Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình
Chương 39
Nam Thư
09/11/2022
Ôn Nhiên cảm thấy, gần đây hình như mình rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ.
Đầu tiên là Lý Tuệ Khiết, rồi tới Từ Khiên, bây giờ là Dụ Ân Na, điều
khiến cậu thấy kỳ quái nhất là tất cả bọn họ đều gặp chuyện liên quan
đến da. Trong giới đạo giáo cũng có rất nhiều đường ngang ngõ tắt, nào
là quỷ lớn quỷ nhỏ, cùng các tà thuật hại người. Nhưng tại sao hết lần
này tới lần khác lại muốn dính tới da, lột da người thú vị lắm sao!?
Nhưng bây giờ có lẽ nó chính là manh mối quan trọng, dù thế nào Ôn Nhiên cũng muốn tới xem thử, bởi vì vẫn chưa tìm được thủ phạm thực sự đứng đằng sau vụ này. Lúc Ôn Nhiên tới, cũng tiện thể dẫn Từ Khiên theo, tuy nhiên lại che giấu thân phận cảnh sát của anh, chỉ nói đây là một người bạn của mình.
Dụ Ân Na là một tiểu hoa tuyến một. Nguồn tài nguyên mà cô có được trong mấy năm qua rất tốt, có nhiều tác phẩm, có độ nổi tiếng cùng sự gắn kết với những fan hâm mộ. Sự nghiệp được đánh giá là đang phát triển vượt bậc. Chỉ cần không chết yểu giữa chừng, thì chắc chắn những thứ cô có được trong tương lai rất đáng để mong chờ. Thật sự không ai ngờ tới, một người nổi tiếng như vậy mà lại tự sát.
Cánh nhà báo nhanh chóng bao vây lấy khách sạn nơi Dụ Ân Na tự tử. Điều này đã gây ra nhiều khó khăn cho việc đi lại của nhân viên trong đoàn làm phim ở trong khách sạn. Với sự thay đổi bất ngờ như vậy, đạo diễn trực tiếp cho các diễn viên đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra nghỉ thêm lần nữa. Chẳng qua chỉ cho một số diễn viên chính nghỉ, đoàn làm phim vẫn cho quay một số cảnh quần chúng. Đạo diễn còn phải tốn sức nghĩ cách biên tập thế nào mới có được một đoạn kết hợp lý khi chưa đóng máy hết cảnh diễn của nữ chính.
Lúc Ôn Nhiên đến nơi đã là buổi chiều, cậu được trợ lý của Nhan Triết dẫn vào con đường dành cho nhân viên để vào khách sạn. Trong khách sạn đông nghịt người, còn có rất nhiều cảnh sát, tầng nơi Dụ Ân Na ở đã bị phong tỏa. Ban đầu Nhan Triết ở cùng một tầng với cô, nhưng giờ anh ấy cũng đã được chuyển xuống tầng dưới.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Ôn Nhiên hỏi Từ Khiên: “Mỗi khi cảnh sát các anh xuất binh, đều sẽ huy động nhiều lực lượng cảnh sát như vậy sao?”
Từ Khiên lắc đầu: “Nào có! Mỗi ngày đều có rất nhiều vụ tự tử, nếu thật sự mỗi vụ đều phải điều động nhiều lực lượng cảnh sát như vậy, thì sở cảnh sát không cần làm chuyện khác nữa mất.”
Ôn Nhiên sờ cằm: “Chẳng lẽ vì người tự tử lần này là người nổi tiếng sao? Nếu không nhìn vào sự phô trương này, những người không biết còn tưởng trong khách sạn xảy ra một vụ giết người.”
Người trợ lý dẫn Ôn Nhiên vào trong có lẽ đã theo Nhan Triết khá lâu, biết được không ít chuyện, cũng có thể đã biết được thân phận của cậu, nên vừa nghe vậy liền nói: “Tôi nghe nói, hiện trường vụ tự sát rất thảm thiết, cơ bản không hề giống một vụ tự tử chút nào, nhưng lại càng không giống vụ giết người, mà nó rất kỳ dị.”
Ôn Nhiên lập tức tò mò, hỏi tiểu trợ lý: “Thảm thiết như thế nào?”
Tiểu trợ lý lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chưa được nhìn thấy hiện trường. Người đầu tiên nhìn thấy là một nhân viên lau dọn trong khách sạn. Người dì này cỡ tuổi không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại bị dọa sợ tới mức bệnh tim tái phát. May mà có người đi cùng gọi cấp cứu kịp thời, nếu không chỉ sợ vụ này sẽ gây chấn động đến 2 mạng người.”
Ôn Nhiên nhíu mày, ánh mắt của Từ Khiên lại lộ ra vẻ nặng nề. Lúc thấy số lượng cảnh sát ở đây, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng, giờ nghe được trợ lý nói thế, cậu càng sầu não hơn. Trực giác mách bảo cậu rằng, nếu như cái chết của Dụ Ân Na thật sự có liên quan đến da người, vậy hung thủ phía sau rất có thể là tên thu mua da người. Ngày nào còn chưa bắt được tên này, thì thật sự không biết sẽ còn xảy ra bao nhiêu bi kịch nữa.
Nhan Triết cứ tưởng chỉ có mình Ôn Nhiên đến, vừa ngồi trong phòng vừa nghĩ, dù sao cũng là người một nhà nên không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy, anh dự định để Ôn Nhiên ngủ trên giường, còn mình sẽ ngủ trên ghế sô pha. Không ngờ cậu lại dẫn theo một người, đã thế thoạt nhìn người này còn mang dáng vẻ không tầm thường, liền vội vàng bảo trợ lý thuê thêm 2 căn phòng.
Ôn Nhiên nói: “Đây là bạn tôi, Từ Khiên, là một cảnh sát. Hiện tại anh ấy cũng đang điều tra một vụ án có liên quan đến da người, vì vậy tôi mới dẫn người tới. Tuy nhiên, anh cũng đừng tiết lộ cho người khác biết thân phận của anh ấy, tránh rút dây động rừng.”
Nhan Triết nhìn Từ Khiên với vẻ ngạc nhiên. Đây chính là ‘cảnh sát và nhân dân đều là người một nhà’ sao? Cảnh sát đi cùng đạo sĩ, sự hợp tác ngoài mong đợi này khiến người khác có chút bất ngờ.
Mặc dù Từ Khiên không quan tâm đến giới giải trí cho lắm, nhưng anh ta vẫn biết Nhan Triết là ai, chẳng qua anh cũng không theo đuổi người nổi tiếng, chỉ xem đối phương như người bình thường. Thấy trong phòng không có người ngoài, liền nói thẳng vào vấn đề chính: “Chuyện da người anh nói trước đó là chuyện gì? Có phải có điểm gì đó đáng ngờ về nguyên nhân dẫn đến cái chết của Dụ Ân Na hay không?”
Nhan Triết nhìn thoáng qua Ôn Nhiên rồi nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra lúc sáng.
Buổi sáng, lúc ngồi ở nhà nhìn thấy dòng tin tức này, anh ấy đã lập tức chạy về khách sạn. Lúc đó, khách sạn đã bị cánh nhà báo cùng cảnh sát bao vây, rất nhiều người ra vào lộn xộn. Phòng của Nhan Triết cũng nằm khá gần với phòng Dụ Ân Na, nếu muốn trở về phòng anh phải băng ngang qua đó. Mặc dù thi thể của cô đã được đưa đi, nhưng trong phòng vẫn còn rất nhiều người đang đứng, người đại diện của cô cũng có mặt. Là bạn diễn trong cùng một bộ phim, anh không thể nhắm mắt làm ngơ, cũng nên bước vào để biểu thị một chút.
Kết quả, vừa mới bước tới cửa, lá bùa được anh đặt trong ốp điện thoại bắt đầu tỏa nhiệt, nóng đến mức khiến anh ấy lập tức ném điện thoại xuống đất.
Nhan Triết vội vàng nhặt điện thoại lên, sờ và cảm nhận nhiệt độ phía sau điện thoại, rồi nhanh chóng tháo ốp lấy lá bùa bên trong ra xem thử. Kết quả, lá bùa vốn còn mới toanh lại trở nên phai màu, ảm đạm vô cùng. Với tư cách là người đã từng trải, Nhan Triết rất nhạy cảm với những thay đổi này, mặt cũng dần biến sắc.
Lúc vừa mới nhìn thấy anh ấy, người đại diện của Dụ Ân Na còn đang định bước tới chào hỏi. Nhưng lời chưa kịp thốt ra, lại nhìn thấy lá bùa vàng trên tay Nhan Triết biến đổi, trong lòng cô ta chợt hoảng loạn.
Người đại diện của Dụ Ân Na tên là Hoàng Vân, là một người hiểu biết khá rõ về cô diễn viên nổi tiếng này. Ngoài khoảng thời gian đóng vai phụ khi vừa mới ra mắt, nhưng cũng chỉ mất vài năm Dụ Ân Na liền nổi tiếng. Tài nguyên cô ấy nhận được sau khi nổi tiếng cũng không tồi, về cơ bản không cần phải bàn cãi. Công ty cũng rất nâng niu cái cây rụng tiền này, quan tâm từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ. Đừng nói là bệnh trầm cảm, ngay cả khi Dụ Ân Na nhìn thấy một số bình luận không hay về mình ở trên mạng, công ty đều hận không thể gọi bác sĩ tâm lý đến giúp cô.
Cho nên nói Dụ Ân Na tự tử vì bệnh trầm cảm, Hoàng Vân là người đầu tiên không tin.
Nhưng khi nhìn thấy hiện trường tử vong của cô ấy, Hoàng Vân liền trực tiếp cho người loan tin Dụ Ân Na tự tử vì bệnh trầm cảm. Nếu không, cho dù sự thật về cái chết này có được công khai hay không, thì việc công chúng tiếp nhận nó ra sao lại là một chuyện khác.
Người cũng đã mất rồi, không cần thiết phải khiến cho thanh danh của cô ấy trở nên phức tạp thêm, chỉ để những người cần thiết biết đến sự thật là được. Bằng không, một khi chân tướng vụ việc được công bố, sẽ có rất nhiều người vốn ác lại nên ác thêm, mà bôi đen danh dự của Dụ Ân Na. Vẫn là để Dụ Ân Na trở thành một mảnh ký ức bên trong những kỷ niệm, ra đi trong thanh thản thì hơn.
Nhưng, Hoàng Vân đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Dụ Ân Na, nếu không cô cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với người luôn coi mình là bạn, coi mình là người thân trong suốt nhiều năm qua.
Hoàng Vân biết rất rõ, trước khi qua đời Dụ Ân Na đã gặp một số chuyện bất thường. Cô ấy luôn nói có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm từ đằng sau, thậm chí còn nghe thấy tiếng người ta nói chuyện bên tai vào buổi tối. Nhưng bọn họ đã kiểm tra máy theo dõi của khách sạn, cơ bản chẳng có người tiến vào phòng cả.
Cũng vì xảy ra những chuyện trông có vẻ hơi thần quái như vậy, Dụ Ân Na còn đặc biệt xin nghỉ phép để đi chùa Linh Giác cùng Hoàng Vân, vừa muốn cầu phúc vừa muốn thử có thể tìm được một nhà sư lợi hại nào giúp mình được không. Thế nhưng, các nhà sư trong chùa Linh Giác không phải là người nói có tiền là có thể gặp, càng không phải nói muốn gặp là có thể tìm được. Ngày hôm đó, hai cô gái chỉ đến thắp hương, cúng tiền nhang đèn rồi trở về trong công cốc.
Sau khi quay về, Hoàng Vân liền cố gắng an ủi Dụ Ân Na, nói có rất nhiều người trong giới cũng tin vào những thứ này, nhất định có rất nhiều cách. Cô còn bảo để mình nghe ngóng thử, xem xem có thể tìm được vị đại sư chân chính nào đó tới xem thử cho cô ấy hay không.
Kết quả, Dụ Ân Na lập tức gặp chuyện chỉ sau hai ngày Hoàng Vân rời đoàn làm phim.
Thậm chí đêm hôm qua, Dụ Ân Na còn gọi điện cho Hoàng Vân, vừa khóc vừa nói mình đang rất sợ hãi, luôn cảm thấy có người ở trong phòng, còn nói có người muốn lột da của mình.
Lúc đó Hoàng Vân vốn không còn ở thành phố, nên không thể trở về kịp. Vì vậy, cô đã khuyên Dụ Ân Na, nếu thấy sợ quá thì đừng ở trong phòng một mình, mau chạy đi tìm người quen trong đoàn để ngủ cùng một đêm, hoặc là bỏ tiền ra bao mọi người cùng đi chơi thâu đêm cũng được.
Khi ấy Dụ Ân Na khóc sướt mướt đồng ý, Hoàng Vân ở bên này cũng rất lo lắng, nên đã mua vé bay về ngay trong đêm. Lúc sau Dụ Ân Na cũng không gọi điện cho cô ta nữa, Hoàng Vân cứ nghĩ cô ấy đã nghe lời mình đi tìm người ở cùng qua đêm. Kết quả lại không ngờ rằng khi cô vừa xuống máy bay, Dụ Ân Na đã xảy ra chuyện và gọi cho mình nhiều đến mức muốn nổ máy.
Cũng vì vậy mà khi nhìn thấy lá bùa trong tay Nhan Triết, cùng biểu cảm thay đổi của anh, cô đã thử hỏi thăm xem anh có quen biết vị đại sư nào hay không. Đến khi có được câu trả lời chắc chắn, cô mới nhờ anh tìm giúp người ấy đến để xem xét tình hình.
Cho dù Dụ Ân Na đã ra đi, nhưng Hoàng Vân này nhất định phải điều tra ra được nguyên nhân và hung thủ đứng đằng sau cái chết của cô ấy.
Nhan Triết nói: “Sau khi cô ấy kể cho em nghe những điều đó, rồi hỏi em có thể tìm đại sư đến giúp mình được không, em mới thử liên lạc với anh.”
Ôn Nhiên còn chưa lên tiếng, Từ Khiên đã nói: “Không phải người nổi tiếng các anh luôn đi cùng trợ lý hay sao? Trợ lý của Dụ Ân Na đâu? Chẳng lẽ trợ lý không ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy hay sao?”
Nhan Triết lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Hình như lúc trước đúng là bên cạnh Dụ Ân Na có một người trợ lý, nhưng sau đó người kia đã bị đuổi việc, rồi người đại diện đến thay. Hay là để tôi gọi người đại diện qua đây, được không?”
Ôn Nhiên gật đầu, bây giờ nếu muốn biết thêm nhiều thứ hơn, hiện tại cũng chỉ có thể hỏi người đại diện kia.
Biết Nhan Triết đã tìm được đại sư, Hoàng Vân ở bên này vẫn luôn trông ngóng, vì vậy khi anh ấy liên lạc với cô, cô liền chạy ngay qua đó.
Tuy rằng Nhan Triết đã nói trước, vị đại sư này còn khá trẻ cơ mà lại rất có bản lĩnh. Nhưng đến khi nhìn thấy Ôn Nhiên, cô vẫn hơi hơi sốc. Nếu không phải do Nhan Triết giới thiệu, cô cảm thấy người đứng bên cạnh mới giống vị đại sư có bản lĩnh thật sự hơn.
Thấy Hoàng Vân tới, Ôn Nhiên đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cô muốn tìm ra sự thật về cái chết của cô Dụ, chúng tôi có thể giúp. Nhưng cô cần phải kể hết tất cả những chuyện bản thân biết ra mà không được che giấu dù chỉ một chút, cho dù nó là tốt hay xấu. Cô cứ yên tâm, chúng tôi chỉ xử lý chuyện của người âm, không quan tâm đến chuyện khác. Nếu như cô giấu giếm gì đó với chúng tôi, vậy vụ việc này cũng chỉ có thể thương mà không giúp được gì.”
Dĩ nhiên Hoàng Vân vẫn còn khá băn khoăn trong lòng, cô chưa có nhìn ra được năng lực của vị sư phụ này, nên đương nhiên không thể nào làm y theo lời người khác nói, chỉ là ngoài mặt vẫn đồng ý.
Ôn Nhiên chỉ nhìn thẳng vào cô, sau đó hỏi: “Trước khi chết, cô Dụ trông như thế nào?”
Hoàng Vân hít một hơi thật sâu, lấy di động ra, mở album và đưa cho Ôn Nhiên. Những bức hình này được chụp trước khi cảnh sát đưa thi thể đi, cô cảm thấy rất có thể chúng sẽ có ích trong việc tìm ra sự thật về cái chết của Dụ Ân Na.
Ôn Nhiên bình thản kéo từng tấm ảnh, sau khi xem xong hết liền đưa cho Từ Khiên.
Nhan Triết cũng hơi tò mò đưa đầu qua xem thử, nhưng lại bị Ôn Nhiên kéo lại. Cảnh tượng đó rất ghê rợn, người bình thường không thể nào chịu nổi.
Vừa nhìn thấy những bức ảnh kia, Từ Khiên liền chau mày. Trong hình là cảnh Dụ Ân Na đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm nhuốm đầy máu tươi nằm trong phòng tắm, trên cổ tay còn có một vết thương sâu hoáy, thấy rõ xương. Vết thương này không giống với vết thương do vũ khí sắc bén gây ra. Da thịt đều lòi ra ngoài, miệng vết thương lởm chởm không đều, thậm chí còn có dấu vết bị xé rách. Như thể, cô ấy tự cắn mình thành như vậy.
Ngoài vết thương ở cổ tay, trên cánh tay và cả ở đùi, thì tất cả những nơi hai tay Dụ Ân Na có thể chạm tới đều có những vết tích như bị cào xé. Dấu vết này không phải là cô muốn cào ra máu, mà giống như sau khi cắm sâu móng tay vào da thịt của mình, cô ra sức xé rách chúng thành từng tảng thịt lớn lẫn vào cả da người. Cơ thể cô khuyết thành từng hố thịt lớn, bên cạnh cô ngổn ngang những miếng da thịt bị lột xuống. Mà phần móng tay kia càng trông giống như những con dao được mài sắc bén, để tiện cho việc cô tự mình cắn xé bản thân vậy.
Cách chết này thật sự quá quỷ dị. Không có mấy ai còn sống mà có thể tự xé xác mình thành như mảnh lớn như vậy, thậm chí còn khoét cổ tay sâu đến mức lộ cả xương. Đừng nói là một nữ nghệ sĩ nổi tiếng nũng nịu như vậy, cho dù là một người lính đặc công có tâm lý vững vàng đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp cũng không thể làm được điều này. Càng quan trọng hơn là, cho dù cô ấy có xé rách da thịt của mình trước hay là gặm cắn cổ tay đến tận xương trước, thì sau đó cô hoàn toàn không còn đủ sức để làm chuyện còn lại, cơn đau đó đủ khiến cho người khác ngất xỉu.
Khó trách, tiểu trợ lý của Nhan Triết lại nói nó rất quỷ dị, hiện trường này không phải là một vụ giết người, càng không thể nào là tự sát. Chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho việc này, chính là cô ấy đã bị trúng tà, quỷ nhập.
Ôn Nhiên nhìn sang Hoàng Vân: “Không biết lúc còn sống cô Dụ có nuôi kumanthong, hoặc làm ra những chuyện có dính dáng đến việc này hay không?”
Hoàng Vân lập tức lắc đầu: “Na Na chưa từng đụng chạm đến những thứ này. Nếu như cô ấy có va chạm vào đây, thì khi cảm thấy có điều gì đó không đúng sẽ phải trực tiếp đi tìm người giúp đỡ, chứ không phải như ruồi bọ bay loạn, đi tới chùa Linh Giác để rồi ra về tay không.”
Từ Khiên trả di động lại cho Hoàng Vân: “Vậy lúc còn sống cô Dụ có kết thù với ai không?”
Hoàng Vân nói: “Trong cái nghề này, bề ngoài trông có vẻ thân thiện nhưng ít nhiều cũng có sự cạnh tranh giữa các nữ diễn viên cùng hình tượng. Ngoài ra còn tranh giành một số hợp đồng làm người đại diện quảng cáo thương hiệu, hôm nay không phải là cô cướp của tôi, thì ngày mai cũng là tôi cướp của cô. Nếu muốn nói hoàn toàn không có kẻ thù là điều viển vông không tưởng. Nhưng điều này rất phổ biến trong giới, cơ bản không thể ghi thù đến mức này.”
Từ Khiên hỏi tiếp: “Tại sao bên cạnh cô Dụ không có người trợ lý nào?”
Hoàng Vân trả lời: “Vốn là có. Lúc trước có một người trợ lý đã theo cô ấy nhiều năm, nhưng người đó vừa mới có thai vào năm ngoái, không lâu sau liền nghỉ việc. Na Na lại không thấy hài lòng với những người trợ lý sau này, họ nếu không phải là quá ngu ngốc thì cũng quá gian xảo. Người trợ lý gần đây nhất càng muốn mượn Na Na làm bàn đạp để ra mắt công chúng, suốt ngày tìm kiếm cơ hội mà đào một góc. Na Na thấy khó chịu quá nên cho nghỉ. Trợ lý mới vẫn còn đang tìm, nên sau khi đuổi việc người trợ lý kia, tôi tạm thời ở cạnh giúp đỡ cô ấy trong khoảng thời gian này.”
Từ Khiên nhìn sang Ôn Nhiên. Mặc dù anh ta còn chưa lên tiếng, nhưng cậu cũng hiểu rõ ý muốn của anh: “Anh có muốn thử gọi hồn không?”
Từ Khiên đáp: “Nếu được, nói không chừng cậu sẽ hỏi thêm được nhiều chuyện hơn.”
Ôn Nhiên mở túi, lấy ra một lư hương được bịt kín gọn gàng cùng một bó nhang: “Vậy thì cứ thử một chút đã, tuy nhiên tôi không chắc sẽ gọi được hồn đâu.”
Ôn Nhiên thắp nhang, rồi hỏi Hoàng Vân về thông tin ngày sinh tháng đẻ của Dụ Ân Na. Sau khi tính toán xong, cậu viết nó lên con búp bê giấy vừa cắt. Bởi vì đây là nơi Dụ Ân Na tử vong, cộng thêm việc còn chưa qua bảy ngày, nên không cần dùng tới đồ thường dùng lúc còn sống. Chỉ cần hồn phách của cô ấy vẫn còn, thì chỉ với ngày tháng năm sinh cũng có thể chiêu hồn cô về.
Nhưng kết quả có vẻ đúng như những gì Ôn Nhiên dự đoán, không thể triệu hồi được hồn phách của Dụ Ân Na.
Từ Khiên có hơi bất ngờ: “Cô ấy chỉ vừa mới mất cách đây không lâu, tại sao lại không chiêu hồn được?”. Những nạn nhân trước đó đều đã mất khoảng một thời gian rồi, nhưng không phải cũng đều gọi được sao?
Ôn Nhiên nói: “Tôi đoán rằng, kẻ thần bí kia đã tự mình ra tay. Lúc đầu, có lẽ hắn muốn nuôi dưỡng một thuộc hạ dưới trướng mình, kết quả tên thuộc hạ này vừa ngu xuẩn lại tham lam, nhanh chóng bị phát hiện. Bây giờ là do tự tay hắn làm, nên đương nhiên sẽ lợi hại hơn cái người tu đạo giữa chừng đó.”
Hoàng Vân bất ngờ lên tiếng: “Ý của các anh là, các anh biết kẻ áo đen đứng sau vụ này?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Chúng tôi không biết. Nếu biết thì đã bắt được người từ lâu. Tuy nhiên, cô Dụ cũng không phải là nạn nhân đầu tiên của hắn, mà chúng tôi cũng không rõ số nạn nhân cụ thể là bao nhiêu. Hiện giờ chúng tôi đang điều tra vụ án này, vì vậy nếu cô có bất kỳ tin tức có ích nào thì mong cô hãy báo cho chúng tôi biết sớm nhất có thể. Nếu bắt được hung thủ áo đen kia sớm hơn một chút, có lẽ sẽ cứu thêm được một mạng người.”
Hoàng Vân cứ tưởng rằng Na Na cản đường ai nên mới bị sát hại, không ngờ nó lại liên quan đến vụ án giết người hàng loạt?
Hoàng Vân suy nghĩ một hồi lâu, chợt nhớ đến một chuyện: “Có một hôm Na Na được nhà sản xuất mời đi ăn tối, đến khi trở về cô ấy có kể lại với tôi rằng, trong bữa tiệc đó có một người kỳ quái cứ nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng dẫu sao bây giờ Na Na cũng là nghệ sĩ tuyến một, mà nhà sản xuất kia càng không phải ông chủ lớn gì, có thể mời được cô ấy tới dự tiệc cũng coi như nể mặt lắm rồi, nên không dám động tay động chân với cô ấy. Vì vậy Na Na cũng không để tâm đến chuyện đó, muốn nhìn thì cứ nhìn, cô cũng không mất miếng da nào. Nhưng chỉ vài ngày sau, Na Na luôn miệng nói rằng mình cảm thấy như bị ai đó theo dõi ngay trong phòng.”
Đây là một manh mối rất quan trọng, Từ Khiên lập tức chớp lấy: “Chắc hẳn cô có ghi lại lịch trình tương ứng mà đúng không? Tốt nhất cô mau mang lịch trình cụ thể, địa điểm gặp mặt, danh sách các đối tượng có liên quan và mọi thứ có thể tìm ra đến đây cho tôi.”
Hoàng Vân gật đầu: “Tôi sẽ đi kiểm tra lại, các anh đợi một chút.”
Lúc Hoàng Vân đi kiểm tra lại lịch trình cũ, Ôn Nhiên lại nhìn sang Từ Khiên: “Anh có điều tra vụ án tỉnh khác được không? Tôi cảm thấy mình nên khám nghiệm thi thể của Dụ Ân Na, rất có thể cô ấy đã thiếu mất một mảnh da.”
Từ Khiên hỏi: “Có phải cậu đã nghĩ ra được điều gì rồi không?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Lúc trước, cũng bởi vì hành động lột hết toàn bộ da thịt trên người nạn nhân của Triệu Hòa mà lâm vào hoang mang. Nhưng thật ra, chỉ cần một mảnh da thịt trên người là đủ, quan trọng nhất vẫn là người kia phải chết một cách vô cùng thê thảm, trở thành âm hồn đầy oán khí. Có một thứ tên là ‘Cờ bách quỷ da người*’, được luyện thành từ 100 miếng da người. Trong mỗi khối da kia đều phải phong ấn một linh hồn có oán khí cực nặng nhưng lại bị trấn án, kìm hãm bởi chính mảnh da của nó. Chỉ cần rung nhẹ lá cờ bách quỷ kia, liền có thể ra lệnh cho một trăm lệ quỷ, giống như nuôi một đám âm binh vậy. Ngoài ra còn có thứ khác gọi là ‘mỹ nhân oa’, là một loại búp bê. Nhưng da của con búp bê này được chế tác từ tấm da lột xuống của một trăm người đẹp. Công đoạn chế tạo ban đầu tương tự với cờ bách quỷ, cũng bao gồm những âm hồn đầy oán niệm, sát khí. Nhưng trong bước cuối cùng, mảnh da này sẽ được may vá lại với nhau thành da của búp bê, mà những âm hồn bị trấn áp đó sẽ cắn nuốt lẫn nhau, gần giống như nuôi cổ trùng, kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu. Cuối cùng mới chọn ra được lệ quỷ mạnh mẽ nhất, sau đó sẽ được luyện chế đưa vào bên trong búp bê da người. Và con búp bê này trực tiếp có được sức mạnh ngang ngửa với Vua Quỷ, thậm chí còn có thể tác quái dưới ánh mặt trời.”
(Cờ bách quỷ da người: giống như cờ ngự quỷ mặt người, khác ở chỗ làm từ 100 tấm da khác nhau, bách = 100)
Đến cả Từ Khiên cũng không khỏi run rẩy hoảng sợ khi nghe thấy: “Luyện được thứ này thì có ích lợi gì chứ?”
Ôn Nhiên cười: “Rất có ích đấy chứ! Với sức mạnh đó, chỉ gói gọn trong một câu ‘thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’, kẻ nào không nghe cũng chỉ có kết cục bị nuốt chửng. Rất có thể hắn muốn nhờ vào thứ này để thống nhất Huyền Môn, lật đổ nhà nước đấy. Nếu không thì, có được thứ vũ khí mang sức mạnh hủy diệt như vậy, quyền lực, của cải và địa vị, hắn muốn cái gì thì có cái đó.”
Nhan Triết vẫn luôn yên lặng lắng nghe họ nói chuyện, không khỏi cảm thán: “Biến thái ghê.”
Từ Khiên lại hỏi: “Thật sự có người chế tạo thành công những thứ này sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Theo như tôi biết, cờ bách quỷ thì có, nhưng chưa thấy mỹ nhân oa nào. Anh nghĩ thử đi, nếu như là anh, bị hung thủ sát hại rồi khống chế, rồi lại luyện hóa, đến khi anh có được năng lực mạnh mẽ như vậy, chuyện đầu tiên anh làm là gì?”
Từ Khiên: “Trả thù.”
Ôn Nhiên đáp: “Đúng vậy! Cho nên cuối cùng những kẻ muốn thử luyện chế mỹ nhân oa đều chết dưới tay của búp bê. Nhưng dù sao kẻ có thể nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy để gia tăng sức mạnh cho mình, thì thực lực của bản thân hắn cũng phải mạnh đương đương, bằng không nhất định sẽ bị cắn trả.”
Tuy nhiên, nếu thật sự luyện được mỹ nhân oa, vậy thì mỹ nhân oa này chính là một mối họa lớn. Việc nó giết chết người luyện hóa ra mình tất nhiên cũng có một phần là muốn báo thù, nhưng hơn hết vẫn là muốn thoát khỏi gông cùm. Một khi đã không còn gì có thể trói buộc, nó sẽ trở nên vô pháp vô thiên.
Ôn Nhiên tự biết chỉ với bản thân thì không thể giải quyết được loại chuyện như thế này, thế là cậu nhắn hết tất cả những gì mình biết cho một người trong công đoàn. Trong nhóm chat công đoàn có một thành viên chuyên phụ trách liên lạc bàn bạc với mọi người. Hầu như tất cả những việc lớn nhỏ, quan trọng hay vặt vãnh đều do anh ta sắp xếp.
Người này tên là Trịnh Hiểu Minh, nhưng có rất nhiều đạo sĩ trong nhóm không nhớ rõ họ của anh ta là gì. Chủ yếu là do trong nhóm chat thường truyền tai nhau một câu ‘Hiểu Minh chính là một viên gạch, muốn chuyển đi đâu cũng được’, và mọi người cũng đã quen với cách gọi Hiểu Minh này.
Lúc Hiểu Minh ở công đoàn nhận được tin nhắn từ Ôn Nhiên, cả người anh ta hít vào một ngụm khí lạnh. Cho dù là cờ bách quỷ da người hay là mỹ nhân oa, tất cả đều là mối nguy hiểm lớn. Hơn nữa đã có mấy người chết vì việc này, vậy mà trong nội bộ Huyền Môn của bọn họ lại chẳng nhận được chút tin tức gì.
Sau khi gửi xong tin nhắn đó và nhận được câu trả lời rằng bên công đoàn sẽ mau chóng liên lạc với các đạo sĩ cấp cao hơn để xử lý, Ôn Nhiên mới cất điện thoại vào.
Tình cờ nhìn thấy Ôn Nhiên vừa gửi tin nhắn, Từ Khiên hỏi: “Cậu tìm người giúp đỡ sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Có người giúp đỡ ngại gì không tìm, tôi đâu ngu ngốc tới mức tự khiến mình mệt chết được. Hơn nữa, nếu không nhanh chóng giải quyết vụ này, không chỉ số gia tăng số người vô tội phải chết, mà một khi tên kia luyện hóa thành công, cũng sẽ trở thành một mối nguy hại lớn đối với Huyền Môn.
Nhan Triết hỏi với vẻ mờ mịt: “Không phải mọi người luôn nói mấy vị đại sư rất đề cao bản thân, và cũng đặc biệt rất chú trọng đến việc không thể mời 2 vị trong cùng một vụ mà, sao còn có thể tìm viện trợ từ bên ngoài được?”
Ôn Nhiên nói: “Đúng là có chuyện không được phép mời hai vị đạo sĩ trong cùng một vụ, trừ phi vị đạo sĩ thứ nhất không thể giải quyết được việc đó. Bằng không, nếu mời từ hai vị trở lên ngược lại chẳng những không giải quyết được vấn đề, mà còn gây thù chuốc oán, nhưng việc các đạo sĩ hỗ trợ nhau thì không tính. Hơn nữa, trong vụ án hiện tại của chúng ta không hề có cố chủ, nên cũng không đến mức một núi không thể chứa hai hổ.”
Nhan Triết ‘ồ’ một tiếng, vừa định hỏi thêm chút chuyện liên quan đến da người thì anh ấy nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh còn tưởng là Hoàng Vân đã mang lịch trình tới, nên đứng dậy mở cửa. Kết quả vừa mở cửa ra, có chút ngoài ý muốn nhìn người tới: “Mục Sênh?! Anh tới đây làm gì?”
Ôn Nhiên trong phòng ngây người hai giây, mới kịp phản ứng lại. Mục Sênh?! Đó không phải là bạch nguyệt quang của đại boss sao!!!
Nhưng bây giờ có lẽ nó chính là manh mối quan trọng, dù thế nào Ôn Nhiên cũng muốn tới xem thử, bởi vì vẫn chưa tìm được thủ phạm thực sự đứng đằng sau vụ này. Lúc Ôn Nhiên tới, cũng tiện thể dẫn Từ Khiên theo, tuy nhiên lại che giấu thân phận cảnh sát của anh, chỉ nói đây là một người bạn của mình.
Dụ Ân Na là một tiểu hoa tuyến một. Nguồn tài nguyên mà cô có được trong mấy năm qua rất tốt, có nhiều tác phẩm, có độ nổi tiếng cùng sự gắn kết với những fan hâm mộ. Sự nghiệp được đánh giá là đang phát triển vượt bậc. Chỉ cần không chết yểu giữa chừng, thì chắc chắn những thứ cô có được trong tương lai rất đáng để mong chờ. Thật sự không ai ngờ tới, một người nổi tiếng như vậy mà lại tự sát.
Cánh nhà báo nhanh chóng bao vây lấy khách sạn nơi Dụ Ân Na tự tử. Điều này đã gây ra nhiều khó khăn cho việc đi lại của nhân viên trong đoàn làm phim ở trong khách sạn. Với sự thay đổi bất ngờ như vậy, đạo diễn trực tiếp cho các diễn viên đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra nghỉ thêm lần nữa. Chẳng qua chỉ cho một số diễn viên chính nghỉ, đoàn làm phim vẫn cho quay một số cảnh quần chúng. Đạo diễn còn phải tốn sức nghĩ cách biên tập thế nào mới có được một đoạn kết hợp lý khi chưa đóng máy hết cảnh diễn của nữ chính.
Lúc Ôn Nhiên đến nơi đã là buổi chiều, cậu được trợ lý của Nhan Triết dẫn vào con đường dành cho nhân viên để vào khách sạn. Trong khách sạn đông nghịt người, còn có rất nhiều cảnh sát, tầng nơi Dụ Ân Na ở đã bị phong tỏa. Ban đầu Nhan Triết ở cùng một tầng với cô, nhưng giờ anh ấy cũng đã được chuyển xuống tầng dưới.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Ôn Nhiên hỏi Từ Khiên: “Mỗi khi cảnh sát các anh xuất binh, đều sẽ huy động nhiều lực lượng cảnh sát như vậy sao?”
Từ Khiên lắc đầu: “Nào có! Mỗi ngày đều có rất nhiều vụ tự tử, nếu thật sự mỗi vụ đều phải điều động nhiều lực lượng cảnh sát như vậy, thì sở cảnh sát không cần làm chuyện khác nữa mất.”
Ôn Nhiên sờ cằm: “Chẳng lẽ vì người tự tử lần này là người nổi tiếng sao? Nếu không nhìn vào sự phô trương này, những người không biết còn tưởng trong khách sạn xảy ra một vụ giết người.”
Người trợ lý dẫn Ôn Nhiên vào trong có lẽ đã theo Nhan Triết khá lâu, biết được không ít chuyện, cũng có thể đã biết được thân phận của cậu, nên vừa nghe vậy liền nói: “Tôi nghe nói, hiện trường vụ tự sát rất thảm thiết, cơ bản không hề giống một vụ tự tử chút nào, nhưng lại càng không giống vụ giết người, mà nó rất kỳ dị.”
Ôn Nhiên lập tức tò mò, hỏi tiểu trợ lý: “Thảm thiết như thế nào?”
Tiểu trợ lý lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chưa được nhìn thấy hiện trường. Người đầu tiên nhìn thấy là một nhân viên lau dọn trong khách sạn. Người dì này cỡ tuổi không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại bị dọa sợ tới mức bệnh tim tái phát. May mà có người đi cùng gọi cấp cứu kịp thời, nếu không chỉ sợ vụ này sẽ gây chấn động đến 2 mạng người.”
Ôn Nhiên nhíu mày, ánh mắt của Từ Khiên lại lộ ra vẻ nặng nề. Lúc thấy số lượng cảnh sát ở đây, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng, giờ nghe được trợ lý nói thế, cậu càng sầu não hơn. Trực giác mách bảo cậu rằng, nếu như cái chết của Dụ Ân Na thật sự có liên quan đến da người, vậy hung thủ phía sau rất có thể là tên thu mua da người. Ngày nào còn chưa bắt được tên này, thì thật sự không biết sẽ còn xảy ra bao nhiêu bi kịch nữa.
Nhan Triết cứ tưởng chỉ có mình Ôn Nhiên đến, vừa ngồi trong phòng vừa nghĩ, dù sao cũng là người một nhà nên không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy, anh dự định để Ôn Nhiên ngủ trên giường, còn mình sẽ ngủ trên ghế sô pha. Không ngờ cậu lại dẫn theo một người, đã thế thoạt nhìn người này còn mang dáng vẻ không tầm thường, liền vội vàng bảo trợ lý thuê thêm 2 căn phòng.
Ôn Nhiên nói: “Đây là bạn tôi, Từ Khiên, là một cảnh sát. Hiện tại anh ấy cũng đang điều tra một vụ án có liên quan đến da người, vì vậy tôi mới dẫn người tới. Tuy nhiên, anh cũng đừng tiết lộ cho người khác biết thân phận của anh ấy, tránh rút dây động rừng.”
Nhan Triết nhìn Từ Khiên với vẻ ngạc nhiên. Đây chính là ‘cảnh sát và nhân dân đều là người một nhà’ sao? Cảnh sát đi cùng đạo sĩ, sự hợp tác ngoài mong đợi này khiến người khác có chút bất ngờ.
Mặc dù Từ Khiên không quan tâm đến giới giải trí cho lắm, nhưng anh ta vẫn biết Nhan Triết là ai, chẳng qua anh cũng không theo đuổi người nổi tiếng, chỉ xem đối phương như người bình thường. Thấy trong phòng không có người ngoài, liền nói thẳng vào vấn đề chính: “Chuyện da người anh nói trước đó là chuyện gì? Có phải có điểm gì đó đáng ngờ về nguyên nhân dẫn đến cái chết của Dụ Ân Na hay không?”
Nhan Triết nhìn thoáng qua Ôn Nhiên rồi nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra lúc sáng.
Buổi sáng, lúc ngồi ở nhà nhìn thấy dòng tin tức này, anh ấy đã lập tức chạy về khách sạn. Lúc đó, khách sạn đã bị cánh nhà báo cùng cảnh sát bao vây, rất nhiều người ra vào lộn xộn. Phòng của Nhan Triết cũng nằm khá gần với phòng Dụ Ân Na, nếu muốn trở về phòng anh phải băng ngang qua đó. Mặc dù thi thể của cô đã được đưa đi, nhưng trong phòng vẫn còn rất nhiều người đang đứng, người đại diện của cô cũng có mặt. Là bạn diễn trong cùng một bộ phim, anh không thể nhắm mắt làm ngơ, cũng nên bước vào để biểu thị một chút.
Kết quả, vừa mới bước tới cửa, lá bùa được anh đặt trong ốp điện thoại bắt đầu tỏa nhiệt, nóng đến mức khiến anh ấy lập tức ném điện thoại xuống đất.
Nhan Triết vội vàng nhặt điện thoại lên, sờ và cảm nhận nhiệt độ phía sau điện thoại, rồi nhanh chóng tháo ốp lấy lá bùa bên trong ra xem thử. Kết quả, lá bùa vốn còn mới toanh lại trở nên phai màu, ảm đạm vô cùng. Với tư cách là người đã từng trải, Nhan Triết rất nhạy cảm với những thay đổi này, mặt cũng dần biến sắc.
Lúc vừa mới nhìn thấy anh ấy, người đại diện của Dụ Ân Na còn đang định bước tới chào hỏi. Nhưng lời chưa kịp thốt ra, lại nhìn thấy lá bùa vàng trên tay Nhan Triết biến đổi, trong lòng cô ta chợt hoảng loạn.
Người đại diện của Dụ Ân Na tên là Hoàng Vân, là một người hiểu biết khá rõ về cô diễn viên nổi tiếng này. Ngoài khoảng thời gian đóng vai phụ khi vừa mới ra mắt, nhưng cũng chỉ mất vài năm Dụ Ân Na liền nổi tiếng. Tài nguyên cô ấy nhận được sau khi nổi tiếng cũng không tồi, về cơ bản không cần phải bàn cãi. Công ty cũng rất nâng niu cái cây rụng tiền này, quan tâm từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ. Đừng nói là bệnh trầm cảm, ngay cả khi Dụ Ân Na nhìn thấy một số bình luận không hay về mình ở trên mạng, công ty đều hận không thể gọi bác sĩ tâm lý đến giúp cô.
Cho nên nói Dụ Ân Na tự tử vì bệnh trầm cảm, Hoàng Vân là người đầu tiên không tin.
Nhưng khi nhìn thấy hiện trường tử vong của cô ấy, Hoàng Vân liền trực tiếp cho người loan tin Dụ Ân Na tự tử vì bệnh trầm cảm. Nếu không, cho dù sự thật về cái chết này có được công khai hay không, thì việc công chúng tiếp nhận nó ra sao lại là một chuyện khác.
Người cũng đã mất rồi, không cần thiết phải khiến cho thanh danh của cô ấy trở nên phức tạp thêm, chỉ để những người cần thiết biết đến sự thật là được. Bằng không, một khi chân tướng vụ việc được công bố, sẽ có rất nhiều người vốn ác lại nên ác thêm, mà bôi đen danh dự của Dụ Ân Na. Vẫn là để Dụ Ân Na trở thành một mảnh ký ức bên trong những kỷ niệm, ra đi trong thanh thản thì hơn.
Nhưng, Hoàng Vân đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Dụ Ân Na, nếu không cô cũng sẽ cảm thấy rất có lỗi với người luôn coi mình là bạn, coi mình là người thân trong suốt nhiều năm qua.
Hoàng Vân biết rất rõ, trước khi qua đời Dụ Ân Na đã gặp một số chuyện bất thường. Cô ấy luôn nói có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm từ đằng sau, thậm chí còn nghe thấy tiếng người ta nói chuyện bên tai vào buổi tối. Nhưng bọn họ đã kiểm tra máy theo dõi của khách sạn, cơ bản chẳng có người tiến vào phòng cả.
Cũng vì xảy ra những chuyện trông có vẻ hơi thần quái như vậy, Dụ Ân Na còn đặc biệt xin nghỉ phép để đi chùa Linh Giác cùng Hoàng Vân, vừa muốn cầu phúc vừa muốn thử có thể tìm được một nhà sư lợi hại nào giúp mình được không. Thế nhưng, các nhà sư trong chùa Linh Giác không phải là người nói có tiền là có thể gặp, càng không phải nói muốn gặp là có thể tìm được. Ngày hôm đó, hai cô gái chỉ đến thắp hương, cúng tiền nhang đèn rồi trở về trong công cốc.
Sau khi quay về, Hoàng Vân liền cố gắng an ủi Dụ Ân Na, nói có rất nhiều người trong giới cũng tin vào những thứ này, nhất định có rất nhiều cách. Cô còn bảo để mình nghe ngóng thử, xem xem có thể tìm được vị đại sư chân chính nào đó tới xem thử cho cô ấy hay không.
Kết quả, Dụ Ân Na lập tức gặp chuyện chỉ sau hai ngày Hoàng Vân rời đoàn làm phim.
Thậm chí đêm hôm qua, Dụ Ân Na còn gọi điện cho Hoàng Vân, vừa khóc vừa nói mình đang rất sợ hãi, luôn cảm thấy có người ở trong phòng, còn nói có người muốn lột da của mình.
Lúc đó Hoàng Vân vốn không còn ở thành phố, nên không thể trở về kịp. Vì vậy, cô đã khuyên Dụ Ân Na, nếu thấy sợ quá thì đừng ở trong phòng một mình, mau chạy đi tìm người quen trong đoàn để ngủ cùng một đêm, hoặc là bỏ tiền ra bao mọi người cùng đi chơi thâu đêm cũng được.
Khi ấy Dụ Ân Na khóc sướt mướt đồng ý, Hoàng Vân ở bên này cũng rất lo lắng, nên đã mua vé bay về ngay trong đêm. Lúc sau Dụ Ân Na cũng không gọi điện cho cô ta nữa, Hoàng Vân cứ nghĩ cô ấy đã nghe lời mình đi tìm người ở cùng qua đêm. Kết quả lại không ngờ rằng khi cô vừa xuống máy bay, Dụ Ân Na đã xảy ra chuyện và gọi cho mình nhiều đến mức muốn nổ máy.
Cũng vì vậy mà khi nhìn thấy lá bùa trong tay Nhan Triết, cùng biểu cảm thay đổi của anh, cô đã thử hỏi thăm xem anh có quen biết vị đại sư nào hay không. Đến khi có được câu trả lời chắc chắn, cô mới nhờ anh tìm giúp người ấy đến để xem xét tình hình.
Cho dù Dụ Ân Na đã ra đi, nhưng Hoàng Vân này nhất định phải điều tra ra được nguyên nhân và hung thủ đứng đằng sau cái chết của cô ấy.
Nhan Triết nói: “Sau khi cô ấy kể cho em nghe những điều đó, rồi hỏi em có thể tìm đại sư đến giúp mình được không, em mới thử liên lạc với anh.”
Ôn Nhiên còn chưa lên tiếng, Từ Khiên đã nói: “Không phải người nổi tiếng các anh luôn đi cùng trợ lý hay sao? Trợ lý của Dụ Ân Na đâu? Chẳng lẽ trợ lý không ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy hay sao?”
Nhan Triết lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Hình như lúc trước đúng là bên cạnh Dụ Ân Na có một người trợ lý, nhưng sau đó người kia đã bị đuổi việc, rồi người đại diện đến thay. Hay là để tôi gọi người đại diện qua đây, được không?”
Ôn Nhiên gật đầu, bây giờ nếu muốn biết thêm nhiều thứ hơn, hiện tại cũng chỉ có thể hỏi người đại diện kia.
Biết Nhan Triết đã tìm được đại sư, Hoàng Vân ở bên này vẫn luôn trông ngóng, vì vậy khi anh ấy liên lạc với cô, cô liền chạy ngay qua đó.
Tuy rằng Nhan Triết đã nói trước, vị đại sư này còn khá trẻ cơ mà lại rất có bản lĩnh. Nhưng đến khi nhìn thấy Ôn Nhiên, cô vẫn hơi hơi sốc. Nếu không phải do Nhan Triết giới thiệu, cô cảm thấy người đứng bên cạnh mới giống vị đại sư có bản lĩnh thật sự hơn.
Thấy Hoàng Vân tới, Ôn Nhiên đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cô muốn tìm ra sự thật về cái chết của cô Dụ, chúng tôi có thể giúp. Nhưng cô cần phải kể hết tất cả những chuyện bản thân biết ra mà không được che giấu dù chỉ một chút, cho dù nó là tốt hay xấu. Cô cứ yên tâm, chúng tôi chỉ xử lý chuyện của người âm, không quan tâm đến chuyện khác. Nếu như cô giấu giếm gì đó với chúng tôi, vậy vụ việc này cũng chỉ có thể thương mà không giúp được gì.”
Dĩ nhiên Hoàng Vân vẫn còn khá băn khoăn trong lòng, cô chưa có nhìn ra được năng lực của vị sư phụ này, nên đương nhiên không thể nào làm y theo lời người khác nói, chỉ là ngoài mặt vẫn đồng ý.
Ôn Nhiên chỉ nhìn thẳng vào cô, sau đó hỏi: “Trước khi chết, cô Dụ trông như thế nào?”
Hoàng Vân hít một hơi thật sâu, lấy di động ra, mở album và đưa cho Ôn Nhiên. Những bức hình này được chụp trước khi cảnh sát đưa thi thể đi, cô cảm thấy rất có thể chúng sẽ có ích trong việc tìm ra sự thật về cái chết của Dụ Ân Na.
Ôn Nhiên bình thản kéo từng tấm ảnh, sau khi xem xong hết liền đưa cho Từ Khiên.
Nhan Triết cũng hơi tò mò đưa đầu qua xem thử, nhưng lại bị Ôn Nhiên kéo lại. Cảnh tượng đó rất ghê rợn, người bình thường không thể nào chịu nổi.
Vừa nhìn thấy những bức ảnh kia, Từ Khiên liền chau mày. Trong hình là cảnh Dụ Ân Na đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm nhuốm đầy máu tươi nằm trong phòng tắm, trên cổ tay còn có một vết thương sâu hoáy, thấy rõ xương. Vết thương này không giống với vết thương do vũ khí sắc bén gây ra. Da thịt đều lòi ra ngoài, miệng vết thương lởm chởm không đều, thậm chí còn có dấu vết bị xé rách. Như thể, cô ấy tự cắn mình thành như vậy.
Ngoài vết thương ở cổ tay, trên cánh tay và cả ở đùi, thì tất cả những nơi hai tay Dụ Ân Na có thể chạm tới đều có những vết tích như bị cào xé. Dấu vết này không phải là cô muốn cào ra máu, mà giống như sau khi cắm sâu móng tay vào da thịt của mình, cô ra sức xé rách chúng thành từng tảng thịt lớn lẫn vào cả da người. Cơ thể cô khuyết thành từng hố thịt lớn, bên cạnh cô ngổn ngang những miếng da thịt bị lột xuống. Mà phần móng tay kia càng trông giống như những con dao được mài sắc bén, để tiện cho việc cô tự mình cắn xé bản thân vậy.
Cách chết này thật sự quá quỷ dị. Không có mấy ai còn sống mà có thể tự xé xác mình thành như mảnh lớn như vậy, thậm chí còn khoét cổ tay sâu đến mức lộ cả xương. Đừng nói là một nữ nghệ sĩ nổi tiếng nũng nịu như vậy, cho dù là một người lính đặc công có tâm lý vững vàng đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp cũng không thể làm được điều này. Càng quan trọng hơn là, cho dù cô ấy có xé rách da thịt của mình trước hay là gặm cắn cổ tay đến tận xương trước, thì sau đó cô hoàn toàn không còn đủ sức để làm chuyện còn lại, cơn đau đó đủ khiến cho người khác ngất xỉu.
Khó trách, tiểu trợ lý của Nhan Triết lại nói nó rất quỷ dị, hiện trường này không phải là một vụ giết người, càng không thể nào là tự sát. Chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho việc này, chính là cô ấy đã bị trúng tà, quỷ nhập.
Ôn Nhiên nhìn sang Hoàng Vân: “Không biết lúc còn sống cô Dụ có nuôi kumanthong, hoặc làm ra những chuyện có dính dáng đến việc này hay không?”
Hoàng Vân lập tức lắc đầu: “Na Na chưa từng đụng chạm đến những thứ này. Nếu như cô ấy có va chạm vào đây, thì khi cảm thấy có điều gì đó không đúng sẽ phải trực tiếp đi tìm người giúp đỡ, chứ không phải như ruồi bọ bay loạn, đi tới chùa Linh Giác để rồi ra về tay không.”
Từ Khiên trả di động lại cho Hoàng Vân: “Vậy lúc còn sống cô Dụ có kết thù với ai không?”
Hoàng Vân nói: “Trong cái nghề này, bề ngoài trông có vẻ thân thiện nhưng ít nhiều cũng có sự cạnh tranh giữa các nữ diễn viên cùng hình tượng. Ngoài ra còn tranh giành một số hợp đồng làm người đại diện quảng cáo thương hiệu, hôm nay không phải là cô cướp của tôi, thì ngày mai cũng là tôi cướp của cô. Nếu muốn nói hoàn toàn không có kẻ thù là điều viển vông không tưởng. Nhưng điều này rất phổ biến trong giới, cơ bản không thể ghi thù đến mức này.”
Từ Khiên hỏi tiếp: “Tại sao bên cạnh cô Dụ không có người trợ lý nào?”
Hoàng Vân trả lời: “Vốn là có. Lúc trước có một người trợ lý đã theo cô ấy nhiều năm, nhưng người đó vừa mới có thai vào năm ngoái, không lâu sau liền nghỉ việc. Na Na lại không thấy hài lòng với những người trợ lý sau này, họ nếu không phải là quá ngu ngốc thì cũng quá gian xảo. Người trợ lý gần đây nhất càng muốn mượn Na Na làm bàn đạp để ra mắt công chúng, suốt ngày tìm kiếm cơ hội mà đào một góc. Na Na thấy khó chịu quá nên cho nghỉ. Trợ lý mới vẫn còn đang tìm, nên sau khi đuổi việc người trợ lý kia, tôi tạm thời ở cạnh giúp đỡ cô ấy trong khoảng thời gian này.”
Từ Khiên nhìn sang Ôn Nhiên. Mặc dù anh ta còn chưa lên tiếng, nhưng cậu cũng hiểu rõ ý muốn của anh: “Anh có muốn thử gọi hồn không?”
Từ Khiên đáp: “Nếu được, nói không chừng cậu sẽ hỏi thêm được nhiều chuyện hơn.”
Ôn Nhiên mở túi, lấy ra một lư hương được bịt kín gọn gàng cùng một bó nhang: “Vậy thì cứ thử một chút đã, tuy nhiên tôi không chắc sẽ gọi được hồn đâu.”
Ôn Nhiên thắp nhang, rồi hỏi Hoàng Vân về thông tin ngày sinh tháng đẻ của Dụ Ân Na. Sau khi tính toán xong, cậu viết nó lên con búp bê giấy vừa cắt. Bởi vì đây là nơi Dụ Ân Na tử vong, cộng thêm việc còn chưa qua bảy ngày, nên không cần dùng tới đồ thường dùng lúc còn sống. Chỉ cần hồn phách của cô ấy vẫn còn, thì chỉ với ngày tháng năm sinh cũng có thể chiêu hồn cô về.
Nhưng kết quả có vẻ đúng như những gì Ôn Nhiên dự đoán, không thể triệu hồi được hồn phách của Dụ Ân Na.
Từ Khiên có hơi bất ngờ: “Cô ấy chỉ vừa mới mất cách đây không lâu, tại sao lại không chiêu hồn được?”. Những nạn nhân trước đó đều đã mất khoảng một thời gian rồi, nhưng không phải cũng đều gọi được sao?
Ôn Nhiên nói: “Tôi đoán rằng, kẻ thần bí kia đã tự mình ra tay. Lúc đầu, có lẽ hắn muốn nuôi dưỡng một thuộc hạ dưới trướng mình, kết quả tên thuộc hạ này vừa ngu xuẩn lại tham lam, nhanh chóng bị phát hiện. Bây giờ là do tự tay hắn làm, nên đương nhiên sẽ lợi hại hơn cái người tu đạo giữa chừng đó.”
Hoàng Vân bất ngờ lên tiếng: “Ý của các anh là, các anh biết kẻ áo đen đứng sau vụ này?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Chúng tôi không biết. Nếu biết thì đã bắt được người từ lâu. Tuy nhiên, cô Dụ cũng không phải là nạn nhân đầu tiên của hắn, mà chúng tôi cũng không rõ số nạn nhân cụ thể là bao nhiêu. Hiện giờ chúng tôi đang điều tra vụ án này, vì vậy nếu cô có bất kỳ tin tức có ích nào thì mong cô hãy báo cho chúng tôi biết sớm nhất có thể. Nếu bắt được hung thủ áo đen kia sớm hơn một chút, có lẽ sẽ cứu thêm được một mạng người.”
Hoàng Vân cứ tưởng rằng Na Na cản đường ai nên mới bị sát hại, không ngờ nó lại liên quan đến vụ án giết người hàng loạt?
Hoàng Vân suy nghĩ một hồi lâu, chợt nhớ đến một chuyện: “Có một hôm Na Na được nhà sản xuất mời đi ăn tối, đến khi trở về cô ấy có kể lại với tôi rằng, trong bữa tiệc đó có một người kỳ quái cứ nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng dẫu sao bây giờ Na Na cũng là nghệ sĩ tuyến một, mà nhà sản xuất kia càng không phải ông chủ lớn gì, có thể mời được cô ấy tới dự tiệc cũng coi như nể mặt lắm rồi, nên không dám động tay động chân với cô ấy. Vì vậy Na Na cũng không để tâm đến chuyện đó, muốn nhìn thì cứ nhìn, cô cũng không mất miếng da nào. Nhưng chỉ vài ngày sau, Na Na luôn miệng nói rằng mình cảm thấy như bị ai đó theo dõi ngay trong phòng.”
Đây là một manh mối rất quan trọng, Từ Khiên lập tức chớp lấy: “Chắc hẳn cô có ghi lại lịch trình tương ứng mà đúng không? Tốt nhất cô mau mang lịch trình cụ thể, địa điểm gặp mặt, danh sách các đối tượng có liên quan và mọi thứ có thể tìm ra đến đây cho tôi.”
Hoàng Vân gật đầu: “Tôi sẽ đi kiểm tra lại, các anh đợi một chút.”
Lúc Hoàng Vân đi kiểm tra lại lịch trình cũ, Ôn Nhiên lại nhìn sang Từ Khiên: “Anh có điều tra vụ án tỉnh khác được không? Tôi cảm thấy mình nên khám nghiệm thi thể của Dụ Ân Na, rất có thể cô ấy đã thiếu mất một mảnh da.”
Từ Khiên hỏi: “Có phải cậu đã nghĩ ra được điều gì rồi không?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Lúc trước, cũng bởi vì hành động lột hết toàn bộ da thịt trên người nạn nhân của Triệu Hòa mà lâm vào hoang mang. Nhưng thật ra, chỉ cần một mảnh da thịt trên người là đủ, quan trọng nhất vẫn là người kia phải chết một cách vô cùng thê thảm, trở thành âm hồn đầy oán khí. Có một thứ tên là ‘Cờ bách quỷ da người*’, được luyện thành từ 100 miếng da người. Trong mỗi khối da kia đều phải phong ấn một linh hồn có oán khí cực nặng nhưng lại bị trấn án, kìm hãm bởi chính mảnh da của nó. Chỉ cần rung nhẹ lá cờ bách quỷ kia, liền có thể ra lệnh cho một trăm lệ quỷ, giống như nuôi một đám âm binh vậy. Ngoài ra còn có thứ khác gọi là ‘mỹ nhân oa’, là một loại búp bê. Nhưng da của con búp bê này được chế tác từ tấm da lột xuống của một trăm người đẹp. Công đoạn chế tạo ban đầu tương tự với cờ bách quỷ, cũng bao gồm những âm hồn đầy oán niệm, sát khí. Nhưng trong bước cuối cùng, mảnh da này sẽ được may vá lại với nhau thành da của búp bê, mà những âm hồn bị trấn áp đó sẽ cắn nuốt lẫn nhau, gần giống như nuôi cổ trùng, kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu. Cuối cùng mới chọn ra được lệ quỷ mạnh mẽ nhất, sau đó sẽ được luyện chế đưa vào bên trong búp bê da người. Và con búp bê này trực tiếp có được sức mạnh ngang ngửa với Vua Quỷ, thậm chí còn có thể tác quái dưới ánh mặt trời.”
(Cờ bách quỷ da người: giống như cờ ngự quỷ mặt người, khác ở chỗ làm từ 100 tấm da khác nhau, bách = 100)
Đến cả Từ Khiên cũng không khỏi run rẩy hoảng sợ khi nghe thấy: “Luyện được thứ này thì có ích lợi gì chứ?”
Ôn Nhiên cười: “Rất có ích đấy chứ! Với sức mạnh đó, chỉ gói gọn trong một câu ‘thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’, kẻ nào không nghe cũng chỉ có kết cục bị nuốt chửng. Rất có thể hắn muốn nhờ vào thứ này để thống nhất Huyền Môn, lật đổ nhà nước đấy. Nếu không thì, có được thứ vũ khí mang sức mạnh hủy diệt như vậy, quyền lực, của cải và địa vị, hắn muốn cái gì thì có cái đó.”
Nhan Triết vẫn luôn yên lặng lắng nghe họ nói chuyện, không khỏi cảm thán: “Biến thái ghê.”
Từ Khiên lại hỏi: “Thật sự có người chế tạo thành công những thứ này sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Theo như tôi biết, cờ bách quỷ thì có, nhưng chưa thấy mỹ nhân oa nào. Anh nghĩ thử đi, nếu như là anh, bị hung thủ sát hại rồi khống chế, rồi lại luyện hóa, đến khi anh có được năng lực mạnh mẽ như vậy, chuyện đầu tiên anh làm là gì?”
Từ Khiên: “Trả thù.”
Ôn Nhiên đáp: “Đúng vậy! Cho nên cuối cùng những kẻ muốn thử luyện chế mỹ nhân oa đều chết dưới tay của búp bê. Nhưng dù sao kẻ có thể nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy để gia tăng sức mạnh cho mình, thì thực lực của bản thân hắn cũng phải mạnh đương đương, bằng không nhất định sẽ bị cắn trả.”
Tuy nhiên, nếu thật sự luyện được mỹ nhân oa, vậy thì mỹ nhân oa này chính là một mối họa lớn. Việc nó giết chết người luyện hóa ra mình tất nhiên cũng có một phần là muốn báo thù, nhưng hơn hết vẫn là muốn thoát khỏi gông cùm. Một khi đã không còn gì có thể trói buộc, nó sẽ trở nên vô pháp vô thiên.
Ôn Nhiên tự biết chỉ với bản thân thì không thể giải quyết được loại chuyện như thế này, thế là cậu nhắn hết tất cả những gì mình biết cho một người trong công đoàn. Trong nhóm chat công đoàn có một thành viên chuyên phụ trách liên lạc bàn bạc với mọi người. Hầu như tất cả những việc lớn nhỏ, quan trọng hay vặt vãnh đều do anh ta sắp xếp.
Người này tên là Trịnh Hiểu Minh, nhưng có rất nhiều đạo sĩ trong nhóm không nhớ rõ họ của anh ta là gì. Chủ yếu là do trong nhóm chat thường truyền tai nhau một câu ‘Hiểu Minh chính là một viên gạch, muốn chuyển đi đâu cũng được’, và mọi người cũng đã quen với cách gọi Hiểu Minh này.
Lúc Hiểu Minh ở công đoàn nhận được tin nhắn từ Ôn Nhiên, cả người anh ta hít vào một ngụm khí lạnh. Cho dù là cờ bách quỷ da người hay là mỹ nhân oa, tất cả đều là mối nguy hiểm lớn. Hơn nữa đã có mấy người chết vì việc này, vậy mà trong nội bộ Huyền Môn của bọn họ lại chẳng nhận được chút tin tức gì.
Sau khi gửi xong tin nhắn đó và nhận được câu trả lời rằng bên công đoàn sẽ mau chóng liên lạc với các đạo sĩ cấp cao hơn để xử lý, Ôn Nhiên mới cất điện thoại vào.
Tình cờ nhìn thấy Ôn Nhiên vừa gửi tin nhắn, Từ Khiên hỏi: “Cậu tìm người giúp đỡ sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Có người giúp đỡ ngại gì không tìm, tôi đâu ngu ngốc tới mức tự khiến mình mệt chết được. Hơn nữa, nếu không nhanh chóng giải quyết vụ này, không chỉ số gia tăng số người vô tội phải chết, mà một khi tên kia luyện hóa thành công, cũng sẽ trở thành một mối nguy hại lớn đối với Huyền Môn.
Nhan Triết hỏi với vẻ mờ mịt: “Không phải mọi người luôn nói mấy vị đại sư rất đề cao bản thân, và cũng đặc biệt rất chú trọng đến việc không thể mời 2 vị trong cùng một vụ mà, sao còn có thể tìm viện trợ từ bên ngoài được?”
Ôn Nhiên nói: “Đúng là có chuyện không được phép mời hai vị đạo sĩ trong cùng một vụ, trừ phi vị đạo sĩ thứ nhất không thể giải quyết được việc đó. Bằng không, nếu mời từ hai vị trở lên ngược lại chẳng những không giải quyết được vấn đề, mà còn gây thù chuốc oán, nhưng việc các đạo sĩ hỗ trợ nhau thì không tính. Hơn nữa, trong vụ án hiện tại của chúng ta không hề có cố chủ, nên cũng không đến mức một núi không thể chứa hai hổ.”
Nhan Triết ‘ồ’ một tiếng, vừa định hỏi thêm chút chuyện liên quan đến da người thì anh ấy nghe thấy tiếng chuông cửa. Anh còn tưởng là Hoàng Vân đã mang lịch trình tới, nên đứng dậy mở cửa. Kết quả vừa mở cửa ra, có chút ngoài ý muốn nhìn người tới: “Mục Sênh?! Anh tới đây làm gì?”
Ôn Nhiên trong phòng ngây người hai giây, mới kịp phản ứng lại. Mục Sênh?! Đó không phải là bạch nguyệt quang của đại boss sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.