Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến
Chương 23: Sang thế Minh giới (4)
Lâm Thiên Vũ
08/10/2014
Trong Vương tộc của Ngũ tộc tinh linh, Lôi tộc có lực phá hủy lớn nhất, còn tính trong các Thần thú, lực phá hủy lớn nhất chính là Cửu Vỹ. Cả hai đều thuộc về Lôi tộc, nếu như hợp lại làm một, lực phá hủy không thể nào tưởng tượng nổi.
Bốn chân Cửu Vỹ bám chặt vào đất, chín chiếc đuôi vung vẩy trên không. Đôi cánh của Tiên Cụ giang rộng, tay cầm đao đối mặt với nó. Tiên Cụ dùng một tia sét từ trên cao đánh xuống nhưng bị một chiếc đuôi của Cửu Vỹ nhẹ nhàng vẫy, tia sét liền tan biến. Tuy đòn này chỉ là thử nghiệm sức mạnh nhưng quả thực Tiên Cụ vẫn thấy kinh hãi.
Hơi thở từ mũi Cửu Vỹ đều biến thành hình dạng của những tia điện, đám đá sỏi phía dưới bị kích tan thành bụi nhỏ. Tiên Cụ trông thấy cảnh này không khỏi lùi lại sau hai bước, Cửu Vỹ đột nhiên bốn chân dậm mạnh xuống đất làm cát bụi tung bay, phóng thẳng tới Tiên Cụ. Hắn hiểu rằng không nên ngạnh tiếp bèn vẫy động đôi cánh bay lên trời, đồng thời gọi ra ba đạo thiểm điện. Tiếc rằng việc này không hề cản trở chút nào tốc độ của Cửu Vỹ, ba đạo thiểm điện bị nó dễ dàng dùng đuôi hóa giải. Đuôi Cửu Vỹ đột nhiên biến hóa lớn lên, Tiên Cụ tránh không kịp, vội dùng đôi cánh ngăn lại đợt tấn công bằng đuôi, thế nhưng mỗi chiếc đuôi đó cứng rắn vô cùng, đến ngay cả thanh đao trên tay hắn cũng không thể chém đứt.
Đôi cánh kèm theo một thanh đao, căn bản không trụ nổi trước chín chiếc đuôi, cuối cùng Tiên Cụ bị một chiếc đánh từ trên cao rơi xuống, liền bị vùi sâu dưới đất mấy chục mét. Đất nơi này vốn cứng còn hơn đá.
- Tiên Cụ!
Lạc Anh hét lớn đoạn muốn xông lên.
- Lạc Anh! Dừng lại!
Trần Phong ngăn nàng lại.
- Đây là cách duy nhất để Tiên Cụ thực hiện lần thuế biến thứ hai.
Thực ra Trần Phong, Ngự Nô và cả Linh Tường đều rất căng thẳng, dẫu biểu hiện bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn do dự không quyết vì họ thấy Cửu Vỹ quá mạnh. Còn Tế Qua vẫn luôn lạnh lùng không nói năng gì, Sầm Hàm tự nhiên đứng bên cạnh hắn, cánh của Tế Qua đang mở rộng, không phải để chiến đấu mà để bảo vệ Sầm Hàm.
Tiên Cụ vung đao đập cánh bay lên từ độ sâu mấy chục mét, làm vô số đá bắn tung lên, tất cả đều nhằm hướng Cửu Vỹ, tiếc rằng nó vẫn mảy may không hề hấn, thậm chí nó còn không cần phải che chắn, đá đập lên mình cũng chẳng gây ra tác dụng gì.
Tiên Cụ lại bị Cửu Vỹ đánh bay từ trên cao xuống, hai chân nó dẫm lên Tiên Cụ, mõm ghé sát tới nhưng bị hắn dùng đao chắn trước ngực, dù đang cật lực chống đỡ nhưng khoảng cách đang dần dần thu hẹp lại.
- Chủ nhân, nếu còn không mau xuất thủ, vậy mất đi không chỉ là Cửu Vỹ mà còn cả Tiên Cụ, hắn đại diện cho cả Lôi tộc đó.
Lạc Anh có phần nhịn không nổi nói.
- Được rồi.
Do dự chốc lát, Trần Phong bảo.
- Chỉ còn cách này thôi.
Lạc Anh bay lên không trung, lông vũ trên cánh biến thành ám khí, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra. Nàng vừa trông thấy những tảng đá không cách gì làm Cửu Vỹ bị thương, do đó gia tăng linh lực lên cánh, không thì ám khí phát ra sẽ bị phản hồi bật trở lại.
- Lạc Anh! Đừng động thủ!
Lúc này tiếng hét khó nhọc của Tiên Cụ dưới thân thể Cửu Vỹ phát ra.
- Ta thân là tinh linh duy nhất của Vương tộc Lôi tộc, nhất định phải thu hồi thần thú của Lôi tộc bọn ta.
Trên trời cao nhất thời xuất hiện vô số thiểm điện, vào thời khắc nguy hiểm này Tiên Cụ không ngờ còn có thể sử ra Lôi Đình quyết, hơn nữa với uy lực cường đại như vậy, xem ra hắn đã đạt tới cực hạn rồi.
Cửu Vỹ tuy đẩy đi được thiểm điện nhưng vẫn bị buộc phải rời khỏi thân thể Tiên Cụ. Lạc Anh thấy vậy cũng quay lại bên Trần Phong, thu cánh lại, tiếp tục quan chiến.
Tiên Cụ khó nhọc đứng dậy, thân thể hơi run run, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, máu không biết từ đầu hay từ vai dần lăn xuống. Hắn dang rộng đôi cánh, hai tay nắm đao, sau đó chạy tới, chạy chứ không phải bay. Bởi vì chỉ như vậy mới có thể tiết kiệm chút linh lực đối phó Cửu Vỹ. Nhưng còn chưa tới được trước mặt Cửu Vỹ, đã liền bị chiếc đuôi thứ năm của nó đánh bật trở lại, xuyên vào trong lớp đá nơi sườn núi. Lần này lún vào còn sâu hơn lần trước vì không trông thấy Tiên Cụ đâu nữa, chỉ lưu lại một cửa động đen sâu thẳm.
Ánh mắt nhóm Trần Phong đều chuyển hướng về phía động nhỏ này, tiếc rằng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhưng mắt họ vẫn không hề thay đổi, không hiểu là tin tưởng hay chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Tiên Cụ bị thương quá nặng, hôn mê bên trong núi một lúc, trong cơn mơ hồ phảng phất nghe thấy tiếng phụ vương gọi hắn: “Tiên Cụ, con phải hỗ trợ Thần Vương, tiêu diệt Ma tộc, con phải hỗ trợ Thần Vương, tiêu diệt Ma tộc…” Câu này lặp đi lặp lại bên tai hắn rất nhiều lần cho tới khi hắn tỉnh lại. Bốn phía xung quanh đều là một mảng đen, chỉ có trước mắt còn một chút ánh sáng nhưng thân thể hắn như bị đóng đinh, không mảy may cử động. Tiên Cụ thầm nghĩ, phụ vương hi sinh vì Thần Vương, trước khi chết còn căn dặn hắn hỗ trợ người tiêu diệt Ma tộc, do đó, tuyệt đối không thể ngã gục ở đây được.
Nơi tay trái Tiên Cụ xuất hiện một quầng sáng chói lòa, hắn cúi đầu nhìn xuống thanh đao từ khi hắn ra đời đã có. Ánh sáng phát ra từ một khối lục sắc bảo thạch giữa cán đao với thân đao, máu, là máu phụ vương lưu lại trên đao.
Một nguồn sức mạnh từ thân đao truyền vào thân thể Tiên Cụ, Trần Phong thấy mấy luồng ánh sáng từ bên trong tỏa ra, nơi ánh sáng đi qua xuất hiện một vết nứt lớn, sườn núi bị ánh sáng cắt qua như đậu hủ, ánh sáng này chính là thanh đao của Tiên Cụ.
Sườn núi nổ tung, Tiên Cụ đôi cánh rộng giang ngang giữa không trung, trên đao phát ra ánh sáng xanh lục, hắn dùng toàn lực chém một đao xuống Cửu Vỹ. Một luồng đao khí cực đại nhanh như thiểm điện ập lên thân thể Cửu Vỹ, nơi đao khí đi qua đều xuất hiện một vết nứt sâu hoắm, tựa hồ chém ngọn núi đứt làm đôi. Cửu Vỹ không né tránh mà trực tiếp nghênh đón, tưởng chừng vẫn còn chặn được, nhưng nó đã nhầm, cả chín chiếc đuôi đều bị chém đứt, thân thể cũng bị đao khí phân làm đôi, từ trong cơ thể xuất hiện ánh sáng xanh lục, đó là nguyên thần của nó.
Lúc này đằng sau cổ Tiên Cụ xuất hiện một dấu ấn Cửu Vỹ, nguyên thần được thu vào đó.
Cuối cùng là Khổng Tước, cư trú ở giữa một rừng trúc. Linh Tường giang đôi cánh lam sắc bay vào trong rừng, bảo nhóm Trần Phong đợi một lát, nàng sẽ mau quay lại. Biểu hiện tự tin của nàng thể hiện rằng nhất định sẽ thu phục được Khổng Tước.
Rừng trúc là một nơi rất đẹp, những thân cây xanh mướt vươn cao, gió thổi rì rào rung động, ánh mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu xuống mặt đất, khiến con người cảm thấy sảng khoái vô cùng.
- Thưa chủ nhân, liệu Linh Tường có quá bất cẩn không, mỗi một tinh linh thần thú đều có uy lực cực lớn cả.
Tiên Cụ quan hoài.
- Khổng Tước có thể tạo ra mộng cảnh rất chân thực, ta nghĩ điều này Linh Tường hiểu rõ hơn ai hết.
Ngự Nô suy nghĩ.
- Linh Tường đã có biện pháp đối phó Khổng Tước rồi, mọi người không cần phải lo lắng nữa.
Trần Phong lên tiếng.
Linh Tường quả nhiên đã nghĩ được biện pháp đối phó với Khổng Tước. Bay tới giữa khu rừng trúc, nàng liền trông thấy Khổng Tước, đồng thời cũng thấy cả phong cảnh nước non nơi Dực đảo. Khổng Tước đang uống nước bên khe suối nhỏ, trên hòn đá bên khe có một nữ hài đang ngồi, chính là Linh Tường.
Linh Tường trông thấy chỉ mỉm cười, sau đó dùng một băng vải lam sắc bịt mắt. Nàng hiểu mình không nên nhìn tiếp nữa, không thì mộng cảnh chẳng thể tự mà tiêu tan. Lúc này nàng nghe thấy một tiếng hát du dương, đây là bài ca phụ vương hát cho nàng nghe thuở ấu thơ. Linh Tường thoáng bất cẩn nhập thần, những chuyện rất ít khi phụ vương làm đều hiện ra một lượt trước mắt, chim trên cây nghe tiếng như đều mất giọng hót, nước dưới khe tưởng chừng không muốn trôi. Vũ Tường Tiễn từ cánh nàng bay tới tay khiến nàng tỉnh lại từ âm thanh đó. Linh Tường vội bịt tai mình lại, rồi dùng Vũ Tường Tiễn thấm máu bản thân bắn tới Khổng Tước. Một lúc sau, có tiếng Khổng Tước kêu lên thảm thiết.
Linh Tường mở mắt ra, một quả cầu lam sắc xuất hiện trước mặt nàng, chính là nguyên thần của Khổng Tước. Lúc này Linh Tường đột nhiên bay lên cao, thân thể phát ra hào quang lam sắc kỳ dị, y phục trên người không thấy đâu, lõa thể xoay tròn trên không. Đây là thân thể thánh khiết nhất, làn da phảng phất phủ một lớp thủy tinh, trước ngực có dấu ấn Khổng Tước, nguyên thần của nó đã bị thu vào bên trong.
Linh Tường hạ xuống, thân thể không có gì khác thường. Nàng nhìn xung quanh không có ai, bèn mỉm cười rời khỏi rừng trúc.
Bốn chân Cửu Vỹ bám chặt vào đất, chín chiếc đuôi vung vẩy trên không. Đôi cánh của Tiên Cụ giang rộng, tay cầm đao đối mặt với nó. Tiên Cụ dùng một tia sét từ trên cao đánh xuống nhưng bị một chiếc đuôi của Cửu Vỹ nhẹ nhàng vẫy, tia sét liền tan biến. Tuy đòn này chỉ là thử nghiệm sức mạnh nhưng quả thực Tiên Cụ vẫn thấy kinh hãi.
Hơi thở từ mũi Cửu Vỹ đều biến thành hình dạng của những tia điện, đám đá sỏi phía dưới bị kích tan thành bụi nhỏ. Tiên Cụ trông thấy cảnh này không khỏi lùi lại sau hai bước, Cửu Vỹ đột nhiên bốn chân dậm mạnh xuống đất làm cát bụi tung bay, phóng thẳng tới Tiên Cụ. Hắn hiểu rằng không nên ngạnh tiếp bèn vẫy động đôi cánh bay lên trời, đồng thời gọi ra ba đạo thiểm điện. Tiếc rằng việc này không hề cản trở chút nào tốc độ của Cửu Vỹ, ba đạo thiểm điện bị nó dễ dàng dùng đuôi hóa giải. Đuôi Cửu Vỹ đột nhiên biến hóa lớn lên, Tiên Cụ tránh không kịp, vội dùng đôi cánh ngăn lại đợt tấn công bằng đuôi, thế nhưng mỗi chiếc đuôi đó cứng rắn vô cùng, đến ngay cả thanh đao trên tay hắn cũng không thể chém đứt.
Đôi cánh kèm theo một thanh đao, căn bản không trụ nổi trước chín chiếc đuôi, cuối cùng Tiên Cụ bị một chiếc đánh từ trên cao rơi xuống, liền bị vùi sâu dưới đất mấy chục mét. Đất nơi này vốn cứng còn hơn đá.
- Tiên Cụ!
Lạc Anh hét lớn đoạn muốn xông lên.
- Lạc Anh! Dừng lại!
Trần Phong ngăn nàng lại.
- Đây là cách duy nhất để Tiên Cụ thực hiện lần thuế biến thứ hai.
Thực ra Trần Phong, Ngự Nô và cả Linh Tường đều rất căng thẳng, dẫu biểu hiện bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn do dự không quyết vì họ thấy Cửu Vỹ quá mạnh. Còn Tế Qua vẫn luôn lạnh lùng không nói năng gì, Sầm Hàm tự nhiên đứng bên cạnh hắn, cánh của Tế Qua đang mở rộng, không phải để chiến đấu mà để bảo vệ Sầm Hàm.
Tiên Cụ vung đao đập cánh bay lên từ độ sâu mấy chục mét, làm vô số đá bắn tung lên, tất cả đều nhằm hướng Cửu Vỹ, tiếc rằng nó vẫn mảy may không hề hấn, thậm chí nó còn không cần phải che chắn, đá đập lên mình cũng chẳng gây ra tác dụng gì.
Tiên Cụ lại bị Cửu Vỹ đánh bay từ trên cao xuống, hai chân nó dẫm lên Tiên Cụ, mõm ghé sát tới nhưng bị hắn dùng đao chắn trước ngực, dù đang cật lực chống đỡ nhưng khoảng cách đang dần dần thu hẹp lại.
- Chủ nhân, nếu còn không mau xuất thủ, vậy mất đi không chỉ là Cửu Vỹ mà còn cả Tiên Cụ, hắn đại diện cho cả Lôi tộc đó.
Lạc Anh có phần nhịn không nổi nói.
- Được rồi.
Do dự chốc lát, Trần Phong bảo.
- Chỉ còn cách này thôi.
Lạc Anh bay lên không trung, lông vũ trên cánh biến thành ám khí, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra. Nàng vừa trông thấy những tảng đá không cách gì làm Cửu Vỹ bị thương, do đó gia tăng linh lực lên cánh, không thì ám khí phát ra sẽ bị phản hồi bật trở lại.
- Lạc Anh! Đừng động thủ!
Lúc này tiếng hét khó nhọc của Tiên Cụ dưới thân thể Cửu Vỹ phát ra.
- Ta thân là tinh linh duy nhất của Vương tộc Lôi tộc, nhất định phải thu hồi thần thú của Lôi tộc bọn ta.
Trên trời cao nhất thời xuất hiện vô số thiểm điện, vào thời khắc nguy hiểm này Tiên Cụ không ngờ còn có thể sử ra Lôi Đình quyết, hơn nữa với uy lực cường đại như vậy, xem ra hắn đã đạt tới cực hạn rồi.
Cửu Vỹ tuy đẩy đi được thiểm điện nhưng vẫn bị buộc phải rời khỏi thân thể Tiên Cụ. Lạc Anh thấy vậy cũng quay lại bên Trần Phong, thu cánh lại, tiếp tục quan chiến.
Tiên Cụ khó nhọc đứng dậy, thân thể hơi run run, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, máu không biết từ đầu hay từ vai dần lăn xuống. Hắn dang rộng đôi cánh, hai tay nắm đao, sau đó chạy tới, chạy chứ không phải bay. Bởi vì chỉ như vậy mới có thể tiết kiệm chút linh lực đối phó Cửu Vỹ. Nhưng còn chưa tới được trước mặt Cửu Vỹ, đã liền bị chiếc đuôi thứ năm của nó đánh bật trở lại, xuyên vào trong lớp đá nơi sườn núi. Lần này lún vào còn sâu hơn lần trước vì không trông thấy Tiên Cụ đâu nữa, chỉ lưu lại một cửa động đen sâu thẳm.
Ánh mắt nhóm Trần Phong đều chuyển hướng về phía động nhỏ này, tiếc rằng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhưng mắt họ vẫn không hề thay đổi, không hiểu là tin tưởng hay chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Tiên Cụ bị thương quá nặng, hôn mê bên trong núi một lúc, trong cơn mơ hồ phảng phất nghe thấy tiếng phụ vương gọi hắn: “Tiên Cụ, con phải hỗ trợ Thần Vương, tiêu diệt Ma tộc, con phải hỗ trợ Thần Vương, tiêu diệt Ma tộc…” Câu này lặp đi lặp lại bên tai hắn rất nhiều lần cho tới khi hắn tỉnh lại. Bốn phía xung quanh đều là một mảng đen, chỉ có trước mắt còn một chút ánh sáng nhưng thân thể hắn như bị đóng đinh, không mảy may cử động. Tiên Cụ thầm nghĩ, phụ vương hi sinh vì Thần Vương, trước khi chết còn căn dặn hắn hỗ trợ người tiêu diệt Ma tộc, do đó, tuyệt đối không thể ngã gục ở đây được.
Nơi tay trái Tiên Cụ xuất hiện một quầng sáng chói lòa, hắn cúi đầu nhìn xuống thanh đao từ khi hắn ra đời đã có. Ánh sáng phát ra từ một khối lục sắc bảo thạch giữa cán đao với thân đao, máu, là máu phụ vương lưu lại trên đao.
Một nguồn sức mạnh từ thân đao truyền vào thân thể Tiên Cụ, Trần Phong thấy mấy luồng ánh sáng từ bên trong tỏa ra, nơi ánh sáng đi qua xuất hiện một vết nứt lớn, sườn núi bị ánh sáng cắt qua như đậu hủ, ánh sáng này chính là thanh đao của Tiên Cụ.
Sườn núi nổ tung, Tiên Cụ đôi cánh rộng giang ngang giữa không trung, trên đao phát ra ánh sáng xanh lục, hắn dùng toàn lực chém một đao xuống Cửu Vỹ. Một luồng đao khí cực đại nhanh như thiểm điện ập lên thân thể Cửu Vỹ, nơi đao khí đi qua đều xuất hiện một vết nứt sâu hoắm, tựa hồ chém ngọn núi đứt làm đôi. Cửu Vỹ không né tránh mà trực tiếp nghênh đón, tưởng chừng vẫn còn chặn được, nhưng nó đã nhầm, cả chín chiếc đuôi đều bị chém đứt, thân thể cũng bị đao khí phân làm đôi, từ trong cơ thể xuất hiện ánh sáng xanh lục, đó là nguyên thần của nó.
Lúc này đằng sau cổ Tiên Cụ xuất hiện một dấu ấn Cửu Vỹ, nguyên thần được thu vào đó.
Cuối cùng là Khổng Tước, cư trú ở giữa một rừng trúc. Linh Tường giang đôi cánh lam sắc bay vào trong rừng, bảo nhóm Trần Phong đợi một lát, nàng sẽ mau quay lại. Biểu hiện tự tin của nàng thể hiện rằng nhất định sẽ thu phục được Khổng Tước.
Rừng trúc là một nơi rất đẹp, những thân cây xanh mướt vươn cao, gió thổi rì rào rung động, ánh mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu xuống mặt đất, khiến con người cảm thấy sảng khoái vô cùng.
- Thưa chủ nhân, liệu Linh Tường có quá bất cẩn không, mỗi một tinh linh thần thú đều có uy lực cực lớn cả.
Tiên Cụ quan hoài.
- Khổng Tước có thể tạo ra mộng cảnh rất chân thực, ta nghĩ điều này Linh Tường hiểu rõ hơn ai hết.
Ngự Nô suy nghĩ.
- Linh Tường đã có biện pháp đối phó Khổng Tước rồi, mọi người không cần phải lo lắng nữa.
Trần Phong lên tiếng.
Linh Tường quả nhiên đã nghĩ được biện pháp đối phó với Khổng Tước. Bay tới giữa khu rừng trúc, nàng liền trông thấy Khổng Tước, đồng thời cũng thấy cả phong cảnh nước non nơi Dực đảo. Khổng Tước đang uống nước bên khe suối nhỏ, trên hòn đá bên khe có một nữ hài đang ngồi, chính là Linh Tường.
Linh Tường trông thấy chỉ mỉm cười, sau đó dùng một băng vải lam sắc bịt mắt. Nàng hiểu mình không nên nhìn tiếp nữa, không thì mộng cảnh chẳng thể tự mà tiêu tan. Lúc này nàng nghe thấy một tiếng hát du dương, đây là bài ca phụ vương hát cho nàng nghe thuở ấu thơ. Linh Tường thoáng bất cẩn nhập thần, những chuyện rất ít khi phụ vương làm đều hiện ra một lượt trước mắt, chim trên cây nghe tiếng như đều mất giọng hót, nước dưới khe tưởng chừng không muốn trôi. Vũ Tường Tiễn từ cánh nàng bay tới tay khiến nàng tỉnh lại từ âm thanh đó. Linh Tường vội bịt tai mình lại, rồi dùng Vũ Tường Tiễn thấm máu bản thân bắn tới Khổng Tước. Một lúc sau, có tiếng Khổng Tước kêu lên thảm thiết.
Linh Tường mở mắt ra, một quả cầu lam sắc xuất hiện trước mặt nàng, chính là nguyên thần của Khổng Tước. Lúc này Linh Tường đột nhiên bay lên cao, thân thể phát ra hào quang lam sắc kỳ dị, y phục trên người không thấy đâu, lõa thể xoay tròn trên không. Đây là thân thể thánh khiết nhất, làn da phảng phất phủ một lớp thủy tinh, trước ngực có dấu ấn Khổng Tước, nguyên thần của nó đã bị thu vào bên trong.
Linh Tường hạ xuống, thân thể không có gì khác thường. Nàng nhìn xung quanh không có ai, bèn mỉm cười rời khỏi rừng trúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.