Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình
Chương 95
Nam Thư
15/06/2024
Các đại sư chung sức, nhanh chóng tạm thời trấn áp được dòng sông tà ác. Một khi sát khí bị áp chế, công cuộc giải cứu vốn luôn không thể thực hiện lại trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Tấm thép lớn trước đó chẳng thể nâng lên nổi, đột nhiên được nhấc lên một cách nhẹ nhàng, máy dò cứ luôn gặp trục trặc bắt đầu hoạt động bình thường, mọi người dần tăng tốc cứu hộ. Phải mất một ngày một đêm mới đào xong khu vực bị sập lún. Trong sự cố lần này có 21 người tử vong, 17 người bị thương nặng và hơn 30 người bị thương nhẹ. Nhà họ Mục phải chịu trách nhiệm nghiêm trọng nhất và bắt giữ tất cả những người có liên quan.
Người thân của những người xấu số tập trung xung quanh tập đoàn nhà họ Mục, yêu cầu lời giải thích. Hiện tại người chỉ vừa mới qua đời, là lúc lòng thương cảm của mọi người đối với kẻ yếu thế mãnh liệt hơn cả, đặc biệt trong thời buổi hiện nay khi có quá nhiều mặt tối trong doanh nghiệp. Tham nhũng, phung phí quỹ công, dùng vật liệu kém chất lượng để bù lỗ, trong lòng quần chúng nhân dân, chỉ cần doanh nghiệp đó phát sinh sự cố thì chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Thế là Tập đoàn nhà họ Mục biến thành một doanh nghiệp lòng dạ hiểm độc, cho dù ngay từ đầu họ chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh trách nghiệm, thậm chí còn cố gắng theo sát tiến độ bồi thường, nhưng cũng không thể chịu nổi lòng tham của mọi người.
Những người đứng đầu nhà họ Mục sầu não đến bạc đầu rụng tóc. Ông cụ Mục vốn bị liệt nửa người do đột quỵ càng buộc phải nhường lại quyền giải quyết cho Mục Đình và bị kích thích đến mức phải vào ICU*. Toàn bộ hoạt động kinh doanh của Tập đoàn đều bị đình chỉ để điều tra. Chưa kể cần có một người phải đứng ra chịu trách nhiệm về vấn đề này, nhưng ngày xảy ra sự việc, người phụ trách công trình trực tiếp nhảy lầu tự sát, điều này chắc chắn càng khiến mọi việc trở nên rắc rối hơn.
(ICU – intensive care unit: khoa hồi sức tích cực nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.)
Nhà họ Mục tiêu tùng, đây là một sự kiện mà ai ai cũng biết rõ. Lúc thấy tin tức, Ôn Nhiên đã nỗ lực nhớ lại cốt truyện. Tuy nhiên, đó chỉ là cuốn tiểu thuyết yêu đương không hề có thần quái, càng không có đoạn sự nghiệp lao đao, những thứ này cùng lắm chỉ xuất hiện ở một hai câu làm nền.
Mở đầu tiểu thuyết có kể về việc Tập đoàn nhà họ Mục đầu tư thất bại, tuyên bố phá sản và cậu chủ nhỏ nhà họ Mục kiêu hãnh một thời ngã khỏi tầng mây. Dù vậy, anh vẫn kiên cường tự tin như trước, chưa từng chịu khuất phục trước những khó khăn trong cuộc sống mà còn tích cực đối mặt với chúng mỗi ngày. Vẻ lạc quan và đầy động lực này càng thêm quyến rũ hơn cả khi anh ấy mang theo hào quang của Tập đoàn nhà họ Mục, cũng dần dần lọt vào mắt xanh của đại boss. Đồng thời, thời hạn hôn ước một cũng hết, nhưng ‘kẻ lót đường’ kia nhất quyết không chịu ly hôn và bắt đầu bước lên sân khấu của cốt truyện.
Hơn nữa, ‘kẻ lót đường’ không có gia thế này làm sao có thể hãm hại cậu chủ nhỏ của nhà họ Mục, tất cả đều bắt đầu khi người ta phá sản, trở thành thường dân. Trong cuốn sách này, các vai trò được đổi bao gồm, cậu chủ nhỏ là lọ lem xuất thân cao quý, đại boss là hoàng tử tay cầm giày thủy tinh và ‘kẻ lót đường’ chính là người chị kế độc ác kia!
Nghĩ tới đây, Ôn Nhiên giật mình nhận ra, con mẹ nó cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu! Thảo nào cậu vẫn cứ luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai khi nhìn vào mối quan hệ giữa Kỳ Vân Kính và Mục Sanh. Đối mặt với người mình thích, trong nhà người ta còn gặp tình cảnh khốn đốn như thế thì chắc chắn ai cũng sẽ giúp đỡ hết mình. Hóa ra Kỳ Vân Kính vẫn chưa thông suốt.
Lúc nhìn lại Kỳ Vân Kính lần nữa, ánh mắt Ôn Nhiên không khỏi tràn đầy thâm ý.
Kỳ Vân Kính bị nhìn đến mức bối rối.
Ôn Nhiên khẽ thở dài, vỗ vào vai anh: “Là tôi hiểu lầm anh.”
Cứ tưởng rank vương giả, nào ngờ còn chưa lên rank đồng! Cậu còn lần lượt nghĩ đến cái gì mà chèn ép giam cầm ngược luyến, cùng ‘play trong phòng tối’ cấm dưới 18, còn nghĩ Kỳ Vân Kính là một tên lòng dạ đen tối, nhất định đang kiềm chế ý đồ xấu của mình. Kết quả vậy mà anh vẫn chưa thông suốt!
Kỳ Vân Kính nhướng mày: “Hiểu lầm cái gì?”
Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn trời: “Có lẽ là hiểu lầm lòng người.” Cậu không nên hẹp hòi nghi ngờ người thiện lương chín kiếp, cậu đúng là có tội mà.
Kỳ Vân Kính búng trán cậu một cái. Kỳ quặc, luôn nói những điều khó hiểu, Sau khi quen biết Ôn Nhiên, lần đầu tiên anh thấy nghi ngờ về khoảng cách thế hệ. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°°∘ ────
Thời gian thôi đưa không nhanh cũng không chậm, chẳng mấy chốc đến kỳ nghỉ hè. Ngày ly hôn cũng âm thầm tới, Kỳ Vân Kính cau mày: “Chúng ta không cần thiết phải làm vậy.”
Hiếm có dịp Ôn Nhiên chủ động hẹn anh dùng bữa, địa điểm lại còn gần công ty, anh còn tưởng cậu nhóc này đổi tính. Nào ngờ vừa gặp cậu lập tức hãnh diện đưa giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu ra, còn tỏ vẻ trộm chúng ra khỏi nhà khó lắm. Chẳng hiểu tại sao khi thấy cậu nhóc này gấp gáp không chờ nổi như vậy, anh lại không muốn cậu được như ý.
Ôn Nhiên trả lời chẳng chút do dự: “Cần mà, rất cần thiết! Cuộc hôn nhân này á, nên kết thì kết, nên ly thì ly, từ trước đến nay tôi luôn là người nói được làm được, nói thời hạn một năm thì nhất định sẽ không trì hoãn anh dù chỉ một ngày. Nào nào nào, chúng ta tới Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn. Anh yên tâm, tôi lớn chừng này thì làm sao mà trốn khỏi anh. Mỗi cuối tuần tôi đều về nhà họ Kỳ ăn cơm với bà nội và bất cứ khi nào bà cần tôi đều sẽ có mặt!”
Nói xong, Ôn Nhiên dừng một chút rồi trưng ra vẻ mặt ‘tôi sẵn sàng hy sinh vì ông chủ’, nói: “Muốn thể hiện tình cảm thì chỉ cần đủ tiền là được!”
Kỳ Vân Kính khoanh tay trước ngực, ỷ mình cao hơn nên nhìn cậu với vài phần trịch thượng: “Nếu vẫn giống như cũ thì giấy chứng nhận này có ý nghĩa gì? Hay là cậu lo rằng tôi sẽ không trả phí xuất hiện?”
Ôn Nhiên vội giải thích: “Nằm ở chỗ tâm hồn được tự do nha! Giấy chứng nhận này có thể không có giá trị ràng buộc với một số người, nhưng đối với tôi thì khác, bộ anh quên tôi là người như thế nào rồi sao? Quan trọng nhất chính là sự ràng buộc từ chúng, cơ mà tại sao anh không đồng ý, chẳng lẽ anh thích tôi rồi hả?”
Ôn Nhiên lùi về sau hai bước: “Tôi nói cho anh biết, anh không phải mẫu người của tôi đâu à nha.”
Kỳ Vân Kính suýt nữa không nhịn được mà tặng cậu cái nhìn khinh bỉ.
Thấy biểu cảm của anh, Ôn Nhiên cười giả lả: “Tốt nhất là không phải. Nhanh lên nhanh lên, giờ mới hai giờ rưỡi, tranh thủ người ta còn làm đi thôi.”
Lúc trước khi soạn thảo bản hợp đồng này, Kỳ Vân Kính đã nghĩ tới vô số khả năng. Ví dụ như cậu cố tình ngoạm một miếng thật to sau khi ly hôn, hoặc đơn giản là ăn vạ không đi, thậm chí còn dựa vào việc bà nội yêu thích mình mà đối đầu với anh, v.v. Chỉ là không ngờ, anh lại bị người này lôi kéo đi ly hôn. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Trước mặt bọn họ có một cặp vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn, Ôn Nhiên bèn dùng khuỷu tay đẩy Kỳ Vân Kính, bảo anh nhìn lên tường: “Kìa, trên đó có viết ‘Đừng quên tâm ý ban đầu’, cho nên chúng ta không được quên ý định lúc đầu nghe chưa!”
Kỳ Vân Kính lườm cậu một cái: “Nếu cậu không im lặng thì tôi sẽ khiến cậu khỏi ly hôn gì nữa.”
Ôn Nhiên vội làm động tác kéo khóa miệng. Cặp đôi phía trước vừa xong, khi hai người đứng dậy, cô gái tát thẳng vào mặt chàng trai, động tác đột ngột khiến Ôn Nhiên giật mình. Có điều vẻ mặt của nhân viên đều bình tĩnh, như thể họ đã quá quen.
Đợi họ rời đi, Ôn Nhiên nhanh nhẹn bước tới, đặt hết giấy tờ liên quan qua: “Đây là bản sao của giấy đăng ký kết hôn, hộ khẩu và cccd, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.”
Kỳ Vân Kính im lặng ngồi ở một bên.
Nhân viên thờ ơ hỏi theo trình tự: “Kết hôn là chuyện cả đời, cuộc sống cần phải chậm rãi mới hòa hợp. Nếu không phải mắc sai lầm gì nghiêm trọng thì cả hai nên nhường nhịn nhau…”
Ôn Nhiên ngắt lời đối phương: “Cảm ơn, cảm ơn nhiều. Nhưng mà, cả hai chúng tôi đều đã đạt được thỏa thuận và ly hôn trong hòa bình. Xin cảm phiền xử lý nhanh một chút.”
Nhân viên liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng công cùng mỹ nhân thụ, đúng là đẹp đôi. Ôi, thật đáng tiếc.
Trong lúc nhân viên điền thủ tục, điện thoại Ôn Nhiên vang lên ting ting. Vừa lấy ra cậu lập tức nhìn thấy ảnh chụp trong nhà bếp mà bác quản gia gửi tới, là một con tôm hùm siêu to khổng lồ. Còn có thực đơn ngày hôm nay, ngoài trừ nguyên con tôm kia còn có cơm dứa tôm hùm.
Ôn Nhiên không khỏi nuốt nước bọt, sau đó đưa ảnh cho Kỳ Vân Kính xem: “Hôm nay tôi ăn tôm hehehe.”
Kỳ Vân Kính lạnh lùng đáp: “Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Ý nói, tôm hùm của nhà họ Kỳ không còn phần của cậu nữa.
Ôn Nhiên quay đầu nhìn anh: “Có một câu thoại đọc thế nào ấy nhỉ, ‘lưu luyến chẳng rời’ và ‘trở mặt tuyệt tình’ đều do mình anh thủ vai sao?”
Ban đầu còn nói sẽ giống như trước, vậy mà giấy ly hôn còn chưa được cấp anh đã lập tức thay đổi. Ôn Nhiên hừ một tiếng, chẳng phải chỉ là tôm hùm thôi sao? Làm như người ta không mua nổi ấy? Cậu lục di động tự đặt mua, bây giờ người ta cũng là người có của, không thiếu tiền.
Kỳ Vân Kính đành che điện thoại cậu lại: “Đùa cậu thôi.”
Ôn Nhiên đẩy tay anh ra: “Tôi không thích đùa, giận rồi.”
Kỳ Vân Kính lấy di động bấm bấm vài cái, bên phía Ôn Nhiên lập tức nhận được tin nhắn chuyển khoản. Cậu không khỏi đếm thử, năm triệu, sau đó liền quay đầu nhìn Kỳ Vân Kính.
Vẻ mặt của Kỳ Vân Kính bình thản: “Phí một năm.”
Ôn Nhiên nháy mắt tươi cười rạng rỡ: “Ông chủ đúng là ông chủ, rất dứt khoát! Tôi nhắn lại với bác quản gia nhờ chuẩn bị thêm một phần tôm hấp nhỏ nữa nha. Nini lớn tới từng tuổi này mà còn chưa được ăn tôm hùm đâu.”
Thấy cậu vừa gặp tiền liền sáng mắt chẳng giống ai, Kỳ Vân Kính không nhịn được quay đầu bật cười.
Người nhân viên mãi chú ý đến bọn họ chợt hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Hai người thật sự tới ly hôn sao?”
Ôn Nhiên nghi hoặc nói: “Bằng không thì sao? Chúng tôi tới thăm quan Cục Dân Chính một ngày à?”
Nhân viên: “…” Nếu không phải vừa mới chứng kiến cặp đôi vừa mới tát nhau lúc nãy, đó mới là tới đây ly hôn, thì ai không biết còn tưởng nơi này là văn phòng đăng ký kết hôn.
Sau khi điền thông tin và đóng dấu xong, nhân viên đưa hai tờ đơn ly hôn tới trước mặt họ: “Ký tên vào đây là hoàn tất thủ tục ly hôn.”
Ôn Nhiên lấy bút ký thẳng một mạch, Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua, thấy cậu đã nhanh chóng viết xong họ tên đầy đủ. Đột nhiên anh nhớ tới luật sư từng nói lúc trước khi ký tên vào bản thỏa thuận, Ôn Nhiên ký rất nhanh gọn, có lẽ cũng dứt khoát như bây giờ.
Ôn Nhiên đưa bản đã ký tên hoàn chỉnh cho Kỳ Vân Kính, ý bảo anh nhanh lên phía sau còn có người đang chờ. Rồi lấy bản còn lại của anh và ký tên mình vào.
Chờ hai người ra khỏi Cục Dân Chính, Ôn Nhiên sảng khoái giãn gân giãn cốt. Cho đến giờ phút này cậu mới cảm thấy cuộc sống hiện tại là của riêng mình, hiện giờ cậu đã hoàn toàn thoát khỏi con đường làm ‘kẻ lót đường’ của nguyên chủ.
Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính đi theo phía sau, nói: “Anh có muốn để giấy ly hôn của anh ở chỗ tôi không? Bà nội chắc chắn sẽ không tới chung cư của tôi, lỡ đâu để trong nhà bị giúp việc phát hiện trong lúc quét dọn thì sẽ phiền phức lắm.”
Kỳ Vân Kính lạnh nhạt đáp: “Nếu biết phiền phức thì sao còn làm mấy chuyện dư thừa.”
Ôn Nhiên đang thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, tâm trạng vui vẻ nên không thèm để ý đến mấy lời phàn nàn của Kỳ Vân Kính mà nhảy chân sáo theo anh ra xe. Khi nhìn thấy tài xế, cậu mới nhớ ra mình còn chưa có xe, thế là nhỏ giọng tỉ tê hỏi Kỳ Vân Kính: “Lương hàng tháng của tài xế nhà anh là bao nhiêu á?”
Kỳ Vân Kính rũ mắt nhìn cậu, Ôn Nhiên giải thích: “Tôi định mua xe nhưng không biết lái. Hơn nữa thời tiết như này đi học quá vất vả, nên định thuê một tài xế riêng.”
Kỳ Vân Kính: “Lương một năm một triệu nhân dân tệ.” (Khoảng 3 tỷ 390 triệu VND)
Ôn Nhiên chớp mắt, xác định lại xem Kỳ Vân Kính có nói xạo không. Lương một năm một triệu? Cho một tài xế thôi ư?
Như hiểu được thắc mắc trong cậu, Kỳ Vân Kính giải thích một câu: “Người lái xe rất quan trọng.”
Đầu óc Ôn Nhiên nháy mắt thông suốt, quả thực tài xế rất quan trọng, nhất là tài xế của nhà họ Kỳ. Không chỉ đơn giản là tài xế, mà nếu có ai hối lộ để bắt cóc thì đó là còn liên quan đến mạng sống, Có điều tài xế cậu tìm không quan trọng cái này lắm, nếu ai dám bắt cóc cậu thì chưa chắc ai sẽ có kết cục thê thảm hơn đâu.
Ôn Nhiên khẽ thở dài, lẽ ra cậu không nên hỏi Kỳ Vân Kính về vấn đề này.
Kỳ Vân Kính nhìn thẳng Ôn Nhiên, trong mắt có chút tò mò: “Cậu có bằng lái mà.”
Ôn Nhiên, mặt không đỏ tim không run: “Bằng mua nên không biết lái.”
Kỳ Vân Kính quan sát cậu thật kỹ một lát rồi dời mắt đi, chẳng biết nên tin hay không. Tuy nhiên Ôn Nhiên chẳng để tâm, đã ly hôn rồi thì cậu còn sợ anh làm cái khỉ gì nha. Để đề phòng anh tiếp tục hỏi về chủ đề này, cậu dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía anh và mở trò chơi lên. Lúc đang chơi được nửa chặng, cậu liền thấy nhóm chat đạo sĩ gửi một thông báo bằng giọng nói. Bình thường khi không có gì quan trọng, họ sẽ không tag tên toàn bộ thành viên để thông báo. Trước đó không lâu mới có vụ nước sông mang sát khí hại chết nhiều người, chẳng lẽ tiếp tục xảy ra vấn đề lớn ở nơi nào đó?
Ôn Nhiên vội thoát trò chơi và bấm mở tập tin âm thanh. Đó là giọng của chị gái ở quầy tiếp tân, nghe xong, cậu gần như chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả: “Xuất hiện sinh khương? Sinh khương? Là gì vậy?”
Kỳ Vân Kính cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Ôn Nhiên nhanh chóng xem lại lịch sử trò chuyện, bấy giờ mới rõ, không phải sinh khương mà là sinh cương.
Kỳ Vân Kính hỏi: “Sinh cương là cương thi à?”
Ôn Nhiên không lớn lên trong hệ thống thế giới này nên cũng có phần bối rối, cậu không biết sinh cương là cái gì.
Trong nhóm cũng có đạo sĩ mới vào nghề đặt câu hỏi, vì thế đã có người giải thích về sinh cương.
Sinh cương cũng là một loại cương thi, nhưng chúng khác nhau về thời gian lắng đọng. Sinh cương thuộc dạng sau khi con người chết đi vẫn còn một hơi thở trong lồng ngực để bảo vệ chút sức sống cuối cùng. Mà người đã khuất có lẽ bởi vì thể chất hoặc hoàn cảnh qua đời, thậm chí là do một thứ gì đó đặc biệt trên người dẫn tới bản thân sống lại mà không có tác động từ người khác. Và cũng chính người chết đó lại quên mất mình đã qua đời và vẫn có thể ăn uống sinh hoạt như người sống. Các chức năng của cơ thể tiếp tục hoạt động, có thể nhìn thấy ánh mặt trời giống hệt như một người sống.
Có điều loại sinh cương này khác với cậu bé Ôn Nhiên gặp trong vụ án minh hôn trước đó. Loại năng lực bẩm sinh tuy chết vẫn còn sống này, một khi để người đó thức tỉnh ý thức, cơ thể họ sẽ nhanh chóng biến đổi, hoàn toàn trở thành cương thi và cực kỳ tai hại.
Ôn Nhiên vô thức nhớ tới mùi người chết mà mình từng ngửi thấy trong bệnh viện ngày hôm đó.
Người thân của những người xấu số tập trung xung quanh tập đoàn nhà họ Mục, yêu cầu lời giải thích. Hiện tại người chỉ vừa mới qua đời, là lúc lòng thương cảm của mọi người đối với kẻ yếu thế mãnh liệt hơn cả, đặc biệt trong thời buổi hiện nay khi có quá nhiều mặt tối trong doanh nghiệp. Tham nhũng, phung phí quỹ công, dùng vật liệu kém chất lượng để bù lỗ, trong lòng quần chúng nhân dân, chỉ cần doanh nghiệp đó phát sinh sự cố thì chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Thế là Tập đoàn nhà họ Mục biến thành một doanh nghiệp lòng dạ hiểm độc, cho dù ngay từ đầu họ chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh trách nghiệm, thậm chí còn cố gắng theo sát tiến độ bồi thường, nhưng cũng không thể chịu nổi lòng tham của mọi người.
Những người đứng đầu nhà họ Mục sầu não đến bạc đầu rụng tóc. Ông cụ Mục vốn bị liệt nửa người do đột quỵ càng buộc phải nhường lại quyền giải quyết cho Mục Đình và bị kích thích đến mức phải vào ICU*. Toàn bộ hoạt động kinh doanh của Tập đoàn đều bị đình chỉ để điều tra. Chưa kể cần có một người phải đứng ra chịu trách nhiệm về vấn đề này, nhưng ngày xảy ra sự việc, người phụ trách công trình trực tiếp nhảy lầu tự sát, điều này chắc chắn càng khiến mọi việc trở nên rắc rối hơn.
(ICU – intensive care unit: khoa hồi sức tích cực nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.)
Nhà họ Mục tiêu tùng, đây là một sự kiện mà ai ai cũng biết rõ. Lúc thấy tin tức, Ôn Nhiên đã nỗ lực nhớ lại cốt truyện. Tuy nhiên, đó chỉ là cuốn tiểu thuyết yêu đương không hề có thần quái, càng không có đoạn sự nghiệp lao đao, những thứ này cùng lắm chỉ xuất hiện ở một hai câu làm nền.
Mở đầu tiểu thuyết có kể về việc Tập đoàn nhà họ Mục đầu tư thất bại, tuyên bố phá sản và cậu chủ nhỏ nhà họ Mục kiêu hãnh một thời ngã khỏi tầng mây. Dù vậy, anh vẫn kiên cường tự tin như trước, chưa từng chịu khuất phục trước những khó khăn trong cuộc sống mà còn tích cực đối mặt với chúng mỗi ngày. Vẻ lạc quan và đầy động lực này càng thêm quyến rũ hơn cả khi anh ấy mang theo hào quang của Tập đoàn nhà họ Mục, cũng dần dần lọt vào mắt xanh của đại boss. Đồng thời, thời hạn hôn ước một cũng hết, nhưng ‘kẻ lót đường’ kia nhất quyết không chịu ly hôn và bắt đầu bước lên sân khấu của cốt truyện.
Hơn nữa, ‘kẻ lót đường’ không có gia thế này làm sao có thể hãm hại cậu chủ nhỏ của nhà họ Mục, tất cả đều bắt đầu khi người ta phá sản, trở thành thường dân. Trong cuốn sách này, các vai trò được đổi bao gồm, cậu chủ nhỏ là lọ lem xuất thân cao quý, đại boss là hoàng tử tay cầm giày thủy tinh và ‘kẻ lót đường’ chính là người chị kế độc ác kia!
Nghĩ tới đây, Ôn Nhiên giật mình nhận ra, con mẹ nó cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu! Thảo nào cậu vẫn cứ luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai khi nhìn vào mối quan hệ giữa Kỳ Vân Kính và Mục Sanh. Đối mặt với người mình thích, trong nhà người ta còn gặp tình cảnh khốn đốn như thế thì chắc chắn ai cũng sẽ giúp đỡ hết mình. Hóa ra Kỳ Vân Kính vẫn chưa thông suốt.
Lúc nhìn lại Kỳ Vân Kính lần nữa, ánh mắt Ôn Nhiên không khỏi tràn đầy thâm ý.
Kỳ Vân Kính bị nhìn đến mức bối rối.
Ôn Nhiên khẽ thở dài, vỗ vào vai anh: “Là tôi hiểu lầm anh.”
Cứ tưởng rank vương giả, nào ngờ còn chưa lên rank đồng! Cậu còn lần lượt nghĩ đến cái gì mà chèn ép giam cầm ngược luyến, cùng ‘play trong phòng tối’ cấm dưới 18, còn nghĩ Kỳ Vân Kính là một tên lòng dạ đen tối, nhất định đang kiềm chế ý đồ xấu của mình. Kết quả vậy mà anh vẫn chưa thông suốt!
Kỳ Vân Kính nhướng mày: “Hiểu lầm cái gì?”
Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn trời: “Có lẽ là hiểu lầm lòng người.” Cậu không nên hẹp hòi nghi ngờ người thiện lương chín kiếp, cậu đúng là có tội mà.
Kỳ Vân Kính búng trán cậu một cái. Kỳ quặc, luôn nói những điều khó hiểu, Sau khi quen biết Ôn Nhiên, lần đầu tiên anh thấy nghi ngờ về khoảng cách thế hệ. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°°∘ ────
Thời gian thôi đưa không nhanh cũng không chậm, chẳng mấy chốc đến kỳ nghỉ hè. Ngày ly hôn cũng âm thầm tới, Kỳ Vân Kính cau mày: “Chúng ta không cần thiết phải làm vậy.”
Hiếm có dịp Ôn Nhiên chủ động hẹn anh dùng bữa, địa điểm lại còn gần công ty, anh còn tưởng cậu nhóc này đổi tính. Nào ngờ vừa gặp cậu lập tức hãnh diện đưa giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu ra, còn tỏ vẻ trộm chúng ra khỏi nhà khó lắm. Chẳng hiểu tại sao khi thấy cậu nhóc này gấp gáp không chờ nổi như vậy, anh lại không muốn cậu được như ý.
Ôn Nhiên trả lời chẳng chút do dự: “Cần mà, rất cần thiết! Cuộc hôn nhân này á, nên kết thì kết, nên ly thì ly, từ trước đến nay tôi luôn là người nói được làm được, nói thời hạn một năm thì nhất định sẽ không trì hoãn anh dù chỉ một ngày. Nào nào nào, chúng ta tới Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn. Anh yên tâm, tôi lớn chừng này thì làm sao mà trốn khỏi anh. Mỗi cuối tuần tôi đều về nhà họ Kỳ ăn cơm với bà nội và bất cứ khi nào bà cần tôi đều sẽ có mặt!”
Nói xong, Ôn Nhiên dừng một chút rồi trưng ra vẻ mặt ‘tôi sẵn sàng hy sinh vì ông chủ’, nói: “Muốn thể hiện tình cảm thì chỉ cần đủ tiền là được!”
Kỳ Vân Kính khoanh tay trước ngực, ỷ mình cao hơn nên nhìn cậu với vài phần trịch thượng: “Nếu vẫn giống như cũ thì giấy chứng nhận này có ý nghĩa gì? Hay là cậu lo rằng tôi sẽ không trả phí xuất hiện?”
Ôn Nhiên vội giải thích: “Nằm ở chỗ tâm hồn được tự do nha! Giấy chứng nhận này có thể không có giá trị ràng buộc với một số người, nhưng đối với tôi thì khác, bộ anh quên tôi là người như thế nào rồi sao? Quan trọng nhất chính là sự ràng buộc từ chúng, cơ mà tại sao anh không đồng ý, chẳng lẽ anh thích tôi rồi hả?”
Ôn Nhiên lùi về sau hai bước: “Tôi nói cho anh biết, anh không phải mẫu người của tôi đâu à nha.”
Kỳ Vân Kính suýt nữa không nhịn được mà tặng cậu cái nhìn khinh bỉ.
Thấy biểu cảm của anh, Ôn Nhiên cười giả lả: “Tốt nhất là không phải. Nhanh lên nhanh lên, giờ mới hai giờ rưỡi, tranh thủ người ta còn làm đi thôi.”
Lúc trước khi soạn thảo bản hợp đồng này, Kỳ Vân Kính đã nghĩ tới vô số khả năng. Ví dụ như cậu cố tình ngoạm một miếng thật to sau khi ly hôn, hoặc đơn giản là ăn vạ không đi, thậm chí còn dựa vào việc bà nội yêu thích mình mà đối đầu với anh, v.v. Chỉ là không ngờ, anh lại bị người này lôi kéo đi ly hôn. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Trước mặt bọn họ có một cặp vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn, Ôn Nhiên bèn dùng khuỷu tay đẩy Kỳ Vân Kính, bảo anh nhìn lên tường: “Kìa, trên đó có viết ‘Đừng quên tâm ý ban đầu’, cho nên chúng ta không được quên ý định lúc đầu nghe chưa!”
Kỳ Vân Kính lườm cậu một cái: “Nếu cậu không im lặng thì tôi sẽ khiến cậu khỏi ly hôn gì nữa.”
Ôn Nhiên vội làm động tác kéo khóa miệng. Cặp đôi phía trước vừa xong, khi hai người đứng dậy, cô gái tát thẳng vào mặt chàng trai, động tác đột ngột khiến Ôn Nhiên giật mình. Có điều vẻ mặt của nhân viên đều bình tĩnh, như thể họ đã quá quen.
Đợi họ rời đi, Ôn Nhiên nhanh nhẹn bước tới, đặt hết giấy tờ liên quan qua: “Đây là bản sao của giấy đăng ký kết hôn, hộ khẩu và cccd, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.”
Kỳ Vân Kính im lặng ngồi ở một bên.
Nhân viên thờ ơ hỏi theo trình tự: “Kết hôn là chuyện cả đời, cuộc sống cần phải chậm rãi mới hòa hợp. Nếu không phải mắc sai lầm gì nghiêm trọng thì cả hai nên nhường nhịn nhau…”
Ôn Nhiên ngắt lời đối phương: “Cảm ơn, cảm ơn nhiều. Nhưng mà, cả hai chúng tôi đều đã đạt được thỏa thuận và ly hôn trong hòa bình. Xin cảm phiền xử lý nhanh một chút.”
Nhân viên liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng công cùng mỹ nhân thụ, đúng là đẹp đôi. Ôi, thật đáng tiếc.
Trong lúc nhân viên điền thủ tục, điện thoại Ôn Nhiên vang lên ting ting. Vừa lấy ra cậu lập tức nhìn thấy ảnh chụp trong nhà bếp mà bác quản gia gửi tới, là một con tôm hùm siêu to khổng lồ. Còn có thực đơn ngày hôm nay, ngoài trừ nguyên con tôm kia còn có cơm dứa tôm hùm.
Ôn Nhiên không khỏi nuốt nước bọt, sau đó đưa ảnh cho Kỳ Vân Kính xem: “Hôm nay tôi ăn tôm hehehe.”
Kỳ Vân Kính lạnh lùng đáp: “Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Ý nói, tôm hùm của nhà họ Kỳ không còn phần của cậu nữa.
Ôn Nhiên quay đầu nhìn anh: “Có một câu thoại đọc thế nào ấy nhỉ, ‘lưu luyến chẳng rời’ và ‘trở mặt tuyệt tình’ đều do mình anh thủ vai sao?”
Ban đầu còn nói sẽ giống như trước, vậy mà giấy ly hôn còn chưa được cấp anh đã lập tức thay đổi. Ôn Nhiên hừ một tiếng, chẳng phải chỉ là tôm hùm thôi sao? Làm như người ta không mua nổi ấy? Cậu lục di động tự đặt mua, bây giờ người ta cũng là người có của, không thiếu tiền.
Kỳ Vân Kính đành che điện thoại cậu lại: “Đùa cậu thôi.”
Ôn Nhiên đẩy tay anh ra: “Tôi không thích đùa, giận rồi.”
Kỳ Vân Kính lấy di động bấm bấm vài cái, bên phía Ôn Nhiên lập tức nhận được tin nhắn chuyển khoản. Cậu không khỏi đếm thử, năm triệu, sau đó liền quay đầu nhìn Kỳ Vân Kính.
Vẻ mặt của Kỳ Vân Kính bình thản: “Phí một năm.”
Ôn Nhiên nháy mắt tươi cười rạng rỡ: “Ông chủ đúng là ông chủ, rất dứt khoát! Tôi nhắn lại với bác quản gia nhờ chuẩn bị thêm một phần tôm hấp nhỏ nữa nha. Nini lớn tới từng tuổi này mà còn chưa được ăn tôm hùm đâu.”
Thấy cậu vừa gặp tiền liền sáng mắt chẳng giống ai, Kỳ Vân Kính không nhịn được quay đầu bật cười.
Người nhân viên mãi chú ý đến bọn họ chợt hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Hai người thật sự tới ly hôn sao?”
Ôn Nhiên nghi hoặc nói: “Bằng không thì sao? Chúng tôi tới thăm quan Cục Dân Chính một ngày à?”
Nhân viên: “…” Nếu không phải vừa mới chứng kiến cặp đôi vừa mới tát nhau lúc nãy, đó mới là tới đây ly hôn, thì ai không biết còn tưởng nơi này là văn phòng đăng ký kết hôn.
Sau khi điền thông tin và đóng dấu xong, nhân viên đưa hai tờ đơn ly hôn tới trước mặt họ: “Ký tên vào đây là hoàn tất thủ tục ly hôn.”
Ôn Nhiên lấy bút ký thẳng một mạch, Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua, thấy cậu đã nhanh chóng viết xong họ tên đầy đủ. Đột nhiên anh nhớ tới luật sư từng nói lúc trước khi ký tên vào bản thỏa thuận, Ôn Nhiên ký rất nhanh gọn, có lẽ cũng dứt khoát như bây giờ.
Ôn Nhiên đưa bản đã ký tên hoàn chỉnh cho Kỳ Vân Kính, ý bảo anh nhanh lên phía sau còn có người đang chờ. Rồi lấy bản còn lại của anh và ký tên mình vào.
Chờ hai người ra khỏi Cục Dân Chính, Ôn Nhiên sảng khoái giãn gân giãn cốt. Cho đến giờ phút này cậu mới cảm thấy cuộc sống hiện tại là của riêng mình, hiện giờ cậu đã hoàn toàn thoát khỏi con đường làm ‘kẻ lót đường’ của nguyên chủ.
Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính đi theo phía sau, nói: “Anh có muốn để giấy ly hôn của anh ở chỗ tôi không? Bà nội chắc chắn sẽ không tới chung cư của tôi, lỡ đâu để trong nhà bị giúp việc phát hiện trong lúc quét dọn thì sẽ phiền phức lắm.”
Kỳ Vân Kính lạnh nhạt đáp: “Nếu biết phiền phức thì sao còn làm mấy chuyện dư thừa.”
Ôn Nhiên đang thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, tâm trạng vui vẻ nên không thèm để ý đến mấy lời phàn nàn của Kỳ Vân Kính mà nhảy chân sáo theo anh ra xe. Khi nhìn thấy tài xế, cậu mới nhớ ra mình còn chưa có xe, thế là nhỏ giọng tỉ tê hỏi Kỳ Vân Kính: “Lương hàng tháng của tài xế nhà anh là bao nhiêu á?”
Kỳ Vân Kính rũ mắt nhìn cậu, Ôn Nhiên giải thích: “Tôi định mua xe nhưng không biết lái. Hơn nữa thời tiết như này đi học quá vất vả, nên định thuê một tài xế riêng.”
Kỳ Vân Kính: “Lương một năm một triệu nhân dân tệ.” (Khoảng 3 tỷ 390 triệu VND)
Ôn Nhiên chớp mắt, xác định lại xem Kỳ Vân Kính có nói xạo không. Lương một năm một triệu? Cho một tài xế thôi ư?
Như hiểu được thắc mắc trong cậu, Kỳ Vân Kính giải thích một câu: “Người lái xe rất quan trọng.”
Đầu óc Ôn Nhiên nháy mắt thông suốt, quả thực tài xế rất quan trọng, nhất là tài xế của nhà họ Kỳ. Không chỉ đơn giản là tài xế, mà nếu có ai hối lộ để bắt cóc thì đó là còn liên quan đến mạng sống, Có điều tài xế cậu tìm không quan trọng cái này lắm, nếu ai dám bắt cóc cậu thì chưa chắc ai sẽ có kết cục thê thảm hơn đâu.
Ôn Nhiên khẽ thở dài, lẽ ra cậu không nên hỏi Kỳ Vân Kính về vấn đề này.
Kỳ Vân Kính nhìn thẳng Ôn Nhiên, trong mắt có chút tò mò: “Cậu có bằng lái mà.”
Ôn Nhiên, mặt không đỏ tim không run: “Bằng mua nên không biết lái.”
Kỳ Vân Kính quan sát cậu thật kỹ một lát rồi dời mắt đi, chẳng biết nên tin hay không. Tuy nhiên Ôn Nhiên chẳng để tâm, đã ly hôn rồi thì cậu còn sợ anh làm cái khỉ gì nha. Để đề phòng anh tiếp tục hỏi về chủ đề này, cậu dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía anh và mở trò chơi lên. Lúc đang chơi được nửa chặng, cậu liền thấy nhóm chat đạo sĩ gửi một thông báo bằng giọng nói. Bình thường khi không có gì quan trọng, họ sẽ không tag tên toàn bộ thành viên để thông báo. Trước đó không lâu mới có vụ nước sông mang sát khí hại chết nhiều người, chẳng lẽ tiếp tục xảy ra vấn đề lớn ở nơi nào đó?
Ôn Nhiên vội thoát trò chơi và bấm mở tập tin âm thanh. Đó là giọng của chị gái ở quầy tiếp tân, nghe xong, cậu gần như chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả: “Xuất hiện sinh khương? Sinh khương? Là gì vậy?”
Kỳ Vân Kính cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Ôn Nhiên nhanh chóng xem lại lịch sử trò chuyện, bấy giờ mới rõ, không phải sinh khương mà là sinh cương.
Kỳ Vân Kính hỏi: “Sinh cương là cương thi à?”
Ôn Nhiên không lớn lên trong hệ thống thế giới này nên cũng có phần bối rối, cậu không biết sinh cương là cái gì.
Trong nhóm cũng có đạo sĩ mới vào nghề đặt câu hỏi, vì thế đã có người giải thích về sinh cương.
Sinh cương cũng là một loại cương thi, nhưng chúng khác nhau về thời gian lắng đọng. Sinh cương thuộc dạng sau khi con người chết đi vẫn còn một hơi thở trong lồng ngực để bảo vệ chút sức sống cuối cùng. Mà người đã khuất có lẽ bởi vì thể chất hoặc hoàn cảnh qua đời, thậm chí là do một thứ gì đó đặc biệt trên người dẫn tới bản thân sống lại mà không có tác động từ người khác. Và cũng chính người chết đó lại quên mất mình đã qua đời và vẫn có thể ăn uống sinh hoạt như người sống. Các chức năng của cơ thể tiếp tục hoạt động, có thể nhìn thấy ánh mặt trời giống hệt như một người sống.
Có điều loại sinh cương này khác với cậu bé Ôn Nhiên gặp trong vụ án minh hôn trước đó. Loại năng lực bẩm sinh tuy chết vẫn còn sống này, một khi để người đó thức tỉnh ý thức, cơ thể họ sẽ nhanh chóng biến đổi, hoàn toàn trở thành cương thi và cực kỳ tai hại.
Ôn Nhiên vô thức nhớ tới mùi người chết mà mình từng ngửi thấy trong bệnh viện ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.