Chương 22
Đồng Ny
29/04/2015
Thứ sếu ngài 13 =)) Đừng ai dại dột để tui phát hiện là post truyện k xin phép là đốt nhà y như thứ sếu ngày 13 tháng 1 đầu năm nay nhá:))
Giờ hắn như kẻ sắp chết khát, trước mặt là thùng nước trong mà không thể uống, thật đáng thương
– Thiếp đang định nói
Nàng tức giận lườm hắn rồi kéo tay hắn, vận công giúp hắn đỡ đau, tiêu thũng
Hắn thỏa mãn hừ nhẹ. Rốt cuộc nàng vẫn thương hắn, tốt lắm tốt lắm.
– Đại sư huynh viết thư nói bên ngoài Bàn Long Quan, quân đội nước Địch đang tụ tập, chỉ e có biến, nhắc chàng để ý. Nàng vừa xoa tay hắn vừa nói
– Chỉ là tụ tập, không gây sự?
– Chỉ tụ tập
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trầm xuống, giống như gió thổi trước cơn dông bão
– Sao thế? Nàng lo lắng hỏi
– Ta sớm đoán được nước Tề nội loạn thì nước Địch sẽ thừa dịp chen chân, cũng đã chuẩn bị cho bọn họ rồi. Nhưng bọn họ lại vây không đánh, vậy chỉ có một khả năng – trong nước có kẻ thông đồng với địch, bảo nước Địch chuẩn bị trước, đợi thời cơ chín muồi thì sẽ mở cửa quan
Rắp tâm thật ngoan độc, đám loạn thần tặc tử đáng ghét. Đôi mắt đẹp của Trữ Tiếu Mộng đầy sát khí:
– Có thể tìm ra kẻ đứng sau giật dây không?
Hắn cúi đầu, trầm ngâm không nói.
– Có khó khăn?
– Cũng không hẳn là khó. Nếu ta đoán không nhầm, người thông đồng với địch là Lí Hữu Hợp. Ta có thể điều động nội ứng điều tra, nhưng là… Cứ thế này, đám nội ứng sẽ bị lộ thân phận. Ta vốn định giữ bọn họ ở đó, đợi sau khi đám quân đó bại thì tiếp thu thế lực đó. Nhưng giờ… sợ là đành phải như vậy…
– Vậy thiếp đi tra!
– Nàng? Hắn lắc đầu quầy quậy: – Không được, rất nguy hiểm.
– Thiếp chỉ có một mình, không liên lụy đến ai, với lại đám thủ hạ của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng cũng chẳng ai đáng ngại cả
– Ta biết nàng võ công cao cường nhưng Lí Hữu Hợp cũng nuôi một đám tử sĩ, dù không giỏi nhưng động, mấy trăm người đồng loạt bao vây rất nguy hiểm. Nên chuyện này nhất quyết ta không đồng ý
– A!
Nhưng nàng đã hạ quyết định! Không cần nhiều lời nữa, thân mình mềm mại nghiêng về phía hắn, bàn tay mảnh khảnh nhẹ sờ đai lưng hắn
– A? Nàng làm gì? Đổi lại là hắn ngây người
– Nói xong chuyện chính sự, nên bàn tư tình chứ!
Nàng là nữ nhân thông minh, chỉ cần thấy hắn khiêu khích nàng một lần nàng cũng có thể ứng dụng trên người hắn, nhìn bầu vẽ gáo
– Này này…
Hắn phát hiện tay nàng mò vào vạt áo hắn, động tác y hệt động tác của hắn
– Tiếu Mộng…
Nàng nghiêng người, hôn lên môi hắn
Dù hắn có muôn vàn lời muốn nói nhưng trong lúc này đã bị lửa tình cháy sạch, không còn một mảnh
Hắn kìm lòng không đâu mà vươn tay ôm eo nàng, hai người lăn vào trong giường
– Ưm…
Người hắn như có lửa, chỉ cần da thịt hắn chạm đến nàng thì người nàng nóng đến run rẩy
Khi tay hắn luồn vào tiết khố thì nàng khẽ rên lên tiếng rên ngọt ngào
Nóng quá, rất ngứa, rất khó chịu mà lại thật thoải mái… Nàng cảm thấy mình như bị cắn xé, biến thành từng mảnh nhỏ
– Tề Tranh, Tề Tranh… Vì sao nàng lại kì quái như vậy?
– Ta ở đây
Hắn ôm nàng, xoay người để cho nàng ngồi lên trên hắn:
– Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương tổn
Nàng gật đầu lại lắc đầu, một giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt
Nàng biết hắn trân trọng nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng sợ hắn nhưng không hiểu vì sao khi cùng hắn kề bên, ngực như có cái gì đó đè ép khiến nàng muốn nổ tung
Nàng muốn cùng hắn vượt qua cảnh khốn quẫn này nhưng nên nói thế nào đây
– A…
Nàng lắc đầu, tóc đen bay phất phơ. Hắn như hiểu ý nàng, một bàn tay chạy dọc theo sống lưng mềm mại, ngón tay hắn có vết thương vừa kết vảy cọ qua khiến nàng vừa đau vừa ngứa…
– Nàng thật đẹp
Khuôn mặt ửng hồng vẫn mang theo sự tươi mát như u lan, rực rỡ lại ngây thơ, khiến hắn không thể không say
Nàng thở hổn hển, đã không còn sức nói chuyện
Hắn bỗng nhiên dùng sức, lại đặt nàng dưới thân, hai người hợp nhất
Nàng hoảng hốt kêu lên, hai chân thon dài theo bản năng quấn chặt thắt lưng hắn
– Ưm…
Một cảm giác khoái hoạt đang lên trong người hắn
Sau đó, ánh mắt hắn không nhìn thấy cảnh vật trước mắt mà chỉ thấy một mảnh màu như cầu vồng
– Tiếu Mộng…
Tề Tranh bừng tỉnh khỏi giấc mông đẹp, dư vị của tình dục để lại khiến hắn vừa thấy thiêu thiếu mà lại vô cùng thỏa mãn.
Hắn lập tức nhớ đến người âu yếm bên gối, ánh mắt chưa mở, hai tay đã mò khắp giường, muốn tìm đến nguồn nước hạnh phúc đó
Nhưng…
Hai tay hắn sờ tới sờ lui cũng không thấy
– Tiếu Mộng!
Không thể tiếp tục chìm đắm trong khoái hoạt, hắn mở bừng mắt, ngồi bật dậy
Nàng không có ở đây! Trong lòng hắn nổi lên ý nghĩ không tốt
– Tiếu Mộng!
Hắn nhảy xuống giường đã thấy có một tờ giấy bị cắm trên trướng, bên trên viết: “Thiếp đi tìm manh mối!”
Hắn kéo tờ giấy xuống, xé nát:
– Chẳng phải ta bảo nàng đừng đi sao?
Chết tiệt, vì sao nàng không chịu nghe lời
Hắn tức giận đến trán nổi gân xanh nhưng trong lòng cũng hiểu, nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà làm giúp chồng dạy con thì đã không phải là Trữ Tiếu Mộng.
Hiện tại làm sao bây giờ? Hắn phiền não day thái dương.
Phát động nội ứng giúp Trữ Tiếu Mộng tìm ra manh mối?
Không được. Đúng như Trữ Tiếu Mộng nói, nàng võ công cao cường, lẻ loi một mình có thể vào đầm rồng hang hổ nhưng nếu tìm người giúp nàng chỉ sợ lại thành liên lụy đến nàng
Nhưng bất kể nàng thế nào, Lí Hữu Hợp và Chu Bằng có lẽ thực sự hồ đồ nhưng có thể đứng vững trong triều hơn mười năm thì cũng phải có chút đầu óc. Trữ Tiếu Mộng tùy tiện đi thám thính tin tức sẽ dễ để lại dấu vết. Vạn nhất bị phát hiện thì đúng là một trận chiến sinh tử
Hắn sẽ giúp nàng thu hút sự chú ý của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng để nàng dễ bề hành động. Linh quang chợt lóe, hắn mặc áo giáp, đi ra ngoài, cao giọng hô:
– Nhạc Minh Phong
– Có mạt tướng. Một bóng người bay nhanh đến
– Nổi trống trận, triệu tập tướng lĩnh nghị sự
– Tuân mệnh. Nhạc Minh Phong xoay người rời đi
Không bao lâu, tiếng trống thùng thùng vang lên ở đại doanh, tiếng bước chân ồn ào truyền đến
Mới chỉ một khắc, năm đại binh đoàn, mười vị thiên tướng, hai mươi tham tướng tập hợp
Tề Tranh ngồi trên bàn, nhìn mọi người
– Hôm nay triệu mọi người đến chỉ muốn tuyên bố một sự kiện, từ nay về sau, chúng ta phải chủ động khiêu chiến với Chu Bằng
Hắn muốn dùng những trận đánh lớn để thay đổi sự chú ý của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng để bọn họ không để ý đến việc Trữ Tiếu Mộng âm thầm dò la
Nhất thời, ba mươi danh tiếng đều giật mình
Từ khi khai chiến đến nay, ngoài trận ác đấu đầu tiên ở ngoài hoàng cung, Tề Tranh luôn hạn chế hành động, không cho bọn họ khiêu khích đại quân của Chu Bằng nhiều, sao hôm nay đột nhiên thay đổi?
Nhưng sau đó, tất cả bọn họ đều điên cuồng hoan hô. Từ lúc Tề Tranh tìm bọn họ, thuyết phục bọn họ, thề nguyền trung thành đã được 6,7 năm. Bọn họ luôn ra sức tập luyện, ý niệm hiếu chiến, khát máu đã sớm hòa vào máu thịt
Bọn họ vẫn luôn muốn được đánh một trận cho thỏa thích nhưng Tề Tranh luôn nói bọn họ chỉ là cường binh chưa từng qua chinh chiến, sự tinh nhuệ cùng không đủ
Quả thật lần đầu xung phong liều chết, cảm giác hai tay nhiễm máu thật đáng sợ nhưng bọn họ cũng nhanh chóng vượt qua. Bọn họ đã đủ tự tin cũng đã đủ mạnh mẽ, chỉ chờ một trận chiến lớn để chứng tỏ bản thân
Giờ, cuối cùng Tề Tranh đã cho cơ hội, bọn họ còn không biết tranh thủ?
– Mạt tướng lĩnh mệnh! Một đám hán tử cười vui lao ra ngoài
– Ai!
Trong doanh trướng trống rỗng chỉ còn lại Tề Tranh, ngồi sau bàn khẽ thở dài:
– Tiếu Mộng, có thể làm vì nàng ta đã làm, nàng phải bảo trọng đó
– Thiếp sớm biết chàng sẽ hiểu thiếp
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, như ngọc leng keng truyền vào tai Tề Tranh.
– Yên tâm đi! Thiếp sẽ bình an mang tin tức về cho chàng
– Tiếu Mộng!
Nữ nhân này dám đặt bẫy hắn:
– Nàng quay về cho ta
Nhưng trong soái trướng chẳng có lấy một bóng người, một tiếng nói
– Nữ nhân không nên để luyện võ!
Tức chết hắn mất!
Giờ hắn như kẻ sắp chết khát, trước mặt là thùng nước trong mà không thể uống, thật đáng thương
– Thiếp đang định nói
Nàng tức giận lườm hắn rồi kéo tay hắn, vận công giúp hắn đỡ đau, tiêu thũng
Hắn thỏa mãn hừ nhẹ. Rốt cuộc nàng vẫn thương hắn, tốt lắm tốt lắm.
– Đại sư huynh viết thư nói bên ngoài Bàn Long Quan, quân đội nước Địch đang tụ tập, chỉ e có biến, nhắc chàng để ý. Nàng vừa xoa tay hắn vừa nói
– Chỉ là tụ tập, không gây sự?
– Chỉ tụ tập
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên trầm xuống, giống như gió thổi trước cơn dông bão
– Sao thế? Nàng lo lắng hỏi
– Ta sớm đoán được nước Tề nội loạn thì nước Địch sẽ thừa dịp chen chân, cũng đã chuẩn bị cho bọn họ rồi. Nhưng bọn họ lại vây không đánh, vậy chỉ có một khả năng – trong nước có kẻ thông đồng với địch, bảo nước Địch chuẩn bị trước, đợi thời cơ chín muồi thì sẽ mở cửa quan
Rắp tâm thật ngoan độc, đám loạn thần tặc tử đáng ghét. Đôi mắt đẹp của Trữ Tiếu Mộng đầy sát khí:
– Có thể tìm ra kẻ đứng sau giật dây không?
Hắn cúi đầu, trầm ngâm không nói.
– Có khó khăn?
– Cũng không hẳn là khó. Nếu ta đoán không nhầm, người thông đồng với địch là Lí Hữu Hợp. Ta có thể điều động nội ứng điều tra, nhưng là… Cứ thế này, đám nội ứng sẽ bị lộ thân phận. Ta vốn định giữ bọn họ ở đó, đợi sau khi đám quân đó bại thì tiếp thu thế lực đó. Nhưng giờ… sợ là đành phải như vậy…
– Vậy thiếp đi tra!
– Nàng? Hắn lắc đầu quầy quậy: – Không được, rất nguy hiểm.
– Thiếp chỉ có một mình, không liên lụy đến ai, với lại đám thủ hạ của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng cũng chẳng ai đáng ngại cả
– Ta biết nàng võ công cao cường nhưng Lí Hữu Hợp cũng nuôi một đám tử sĩ, dù không giỏi nhưng động, mấy trăm người đồng loạt bao vây rất nguy hiểm. Nên chuyện này nhất quyết ta không đồng ý
– A!
Nhưng nàng đã hạ quyết định! Không cần nhiều lời nữa, thân mình mềm mại nghiêng về phía hắn, bàn tay mảnh khảnh nhẹ sờ đai lưng hắn
– A? Nàng làm gì? Đổi lại là hắn ngây người
– Nói xong chuyện chính sự, nên bàn tư tình chứ!
Nàng là nữ nhân thông minh, chỉ cần thấy hắn khiêu khích nàng một lần nàng cũng có thể ứng dụng trên người hắn, nhìn bầu vẽ gáo
– Này này…
Hắn phát hiện tay nàng mò vào vạt áo hắn, động tác y hệt động tác của hắn
– Tiếu Mộng…
Nàng nghiêng người, hôn lên môi hắn
Dù hắn có muôn vàn lời muốn nói nhưng trong lúc này đã bị lửa tình cháy sạch, không còn một mảnh
Hắn kìm lòng không đâu mà vươn tay ôm eo nàng, hai người lăn vào trong giường
– Ưm…
Người hắn như có lửa, chỉ cần da thịt hắn chạm đến nàng thì người nàng nóng đến run rẩy
Khi tay hắn luồn vào tiết khố thì nàng khẽ rên lên tiếng rên ngọt ngào
Nóng quá, rất ngứa, rất khó chịu mà lại thật thoải mái… Nàng cảm thấy mình như bị cắn xé, biến thành từng mảnh nhỏ
– Tề Tranh, Tề Tranh… Vì sao nàng lại kì quái như vậy?
– Ta ở đây
Hắn ôm nàng, xoay người để cho nàng ngồi lên trên hắn:
– Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương tổn
Nàng gật đầu lại lắc đầu, một giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt
Nàng biết hắn trân trọng nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng sợ hắn nhưng không hiểu vì sao khi cùng hắn kề bên, ngực như có cái gì đó đè ép khiến nàng muốn nổ tung
Nàng muốn cùng hắn vượt qua cảnh khốn quẫn này nhưng nên nói thế nào đây
– A…
Nàng lắc đầu, tóc đen bay phất phơ. Hắn như hiểu ý nàng, một bàn tay chạy dọc theo sống lưng mềm mại, ngón tay hắn có vết thương vừa kết vảy cọ qua khiến nàng vừa đau vừa ngứa…
– Nàng thật đẹp
Khuôn mặt ửng hồng vẫn mang theo sự tươi mát như u lan, rực rỡ lại ngây thơ, khiến hắn không thể không say
Nàng thở hổn hển, đã không còn sức nói chuyện
Hắn bỗng nhiên dùng sức, lại đặt nàng dưới thân, hai người hợp nhất
Nàng hoảng hốt kêu lên, hai chân thon dài theo bản năng quấn chặt thắt lưng hắn
– Ưm…
Một cảm giác khoái hoạt đang lên trong người hắn
Sau đó, ánh mắt hắn không nhìn thấy cảnh vật trước mắt mà chỉ thấy một mảnh màu như cầu vồng
– Tiếu Mộng…
Tề Tranh bừng tỉnh khỏi giấc mông đẹp, dư vị của tình dục để lại khiến hắn vừa thấy thiêu thiếu mà lại vô cùng thỏa mãn.
Hắn lập tức nhớ đến người âu yếm bên gối, ánh mắt chưa mở, hai tay đã mò khắp giường, muốn tìm đến nguồn nước hạnh phúc đó
Nhưng…
Hai tay hắn sờ tới sờ lui cũng không thấy
– Tiếu Mộng!
Không thể tiếp tục chìm đắm trong khoái hoạt, hắn mở bừng mắt, ngồi bật dậy
Nàng không có ở đây! Trong lòng hắn nổi lên ý nghĩ không tốt
– Tiếu Mộng!
Hắn nhảy xuống giường đã thấy có một tờ giấy bị cắm trên trướng, bên trên viết: “Thiếp đi tìm manh mối!”
Hắn kéo tờ giấy xuống, xé nát:
– Chẳng phải ta bảo nàng đừng đi sao?
Chết tiệt, vì sao nàng không chịu nghe lời
Hắn tức giận đến trán nổi gân xanh nhưng trong lòng cũng hiểu, nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà làm giúp chồng dạy con thì đã không phải là Trữ Tiếu Mộng.
Hiện tại làm sao bây giờ? Hắn phiền não day thái dương.
Phát động nội ứng giúp Trữ Tiếu Mộng tìm ra manh mối?
Không được. Đúng như Trữ Tiếu Mộng nói, nàng võ công cao cường, lẻ loi một mình có thể vào đầm rồng hang hổ nhưng nếu tìm người giúp nàng chỉ sợ lại thành liên lụy đến nàng
Nhưng bất kể nàng thế nào, Lí Hữu Hợp và Chu Bằng có lẽ thực sự hồ đồ nhưng có thể đứng vững trong triều hơn mười năm thì cũng phải có chút đầu óc. Trữ Tiếu Mộng tùy tiện đi thám thính tin tức sẽ dễ để lại dấu vết. Vạn nhất bị phát hiện thì đúng là một trận chiến sinh tử
Hắn sẽ giúp nàng thu hút sự chú ý của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng để nàng dễ bề hành động. Linh quang chợt lóe, hắn mặc áo giáp, đi ra ngoài, cao giọng hô:
– Nhạc Minh Phong
– Có mạt tướng. Một bóng người bay nhanh đến
– Nổi trống trận, triệu tập tướng lĩnh nghị sự
– Tuân mệnh. Nhạc Minh Phong xoay người rời đi
Không bao lâu, tiếng trống thùng thùng vang lên ở đại doanh, tiếng bước chân ồn ào truyền đến
Mới chỉ một khắc, năm đại binh đoàn, mười vị thiên tướng, hai mươi tham tướng tập hợp
Tề Tranh ngồi trên bàn, nhìn mọi người
– Hôm nay triệu mọi người đến chỉ muốn tuyên bố một sự kiện, từ nay về sau, chúng ta phải chủ động khiêu chiến với Chu Bằng
Hắn muốn dùng những trận đánh lớn để thay đổi sự chú ý của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng để bọn họ không để ý đến việc Trữ Tiếu Mộng âm thầm dò la
Nhất thời, ba mươi danh tiếng đều giật mình
Từ khi khai chiến đến nay, ngoài trận ác đấu đầu tiên ở ngoài hoàng cung, Tề Tranh luôn hạn chế hành động, không cho bọn họ khiêu khích đại quân của Chu Bằng nhiều, sao hôm nay đột nhiên thay đổi?
Nhưng sau đó, tất cả bọn họ đều điên cuồng hoan hô. Từ lúc Tề Tranh tìm bọn họ, thuyết phục bọn họ, thề nguyền trung thành đã được 6,7 năm. Bọn họ luôn ra sức tập luyện, ý niệm hiếu chiến, khát máu đã sớm hòa vào máu thịt
Bọn họ vẫn luôn muốn được đánh một trận cho thỏa thích nhưng Tề Tranh luôn nói bọn họ chỉ là cường binh chưa từng qua chinh chiến, sự tinh nhuệ cùng không đủ
Quả thật lần đầu xung phong liều chết, cảm giác hai tay nhiễm máu thật đáng sợ nhưng bọn họ cũng nhanh chóng vượt qua. Bọn họ đã đủ tự tin cũng đã đủ mạnh mẽ, chỉ chờ một trận chiến lớn để chứng tỏ bản thân
Giờ, cuối cùng Tề Tranh đã cho cơ hội, bọn họ còn không biết tranh thủ?
– Mạt tướng lĩnh mệnh! Một đám hán tử cười vui lao ra ngoài
– Ai!
Trong doanh trướng trống rỗng chỉ còn lại Tề Tranh, ngồi sau bàn khẽ thở dài:
– Tiếu Mộng, có thể làm vì nàng ta đã làm, nàng phải bảo trọng đó
– Thiếp sớm biết chàng sẽ hiểu thiếp
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, như ngọc leng keng truyền vào tai Tề Tranh.
– Yên tâm đi! Thiếp sẽ bình an mang tin tức về cho chàng
– Tiếu Mộng!
Nữ nhân này dám đặt bẫy hắn:
– Nàng quay về cho ta
Nhưng trong soái trướng chẳng có lấy một bóng người, một tiếng nói
– Nữ nhân không nên để luyện võ!
Tức chết hắn mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.