Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 13: Bí Ẩn Mạnh Trường Sinh Và Vận Mệnh Thiên Hạ
Kiến Vương
03/09/2024
Bóng chiều tà rọi xuống con đường đất đỏ, những tán lá tre xào xạc trong gió. Hoàng Thiên và Thiên Vương khuất bóng sau rặng tre làng, hướng về phía Bắc. Nụ cười ẩn chứa biết bao suy tư hiện trên môi Thiên Vương: "Đại ca, ta theo ngươi ta học được rất nhiều thứ."
"Đời ta sùng bái nhất ba người," Thiên Vương chậm rãi cất tiếng, "một là đại ca, hai là Mạnh Trường Sinh."
"Một người nữa đâu?", Hoàng Thiên tò mò hỏi.
"Là ta," Thiên Vương hắc hắc cười lớn, "Ngọc Thiên Vương!"
"Mạnh Trường Sinh là ai?", Hoàng Thiên hứng thú hỏi.
" Hắn năm nay mười tám tuổi, nhưng mười lăm tuổi hắn đã nổi danh khắp tứ đại Vực," Thiên Vương tiếp lời, "Hoàng đế nói chỉ cần hắn vào kinh thì hoàng đế sẽ để hắn nhậm chức Lễ bộ thị thượng thư, quan bái nhất phẩm mỗi năm bổng lộc mười vạn hạ phẩm linh thạch, tài nguyên tu luyện bao no."
"Thiên sư Lạc Long Thành từng nói ai có được Mạnh Trường Sinh sẽ có được một nửa thiên hạ!"
"Nửa còn lại là nơi phàm nhân không nhúng chàm được, đó là tu tiên giới."
" Lạc Long Thành rất mạnh sao? " Hoang Thiên tò mò hỏi.
Thiên Vương khẽ rùng mình, da gà nổi lên, giọng nói run run như lá rung trước gió: "Lạc Long Thành nha... hắn tu vi là Nguyên Anh đỉnh phong, tinh thông thuật âm dương, một thân pháp lực thông thiên có thể xem xét thiên cơ, từng là sư phụ của Ngô Thiên Hạ, bây giờ hắn đã ẩn cư sơn lâm, chỉ cần hắn mở thần thông nghịch âm dương nhìn lén thiên cơ, thì người đó một là lên như diều gặp gió hai là trầm luân xuống địa ngục ".
"Năm đó có rất nhiều thiên kiêu chi tử muốn Lạc Long Thành mở thiên nhãn để bình phán," Thiên Vương nuốt nước bọt, "có rất nhiều tinh tú bay lên như là Nam Cung Long được bình phán là tiềm long, Đông Phương Hàn, Ngọc Thiên Kiếm, Bắc Minh Quân, Tây Môn Hoàng Vũ Lý Hoài An, Lục Minh, Đỗ Hùng, Bảo Long, Lê Văn Duyệt, Công Tôn Tùng, Hoàng Bắc được bình phán là rồng trong loài người..."
"Có những người không phục Lạc Long Thành từng tìm hắn luận đạo nhưng không ai biết thắng bại."
"Có những vị khác ẩn cư ta cũng không biết.. còn như Đinh Thái Bình, Nguyễn Bá Nhạc và Ngô Thiên Tường thị bị Lạc Long Thành phê bình là củi mục..."
Hoàng Thiên hỏi: " Ngô Thiên Tường cũng là hoàng tử à."
” Uh” Thiên Vương gật đầu.
Hoàng Thiên nhíu mày: "Cẩn thận người này, phàm những người nói nhiều thì không làm, những người làm nhiều thường không nói, đại trí giả ngu ".
Thiên Vương khẽ rùng mình, ghi nhớ lời cảnh báo của Hoàng Thiên về Ngô Thiên Tường.
" Ta biết một bí mật ngươi muốn nghe không". Hắn thì thầm với Hoàng Thiên: "Ngươi biết không, Mạnh Trường Sinh từng tuyên bố với thiên hạ rằng hắn đang chờ đợi một vị minh chủ.
Hắn nói: ' Ngươi ta một giọt nước, ta trả cả một đại dương mênh mông.' Nhờ lời nói đó, danh tiếng của Mạnh Trường Sinh vang dội khắp nơi, thậm chí có lúc vượt qua cả Lạc Long Thành. Tuy nhiên, tài năng của hắn, theo lời Lạc Long Thành đánh giá, hắn Lạc Long Thành không bằng một nửa Mạnh Trường Sinh."
Hoàng Thiên nhếch miệng cười: "Ta chỉ là một kẻ phàm trần, thiên hạ đại thế cũng không ảnh hưởng đến ta. tín niệm duy nhất của ta là tu luyện thành tiến, đạt được cảnh giới trường sinh bất tử."
Hai người tiếp tục hành trình hướng Bắc. Trên đường đi, Hoàng Thiên không ngừng tìm hiểu về các thế gia, tứ đại Vực và văn hóa địa phương. Bất kỳ điều gì hắn không biết, hắn đều hỏi Thiên Vương. Không hổ là con nhà danh gia vọng tộc, Thiên Vương sở hữu kiến thức uyên bác và lối nói chuyện phóng khoáng, dí dỏm.
Ngược lại, Thiên Vương lại vô cùng nể phục Hoàng Thiên, người này sở hữu trí tuệ sâu như biển, tư duy độc đáo và quyết đoán, vượt xa so với độ tuổi. So với Nam Cung Long được đồn đại là "tiềm long", Hoàng Thiên thực sự vượt trội hơn nhiều.
"Đây mới là tiềm long tại uyên," Thiên Vương thầm nghĩ.
Vừa đặt chân đến quán trọ nghỉ ngơi, họ nhận được tin dữ: Hoàng đế Ngô Thiên Hạ băng hà.
Ngọc Thiên Vương vội vã quay trở về Ngọc gia. Trước khi đi, hắn dặn dò Hoàng Thiên: "Thiên hạ sắp sửa đại loạn, các thế lực sẽ tranh giành quyền lực, chiến tranh nổ ra khắp nơi. Nếu đại ca không có nơi trú ẩn an toàn, hãy đến Nam Bộ, tìm ta tại Thành Ngọc Thiên. Ta hứa sẽ bảo đảm cho đại ca bình an một đời."
Nói xong, Thiên Vương lén lút lấy từ túi trữ vật một túi bạc nhét vào tay Hoàng Thiên. "Đây là hai ngàn quan, đại ca cầm lấy phòng khi cần thiết."
"Gia sản của nhà ta có ở khắp mọi nơi. Vừa rồi ta mới đi qua phân đà Ngọc Khí Các để lấy thêm tiền," Thiên Vương nói với giọng đầy tình cảm.
Hoàng Thiên nhận lấy túi bạc và đáp: "Cảm ơn ngươi. Ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần số tiền này."
"Nếu gặp bất cứ khó khăn nào, hãy đến cửa hàng Ngọc gia và nói tên đại ca, chắc chắn sẽ nhận được sự giúp đỡ. Ta chỉ có thể giúp đệ đến vậy thôi!".
Thiên Vương bỗng nhiên bay lên không trung, một thanh phi kiếm từ túi trữ vật bay ra, hắn ngự kiếm bay về hướng Nam.
Nhìn theo bóng lưng Thiên Vương khuất dần, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Thiên Vương đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Hậu Kỳ, mà hắn vẫn còn ở tầng hai luyện khí sơ kỳ.
Hắn hít một hơi thật sâu, vận dụng chân khí và lao đi về hướng Bắc, tiến vào Hoàng Liên Sơn.
"Đời ta sùng bái nhất ba người," Thiên Vương chậm rãi cất tiếng, "một là đại ca, hai là Mạnh Trường Sinh."
"Một người nữa đâu?", Hoàng Thiên tò mò hỏi.
"Là ta," Thiên Vương hắc hắc cười lớn, "Ngọc Thiên Vương!"
"Mạnh Trường Sinh là ai?", Hoàng Thiên hứng thú hỏi.
" Hắn năm nay mười tám tuổi, nhưng mười lăm tuổi hắn đã nổi danh khắp tứ đại Vực," Thiên Vương tiếp lời, "Hoàng đế nói chỉ cần hắn vào kinh thì hoàng đế sẽ để hắn nhậm chức Lễ bộ thị thượng thư, quan bái nhất phẩm mỗi năm bổng lộc mười vạn hạ phẩm linh thạch, tài nguyên tu luyện bao no."
"Thiên sư Lạc Long Thành từng nói ai có được Mạnh Trường Sinh sẽ có được một nửa thiên hạ!"
"Nửa còn lại là nơi phàm nhân không nhúng chàm được, đó là tu tiên giới."
" Lạc Long Thành rất mạnh sao? " Hoang Thiên tò mò hỏi.
Thiên Vương khẽ rùng mình, da gà nổi lên, giọng nói run run như lá rung trước gió: "Lạc Long Thành nha... hắn tu vi là Nguyên Anh đỉnh phong, tinh thông thuật âm dương, một thân pháp lực thông thiên có thể xem xét thiên cơ, từng là sư phụ của Ngô Thiên Hạ, bây giờ hắn đã ẩn cư sơn lâm, chỉ cần hắn mở thần thông nghịch âm dương nhìn lén thiên cơ, thì người đó một là lên như diều gặp gió hai là trầm luân xuống địa ngục ".
"Năm đó có rất nhiều thiên kiêu chi tử muốn Lạc Long Thành mở thiên nhãn để bình phán," Thiên Vương nuốt nước bọt, "có rất nhiều tinh tú bay lên như là Nam Cung Long được bình phán là tiềm long, Đông Phương Hàn, Ngọc Thiên Kiếm, Bắc Minh Quân, Tây Môn Hoàng Vũ Lý Hoài An, Lục Minh, Đỗ Hùng, Bảo Long, Lê Văn Duyệt, Công Tôn Tùng, Hoàng Bắc được bình phán là rồng trong loài người..."
"Có những người không phục Lạc Long Thành từng tìm hắn luận đạo nhưng không ai biết thắng bại."
"Có những vị khác ẩn cư ta cũng không biết.. còn như Đinh Thái Bình, Nguyễn Bá Nhạc và Ngô Thiên Tường thị bị Lạc Long Thành phê bình là củi mục..."
Hoàng Thiên hỏi: " Ngô Thiên Tường cũng là hoàng tử à."
” Uh” Thiên Vương gật đầu.
Hoàng Thiên nhíu mày: "Cẩn thận người này, phàm những người nói nhiều thì không làm, những người làm nhiều thường không nói, đại trí giả ngu ".
Thiên Vương khẽ rùng mình, ghi nhớ lời cảnh báo của Hoàng Thiên về Ngô Thiên Tường.
" Ta biết một bí mật ngươi muốn nghe không". Hắn thì thầm với Hoàng Thiên: "Ngươi biết không, Mạnh Trường Sinh từng tuyên bố với thiên hạ rằng hắn đang chờ đợi một vị minh chủ.
Hắn nói: ' Ngươi ta một giọt nước, ta trả cả một đại dương mênh mông.' Nhờ lời nói đó, danh tiếng của Mạnh Trường Sinh vang dội khắp nơi, thậm chí có lúc vượt qua cả Lạc Long Thành. Tuy nhiên, tài năng của hắn, theo lời Lạc Long Thành đánh giá, hắn Lạc Long Thành không bằng một nửa Mạnh Trường Sinh."
Hoàng Thiên nhếch miệng cười: "Ta chỉ là một kẻ phàm trần, thiên hạ đại thế cũng không ảnh hưởng đến ta. tín niệm duy nhất của ta là tu luyện thành tiến, đạt được cảnh giới trường sinh bất tử."
Hai người tiếp tục hành trình hướng Bắc. Trên đường đi, Hoàng Thiên không ngừng tìm hiểu về các thế gia, tứ đại Vực và văn hóa địa phương. Bất kỳ điều gì hắn không biết, hắn đều hỏi Thiên Vương. Không hổ là con nhà danh gia vọng tộc, Thiên Vương sở hữu kiến thức uyên bác và lối nói chuyện phóng khoáng, dí dỏm.
Ngược lại, Thiên Vương lại vô cùng nể phục Hoàng Thiên, người này sở hữu trí tuệ sâu như biển, tư duy độc đáo và quyết đoán, vượt xa so với độ tuổi. So với Nam Cung Long được đồn đại là "tiềm long", Hoàng Thiên thực sự vượt trội hơn nhiều.
"Đây mới là tiềm long tại uyên," Thiên Vương thầm nghĩ.
Vừa đặt chân đến quán trọ nghỉ ngơi, họ nhận được tin dữ: Hoàng đế Ngô Thiên Hạ băng hà.
Ngọc Thiên Vương vội vã quay trở về Ngọc gia. Trước khi đi, hắn dặn dò Hoàng Thiên: "Thiên hạ sắp sửa đại loạn, các thế lực sẽ tranh giành quyền lực, chiến tranh nổ ra khắp nơi. Nếu đại ca không có nơi trú ẩn an toàn, hãy đến Nam Bộ, tìm ta tại Thành Ngọc Thiên. Ta hứa sẽ bảo đảm cho đại ca bình an một đời."
Nói xong, Thiên Vương lén lút lấy từ túi trữ vật một túi bạc nhét vào tay Hoàng Thiên. "Đây là hai ngàn quan, đại ca cầm lấy phòng khi cần thiết."
"Gia sản của nhà ta có ở khắp mọi nơi. Vừa rồi ta mới đi qua phân đà Ngọc Khí Các để lấy thêm tiền," Thiên Vương nói với giọng đầy tình cảm.
Hoàng Thiên nhận lấy túi bạc và đáp: "Cảm ơn ngươi. Ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần số tiền này."
"Nếu gặp bất cứ khó khăn nào, hãy đến cửa hàng Ngọc gia và nói tên đại ca, chắc chắn sẽ nhận được sự giúp đỡ. Ta chỉ có thể giúp đệ đến vậy thôi!".
Thiên Vương bỗng nhiên bay lên không trung, một thanh phi kiếm từ túi trữ vật bay ra, hắn ngự kiếm bay về hướng Nam.
Nhìn theo bóng lưng Thiên Vương khuất dần, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Thiên Vương đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Hậu Kỳ, mà hắn vẫn còn ở tầng hai luyện khí sơ kỳ.
Hắn hít một hơi thật sâu, vận dụng chân khí và lao đi về hướng Bắc, tiến vào Hoàng Liên Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.