Chương 190: Ngựa Mang Giày
Vinh Tiểu Vinh
23/08/2020
【 PS: Thế giới này tạm thời còn chưa có móng ngựa
sắt. 】
Tiểu Hoàn đối với Lý Dịch từ trước đến nay đều nói gì nghe nấy, tuy trong nội tâm còn đang nghi ngờ tại sao cô gia muốn bỏ đói ngựa ba ngày, nhưng cô gia nói đều đúng, ôm cỏ cho ngựa về.
Liễu Như Ý từ bên ngoài đi vào, thấy tiểu nha hoàn ôm cỏ cho ngựa ăn trở về, hỏi:
- Tiểu Hoàn, cho ngựa ăn chưa?
- Cô gia nói muốn bỏ đói nó ba ngày.
Tiểu nha hoàn lắc đầu, nói.
- Đưa cỏ cho ta, muội đi mau đi.
Liễu Như Ý tiếp nhận bó cỏ trong tay nàng, đi về phái chuồng ngựa.
"A."
Tiểu nha hoàn ứng một tiếng nói thầm, cô gia không cho ngựa ăn, nhị tiểu thư lại muốn, lỡ như cô gia không cao hứng thì làm sao?
Tính toán một hồi vẫn không nên nghĩ nhiều, chuyện này cứ để cô gia và nhị tiểu thư tự giải quyết, nghĩ đến mình còn nhỏ không có tiếng nói, tiểu nha hoàn lắc đầu, cầm chút rau quả mới trong phòng bếp đi ra nội viện.
Lúc Liễu Như Ý cầm cỏ đi đến chuồng ngựa, Lý Dịch đang ngồi xổm trước chuồng ngựa, cầm bút lông và giấy trắng, tựa hồ đang phác thảo cái gì đó.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lý Dịch đứng người lên, quay đầu, thấy Liễu Như Ý đang ôm bó cỏ cho ngựa ăn đi tới.
Lý Dịch thấy biểu lộ nàng tựa hồ không có gì không đúng, bên trong cũng cỏ cho ngựa ăn không giống cất giấu vũ khí, cảm thấy hơi an tâm một chút.
Dù sao, chuyện lúc nãy đơn thuần là ngoài ý muốn, không có chút quan hệ với hắn, tuy tính khí Liễu nhị tiểu thư không tốt nhưng không phải người cố tình gây sự không phân tốt xấu, lúc ấy không có rút kiếm chém hắn, chắc hẳn sau đó cũng sẽ không trả thù.
Bất quá, phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên xác định một chút, hơi cảnh giác hỏi.
- Chuyện vừa rồi, ta không phải...
- Im miệng!
Liễu Như Ý giả bộ như vô sự cũng vì không muốn Lý Dịch nhấc đến chuyện này, trên gương mặt xinh đẹp lần nữa đỏ bừng, ném cỏ vào trong máng, hung dữ trừng Lý Dịch một cái, quay người rời đi.
Lý Dịch rốt cục yên tâm, nhị tiểu thư thật không có ý định so đo chuyện này, khuôn mặt đỏ hồng vừa rồi của nàng bộ cũng là lần đầu tiên đệ nhất nữ hiệp trở tiểu cô nương thành thẹn thùng, Lý Dịch thật có chút không quá thích ứng.
Bên trong chuồng ngựa, ngựa điên hiếp yếu sợ mạnh đang ăn cỏ, mũi phát ra tiếng phì phì, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn qua, lần này nể mặt Như Ý, trước tha cho nó một lần, lần sau còn không biết tốt xấu, chắc chắn bỏ đói ba ngày, con hàng này mới biết sự lợi hại của bổn công tử.
Đi xung quanh chuồng ngựa, dùng giấy trắng và bút lông vẽ ra vó ngựa dựa theo kích thước thậtc, tìm thiết tượng đặt làm một bộ móng ngựa sắt, tuy con ngựa này không cho mình mặt mũi, nhưng không thể phủ nhận nó là một thớt ngựa tốt, nếu chân ngựa bị mài hết, ngược lại có chút đáng tiếc.
Tay nghề Thiết Tượng kia không tệ, theo như Lý Dịch yêu cầu, ngày thứ hai sẽ đến lấy bốn móng ngựa sắt.
Theo thói quen nghề nghiệp, Thiết Tượng cũng không hỏi Lý Dịch công dụng những vật này, làm Thiết Tượng nhiều năm, đương nhiên phải hiểu quy củ doanh nghiệp.
Lão Phương cầm bốn cái đồ chơi hình thù kỳ quái trong tay, nghi hoặc hỏi:
- Cô gia, đây là thứ gì?
- Chân ngựa.
- Cái gì?
Nghi hoặc trên lão càng sâu.
- Chân ngựa là cái gì?
Nghe tên, thứ này tựa hồ có quan hệ đến ngựa, bất quá, Lão Phương có kinh nghiệm chăn ngựa, không xa lạ gì những chuyện liên quan hệ đến ngựa nhưng vẫn chưa nghe nói qua chân ngựa.
- Giống như mang giày cho ngựa vậy đó.
Thế giới này còn chưa có chân ngựa, cũng không trách Lão Phương không biết, Lý Dịch giải thích cho hắn.
- Cái gì?
Lão Phương bỗng nhiên dừng lại, có chút không dám tin lỗ tai mình, hỏi lại.
- Ngựa còn cần mang giày?
Sống mấy chục năm, chỉ biết người phải mặc giày, chưa từng nghe qua ngựa cũng phải đi giày, đây không phải nói chơi?
- Đều chạy trên mặt đất, ngươi đều cần đi giày, vì cái gì ngựa không cần?
Lý Dịch hỏi ngược lại.
Lão Phương rất muốn mắng một câu "Nói nhảm", chưa nói ra khỏi miệng đã nghẹn trở về.
- Chân trần không mang giày bước đi sẽ mòn chân a, dẫm lên đá cứng sẽ bị đau, ngựa lại không biết đau, mang giày làm gì?
Lão Phương thẳng thắng nói.
Hắn có chút hoài nghi cô gia hôm nay có phải trúng tà, bỗng nhiên muốn cho ngựa mang giày, hai ngày tới có phải lại nghĩ ra ý tưởng cổ quái gì khác.
- Ngươi cũng biết mòn chân, ngựa đi đường còn nhiều hơn ngươi nhiều, một thời gian sau, móng ngựa sẽ bị mài hết, con ngựa kia cũng sẽ thành phế mã.
Lão Phương nghe vậy sững sờ, nói:
- Cô gia vẽ vời cho thêm chuyện ra, con ngựa kia mỗi ngày cũng chỉ chạy tới chạy lui từ phủ thành đến trại, mới mấy dặm đường, chân ngựa có bị mòn đi nữa thì cũng không quá nhiều...Bất quá, nói như vậy, những chiến mã trong quân thường xuyên chạy loạn, tốc độ móng ngựa sinh trưởng không bằng tốc độ bị mài, ngược lại cần phải mang giày.
Lão Phương lần này đã hiểu ý Lý Dịch, hắn trước chăn ngựa, biết dùng ngựa phải có chừng đó độ, nếu buộc ngựa cả ngày trong chuồng, không thường lấy ra ngoài chạy vài vòng, móng ngựa sẽ dài đến hoảng, còn nếu như mỗi ngày đều chạy thời gian dài, móng ngựa sẽ nhanh biến mất, cái trước còn có thể cứu, cái sau thì cũng chỉ có thể trở thành phế mã.
Phương pháp này của cô gia ngược lại thật tốt, vừa rồi được hắn nhắc nhở, Lão Phương dĩ nhiên minh bạch, đồ vật kỳ quái này chỉ sợ sẽ được đính vào chân ngựa, tuy con ngựa trong nhà không cần dùng phương pháp này, nhưng nếu chiến mã trong quân có kiện bảo bối này thì sẽ không sợ móng ngựa bị mài mòn nữa.
Nghe Lão Phương nói xong, Lý Dịch cũng sững sờ một chút, hắn chỉ nhớ rõ trước kia đọc vài một truyện xuyên việt, nhân vật phát minh ra móng ngựa sắt, lập tức có thể kinh sợ đám đại thần vào Hoàng đế, cả triều đều hô to trước kia sao không ai nghĩ đến phương pháp đơn giản như vậy, chuyện này nhiều khi có thể gây ra oanh động to lớn nghe.
Bất quá, đã chân ngựa đã làm xong, không có gắn vào thì thật xin lỗi vì mất vài đồng tiền đưa cho Thiết Tượng kia.
Hai ngày trước vì vì gia hỏa này mà mất mặt trước mặt Như Nghi, đợi lát nữa để đám nha dịch giúp đỡ một chút, trói chặt con hàng này, cho nó đứng im không được động đậy, chắc gia hỏa thích hiếp yếu sợ mạnh cho tới giờ đều chưa gặp qua trận thế loại này đâu, để cho nó hoảng sợ một trận, nếu lần sau còn dám giương oai trước mặt mình, thì tổ chức ngay một bữa lẩu thịt ngựa...
Lý Dịch lần này cùng Lão Phương xuống núi, cố ý dắt ngựa xuống, chính vì muốn cho nó mang giày.
Trên bãi đất trống cách huyện nha không xa, được them Lão Phương hỗ trợ, bọn nha dịch rất nhẹ nhàng đánh ngã con ngựa, trói lại bốn vó hướng lên trời.
Đôi mắt ngựa to lớn đầy vẻ hoảng sợ, lên tiếng hí dài, nhưng bốn chân bị trói chặt, xung quanh có rất nhiều người đè lại, muốn giãy dụa cũng giãy dụa không được.
Lão Phương đang muốn dựa theo phương pháp Lý Dịch nói, đinh móng ngựa lên chân ngựa, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh.
- Các ngươi ở chỗ này làm gì?
Tiểu Hoàn đối với Lý Dịch từ trước đến nay đều nói gì nghe nấy, tuy trong nội tâm còn đang nghi ngờ tại sao cô gia muốn bỏ đói ngựa ba ngày, nhưng cô gia nói đều đúng, ôm cỏ cho ngựa về.
Liễu Như Ý từ bên ngoài đi vào, thấy tiểu nha hoàn ôm cỏ cho ngựa ăn trở về, hỏi:
- Tiểu Hoàn, cho ngựa ăn chưa?
- Cô gia nói muốn bỏ đói nó ba ngày.
Tiểu nha hoàn lắc đầu, nói.
- Đưa cỏ cho ta, muội đi mau đi.
Liễu Như Ý tiếp nhận bó cỏ trong tay nàng, đi về phái chuồng ngựa.
"A."
Tiểu nha hoàn ứng một tiếng nói thầm, cô gia không cho ngựa ăn, nhị tiểu thư lại muốn, lỡ như cô gia không cao hứng thì làm sao?
Tính toán một hồi vẫn không nên nghĩ nhiều, chuyện này cứ để cô gia và nhị tiểu thư tự giải quyết, nghĩ đến mình còn nhỏ không có tiếng nói, tiểu nha hoàn lắc đầu, cầm chút rau quả mới trong phòng bếp đi ra nội viện.
Lúc Liễu Như Ý cầm cỏ đi đến chuồng ngựa, Lý Dịch đang ngồi xổm trước chuồng ngựa, cầm bút lông và giấy trắng, tựa hồ đang phác thảo cái gì đó.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lý Dịch đứng người lên, quay đầu, thấy Liễu Như Ý đang ôm bó cỏ cho ngựa ăn đi tới.
Lý Dịch thấy biểu lộ nàng tựa hồ không có gì không đúng, bên trong cũng cỏ cho ngựa ăn không giống cất giấu vũ khí, cảm thấy hơi an tâm một chút.
Dù sao, chuyện lúc nãy đơn thuần là ngoài ý muốn, không có chút quan hệ với hắn, tuy tính khí Liễu nhị tiểu thư không tốt nhưng không phải người cố tình gây sự không phân tốt xấu, lúc ấy không có rút kiếm chém hắn, chắc hẳn sau đó cũng sẽ không trả thù.
Bất quá, phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên xác định một chút, hơi cảnh giác hỏi.
- Chuyện vừa rồi, ta không phải...
- Im miệng!
Liễu Như Ý giả bộ như vô sự cũng vì không muốn Lý Dịch nhấc đến chuyện này, trên gương mặt xinh đẹp lần nữa đỏ bừng, ném cỏ vào trong máng, hung dữ trừng Lý Dịch một cái, quay người rời đi.
Lý Dịch rốt cục yên tâm, nhị tiểu thư thật không có ý định so đo chuyện này, khuôn mặt đỏ hồng vừa rồi của nàng bộ cũng là lần đầu tiên đệ nhất nữ hiệp trở tiểu cô nương thành thẹn thùng, Lý Dịch thật có chút không quá thích ứng.
Bên trong chuồng ngựa, ngựa điên hiếp yếu sợ mạnh đang ăn cỏ, mũi phát ra tiếng phì phì, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn qua, lần này nể mặt Như Ý, trước tha cho nó một lần, lần sau còn không biết tốt xấu, chắc chắn bỏ đói ba ngày, con hàng này mới biết sự lợi hại của bổn công tử.
Đi xung quanh chuồng ngựa, dùng giấy trắng và bút lông vẽ ra vó ngựa dựa theo kích thước thậtc, tìm thiết tượng đặt làm một bộ móng ngựa sắt, tuy con ngựa này không cho mình mặt mũi, nhưng không thể phủ nhận nó là một thớt ngựa tốt, nếu chân ngựa bị mài hết, ngược lại có chút đáng tiếc.
Tay nghề Thiết Tượng kia không tệ, theo như Lý Dịch yêu cầu, ngày thứ hai sẽ đến lấy bốn móng ngựa sắt.
Theo thói quen nghề nghiệp, Thiết Tượng cũng không hỏi Lý Dịch công dụng những vật này, làm Thiết Tượng nhiều năm, đương nhiên phải hiểu quy củ doanh nghiệp.
Lão Phương cầm bốn cái đồ chơi hình thù kỳ quái trong tay, nghi hoặc hỏi:
- Cô gia, đây là thứ gì?
- Chân ngựa.
- Cái gì?
Nghi hoặc trên lão càng sâu.
- Chân ngựa là cái gì?
Nghe tên, thứ này tựa hồ có quan hệ đến ngựa, bất quá, Lão Phương có kinh nghiệm chăn ngựa, không xa lạ gì những chuyện liên quan hệ đến ngựa nhưng vẫn chưa nghe nói qua chân ngựa.
- Giống như mang giày cho ngựa vậy đó.
Thế giới này còn chưa có chân ngựa, cũng không trách Lão Phương không biết, Lý Dịch giải thích cho hắn.
- Cái gì?
Lão Phương bỗng nhiên dừng lại, có chút không dám tin lỗ tai mình, hỏi lại.
- Ngựa còn cần mang giày?
Sống mấy chục năm, chỉ biết người phải mặc giày, chưa từng nghe qua ngựa cũng phải đi giày, đây không phải nói chơi?
- Đều chạy trên mặt đất, ngươi đều cần đi giày, vì cái gì ngựa không cần?
Lý Dịch hỏi ngược lại.
Lão Phương rất muốn mắng một câu "Nói nhảm", chưa nói ra khỏi miệng đã nghẹn trở về.
- Chân trần không mang giày bước đi sẽ mòn chân a, dẫm lên đá cứng sẽ bị đau, ngựa lại không biết đau, mang giày làm gì?
Lão Phương thẳng thắng nói.
Hắn có chút hoài nghi cô gia hôm nay có phải trúng tà, bỗng nhiên muốn cho ngựa mang giày, hai ngày tới có phải lại nghĩ ra ý tưởng cổ quái gì khác.
- Ngươi cũng biết mòn chân, ngựa đi đường còn nhiều hơn ngươi nhiều, một thời gian sau, móng ngựa sẽ bị mài hết, con ngựa kia cũng sẽ thành phế mã.
Lão Phương nghe vậy sững sờ, nói:
- Cô gia vẽ vời cho thêm chuyện ra, con ngựa kia mỗi ngày cũng chỉ chạy tới chạy lui từ phủ thành đến trại, mới mấy dặm đường, chân ngựa có bị mòn đi nữa thì cũng không quá nhiều...Bất quá, nói như vậy, những chiến mã trong quân thường xuyên chạy loạn, tốc độ móng ngựa sinh trưởng không bằng tốc độ bị mài, ngược lại cần phải mang giày.
Lão Phương lần này đã hiểu ý Lý Dịch, hắn trước chăn ngựa, biết dùng ngựa phải có chừng đó độ, nếu buộc ngựa cả ngày trong chuồng, không thường lấy ra ngoài chạy vài vòng, móng ngựa sẽ dài đến hoảng, còn nếu như mỗi ngày đều chạy thời gian dài, móng ngựa sẽ nhanh biến mất, cái trước còn có thể cứu, cái sau thì cũng chỉ có thể trở thành phế mã.
Phương pháp này của cô gia ngược lại thật tốt, vừa rồi được hắn nhắc nhở, Lão Phương dĩ nhiên minh bạch, đồ vật kỳ quái này chỉ sợ sẽ được đính vào chân ngựa, tuy con ngựa trong nhà không cần dùng phương pháp này, nhưng nếu chiến mã trong quân có kiện bảo bối này thì sẽ không sợ móng ngựa bị mài mòn nữa.
Nghe Lão Phương nói xong, Lý Dịch cũng sững sờ một chút, hắn chỉ nhớ rõ trước kia đọc vài một truyện xuyên việt, nhân vật phát minh ra móng ngựa sắt, lập tức có thể kinh sợ đám đại thần vào Hoàng đế, cả triều đều hô to trước kia sao không ai nghĩ đến phương pháp đơn giản như vậy, chuyện này nhiều khi có thể gây ra oanh động to lớn nghe.
Bất quá, đã chân ngựa đã làm xong, không có gắn vào thì thật xin lỗi vì mất vài đồng tiền đưa cho Thiết Tượng kia.
Hai ngày trước vì vì gia hỏa này mà mất mặt trước mặt Như Nghi, đợi lát nữa để đám nha dịch giúp đỡ một chút, trói chặt con hàng này, cho nó đứng im không được động đậy, chắc gia hỏa thích hiếp yếu sợ mạnh cho tới giờ đều chưa gặp qua trận thế loại này đâu, để cho nó hoảng sợ một trận, nếu lần sau còn dám giương oai trước mặt mình, thì tổ chức ngay một bữa lẩu thịt ngựa...
Lý Dịch lần này cùng Lão Phương xuống núi, cố ý dắt ngựa xuống, chính vì muốn cho nó mang giày.
Trên bãi đất trống cách huyện nha không xa, được them Lão Phương hỗ trợ, bọn nha dịch rất nhẹ nhàng đánh ngã con ngựa, trói lại bốn vó hướng lên trời.
Đôi mắt ngựa to lớn đầy vẻ hoảng sợ, lên tiếng hí dài, nhưng bốn chân bị trói chặt, xung quanh có rất nhiều người đè lại, muốn giãy dụa cũng giãy dụa không được.
Lão Phương đang muốn dựa theo phương pháp Lý Dịch nói, đinh móng ngựa lên chân ngựa, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh.
- Các ngươi ở chỗ này làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.