Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 74

Nam Thư

06/08/2023

Lại nói, vụ việc lần này là do bà cụ Kỳ giới thiệu. Khi uống đến viên Tái Sinh Đan thứ ba, cơ thể bà cụ Kỳ dường như hồi phục rất tốt. Sau một khoảng thời gian hấp thụ tác dụng của thuốc, thì lại đưa bà đến bệnh viện kiểm tra chi tiết một lần. Có điều bà đã lớn tuổi, không thể chạy tới chạy lui mỗi ngày, cho nên phải nằm lại bệnh viện. Tuy nhiên, tinh thần của bà rất tốt, mỗi ngày sau khi hoàn thành các đợt kiểm tra tương ứng, bà sẽ đi dạo trong khu vườn nhỏ của bệnh viện, lúc này mới quen biết Diệp Lai.

Diệp Lai chính là cô gái Ôn Nhiên từng gặp trên tàu, rốt cuộc đứa con của cô vẫn bị sảy mất. Bởi vì cơ thể tổn thương do sinh non nên cô cũng nằm lại bệnh viện, sau vài lần tình cờ gặp và trò chuyện bà cụ Kỳ trong vườn hoa nhỏ, bấy giờ mới quen biết nhau.

Diệp Lai cũng không nói với ai về vấn đề của bản thân. Nói thật thì cô cũng không biết nói thế nào, có lẽ là do mất đi đứa con, ban ngày suy nghĩ nhiều nên ban đêm mới nằm mơ. Trong giấc mơ, cô luôn thấy một đứa trẻ mũm mĩm trắng trẻo gọi mình là mẹ. Rồi giống như bị thứ gì đó kéo đi, đột nhiên càng lúc càng cách xa cô, nhưng dù cô có duỗi tay muốn kéo về thế nào cũng chẳng bắt được.

Càng không phải lúc nào cô cũng gặp ác mộng, ước chừng cứ hai ba ngày sẽ thấy một lần, điều này khiến tinh thần của cô vẫn luôn bất ổn. Chưa kể bởi vì lúc sinh non đã mất quá nhiều máu, cơ thể suy yếu, vì vậy không có cách nào về nhà điều dưỡng mà vẫn ở suốt trong bệnh viện.

Không biết có phải bởi vì lúc ấy mất nhiều máu hay không mà đến bây giờ cơ thể cô vẫn quá yếu ớt, lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Thời tiết đã sắp vào hè mà cô vẫn cần mặc áo len dày. Ở trong phòng cứ cảm thấy âm u lạnh lẽo, gặp trời trong nắng đẹp bên ngoài, cô bèn đi ra khu vườn nhỏ để sưởi ấm. Sau đó mới tình cờ chạm mặt bà cụ Kỳ cũng đang đi dạo trong vườn.

Diệp Lai không biết bà cụ Kỳ là ai, chỉ xem bà giống như một bà cụ trong một gia đình giàu có mà thôi. Nhưng cô phát hiện, chỉ những lúc ngồi với bà cụ Kỳ cô mới không còn thấy lạnh lẽo nữa, cảm giác giống như hơi ấm đã trở về. Nếu ngồi một mình, e rằng dù là dưới cái nắng chói chang cô vẫn sẽ cảm thấy lạnh.

Diệp Lai không nghĩ nhiều về việc bản thân cảm thấy lạnh như thế này, cô cứ cho rằng mình từng bị thương, cơ thể suy yếu là chuyện bình thường, đâu có ai khi không lại nghĩ theo hướng phản khoa học đó. Có điều thật ra sau khi bà cụ Kỳ nghe cô thuận miệng than thở, lập tức đưa chiếc bùa hộ mệnh bà đang đeo bên mình cho cô: “Cháu đeo cái này thử, để xem những khi ở một cháu có còn cảm thấy lạnh nữa không.”

Kết quả có thể hình dung, sau khi Diệp Lai mang bùa, cho dù về phòng bệnh của mình cô cũng không còn thấy lạnh nữa. Lần này cho dù Diệp Lai không tin, nhưng sau những cảm nhận mãnh liệt của chính mình cô cũng buộc phải tin.

Bà cụ Kỳ phân tích, sở dĩ cô luôn nằm mơ, thậm chí còn cảm thấy lạnh, nhưng ngoại trừ điều này ra thì không còn vấn đề gì khác, như vậy nói không chừng đứa con đã mất của cô có linh hồn, còn luyến tiếc nên không chịu rời đi. Có lẽ cô mời đạo sĩ về làm lễ cúng siêu độ, đưa tiễn đàng hoàng là được.

Diệp Lai nghe cũng thấy có lý, chỉ là cô chưa từng tiếp xúc qua, hoàn toàn không quen biết nhưng người như vậy. Hơn nữa lá bùa mà bà cụ Kỳ đưa thật sự có ích, nghe nói là vật gia truyền của cháu dâu bà, mặc dù còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh. Thế là cô liền mời Ôn Nhiên đến, hy vọng có thể tiễn đưa đứa bé không có duyên với cô đi thật đàng hoàng.

Cơ thể Diệp Lai vẫn chưa hồi phục, tiếp tục ở trong bệnh viện. Lúc Ôn Nhiên đến bệnh viện chăm sóc cho bà cụ Kỳ, bà nội có nói với cậu việc này. Bệnh viện này vốn có pháp khí trấn áp, những âm hồn bình thường chẳng thể ở lại lâu, nhưng đây là do đích thân bà cụ Kỳ nói, Ôn Nhiên suy nghĩ một lúc, có lẽ một lá bùa là có thể thu phục được thứ kia. Kết quả sau khi đi sang phòng bệnh đó, người cậu thấy vậy mà lại là cô gái trên chuyến tàu cao tốc kia.

Ôn Nhiên gõ cửa bước vào. Mặc dù bà cụ Kỳ đã bảo Diệp Lai từ trước, Ôn Nhiên chính là cháu dâu của bà, tuổi còn rất trẻ, có điều khi nhìn thấy cậu cô vẫn bất ngờ trước vẻ ngoài xuất chúng của cậu. Người như vậy, dường như không hề dính dáng gì đến mấy thể loại huyền học siêu hình nào đó.

Trong lần đầu gặp Diệp Lai khi trước, trên người cô vẫn mang đầy phúc khí, nhưng giờ phút này đây, sát khí đã xuất hiện trên mặt cô. Ôn Nhiên quan sát tướng mạo của Diệp Lai kỹ một chút, đây căn bản không phải tai họa tự nhiên mà chính là có người hãm hại.

Diệp Lai mời Ôn Nhiên ngồi xuống, rót cho cậu một ly trà: “Đại sư, tôi muốn siêu độ cho đứa con không duyên không phận với tôi một chút, ngài xem pháp sự này phải làm thế nào? Tôi chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này nên không có kinh nghiệm, ngài có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị.”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Siêu độ cũng vô dụng. Thật ra tôi đã từng thấy cô ở trên chuyến tàu kia, đứa con của cô mất là do thằng quỷ nhỏ kia đụng trúng sao?”

Diệp Lai sửng sốt, sau đó lập tức cười nhẹ: “Không phải, quả thật hôm đó có dấu hiệu sảy thai nhưng vì được đưa đến bệnh viện kịp thời mà giữ lại được. Kết quả vừa xuất viện chưa bao lâu tôi lại bị ngã lần nữa, lúc này mới làm mất đứa bé.”

Nói đến chuyện này, Diệp Lai có hơi thổn thức: “Nghe nói mặt đứa trẻ kia bị phỏng, phải cấy da. Vốn dĩ nếu người nhà kia có thể ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng thì gia đình tôi nhất định sẽ chi trả phần viện phí. Tuy nhiên bà nội của nó hại tôi suýt chút nữa sảy thai, dưới cơn tức giận chồng tôi đã trực tiếp kiện lên tòa, hiện giờ còn đang trong giai đoạn giằng co. Nhưng đứa trẻ kia bị phỏng và cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm cho tình huống lúc ấy, người giám hộ phải chịu trách nhiệm nhiều hơn về việc chăm sóc đứa trẻ một cách lơ là, vì vậy e rằng cuối cùng gia đình thằng bé sẽ không giành được nhiều phần bồi thường.”

Nếu là trước đây, có lẽ cô còn sẽ khuyên chồng mình một phen, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyên. Tuy nhiên bây giờ con của cô không còn, mặc dù cũng không phải thằng nhóc kia làm nhưng trong khoảng thời gian này tâm trạng của cô đã chịu nhiều áp lực, người nhà kia lại liên tục kéo tới gây sự, nếu không cô hoàn toàn có thể về nhà tịnh dưỡng chứ không cần phải ở bệnh viện thế này. Bị quấy rầy như vậy, đã hoàn toàn đánh mất chút đồng cảm trong cô, bản thân mình bị như vậy làm gì còn tâm trạng cảm thông cho người khác, nếu đã kiện ra tòa thì pháp luật phán thế nào sẽ bồi thường thế ấy.

Ôn Nhiên nói: “Khi đó tôi có xem tướng mạo cho cô, đứa bé này có duyên với cô và trên người cô cũng có phúc khí, nhất định sẽ bình an sinh đứa bé ra. Có điều hiện tại tướng mạo của cô đã thay đổi.”

Mặc dù Ôn Nhiên còn trẻ nhưng Diệp Lai vốn đã có ấn tượng từ tấm bùa kia, cho nên rất tin tưởng cậu, nghe cậu nói vậy càng sửng sốt hơn: “Tôi có thể sinh sao? Vậy tại sao lại có thể…”



Ôn Nhiên: “Tôi cũng lấy làm lạ, có điều sợ rằng trong bệnh viện không có nhiều đồ đạc của cô vì vậy tạm thời chưa nhìn ra được gì. Tuy nhiên có một điều chắc chắn là mặc dù linh hồn của đứa bé còn nán lại nhưng không hề có ác ý với cô, vậy nên cô không cần sợ hãi. Tôi sẽ cho cô một lá bùa để mang theo bên mình, những việc còn lại e rằng phải chờ cô xuất viện về nhà, ghé thăm nhà cô mới có thể biết được.”

Diệp Lai nói: “Khoảng ba ngày nữa là tôi có thể xuất viện, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với ngài.”

Ôn Nhiên gật đầu: “Được. Cô nhớ kỹ, không thể để bùa rời xa cơ thể, càng không cho bất cứ ai khác đụng vào. Trong khoảng thời gian này, cho dù là ai cho cô đồ ăn hoặc đồ vật gì, cô đều không được nhận.”

Diệp Lai mím môi gật đầu. Sau khi Ôn Nhiên rời đi, cô ngồi ôm cái bụng phẳng phiu của mình và ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Đứa nhỏ này định sẵn có duyên với cô, lẽ ra sẽ được bình an chào đời, nhưng con cô lại ra đi. Cô càng không phải kẻ ngu, những việc này tùy tiện liên tưởng lại đều sẽ thấy không đúng, chỉ là rốt cuộc kẻ đó là ai và tại sao lại làm vậy. Diệp Lai mở điện thoại, định gọi cho chồng, có điều suy đi nghĩ lại cô buông tay đặt điện thoại xuống. Bây giờ ngoại trừ chính mình, cô không còn tin bất cứ ai được nữa.

──── ∘°°∘ ────

Rất nhanh đã qua ba ngày, tuy nhiên đối với Diệp Lai mỗi một ngày đều là một sự tra tấn, cô rất nóng lòng muốn biết sự thật, vì vậy vào ngày xuất viện đã lập tức thỉnh Ôn Nhiên tới nhà.

Nhà cô ở cùng một khu với Uông gia khi trước, chẳng qua khoảng cách cũng khá xa. Nhà cô thuộc dự án giai đoạn I còn Uông gia là nhà dự án giai đoạn III, nhưng đều là biệt thự đơn lập.

Vừa vào nhà, một trận gió âm trực tiếp đập mặt, Ôn Nhiên nhìn về phía cầu thang: “Cô bị ngã ở nhà đúng không?”

Diệp Lai gật đầu, mặc dù bình thường cô vô cùng cẩn thận, làm gì cũng đều rất chú ý, thậm chí ngay cả cầu thang cũng lót thảm để đề phòng trơn trượt. Tuy nhiên không hiểu tại sao, ngày hôm đó cô có hơi xuất thần, lúc đi xuống cầu thang giẫm hụt một chân, cả người liền ngã xuống.

Rồi cô nhìn về phía Ôn Nhiên: “Cầu thang này có vấn đề gì sao?”.

Ôn Nhiên chỉ vào một tầng lầu: “Cô nhấc tấm thảm kia lên đi.”

Tầng lầu mà Ôn Nhiên chỉ chính là nơi Diệp Lai giẫm hụt chân, tuy nhiên điều này chỉ mình cô biết còn người khác thì không. Vừa nghe Ôn Nhiên nói vậy, lòng cô lập tức thắt lại, vội vàng đi qua xốc thảm lên. Thảm này không phải loại liền nguyên khối, mà được trải ghép nối vào nhau, vừa vặn một trong những mối ghép nằm ở góc lầu kia, vì vậy xốc lên khá dễ dàng. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nhấc thảm lên, liền thấy rõ một lá bùa màu vàng được giấu bên dưới.

Diệp Lai theo bản năng sợ hãi hét lên một tiếng. Mặc dù đều là bùa, nhưng lớp chu sa trên lá bùa màu vàng nằm dưới đất kia thật sự giống hệt như máu, vô cùng quỷ dị, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta ớn lạnh, cô căn bản không dám chạm vào.

Ôn Nhiên bảo Diệp Lai đi lấy một chén nước trong, rắc một ít muối vào nước rồi ném lá bùa vào. Lá bùa đó tức khắc phát ra âm thanh xèo xèo trong nước, còn bốc lên một luồng khí đen. Rất nhanh sau đó nó đã hòa tan vào trong nước, Ôn Nhiên lại bảo Diệp Lai đổ bỏ nước đi và bước vào phòng.

Nhìn thoáng qua bày trí trong phòng, thoạt nhìn như đã kết hôn khá lâu, nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn chưa gặp mặt chồng Diệp Lai, thế là Ôn Nhiên bèn hỏi: “Chồng của cô đâu?”

Diệp Lai đáp: “Anh ấy đi công tác rồi.”

Ôn Nhiên liếc nhìn ảnh cưới của bọn họ, người đàn ông trong ảnh mặt mày ngay thẳng, trong mắt có thần, chỉ mới nhìn tướng mạo đã thấy đối phương là một người không tồi. Có điều quan sát bộ dạng của Diệp Lai, dường như tình cảm vợ chồng giữa họ không được tốt.

Diệp Lai nói: “Tôi và Tiết Thành là bạn học cấp ba. Lúc còn học trung học đã ở bên nhau, sau đó chúng tôi thì vào cùng một trường đại học, vừa tốt nghiệp năm cuối thì lập tức kết hôn. Căn nhà này là do gia đình tôi cùng gia đình Tiết Thanh gom góp tiền để mua. Khi đó Tiết Thành vừa mới thành lập công ty, cũng không có tiền, nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt, luôn tâm sự với nhau bất kể chuyện gì. Chỉ là bước vào xã hội khác với lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, anh ấy càng ngày càng bận rộn. Nhưng dù vậy tình cảm của chúng tôi vẫn rất ổn định, ngay cả khi anh ấy không ở nhà, mỗi ngày đều gọi cho tôi ít nhất một cuộc. Có điều chẳng biết tự bao giờ, chúng tôi thường xuyên cãi nhau, cuộc sống càng ngày càng chật vật.”

Nói đến đây, trên mặt Diệp Lai chỉ còn lại vẻ mệt mỏi. Ban đầu đứa trẻ này đã giúp xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ rất nhiều, nhưng đứa con lại mất đi ngoài ý muốn. Những lời trách cứ mà Tiết Thành buột miệng thốt ra, thực sự càng khiến tim cô tan nát. Chẳng lẽ là cô muốn đánh mất đứa con này hay sao? Mọi thứ thành ra như thế này cũng là do cô muốn ư? Càng khiến cô thất vọng và buồn lòng nhất chính là, trước khi cô xuất viện Tiết Thành lại đi công tác.

Nếu là trước kia, cô và Tiết Thành nhất định sẽ cãi nhau một trận ầm ĩ. Chỉ là hiện tại, cô thật sự đã kiệt sức, thậm chí còn không đủ sức lực để cãi nhau.

Ôn Nhiên đi một vòng trong phòng Diệp Lai, rồi cầm một chuỗi vòng tay pha lê trên bàn trang điểm lên: “Cái này do cô mua sao?”



Diệp Lai lắc đầu: “Là chồng tôi tặng, làm sao vậy? Chiếc vòng tay này có vấn đề ư?”

Ôn Nhiên xoa xoa chiếc vòng pha lê trong chốc lát: “Bên trên có mùi máu, sợ rằng đây là đồ khai quật.”

Diệp Lai chợt cảm thấy rét lạnh cả người: “Đồ khai quật? Đây chẳng lẽ là đồ bồi táng? Nhưng mà không phải thông thường đồ bồi táng đều là các loại ngọc bội hoặc những thứ tương tự hả, dùng pha lê sẽ xảy ra vấn đề sao?”

Ôn Nhiên: “Ngọc bội hay pha lê đều được, đều là cục đá, không ai quy định pha lê không thể chôn cùng người chết, cùng lắm chỉ là đồ bồi táng này khá hiện đại mà thôi.”

Diệp Lai không khỏi lui về sau hai bước: “Đại sư, trong nhà tôi còn có thứ gì có vấn đề, cầu xin ngài hãy giúp tôi tìm hết với ạ.”

Ôn Nhiên gật đầu, rồi bước tới giở tấm nệm lên. Bên dưới tấm nệm là một lá bùa khác, gần giống với tấm trước đó được giấu dưới tấm thảm.

Lục tung toàn bộ căn nhà, cậu tìm được tổng cộng ba lá bùa. Một lá giấu dưới thảm, một lá nằm dưới giường, còn một lá, nằm dưới khung ảnh cưới trên đầu giường của vợ chồng cô. Ngoài ra còn có một chuỗi vòng tay nhuốm mùi máu cùng một miếng gỗ điêu khắc hình thù quỷ dị nằm trong chậu hoa là vật bồi táng.

Ôn Nhiên bày những thứ vừa tìm được trên bàn trà trong phòng khách: “Tất cả đều là vật khiến tình cảm vợ chồng tan vỡ. Duy chỉ có miếng gỗ điêu khắc này, sợ rằng bên trong có giấu một đoạn xương ngón tay của trẻ em. Dưới ảnh hưởng của ba lá bùa cùng miếng gỗ này mà đứa con trong bụng cô bị sảy, đứa nhỏ không còn ở trong căn nhà này. Có điều mấy thứ này quá hung, vì vậy hiện tại đứa nhỏ vẫn còn bị trấn áp. Tuy nhiên cho dù hiện tại tôi không đi tìm giúp cô, chưa tới hai ngày nữa đứa con của cô vẫn sẽ thoát khỏi khống chế.”

Diệp Lai nhìn đống đồ vật khiến người ta khiếp sợ đang bày đầy trên bàn, lo lắng hỏi: “Rồi sẽ thế nào? Con tôi có hận tôi không? Có hận tôi đã không bảo vệ nó thật tốt không?”

Ôn Nhiên nói: “Chẳng ai biết được đứa bé đó sẽ nghĩ gì, nhưng có một điều tôi chắc chắn chính là đứa nhỏ này cũng rất hung. Tự bản thân đứa bé đã có phúc khí, hoàn cảnh gia đình cô càng khá giả, có thể nói để đầu thai vào một gia đình như vậy nhất định đã tích phúc từ mấy đời. Càng phải đặc biệt chú ý tới thời gian đầu thai, không thể bỏ lỡ dù chỉ là một giây một khắc, một khi đã bỏ lỡ thì số phận cuộc đời sẽ thay đổi. Vốn dĩ đứa bé có thể sống viên mãn cả đời, nhưng bây giờ bị người khác hủy hoại, lại chờ đến lần đầu thai tốt đẹp tiếp theo, sợ rằng không biết đứa bé phải chờ qua bao nhiêu vòng luân hồi. Cho nên toàn bộ phúc khí mà đứa bé có đều hóa thành oán khí, một khi thoát khỏi khống chế ắt sẽ có người chết.”

Diệp Lai vội hỏi: “Có thể siêu độ cho con tôi không, làm pháp sự hóa giải oán khí trên người nó được không? Tôi có thể làm gì cho con tôi đây? Nó có thể đợi thêm được nữa không, có thể tiếp tục đầu thai trở thành con của tôi lần nữa không?”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Tất nhiên có thể siêu độ được, oán khí có lớn cỡ nào thì cũng chỉ là một linh nhi chưa thành hình, nhưng không có khả năng dấn thân vào nhà cô lần nữa. Trừ phi là chủ nợ, có thể sinh ra oán hận để đòi nợ, bằng không với oán khí lớn như vậy chẳng có cách nào đầu thai vào một gia đình đầy phúc khí.”

Diệp Lai: “Ngài cứ luôn miệng nói tôi có phúc khí, nhưng nếu tôi thật sự có chúng thì tại sao lại gặp những chuyện thế này? Còn có mấy thứ này, ngài nghĩ ai sẽ là người đặt chúng trong nhà của tôi? Là chồng của tôi sao?”

Mọi thứ đều buộc Diệp Lai phải nghi ngờ theo hướng này. Năm đó khi chồng cô thành lập công ty, nhà cô cũng có đầu tư. Hơn nữa lúc ấy tình cảm giữa bọn họ rất nồng nhiệt, tốt đẹp đến mức hận không thể thề hẹn kiếp sau, cho nên vào thời điểm đó cô cũng có không ít cổ phần khi công ty bắt đầu phân phối. Khi ấy chồng cô có nói, cô chỉ cần làm một bà nội trợ thật chu toàn là được. Bây giờ thậm chí cô còn hoài nghi, có phải Tiết Thành muốn hại chết cô để dễ dàng thừa kế tất cả mà không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào hay không.

Ôn Nhiên giải thích: “Phúc khí là phúc khí, chẳng phải lá chắn vạn năng, không thể chịu nổi sự toan tính của lòng người. Còn về những thứ này, thay vì là chồng cô, thì ngược lại càng giống kẻ thứ ba làm hơn. Khắc chết con cô, hủy hoại tình cảm vợ chồng, có thể là chồng cô phạm phải đào hoa sát.”

Diệp Lai lập tức bàng hoàng, cô thật sự đã đánh mất lý trí bởi mấy thứ trước mắt. Nếu do chồng cô làm hòng muốn chiếm đoạt tài sản, vậy anh có thể trực tiếp ra tay tàn nhẫn hơn để giết cô là được.

Ôn Nhiên nói tiếp: “Về phần đứa con của cô, nếu cô muốn có thể cưỡng ép siêu độ. Nhưng cưỡng ép hóa giải oán khí trên người đứa bé sẽ khiến nó không cam lòng. Giả sử oán khí quá lớn chấp niệm quá sâu, thì e rằng cho dù hồn phi phách tán đứa bé cũng không chịu tiếp nhận siêu độ.”

Sau nhiều kiếp chờ đợi cuối cùng mới chờ được một cuộc sống sung túc không còn lo cơm ăn áo mặc trong một gia đình hạnh phúc, kết quả lại bị kẻ khác hủy hoại. Đối với loại chuyện này, sợ rằng cho dù là ai cũng chẳng thể nào chấp nhận nỗi, chứ đừng nói đến một âm hồn đang chờ được đầu thai. Nếu không phải có mấy thứ trong nhà trấn áp thì có lẽ linh nhi kia đã sớm giết người. Kẻ đầu tiên nó muốn giết chính là thủ phạm đã phá hỏng tất cả, tiếp theo chỉ sợ đứa bé cũng không buông tha cho hai vị cha mẹ mà nó vốn định đầu thai vào. Chờ đến khi nó nếm được vị ngọt của sát khí giết người, vậy sẽ càng trở nên hung ác hơn. Từ xưa đến nay, linh nhi chính là thứ hung ác nhất.

Diệp Lai hoàn toàn không suy nghĩ được gì: “Tôi phải làm sao mới tốt đây.”

Ôn Nhiên đưa mắt nhìn sang miếng gỗ điêu khắc: “Bây giờ điều chúng ta cần làm là báo cảnh sát.” Có thể cất giấu xương tay trẻ em trong thứ này, cũng không biết đã hại bao nhiêu mạng người vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook