Chương 30: Bình phàm
Wang Yiren
07/07/2020
Một khúc Tuyệt Vọng vang lên, ẩn trong đó là cảm giác áp bức từng bước từng bước tăng mạnh qua từng phím đàn. Cảm giác kia ép người khác đến không thở được, để nhịp tim của những người trong nhà hát đập mạnh. Đến cuối cùng khi tất cả vỡ òa, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong lòng mỗi người.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, quả thực có chút vận vị nhưng vẫn chưa đủ. Đây chính là cực hạn của thế giới này sao? Khó trách, một người bọn hắn chỉ sống không quá trăm năm, không giống như Vũ trưởng lão vượt qua nhiều kiếp, trải qua không biết bao nhiêu thương hải tang điền. Hắn thấu triệt nhân sinh, mượn nhạc nhập đạo, âm thanh có thể rung động lòng người, cảm ngộ đại đạo. Có lẽ không phải người của thế giới này kém, bọn hắn chỉ thua ở thời gian mà thôi.
Zefer kết thúc khúc nhạc của mình, không có một tiếng vỗ tay nào vang lên. Bọn hắn bị chìm đắm trong cảm giác khủng hoảng kia, phải mất gần một phút sau mới phản ứng lại được mà vỗ tay. Không ít người hô to vì phấn khích, phóng viên sợ bị cướp mất nhiệt độ vội đăng bài gửi đi. Bọn hắn ca tụng thế giới thập đại dương cầm gia Zefer vừa cho ra đời một bản thần khúc mới, thậm chí có thể đưa vị đại sư này chạm đến vị trí đầu tiên.
Lúc này Zefer đã sớm bước xuống sân khấu, ngồi lại vào vị trí của mình. Vẻ mặt của hắn rất mệt mỏi. Zefer đã có tuổi, bản nhạc này lại mang lại cảm giác áp bức rất lớn. Là người trực tiếp đánh ra, hắn cũng gặp phải áp lực không nhỏ. Chẳng qua tất cả đều xứng đáng, sau cùng cũng đánh ra được. Nhìn phản ứng của những người có mặt tại đây, hắn biết mình đã có thêm một bản danh tác ghi vào sử sách của âm nhạc cổ điển.
Có những lời ban đầu của Zefer tiếp thêm dũng cảm, lần lượt có từng người lên biểu diễn. Bọn hắn dùng không chỉ dương cầm mà còn có cả sáo, đàn nhị, đàn tranh…đủ các loại nhạc cụ khác nhau. Tuy không có ai mang lại cảm giác chấn động như Tuyệt Vọng của Zefer nhưng cũng có vài bản khá hay, được nhiều người tán thưởng.
Diệp Thiên rất muốn ngủ, sau Zefer không còn ai khiến hắn cảm thấy hứng thú. Nhưng nhìn xung quanh một đám người đang hứng thú bừng bừng, cộng thêm máy quay không ngừng lia qua, Diệp Thiên biết mình phải cố mà xem tiếp. Dù rất chán vẫn phải xem, thân bất vô kỷ, nhân sinh có đôi lúc chính là như vậy.
Vẫn tưởng sự nhàm chán này sẽ kéo dài đến tận lúc kết thúc, nhưng việc Chu Tử Uyển bất ngờ lên đài liền kéo theo chút hứng thú của Diệp Thiên. Chu Tử Uyển lên đài khiến nhiệt độ trong nhà hát được đẩy lên rất cao. Đặc biệt là đám phóng viên càng trở nên phấn khích. Cứ việc danh tiếng của Chu Tử Uyển trong giới không bằng một vài vị khác ở đây, nhưng nàng là ai? Thiên tài toàn năng, mọi phương diện đều cực kỳ nổi bật. Thông thạo nhiều ngành nghề so với chuyên tâm một thứ khó hơn rất nhiều lần. Không ai yêu cầu Chu Tử Uyển đạt đến cấp độ như Zefer, chỉ cần nàng thể hiện xuất sắc vượt qua phần lớn những khách mới khác cũng đủ để bọn hắn viết ra hàng trăm bài báo rồi.
Chu Tử Uyển ngồi vào chỗ đàn dương cầm, cất giọng nói êm tai:
- Ta biết mình không so sánh được với các vị đại sư ở đây. Nhưng hôm nay đã có vinh dự được mời đến buổi hòa nhạc giao lưu này nên cũng muốn mang đến cho mọi người một khúc nhạc, Bình Phàm.
Diệp Thiên có đôi chút ngạc nhiên, danh tự này đối với hắn mà nói tương đối quen thuộc. Nhưng khi khúc nhạc bắt đầu được đánh ra, nét kinh ngạc trên mặt Diệp Thiên càng được thể hiện rõ ra. Hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Không thể nào, đây rõ ràng là Bình Phàm, nhưng nó không nên xuất hiện tại đây mới đúng. Nàng rốt cuộc là ai?
Bình Phàm là một trong ba nhạc khúc đầu tiên của Vũ trưởng lão, được hắn viết ra khi còn chưa đạp nhập con đường tu luyện. Sau khi sáng tác ra ba nhạc khúc này, Vũ trưởng lão một hơi tấu tất cả lên, đạt được một sự cộng minh thần kỳ khiến hắn cảm ngộ được sự tồn tại của đạo, từ đó chính thức trở thành một tu luyện giả. Đây là một đoạn cố sự được nhân gian truyền tụng, Vũ trưởng lão cũng thừa nhận điều này. Trước kia thấy Diệp Thiên thích nghe mình đàn, Vũ trưởng lão liền lấy ba khúc nhạc này ra muốn dạy cho hắn, xem như bước đầu nhập môn. Đáng tiếc Diệp Thiên chỉ thích nghe, không thích đàn, công pháp tu luyện của phụ thân Diệp Chấn lại khác biệt, không cùng đường với Vũ trưởng lão. Sau cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Bất quá Diệp Thiên rất rõ ba khúc nhạc này, đây vốn là nhạc khúc dành cho phàm nhân, chỉ khi kết hợp mới phát sinh cộng minh. Chu Tử Uyển đàn được nó không có gì lạ, nhưng mấu chốt chính là nàng lấy nhạc khúc này từ đâu ra? Không sai, Chu Tử Uyển đang biểu diễn Bình Phàm, hoàn toàn giống như đúc chứ không phải có chút tương tự.
Cố nén việc dùng thần thức thăm dò nàng, Diệp Thiên khẽ lắc đầu từ bỏ suy nghĩ này. Có chút bí ẩn mới thú vị, mọi chuyện quá dễ dàng sẽ nhàm chán. Hắn đã sớm quyết tâm sẽ không bao giờ dùng đến thần thức tại thế giới này nữa rồi.
Cho dù không được tính là thần khúc, ba nhạc khúc đều đã đạt đến trình độ đỉnh cao của phàm nhân. Bình Phàm là nhạc khúc thể hiện mong muốn được sống một cuộc đời bình an, phàm tục. Khúc nhạc này ban đầu khá cao lại dồn dập, giống như từng cơn sóng gió mà một đời người phải trải qua. Cao trào qua đi, đoạn giữa là những chuỗi âm thanh đứt đoạn, tựa như tiếng than thở tiếc nuối, cuối cùng thấp xuống, bình yên, từ bỏ tất cả chọn lấy một cuộc sống bình phàm.
Những người ngồi tại buổi hòa nhạc này đều có hiểu biết nhất định về nghệ thuật. Bọn hắn nghe ra được ý nghĩa mà nhạc khúc này đang thể hiện. Nhưng không ai đạt đến cấp độ sâu như Diệp Thiên, bởi vì hắn được chính người sáng tạo ra khúc nhạc này, Vũ trưởng lão đích thân giảng thuật một đoạn cố sự gắn liền với nó.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Bình Phàm kết thúc, mọi người vẫn tiếp tục chìm đắm bên trong. Không ít người nhìn thẳng lên trần nhà, hai mắt đỏ hoe. Bọn hắn tự hỏi bản thân cố gắng nhiều năm như vậy, vứt bỏ nhiều thứ như vậy là vì cái gì? Một cuộc sống bình phàm không tốt sao? Một nhạc khúc có thể đánh động lòng người…Chu Tử Uyển vừa tạo ra một bản thần khúc, thậm chí ẩn ẩn vượt qua cả Tuyệt Vọng của Zefer.
Không đợi nàng đi xuống, Zefer cùng một loại dương cầm gia đã bước lên sân khấu, kích động vây quanh Chu Tử Uyển. Báo chí điên cuồng đưa tin, tiêu đề so với vừa rồi còn nóng bỏng hơn. Zefer rất nổi tiếng trong giới dương cầm nhưng lại là người ngoại quốc. Chu Tử Uyển không giống, nàng là người Thương Huyền Quốc, nhân khí trong nước lớn hơn nhiều. Hơn nữa thông qua nhạc khúc này, Chu Tử Uyển đã có tư cách so sánh với thập đại dương cầm gia quốc tế. Lại cộng thêm hai khúc nhạc sáng tác từ trước, cái nàng thua chỉ là số lượng tác phẩm và danh tiếng tạo dựng qua nhiều năm mà thôi.
Từng tiêu đề được đưa thẳng lên báo mạng:
- Chấn kinh! Thương Huyền Quốc xuất hiện thiên tài sánh ngang thế giới thập đại dương cầm gia.
- Bạo! Chu Tử Uyển lần nữa bộc lộ…
- Thiên tài Chu Tử Uyển! Ngươi rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu tài năng?
Diệp Thiên ngồi trên hàng ghế đằng xa lắc đầu, một khúc Bình Phàm đã gây ra được hiệu ứng như vậy, nếu lại đánh những thần khúc kia…Không cần nghĩ, ít nhất nhạc cụ của thế giới này không đánh ra được.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, quả thực có chút vận vị nhưng vẫn chưa đủ. Đây chính là cực hạn của thế giới này sao? Khó trách, một người bọn hắn chỉ sống không quá trăm năm, không giống như Vũ trưởng lão vượt qua nhiều kiếp, trải qua không biết bao nhiêu thương hải tang điền. Hắn thấu triệt nhân sinh, mượn nhạc nhập đạo, âm thanh có thể rung động lòng người, cảm ngộ đại đạo. Có lẽ không phải người của thế giới này kém, bọn hắn chỉ thua ở thời gian mà thôi.
Zefer kết thúc khúc nhạc của mình, không có một tiếng vỗ tay nào vang lên. Bọn hắn bị chìm đắm trong cảm giác khủng hoảng kia, phải mất gần một phút sau mới phản ứng lại được mà vỗ tay. Không ít người hô to vì phấn khích, phóng viên sợ bị cướp mất nhiệt độ vội đăng bài gửi đi. Bọn hắn ca tụng thế giới thập đại dương cầm gia Zefer vừa cho ra đời một bản thần khúc mới, thậm chí có thể đưa vị đại sư này chạm đến vị trí đầu tiên.
Lúc này Zefer đã sớm bước xuống sân khấu, ngồi lại vào vị trí của mình. Vẻ mặt của hắn rất mệt mỏi. Zefer đã có tuổi, bản nhạc này lại mang lại cảm giác áp bức rất lớn. Là người trực tiếp đánh ra, hắn cũng gặp phải áp lực không nhỏ. Chẳng qua tất cả đều xứng đáng, sau cùng cũng đánh ra được. Nhìn phản ứng của những người có mặt tại đây, hắn biết mình đã có thêm một bản danh tác ghi vào sử sách của âm nhạc cổ điển.
Có những lời ban đầu của Zefer tiếp thêm dũng cảm, lần lượt có từng người lên biểu diễn. Bọn hắn dùng không chỉ dương cầm mà còn có cả sáo, đàn nhị, đàn tranh…đủ các loại nhạc cụ khác nhau. Tuy không có ai mang lại cảm giác chấn động như Tuyệt Vọng của Zefer nhưng cũng có vài bản khá hay, được nhiều người tán thưởng.
Diệp Thiên rất muốn ngủ, sau Zefer không còn ai khiến hắn cảm thấy hứng thú. Nhưng nhìn xung quanh một đám người đang hứng thú bừng bừng, cộng thêm máy quay không ngừng lia qua, Diệp Thiên biết mình phải cố mà xem tiếp. Dù rất chán vẫn phải xem, thân bất vô kỷ, nhân sinh có đôi lúc chính là như vậy.
Vẫn tưởng sự nhàm chán này sẽ kéo dài đến tận lúc kết thúc, nhưng việc Chu Tử Uyển bất ngờ lên đài liền kéo theo chút hứng thú của Diệp Thiên. Chu Tử Uyển lên đài khiến nhiệt độ trong nhà hát được đẩy lên rất cao. Đặc biệt là đám phóng viên càng trở nên phấn khích. Cứ việc danh tiếng của Chu Tử Uyển trong giới không bằng một vài vị khác ở đây, nhưng nàng là ai? Thiên tài toàn năng, mọi phương diện đều cực kỳ nổi bật. Thông thạo nhiều ngành nghề so với chuyên tâm một thứ khó hơn rất nhiều lần. Không ai yêu cầu Chu Tử Uyển đạt đến cấp độ như Zefer, chỉ cần nàng thể hiện xuất sắc vượt qua phần lớn những khách mới khác cũng đủ để bọn hắn viết ra hàng trăm bài báo rồi.
Chu Tử Uyển ngồi vào chỗ đàn dương cầm, cất giọng nói êm tai:
- Ta biết mình không so sánh được với các vị đại sư ở đây. Nhưng hôm nay đã có vinh dự được mời đến buổi hòa nhạc giao lưu này nên cũng muốn mang đến cho mọi người một khúc nhạc, Bình Phàm.
Diệp Thiên có đôi chút ngạc nhiên, danh tự này đối với hắn mà nói tương đối quen thuộc. Nhưng khi khúc nhạc bắt đầu được đánh ra, nét kinh ngạc trên mặt Diệp Thiên càng được thể hiện rõ ra. Hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Không thể nào, đây rõ ràng là Bình Phàm, nhưng nó không nên xuất hiện tại đây mới đúng. Nàng rốt cuộc là ai?
Bình Phàm là một trong ba nhạc khúc đầu tiên của Vũ trưởng lão, được hắn viết ra khi còn chưa đạp nhập con đường tu luyện. Sau khi sáng tác ra ba nhạc khúc này, Vũ trưởng lão một hơi tấu tất cả lên, đạt được một sự cộng minh thần kỳ khiến hắn cảm ngộ được sự tồn tại của đạo, từ đó chính thức trở thành một tu luyện giả. Đây là một đoạn cố sự được nhân gian truyền tụng, Vũ trưởng lão cũng thừa nhận điều này. Trước kia thấy Diệp Thiên thích nghe mình đàn, Vũ trưởng lão liền lấy ba khúc nhạc này ra muốn dạy cho hắn, xem như bước đầu nhập môn. Đáng tiếc Diệp Thiên chỉ thích nghe, không thích đàn, công pháp tu luyện của phụ thân Diệp Chấn lại khác biệt, không cùng đường với Vũ trưởng lão. Sau cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Bất quá Diệp Thiên rất rõ ba khúc nhạc này, đây vốn là nhạc khúc dành cho phàm nhân, chỉ khi kết hợp mới phát sinh cộng minh. Chu Tử Uyển đàn được nó không có gì lạ, nhưng mấu chốt chính là nàng lấy nhạc khúc này từ đâu ra? Không sai, Chu Tử Uyển đang biểu diễn Bình Phàm, hoàn toàn giống như đúc chứ không phải có chút tương tự.
Cố nén việc dùng thần thức thăm dò nàng, Diệp Thiên khẽ lắc đầu từ bỏ suy nghĩ này. Có chút bí ẩn mới thú vị, mọi chuyện quá dễ dàng sẽ nhàm chán. Hắn đã sớm quyết tâm sẽ không bao giờ dùng đến thần thức tại thế giới này nữa rồi.
Cho dù không được tính là thần khúc, ba nhạc khúc đều đã đạt đến trình độ đỉnh cao của phàm nhân. Bình Phàm là nhạc khúc thể hiện mong muốn được sống một cuộc đời bình an, phàm tục. Khúc nhạc này ban đầu khá cao lại dồn dập, giống như từng cơn sóng gió mà một đời người phải trải qua. Cao trào qua đi, đoạn giữa là những chuỗi âm thanh đứt đoạn, tựa như tiếng than thở tiếc nuối, cuối cùng thấp xuống, bình yên, từ bỏ tất cả chọn lấy một cuộc sống bình phàm.
Những người ngồi tại buổi hòa nhạc này đều có hiểu biết nhất định về nghệ thuật. Bọn hắn nghe ra được ý nghĩa mà nhạc khúc này đang thể hiện. Nhưng không ai đạt đến cấp độ sâu như Diệp Thiên, bởi vì hắn được chính người sáng tạo ra khúc nhạc này, Vũ trưởng lão đích thân giảng thuật một đoạn cố sự gắn liền với nó.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Bình Phàm kết thúc, mọi người vẫn tiếp tục chìm đắm bên trong. Không ít người nhìn thẳng lên trần nhà, hai mắt đỏ hoe. Bọn hắn tự hỏi bản thân cố gắng nhiều năm như vậy, vứt bỏ nhiều thứ như vậy là vì cái gì? Một cuộc sống bình phàm không tốt sao? Một nhạc khúc có thể đánh động lòng người…Chu Tử Uyển vừa tạo ra một bản thần khúc, thậm chí ẩn ẩn vượt qua cả Tuyệt Vọng của Zefer.
Không đợi nàng đi xuống, Zefer cùng một loại dương cầm gia đã bước lên sân khấu, kích động vây quanh Chu Tử Uyển. Báo chí điên cuồng đưa tin, tiêu đề so với vừa rồi còn nóng bỏng hơn. Zefer rất nổi tiếng trong giới dương cầm nhưng lại là người ngoại quốc. Chu Tử Uyển không giống, nàng là người Thương Huyền Quốc, nhân khí trong nước lớn hơn nhiều. Hơn nữa thông qua nhạc khúc này, Chu Tử Uyển đã có tư cách so sánh với thập đại dương cầm gia quốc tế. Lại cộng thêm hai khúc nhạc sáng tác từ trước, cái nàng thua chỉ là số lượng tác phẩm và danh tiếng tạo dựng qua nhiều năm mà thôi.
Từng tiêu đề được đưa thẳng lên báo mạng:
- Chấn kinh! Thương Huyền Quốc xuất hiện thiên tài sánh ngang thế giới thập đại dương cầm gia.
- Bạo! Chu Tử Uyển lần nữa bộc lộ…
- Thiên tài Chu Tử Uyển! Ngươi rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu tài năng?
Diệp Thiên ngồi trên hàng ghế đằng xa lắc đầu, một khúc Bình Phàm đã gây ra được hiệu ứng như vậy, nếu lại đánh những thần khúc kia…Không cần nghĩ, ít nhất nhạc cụ của thế giới này không đánh ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.