Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
Chương 116: Bất đồng ý kiến
Mộng Lí Đào Túy
13/01/2019
"Gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Hai nước còn lại liên hôn không
thành, có thể sẽ giở ra âm mưu quỷ kế gì không?" Tiểu Ức khẽ nhíu mày,
có vẻ hơi lo lắng. Bọn họ có nên chuẩn bị kỹ để ứng chiến không đây?
"Bất cứ lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, đề phòng bọn họ đánh lén."
Đông Phương Dịch Hàn nheo hai mắt lại, việc liên hôn lần này quả thực có chút ngoài ý muốn, l^q'đ không ngờ rằng hai nước kia lại liên hôn không thành, rốt cuộc là bọn họ đang có tính toán gì chứ! Có điều, dù là thế nào cũng được, hắn đều phải chuẩn bị thật tốt.
"Dạ, thuộc hạ hiểu rồi." Tiểu Ức hiểu ý gật gật đầu.
"Gia, lần trước không phải Vương phi đã đồng ý giúp chúng ta chỉ điểm quân đội sao? Khi nào thì ngài ấy mới có thời gian vậy ạ?" Vẻ mặt của Hướng Tam đầy chờ mong nhìn Đông Phương Dịch Hàn, dường như rất sốt ruột.
"Gần đây bận rộn, lại quên mất việc này." Đông Phương Dịch Hàn xoa xoa huyệt phong trì, có vẻ hơi mệt mỏi.
"À, vậy gia hỏi lại thử xem?" Hướng Tam chớp chớp mắt, mặt đầy hưng phấn nhìn hắn.
"Muốn hỏi cái gì vậy?" Thương Lung Tình vừa đi đến gần thư phòng đã nghe thấy lời bọn họ nói, mới cố ý giả vờ hỏi.
"A? Vương phi, người tới vừa đúng lúc, chúng ta đang muốn hỏi người khi nào thì có thời gian giúp chúng ta chỉ điểm việc huấn luyện vậy?" Hướng Tam thấy Thương Lung Tình tiến vào thì vội vàng chạy đến trước mặt nàng, hưng phấn nói.
"Huấn luyện? Đội quân của các người chẳng phải đã tốt lắm rồi sao? Còn cần chỉ điểm ư?"
Thương Lung Tình nhíu mày, nhìn y một cái, liền đi tới một bên toan ngồi xuống, lại không ngờ bỗng lảo đảo, cả người đã rơi vào trong lòng của Đông Phương Dịch Hàn.
"Lung Nhi, bọn họ đã sớm nói với ta, là ta gần đây bận rộn, quên nói với nàng, nàng giúp đỡ một chút, được không?" Đông Phương Dịch Hàn ôm lấy nàng, dịu dàng thương lượng, vẻ mặt hớn hở cúi đầu nhìn nàng.
"Chàng thật sự muốn ta đi à? Không sợ bọn họ bị ta hành hạ sao?" Thương Lung Tình không trực tiếp trả lời được hay không, chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ trêu đùa.
"Vương phi, chỉ cần người bằng lòng chỉ điểm cho bọn ta, hành hạ ra sao bọn ta cũng không sợ." Hướng Tam nghe vậy, vội vàng tỏ rõ thái độ. Từ lần trước đọ sức với đội quân của nàng xong, y vẫn rất chờ mong có thể nhận được sự chỉ điểm của nàng!
Thương Lung Tình hài lòng gật gật đầu, nhìn bọn họ trầm ngâm một lát, mới bảo: "Mấy ngày nữa được không? Ta sẽ bảo Mục Tinh đi, ta sẽ không đi đâu."
"Thật sao? Vậy bọn ta cần chuẩn bị cái gì?" Hướng Tam thấy Thương Lung Tình đã đồng ý, vui mừng nói. Tuy rằng không phải đích thân nàng đi thì có chút đáng tiếc, có điều, Mục Tinh kia cũng là do nàng dạy dỗ, là một trợ thủ lớn, thân thủ nhất định hơn người, huống hồ cả đội quân của bọn họ đều do hắn chỉ huy cơ mà!
"Không cần gì cả, các người chỉ cần chuẩn bị tâm lý bị bọn họ đánh là được." Thương Lung Tình sung sướng cong môi, thong dong nói.
"Hả, bị đánh? Đây, đây là có ý gì vậy?" Hướng Tam có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu, không rõ nguyên do.
"Ý chính là bảo ngươi thiếu được dạy dỗ, ngu ngốc, người ta chỉ điểm ngươi, ngươi đương nhiên phải chịu chút khổ da thịt, lqđ nếu không sao có thể lĩnh ngộ được yếu tố bên trong chứ?" Tiểu Ức đi đến trước mặt Hướng Tam, gõ vào sau đấu của y một cái, khinh thường nói.
"Ui da, tiểu tử thối, nói thì nói là được rồi, đánh ta làm gì!" Hướng Tam xoa xoa trán, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Tiểu Ức, tay ngứa ngáy đến mức muốn đánh hắn!
"Đánh một cái thì có sao đâu? Ngươi còn phải cảm tạ ta đó, giúp ngươi không hóa ngốc ra." Tiểu Ức dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Hướng Tam, miệng không hề nhường nhịn, nhìn y nói.
"Hừ hừ, xem ra là ngươi chán sống rồi." Hướng Tam xoa xoa tay, muốn đi lên đọ sức một phen với Tiểu Ức!
"Được rồi, các người đừng ầm ĩ nữa, nói chính sự quan trọng hơn." Hướng Nhị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngăn cản bọn họ náo loạn.
"Gia, người nói xem bây giờ chúng ta có cần động thủ chặn giết Nam Cung Hành Vân kia không?" Hướng Nhị nhìn Đông Phương Dịch Hàn, lại thoáng liếc qua Thương Lung Tình, có chút thâm ý.
"Cần..."
"Không cần..."
Hai tiếng nói cùng lúc vang lên làm cho mọi người hơi sửng sốt, nhìn nhau dò xét. Vậy là gia và Vương phi bất đồng ý kiến rồi! Thế thì phải làm sao đây?
"Lung Nhi, nàng không nỡ để hắn chết sao?" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, mặt đầy ghen tuông nhìn Thương Lung Tình, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào nàng.
"Bây giờ hắn vẫn chưa thể chết được." Thương Lung Tình liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, cũng không giải thích nhiều.
"Vì sao?"
"Không vì sao cả, chính là bây giờ chưa được."
"Có phải nàng có cảm tình với hắn không? Sao lại không được? Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau sẽ khó làm."
"Chàng thấy thế nào?" Thương Lung Tình nghe vậy, sắc mặt khẽ biến đổi, lập tức tránh khỏi vòng tay của hắn, nhíu mày nói.
"À ừm, Lung Nhi, không phải là ta không tin tưởng nàng, ta không có ý gì khác, ta chỉ nhất thời nóng lòng, không biết lựa lời, llêquýđônn nàng đừng giận." Đông Phương Dịch Hàn thấy Thương Lung Tình dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn hắn, thoáng chốc có chút bối rối, hắn không nên hoài nghi tình cảm của nàng...
"Các người từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước." Thương Lung Tình liếc nhìn hắn một cái, liền ném ra một câu, không để ý tới ai cứ thế đi ra khỏi thư phòng.
"Lung Nhi, đợi ta." Đông Phương Dịch Hàn ngây người một lúc, liền mặc kệ thủ hạ đang trợn mắt há miệng, vội vàng đuổi theo.
"Bất cứ lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, đề phòng bọn họ đánh lén."
Đông Phương Dịch Hàn nheo hai mắt lại, việc liên hôn lần này quả thực có chút ngoài ý muốn, l^q'đ không ngờ rằng hai nước kia lại liên hôn không thành, rốt cuộc là bọn họ đang có tính toán gì chứ! Có điều, dù là thế nào cũng được, hắn đều phải chuẩn bị thật tốt.
"Dạ, thuộc hạ hiểu rồi." Tiểu Ức hiểu ý gật gật đầu.
"Gia, lần trước không phải Vương phi đã đồng ý giúp chúng ta chỉ điểm quân đội sao? Khi nào thì ngài ấy mới có thời gian vậy ạ?" Vẻ mặt của Hướng Tam đầy chờ mong nhìn Đông Phương Dịch Hàn, dường như rất sốt ruột.
"Gần đây bận rộn, lại quên mất việc này." Đông Phương Dịch Hàn xoa xoa huyệt phong trì, có vẻ hơi mệt mỏi.
"À, vậy gia hỏi lại thử xem?" Hướng Tam chớp chớp mắt, mặt đầy hưng phấn nhìn hắn.
"Muốn hỏi cái gì vậy?" Thương Lung Tình vừa đi đến gần thư phòng đã nghe thấy lời bọn họ nói, mới cố ý giả vờ hỏi.
"A? Vương phi, người tới vừa đúng lúc, chúng ta đang muốn hỏi người khi nào thì có thời gian giúp chúng ta chỉ điểm việc huấn luyện vậy?" Hướng Tam thấy Thương Lung Tình tiến vào thì vội vàng chạy đến trước mặt nàng, hưng phấn nói.
"Huấn luyện? Đội quân của các người chẳng phải đã tốt lắm rồi sao? Còn cần chỉ điểm ư?"
Thương Lung Tình nhíu mày, nhìn y một cái, liền đi tới một bên toan ngồi xuống, lại không ngờ bỗng lảo đảo, cả người đã rơi vào trong lòng của Đông Phương Dịch Hàn.
"Lung Nhi, bọn họ đã sớm nói với ta, là ta gần đây bận rộn, quên nói với nàng, nàng giúp đỡ một chút, được không?" Đông Phương Dịch Hàn ôm lấy nàng, dịu dàng thương lượng, vẻ mặt hớn hở cúi đầu nhìn nàng.
"Chàng thật sự muốn ta đi à? Không sợ bọn họ bị ta hành hạ sao?" Thương Lung Tình không trực tiếp trả lời được hay không, chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ trêu đùa.
"Vương phi, chỉ cần người bằng lòng chỉ điểm cho bọn ta, hành hạ ra sao bọn ta cũng không sợ." Hướng Tam nghe vậy, vội vàng tỏ rõ thái độ. Từ lần trước đọ sức với đội quân của nàng xong, y vẫn rất chờ mong có thể nhận được sự chỉ điểm của nàng!
Thương Lung Tình hài lòng gật gật đầu, nhìn bọn họ trầm ngâm một lát, mới bảo: "Mấy ngày nữa được không? Ta sẽ bảo Mục Tinh đi, ta sẽ không đi đâu."
"Thật sao? Vậy bọn ta cần chuẩn bị cái gì?" Hướng Tam thấy Thương Lung Tình đã đồng ý, vui mừng nói. Tuy rằng không phải đích thân nàng đi thì có chút đáng tiếc, có điều, Mục Tinh kia cũng là do nàng dạy dỗ, là một trợ thủ lớn, thân thủ nhất định hơn người, huống hồ cả đội quân của bọn họ đều do hắn chỉ huy cơ mà!
"Không cần gì cả, các người chỉ cần chuẩn bị tâm lý bị bọn họ đánh là được." Thương Lung Tình sung sướng cong môi, thong dong nói.
"Hả, bị đánh? Đây, đây là có ý gì vậy?" Hướng Tam có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu, không rõ nguyên do.
"Ý chính là bảo ngươi thiếu được dạy dỗ, ngu ngốc, người ta chỉ điểm ngươi, ngươi đương nhiên phải chịu chút khổ da thịt, lqđ nếu không sao có thể lĩnh ngộ được yếu tố bên trong chứ?" Tiểu Ức đi đến trước mặt Hướng Tam, gõ vào sau đấu của y một cái, khinh thường nói.
"Ui da, tiểu tử thối, nói thì nói là được rồi, đánh ta làm gì!" Hướng Tam xoa xoa trán, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Tiểu Ức, tay ngứa ngáy đến mức muốn đánh hắn!
"Đánh một cái thì có sao đâu? Ngươi còn phải cảm tạ ta đó, giúp ngươi không hóa ngốc ra." Tiểu Ức dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Hướng Tam, miệng không hề nhường nhịn, nhìn y nói.
"Hừ hừ, xem ra là ngươi chán sống rồi." Hướng Tam xoa xoa tay, muốn đi lên đọ sức một phen với Tiểu Ức!
"Được rồi, các người đừng ầm ĩ nữa, nói chính sự quan trọng hơn." Hướng Nhị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngăn cản bọn họ náo loạn.
"Gia, người nói xem bây giờ chúng ta có cần động thủ chặn giết Nam Cung Hành Vân kia không?" Hướng Nhị nhìn Đông Phương Dịch Hàn, lại thoáng liếc qua Thương Lung Tình, có chút thâm ý.
"Cần..."
"Không cần..."
Hai tiếng nói cùng lúc vang lên làm cho mọi người hơi sửng sốt, nhìn nhau dò xét. Vậy là gia và Vương phi bất đồng ý kiến rồi! Thế thì phải làm sao đây?
"Lung Nhi, nàng không nỡ để hắn chết sao?" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, mặt đầy ghen tuông nhìn Thương Lung Tình, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào nàng.
"Bây giờ hắn vẫn chưa thể chết được." Thương Lung Tình liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, cũng không giải thích nhiều.
"Vì sao?"
"Không vì sao cả, chính là bây giờ chưa được."
"Có phải nàng có cảm tình với hắn không? Sao lại không được? Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau sẽ khó làm."
"Chàng thấy thế nào?" Thương Lung Tình nghe vậy, sắc mặt khẽ biến đổi, lập tức tránh khỏi vòng tay của hắn, nhíu mày nói.
"À ừm, Lung Nhi, không phải là ta không tin tưởng nàng, ta không có ý gì khác, ta chỉ nhất thời nóng lòng, không biết lựa lời, llêquýđônn nàng đừng giận." Đông Phương Dịch Hàn thấy Thương Lung Tình dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn hắn, thoáng chốc có chút bối rối, hắn không nên hoài nghi tình cảm của nàng...
"Các người từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước." Thương Lung Tình liếc nhìn hắn một cái, liền ném ra một câu, không để ý tới ai cứ thế đi ra khỏi thư phòng.
"Lung Nhi, đợi ta." Đông Phương Dịch Hàn ngây người một lúc, liền mặc kệ thủ hạ đang trợn mắt há miệng, vội vàng đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.