Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
Chương 73: Tranh thủ tình cảm
Mộng Lí Đào Túy
20/09/2016
“ Chắc ngươi đã biết nên làm thế nào rồi, hãy đi đi” Thương Lung Tình
không đáp lời của Đông Phương Dịch Hàn, trực tiếp để hắn đi qua.
“ Cùng đi đi.” Đông Phương Dịch Hàn lộ vẻ mặt mang ý cười nhạt, đưa tay kéo Thương Lung Tình, ôm nàng cùng đi xuống dưới, đi đến chỗ đang đặt bánh ngọt.
Vốn Thương Lung Tình định hắt tay hắn ra, bởi nàng không muốn có dính líu gì với hắn cả! Mặc dù nàng tặng lễ vật cho hắn, nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý cùng tiến cùng lùi với hắn. Lúc nàng đối diện với ánh mắt mang hàm ý cầu xin từ hắn, nên đành phải mềm lòng rút lui, tỏ vẻ phối hợp cùng hắn bước tới phía trước cái bánh ngọt.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đông Phương Dịch Hàn giơ lên hai tay đan xéo vào nhau cầu nguyện, sau đó tới lúc cầm dao lên định cắt bánh ngọt thì đột nhiên xoay người kéo Thương Lung Tình vào trong ngực, tay hắn cầm tay nàng, cùng nhau cắt bánh ngọt.
Thương Lung Tình không ngờ Đông Phương Dịch Hàn lại làm vậy, nhất thời chưa phản ứng kịp, kế tiếp đã thấy tay hắn nắm lấy tay nàng, cùng cầm dao, định tiến tới cắt bánh ngọt, vốn nàng muốn rút tay về, nhưng phát hiện tay nàng bị hắn nắm rất chặt, không thể động đậy, hắn kê vào lỗ tai nàng, mập mờ nói: “ Lung nhi, có phải nàng nghĩ ta sẽ hôn nàng trước mặt mọi người không?”
Khuôn mặt Thương Lung Tình đen sì, đang muốn nổi giận, lại nghe được giọng điệu làm nũng của hắn: “ Lung nhi, nàng cũng không muốn để ta đánh mất thể diện, đúng không? Hôm nay là ngày sinh nhật của ta đấy.”
Bàn tay Thương Lung Tình cứng đờ, tạm dừng động tác, ánh mắt khó hiểu nhìn Đông Phương Dịch Hàn một hồi, sau đó không còn có động tác gì nữa. Đông Phương Dịch Hàn mừng rỡ kéo tay của nàng tiếp tục cắt bánh ngọt, lúc này tư thế của hai người cực kỳ mập mờ a!
Người xung quanh cơ hồ đều hóa đá khi chứng kiến hành động của hai người trước mặt, không biết là người nào, thậm chí đến cái ly trên tay rớt xuống đất khi nào cũng không biết, vẻ mặt sững sờ nhìn phía trước. Tình huống này thật sự làm cho người ta không tưởng tượng được a....
Lý Mị Nhi lộ ra vẻ mặt phẫn hận và oán độc, đáy mắt chứa đầy bụi mù nhìn chằm chằm Thương Lung Tình , hiện tại ả hận không thể dùng tay xé nát hình dáng của nàng. Lập tức, trước mặt mọi người lại khôi phục tốt đẹp hình tượng hiền lương thục đức, đoan trang lễ độ.
“ Chia cho mọi người nếm thử đi.” Giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Dịch Hàn vang lên, sau khi cắt bánh xong, liền giao những công việc còn lại cho Mộng Vũ và quản gia, còn bản thân thì kéo tay Thương Lung Tình quay về ghế chủ vị, ngồi xuống.
Mọi người vừa nghe, trên mặt liền xuất hiện một loại cảm giác mong đợi được nếm thử, dù sao bây giờ món điểm tâm ngọt này cũng không mua được ở bất kỳ địa phương nào. Hiện tại chỉ có Tiêu Dao vương phi mới làm ra được, đến cả cách điều chế nàng cũng không đưa cho bất luận kẻ nào. Vì vậy hiển nhiên món điểm tâm ngọt này trở nên quý hiếm rồi.
Mọi người rối rít nhận lấy bánh ngọt cầm trong tay, dùng nĩa xiên một phần nhỏ bánh bỏ vào miệng, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, món điểm tâm này hương vị thật phong phú, bỏ vào miệng liền tan ngay, còn có vị hoa quả nhàn nhạt nữa. Chuyện này đối với những người trước kia chưa từng thấy qua thứ bánh này mà nói thật sự để lại dư vị cực kỳ sâu sắc.
“ Tỷ tỷ, bánh này còn nữa không? Ăn rất ngon, ta còn muốn ăn nữa.” Âu Dương Thăng hai mắt sáng lên, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ tràn đầy thần thái sáng láng, mang vẻ mặt như ăn chưa đủ.
“ Còn, để Mộng Vũ lấy cho ngươi.” Thương Lung Tình cười khẽ vuốt cái đầu nhỏ của nó, thản nhiên nói, giọng nói tràn đầy sủng ái....
“ Lung nhi, ta cũng muốn, nàng không thể thiên vị một mình tiểu thí hài kia được.” Đông Phương Dịch Hàn nhìn vẻ mặt cưng chiều của Thương Lung Tình dành cho Âu Dương Thăng thì trong lòng không khỏi sinh đố kỵ, chua xót nói.
Thương Lung Tình khóe miệng rút gân, ngươi vẫn nói nó là tiểu thí hài, mà còn tới tranh giành cùng nó? Vậy ngươi được coi là cái gì? Im lặng nhìn trời, sau đó quét mắt nhìn hắn một cái, lâm vào trầm mặc...
“ Hừ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, tỷ tỷ còn lâu mới để ý đến ngươi.” Âu Dương Thăng bày ra vẻ mặt xem thường nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giọng nói trẻ con tràn đầy hả hê và giễu cợt.
“ Tiểu thí hài, ngươi nói cái gì? Có phải muốn bị đá đi một lần nữa hay không?” Cả người Đông Phương Dịch Hàn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trong con ngươi thoáng qua ý trêu tức, giận giữ nói.
“ Tỷ tỷ, người xem, hắn lại muốn ăn hiếp ta kìa.” Lần này Âu Dương Thăng học được thông minh, hiểu được rằng trước tiên phải cáo trạng với Thương Lung Tình trước, cầu mong sự che chở.
“ Tiểu thí hài, trừ bỏ tố cáo, người còn biết làm gì khác không?” Đông Phương Dịch Hàn mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn Âu Dương Thăng, giọng điệu cổ quái khó dò nói.
“ Vậy....Việc đó, ai bảo ngươi luôn lấy lớn hiếp nhỏ.” Gò má Âu Dương Thăng xuất hiện một mảng đỏ hồng nhàn nhạt, ngượng ngùng nói.
“ Đó là do ngươi không biết tự lượng sức mình, đã không có bản lãnh còn muốn cùng người ta giành.” Đông Phương Dịch Hàn tựa như vô ý nói, trong con ngươi thoáng qua thứ ánh sáng khiến người khác không thể nắm bắt.
“ Hừ, ta mới lười phải nói với ngươi, ta muốn ngồi cùng với tỷ tỷ.” Âu Dương Thăng thẹn quá hóa giận nói, con ngươi đẹp đẽ lấp lánh, hiện lên một chút cảm xúc không tên.
“ Tiểu thí hài, nơi này không có vị trí của ngươi, cút nhanh mau lên, nếu không ta không ngại giúp ngươi thêm một lần nữa đâu.” Đông Phương Dịch Hàn dùng giọng nói rét lạnh uy hiếp, toàn thân tỏa ra khí thế ngạo nghễ, không để cho người khác cự tuyệt.
“ Ta...Được rồi? Nể mặt hôm nay ngươi là người được chúc thọ.” Âu Dương Thăng thật sự không cam lòng nhưng lại sợ hãi nói, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ có dáng vẻ như đang đi bố thí vậy, thật sự khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Dịch Hàn và biểu tình buồn cười của Âu Dương Thăng, trong nháy mắt trên trán xẹt qua mấy cái vạch đen, hai người kia rốt cuộc sao lại thế này? Ở đâu đụng phải cũng có thể tranh cãi không ngừng, chỉ một chuyện đơn giản cũng có thể tranh cãi đến khi mặt đỏ bừng bừng, thật là bội phục...
Mọi người trông thấy một màn trước mắt này, như rơi vào cơn ảo giác, chỉ biết giương mắt nhìn. Cái này, đây là tình huống gì, đường đường là một vương gia, lại cùng một tiểu hài tử tranh giành tình cảm, hơn nữa còn là bộ dạng vui đến quên cả trời đất. Thật là kỳ quái.... ....
Trong nháy mắt, Lý Mị Nhi ngây dại ra, vẻ mặt rung động, bộ dáng của vương gia như vậy trước đây ả chưa từng thấy bao giờ, người này có phải giả mạo hay không? Trong lòng sự nghi ngờ ngày càng lớn...Ả không biết rằng, bộ dáng của Đông Phương Dịch Hàn mà bọn họ gặp hằng ngày mới là giả mạo, còn Đông Phương Dịch Hàn chân chính chỉ xuất hiện ở trước mặt Thương Lung Tình, lúc đó hắn mới biểu lộ ra một bộ dáng hoàn toàn khác!
“ Cùng đi đi.” Đông Phương Dịch Hàn lộ vẻ mặt mang ý cười nhạt, đưa tay kéo Thương Lung Tình, ôm nàng cùng đi xuống dưới, đi đến chỗ đang đặt bánh ngọt.
Vốn Thương Lung Tình định hắt tay hắn ra, bởi nàng không muốn có dính líu gì với hắn cả! Mặc dù nàng tặng lễ vật cho hắn, nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý cùng tiến cùng lùi với hắn. Lúc nàng đối diện với ánh mắt mang hàm ý cầu xin từ hắn, nên đành phải mềm lòng rút lui, tỏ vẻ phối hợp cùng hắn bước tới phía trước cái bánh ngọt.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đông Phương Dịch Hàn giơ lên hai tay đan xéo vào nhau cầu nguyện, sau đó tới lúc cầm dao lên định cắt bánh ngọt thì đột nhiên xoay người kéo Thương Lung Tình vào trong ngực, tay hắn cầm tay nàng, cùng nhau cắt bánh ngọt.
Thương Lung Tình không ngờ Đông Phương Dịch Hàn lại làm vậy, nhất thời chưa phản ứng kịp, kế tiếp đã thấy tay hắn nắm lấy tay nàng, cùng cầm dao, định tiến tới cắt bánh ngọt, vốn nàng muốn rút tay về, nhưng phát hiện tay nàng bị hắn nắm rất chặt, không thể động đậy, hắn kê vào lỗ tai nàng, mập mờ nói: “ Lung nhi, có phải nàng nghĩ ta sẽ hôn nàng trước mặt mọi người không?”
Khuôn mặt Thương Lung Tình đen sì, đang muốn nổi giận, lại nghe được giọng điệu làm nũng của hắn: “ Lung nhi, nàng cũng không muốn để ta đánh mất thể diện, đúng không? Hôm nay là ngày sinh nhật của ta đấy.”
Bàn tay Thương Lung Tình cứng đờ, tạm dừng động tác, ánh mắt khó hiểu nhìn Đông Phương Dịch Hàn một hồi, sau đó không còn có động tác gì nữa. Đông Phương Dịch Hàn mừng rỡ kéo tay của nàng tiếp tục cắt bánh ngọt, lúc này tư thế của hai người cực kỳ mập mờ a!
Người xung quanh cơ hồ đều hóa đá khi chứng kiến hành động của hai người trước mặt, không biết là người nào, thậm chí đến cái ly trên tay rớt xuống đất khi nào cũng không biết, vẻ mặt sững sờ nhìn phía trước. Tình huống này thật sự làm cho người ta không tưởng tượng được a....
Lý Mị Nhi lộ ra vẻ mặt phẫn hận và oán độc, đáy mắt chứa đầy bụi mù nhìn chằm chằm Thương Lung Tình , hiện tại ả hận không thể dùng tay xé nát hình dáng của nàng. Lập tức, trước mặt mọi người lại khôi phục tốt đẹp hình tượng hiền lương thục đức, đoan trang lễ độ.
“ Chia cho mọi người nếm thử đi.” Giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Dịch Hàn vang lên, sau khi cắt bánh xong, liền giao những công việc còn lại cho Mộng Vũ và quản gia, còn bản thân thì kéo tay Thương Lung Tình quay về ghế chủ vị, ngồi xuống.
Mọi người vừa nghe, trên mặt liền xuất hiện một loại cảm giác mong đợi được nếm thử, dù sao bây giờ món điểm tâm ngọt này cũng không mua được ở bất kỳ địa phương nào. Hiện tại chỉ có Tiêu Dao vương phi mới làm ra được, đến cả cách điều chế nàng cũng không đưa cho bất luận kẻ nào. Vì vậy hiển nhiên món điểm tâm ngọt này trở nên quý hiếm rồi.
Mọi người rối rít nhận lấy bánh ngọt cầm trong tay, dùng nĩa xiên một phần nhỏ bánh bỏ vào miệng, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, món điểm tâm này hương vị thật phong phú, bỏ vào miệng liền tan ngay, còn có vị hoa quả nhàn nhạt nữa. Chuyện này đối với những người trước kia chưa từng thấy qua thứ bánh này mà nói thật sự để lại dư vị cực kỳ sâu sắc.
“ Tỷ tỷ, bánh này còn nữa không? Ăn rất ngon, ta còn muốn ăn nữa.” Âu Dương Thăng hai mắt sáng lên, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ tràn đầy thần thái sáng láng, mang vẻ mặt như ăn chưa đủ.
“ Còn, để Mộng Vũ lấy cho ngươi.” Thương Lung Tình cười khẽ vuốt cái đầu nhỏ của nó, thản nhiên nói, giọng nói tràn đầy sủng ái....
“ Lung nhi, ta cũng muốn, nàng không thể thiên vị một mình tiểu thí hài kia được.” Đông Phương Dịch Hàn nhìn vẻ mặt cưng chiều của Thương Lung Tình dành cho Âu Dương Thăng thì trong lòng không khỏi sinh đố kỵ, chua xót nói.
Thương Lung Tình khóe miệng rút gân, ngươi vẫn nói nó là tiểu thí hài, mà còn tới tranh giành cùng nó? Vậy ngươi được coi là cái gì? Im lặng nhìn trời, sau đó quét mắt nhìn hắn một cái, lâm vào trầm mặc...
“ Hừ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, tỷ tỷ còn lâu mới để ý đến ngươi.” Âu Dương Thăng bày ra vẻ mặt xem thường nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giọng nói trẻ con tràn đầy hả hê và giễu cợt.
“ Tiểu thí hài, ngươi nói cái gì? Có phải muốn bị đá đi một lần nữa hay không?” Cả người Đông Phương Dịch Hàn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trong con ngươi thoáng qua ý trêu tức, giận giữ nói.
“ Tỷ tỷ, người xem, hắn lại muốn ăn hiếp ta kìa.” Lần này Âu Dương Thăng học được thông minh, hiểu được rằng trước tiên phải cáo trạng với Thương Lung Tình trước, cầu mong sự che chở.
“ Tiểu thí hài, trừ bỏ tố cáo, người còn biết làm gì khác không?” Đông Phương Dịch Hàn mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn Âu Dương Thăng, giọng điệu cổ quái khó dò nói.
“ Vậy....Việc đó, ai bảo ngươi luôn lấy lớn hiếp nhỏ.” Gò má Âu Dương Thăng xuất hiện một mảng đỏ hồng nhàn nhạt, ngượng ngùng nói.
“ Đó là do ngươi không biết tự lượng sức mình, đã không có bản lãnh còn muốn cùng người ta giành.” Đông Phương Dịch Hàn tựa như vô ý nói, trong con ngươi thoáng qua thứ ánh sáng khiến người khác không thể nắm bắt.
“ Hừ, ta mới lười phải nói với ngươi, ta muốn ngồi cùng với tỷ tỷ.” Âu Dương Thăng thẹn quá hóa giận nói, con ngươi đẹp đẽ lấp lánh, hiện lên một chút cảm xúc không tên.
“ Tiểu thí hài, nơi này không có vị trí của ngươi, cút nhanh mau lên, nếu không ta không ngại giúp ngươi thêm một lần nữa đâu.” Đông Phương Dịch Hàn dùng giọng nói rét lạnh uy hiếp, toàn thân tỏa ra khí thế ngạo nghễ, không để cho người khác cự tuyệt.
“ Ta...Được rồi? Nể mặt hôm nay ngươi là người được chúc thọ.” Âu Dương Thăng thật sự không cam lòng nhưng lại sợ hãi nói, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ có dáng vẻ như đang đi bố thí vậy, thật sự khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Dịch Hàn và biểu tình buồn cười của Âu Dương Thăng, trong nháy mắt trên trán xẹt qua mấy cái vạch đen, hai người kia rốt cuộc sao lại thế này? Ở đâu đụng phải cũng có thể tranh cãi không ngừng, chỉ một chuyện đơn giản cũng có thể tranh cãi đến khi mặt đỏ bừng bừng, thật là bội phục...
Mọi người trông thấy một màn trước mắt này, như rơi vào cơn ảo giác, chỉ biết giương mắt nhìn. Cái này, đây là tình huống gì, đường đường là một vương gia, lại cùng một tiểu hài tử tranh giành tình cảm, hơn nữa còn là bộ dạng vui đến quên cả trời đất. Thật là kỳ quái.... ....
Trong nháy mắt, Lý Mị Nhi ngây dại ra, vẻ mặt rung động, bộ dáng của vương gia như vậy trước đây ả chưa từng thấy bao giờ, người này có phải giả mạo hay không? Trong lòng sự nghi ngờ ngày càng lớn...Ả không biết rằng, bộ dáng của Đông Phương Dịch Hàn mà bọn họ gặp hằng ngày mới là giả mạo, còn Đông Phương Dịch Hàn chân chính chỉ xuất hiện ở trước mặt Thương Lung Tình, lúc đó hắn mới biểu lộ ra một bộ dáng hoàn toàn khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.