Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 50: Khuynh thành hạo kiếp (2)

Lâm Thiên Vũ

08/10/2014

Cát vàng bị nhuộm đỏ cuộn lên cao như thể sóng biển, sau đó cát đỏ vươn lên tạo thành một ngọn núi, rồi cát trên đó từng chút từng chút một rớt xuống, đến lúc cuối cùng giữa lớp cát xuất hiện một người, mày kiếm mắt sáng, oai võ hiên ngang. Người này chính là Hiên Sa.

- Hiên Sa, chàng chưa chết sao?

Ngưng Liễm vừa trông thấy người này, liền nở nụ cười ngàn vạn năm rồi chưa thấy được, chỉ là bị máu lấp hết sự rạng rỡ và ấm áp. Trong lúc bà nói, máu đỏ tươi từ miệng ứa ra.

- Ta đã chết ngàn vạn năm rồi, nhưng sự kiên trì của nàng khiến ta sống lại.

Chân Hiên Sa không động đậy, cũng không bay lên, mà cát dưới chân chuyển động như nước đưa y đến trước mặt Ngưng Liễm. Y nói:

- Nàng thực không để ta phải thất vọng, nỗi oán hận của nàng trong ngàn vạn năm không hề biến mất, chứng minh được rằng quyết định và việc đặt cược của ta là đúng.

Nụ cười khó nhọc Ngưng Liễm cứng lại, dần chuyển sang giận dữ, nhìn chằm chằm Hiên Sa, khóe miệng nhếch lên, nụ cười này càng thêm hận ý và hàn ý, còn cả khoái ý:

- Chàng nói chuyện đánh cược và quyết định là thế nào?

- Nàng bảo Châu Tế và Thương Xá đều bị nàng lợi dụng, đều là con rối của nàng. Nhưng ta phải cho nàng biết, nàng mới chính là kẻ bị lợi dụng, cũng là con rối đích thực.

Hiên Sa nói.

- Hiên Sa! Ngươi câm miệng lại!

Trần Phong lúc này tựa hồ đã đoán được mấy phần, nhưng hắn muốn ngăn lại, bởi vì hắn không muốn để Ngưng Liễm biết tất cả những điều này. Như thế Ngưng Liễm sẽ càng thêm đau khổ.

- Ngươi không ngăn cản ta được đâu.

Hiên Sa cười khẩy, sau đó quay sang nói với Ngưng Liễm:

- Tất cả mọi chuyện từ ngàn vạn năm trước tới hiện tại đều là kế hoạch của ta. Linh lực của ta cao cường hơn Hiên Ảnh, hắn dựa vào cái gì mà đòi làm Thần Vương tương lai, dựa vào cái gì mà đòi làm ca ca của ta. Ta không phục, ta phải thay đổi tất cả, nhưng ta phải tránh khỏi Thần Sáng Tạo trước đã, do đó ta mới biến mình thành sa mạc, một thoáng mà đã ngàn vạn năm rồi.

Lời của Hiên Sa khiến tất cả mọi người đều không dám tin. Kẻ vì tình huynh đệ mà buông cả nữ tử mình yêu có phải là y không.

- Chàng nói rằng, chàng lợi dụng thiếp.

Thân thể của Ngưng Liễm dần dần không trụ được nữa, bắt đầu mềm đi.

- Đúng, chính là lợi dụng nàng. Thực ra ta luôn tìm kiếm cơ hội, nhưng bên trong Thần tộc bình lặng này căn bản chẳng có cơ hội, ta bèn tự mình tới phàm trần, hy vọng sẽ tìm ra biện pháp. Sau đó ta theo nàng tới dốc núi ấy, mộng cảnh đó cũng là ta tạo ra, do đó nàng mới nhìn thấy được ta, mọi chuyện sau này nàng đều đã biết cả.

- Tại sao chàng làm vậy?

Ngưng Liễm cố hỏi. Thực ra Trần Phong và Cốt Phi mấy người đều đã đoán ra. Chắc Ngưng Liễm cũng đoán ra rồi, nhưng bà nghĩ người mình yêu có thể cho bà một tia hy vọng.

- Bởi vì ta tới phàm trần để tìm biện pháp, chính là lợi dụng tâm lý của nữ tử khi yêu không quan tâm tới tất cả mọi thứ. Ta thấy mỹ mạo và khí chất thoát tục của nàng so với nữ tử Thần tộc còn hơn cả trăm lần, do đó ta chắc Hiên Ảnh nhất định sẽ thích, bèn khiến nàng yêu ta trước hắn.

Hiên Sa lãnh đạm lên tiếng.

- Rồi sau khi thiếp yêu chàng sâu đậm, chàng liền đem thiếp dâng cho kẻ khác? Đây chính là kế hoạch của chàng?

Ngưng Liễm miễn cưỡng cười lạnh.

- Chàng thắng rồi. Nỗi hận ngàn vạn năm của thiếp đều bởi chàng mà tan thành mây khói, chỉ vì, thiếp yêu chàng.

- Không thể nào? Chẳng phải tất cả mọi chuyện của Thần tộc đều nằm trong tầm khống chế của Thần Sáng Tạo sao?

Trần Phong không hiểu.

Trần Phong không hiểu.

- Ta khác, ta cũng không hiểu tại sao nữa. Đối với tất cả những chuyện này, đều là do ta ngụy trang hết.

Hiên Sa nói.

- Nỗi hận chàng kéo dài ngàn vạn năm khiến thiếp sống được tới ngày hôm nay, còn tạo ra Ma tộc. Hận này với chàng chính là yêu, chàng có biết nó sâu tới đâu chăng?

Thân thể Ngưng Liễm đã nằm trên cát, máu chảy bắt đầu chậm lại.

- Chính vì ta biết nên ta mới lợi dụng nàng. Tất cả những chuyện nàng làm tựa hồ đều vượt khỏi sức tưởng tượng của ta, sự cố chấp trong tình yêu của nữ tử phàm trần đích thực là sức mạnh vĩ đại nhất trên thế gian này.

Hiên Sa cười đắc ý.

- Nói cho thiếp biết, chàng đã bao giờ thực lòng yêu thiếp chút nào chưa? Có một chút nào không?

Đây là mong muốn cuối cùng của Ngưng Liễm, giọng điệu đầy khẩn cầu, nàng chỉ hy vọng người mà nàng yêu sâu đậm trước mặt này có thể cho nàng một chút ấm áp mỏng manh.

- Không, một chút cũng không.

Hiên Sa cứng rắn trả lời, quay mặt lại, ánh mắt bắn ra tia nhìn vô tình.

Cơ thể cố gắng kiên trì của Ngưng Liễm cuối cùng đã bất động trên mặt đất, máu cũng ngừng chảy bởi vì đã cạn. Binh mã Ma tộc đang tranh đấu cũng đi theo Ngưng Liễm, biến mất giữa cát vàng. Ngưng Liễm chết rồi, sinh mệnh ngàn vạn năm đến lúc máu chảy cạn khô vẫn chưa chết, nhưng chỉ với một câu trả lời của Hiên Sa mà mọi thứ đều kết thúc, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng chờ đợi một chút hy vọng.

- Hiện giờ nàng cuối cùng đã được giải thoát rồi.

Hiên Sa nói một câu, sau đó lấy tay vuốt mắt Ngưng Liễm, trên mặt thoáng qua một chút khổ đau, một giọt nước mắt bất cẩn để lộ ra trên khuôn mặt hắn. Chỉ mình Trần Phong nhìn thấy được.

- Toàn bộ những điều ngươi vừa nói là thật hay giả? Dẫu là hi vọng bà ta có thể được giải thoát đi nữa, ngươi không thấy ngươi làm vậy quá tàn nhẫn sao?

Trần Phong hỏi.

- Một nửa là thật, một nửa là giả, nhưng đâu thật đâu giả ta cũng không rõ nữa. Chẳng qua có một điểm rất rõ ràng, chính là các ngươi đều phải chết, rồi ta sẽ hồi sinh thế giới đã hủy diệt.

Hiên Sa gầm lên, cát vàng như cột gió xoáy nối liền trời và đất, sau đó vô số người cát xuất hiện, những người này to lớn như quái vật, tiến hành một trận giết chóc cùng Thần tộc. Trần Phong phóng mắt không thấy tận cùng, dường như mỗi một nắm cát là một người cát.

- Lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp đích thực là gì? Sao lại liên tục thế lực này tiếp thế lực khác, nhìn không thấy điểm cuối như vậy. Tuy nhiên bất kể ra sao, ta tuyệt đối không cho phép có kẻ nào phá hoại phàm trần, hủy diệt Tam giới.

Trần Phong nói đoạn triệu hồi vòng ánh sáng bao bọc mọi người một lần nữa, chống lại công kích của cát sa mạc.

- Khi đối phó với Châu Tế và Ngưng Liễm, ta đã nhìn xuyên thấu sức mạnh vô cực của ngươi rồi, tuy cường đại thật nhưng không đủ tà ác. Ngươi không thắng được ta đâu.

Hiên Sa tự tin đứng giữa cát vàng nối liền trời đất.

- Đã là sức mạnh vô cực thì có thể phát huy tới vô cực, ta nhất định không thể để ngươi đắc ý được.

Trần Phong nói rồi lại tạo ra vòng ánh sáng để nó bảo vệ cho Cốt Phi, Ức Hà Phiêu và Y Tích, dùng tốc độ mắt thường không theo kịp tiếp cận Hiên Sa. Nhưng tất cả đối với thủy tổ của Thần tộc như Hiên Sa đích thực là chưa đủ.

Hiên Sa bất động, đứng nguyên một chỗ nhìn Trần Phong nhếch mép cười, sau đó tay bắt quyết, hét lên:

- Sa Bạo Long Phá quyết!

Chỉ thấy vô số cát vàng ngưng tụ thành vô số con rồng khổng lồ tấn công tới Trần Phong. Tốc độ và sức mạnh của Trần Phong lúc này không gì ngăn lại được. Một con rồng cát công tới, Trần Phong đánh ra một quyền đi từ đầu tới đuôi, xuyên qua nó, sau đó là con rồng cát thứ hai. Nhưng chúng càng lúc càng đông, hơn nữa cát càng lúc càng cứng hơn, khiến cho Trần Phong nhớ lại bức tường cát trong Sa Cảnh Ma Cung.



Chỉ thấy vô số cát vàng ngưng tụ thành vô số con rồng khổng lồ tấn công tới Trần Phong. Tốc độ và sức mạnh của Trần Phong lúc này không gì ngăn lại được. Một con rồng cát công tới, Trần Phong đánh ra một quyền đi từ đầu tới đuôi, xuyên qua nó, sau đó là con rồng cát thứ hai. Nhưng chúng càng lúc càng đông, hơn nữa cát càng lúc càng cứng hơn, khiến cho Trần Phong nhớ lại bức tường cát trong Sa Cảnh Ma Cung.

Cuối cùng, sau khi đánh xuyên qua chín chín tám mốt con rồng cát, song quyền của Trần Phong đã hỏng, lộ ra cả xương trắng, nhưng không thấy một giọt máu nào. Lúc này hắn mới phát hiện ra, chẳng những không tiếp cận được Hiên Sa mà còn bị đẩy lùi mấy trượng.

Trần Phong vừa xong hao phí rất nhiều linh lực, hiện giờ dừng lại đứng yên một chỗ, từ hai tay truyền lên cơn đau khủng khiếp. Bởi vì trên mình rồng cát có linh lực, cơn đau này người bình thường không thể chịu đựng được.

- Sao rồi? Đã biết sức mạnh của ta đáng sợ thế nào chưa, sức mạnh vô cực của ngươi đã tới cực hạn rồi.

Trong khi Hiên Sa cất tiếng vang rền, cát dưới chân lại chuyển động, đưa y tới gần Trần Phong hơn.

- Đã trải qua ngàn vạn năm, ta không muốn lãng phí thời gian nữa.

Hiên Sa nói đoạn tay bắt quyết, niệm ra Sa Bạo Táng Mộ quyết. Trần Phong cảm giác hai chân cứng đờ vô lực, cúi đầu nhìn thấy cát vàng đang dần dần chôn hắn xuống, còn Trần Phong hoàn toàn không thoát khỏi chúng, mỗi một nắm cát đều nặng như núi. Hắn chỉ biết bất lực nhìn cát vàng chôn lấp bàn chân mình, sau đó đến cẳng chân, eo, ngực rồi cổ.

Hiên Sa lưu lại cho Trần Phong cái đầu, cát chỉ dừng lại tới cổ hắn, còn vòng ánh sáng bảo hộ cho mấy người Cốt Phi đã hỏng, bởi vì luồng linh lực phòng hộ ấy là từ Trần Phong. Trần Phong bây giờ đã trọng thương, không còn sức lực.

Cốt Phi ba người chạy tới, bất kể dùng thủ pháp hay huyễn thuật nào cũng đều không thể khiến thân thể Trần Phong thoát khỏi cát được một chút, bởi vì chúng đều có linh lực ngàn vạn năm của Hiên Sa, kiên cố không gì sánh được.

- Tên ma đầu ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngưng Liễm yêu ngươi như vậy, vì ngươi mà mang nỗi oán hận ngàn vạn năm, nhưng ngươi đối xử thế nào với bà ấy, ngươi không có nhân tính.

Ức Hà Phiêu mắng Hiên Sa.

- Ngươi không hiểu trái tim nam nhân chúng ta rồi. Tam giới sắp diệt vong, sau đó tất cả lại bắt đầu, các ngươi sau khi chết tiến vào Minh giới chịu luân hồi. Ta sẽ lại tìm thấy các ngươi trên mặt đất rộng lớn này, sau đó để các ngươi làm chủ nhân đất này. Điều này xem như ân điển của ta.

Hiên Sa nói.

- Đồ điên! Ngươi mau bảo lũ quái vật đó dừng tay!

Y Tích cũng hét lên, đám người cát ấy giết không chết được, máu của Thần tộc chảy thành sông, tử thương vô số, máu như ngập cả sa mạc.

- Đợi sau khi toàn bộ chết rồi, bọn chúng tự khắc sẽ dừng tay. Các ngươi tự lo thân đi, muốn chết thế nào ta sẽ hết sức thỏa mãn cho.

Hiên Sa nói với Ức Hà Phiêu và Y Tích.

- Việc hai người các ngươi tồn tại đồng thời cũng có thể xem như một loại sức mạnh vô cực, tuy nhiên vẫn phải chết. Trần Phong bây giờ thân mình còn khó giữ, hắn không cứu được các ngươi đâu.

Hiên Sa quay sang nói với Cốt Phi:

- Tuy ngươi có linh lực phòng ngự siêu cường của Địa Táng, nhưng đối với ta vô dụng thôi.

- Ngươi đừng đắc ý vội, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện. Vô cực không thể nào có cực hạn được. Ngươi mưu tính cả ngàn vạn năm, làm hại cả ca ca Hiên Ảnh và người yêu là Ngưng Liễm, nhưng ngươi đã được xác định trước là thất bại rồi.

Cốt Phi khẳng định.

Cốt Phi khẳng định.

- Kỳ tích và sức mạnh vô cực mà ngươi nói nhất định là trỏ vào Trần Phong rồi, ta sẽ chứng thực cho ngươi thấy điều đó là không thể.

Hiên Sa dừng chút rồi lại nói:

- Ta chọn thời gian này chính là vì Thần Sáng Tạo, kẻ duy nhất có thể đối phó ta giờ đã không còn năng lực bắt được ta. Lão già rồi, linh lực phân tán quá nhiều.

Cát vàng chôn lấp thân thể Trần Phong như một bàn tay, dùng sức bóp thật chặt, tựa hồ nghe được tiếng xương cốt Trần Phong bị bóp nát. Ức Hà Phiêu dùng tay không ngừng trảo xuống, nhưng bàn tay đầy máu mà cũng không lấy lên được nắm cát nào.

- Ngươi xưng là thủy tổ Thần tộc nhưng bây giờ bị giết đều là tộc nhân của ngươi. Ngươi từng trải qua tình cảm huynh đệ và ái tình, nhưng tại sao hôm nay lại tàn nhẫn đến thế.

Y Tích nói.

- Ta chưa từng để tâm những điều đó, ta nói rồi, đó chỉ là kế hoạch của ta.

Hiên Sa nói.

- Ta không tin. Ta thấy rõ vẻ buồn bã của ngươi trong ánh mắt ngươi nhìn Ngưng Liễm lần cuối.

- Vậy thì sao? Phụ vương ngươi nói đúng, để xưng bá Tam giới, tất cả đều không đáng tiếc. Để trở thành bá vương đích thực, ta nhất định phải diệt thế, kẻ nào cũng không ngăn được.

Hiên Sa nói.

- Trần Phong, nói cho thiếp biết làm thế nào mới cứu được chàng đây? Chàng nhất định có biện pháp.

Ức Hà Phiêu dùng đôi tay thấm đầy máu của mình ôm lấy đầu Trần Phong lắc lắc, bởi vì Trần Phong đang dần mất đi ý thức.

Ức Hà Phiêu thấy Trần Phong không đáp lại, rung lắc đầu hắn mạnh hơn nữa, máu trên tay bất cẩn rơi vào miệng Trần Phong. Sau đó Trần Phong đột nhiên mở to mắt ra, cử động này khiến Ức Hà Phiêu sợ hãi giật mình hỏi:

- Trần Phong, sao rồi?

- Tà ác, đúng, là tà ác. Chỉ có sức mạnh của tà ác mới có thể đánh bại được Hiên Sa.

Trần Phong nói.

- Vậy thiếp phải làm sao để giúp chàng?

Ức Hà Phiêu hỏi.

- Máu!

Trần Phong ngửi thấy mùi máu, nhưng là máu thuần khiết nhất của người phàm trần, là máu của người hắn yêu. Hắn nhớ lại lời mà nguyên thần của Thích Điểu nói với hắn lần cuối: "Chỉ cần hút máu của người sống, ta sẽ có được sức mạnh vô cùng và tà ác, đó là sức mạnh vô cực của tà cương thi."

- Máu, máu của người sống.

Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong nói, sau đó hiểu rằng vừa rồi máu trên tay mình đã lay tỉnh ý thức và sức mạnh của Trần Phong. Nàng quyết định:

- Trần Phong, có lẽ lần này mới thực là việc cuối cùng thiếp làm cho chàng, chàng hút lấy máu của thiếp đi.

- Không được, nàng sẽ chết mất.

Tuy Trần Phong nói vậy nhưng miệng vẫn hút mạnh lấy máu chảy trên ngón tay Ức Hà Phiêu. Hắn thấy đói, chỉ uống máu mới khiến hắn dễ chịu. Đây là cảm giác chưa từng có.

- Chàng không hút thì thiếp cũng sẽ chết thôi, khi đó Cốt Phi, Y Tích và toàn bộ người của Thần tộc, có lẽ cả người phàm trần cũng đều bị Hiên Sa sát tử. Chàng thấy rồi đó, y quá mạnh.

Trần Phong không nói nên lời nữa, chỉ thấy bản thân vô cùng đói, một ham muốn khó lòng kiềm chế khiến hắn cắn vào ngón tay Ức Hà Phiêu, bởi vì chỉ có như vậy, máu mới chảy ra nhanh hơn. Ức Hà Phiêu cảm thấy đau, không tự chủ được rên lên một tiếng.

Lúc này, tất cả đều hướng ánh mắt sang Trần Phong và Ức Hà Phiêu. Trần Phong càng lúc càng hút vào nhiều máu, linh lực trong thân thể càng lúc càng lớn, cát vùi lên thân thể hắn bất ngờ bắt đầu rung lên khe khẽ, sau đó một vết nứt xuất hiện càng lúc càng sâu hơn. Cốt Phi và Y Tích thấy Trần Phong cắn ngón tay của Ức Hà Phiêu, nhưng không biết tại sao, cũng không nói gì. Kinh hãi nhất chính là Hiên Sa, bởi vì y biết cát chôn lấp thân thể Trần Phong chứa đựng linh lực cường đại nhường nào, vậy mà giờ đây lại xuất hiện vết nứt. Y muốn biết đây là chuyện gì.

Cuối cùng, cát lấp trên người Trần Phong đã biến thành vụn cát rơi dưới chân hắn. Trần Phong từ từ dẫm lên cát nhảy chồm như một con mãnh thú đẩy ép Ức Hà Phiêu xuống, cắn lên cổ nàng. Một cơn đau thấm tới tận xương cốt khiến Ức Hà Phiêu rên lên dữ dội, sau đó một giọt lệ ứa ra từ khóe mắt. Trần Phong nhìn thấy, dừng việc hút máu lại, chầm chậm ngước đầu lên nhìn Ức Hà Phiêu, lệ ứa ra mắt hắn nhưng không rơi xuống.

Cuối cùng, cát lấp trên người Trần Phong đã biến thành vụn cát rơi dưới chân hắn. Trần Phong từ từ dẫm lên cát nhảy chồm như một con mãnh thú đẩy ép Ức Hà Phiêu xuống, cắn lên cổ nàng. Một cơn đau thấm tới tận xương cốt khiến Ức Hà Phiêu rên lên dữ dội, sau đó một giọt lệ ứa ra từ khóe mắt. Trần Phong nhìn thấy, dừng việc hút máu lại, chầm chậm ngước đầu lên nhìn Ức Hà Phiêu, lệ ứa ra mắt hắn nhưng không rơi xuống.

- Trần Phong, chàng đang làm gì đó?



Y Tích nói rồi muốn xông tới.

- Đừng tới đây!

Ức Hà Phiêu ngăn lại, sau đó nhìn vào mắt Trần Phong.

- Trần Phong, thiếp biết khi chàng hút máu người xong rồi sẽ bị mất đi ý thức, biến thành một ma vương. Nhưng chàng hãy nhớ rằng, chàng nhập ma vì chúng sinh Tam giới, nhất định không thể lại hủy hoại Tam giới, chỉ cần trong tim chàng có thiếp, có Y Tích, có Điệp Vĩ, bọn thiếp đều yêu chàng, nhất định sẽ lấy lại được bản tính thiện lương của chàng.

- Ta thấy khó chịu, ta sợ không khống chế được nữa.

Trần Phong chưa từng có biểu hiện đau khổ như vậy, dùng hai tay giữ lấy cổ mình, ngăn cản không để bản thân tiếp cận Ức Hà Phiêu.

- Tới đi, Trần Phong. Thiếp nguyện hi sinh cho chàng, bởi vì, thiếp yêu chàng.

Ức Hà Phiêu nói rồi hai tay dùng sức ôm lấy đầu Trần Phong kéo vào cổ mình, sau đó một cơn đau nhói tận tâm can và cảm giác trống rỗng khiến nàng mất đi tri giác.

Ức Hà Phiêu biến thành một xác khô. Trước mắt Trần Phong lướt qua vô số hình ảnh, khi vừa mới rời khỏi Thần tộc, phát hiện ra thi thể rất kỳ quái, trên người họ không có một giọt máu nào, trên cổ chỉ có hai cái lỗ nhỏ, giống y như Ức Hà Phiêu bây giờ. Lẽ nào tất cả đều do Trần Phong làm? Hắn mê muội đi.

Trong đầu Trần Phong đồng thời thoáng qua hình ảnh của Ức Hà Phiêu, sau đó lệ đọng trong mắt không chảy ra ngoài giờ cũng đã rớt xuống, nhỏ lên miệng Ức Hà Phiêu. Hắn ngửa mặt lên trời gào to, mọi người nhìn thấy trong miệng Trần Phong mọc ra hai cặp răng rất dài, sau đó một luồng linh lực cường đại khiến Y Tích và Cốt Phi không tự chủ được lùi lại.

- Bất kể ngươi có biến thành thế nào, bất kể sức mạnh ngươi có là vô cực ra sao, ngươi cũng không thể ngăn cản được ta.

Hiên Sa cũng cảm nhận được luồng linh lực cường đại này, do đó muốn tiên hạ thủ vi cường, tay bắt quyết rồi dùng toàn bộ linh lực công kích đánh ra huyễn thuật tấn công mạnh nhất: Chung Cực Sa Bạo Long Phá quyết. Chính là vô số rồng cát tấn công tới Trần Phong, lần này thế công mạnh hơn, cát rắn chắc hơn, tốc độ nhanh hơn.

Trần Phong quay đầu sang nhìn Hiên Sa, lúc này mặt Trần Phong già lão như cây khô, mái tóc trắng cũng khô khốc vô cùng, hình dáng hoàn toàn biến đổi, so với đám người cát kia hắn trông còn giống quái vật hơn.

Một con rồng cát lao tới thân thể Trần Phong. Trần Phong không ngờ chẳng chặn lại, mà nó cũng không thể đâm xuyên qua Trần Phong được mà biến thành một đống cát vụn. Hiên Sa trông thấy, triệu hồi nhiều rồng cát hơn, linh lực mạnh hơn tấn công Trần Phong.

Trần Phong cuối cùng đã hành động, mỗi một con rồng cát lao tới đều bị Trần Phong đánh nát thành bụi cát, hơn nữa đều chỉ trong chớp mắt, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh. Hiên Sa mắt thấy Trần Phong sắp công đến trước mặt mình, bèn dùng cạn toàn bộ linh lực phòng ngự của mình sử ra huyễn thuật phòng ngự mạnh nhất. Y lại làm một thế tay, khẽ kêu lên:

- Sa Bạo Ngự Mộ quyết!

- Sa Bạo Ngự Mộ quyết!

Chiêu này và Sa Bạo Táng Mộ quyết xem ra không khác mấy, đều dùng lớp cát kiên cố chôn lấp người lại, nhưng Sa Bạo Táng Mộ quyết chôn người khác, còn có thể nghiền người bên trong thành bột vụn, Sa Bạo Ngự Mộ quyết chôn chính mình, lưu lại cho bản thân đủ không gian, khiến người khác không thể tấn công vào.

Khi Trần Phong đánh xuyên qua toàn bộ rồng cát tiến tới trước mặt y, Hiên Sa đã ở trong Sa Bạo Ngự Mộ quyết của mình. Đó là một quả cầu cát lớn, là một kiểu phòng ngự tuyệt đối.

Trần Phong đối mặt với quả cầu cát này, lại ngửa mặt lên trời gào to. Trong mắt hắn đã không còn thấy đồng tử màu đen, toàn bộ bị màu trắng phủ đầy, đám người cát đang chém giết bị tiếng gào của Trần Phong làm chấn động rã cả ra, biến lại thành cát trên sa mạc.

- Trần Phong!

Y Tích gọi hắn, nhưng bị Cốt Phi giữ lại.

- Đừng lại gần hắn, nhằm kích phát sức mạnh vô cực trong thân thể, Trần Phong đã để tà ma tiến vào thân thể. Hắn rất dễ bị mất đi bản tính, không khống chế nổi bản thân.

Cốt Phi nói.

Trần Phong nhìn Cốt Phi và Y Tích, ánh mắt giống như nhìn cừu nhân, phảng phất muốn nói kẻ chết chính là các ngươi. Y Tích bật khóc, nhìn bộ dạng Trần Phong hiện tại khiến nàng đau lòng muốn khóc. Cái chết của Điệp Vĩ có thể làm tỉnh lại thú tính của Tế Qua, vậy nàng tình nguyện dùng cái chết của chính mình để làm tính lại ma tính của Trần Phong.

- Đến lúc kết thúc rồi! Vạn thế hạo kiếp!

Trần Phong hét lên, song quyền đánh lên quả cầu cát có lực phòng ngự siêu cường. Mới xem thì thấy bình yên không động đậy, nhưng dần dần trong quả cầu cát rỉ ra máu, rồi quả cầu cát vỡ ra, bên trong đã là một bộ xương trắng.

Trong Minh giới, Thần Sáng Tạo đứng giữa năm luồng hào quang, sau đó đưa năm luồng hào quang vào một nơi, làm nhớ lại lần Châu Tế tiến hành ban phương vị Thủ hộ thánh chiến sĩ cho Vương tộc tinh linh Ngũ tộc trước khi bọn họ rời Thần tộc. Bọn họ như năm ngôi sao trên bầu trời.

- Vương tộc tinh linh Ngũ tộc sở hữu linh lực mạnh nhất trong Tam giới, do các ngươi tự bản thân mình không thể nào phát huy ra được, lần Thuế Biến thứ ba chỉ đề thăng linh lực của các ngươi lên mức cao nhất, nhưng đây vẫn chưa phải là linh lực mạnh nhất của Vương tộc tinh linh Ngũ tộc. Bí mật này chỉ có ta mới biết, bởi vì ta mới là chủ nhân đích thực của các ngươi.

Thần Sáng Tạo nói.

- Ngài đang nói nhăng gì đó? Ta vẫn chưa chiến tử, do ngài dùng huyễn thuật cường đại đưa hồn phách ta ra khỏi cơ thể tới Minh giới. Ngài mau để ta quay về, ta lo nữ nhân cứu Thệ Phần đó sẽ làm hại chủ nhân.

Lạc Anh bên trong hào quang hồng sắc nói.

- Ngươi đừng lo, Trần Phong sẽ đánh bại tất cả các đối thủ.

Trong lúc nói, Thần Sáng Tạo không ngừng linh lực của mình lại, vẫn nỗ lực làm năm luồng hào quang hội tụ.

- Vậy ngài đưa bọn ta đến đây nhằm mục đích gì, còn lời ngài vừa mới nói có nghĩa gì nữa?

Linh Tường bên trong hào quang lam sắc hỏi.

- Ta muốn các ngươi hoàn thành nhiệm vụ đích thực của mình.

Thần Sáng Tạo đáp.

- Ta không hiểu, nhiệm vụ của bọn ta chính là tiêu diệt Ma tộc, ngăn trở Vạn thế hạo kiếp.

Tiên Cụ bên trong hào quang lục sắc nói.

- Thực ra Thần Sáng Tạo chính Thần Số Mệnh, chỉ có điều Thần Sáng Tạo khống chế số mệnh của con người, còn Thần Số Mệnh tiên tri số mệnh của con người. Vạn thế hạo kiếp chẳng qua chỉ là một giới hạn ta định ra, cũng là thời cơ tốt nhất để kết thúc tất cả. Ta đem toàn bộ những sát khí ẩn dấu từ ngàn vạn năm lần lượt dẫn ra, sau đó giải quyết hết một lượt, như vậy ta mới có thể yên tâm rời đi, bởi vì ta đã không còn bao nhiêu thời gian và linh lực để gắng gượng nữa.

Thần Sáng Tạo lại đáp.

Thần Sáng Tạo lại đáp.

- Thần Sáng Tạo, ý của ngài là tất cả không hề như vẻ bề ngoài mà bọn ta thấy. Đằng sau Ma tộc còn có lực lượng tà ác hơn thế, ngài muốn bọn ta tiêu diệt chúng.

Ngự Nô bên trong hào quang bạch sắc băn khoăn.

- Đúng. Nhưng thần với ma, chính với tà, cũng chỉ là biến đổi trong chớp mắt thôi, có rất nhiều chuyện các ngươi không thể nghĩ tới được.

- Còn có chuyện gì chúng ta không biết nữa? Ta không muốn chiến đấu cho ngài một cách ngốc nghếch.

Tế Qua bên trong hào quang tuyết sắc nói.

- Ta không có thời gian giải thích cho các ngươi nữa, Tam giới hiện giờ đang dung hòa với nhau, ta dùng linh lực hủy thân của mình giúp các ngươi tiến hành lần Thuế Biến cuối cùng, sau đó hãy ngăn trở tất cả mọi chuyện này, hoàn thành nhiệm vụ thực sự. Quyền cai quản Tam giới nằm trong tay các ngươi.

Mặt Thần Sáng Tạo già lão vô cùng, người đã dùng toàn bộ linh lực tự hủy diệt bản thân, sau đó hợp năm luồng hào quang vào làm một, năm đạo hào quang tỏa ra muôn vàn màu sắc.

Vương tộc tinh linh Ngũ tộc trong luồng hào quang hợp nhất đó nổ tung, biến thành một Thánh chiến sĩ siêu cấp. Đây là kết tinh của Vương tộc tinh linh Ngũ tộc, năm người hợp lại làm một. Sự xuất hiện của người này khiến cho cả Minh giới đều rung chuyển không ngừng, sau đó một tiếng quỷ khóc sói tru váng tai vang khắp, dường như đây mới là Ngày tận thế của Vạn thế hạo kiếp.

Trong không trung, một tiếng nói đang hỏi:

- Nhiệm vụ thực sự của bọn ta là gì?

Một thanh âm khác cất lên từ khắp không gian cứ vang vọng mãi không thôi...

- Trần Phong đã trở thành tà ma cương thi. Hắn sẽ biến toàn bộ Tam giới thành Vạn kiếp địa ngục. Nhiệm vụ thực sự của các ngươi chính là giết hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook