Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 47: Bí Ấn Của Động Thiên: Cuộc Gặp Gỡ Với Giao Long
Kiến Vương
05/09/2024
Trong không gian tĩnh lặng của động thiên Càn Nguyên, Hoàng Thiên vừa đột phá Nguyên Anh trung kỳ, linh hồn đang thăng hoa thì bỗng nghe tiếng long ngâm như ẩn như hiện, vang vọng khắp động, tựa như tiếng than khóc của một vị thần cổ đại bị giam cầm.
Hoàng Thiên tò mò men theo tiếng long ngâm, lặn lội khắp các hang động, khám phá những góc khuất tối tăm nhất của động thiên. Ánh mắt sắc bén như chim ưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn tiến vào đáy linh tuyền, khi đạt tới đáy hồ, một khung cảnh kỳ ảo hiện ra trước mắt.
Nơi đây rộng lớn như một mê cung dưới lòng đất, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua những khe đá, tạo nên bầu không khí huyền bí. Hoàng Thiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thả người xuống dòng nước mát lạnh. Cảm giác như rơi vào một thế giới khác, giống như chiếc giếng sâu nơi mà mọi giác quan đều được phóng đại lên gấp bội.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy con giao long khổng lồ nằm cuộn tròn ở đáy hồ, vảy óng ánh như ngọc, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm phẫn. Những sợi xích bằng tinh thạch đen sì, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương, siết chặt lấy thân thể giao long. Mỗi lần giao long vùng vẫy, những sợi xích tinh thạch lại phát ra tiếng kêu ken két, vang vọng khắp động như bản giao hưởng bi tráng. Hoàng Thiên đứng lặng người, trái tim đập thình thịch, không biết nó đã nằm ở đây bao lâu. Khí tức trên người nó quá mạnh khiến hắn không thở nổi.
Giao Long thấy có người xuống thì vui mừng phát ra tiếng nói: "Tiểu hữu à, ngươi có thể chặt đứt xích sắt trên người của ta, thả ta ra được không? Ta sẽ cho ngươi một kiện pháp bảo thế nào?"
"Ta bị vây nhốt ở đây đã hai ngàn năm, ngày ngày pháp lực hao mòn đến cuối cùng ta sẽ chết. Ta không muốn chết, cha mẹ ta rất nhớ mong ta!"
Hoàng Thiên không nói gì, ánh mắt hướng về quyển sách cổ xưa đặt cạnh giao long. Hắn cầm quyển sách lên, lật từng trang giấy. Những hình vẽ kỳ lạ về các loại thảo dược và những câu thần chú bí ẩn hiện ra trước mắt hắn.
Đây chính là bí mật mà quán chủ để lại, một bí mật liên quan đến Giao Long và một loại độc dược có thể hủy diệt
Thiên Tiên Cảnh.
Hoàng Thiên tò mò hỏi: "Ngươi đấu pháp với người kia giờ hắn còn sống không?"
Giao long nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có thể còn sống, bởi vì hắn là U Minh Độc Giao. Lúc hắn đánh nhau với ta, ta được Quán chủ cứu còn tên kia bị Quán chủ đánh rơi vào trong biển."
"Thế lúc chưa trọng thương ngươi tu vi thế nào? Ta chỉ là hiếu kỳ thế giới ngoài kia thôi." Hoàng Thiên hiếu kỳ hỏi.
Giao long cau mày, vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi tu vi quá yếu, lòng hiếu kỳ sẽ dẫn đến chết người. Ngươi chỉ cần biết ta là Thủy Phủ người là được rồi."
Hoàng Thiên lúng túng gãi đầu. "Độc trên người của ngươi đã giải chưa? Lỡ ta thả ra ngươi lại giết người vô tội thì sao?"
Giao long lườm hắn, giọng điệu khẳng định: "Hai ngàn năm rồi, ta đã tiêu hoá được độc của Độc long. Bây giờ ngươi dùng thanh kích đó chém đứt xích này là ta sẽ đi ra.
Hoàng Thiên nuốt nước miếng, tay run run cầm kích lên. Cả hai đều nín thở chờ đợi. Khi thanh kích chạm vào xích sắt, một tia lửa nhỏ bắn ra. Nhưng xích sắt vẫn cứng như đá, không hề hấn gì.
Mặt Hoàng Thiên đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. "Thôi ngươi ở đây thêm một ngàn năm nữa đi, ta sẽ tìm thêm năm ngàn huynh đệ đến giúp ngươi."
"Không phải ngươi có một thanh phi kiếm sao?" Giao Long dò hỏi.
"Làm sao ngươi biết? Nói cho ngươi biết ta là độc thân nha?" Hoàng Thiên nhíu mày, cảnh giác nói.
"Haha nực cười, không phải lão già kia vũ hóa phi thiên để lại hai kiện chí bảo sao? Một là thanh phi kiếm của lão, hai là bộ đạo bào ngươi đang mặc. Ta nói đúng không, tiểu đệ đệ?" Giao Long cười lớn.
Hoàng Thiên nhìn Giao Long rồi xoay người rời đi.
Hắn nói: "Không lâu nữa ta có một trận chiến quyết định ai sẽ là bá chủ đại lục, nên không có thời gian để lãng phí với ngươi."
Chưa đi được vài bước, Giao Long đã cười lớn: "Hắc hắc, chết cười ta!"
"Ngươi nói đây là đại lục sao?" Giao Long chỉ tay xuống đất, cười lớn: "Haha, cái này ngươi gọi là đại lục?"
Hoàng Thiên khẽ chau mày hỏi: "Không phải đại lục thì là cái gì? Tiền bối, ngài có thể giải thích một hai không?"
Giao Long im lặng một lúc rồi thở dài: "Haiz, thế giới này gọi là Nam Thiên đại lục, tức là đại lục mênh mông, chứ không phải nói cái hòn đảo nhỏ này. Nơi đây gọi là Loạn Tinh Hải."
"Nơi đây chỉ là một hòn đảo, đại lục này đã bị Độc Giao dùng đại thần thông 'Phong Thiên' bao trùm, cho nên không ai có thể đột phá bước cuối cùng để độ kiếp phi thăng."
"Bởi vì dù cường giả mạnh như ta, bước vào nơi này cũng chỉ là hợp đạo cảnh đỉnh phong mà thôi."
"Ngươi nói ngươi thống nhất đại lục, ta nói cho ngươi biết, mấy vạn năm nay không có ai thống nhất được."
"Ngươi nói ngươi thống nhất hòn đảo này, cũng giống như con cóc ngồi đáy giếng, không biết ngoài kia bao la thế nào, hùng vĩ ra sao, chỉ biết tự phong mình là độc tôn."
Giao Long im lặng, không nói thêm gì nữa.
Không khí trầm lắng. Một lúc sau, Hoàng Thiên tự diễu: "Hoá ra bấy lâu nay chúng ta chỉ là con cóc, mà cứ nghĩ mình là độc tôn, còn tính toán sau khi phi thăng. Hóa ra Quỷ Tốt không tìm đến là vì có người che đậy hòn đảo này."
"Tiền bối, nếu như không bị thần thông che đậy, chúng ta ở đây có thể phi thăng không?" Hoàng Thiên nghi ngờ hỏi.
Giao Long cười nói: "Ngộ tính không tệ. Nếu ngươi tu luyện pháp tắc đến viên mãn, có thể hóá thành lĩnh vực, khi đó ngươi sẽ độ kiếp thành tiên. Sở dĩ các ngươi không thể tấn thăng Hóa Thần kỳ là bởi vì hòn đảo này bị thần thông bao phủ. Ngươi tu luyện đến Nguyên Anh đỉnh phong, có thể thử đột phá ở đây."
"Nhưng ở hòn đảo này thiếu một tia tiên khí, nên ngươi chỉ có thể đến Hợp Đạo đỉnh. Ngươi phải tiến về đại lục để cảm ngộ một tia tiên khí, khi đó mới có thể vứt bỏ phàm thể, đúc tiên thai."
"Có cách nào để vượt qua U Minh Hải tiến về đại lục không?" Hoàng Thiên như bắt được điểm mấu chốt, vội hỏi.
"Có hai cách để tiến về đại lục. Một là giết chết Độc Long, cách này đơn giản, hai là từ đây tiến vào U Minh Hải. U Minh Hải có một vòng xoáy, Độc Giao không thể phong tỏa. Ngươi qua được vòng xoáy này thì sẽ đến đại lục, có thể mượn nơi đây đột phá tầng thứ cao hơn, nhưng muốn độ kiếp thì vẫn phải đến đại lục."
"Nhưng vòng xoáy này rất nguy hiểm, trừ khi ngươi có thực lực thông thiên, nhục thân cực mạnh, nếu không sẽ bị giảo sát."
Giao Long ngáp một cái rồi hỏi:
"Ngươi hỏi nhiều vậy, rốt cuộc có cứu ta không?"
Hoàng Thiên đáp:
"Tiền bối, ngài cứ ở lại đây, ta có một số vấn đề cần suy nghĩ thông suốt, khi đó sẽ cứu ngài!"
"À, tiền bối có công pháp gì cho linh thú không? Ta có hai linh thú đã thông hiểu tiếng người, nhưng tu luyện mãi vẫn chỉ Kim Đan đỉnh phong."
Giao Long: "Ừ, nơi này bị ảnh hưởng của ta, tất cả yêu thú chỉ ở Kim Đan tu vi, tức là đại yêu thôi. Ta có một môn công pháp của yêu tộc, nhưng dựa vào cái gì ta cho ngươi?"
"Điều kiện là ta sẽ giúp ngài đánh giết Độc Long." Hoàng Thiên trịnh trọng nói.
"Thành giao." Giao Long cười đáp ứng, tiện tay đưa một quyển công pháp yêu tộc, như uống một ngụm nước.
"Đây là một môn công pháp tu luyện của yêu tộc, tu luyện nhục thân và yêu lực, tên là Cửu Nguyên Bá Thể Công."
Cửu Nguyên chia theo từng cấp bậc:
Nhất nguyên ứng với Luyện Tinh
Nhị nguyên ứng với Luyện Khí
Tam nguyên là Luyện Thần
Tứ nguyên Luyện Hư
Ngũ nguyên Hợp Đạo
Lục nguyên Độ Kiếp
Thất nguyên Địa Tiên
Bát nguyên Thiên Tiên
Cửu nguyên là Thiên Tôn
"Nếu như Cửu Nguyên quy nhất thì sẽ đột phá. Cửu Nguyên hợp nhất, bước lên bước kia, không còn thọ nguyên ràng buộc, có thể nói là trường sinh bất tử, nếu không đi tìm chết thì sẽ không chết."
Hoàng Thiên chấn động trong lòng, hóa ra trên Thiên Tôn còn có cảnh giới.
"Đa tạ tiền bối, không biết tiền bối có biết Bồng Lai Tiên Sơn không?"
Giao Long giật mình, hỏi lại:
"Ngươi từ đâu biết danh tự này?"
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trong mộng. Ta mộng gặp một toà tiên đảo tên là Bồng Lai, không biết tiền bối có biết hay không?"
Giao Long im lặng, nhắm mắt lại rồi ngáy o o...
Hoàng Thiên tò mò men theo tiếng long ngâm, lặn lội khắp các hang động, khám phá những góc khuất tối tăm nhất của động thiên. Ánh mắt sắc bén như chim ưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn tiến vào đáy linh tuyền, khi đạt tới đáy hồ, một khung cảnh kỳ ảo hiện ra trước mắt.
Nơi đây rộng lớn như một mê cung dưới lòng đất, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua những khe đá, tạo nên bầu không khí huyền bí. Hoàng Thiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thả người xuống dòng nước mát lạnh. Cảm giác như rơi vào một thế giới khác, giống như chiếc giếng sâu nơi mà mọi giác quan đều được phóng đại lên gấp bội.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy con giao long khổng lồ nằm cuộn tròn ở đáy hồ, vảy óng ánh như ngọc, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm phẫn. Những sợi xích bằng tinh thạch đen sì, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương, siết chặt lấy thân thể giao long. Mỗi lần giao long vùng vẫy, những sợi xích tinh thạch lại phát ra tiếng kêu ken két, vang vọng khắp động như bản giao hưởng bi tráng. Hoàng Thiên đứng lặng người, trái tim đập thình thịch, không biết nó đã nằm ở đây bao lâu. Khí tức trên người nó quá mạnh khiến hắn không thở nổi.
Giao Long thấy có người xuống thì vui mừng phát ra tiếng nói: "Tiểu hữu à, ngươi có thể chặt đứt xích sắt trên người của ta, thả ta ra được không? Ta sẽ cho ngươi một kiện pháp bảo thế nào?"
"Ta bị vây nhốt ở đây đã hai ngàn năm, ngày ngày pháp lực hao mòn đến cuối cùng ta sẽ chết. Ta không muốn chết, cha mẹ ta rất nhớ mong ta!"
Hoàng Thiên không nói gì, ánh mắt hướng về quyển sách cổ xưa đặt cạnh giao long. Hắn cầm quyển sách lên, lật từng trang giấy. Những hình vẽ kỳ lạ về các loại thảo dược và những câu thần chú bí ẩn hiện ra trước mắt hắn.
Đây chính là bí mật mà quán chủ để lại, một bí mật liên quan đến Giao Long và một loại độc dược có thể hủy diệt
Thiên Tiên Cảnh.
Hoàng Thiên tò mò hỏi: "Ngươi đấu pháp với người kia giờ hắn còn sống không?"
Giao long nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có thể còn sống, bởi vì hắn là U Minh Độc Giao. Lúc hắn đánh nhau với ta, ta được Quán chủ cứu còn tên kia bị Quán chủ đánh rơi vào trong biển."
"Thế lúc chưa trọng thương ngươi tu vi thế nào? Ta chỉ là hiếu kỳ thế giới ngoài kia thôi." Hoàng Thiên hiếu kỳ hỏi.
Giao long cau mày, vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi tu vi quá yếu, lòng hiếu kỳ sẽ dẫn đến chết người. Ngươi chỉ cần biết ta là Thủy Phủ người là được rồi."
Hoàng Thiên lúng túng gãi đầu. "Độc trên người của ngươi đã giải chưa? Lỡ ta thả ra ngươi lại giết người vô tội thì sao?"
Giao long lườm hắn, giọng điệu khẳng định: "Hai ngàn năm rồi, ta đã tiêu hoá được độc của Độc long. Bây giờ ngươi dùng thanh kích đó chém đứt xích này là ta sẽ đi ra.
Hoàng Thiên nuốt nước miếng, tay run run cầm kích lên. Cả hai đều nín thở chờ đợi. Khi thanh kích chạm vào xích sắt, một tia lửa nhỏ bắn ra. Nhưng xích sắt vẫn cứng như đá, không hề hấn gì.
Mặt Hoàng Thiên đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. "Thôi ngươi ở đây thêm một ngàn năm nữa đi, ta sẽ tìm thêm năm ngàn huynh đệ đến giúp ngươi."
"Không phải ngươi có một thanh phi kiếm sao?" Giao Long dò hỏi.
"Làm sao ngươi biết? Nói cho ngươi biết ta là độc thân nha?" Hoàng Thiên nhíu mày, cảnh giác nói.
"Haha nực cười, không phải lão già kia vũ hóa phi thiên để lại hai kiện chí bảo sao? Một là thanh phi kiếm của lão, hai là bộ đạo bào ngươi đang mặc. Ta nói đúng không, tiểu đệ đệ?" Giao Long cười lớn.
Hoàng Thiên nhìn Giao Long rồi xoay người rời đi.
Hắn nói: "Không lâu nữa ta có một trận chiến quyết định ai sẽ là bá chủ đại lục, nên không có thời gian để lãng phí với ngươi."
Chưa đi được vài bước, Giao Long đã cười lớn: "Hắc hắc, chết cười ta!"
"Ngươi nói đây là đại lục sao?" Giao Long chỉ tay xuống đất, cười lớn: "Haha, cái này ngươi gọi là đại lục?"
Hoàng Thiên khẽ chau mày hỏi: "Không phải đại lục thì là cái gì? Tiền bối, ngài có thể giải thích một hai không?"
Giao Long im lặng một lúc rồi thở dài: "Haiz, thế giới này gọi là Nam Thiên đại lục, tức là đại lục mênh mông, chứ không phải nói cái hòn đảo nhỏ này. Nơi đây gọi là Loạn Tinh Hải."
"Nơi đây chỉ là một hòn đảo, đại lục này đã bị Độc Giao dùng đại thần thông 'Phong Thiên' bao trùm, cho nên không ai có thể đột phá bước cuối cùng để độ kiếp phi thăng."
"Bởi vì dù cường giả mạnh như ta, bước vào nơi này cũng chỉ là hợp đạo cảnh đỉnh phong mà thôi."
"Ngươi nói ngươi thống nhất đại lục, ta nói cho ngươi biết, mấy vạn năm nay không có ai thống nhất được."
"Ngươi nói ngươi thống nhất hòn đảo này, cũng giống như con cóc ngồi đáy giếng, không biết ngoài kia bao la thế nào, hùng vĩ ra sao, chỉ biết tự phong mình là độc tôn."
Giao Long im lặng, không nói thêm gì nữa.
Không khí trầm lắng. Một lúc sau, Hoàng Thiên tự diễu: "Hoá ra bấy lâu nay chúng ta chỉ là con cóc, mà cứ nghĩ mình là độc tôn, còn tính toán sau khi phi thăng. Hóa ra Quỷ Tốt không tìm đến là vì có người che đậy hòn đảo này."
"Tiền bối, nếu như không bị thần thông che đậy, chúng ta ở đây có thể phi thăng không?" Hoàng Thiên nghi ngờ hỏi.
Giao Long cười nói: "Ngộ tính không tệ. Nếu ngươi tu luyện pháp tắc đến viên mãn, có thể hóá thành lĩnh vực, khi đó ngươi sẽ độ kiếp thành tiên. Sở dĩ các ngươi không thể tấn thăng Hóa Thần kỳ là bởi vì hòn đảo này bị thần thông bao phủ. Ngươi tu luyện đến Nguyên Anh đỉnh phong, có thể thử đột phá ở đây."
"Nhưng ở hòn đảo này thiếu một tia tiên khí, nên ngươi chỉ có thể đến Hợp Đạo đỉnh. Ngươi phải tiến về đại lục để cảm ngộ một tia tiên khí, khi đó mới có thể vứt bỏ phàm thể, đúc tiên thai."
"Có cách nào để vượt qua U Minh Hải tiến về đại lục không?" Hoàng Thiên như bắt được điểm mấu chốt, vội hỏi.
"Có hai cách để tiến về đại lục. Một là giết chết Độc Long, cách này đơn giản, hai là từ đây tiến vào U Minh Hải. U Minh Hải có một vòng xoáy, Độc Giao không thể phong tỏa. Ngươi qua được vòng xoáy này thì sẽ đến đại lục, có thể mượn nơi đây đột phá tầng thứ cao hơn, nhưng muốn độ kiếp thì vẫn phải đến đại lục."
"Nhưng vòng xoáy này rất nguy hiểm, trừ khi ngươi có thực lực thông thiên, nhục thân cực mạnh, nếu không sẽ bị giảo sát."
Giao Long ngáp một cái rồi hỏi:
"Ngươi hỏi nhiều vậy, rốt cuộc có cứu ta không?"
Hoàng Thiên đáp:
"Tiền bối, ngài cứ ở lại đây, ta có một số vấn đề cần suy nghĩ thông suốt, khi đó sẽ cứu ngài!"
"À, tiền bối có công pháp gì cho linh thú không? Ta có hai linh thú đã thông hiểu tiếng người, nhưng tu luyện mãi vẫn chỉ Kim Đan đỉnh phong."
Giao Long: "Ừ, nơi này bị ảnh hưởng của ta, tất cả yêu thú chỉ ở Kim Đan tu vi, tức là đại yêu thôi. Ta có một môn công pháp của yêu tộc, nhưng dựa vào cái gì ta cho ngươi?"
"Điều kiện là ta sẽ giúp ngài đánh giết Độc Long." Hoàng Thiên trịnh trọng nói.
"Thành giao." Giao Long cười đáp ứng, tiện tay đưa một quyển công pháp yêu tộc, như uống một ngụm nước.
"Đây là một môn công pháp tu luyện của yêu tộc, tu luyện nhục thân và yêu lực, tên là Cửu Nguyên Bá Thể Công."
Cửu Nguyên chia theo từng cấp bậc:
Nhất nguyên ứng với Luyện Tinh
Nhị nguyên ứng với Luyện Khí
Tam nguyên là Luyện Thần
Tứ nguyên Luyện Hư
Ngũ nguyên Hợp Đạo
Lục nguyên Độ Kiếp
Thất nguyên Địa Tiên
Bát nguyên Thiên Tiên
Cửu nguyên là Thiên Tôn
"Nếu như Cửu Nguyên quy nhất thì sẽ đột phá. Cửu Nguyên hợp nhất, bước lên bước kia, không còn thọ nguyên ràng buộc, có thể nói là trường sinh bất tử, nếu không đi tìm chết thì sẽ không chết."
Hoàng Thiên chấn động trong lòng, hóa ra trên Thiên Tôn còn có cảnh giới.
"Đa tạ tiền bối, không biết tiền bối có biết Bồng Lai Tiên Sơn không?"
Giao Long giật mình, hỏi lại:
"Ngươi từ đâu biết danh tự này?"
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trong mộng. Ta mộng gặp một toà tiên đảo tên là Bồng Lai, không biết tiền bối có biết hay không?"
Giao Long im lặng, nhắm mắt lại rồi ngáy o o...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.