Chương 3: Lựa chọn
Wang Yiren
07/07/2020
Trong khi Diệp Thiên đang suy nghĩ làm cách nào để dung nhập hoàn toàn với thế giới này, trở thành một phần tử bình thường nhất, không biết từ lúc nào hắn đã bị đưa vào trong đặc khu.
Nơi này được xây dựng sâu trong một cánh rừng, dưới chân một ngọn núi nhỏ. Nhìn từ bên ngoài rất bình thường nhưng phía trong đều là những sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến bậc nhất. Diệp Thiên dùng thần thức quét qua một hồi, hứng thú bừng bừng trỗi dậy. Hắn có xúc động muốn đem tất cả những thứ kỳ lạ này ra nghiên cứu, nhất định sẽ rất thú vị. Bất quá sau cùng Diệp Thiên cũng nhịn được xuống. Không vội, cứ hoàn thành màn biểu diễn này, về sau sẽ có nhiều cơ hội.
Tiến vào đặc khu, sau khi hoàn thành vài thủ tục đăng ký, Diệp Thiên nhanh chóng được đưa đi xét nghiệm. Tiếp theo chính là một màn làm cho người khác câm nín. Không có bất kỳ thứ gì, bao gồm cả dao laze hay tia gamma có thể cắt xuyên qua cơ thể hắn. Muốn thông qua miệng đưa đường ống vào kiểm tra cơ thể cũng không được. Những thứ vừa đặt vào trong lập tức vỡ tan, thậm chí thiết bị kết nối cũng nổ tung.
Dằn vặt suốt ba ngày, toàn thể nhân viên và nhà khoa học tại đặc khu gần như phát điên. Đây là lần đầu tiên bọn hắn phát hiện một tên nhân loại có thể biến thái đến mức này. Đây còn có thể gọi là người sao? Không đúng, rõ ràng là quái vật hình người, nếu không sao có thể sống sót sau vụ nổ kia. Nhưng thân phận hắn là gì, từ đâu đến lại không ai biết được.
Một mực giả vờ ngủ say, Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút tội nghiệp những kẻ cả ngày kêu gào trong tuyệt vọng này. Cảm thấy bấy nhiêu đã đủ, đến ngày thứ tư, khi đám người kia gần như đã đem toàn bộ thiết bị có thể nhất đưa đến để liều lần cuối, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt rồi chậm rãi ngồi dậy.
Trong ánh mắt kinh hãi của một đám người mặc đồ bảo hộ, Diệp Thiên mờ mịt hỏi:
- Đây là nơi nào? Các ngươi là ai?
Hai câu hỏi chuyên dụng dùng trong mọi trường hợp, cộng thêm vẻ mặt ngu ngơ của Diệp Thiên tạo thành hiệu quả tương đối tốt. Một lão nhân ước chừng bảy mươi tuổi, dùng tay nâng mắt kính thận trọng hỏi:
- Ngươi còn nhớ mình là ai sao?
Diệp Thiên vẫn giữ vẻ mờ mịt, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Không nhớ ra được, đầu của ta có chút đau.
Lão nhân gật đầu, dặn dò người bên cạnh dò hỏi thêm rồi vội bước ra ngoài. Nửa giờ sau, Diệp Thiên trải qua một loạt câu hỏi, đa phần đáp án của hắn đều là không biết, không rõ. Đám người kia không hỏi được gì liền dứt khoát ghi chú ở cuối biên bản: Mất trí nhớ toàn phần.
Khoảng ba giờ sau, Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ dẫn theo một đám người tiến vào. Hai nàng đều là kẻ có thân phận, chức vị đặc thù. Cộng thêm việc cả hai là người đầu tiên phát hiện ra Diệp Thiên nên được ưu tiên thông báo trước. Sau một quá trình đấu tranh lâu dài, vận dụng đến cả thân phận và quan hệ, hai nàng rốt cuộc cùng được chấp thuận mang Diệp Thiên đi. Dù sao mọi thiết bị đều không dùng được, chỉ có thể chậm rãi tiếp xúc, chờ đối phương khôi phục trí nhớ mới điều tra tiếp được. Để hắn rời khỏi đây là sự lựa chọn không tệ.
Phần tiếp theo tương đối đau đầu. Cả Tần Khinh Tuyết lẫn Lý Mộ Vũ đều muốn mang Diệp Thiên về chỗ của mình. Lý Mộ Vũ là đặc công, địa vị trong quân đội tương đối đặc thù lại có chỗ chống lưng. Mà Tần Khinh Tuyết tuy là làm kinh tế nhưng sau lưng nàng lại có một vị ca ca cực kỳ lợi hại cùng thế lực của gia gia. Quan trọng nhất, Tần Khinh Tuyết là cố vấn cao cấp, có một vài đặc quyền.
Hai bên không ai nhường ai khiến những người khác có chút đau đầu. Hai vị lão tổ tông này không dễ chiều. Thảo luận một hồi, tất cả đều nhất trí để Diệp Thiên tự lựa chọn. Dù sao kẻ này quá thần bí, thân thể mạnh mẽ như vậy, giá trị vũ lực tuyệt đối siêu phàm. Lỡ như ép buộc khiến hắn khó chịu liền không xong. Thậm chí vài nhà khoa học làm xét nghiệm cho Diệp Thiên mấy ngày qua cũng không biết có thứ gì đủ sức đả thương hắn hay không, dù sao tên này cũng quá mức biến thái rồi.
Hai bên ra sức dụ dỗ, cuối cùng Diệp Thiên liền lựa chọn đi theo Tần Khinh Tuyết trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Lý Mộ Vũ. Lý do rất đơn giản, chỉ vì một câu nói của Tần Khinh Tuyết: để hắn tự do. Tại sao Diệp Thiên phải bỏ lại cả Thái Hư Thần Cung để chạy trốn đến nơi xa lạ? Chẳng phải vì tự do sao? Đối với hắn không có gì quan trọng hơn thứ này. Mấy ngày qua, tuy vẫn có nhiều thứ xa lạ nhưng Diệp Thiên cũng hiểu được vài thứ cơ bản. Hắn biết đi cùng Lý Mộ Vũ sẽ tương đối phiền phức. Tần Khinh Tuyết cũng không có tự do tuyệt đối, bất quá vẫn tốt hơn nhiều.
Cùng ngồi trên một chiếc xe, Tần Khinh Tuyết đưa Diệp Thiên rời khỏi đặc khu trở về chỗ của nàng. Trên đường đi, nàng không quên dò hỏi:
- Ngươi nói mình mất trí nhớ, không lưu lại bất kỳ ký ức nào?
Diệp Thiên tiếp tục diễn:
- Ta chỉ biết mình gọi là Diệp Thiên.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Được, Diệp Thiên. Thân thể ngươi mạnh mẽ như vậy là do bẩm sinh hay rèn luyện. Có thể ngươi không nhớ nhưng nếu là rèn luyện, trong tiềm thức sẽ nảy sinh một loại bản năng. Ví dụ như thế này…
Nàng chưa nói hết câu đã bất ngờ xuất thủ, một con dao găm đặc chế không biết từ đâu nằm trong tay Tần Khinh Tuyết chém thẳng về phía cổ Diệp Thiên. Tốc độ và sức mạnh đúng là đã vượt xa một phàm nhân bình thường. Bất quá Diệp Thiên tránh cũng lười tránh, tùy tiện đưa tay chạm nhẹ một cái. Con dao kia lập tức bị cắt thành hai nửa, vuột khỏi tay Tần Khinh Tuyết.
Nàng chỉ tỏ ra kinh ngạc đôi chút rồi gật đầu:
- Xem ra là bản năng. Vừa rồi ta không cảm nhận được Khí, đơn thuần là lực lượng thân thể, hẳn là Luyện Thể Võ Giả.
- Võ Giả?
Tần Khinh Tuyết chậm rãi giải đáp:
- Trên thế giới này có một số kẻ mạnh mẽ vượt xa người bình thường. Trong đó chia thành vài nhóm. Những kẻ sinh ra với năng lực đặc thù, thông qua rèn luyện cường hóa những năng lực đó gọi là Dị Năng Giả. Nhưng kẻ trời sinh thể chất thích hợp tu luyện đạo pháp, thần thông trừ yêu diệt quỷ gọi chung là Tu Đạo Giả. Hai nhóm trên sinh ra đã có tư chất vượt trội, làm ít hưởng nhiều, vì vậy thường rất tự đại, khó kiềm chế. Nhóm thứ ba chính là Võ Giả chúng ta, tư chất bình thường, dựa vào nỗ lực và cố gắng không ngừng để mạnh lên, đến một mức nào đó sẽ đủ sức đối đầu với hai nhóm người kia. Võ Giả lại chia làm hai loại, Luyện Khí và Luyện Thể, ngươi chính là loại thứ hai. Tất nhiên cũng có trường hợp Khí Thể đồng tu. Nhưng loại người này rất hiếm, không chỉ cần nghị lực hơn người mà lại khó tiến xa do phân tâm.
- Xã hội hiện đại có pháp trị, bất kể là Dị Năng Giả, Tu Đạo Giả hay Võ Giả đều phải chịu thua trước vũ khí nóng. Hiện tại đã phần chỉ hoạt động trong bóng tối, nhưng sự kiện liên quan đều bị chính phủ và cơ quan đặc thù tìm cách che giấu. Cho nên ngươi về sau cẩn thận một chút, trừ những trường hợp đặc biệt thì đừng thể hiện sức mạnh của bình. Cũng còn tốt ngươi là Luyện Thể Giả, ngoại trừ sức mạnh siêu cường thì không có…
Nàng còn chưa nói hết câu đã trừng mắt nhìn hai mảnh dao vỡ bay lượn quanh người Diệp Thiên:
- Ta có thể cũng là một Luyện Khí Giả a.
Nơi này được xây dựng sâu trong một cánh rừng, dưới chân một ngọn núi nhỏ. Nhìn từ bên ngoài rất bình thường nhưng phía trong đều là những sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến bậc nhất. Diệp Thiên dùng thần thức quét qua một hồi, hứng thú bừng bừng trỗi dậy. Hắn có xúc động muốn đem tất cả những thứ kỳ lạ này ra nghiên cứu, nhất định sẽ rất thú vị. Bất quá sau cùng Diệp Thiên cũng nhịn được xuống. Không vội, cứ hoàn thành màn biểu diễn này, về sau sẽ có nhiều cơ hội.
Tiến vào đặc khu, sau khi hoàn thành vài thủ tục đăng ký, Diệp Thiên nhanh chóng được đưa đi xét nghiệm. Tiếp theo chính là một màn làm cho người khác câm nín. Không có bất kỳ thứ gì, bao gồm cả dao laze hay tia gamma có thể cắt xuyên qua cơ thể hắn. Muốn thông qua miệng đưa đường ống vào kiểm tra cơ thể cũng không được. Những thứ vừa đặt vào trong lập tức vỡ tan, thậm chí thiết bị kết nối cũng nổ tung.
Dằn vặt suốt ba ngày, toàn thể nhân viên và nhà khoa học tại đặc khu gần như phát điên. Đây là lần đầu tiên bọn hắn phát hiện một tên nhân loại có thể biến thái đến mức này. Đây còn có thể gọi là người sao? Không đúng, rõ ràng là quái vật hình người, nếu không sao có thể sống sót sau vụ nổ kia. Nhưng thân phận hắn là gì, từ đâu đến lại không ai biết được.
Một mực giả vờ ngủ say, Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút tội nghiệp những kẻ cả ngày kêu gào trong tuyệt vọng này. Cảm thấy bấy nhiêu đã đủ, đến ngày thứ tư, khi đám người kia gần như đã đem toàn bộ thiết bị có thể nhất đưa đến để liều lần cuối, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt rồi chậm rãi ngồi dậy.
Trong ánh mắt kinh hãi của một đám người mặc đồ bảo hộ, Diệp Thiên mờ mịt hỏi:
- Đây là nơi nào? Các ngươi là ai?
Hai câu hỏi chuyên dụng dùng trong mọi trường hợp, cộng thêm vẻ mặt ngu ngơ của Diệp Thiên tạo thành hiệu quả tương đối tốt. Một lão nhân ước chừng bảy mươi tuổi, dùng tay nâng mắt kính thận trọng hỏi:
- Ngươi còn nhớ mình là ai sao?
Diệp Thiên vẫn giữ vẻ mờ mịt, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Không nhớ ra được, đầu của ta có chút đau.
Lão nhân gật đầu, dặn dò người bên cạnh dò hỏi thêm rồi vội bước ra ngoài. Nửa giờ sau, Diệp Thiên trải qua một loạt câu hỏi, đa phần đáp án của hắn đều là không biết, không rõ. Đám người kia không hỏi được gì liền dứt khoát ghi chú ở cuối biên bản: Mất trí nhớ toàn phần.
Khoảng ba giờ sau, Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ dẫn theo một đám người tiến vào. Hai nàng đều là kẻ có thân phận, chức vị đặc thù. Cộng thêm việc cả hai là người đầu tiên phát hiện ra Diệp Thiên nên được ưu tiên thông báo trước. Sau một quá trình đấu tranh lâu dài, vận dụng đến cả thân phận và quan hệ, hai nàng rốt cuộc cùng được chấp thuận mang Diệp Thiên đi. Dù sao mọi thiết bị đều không dùng được, chỉ có thể chậm rãi tiếp xúc, chờ đối phương khôi phục trí nhớ mới điều tra tiếp được. Để hắn rời khỏi đây là sự lựa chọn không tệ.
Phần tiếp theo tương đối đau đầu. Cả Tần Khinh Tuyết lẫn Lý Mộ Vũ đều muốn mang Diệp Thiên về chỗ của mình. Lý Mộ Vũ là đặc công, địa vị trong quân đội tương đối đặc thù lại có chỗ chống lưng. Mà Tần Khinh Tuyết tuy là làm kinh tế nhưng sau lưng nàng lại có một vị ca ca cực kỳ lợi hại cùng thế lực của gia gia. Quan trọng nhất, Tần Khinh Tuyết là cố vấn cao cấp, có một vài đặc quyền.
Hai bên không ai nhường ai khiến những người khác có chút đau đầu. Hai vị lão tổ tông này không dễ chiều. Thảo luận một hồi, tất cả đều nhất trí để Diệp Thiên tự lựa chọn. Dù sao kẻ này quá thần bí, thân thể mạnh mẽ như vậy, giá trị vũ lực tuyệt đối siêu phàm. Lỡ như ép buộc khiến hắn khó chịu liền không xong. Thậm chí vài nhà khoa học làm xét nghiệm cho Diệp Thiên mấy ngày qua cũng không biết có thứ gì đủ sức đả thương hắn hay không, dù sao tên này cũng quá mức biến thái rồi.
Hai bên ra sức dụ dỗ, cuối cùng Diệp Thiên liền lựa chọn đi theo Tần Khinh Tuyết trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Lý Mộ Vũ. Lý do rất đơn giản, chỉ vì một câu nói của Tần Khinh Tuyết: để hắn tự do. Tại sao Diệp Thiên phải bỏ lại cả Thái Hư Thần Cung để chạy trốn đến nơi xa lạ? Chẳng phải vì tự do sao? Đối với hắn không có gì quan trọng hơn thứ này. Mấy ngày qua, tuy vẫn có nhiều thứ xa lạ nhưng Diệp Thiên cũng hiểu được vài thứ cơ bản. Hắn biết đi cùng Lý Mộ Vũ sẽ tương đối phiền phức. Tần Khinh Tuyết cũng không có tự do tuyệt đối, bất quá vẫn tốt hơn nhiều.
Cùng ngồi trên một chiếc xe, Tần Khinh Tuyết đưa Diệp Thiên rời khỏi đặc khu trở về chỗ của nàng. Trên đường đi, nàng không quên dò hỏi:
- Ngươi nói mình mất trí nhớ, không lưu lại bất kỳ ký ức nào?
Diệp Thiên tiếp tục diễn:
- Ta chỉ biết mình gọi là Diệp Thiên.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Được, Diệp Thiên. Thân thể ngươi mạnh mẽ như vậy là do bẩm sinh hay rèn luyện. Có thể ngươi không nhớ nhưng nếu là rèn luyện, trong tiềm thức sẽ nảy sinh một loại bản năng. Ví dụ như thế này…
Nàng chưa nói hết câu đã bất ngờ xuất thủ, một con dao găm đặc chế không biết từ đâu nằm trong tay Tần Khinh Tuyết chém thẳng về phía cổ Diệp Thiên. Tốc độ và sức mạnh đúng là đã vượt xa một phàm nhân bình thường. Bất quá Diệp Thiên tránh cũng lười tránh, tùy tiện đưa tay chạm nhẹ một cái. Con dao kia lập tức bị cắt thành hai nửa, vuột khỏi tay Tần Khinh Tuyết.
Nàng chỉ tỏ ra kinh ngạc đôi chút rồi gật đầu:
- Xem ra là bản năng. Vừa rồi ta không cảm nhận được Khí, đơn thuần là lực lượng thân thể, hẳn là Luyện Thể Võ Giả.
- Võ Giả?
Tần Khinh Tuyết chậm rãi giải đáp:
- Trên thế giới này có một số kẻ mạnh mẽ vượt xa người bình thường. Trong đó chia thành vài nhóm. Những kẻ sinh ra với năng lực đặc thù, thông qua rèn luyện cường hóa những năng lực đó gọi là Dị Năng Giả. Nhưng kẻ trời sinh thể chất thích hợp tu luyện đạo pháp, thần thông trừ yêu diệt quỷ gọi chung là Tu Đạo Giả. Hai nhóm trên sinh ra đã có tư chất vượt trội, làm ít hưởng nhiều, vì vậy thường rất tự đại, khó kiềm chế. Nhóm thứ ba chính là Võ Giả chúng ta, tư chất bình thường, dựa vào nỗ lực và cố gắng không ngừng để mạnh lên, đến một mức nào đó sẽ đủ sức đối đầu với hai nhóm người kia. Võ Giả lại chia làm hai loại, Luyện Khí và Luyện Thể, ngươi chính là loại thứ hai. Tất nhiên cũng có trường hợp Khí Thể đồng tu. Nhưng loại người này rất hiếm, không chỉ cần nghị lực hơn người mà lại khó tiến xa do phân tâm.
- Xã hội hiện đại có pháp trị, bất kể là Dị Năng Giả, Tu Đạo Giả hay Võ Giả đều phải chịu thua trước vũ khí nóng. Hiện tại đã phần chỉ hoạt động trong bóng tối, nhưng sự kiện liên quan đều bị chính phủ và cơ quan đặc thù tìm cách che giấu. Cho nên ngươi về sau cẩn thận một chút, trừ những trường hợp đặc biệt thì đừng thể hiện sức mạnh của bình. Cũng còn tốt ngươi là Luyện Thể Giả, ngoại trừ sức mạnh siêu cường thì không có…
Nàng còn chưa nói hết câu đã trừng mắt nhìn hai mảnh dao vỡ bay lượn quanh người Diệp Thiên:
- Ta có thể cũng là một Luyện Khí Giả a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.