.

“Á á á!”

“Em còn chưa chặt anh mà, thét vớ vẩn gì.”

Kim Tịch hất tay anh ra, đặt con dao gọt trái cây xuống bàn: “Mới làm chút xíu đã la oai oái còn coi là thái tử gia gì, anh tự xem lại mình đi.”

Thẩm Bình Xuyên nằm xuống ghế salon, ôm gối, cả người không còn sức lực: “Lần này xong thật rồi.”

Kim Tịch cũng ngồi xuống: “Anh đừng rầu rĩ nữa, anh nghĩ đi, anh ăn đậu hủ người ta trắng trợn vậy, với thân thủ của chị ấy sao nhịn được? Chắc chắc đã sớm quăng anh xuống rồi.”

Đôi chân dài của Thẩm Bình Xuyên đạp đạp lưng Kim Tịch: “Em muốn nói gì.”

“Ý em muốn nói á, anh à, cơ hội của anh siêu to luôn!”

Thẩm Bình Xuyên ngồi dậy, cau mày nhìn Kim Tịch: “Anh có cơ hội sao?”

“Hôm qua em có quan sát vẻ mặt của chị ấy, hình như chỉ xấu hổ thôi, không hề tức giận, điều này chứng tỏ rằng chị ấy không chán ghét khi bị anh chạm vào.”

Sắc mặt ảm đạm của Thẩm Bình Xuyên trong phút chốc đỏ bừng ngượng ngùng, anh ngước đầu lên, lấy gối ôm hình hoạt hình che đầu lại: “Em đừng nói nữa, ông đây khổ vì tình!”

Kim Tịch không thèm nhìn tên đàn ông kiểu cách này nữa, cô nhún nhún vai, không muốn để ý tới anh, quay về phòng đọc sách.

Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Bình Xuyên mất tự nhiên đi vào phòng Kim Tịch, trong tay cầm một đĩa cherry vừa được rửa xong, trái nào cũng căng mọng đầy nước.

Kim Tịch hô lên: “Anh mới ra ngoài mua hả?”

“Ừ.”

Kim Tịch cầm đĩa ăn ngon lành, cô ăn cherry không phải ăn từng quả một, mà giống như đang uống nước, cầm đĩa trực tiếp đổ cherry vào miệng, trong miệng tràn ngập vị ngọt, sau đó phun ra từng hạt.

“Vô sự hiến ân cần, anh nói đi, anh muốn gì.”

Thẩm Bình Xuyên lập tức lấy ghế ngồi cạnh Kim Tịch: “Em gái à, em phải giúp anh, bây giờ anh rất bế tắc.”

Kim Tịch nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Anh muốn theo đuổi chị ấy sao?”

“Anh….” Thẩm Bình Xuyên hơi ngập ngừng, không tự tin hỏi: “Có thể theo đuổi được không?”

“Sao em biết được, anh thử đi, em chỉ xem như quân sư của anh thôi.”

“Em gái yêu dấu!” Thẩm Bình Xuyên nắm cánh tay Kim Tịch, kẹp cô dưới nách mình: “Cứ quyết định vậy đi! Em làm quân sư quạt mo cho anh.”

Kim Tịch dùng sức thoát ra: “Chờ đã…từ từ, em còn chưa nói hết mà.”

Thẩm Bình Xuyên hài lòng thỏa mãn, vỗ ngực nói: “Em muốn gì anh cũng đồng ý.”

Kim Tịch im lặng trong chốc lát, sau đó nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Anh ơi, có phải ổng Thẩm có một cái biệt thự nghỉ dưỡng ở trên núi Thương Nam không?”

Thẩm Bình Xuyên nhìn con ngươi đen láy của cô nhóc này, dường như đã có sự chuẩn bị.

“Có một căn biệt thự nghỉ dưỡng, em muốn làm gì?”

Kim Tịch cười giảo hoạt: “Không phải em đang lên kế hoạch đi du lịch hè sao, hay là đi núi Thương Nam nhé?”

“Bây giờ đang là mùa hè, trên núi nhiều muỗi, nếu em dư máu không có chỗ hiến thì đi hiến máu nhân đạo đi.”



Kim Tịch đẩy anh ra: “Chuyện này cũng không chịu đồng ý với em, tình anh em hoa nhựa đừng trông cậy gì với nhau.”

“Anh chưa nói không đồng ý mà, đi thì đi, em gái thối của anh muốn đi đâu cũng được hết!” Thẩm Bình Xuyên xoa đầu Kim Tịch: “Tối nay anh sẽ nói với ông Thẩm, chuyến du lịch hè này chúng ta đến biệt thự trên núi Thương Nam nghỉ dưỡng.”

“Rất có nghĩa khí! Chuyện của chị dâu em nhất định sẽ giúp anh.”

“Một lời đã định!”

Bàn tay lớn và bàn tay nhỏ vỗ nhau một cái, xem như đã quyết định.

Thẩm Bình Xuyên đi ra khỏi phòng, ngầm suy tính cả buổi trưa, chợt nhớ ra—-

Lúc anh ở trong phòng hội sinh viên sửa sang lại hồ sơ về chương trình của học viện quốc phòng, có thấy năm nay học viện sẽ tiến hành huấn luyện dã ngoại, địa điểm không phải ở núi Thương Nam sao!

**

Hai anh em đạt được giao kèo, Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên mỗi ngày đều đến quán Đại Bài ăn lẩu, khi có cơ hội Thẩm Bình Xuyên sẽ nói với Hạ Khinh vài câu, buổi tối hai anh em còn đưa Hạ Khinh về ký túc xá.

Khoảng một tuần sau, Thẩm Thạch Sơn bắt đầu chê bai hai anh em, đến cả thả rắm cũng có mùi lẩu.

Không chỉ vậy, mỗi buổi sáng hoa cúc đều chịu lực công kích, nóng rát đau buốt.

Kim Tịch cảm thấy mình đang dùng mạng sống để giúp anh trai theo đuổi bạn gái!

Vào một buổi tối khô hanh đầu tháng tám, Thẩm Bình Xuyên đưa Hạ Khinh về ký túc xá, cô ấy nói với anh, sau này không nên đến nữa.

“Em sắp kết thúc công việc rồi, thời gian tới sẽ ở lại trường ngâm mình trong thư viện.”

“Vậy…vậy anh đến trường tự học với em nhé.” Thẩm Bình Xuyên gãi đầu: “Ý anh là anh với em gái thối cùng tới.”

Hạ Khinh nắm quai đeo balo, cúi đầu do dự một lúc, rốt cuộc cũng mở miệng: “Thẩm Bình Xuyên, em biết tâm ý của anh, anh rất tốt, chỉ là em không xứng.”

Nói xong lời này cô cũng không chờ anh trả lời, bèn tăng nhanh bước chân chạy vào ký túc xá.

Một trận gió thổi qua, Thẩm Bình Xuyên sửng sờ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ồ~”

Kim Tịch đẩy xe đạp đi đến gần Thẩm Bình Xuyên, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của anh, không hiểu sao thấy đau lòng.

Cô kéo tay áo Thẩm Bình Xuyên: “Anh trai ơi.”

Thẩm Bình Xuyên cảm thấy hô hấp của mình rất chậm, rất chậm, đầu óc trống rỗng, vào giờ phút này trái tim dường như muốn ngừng đập, sau đó một cơn đau âm ĩ từ tim lan ra khắp người, len lỏi qua từng tế bào.

Hóa ra…bị từ chối là như thế này.

Kim Tịch nhón chân lên, giơ tay xoa đầu Thẩm Bình Xuyên: “Anh, anh đừng khóc mà.”

“Ông đây không khóc!”

“Hay là bỏ đi.” Kim Tịch buông tiếng thở dài: “Chúng ra không hiểu gì về chị ấy hết.”

“Gì mà bỏ chứ.” Thẩm Bình Xuyên nâng tay áo xoa mũi, đột nhiên tăng nhanh bước chân, đuổi theo Hạ Khinh.

“Anh phải nói với em một chuyện!” Anh đi về phía trước, ngăn trước mặt cô ấy, trịnh trọng nói: ‘Trước hết em nghe anh nói đã, rồi em hẳn quyết định.”

Hạ Khinh ngẩng đầu nhìn anh đầy nghiêm túc.

Thẩm Bình Xuyên hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí để nói: “Trên bụng anh còn có thịt thừa, thể lực cũng không tốt lắm, phần lớn nam sinh trong trường đều ghét anh, gọi anh là tên đàn ông xấu, điển hình của người IQ cao EQ thấp, không mấy ai nguyện ý làm bạn với anh, đúng rồi, chân anh còn hôi nữa, lần nào cũng làm em gái bị ngạt thở gần chết.”

Khóe miệng Kim Tịch giật giật, vốn nghĩ anh định liều lĩnh vùng vẫy lần cuối, không ngờ rằng…anh lại nói mấy chuyện gì chả có ý nghĩa gì! Ngay cả ‘bảo bối’ chân thối cũng nói ra hết, anh mẹ nó đang dạy học trực tuyến làm thế nào để không theo đuổi được bạn gái à!

Thẩm Bình Xuyên tiếp tục nói: “Học muội Hạ Khinh, em nói lý do là mình không xứng với anh, anh không chấp nhận câu này, đối với anh, em còn đáng yêu gấp ngàn lần so với em gái của anh nữa.”

Kim Tịch:….

Hạ Khinh bị anh chọc cười, vốn muốn kiềm nén nhưng quả thực không kiềm được, cô ấy che miệng cúi đầu cười rộ lên, đôi mắt một mí hẹp dài cong cong, trên má có hai cái lúm đồng tiền.

“Đừng nói vậy, em gái anh đang ở đây đó.”

Kim Tịch rất hiểu chuyện chạy đi: Anh của em hạnh phúc là được.

Thẩm Bình Xuyên dè dặt hỏi: “Học muội Hạ Khinh, hay là, em suy nghĩ thêm nha?”

“Học trưởng, anh không hiểu gì về em, anh thích em ở điều gì.”

“Em nặng 96 cân (48kg), số đo ba vòng 81, 63, 99; em không có nhiều bạn, thường ăn cơm một mình ở căn tin, thích ăn gà rán và khoai tây chiên, tổng thành tích kiểm tra cuối kỳ năm nhất của em đứng hạng nhất, nhưng do không tham gia hội đoàn, nên điểm hạnh kiểm không đạt, bị hụt học bổng loại tốt, cái này không sao hết, năm nay anh có thể cho em tham gia vào hội sinh viên, nhất định giúp em nâng điểm hạnh kiểm lên.”

Hạ Khinh há miệng, lại đóng lại.

Thẩm Bình Xuyên làm việc trong hội sinh viên, muốn biết được tài liệu về cô là việc dễ như trở bàn tay.

“Còn nữa, ở bên nhau với anh, em không cần phải đi làm thêm, em cứ làm chuyện mình thích, có thể đến thư viện đọc nhiều sách, anh sẽ đi cùng em.”

Gò má cô đỏ ửng, nghiền đám đá vụn dưới chân, thấp giọng nói: “Học trưởng, sức ăn của em rất lớn.”

Thẩm Bình Xuyên vội nói: “Sau khi anh học xong năm ba đại học sẽ theo cha đi thực tập đảm nhiệm các hạng mục, anh sẽ kiếm được nhiều tiền! Đây đều là tiền của anh, đến lúc đó em muốn ăn bao nhiêu gà rán cũng được! Anh, anh sẽ cho em cà thẻ ăn của mình!”

Lời nói của anh không được rành mạch, dáng vẻ rất kích động, giọng Hạ Khinh đã hòa hoãn hơn nhiều.

Kim Tịch lặng lẽ lau mồ hôi vì anh, anh cô không có chỗ gì tốt ngoại trừ rất chân thành, có sao nói vậy, lời tốt xấu gì cũng nói ra cả rồi.

Lần này anh thật sự đã rung động, được là tốt, nhỡ không được….chắc sẽ về nhà khóc một trận.

Đột nhiên Hạ Khinh bật khóc, là kiểu khóc không ngừng, hơn nữa đã khóc rồi thì không dỗ được, cô ấy ôm chân ngồi xổm xuống, úp mặt lên đầu gối, thân hình run rẩy….gào khóc rất to.

Thẩm Bình Xuyên bị dọa ngây người.

Ngay cả Kim Tịch cũng bị giật mình, có cần thiết không, cho dù cảm động cũng không đến nỗi này…

Cô vội chạy tới, ngồi xuống vỗ nhẹ lên lưng Hạ Khinh, thân thể cô ấy càng rút vào hơn, ưu tư trong nháy mắt như sụp đổ.

Thẩm Bình Xuyên hốt hoảng nói: “Anh…anh anh anh, có phải anh nói sai gì không.”

“Không, không phải chuyện gà rán.” Hạ Khinh nức nở không kềm được tiếng nấc: “Không phải gà rán, học trưởng, không phải chuyện gà rán…”

“Anh anh, anh không nói đến gà rán nữa.” Anh ngồi xổm xuống, sờ đầu cô giống như sờ đầu cún: “Em đừng khóc nữa, được không.”

“Học trưởng, cha em bị bệnh, là căn bệnh không thể chữa khỏi, tiền nằm viện mỗi tháng phải hơn mấy chục ngàn, nhà em thiếu rất nhiều rất nhiều tiền, em xin lỗi, học trưởng, em rất xin lỗi…”

Nước mắt khiến tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, lông mi ướt sũng nước, gò má đỏ bừng.

Cô ấy đang bên bờ suy sụp, tâm tình tuyệt vọng lây sang anh em hai người, Kim Tịch bị chấn động dữ dội, cô nhớ lại mình ngày bé, vào cái ngày mẹ rời đi…

“Oa” một tiếng, Kim Tịch cũng bật khóc.

Hạ Khinh thấy Kim Tịch khóc, nên vội lấy tay áo lau nước mắt cho cô: “Chị xin lỗi, chị xin lỗi…”

Cô ấy vừa khóc vừa nói xin lỗi rất nhiều lần, cũng không biết là nói với Kim Tịch hay nói cho Thẩm Bình Xuyên nghe, mặc dù cô ấy không làm sai bất kỳ chuyện gì.

Cuối cùng Hạ Khinh vẫn từ chối Thẩm Bình Xuyên, còn Thẩm Bình Xuyên không cố chấp nữa.



Chuyện này trôi qua, Kim Tịch có hỏi Thẩm Bình Xuyên, nếu anh tiếp tục kiên trì, có lẽ Hạ Khinh sẽ đồng ý thật, cô nhìn ra được cô ấy cũng rất thích anh.

“Nói khó nghe thì, nếu chị Hạ Khinh gả vào nhà chúng ta, tiền chữa bệnh mấy chục ngàn hàng tháng cũng không tính là nhiều.”

Thẩm Bình Xuyên hết cách nói: “Em cũng biết đây là lời nói khó nghe sao.”

Kim Tịch bỗng nhiên nghẹn lời, cô biết Thẩm Bình Xuyên dụng tâm lương khổ*.

(Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lục để suy đi tính lại)

Nếu như anh tiếp tục kiên trì nữa, mọi thứ sẽ đổi khác ngay, mối quan hệ…sẽ đổi chất.

“Anh, anh từ bỏ rồi sao?”

“Sao có thể?”

“Vậy…”

“Chờ anh của em kiếm tiền trước rồi hãy nói.”

Kim Tịch cảm thấy anh trai quả nhiên là anh trai, cô còn giống một đứa con nít, nhưng anh đã thành người lớn rồi.

Chuyến đi đến núi Thương Nam được quyết định vào giữa tháng tám.

Trong lúc công việc bề bộn, Thẩm Thạch Sơn dành ra bảy ngày đi nghỉ dưỡng, nghỉ phép để cùng đi du lịch với con gái đến núi Thương Nam chơi.

Núi Thương Nam cách thành phố nửa ngày đường, sau khi xuống khỏi cao tốc, sẽ rẽ vào một đường núi gấp khúc hiểm trở.

Cây xanh trên núi Thương Nam xanh biếc bạt ngàn, giữa khe núi có một cái hồ nước xanh ngọc bích, đây là điểm đến của kỳ nghỉ này. Biệt thự nghỉ dưỡng được xây xung quanh hồ, mỗi dịp hè về, nơi này rất náo nhiệt.

Trên đường xe chạy vào khu nghỉ dưỡng, sẽ đi qua nơi có trại huấn luyện, qua lưới sắt có thể thấy từng chướng ngại vật màu xanh lá cây, các thiếu niên mặc quân phục xếp thẳng hàng, đang tập luyện.

Kim Tịch kích động kéo tay áo của Thẩm Bình Xuyên, anh bèn hạ kính xe xuống, ló gần nửa người ra ngoài xe, nhìn một lúc, sua đó quay đầu nói với cô: “Không nhìn thấy thằng nhóc kia.”

Thẩm Thạch Sơn quay đầu lại hỏi: “Ai hả?”

“Bạn học của con ạ.”

Rất nhanh, xe lái vào khu nghỉ dưỡng.

Giám đốc bất động sản dẫn tất cả nhân viên ở khu nghỉ dưỡng đến nghênh đón Thẩm Thạch Sơn, xếp thành một hàng dài.

Gió núi mát mẻ thổi đến, lá cây kêu xào xạt, hàm lượng khí ôxy rất nhiều, không khí mát mẻ, dưới chân là đá vụn đã được sửa sang lại, xung quanh được thiết kế theo kiểu hòa với thiên nhiên, giống như một tòa thành đầy cây xanh hoa lá.

Giám đốc khu nói với Thẩm Thạch Sơn: “Phía trước có doanh khu của học viện quân sự, có lúc sẽ bắt gặp họ chạy trên đường núi, hy vọng không làm phiền đến Thẩm tổng.

‘Thật sự có thể gặp được sao?” Kim Tịch vội hỏi.

“Có thể, ở ven hồ và đường núi, thường xuyên có thể thấy họ mang nặng chạy việt dã, à, đều là những chàng trai cao lớn, dáng dấp bền chắc khỏe khoắn.

Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên nhìn nhau một cái, không nói gì.

Biệt thự nghỉ dưỡng có hai tầng, thường ngày đều có dì vệ sinh qua quét dọn sạch sẽ nên phòng óc rất gọn gàng, Kim Tịch chọn một phòng ở lầu hai, từ trên ban công có thể nhìn ra xa, dường như còn nhìn thấy được sân huấn luyện cách đó không xa ở trong rừng cây kia.

Buổi chiều, Thẩm Bình Xuyên dẫn Kim Tịch đi dạo trên đường núi, lượn quanh một sườn núi nhỏ, lén lút đi về phía trại huấn lyuện.

Đường núi gập ghềnh, Thẩm Bình Xuyên nắm tay Kim Tịch, túm cả người cô leo lên sườn núi.

Quanh doanh khu có hàng rào bằng lưới sắt, không thể vào trong, hai người chỉ có thể ngồi bên sườn núi, nhìn xung quanh đó.

Ban ngày bên trong dường như không có ai, phần lớn thời gian họ đều tiến hành huấn luyện đặc thù trong rừng.

Hai người ngồi trên sườn núi hóng gió một lúc, thấy mặt trời sắp lặn, Thẩm Bình Xuyên đứng dậy phủi cỏ dính trên quần mình, sau đó kéo Kim Tịch lên: “Đi về thôi, ở đây không có tín hiệu, lỡ ông Thẩm không tìm được em sẽ lo đó.”

“Có khi lát nữa họ sẽ về.”

“Chúng ta còn ở đây mấy ngày nữa, đừng sợ không có cơ hội gặp.”

Kim Tịch quyến luyến bịn rịn quay về với Thẩm Bình Xuyên.

Ở trong rừng, Thẩm Bình Xuyên ngậm một cành cỏ dại, nói với Kim Tịch: “Em gái, em nói xem sao anh tốt với em thế, em muốn gì cũng cho, muốn đi đâu cũng chiều theo em, anh nhất định chính là Nẩu Nẩu tốt nhất thế gian này.”

Kim Tịch nghe mấy lời này, chợt thấy có cạm bẫy, cô phòng bị hỏi: “Anh muốn làm gì.”

Thẩm Bình Xuyên đi tới ôm bả vai cô, cười hỏi: “Việc bán nhà chắc em kiếm được mấy chục ngàn, em cảm thấy trong đó có công lao của Nẩu Nẩu không nào?”

“…”

Không có, tuyệt đối không có!

Dưới sự cứng rắn của Thẩm Bình Xuyên, Kim Tịch đồng ý chia một nửa cho anh, một nửa còn lại cô muốn để dành mua quà sinh nhật cho bạn trai của mình.

Nhưng cô vẫn tò mò hỏi: “Anh ơi, anh muốn….làm gì với số tiền này?”

“Chẳng phải chị dâu của em gặp khó khăn à, anh muốn giúp cô ấy một tay.”

“Không phải anh đã nói không muốn khiến mối quan hệ bị đổi chất sao…”

“Ngốc quá, chỉ cần cô ấy không biết, thì nó không phải là giao dịch.”

Kim Tịch suy nghĩ cẩn thận, cũng đúng nhỉ, chỉ cần lừa Hạ Khinh, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, với bản lĩnh của Thẩm Bình Xuyên, không hẳn không làm được, dù sao số đo ba vòng của người ta còn nắm được mà.

Kim Tịch chắc chắn Hạ Khinh thích Thẩm Bình Xuyên, giống như đi trong trời đông giá rét gặp được nắng ấm mùa xuân chiếu đến, thích nhưng không dám đến gần, cho nên hôm đó chị ấy mới khóc lóc tuyệt vọng như vậy.

Kim Tịch nhịn không được nắm tay Thẩm Bình Xuyên: “Anh ơi, mấy năm nay em có dành dụm được một số tiền, nếu anh cần, em có thể đưa cho anh, nhưng chỉ có một điều kiện thôi, bất luận tương lai khó khăn gian khổ ra sao, anh nhất định phải bắt chị dâu về cho em.“

“Không nhìn ra em còn có tiền để dành nha.”

“Tất nhiên phải có ròi.”

“Được bao nhiêu?”

Kim Tịch đếm ngón tay tính toán: “Sáu con số.”

Thẩm Bình Xuyên ấn đầu Kim Tịch vào nhành cây, kích động nói: “Từ giờ trở đi anh gọi em là đại ca!”



Ở đường núi chật hẹp cách đó không xa, Bạc Diên mang bao cát 20kg, từ từ dừng bước, nhìn qua phía sườn núi.

Kinh Trì thở hồng hộc chạy sau lưng anh: “Bạc gia, cậu ngẩn ra đó làm gì?”

Bạc Diên kinh ngạc nói: “Hình như tớ nghe thấy tiếng anh vợ.”

Hứa Triều Dương bật cười: “Bệnh tương tư của Bạc gia nhà chúng ta vào thời kỳ cuối mẹ nó còn xuất hiện cả ảo giác, cách đây hai ngày nhìn cây lùn thì thấy giống vợ mình, bây giờ nghe tiếng gió lại nói giống cái giọng vịt đực của anh vợ.”

Bạc Diên nhìn khu biệt thự quanh hồ cách đó không xa, trong con ngươi đen nhánh trào dâng mạch nước ngầm.

Một trận gió thổi qua, hoàng hôn buông xuống.

Anh thu tầm mắt về, tiếp tục mang vật nặng đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Dạ Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook