Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 12: Thánh chiến thuế biến (2)

Lâm Thiên Vũ

08/10/2014

Linh Tường rung động đôi cánh lam sắc bay lượn dưới ánh trăng, nàng vẫn không trông thấy kẻ bị Ngự Nô đả thương, có điều bản thân cảm giác sát khí phát ra, truy đuổi theo hướng sát khi nồng đậm, Ngự Nô nói bị hắn đả thương rồi, nhưng tại sao không có mùi máu?

Truy đuổi tới một khu rừng rậm rạp thì dừng lại, bởi vì sát khí bất ngờ biến mất ở nơi này. Linh Tường hiểu, biến mất chỉ là sát khí, kẻ phóng ra sát khí nhất định còn ở quanh đây. Một người có thể trong tình huống nguy cấp kiềm nén lại sát khí, nhưng chỉ có một biện pháp, chính là bất động, bắt buộc lòng mình phải tâm bình khí hòa.

- Ta biết ngươi ở gần đây, ngươi bất động cũng vô dụng, bởi vì ngươi đã thụ thương, còn ta, lại có rất nhiều thời gian để tìm ra ngươi, ngươi không phải cô độc đâu, ta sẽ luôn ở nơi này cùng ngươi.

Linh Tường nói xong ngồi lên một tảng đá, bày ra tư thế sẵn sàng chờ đợi lâu dài.

Linh Tường hiểu rằng, kẻ này dùng thực vật để ám sát, ngồi trên đất thì những bụi cỏ kia đều có khả năng biến thành ám khí có độc, dù đây là tư thế gần như không phòng ngự gì, nhưng chỉ cần nàng cảm giác thấy sát khí, lông vũ trên cánh sẽ lập tức bay ra biến thành binh khí.

Linh Tường trông có vẻ thờ ơ, nhưng thực ra đã để tâm chú ý động tĩnh bốn bề.

- Tuy ngươi trúng độc của chính bản thân mình, nhưng thêm vào đó là lực lượng từ Ngự Nô nhất định làm ngươi bị thương không nhẹ, nếu như tiếp tục không chạy chữa, ngươi không còn cơ hội chạy chữa nữa đâu.

Qua một khoảng thời gian, Linh Tường một câu cũng không nói. Nàng nghe được tiếng hô hấp và nhịp tim đập của mình, chúng đang tĩnh lặng, đang kiên nhẫn. Đột nhiên, trong đám cây cỏ có chút lay động, Linh Tường rút một chiếc lông vũ bắn tới, chỉ là một con thỏ vô tội.

Linh Tường không để bị lừa dối bởi những gì trông thấy, nhắm mắt lại, dùng thân thể cảm giác xung quanh, có thứ là thật, có thứ là giả, nàng giang rộng đôi cánh, lông vũ trở nên mềm mại dị thường, như vậy khiến nàng càng thêm mẫn cảm, có thể cảm ứng chính xác hơn.

Chỉ là một con thỏ, Linh Tường không cử động gì, mắt vẫn khép, môi khẽ nở nụ cười. Không khí tứ phía có áp suất rất nhẹ nhàng, bất thình lình bị nén lại. Linh Tường mở to mắt, nàng đã phát hiện được vị trí thích khách, rút một chiếc lông vũ lắp vào cung trên tay bắn ra, chặt đứt rất nhiều lá cây bay đến, sau đó vô số lá cây đồng loạt phóng tới chỗ Linh Tường.

- Vô dụng thôi. Ngươi thụ thương rồi, linh lực căn bản không thể phát huy mạnh mẽ được, chút phi diệp này, chỉ để hư trương thanh thế, căn bản không có bao nhiêu lực sát thương.

Linh Tường nói xong, bắn ra một Ý Niệm tiễn, phi diệp đối mặt với mũi tên bay đến đều bị đứt lìa quay lại, phương hướng của mũi tên là nơi vừa trong nháy mắt phát ra sát khí.

Tên của Linh Tường mắt thấy bắn trúng thích khách rồi, trên trời đột nhiên hạ xuống vài tia sét, đánh trúng Ý Niệm tiễn thành không còn thần hình. Linh Tường biết có người tới giúp, nhưng không tiếp tục tác chiến, mà chuyển thân nhanh chóng quay về.

Về đến vùng ngoài Tam giới bên bờ vực, gặp ngay Lạc Anh đang tới nghênh tiếp.

- Sao rồi? Bắt được thích khách chưa?

Lạc Anh hỏi.

- Chưa. Đó không phải chỉ là một người.

Linh Tường trả lời.

Hai người đi đến bên Trần Phong, Ngự Nô đang dùng huyễn thuật liệu thương cho nữ tử bị trọng thương kia, nhưng nàng ta trúng độc quá sâu, chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng, không có khả năng bức toàn bộ độc ra ngoài.

- Tiên Cụ! Ta có chuyện hỏi ngươi.

Linh Tường khi nói câu này phát ra một thứ sát khí. Các Tinh linh khác cũng đều cảm giác được, lập tức ánh mắt chuyển về hướng họ.

- Linh Tường, có gì cứ nói thẳng ra.

Thanh âm cứng rắn không thay đổi của Tiên Cụ.

- Ngươi mới đây vẫn luôn ở cùng chủ nhân chứ?

Linh Tường hỏi.

- Phải, ta luôn ở đây bảo vệ chủ nhân.

Tiên Cụ cũng cảm giác được trong câu nói của Linh Tường lộ ra một không khí quỷ dị, nói tiếp:

- Ngươi phải chăng hoài nghi gì?



- Ngươi chưa từng li khai, một bước cũng không chứ?

Linh Tường tiếp tục truy vấn.

- Linh Tường. Có chuyện gì?

Trần Phong bên cạnh mở miệng.

- Vừa rồi ta bảo hắn đi viện trợ các ngươi, giữa đường thì gặp Ngự Nô, hắn và Ngự Nô cùng nhau quay về.

- Thế thì càng thêm hoài nghi rồi.

Sát khí từ Linh Tường lúc này càng thêm nặng nề, mi tâm đã xuất hiện dấu ấn đôi cánh.

- Cuối cùng là chuyện gì?

Tiên Cụ đôi chút phẫn nộ, hắn không thích cái cảm giác không rõ chẳng ràng như bị người nhốt vào trong cái trống. Nhưng, hắn chỉ phẫn nộ, trên người không hề phát ra nửa điểm sát khí.

- Linh Tường! Nói thẳng ra đi!

Linh Tường lúc này mỉm cười, sát khí thành hư không, dấu ấn nơi mi tâm cũng biến mất.

- Xem ra không phải ngươi.

Nàng lãnh đạm nói một câu.

- Linh Tường, có phải vừa xong đuổi theo thích khách gặp phải sự tình kỳ quái nào không?

Trần Phong hỏi.

- Đúng. Thiếp vừa suýt chút nữa bắt được thích khách đó, nhưng vào giây phút quyết định cuối cùng không biết từ đâu xuất hiện một kẻ, dù thiếp không thấy hình dáng của hắn, nhưng ghi nhớ được huyễn thuật của hắn, dùng để đánh tan Ý Niệm tiễn của thiếp chính là Lôi tộc Lôi Đình quyết.

Câu này của Linh Tường khiến mọi người đều giật mình kinh hoàng, kinh hoàng nhất tự nhiên là Tiên Cụ.

- Cái gì? Sao lại có thể thế?

Tiên Cụ không dám tin hỏi lại.

- Do đó nàng hoài nghi Tiên Cụ, nhưng nàng hiện giờ tại sao lại nói không phải hắn?

Trần Phong hỏi tiếp.

- Bởi vì thiếp vừa phát ra sát khí cường đại như vậy, tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm. Hắn không ngờ không có cảm giác, chỉ là phẫn nộ, do đó thiếp cho rằng, không phải hắn.

Toàn bộ những việc Linh Tường làm mới đây đều là để chứng minh cho phán đoán của bản thân.

- Chỉ có ba trăm năm không giao thủ cùng Ma tộc, chúng rốt cuộc cường đại tới trình độ nào rồi đây?

Ngự Nô không hiểu nói.

Đợt ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua khe hở của rừng cây, chiếu vào mắt nữ tử, mi mắt nàng có cảm giác, khe khẽ động đậy. Trần Phong liền bảo Tiên Cụ chắn trước mặt, sau đó bản thân nâng nữ tử dậy.

- Uống chút nước nào!

Tế Qua triệu hoán ra băng, rồi dung hóa thành nước, cho nữ tử đó uống.

- Ngài là Tinh linh Tuyết tộc?



Nữ tử đó thấy huyễn thuật triệu hoán băng của Tế Qua chỉ có Tuyết tộc mới có thể dùng được, vui mừng hỏi.

- Đúng vậy, ta thuộc Vương tộc Tinh linh Tuyết tộc, ta tên Tế Qua, nàng xem ra không phải là người bình thường, nàng cuối cùng là ai?

- Thiếp không biết phải nói sao với mọi người, nhưng thiếp có thể báo cho ngài biết, mẫu hậu của thiếp là Sầm Hàm - Tinh linh Tuyết tộc.

- Sầm Hàm?

Ngự Nô bên cạnh nói:

- Là Tinh linh Tuyết tộc cùng ta một ngàn năm trước tới phàm trần tìm kiếm công chúa?

- Điều này nói ngài là Ngự Nô - Vua của Tinh linh Phong tộc rồi, có điều sao có khả năng a, mẫu hậu cho thiếp biết, người Thần tộc bị Thần số mệnh hạn định cho sinh mệnh một ngàn năm, mẫu hậu bởi vì sinh mệnh một ngàn năm mà đã qua đời, nhưng ngài sao vẫn còn?

Nữ tử hỏi.

- Chuyện này nói ra dài lắm, để sau giải thích cho nàng, nói ta biết, nàng tên gì? Còn nữa, tam tộc Tinh linh còn lại đã từng đi cùng bọn ta giờ ra sao rồi?

Ngự Nô hỏi.

- Thiếp không có tên, ngài gọi thiếp là Sầm Hàm cũng được, ý của mẫu hậu thiếp, là để thiếp kế tục nhiệm vụ chưa hoàn thành của bà.

Nữ tử do còn vết thương trên mình, dừng một chút rồi nói tiếp:

- Tinh linh của Lôi tộc, Hỏa tộc, Vũ tộc cũng đều không thoát khỏi sinh mệnh một ngàn năm, có điều họ đều truyền lại cho con cái mình kế tục. Bởi vì chúng tôi là từ thân thể của họ khi phân liệt mà ra, do đó không có cánh, cũng không có sinh mệnh một ngàn năm, chỉ có năm trăm.

- Vậy tam tộc Tinh linh còn lại ở đâu?

- Ở phàm trần, khi tìm kiếm công chúa. Nhưng một ngàn năm nay, vẫn chưa có chút tin tức nào.

Sầm Hàm nói xong nét mặt có vẻ hổ thẹn.

- Nàng sao lại bị truy sát?

- Thiếp cũng không hiểu tại sao, cả kẻ truy sát là người thế nào cũng không biết. Thiếp điều tra một số thi thể phàm trần bị hút cạn máu tới được nơi này, sau đó thấy bên trong có bát quái long quyển phong (vòi rồng) ngưng tụ từ máu, thiếp muốn tới xem, bèn dùng huyễn thuật của Tuyết tộc, nhưng không cách gì tiến nhập kết giới, cuối cùng có một kẻ đi tới nói thiếp là Tinh linh Tuyết tộc, không chờ thiếp nói gì, hắn đã hạ thủ rồi.

- Thủ pháp ám sát của Thích khách Ma tộc càng ngày càng lợi hại, không ngờ có thể lợi dụng thực vật, còn có thể kèm thêm độc vào thực vật không độc rồi chế thành ám khí. Hôm nay bọn chúng đã tới vùng ngoài Tam giới rồi, chúng ta phải cẩn thận.

Ngự Nô nói.

- Vậy còn Sầm Hàm, chúng ta phải làm sao?

Tế Qua nói.

- Độc mà nàng ta trúng phải sẽ mau được giải trừ, xem ra chúng ta lần này phải tới lãnh địa của Ma tộc rồi.

- Nhưng ngày mai chính là đêm trăng tròn, còn người Ma tộc cũng sớm đến rồi, vậy càng chứng minh suy luận của chúng ta không sai, vùng ngoài Tam giới có đại sự phát sinh, thời điểm này chúng ta không thể li khai được.

Linh Tường nói.

- Vậy ta trước tiên dùng linh lực giữ ổn tâm mạch cho Sầm Hàm, nếu như không phải dùng linh lực thì có thể duy trì được một khoảng thời gian.

- Sầm Hàm là Tinh linh Tuyết tộc, nàng sẽ do ta bảo vệ.

Tế Qua nói rồi ôm nàng vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook