Chương 14
Đồng Ny
29/04/2015
Vẫn là một cái bếp đất nhỏ đơn sơ, một bóng người cao lớn ngồi xổm bên bếp, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm ngọn lửa. Tề Tranh đang đợi lúc lửa bén để bắt đầu nấu nướng
Trữ Tiếu Mộng ngồi ở sau hắn, trong tay là áo choàng hắn vừa cởi, màu đỏ rực rỡ không che dấu được những vết cát bụi. Tay nàng mơn trớn áo choàng, giữa lớp vải bông dày có đệm thêm một lớp da trâu, sử dụng nó không chỉ uy phong, giữ ấm mà cũng có tác dụng bảo vệ cơ thể
Nhưng cho dù bảo vệ cũng không tránh khỏi đao thương không có mắt. Tay nàng mơn trớn lên một vết cắt dài, đây chắc là dao chém vào? Mà lỗ nhỏ này… hẳn là một mũi tên bắn tới… còn rất nhiều những dấu vết khác.
Lúc trước nghe hắn nói, trận chiến kinh thành này chỉ là tôi luyện cho ngũ đại binh đoàn thấy được thực tế để chuẩn bị chinh chiến thiên hạ
Nàng nghe vậy cũng cho rằng trận đánh này cũng chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng đến khi tới nơi nàng mới biết được, trên đời này chẳng có trận chiến nào là không nguy hiểm
Mà dựa vào tính cách của Tề Tranh, tuy là chủ tướng nhưng sẽ làm gương cho binh sĩ, càng bị công kích, gặp nhiều nguy hiểm
Mấy ngày này, không biết có bao lần hắn đứng giữa ranh giới sống chết?
Mắt thấy áo choàng nhiễm máu này, sống lưng nàng lạnh toát, may mà mình đã đến, nếu không hắn xảy ra chuyện gì thì nàng hối hận cả đời.
Cũng bởi vì nàng đến đây, nàng sẽ không để hắn gặp phải nguy hiểm
Nàng nhớ rõ trong bí điển của sư môn ghi lại một cách làm áo giáp mềm mặc lên người đông ấm hè mát, hơn nữa đao thương bất nhập, nước lửa khó xâm, là thứ hộ thân tuyệt vời. Áo giáp đó lấy vàng đen rèn thành sợi mỏng, sau đó lấy tơ tằm cùng sợi đay bện lại, dệt thành sợi sau đó lại dùng một loại dung dịch đặc biệt ngâm trong một ngày rồi làm thành áo giáp
Nhưng nói thì dễ làm lại cực khó bởi vì vàng đen vô cùng cứng rắn, nung lửa không chảy, chỉ có cách dùng nội lực mạnh kéo thì mới có thể thành sợi.
Rất mất hơi sức để làm nhưng mà…
Nàng nhìn hai bàn tay mình, mười ngón tay thon dài, trắng nõn nhưng ai biết được chúng có thể phá đá đập băng
Người khác làm không được nhưng nàng tin nàng có thể làm được.
Lần trước phát thiếp triệu người đến bảo vệ Tề Tranh, đồng thời, nàng cũng viết thư cho Bộ Kinh Vân, mời sư huynh đưa tới ba bảo vật giúp nàng chế tạo áo giáp
– Đồ ăn xong rồi, Tiếu Mộng, mau tới ăn cho nóng
Tề Tranh ngồi trên chiếu, trên đó có bốn đĩa đồ ăn, đều là thịt bò rau xanh bình thường, dù không quá cầu kì nhưng lại thơm điếc mũi
Hắn xơi cơm cho nàng, cũng không phải là gạo tinh, màu cũ vàng, có thể thấy là gạo cũ
Không phải là hậu cần khó khăn chứ? Nàng bắt đầu lo lắng, có cách nào kiếm thêm bạc cho hắn không.
Nhìn bộ dáng nhíu mày trầm tư của nàng, hắn không nhịn được cười to:
– Nàng nghĩ rằng ta không có tiền, chỉ có thể làm cháo hoa cho nàng ăn?
– Sự thật chứng minh đó thôi
Đối mặt với hắn nàng cũng không khách sáo, vĩnh viễn thản nhiên, có khi còn là thất lễ
Thế nhưng hắn lại vô cùng thích tính thẳng thắn này của nàng, ra trận đánh nhau đã đủ mệt não, hắn không có tâm tư đi đoán già đoán non người bên cạnh
Một người có thể khiến mình hoàn toàn thả lòng, hoàn toàn làm thê tử của mình, tựa như Trữ Tiếu Mộng, đó là tình cảm chân thành trong lòng hắn
– Tiểu Hạo Tử và sư muội nàng thành thân rồi rời bến cảnh, buôn bán lời to, việc này hẳn nàng biết chứ?
– Biết
Nàng cũng biết Tề Hạo lợi dụng y thuật của sư muội, chế ra lượng xuân dược lớn, kiếm được rất nhiều tiền (Ôi má, Tề Hạo và Tần Khả Tâm làm trò gì thế)
– Chỉ cần một năm, Tiểu Hạo Tử đã kiếm được cho ta năm mươi vạn lượng hoàng kim
Nàng ngây người. Năm mươi vạn lượng hoàng kim, đó là con số gì? Năng lực vơ vét của Tề Hạo thật là… trời ạ!
– Thì ra xuân dược đắt như vậy?
– Xuân… xuân dược…
Tề Tranh sặc nước bọt, ho suýt chết:
– Nàng cho rằng nó chỉ dựa vào xuân dược mà kiếm được nhiều tiền thế sao?
– Sư muội nói thế
Tề Tranh cười đến thiếu chút nữa tắc thở:
– Trước khi thông thương, Tiểu Hạo Tử đã gây dựng cơ nghiệp ở cảng rồi, cửa biển vừa thông, khách đến như nước khiến tiểu tử đó buôn bán lời to, lại bán thêm thuốc, kiếm được tiền, sau đó khuếch trương đội tàu. Ban đầu cũng chỉ có một cái thuyền, giờ đã có mười đội tàu, tính cả thuyền chiến lẫn thuyền buôn cũng đến con số 50 chạy khắp Nam Dương, Đông Hải, Bắc Hải. Một năm qua kiếm được năm mươi vạn lượng vàng
Nàng không biết nên nói cái gì, người xuất thân từ Vân Mộng Sơn đều là những người giỏi không võ thì y nhưng bọn họ đều có chung một điểm – nghèo
Nàng không thể tưởng tượng nổi, một người làm thế nào mà chỉ trong một năm đã từ bàn tay trắng kiếm được đến mấy chục vạn lượng vàng. Cũng như có người nói với nàng, võ công luyện đến cực hạn có thể trường sinh bất lão
Nội lực cao cường quả thật có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng bất tử? Nằm mơ đi!
Tề Tranh tiếp tục giải thích cho nàng nghe.
– Tiểu Hạo Tử biết lí tưởng của ta là nhất thống thiên hạ nên nó giúp ta chuẩn bị quân lương đầy đủ, ngay cả lương thảo cũng có. Đây là một loại thực vật rất đặc biệt nó tìm được ở xa, giống gạo nhưng hương vị không giống thế nhưng được cái một năm có thể thu hoạch nhiều lần, gieo trồng cũng không tốn công. Nàng nếm thử xem
Thì ra là quân lương nhưng để cho binh sĩ ăn liệu bọn họ có chịu không?
Trữ Tiếu Mộng bưng bát, ăn thử một miếng, mùi vị quả nhiên không tốt, gạo cứng mà cũng không thơm
– Nếu để quân sĩ ngày ba bữa ăn thứ này mà chịu đánh giặc cho ngươi, ta đi đầu xuống đất
– Cho nên ta đang nghĩ cách nấu những đồ ăn để phụ cho hương vị của nó
Hắn chỉ vào mấy đĩa rồi nói:
– Tuy rằng là đồ ăn đơn giản nhưng xử lý đặc biệt cũng có thể thành món ngon
Nàng gắp một miếng thức ăn ăn thử:
– Đây là cá.. ưm… lại có mùi của lá trà, rất hợp với mùi gạo
– Ta đem nghiền nát trà trong quân đội
– Đây là thịt muối… mặn quá, nhưng có mùi hun khói thơm, ăn cơm rất vào
– Đây là ta học theo một gã binh lính làm. Quê hắn rất nghèo, khó có thịt mà ăn, thỉnh thoảng có được tí thị tươi thì sẽ nghĩ mọi cách để bảo quản. Một miếng thịt mười cân nhưng phải chia đủ cho một nhà bốn người ăn trong một năm, vì thế bọn họ dùng nhiềm muối ướp rồi lại lấy củi hun khói cho cứng. Ta đã thử qua, miếng thịt đó để một năm cũng không có vấn đề, rất thích hợp làm quân lương.
Nàng vừa ăn vừa nghe hắn nói việc chuẩn bị hậu cần. Chưa từng nghĩ đến việc đánh trận không chỉ là việc chém giết đao kiếm mà việc ăn uống nghỉ ngơi của binh lĩnh cũng phải lo lắng chu toàn
Chủ soái không dễ làm mà Tề Tranh lại nghĩ rất chu toàn
Nam nhân này… vĩnh viễn đều có thể gây ra những bất ngờ thú vị cho nàng
– Rất bội phục ta sao? Hắn đột nhiên cười, đến gần nàng hơn
Nàng cần bổ sung thêm, nam nhân này mồm mép rất đáng ghét
Vội vàng ăn xong một chén cơm, nàng vuốt góc váy, đứng lên.
– Ta muốn hồi cung.
Trở về hoàng cung rồi thả chim bồ câu đưa thư đến Vân Mộng Sơn, xin sư huynh đem những thứ nàng cần đến. Lúc đó, nhiều lắm và mấy ngày nàng sẽ làm ra được áo giáp phòng thân cho hắn
– Tiếu Mộng
Hắn ôm lấy thắt lưng nàng, mặt chôn vào mái tóc nàng, ngửi mùi hương thanh nhã của nàng. Người như nàng, bên ngoài là dung nhan xuất trần nhưng trong lòng là tâm tư dịu dàng lay động tim hắn, rất muốn ôm lấy nàng, cẩn thận che chở, để nàng thấm đẫm trong tình nồng của hắn.
– Nàng về hoàng cung rồi đừng ra nữa, muốn tìm ta thì sai người báo tin, ta về gặp nàng
Thật ra hắn rất muốn giữ nàng lại, muốn sớm tối bên nhau, ngày lẫn đêm đều có thể nhìn thấy nữ nhân ngoan cố này
Nhưng cảnh tượng khi nãy lại in sâu trong lòng hắn, hắn biết đánh giặc nhất định sẽ có người chết, từ lâu rồi hắn đã chuẩn bị tâm lý
Nhưng hắn không muốn có một ngày, nàng sẽ cản mũi tên đánh lén hắn, sẽ chết vì hắn
Hắn không lo lắng cho bản thân, hắn cũng biết nàng sẽ không dễ dàng gì bị thương
Nhưng biết là một chuyện, có thể chấp nhận nó lại là chuyện khác
Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng vì hắn mà rơi vào hiểm cảnh, hắn không quên được, ngay cả cao thủ như Bộ Kinh Vân cũng bị thương vì thuốc nổ phá thành
Loại lợi khí công thành đó không phải người bình thường có thể ứng phó. Vạn nhất Chu Bằng lại dùng nó để đối phó với Tiếu Mộng… đừng nói nàng bị thương như Bộ Kinh Vân năm đó, nàng chỉ hơi trầy da hắn cũng sẽ phát điên
Thà rằng đau lòng vì chia lìa hắn cũng không muốn nàng phải chịu bất kì nguy hiểm nào
Trữ Tiếu Mộng ngồi ở sau hắn, trong tay là áo choàng hắn vừa cởi, màu đỏ rực rỡ không che dấu được những vết cát bụi. Tay nàng mơn trớn áo choàng, giữa lớp vải bông dày có đệm thêm một lớp da trâu, sử dụng nó không chỉ uy phong, giữ ấm mà cũng có tác dụng bảo vệ cơ thể
Nhưng cho dù bảo vệ cũng không tránh khỏi đao thương không có mắt. Tay nàng mơn trớn lên một vết cắt dài, đây chắc là dao chém vào? Mà lỗ nhỏ này… hẳn là một mũi tên bắn tới… còn rất nhiều những dấu vết khác.
Lúc trước nghe hắn nói, trận chiến kinh thành này chỉ là tôi luyện cho ngũ đại binh đoàn thấy được thực tế để chuẩn bị chinh chiến thiên hạ
Nàng nghe vậy cũng cho rằng trận đánh này cũng chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng đến khi tới nơi nàng mới biết được, trên đời này chẳng có trận chiến nào là không nguy hiểm
Mà dựa vào tính cách của Tề Tranh, tuy là chủ tướng nhưng sẽ làm gương cho binh sĩ, càng bị công kích, gặp nhiều nguy hiểm
Mấy ngày này, không biết có bao lần hắn đứng giữa ranh giới sống chết?
Mắt thấy áo choàng nhiễm máu này, sống lưng nàng lạnh toát, may mà mình đã đến, nếu không hắn xảy ra chuyện gì thì nàng hối hận cả đời.
Cũng bởi vì nàng đến đây, nàng sẽ không để hắn gặp phải nguy hiểm
Nàng nhớ rõ trong bí điển của sư môn ghi lại một cách làm áo giáp mềm mặc lên người đông ấm hè mát, hơn nữa đao thương bất nhập, nước lửa khó xâm, là thứ hộ thân tuyệt vời. Áo giáp đó lấy vàng đen rèn thành sợi mỏng, sau đó lấy tơ tằm cùng sợi đay bện lại, dệt thành sợi sau đó lại dùng một loại dung dịch đặc biệt ngâm trong một ngày rồi làm thành áo giáp
Nhưng nói thì dễ làm lại cực khó bởi vì vàng đen vô cùng cứng rắn, nung lửa không chảy, chỉ có cách dùng nội lực mạnh kéo thì mới có thể thành sợi.
Rất mất hơi sức để làm nhưng mà…
Nàng nhìn hai bàn tay mình, mười ngón tay thon dài, trắng nõn nhưng ai biết được chúng có thể phá đá đập băng
Người khác làm không được nhưng nàng tin nàng có thể làm được.
Lần trước phát thiếp triệu người đến bảo vệ Tề Tranh, đồng thời, nàng cũng viết thư cho Bộ Kinh Vân, mời sư huynh đưa tới ba bảo vật giúp nàng chế tạo áo giáp
– Đồ ăn xong rồi, Tiếu Mộng, mau tới ăn cho nóng
Tề Tranh ngồi trên chiếu, trên đó có bốn đĩa đồ ăn, đều là thịt bò rau xanh bình thường, dù không quá cầu kì nhưng lại thơm điếc mũi
Hắn xơi cơm cho nàng, cũng không phải là gạo tinh, màu cũ vàng, có thể thấy là gạo cũ
Không phải là hậu cần khó khăn chứ? Nàng bắt đầu lo lắng, có cách nào kiếm thêm bạc cho hắn không.
Nhìn bộ dáng nhíu mày trầm tư của nàng, hắn không nhịn được cười to:
– Nàng nghĩ rằng ta không có tiền, chỉ có thể làm cháo hoa cho nàng ăn?
– Sự thật chứng minh đó thôi
Đối mặt với hắn nàng cũng không khách sáo, vĩnh viễn thản nhiên, có khi còn là thất lễ
Thế nhưng hắn lại vô cùng thích tính thẳng thắn này của nàng, ra trận đánh nhau đã đủ mệt não, hắn không có tâm tư đi đoán già đoán non người bên cạnh
Một người có thể khiến mình hoàn toàn thả lòng, hoàn toàn làm thê tử của mình, tựa như Trữ Tiếu Mộng, đó là tình cảm chân thành trong lòng hắn
– Tiểu Hạo Tử và sư muội nàng thành thân rồi rời bến cảnh, buôn bán lời to, việc này hẳn nàng biết chứ?
– Biết
Nàng cũng biết Tề Hạo lợi dụng y thuật của sư muội, chế ra lượng xuân dược lớn, kiếm được rất nhiều tiền (Ôi má, Tề Hạo và Tần Khả Tâm làm trò gì thế)
– Chỉ cần một năm, Tiểu Hạo Tử đã kiếm được cho ta năm mươi vạn lượng hoàng kim
Nàng ngây người. Năm mươi vạn lượng hoàng kim, đó là con số gì? Năng lực vơ vét của Tề Hạo thật là… trời ạ!
– Thì ra xuân dược đắt như vậy?
– Xuân… xuân dược…
Tề Tranh sặc nước bọt, ho suýt chết:
– Nàng cho rằng nó chỉ dựa vào xuân dược mà kiếm được nhiều tiền thế sao?
– Sư muội nói thế
Tề Tranh cười đến thiếu chút nữa tắc thở:
– Trước khi thông thương, Tiểu Hạo Tử đã gây dựng cơ nghiệp ở cảng rồi, cửa biển vừa thông, khách đến như nước khiến tiểu tử đó buôn bán lời to, lại bán thêm thuốc, kiếm được tiền, sau đó khuếch trương đội tàu. Ban đầu cũng chỉ có một cái thuyền, giờ đã có mười đội tàu, tính cả thuyền chiến lẫn thuyền buôn cũng đến con số 50 chạy khắp Nam Dương, Đông Hải, Bắc Hải. Một năm qua kiếm được năm mươi vạn lượng vàng
Nàng không biết nên nói cái gì, người xuất thân từ Vân Mộng Sơn đều là những người giỏi không võ thì y nhưng bọn họ đều có chung một điểm – nghèo
Nàng không thể tưởng tượng nổi, một người làm thế nào mà chỉ trong một năm đã từ bàn tay trắng kiếm được đến mấy chục vạn lượng vàng. Cũng như có người nói với nàng, võ công luyện đến cực hạn có thể trường sinh bất lão
Nội lực cao cường quả thật có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng bất tử? Nằm mơ đi!
Tề Tranh tiếp tục giải thích cho nàng nghe.
– Tiểu Hạo Tử biết lí tưởng của ta là nhất thống thiên hạ nên nó giúp ta chuẩn bị quân lương đầy đủ, ngay cả lương thảo cũng có. Đây là một loại thực vật rất đặc biệt nó tìm được ở xa, giống gạo nhưng hương vị không giống thế nhưng được cái một năm có thể thu hoạch nhiều lần, gieo trồng cũng không tốn công. Nàng nếm thử xem
Thì ra là quân lương nhưng để cho binh sĩ ăn liệu bọn họ có chịu không?
Trữ Tiếu Mộng bưng bát, ăn thử một miếng, mùi vị quả nhiên không tốt, gạo cứng mà cũng không thơm
– Nếu để quân sĩ ngày ba bữa ăn thứ này mà chịu đánh giặc cho ngươi, ta đi đầu xuống đất
– Cho nên ta đang nghĩ cách nấu những đồ ăn để phụ cho hương vị của nó
Hắn chỉ vào mấy đĩa rồi nói:
– Tuy rằng là đồ ăn đơn giản nhưng xử lý đặc biệt cũng có thể thành món ngon
Nàng gắp một miếng thức ăn ăn thử:
– Đây là cá.. ưm… lại có mùi của lá trà, rất hợp với mùi gạo
– Ta đem nghiền nát trà trong quân đội
– Đây là thịt muối… mặn quá, nhưng có mùi hun khói thơm, ăn cơm rất vào
– Đây là ta học theo một gã binh lính làm. Quê hắn rất nghèo, khó có thịt mà ăn, thỉnh thoảng có được tí thị tươi thì sẽ nghĩ mọi cách để bảo quản. Một miếng thịt mười cân nhưng phải chia đủ cho một nhà bốn người ăn trong một năm, vì thế bọn họ dùng nhiềm muối ướp rồi lại lấy củi hun khói cho cứng. Ta đã thử qua, miếng thịt đó để một năm cũng không có vấn đề, rất thích hợp làm quân lương.
Nàng vừa ăn vừa nghe hắn nói việc chuẩn bị hậu cần. Chưa từng nghĩ đến việc đánh trận không chỉ là việc chém giết đao kiếm mà việc ăn uống nghỉ ngơi của binh lĩnh cũng phải lo lắng chu toàn
Chủ soái không dễ làm mà Tề Tranh lại nghĩ rất chu toàn
Nam nhân này… vĩnh viễn đều có thể gây ra những bất ngờ thú vị cho nàng
– Rất bội phục ta sao? Hắn đột nhiên cười, đến gần nàng hơn
Nàng cần bổ sung thêm, nam nhân này mồm mép rất đáng ghét
Vội vàng ăn xong một chén cơm, nàng vuốt góc váy, đứng lên.
– Ta muốn hồi cung.
Trở về hoàng cung rồi thả chim bồ câu đưa thư đến Vân Mộng Sơn, xin sư huynh đem những thứ nàng cần đến. Lúc đó, nhiều lắm và mấy ngày nàng sẽ làm ra được áo giáp phòng thân cho hắn
– Tiếu Mộng
Hắn ôm lấy thắt lưng nàng, mặt chôn vào mái tóc nàng, ngửi mùi hương thanh nhã của nàng. Người như nàng, bên ngoài là dung nhan xuất trần nhưng trong lòng là tâm tư dịu dàng lay động tim hắn, rất muốn ôm lấy nàng, cẩn thận che chở, để nàng thấm đẫm trong tình nồng của hắn.
– Nàng về hoàng cung rồi đừng ra nữa, muốn tìm ta thì sai người báo tin, ta về gặp nàng
Thật ra hắn rất muốn giữ nàng lại, muốn sớm tối bên nhau, ngày lẫn đêm đều có thể nhìn thấy nữ nhân ngoan cố này
Nhưng cảnh tượng khi nãy lại in sâu trong lòng hắn, hắn biết đánh giặc nhất định sẽ có người chết, từ lâu rồi hắn đã chuẩn bị tâm lý
Nhưng hắn không muốn có một ngày, nàng sẽ cản mũi tên đánh lén hắn, sẽ chết vì hắn
Hắn không lo lắng cho bản thân, hắn cũng biết nàng sẽ không dễ dàng gì bị thương
Nhưng biết là một chuyện, có thể chấp nhận nó lại là chuyện khác
Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng vì hắn mà rơi vào hiểm cảnh, hắn không quên được, ngay cả cao thủ như Bộ Kinh Vân cũng bị thương vì thuốc nổ phá thành
Loại lợi khí công thành đó không phải người bình thường có thể ứng phó. Vạn nhất Chu Bằng lại dùng nó để đối phó với Tiếu Mộng… đừng nói nàng bị thương như Bộ Kinh Vân năm đó, nàng chỉ hơi trầy da hắn cũng sẽ phát điên
Thà rằng đau lòng vì chia lìa hắn cũng không muốn nàng phải chịu bất kì nguy hiểm nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.