Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 64: Động Đình Sát Khí và Bí Mật Toả Long Giếng
Kiến Vương
05/09/2024
Dưới bầu trời u ám, mây đen như những bàn tay khổng lồ vươn dài, che phủ cả không gian, báo hiệu một cơn bão dữ dội đang đến gần. Động Đình hồ chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ, không khí như bị nén chặt bởi sự căng thẳng, như một con mãnh thú chực chờ bùng nổ
Kim Bằng, lại một lần nữa rời khỏi Càn Nguyên Phủ. Đôi cánh rộng lớn của nó xé toang màn đêm, lao đi giữa cơn bão đang gầm rú, tiếng kêu vang như sấm rền, chấn động cả một vùng trời. Mỗi khi bay qua, nó mang theo những đan dược và phù lục quý giá cho quân doanh của Hoàng Hôn, đồng thời thu về những tài nguyên thiết yếu để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Tại U Minh Hải, Ngưu Ma Vương và Kim Bằng đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, nguyên thần của chúng như ngọn lửa bất diệt, chỉ còn một bước cuối cùng để đột phá Nguyên Anh, hóa hình thoát thai.
Trên mặt hồ Động Đình, đại quân Càn Nguyên Phủ trở về, mang theo khí thế hùng mạnh. Tin tức lan truyền nhanh chóng, làm dấy lên một làn sóng chuẩn bị khẩn trương trong các doanh trại. Cửu Đại Nguyên Soái nhanh chóng điều động binh lực, ngày đêm rèn luyện không ngừng nghỉ. Lục Đại Đô Đốc cũng hạ lệnh tuyển quân từ Càn Nguyên Thành, tăng cường lực lượng thủy quân tại U Minh Hải. Giữa làn sương mù dày đặc, những đoàn quân trong giáp trụ sáng loáng rèn luyện không ngừng, pháp thuật và pháp bảo lóe sáng, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ, uy nghi.
Phó tướng Lưu Cơ, người từng là đại đô đốc của Đại Nam, đã triệu tập bộ hạ cũ, gia nhập vào đội ngũ huấn luyện thủy quân. Không khí trong doanh trại ngày càng ngột ngạt, căng thắng như một mồi lửa chỉ chờ bùng phát. Các tướng quân đều hiểu rõ, cuộc chiến lần này sẽ không đơn thuần là một trận đấu, mà là cuộc chiến sống còn, quyết định vận mệnh. Kẻ địch là một tiên nhân chân chính, sức mạnh vượt xa người thường.
Lời nói của Đạo Chủ vang lên trong tâm trí từng người lính: "Chỉ có đổ mồ hôi càng nhiều, lên chiến trường mới ít đổ máu." Cả đại quân lao vào rèn luyện với tinh thần quyết tâm cao độ, tiếng hò reo vang vọng, hòa cùng sự căng thẳng của chiến trường.
Hoàng Thiên ngồi yên trong lòng Động Thiên, tay khẽ vuốt ve thanh phi kiếm trên đùi. Ánh mắt hắn trầm ngâm, suy tư về U Minh Độc Giao - kẻ địch đáng gờm mà hắn sắp đối mặt. Hắn hiểu rõ rằng, Giao Long không chỉ là cao thủ mà còn là một trí tuệ vô song, một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Trong tâm trí hắn, một suy nghĩ táo bạo lóe lên:
liệu có nên thả Giao Long ra?
Hắn biết rằng nếu thả Giao Long, cô ta có thể phi thăng, rời khỏi thế giới này mãi mãi. Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng tri thức của Giao Long có thể là chìa khóa để đối phó với những hiểm nguy sắp tới. Sau cùng, hắn quyết định đi tìm Giao Long.
Trước giếng Toả Long, nơi giam cầm Giao Long, Hoàng Thiên trầm ngâm hỏi: "Tiền bối, ta đến thăm ngài. Ngài từng nói thế giới này chỉ giới hạn hợp đạo đỉnh, vậy vì sao U Minh Độc Giao lại có thể phát ra lĩnh vực của địa tiên cảnh?"
Giọng trầm đục của Giao Long vang lên, mang theo vẻ bí ẩn: "Sở dĩ hắn có thể phát ra lĩnh vực đó là vì tu vi của hắn đã vượt xa giới hạn của thế giới này. Dù hiện tại chỉ là hợp đạo đỉnh phong, nhưng thực lực thực sự của hắn đã đạt đến cảnh giới địa tiên!"
Nghe vậy, Hoàng Thiên càng thêm nghi hoặc, hắn hỏi tiếp: "Nếu đã là địa tiên cảnh, vì sao hắn không trực tiếp tấn công Càn Nguyên Đảo hay Nam Thiên đại lục?"
Giao Long im lặng một lúc, rồi ánh mắt lóe lên một tia sáng thâm sâu: "Trong trận đại chiến trước kia, hắn đã bị trọng thương nặng đến nỗi không thể hồi phục hoàn toàn. Nếu không bị thương, hắn đã phi thăng từ lâu rồi. Còn về lý do không tấn công Nam Thiên đại lục, đó là vì nhục thân của hắn đã bị hủy hoại. Hiện tại, hắn chỉ còn nguyên thần, không thể mạo hiểm đi xa khỏi U Minh Hải để chữa thương. Nam Thiên đại lục chỉ là hậu hoa viên của hắn mà thôi. Còn Càn Nguyên Đảo... không có ta ở đây, hắn cũng không dám tới gần."
Giao Long bất chợt rùng mình, như nhớ lại điều gì đó đáng sợ. Nàng nói tiếp: "Ngươi có biết thứ gì đã giam giữ ta tại đây không?"
Hoàng Thiên lắc đầu, Giao Long đáp: "Giếng này gọi là Toả Long Giếng, một kiện Chí Bảo có thể giam giữ tất cả sinh vật thuộc long tộc. Trừ những kẻ thần thông quảng đại bậc nhất, không ai có thể thoát khỏi nó."
Nghe vậy, Hoàng Thiên không khỏi ngạc nhiên: "Ố!"
Giao Long cười nhạt, nói tiếp: "Ta từng có ý định lừa ngươi thả ta ra bằng cách hứa hẹn cho ngươi một kiện pháp bảo. Nhưng thực tế, pháp bảo này sớm muộn cũng sẽ thuộc về ngươi. Toả Long Giếng này do Càn Nguyên Thiên Tôn để lại trước khi rời thế gian. Ngươi kế thừa đạo thống của hắn, có thể mang đi, nhưng hãy nhớ rằng khí linh của nó có thể sẽ không tiếp nhận ngươi."
Hoàng Thiên cúi đầu cung kính, nói: "Đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc. Tiền bối, ngài có thuật pháp hay thần thông gì có thể chỉ dạy?"
Giao Long khẽ cười, ánh mắt sâu thằm nhìn hắn: "Thuật pháp và thần thông đều do người sáng tạo ra. Nếu ngươi muốn, ta có thể chỉ cho ngươi. Nhưng hãy nhớ, chỉ khi chúng phù hợp với chính ngươi, mới có thể phát huy uy lực tối đa."
Giao Long dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: "Ngươi tu luyện Càn Nguyên Kinh, thì pháp lực và vận dụng cũng nên theo đó. Nếu dùng tâm pháp Càn Nguyên để đánh 'phi long tại thiên', uy lực sẽ giảm đi nhiều."
Hoàng Thiên cúi đầu, thành kính đáp: "Vãn bối thụ giáo."
Đêm đó, Hoàng Thiên lâm vào trạng thái suy tư sâu sắc. Hẳn nhận ra rằng chỉ có đạo phù hợp với bản thân mới giúp hắn đạt tới đỉnh cao. Đi theo dấu chân tiên hiền thì cuối cùng cũng chỉ đạt được thành tựu tương đương, hoặc thậm chí thấp hơn họ. Chỉ có khai mở con đường riêng mới có thể thực sự bước lên đỉnh cao của tu tiền.
Trong khoảnh khắc thức tỉnh, nguyên thần của Hoàng Thiên thần du khắp nơi, quan sát mọi dòng sông, ngọn núi, và thành trấn trong thế giới này. Xa xa, hắn thấy kim quang phát ra từ một đạo quan. Không chút do dự, hắn bay thẳng về hướng đó.
Khi đến gần, hắn nghe thấy thanh âm diệu ngữ vang lên từ đạo quan, nhưng những ngôn từ đó quá cao thâm, hắn nghe mà không hiểu. Chỉ cảm nhận rằng nguyên thần của mình ngày càng sáng tỏ, bóng loáng.
Đột nhiên, một biến cố xảy ra. Nguyên thần của hắn bắt đầu sụp đổ, tan hòa vào thiên địa. Giữa lúc đó, khi ý thức hắn dần biến mất, một giọng nói bí ẩn vang lên: "Gặp gỡ là duyên, nghe chân kinh là học. Nhớ lấy, con đường phía trước đầy gian nan, nhưng ngươi phải kiên định bước tiếp."
Ngay sau đó, một quả cầu ánh sáng xuất hiện, bao phủ lấy hắn....
Kim Bằng, lại một lần nữa rời khỏi Càn Nguyên Phủ. Đôi cánh rộng lớn của nó xé toang màn đêm, lao đi giữa cơn bão đang gầm rú, tiếng kêu vang như sấm rền, chấn động cả một vùng trời. Mỗi khi bay qua, nó mang theo những đan dược và phù lục quý giá cho quân doanh của Hoàng Hôn, đồng thời thu về những tài nguyên thiết yếu để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Tại U Minh Hải, Ngưu Ma Vương và Kim Bằng đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, nguyên thần của chúng như ngọn lửa bất diệt, chỉ còn một bước cuối cùng để đột phá Nguyên Anh, hóa hình thoát thai.
Trên mặt hồ Động Đình, đại quân Càn Nguyên Phủ trở về, mang theo khí thế hùng mạnh. Tin tức lan truyền nhanh chóng, làm dấy lên một làn sóng chuẩn bị khẩn trương trong các doanh trại. Cửu Đại Nguyên Soái nhanh chóng điều động binh lực, ngày đêm rèn luyện không ngừng nghỉ. Lục Đại Đô Đốc cũng hạ lệnh tuyển quân từ Càn Nguyên Thành, tăng cường lực lượng thủy quân tại U Minh Hải. Giữa làn sương mù dày đặc, những đoàn quân trong giáp trụ sáng loáng rèn luyện không ngừng, pháp thuật và pháp bảo lóe sáng, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ, uy nghi.
Phó tướng Lưu Cơ, người từng là đại đô đốc của Đại Nam, đã triệu tập bộ hạ cũ, gia nhập vào đội ngũ huấn luyện thủy quân. Không khí trong doanh trại ngày càng ngột ngạt, căng thắng như một mồi lửa chỉ chờ bùng phát. Các tướng quân đều hiểu rõ, cuộc chiến lần này sẽ không đơn thuần là một trận đấu, mà là cuộc chiến sống còn, quyết định vận mệnh. Kẻ địch là một tiên nhân chân chính, sức mạnh vượt xa người thường.
Lời nói của Đạo Chủ vang lên trong tâm trí từng người lính: "Chỉ có đổ mồ hôi càng nhiều, lên chiến trường mới ít đổ máu." Cả đại quân lao vào rèn luyện với tinh thần quyết tâm cao độ, tiếng hò reo vang vọng, hòa cùng sự căng thẳng của chiến trường.
Hoàng Thiên ngồi yên trong lòng Động Thiên, tay khẽ vuốt ve thanh phi kiếm trên đùi. Ánh mắt hắn trầm ngâm, suy tư về U Minh Độc Giao - kẻ địch đáng gờm mà hắn sắp đối mặt. Hắn hiểu rõ rằng, Giao Long không chỉ là cao thủ mà còn là một trí tuệ vô song, một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Trong tâm trí hắn, một suy nghĩ táo bạo lóe lên:
liệu có nên thả Giao Long ra?
Hắn biết rằng nếu thả Giao Long, cô ta có thể phi thăng, rời khỏi thế giới này mãi mãi. Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng tri thức của Giao Long có thể là chìa khóa để đối phó với những hiểm nguy sắp tới. Sau cùng, hắn quyết định đi tìm Giao Long.
Trước giếng Toả Long, nơi giam cầm Giao Long, Hoàng Thiên trầm ngâm hỏi: "Tiền bối, ta đến thăm ngài. Ngài từng nói thế giới này chỉ giới hạn hợp đạo đỉnh, vậy vì sao U Minh Độc Giao lại có thể phát ra lĩnh vực của địa tiên cảnh?"
Giọng trầm đục của Giao Long vang lên, mang theo vẻ bí ẩn: "Sở dĩ hắn có thể phát ra lĩnh vực đó là vì tu vi của hắn đã vượt xa giới hạn của thế giới này. Dù hiện tại chỉ là hợp đạo đỉnh phong, nhưng thực lực thực sự của hắn đã đạt đến cảnh giới địa tiên!"
Nghe vậy, Hoàng Thiên càng thêm nghi hoặc, hắn hỏi tiếp: "Nếu đã là địa tiên cảnh, vì sao hắn không trực tiếp tấn công Càn Nguyên Đảo hay Nam Thiên đại lục?"
Giao Long im lặng một lúc, rồi ánh mắt lóe lên một tia sáng thâm sâu: "Trong trận đại chiến trước kia, hắn đã bị trọng thương nặng đến nỗi không thể hồi phục hoàn toàn. Nếu không bị thương, hắn đã phi thăng từ lâu rồi. Còn về lý do không tấn công Nam Thiên đại lục, đó là vì nhục thân của hắn đã bị hủy hoại. Hiện tại, hắn chỉ còn nguyên thần, không thể mạo hiểm đi xa khỏi U Minh Hải để chữa thương. Nam Thiên đại lục chỉ là hậu hoa viên của hắn mà thôi. Còn Càn Nguyên Đảo... không có ta ở đây, hắn cũng không dám tới gần."
Giao Long bất chợt rùng mình, như nhớ lại điều gì đó đáng sợ. Nàng nói tiếp: "Ngươi có biết thứ gì đã giam giữ ta tại đây không?"
Hoàng Thiên lắc đầu, Giao Long đáp: "Giếng này gọi là Toả Long Giếng, một kiện Chí Bảo có thể giam giữ tất cả sinh vật thuộc long tộc. Trừ những kẻ thần thông quảng đại bậc nhất, không ai có thể thoát khỏi nó."
Nghe vậy, Hoàng Thiên không khỏi ngạc nhiên: "Ố!"
Giao Long cười nhạt, nói tiếp: "Ta từng có ý định lừa ngươi thả ta ra bằng cách hứa hẹn cho ngươi một kiện pháp bảo. Nhưng thực tế, pháp bảo này sớm muộn cũng sẽ thuộc về ngươi. Toả Long Giếng này do Càn Nguyên Thiên Tôn để lại trước khi rời thế gian. Ngươi kế thừa đạo thống của hắn, có thể mang đi, nhưng hãy nhớ rằng khí linh của nó có thể sẽ không tiếp nhận ngươi."
Hoàng Thiên cúi đầu cung kính, nói: "Đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc. Tiền bối, ngài có thuật pháp hay thần thông gì có thể chỉ dạy?"
Giao Long khẽ cười, ánh mắt sâu thằm nhìn hắn: "Thuật pháp và thần thông đều do người sáng tạo ra. Nếu ngươi muốn, ta có thể chỉ cho ngươi. Nhưng hãy nhớ, chỉ khi chúng phù hợp với chính ngươi, mới có thể phát huy uy lực tối đa."
Giao Long dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: "Ngươi tu luyện Càn Nguyên Kinh, thì pháp lực và vận dụng cũng nên theo đó. Nếu dùng tâm pháp Càn Nguyên để đánh 'phi long tại thiên', uy lực sẽ giảm đi nhiều."
Hoàng Thiên cúi đầu, thành kính đáp: "Vãn bối thụ giáo."
Đêm đó, Hoàng Thiên lâm vào trạng thái suy tư sâu sắc. Hẳn nhận ra rằng chỉ có đạo phù hợp với bản thân mới giúp hắn đạt tới đỉnh cao. Đi theo dấu chân tiên hiền thì cuối cùng cũng chỉ đạt được thành tựu tương đương, hoặc thậm chí thấp hơn họ. Chỉ có khai mở con đường riêng mới có thể thực sự bước lên đỉnh cao của tu tiền.
Trong khoảnh khắc thức tỉnh, nguyên thần của Hoàng Thiên thần du khắp nơi, quan sát mọi dòng sông, ngọn núi, và thành trấn trong thế giới này. Xa xa, hắn thấy kim quang phát ra từ một đạo quan. Không chút do dự, hắn bay thẳng về hướng đó.
Khi đến gần, hắn nghe thấy thanh âm diệu ngữ vang lên từ đạo quan, nhưng những ngôn từ đó quá cao thâm, hắn nghe mà không hiểu. Chỉ cảm nhận rằng nguyên thần của mình ngày càng sáng tỏ, bóng loáng.
Đột nhiên, một biến cố xảy ra. Nguyên thần của hắn bắt đầu sụp đổ, tan hòa vào thiên địa. Giữa lúc đó, khi ý thức hắn dần biến mất, một giọng nói bí ẩn vang lên: "Gặp gỡ là duyên, nghe chân kinh là học. Nhớ lấy, con đường phía trước đầy gian nan, nhưng ngươi phải kiên định bước tiếp."
Ngay sau đó, một quả cầu ánh sáng xuất hiện, bao phủ lấy hắn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.