Chương 5
Đồng Ny
29/04/2015
Trữ Tiếu Mộng là kẻ mê võ công, ngoài học võ ra, hiếm có thứ gì có thể khiến nàng động lòng. Nhưng sau khi theo Tề Tranh vào hoàng cung, chuyện này nhanh chóng thay đổi
Không biết hắn nghĩ sao, ngày nào cũng tìm nàng dây dưa, đùa bỡn nàng, nhìn nàng bị mắc bẫy, như vậy rất thú vị sao?
– Sớm biết thế đã không hồi cung theo hắn…
Nàng tự nói với mình. Buông bí kíp trong tay, đôi mắt đẹp liếc sang những đồ ăn mà thái giám bưng lên. Đó là một thái giám khoảng hơn 10 tuổi nhưng ngôn hành, cử chỉ không phù hợp với tuổi thực của hắn.
– Tướng gia sai nô tài chuyển lời đến cô nương, đến thế nào thì đi như thế, đừng tham phú quý mà làm hại quốc sự cũng sẽ hại đời cô nương
Giọng nói lạnh lùng, không lẫn nửa điểm cảm xúc.
– Lí Hữu Hợp là cái gì, hắn mà cũng đòi cảnh cáo ta
Bàn tay trắng nõn vung lên, đẹp tựa hồ điệp xuyên qua vườn hoa nhưng lại toát ra hàn khí lạnh đến cốt tủy
Trữ Tiếu Mộng tiện tay vứt bát canh điểm tâm thái giám bưng tới xuống đất. Thoáng chốc, một đợt khói trắng bốc lên, chén bạch ngọc rơi xuống đất vỡ tan, sàn nhà có những lỗ nhỏ lấm tấm.
– Lí Hữu Hợp khinh người quá đáng!
Dám hạ độc vào đồ ăn của nàng
Tên thái giám kia đỡ được hai chiêu của nàng thì cũng kiệt sức, ngã xuống đất mà mất mạng.
Nàng là Hoàng hậu đời trước, tuy là vì bảo vệ Tề Tuyên nên vào cung, sau đó chẳng được ghi tên vào tông miếu, không tế tổ tiên nhưng tên được ghi vào gia phả, phong hào cũng là có thật, Lí Hữu Hợp dám hạ độc thủ với nàng thì trong lòng hắn còn có Hoàng thượng?
Nàng chán ghét nhìn thi thể kia một cái, càng chán ghét Tề Tranh. Nàng vốn đã rời khỏi chốn lục đục này, nếu không vì hắn thì sao lại rơi vào hoàn cảnh ghê tởm này?
Vả lại… Nàng chun chun mũi, trong không khí, mùi xú uế nồng nặc suốt ba ngày nay. Không biết Tề Tranh lại làm gì trong rừng trúc mà khiến Phượng Nghi cung bị mùi suốt mấy ngày nay.
Từ mấy ngày trước bị hắn dụ dỗ, ăn đồ ăn hắn nấu. Nàng cố gắng khống chế dục vọng của mình, mặc kệ hắn nấu những đồ ăn thơm ngon thế nào nàng cũng chỉ coi như không biết.
Trữ Tiếu Mộng nàng đường đường là người võ công cái thế, há có thể vì ham ăn mà bị người quản chế
Nhưng nàng nhìn điểm tâm rơi đầy trên mặt đất, rõ ràng là những thứ đồ tinh cảo, ngon lành nhưng mấy ngày nay nàng ăn không thấy ngon là sao?
Ngược lại, mùi thối từ rừng trúc bay đến lại có thể câu dẫn nàng…
Phiền! Nàng vô cùng bực bội.
Nàng sử dụng khinh công Tiêu dao du, người như tia chớp, trong nháy mắt đã bay qua hành lang dài, ra trước sân, thi triển Ngọc Nữ kiếm pháp, thân mình tung bay, ánh kiếm lóe sáng, người như giao long.
– Keng!
Nàng tung kiếm, ánh kiếm bắn ra hơn 6 thước, mạnh mẽ cắt đứt đôi khối đá lớn bằng hai người ôm.
Nhưng mùi hương đó vẫn không tiêu tan khiến nàng vẫn cảm thấy phiền lòng.
– Tề Tranh chết tiệt!
Nàng dậm chân, người như tơ liễu, nhẹ nhàng bay vào Tàng thư viện trong tẩm cung.
Nàng chán ghét hoàng cung tranh quyền đoạt thế, nhưng không thể không nói, Đại Tề lập nước hơn hai trăm năm, những võ công bí kíp cất chứa ở đây rất hấp dẫn người khác.
Nàng nhận lời Tề Tranh chủ yếu là vì những bí kíp này. Ở đây có đủ loại bí kíp, từ bình thường nhất như Thái cực quyền, Ngũ lang bát quái côn đến những bí kíp trong truyền thuyết, cái gì cũng có.
Chỉ sợ hết đời này nàng cũng không nghiên cứu được hết bí kíp võ công đó.
Nhưng là người yêu võ công, tính khiêu chiến càng lớn thì hứng thú của nàng càng cao.
Nàng thở sâu, đôi mắt lạnh lùng đảo qua tàng thư quý giá này
Quỳ Hoa Bảo Điển. Uy lực vô song nhưng hại người hại mình.
Thái cực quyền. Mượn lực đẩy lực, bốn lạng đẩy ngàn cân.
Dương Gia Thương Pháp. Vô cùng uy mãnh
Thất thương quyền….
Vương bát đản! Vì sao vào đến tàng thư viện rồi mà mùi hương đó vẫn không hết
– Tề Tranh!
Nàng cắn răng, người nhẹ nhàng hóa làm tia chớp, chớp mắt đã bay vào rừng trúc.
Bên bếp nhỏ, chỉ thấy đường đường là vua của một nước đang ngồi trên chiếu, trong tay bưng một bát cháo nhỏ, trên mâm chẳng biết có cái gì nhưng nó chính là thứ thối khiến Trữ Tiếu Mộng không yên ổn.
Tề Tranh vừa ăn cháo vừa cười với nàng:
– Ha, Tiếu Mộng, nói cho nàng một tin tốt, sáng nay Lí Hữu Hợp bị ta làm cho tức điên lên, đáng tiếc lão già đó thân thể khỏe, chỉ hôn mê một khắc rồi lại tỉnh lại.
Cảnh giới cao nhất của câu dẫn người là gì? Chính là làm cho người ta không hề cảm thấy hắn đang câu dẫn mình, chờ mình bất tri bất giác hãm vào đó, rồi có muốn thoát đi cũng còn khó hơn lên trời.
Trữ Tiếu Mộng vốn đến hỏi tội hắn làm thối Phượng Nghi cung nhưng khi nghe hắn nhắc đến Lí Hữu Hợp, lão gia hỏa này nàng cũng rất ghét, tâm tư lập tức bị phân tán
– Ngươi làm hắn tức như thế nào?
– Hắn nói nàng dù sao cũng là Hoàng hậu của tiên hoàng, ta cùng nàng ở cùng chỗ sẽ tổn hại đến thanh danh, mời ta chuyển ra khỏi Phượng Nghi cung. Ta nói cho hắn, ta không thê tử, nàng đang góa, đó là biểu hiển tốt nhất của việc huynh đệ thương yêu nhau, phải lập bia ca ngợi mới đúng khiến hắn tức hộc máu. Ai!
Hắn thở dài nhưng vẻ mặt đắc ý vô cùng:
– Hắn quá yếu. Uổng công ta còn chuẩn bị sẵn một bài văn liên quan đến việc chung vợ để đọc cho hắn nghe nhưng hắn không có phúc nghe rồi
– Chung vợ?
Ngay cả người tính tình đạm mạc như nàng nghe xong còn muốn chém người huống chi là Lí Hữu Hợp
– Chuyện hạ lưu này ngươi cũng nói được?
– Không hạ lưu sao làm Lí Hữu Hợp tức giận được. Hắn nói như thể đó là đạo lý
Nàng lặng yên hồi lâu rồi thở dài:
– Muốn làm yếu bè cánh của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng có trăm phương ngàn kế, sao ngươi lại chọn loại hung hiểm nhất, ép bọn họ tạo phản. Binh đao nếu có chút sai lầm thì sẽ khiến Tề quốc đại loạn, ngươi không nhất định sẽ thắng. Ngược lại, Tề quốc có khi sẽ mất trong tay ngươi?
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Trữ Tiếu Mộng lại có thể trí tuệ đến mức này. Hắn gần đây luôn chống đối Lí Hữu Hợp, trong mắt bách quan triều đình sẽ chỉ nghĩ hắn tuổi trẻ nông nổi nên không ngừng can gián.
Chỉ có nàng, liếc mắt một cái đã nhẫn ra mưu tính thực sự của hắn. Hắn đang mong chờ Lí Hữu Hợp và Chu Bằng dấy quân làm loạn, sau đó điều động ngũ đại binh đoàn của mình để phân chia thế lực.
Nhưng thế, có thể hoàn toàn thanh lọc triều đình, cũng có thể khiến quân đội của hắn có sự rèn giũa, lột xác thành hổ lang thật sự.
Không biết hắn nghĩ sao, ngày nào cũng tìm nàng dây dưa, đùa bỡn nàng, nhìn nàng bị mắc bẫy, như vậy rất thú vị sao?
– Sớm biết thế đã không hồi cung theo hắn…
Nàng tự nói với mình. Buông bí kíp trong tay, đôi mắt đẹp liếc sang những đồ ăn mà thái giám bưng lên. Đó là một thái giám khoảng hơn 10 tuổi nhưng ngôn hành, cử chỉ không phù hợp với tuổi thực của hắn.
– Tướng gia sai nô tài chuyển lời đến cô nương, đến thế nào thì đi như thế, đừng tham phú quý mà làm hại quốc sự cũng sẽ hại đời cô nương
Giọng nói lạnh lùng, không lẫn nửa điểm cảm xúc.
– Lí Hữu Hợp là cái gì, hắn mà cũng đòi cảnh cáo ta
Bàn tay trắng nõn vung lên, đẹp tựa hồ điệp xuyên qua vườn hoa nhưng lại toát ra hàn khí lạnh đến cốt tủy
Trữ Tiếu Mộng tiện tay vứt bát canh điểm tâm thái giám bưng tới xuống đất. Thoáng chốc, một đợt khói trắng bốc lên, chén bạch ngọc rơi xuống đất vỡ tan, sàn nhà có những lỗ nhỏ lấm tấm.
– Lí Hữu Hợp khinh người quá đáng!
Dám hạ độc vào đồ ăn của nàng
Tên thái giám kia đỡ được hai chiêu của nàng thì cũng kiệt sức, ngã xuống đất mà mất mạng.
Nàng là Hoàng hậu đời trước, tuy là vì bảo vệ Tề Tuyên nên vào cung, sau đó chẳng được ghi tên vào tông miếu, không tế tổ tiên nhưng tên được ghi vào gia phả, phong hào cũng là có thật, Lí Hữu Hợp dám hạ độc thủ với nàng thì trong lòng hắn còn có Hoàng thượng?
Nàng chán ghét nhìn thi thể kia một cái, càng chán ghét Tề Tranh. Nàng vốn đã rời khỏi chốn lục đục này, nếu không vì hắn thì sao lại rơi vào hoàn cảnh ghê tởm này?
Vả lại… Nàng chun chun mũi, trong không khí, mùi xú uế nồng nặc suốt ba ngày nay. Không biết Tề Tranh lại làm gì trong rừng trúc mà khiến Phượng Nghi cung bị mùi suốt mấy ngày nay.
Từ mấy ngày trước bị hắn dụ dỗ, ăn đồ ăn hắn nấu. Nàng cố gắng khống chế dục vọng của mình, mặc kệ hắn nấu những đồ ăn thơm ngon thế nào nàng cũng chỉ coi như không biết.
Trữ Tiếu Mộng nàng đường đường là người võ công cái thế, há có thể vì ham ăn mà bị người quản chế
Nhưng nàng nhìn điểm tâm rơi đầy trên mặt đất, rõ ràng là những thứ đồ tinh cảo, ngon lành nhưng mấy ngày nay nàng ăn không thấy ngon là sao?
Ngược lại, mùi thối từ rừng trúc bay đến lại có thể câu dẫn nàng…
Phiền! Nàng vô cùng bực bội.
Nàng sử dụng khinh công Tiêu dao du, người như tia chớp, trong nháy mắt đã bay qua hành lang dài, ra trước sân, thi triển Ngọc Nữ kiếm pháp, thân mình tung bay, ánh kiếm lóe sáng, người như giao long.
– Keng!
Nàng tung kiếm, ánh kiếm bắn ra hơn 6 thước, mạnh mẽ cắt đứt đôi khối đá lớn bằng hai người ôm.
Nhưng mùi hương đó vẫn không tiêu tan khiến nàng vẫn cảm thấy phiền lòng.
– Tề Tranh chết tiệt!
Nàng dậm chân, người như tơ liễu, nhẹ nhàng bay vào Tàng thư viện trong tẩm cung.
Nàng chán ghét hoàng cung tranh quyền đoạt thế, nhưng không thể không nói, Đại Tề lập nước hơn hai trăm năm, những võ công bí kíp cất chứa ở đây rất hấp dẫn người khác.
Nàng nhận lời Tề Tranh chủ yếu là vì những bí kíp này. Ở đây có đủ loại bí kíp, từ bình thường nhất như Thái cực quyền, Ngũ lang bát quái côn đến những bí kíp trong truyền thuyết, cái gì cũng có.
Chỉ sợ hết đời này nàng cũng không nghiên cứu được hết bí kíp võ công đó.
Nhưng là người yêu võ công, tính khiêu chiến càng lớn thì hứng thú của nàng càng cao.
Nàng thở sâu, đôi mắt lạnh lùng đảo qua tàng thư quý giá này
Quỳ Hoa Bảo Điển. Uy lực vô song nhưng hại người hại mình.
Thái cực quyền. Mượn lực đẩy lực, bốn lạng đẩy ngàn cân.
Dương Gia Thương Pháp. Vô cùng uy mãnh
Thất thương quyền….
Vương bát đản! Vì sao vào đến tàng thư viện rồi mà mùi hương đó vẫn không hết
– Tề Tranh!
Nàng cắn răng, người nhẹ nhàng hóa làm tia chớp, chớp mắt đã bay vào rừng trúc.
Bên bếp nhỏ, chỉ thấy đường đường là vua của một nước đang ngồi trên chiếu, trong tay bưng một bát cháo nhỏ, trên mâm chẳng biết có cái gì nhưng nó chính là thứ thối khiến Trữ Tiếu Mộng không yên ổn.
Tề Tranh vừa ăn cháo vừa cười với nàng:
– Ha, Tiếu Mộng, nói cho nàng một tin tốt, sáng nay Lí Hữu Hợp bị ta làm cho tức điên lên, đáng tiếc lão già đó thân thể khỏe, chỉ hôn mê một khắc rồi lại tỉnh lại.
Cảnh giới cao nhất của câu dẫn người là gì? Chính là làm cho người ta không hề cảm thấy hắn đang câu dẫn mình, chờ mình bất tri bất giác hãm vào đó, rồi có muốn thoát đi cũng còn khó hơn lên trời.
Trữ Tiếu Mộng vốn đến hỏi tội hắn làm thối Phượng Nghi cung nhưng khi nghe hắn nhắc đến Lí Hữu Hợp, lão gia hỏa này nàng cũng rất ghét, tâm tư lập tức bị phân tán
– Ngươi làm hắn tức như thế nào?
– Hắn nói nàng dù sao cũng là Hoàng hậu của tiên hoàng, ta cùng nàng ở cùng chỗ sẽ tổn hại đến thanh danh, mời ta chuyển ra khỏi Phượng Nghi cung. Ta nói cho hắn, ta không thê tử, nàng đang góa, đó là biểu hiển tốt nhất của việc huynh đệ thương yêu nhau, phải lập bia ca ngợi mới đúng khiến hắn tức hộc máu. Ai!
Hắn thở dài nhưng vẻ mặt đắc ý vô cùng:
– Hắn quá yếu. Uổng công ta còn chuẩn bị sẵn một bài văn liên quan đến việc chung vợ để đọc cho hắn nghe nhưng hắn không có phúc nghe rồi
– Chung vợ?
Ngay cả người tính tình đạm mạc như nàng nghe xong còn muốn chém người huống chi là Lí Hữu Hợp
– Chuyện hạ lưu này ngươi cũng nói được?
– Không hạ lưu sao làm Lí Hữu Hợp tức giận được. Hắn nói như thể đó là đạo lý
Nàng lặng yên hồi lâu rồi thở dài:
– Muốn làm yếu bè cánh của Lí Hữu Hợp và Chu Bằng có trăm phương ngàn kế, sao ngươi lại chọn loại hung hiểm nhất, ép bọn họ tạo phản. Binh đao nếu có chút sai lầm thì sẽ khiến Tề quốc đại loạn, ngươi không nhất định sẽ thắng. Ngược lại, Tề quốc có khi sẽ mất trong tay ngươi?
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Trữ Tiếu Mộng lại có thể trí tuệ đến mức này. Hắn gần đây luôn chống đối Lí Hữu Hợp, trong mắt bách quan triều đình sẽ chỉ nghĩ hắn tuổi trẻ nông nổi nên không ngừng can gián.
Chỉ có nàng, liếc mắt một cái đã nhẫn ra mưu tính thực sự của hắn. Hắn đang mong chờ Lí Hữu Hợp và Chu Bằng dấy quân làm loạn, sau đó điều động ngũ đại binh đoàn của mình để phân chia thế lực.
Nhưng thế, có thể hoàn toàn thanh lọc triều đình, cũng có thể khiến quân đội của hắn có sự rèn giũa, lột xác thành hổ lang thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.