Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
Chương 83: Vương gia thật sự không quan tâm đến việc vương phi lén lút đến gặp người khác ư?
Mộng Lí Đào Túy
11/10/2016
“Lý Trắc phi rất hy vọng Vương gia hưu bản phi, đúng không? Vậy không bằng
cho ngươi làm thay thì thế nào?” Thương Lung Tình cũng không ngẩng đầu
lên, tiếp tục uống trà nhàn nhạt nói, ý giết chóc thoáng qua trong đôi
mắt.
“Chuyện này…Chuyện này thần thiếp sẽ bẩm báo cho Vương gia, để ngài ấy tự mình xử lý.” Lý Mị Nhi điềm đạm đáng yêu nói, thật ra thì nàng rất muốn nói nếu như nàng có quyền, hiện giờ nàng rất muốn loại bỏ nàng ta, xem nàng ta còn kiêu ngạo thế nào? Nhưng mà, nàng vẫn còn rất lý trí giữ nguyên vẻ vô tội của mình. Khiến người ta cảm giác chuyện này không liên quan đến nàng.
“Chuyện gì cần bản vương xử lý.” Đông Phương Dịch Hàn vừa đến nơi ở của Thương Lung Tình, đôi mắt nhìn Lý Mị Nhi xẹt qua tia chán ghét cùng vẻ không kiên nhẫn, hỏi bằng giọng lạnh lùng.
“Vương gia, sao chàng lại tới đây? Thiếp đang muốn bẩm báo chuyện của Vương phi cho Vương gia. ” Lý Mị Nhi duy trì vẻ mặt mềm mại đáng yêu mang theo tia đắc ý nhìn Thương Lung Tình một cái, lại muốn đến khoác tay Đông Phương Dịch Hàn, không nghĩ rằng bị hắn né tránh, ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, khiến cho nàng nhất thời sững sờ, tại sao nàng cảm giác hôm nay Vương gia không giống với trước kia ?
“Vương phi của bản vương từ khi nào thì đến phiên ngươi nói ra nói vào.” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Lý Mị Nhi, xoay người, muốn đi tới bên cạnh Thương Lung Tình.
“Ngươi cần gì phải gấp gáp, trước hết nghe một chút xem Lý Trắc phi muốn nói cái gì với ngươi chứ?” Thương Lung Tình không để ý tới bọn họ, một thân một mình uống trà, vẻ mặt mang biểu tình tràn đầy hứng thú nhìn Lý Mị Nhi. Nàng đột nhiên rất muốn xem một chút Lý Mị Nhi này đến tột cùng có thể bịa ra chuyện gì.
“Được rồi? Nói một chút coi là chuyện gì?” Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe Thương Lung Tình nói xong, khẽ cau mày, tựa hồ có chút ẩn nhẫn nói. Hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao hôm nay Thương Lung Tình khác thường như vậy, như thế nào bỗng nhiên muốn nghe nữ nhân nhàm chán này nói chuyện?
“Vương gia, ngài có biết vương phi tối hôm qua đi nơi nào không?” Lý Mị Nhi vẫn trưng ra vẻ mặt dịu dàng, thấp thoáng trên khuôn mặt ấy còn mang theo tia hài lòng và hả hê, biểu tình vui sướng khi người gặp họa nhìn dấu vết nhàn nhạt nơi cổ nàng, vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương Dịch Hàn, hi vọng hắn có thể xem trọng lời của nàng, tiếp thu ý nghĩ trong lời nàng nói.
Trong con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn thoáng qua tia nhàm chán cùng vẻ không kiên nhẫn, nữ nhân này không biết tự trọng sao? Hắn đương nhiên biết Lung nhi ở nơi nào? Không phải là để giúp hắn giải độc, ở trong phòng của hắn sao? Nàng nói lời này là có ý gì? Nghĩ muốn vu oan cái gì?
“Vương phi tối hôm qua cả đêm không về, đây cũng không phải là chuyện một nữ nhân nên làm.” Lý Mị Nhi dừng lại một hồi, vẫn đợi không được Đông Phương Dịch Hàn đáp lại, chỉ có thể giả bộ bất đắc dĩ, hiền lương thục đức thở dài nói, thật ra thì trong lòng hưng phấn vô cùng, bất kỳ nam nhân nào đều không thể chịu được nữ nhân của mình bên ngoài làm ra chuyện gì chứ? Rốt cuộc cũng có thể đuổi Thương Lung Tình này đi rồi. . .
“Ngươi làm sao biết vương phi tối hôm qua cả đêm không về? Chẳng lẽ, ngươi tìm người theo dõi nàng?” Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt nói, vẻ mặt lại càng lạnh lùng, trong con ngươi thoáng qua tia sáng làm cho người ta không nắm bắt được cùng ý giết chóc .
“Ách, không có, thiếp chẳng qua là sáng sớm tới nơi này tìm vương phi nhưng lại tìm không thấy, còn có nhìn thấy vết tích trên người vương phi, mới dám xác định.” Lý Mị Nhi bị hàn ý từ người Đông Phương Dịch Hàn hù dọa, có chút ấp úng nói. Dĩ nhiên nàng cũng không phải là kẻ ngu, thừa nhận tìm người theo dõi nàng ta, vậy không phải muốn chết sao? Phải biết rằng, đây là việc phạm vào đại kỵ của nam nhân.
“Thật sao? Vậy thì như thế nào?” Đông Phương Dịch Hàn dường như có chút rõ Lý Mị Nhi này muốn nói cái gì rồi, ánh mắt liếc về Thương Lung Tình, nhìn vết hôn nhàn nhạt trên cổ nàng, tâm tình chợt rất tốt, ánh mắt tỏa sáng thâm tình ngắm nhìn nàng, đây là dấu vết thuộc về hắn. . .
“Bản phi không rảnh nghe các ngươi ở chỗ này tán gẫu, muốn cái gì thì nói nhanh lên, rồi vội vàng xử lý, nếu không thứ cho bản phi không thể cùng tiếp chuyện được rồi.” Thương Lung Tình nhàm chán ngáp, nhíu mày nói.
“Lung nhi, nàng mệt mỏi sao? Nếu không hãy đi nghỉ trước một lát, nơi này ta sẽ xử lý.” Đông Phương Dịch Hàn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thương Lung Tình, hơi đau lòng nói, ngày hôm qua do hắn làm nàng mệt chết rồi. . .
"Được rồi, các ngươi từ từ nói, ta đi nghỉ ngơi.” Thương Lung Tình đứng lên, vừa đi vừa lạnh nhạt nói.
Lý Mị Nhi khuôn mặt sững sờ nhìn tình huống phát sinh trước mắt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Vương gia chẳng hề quan tâm đến hôm qua Thương Lung Tình đã làm gì? Chẳng lẽ là nàng nói không rõ ràng? Hay Vương gia còn chưa hiểu ý của nàng?
“Vương gia, ngài biết rõ thiếp đang nói đến điều gì sao?” Lý Mị Nhi có chút không cam lòng nói, nàng không tin Đông Phương Dịch Hàn sẽ hào phóng như vậy, tán thành việc Thương Lung Tình lén lút gặp người khác?
“Ngươi có phải là ăn no không có chuyện gì làm à? Có cần bản vương cho ngươi chút việc để làm? Ngươi trông nom vương phi của bản vương tối hôm qua đi nơi nào? Nàng như thế nào đều không liên quan đến ngươi.” Đông Phương Dịch Hàn phủi nàng một cái, không vui nói. Nữ nhân này ăn no không có chuyện làm đúng không? Hắn còn chưa có thời gian cùng nàng tính sổ chuyện đi hoàng cung cáo trạng đâu.
“Nhưng. . . Chuyện này. . . Vương gia thật không quan tâm vương phi đi gặp người khác?” Lý Mị Nhi vẻ mặt không thể tin được nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói, biểu cảm đáng thương giống như là người ta đang khi dễ nàng vậy.
“Ai nói với ngươi là nàng tối hôm qua đi gặp người khác chứ? Nàng tối hôm qua ở cùng một chỗ với bản vương.”Đông Phương Dịch Hàn nghe được lời của nàng, trong nháy mắt biến sắc mặt, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng, nữ nhân này lại dám nói Lung nhi của hắn lén gặp người khác, muốn tìm cái chết đúng không?
“Ách, cùng. . . Cùng với ngài một chỗ?” Lý Mị Nhi có phần sững sờ , cà lăm nói, chuyện nàng đắc ý thì ra là do hiểu nhầm? Không trách được mới vừa rồi Thương Lung Tình tuyệt không phản bác, ra là muốn nhìn nàng làm trò cười?
“Không sai, nếu như ngươi không có việc gì cút ngay trở về tự hối lỗi, cả ngày không có việc gì làm rồi đi gây sự sao?” Đông Phương Dịch Hàn rét lạnh nói, trong con ngươi thoáng qua vẻ không kiên nhẫn cùng tia chán ghét.
“Thiếp biết sai rồi, lập tức trở về tự hối lỗi.” Lý Mị Nhi nhìn vẻ mặt tức giận của Đông Phương Dịch Hàn, rùng mình một cái, bị dọa sợ đến mức vội vàng lui ra ngoài, lảo đảo chạy đi.
“Chuyện này…Chuyện này thần thiếp sẽ bẩm báo cho Vương gia, để ngài ấy tự mình xử lý.” Lý Mị Nhi điềm đạm đáng yêu nói, thật ra thì nàng rất muốn nói nếu như nàng có quyền, hiện giờ nàng rất muốn loại bỏ nàng ta, xem nàng ta còn kiêu ngạo thế nào? Nhưng mà, nàng vẫn còn rất lý trí giữ nguyên vẻ vô tội của mình. Khiến người ta cảm giác chuyện này không liên quan đến nàng.
“Chuyện gì cần bản vương xử lý.” Đông Phương Dịch Hàn vừa đến nơi ở của Thương Lung Tình, đôi mắt nhìn Lý Mị Nhi xẹt qua tia chán ghét cùng vẻ không kiên nhẫn, hỏi bằng giọng lạnh lùng.
“Vương gia, sao chàng lại tới đây? Thiếp đang muốn bẩm báo chuyện của Vương phi cho Vương gia. ” Lý Mị Nhi duy trì vẻ mặt mềm mại đáng yêu mang theo tia đắc ý nhìn Thương Lung Tình một cái, lại muốn đến khoác tay Đông Phương Dịch Hàn, không nghĩ rằng bị hắn né tránh, ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, khiến cho nàng nhất thời sững sờ, tại sao nàng cảm giác hôm nay Vương gia không giống với trước kia ?
“Vương phi của bản vương từ khi nào thì đến phiên ngươi nói ra nói vào.” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Lý Mị Nhi, xoay người, muốn đi tới bên cạnh Thương Lung Tình.
“Ngươi cần gì phải gấp gáp, trước hết nghe một chút xem Lý Trắc phi muốn nói cái gì với ngươi chứ?” Thương Lung Tình không để ý tới bọn họ, một thân một mình uống trà, vẻ mặt mang biểu tình tràn đầy hứng thú nhìn Lý Mị Nhi. Nàng đột nhiên rất muốn xem một chút Lý Mị Nhi này đến tột cùng có thể bịa ra chuyện gì.
“Được rồi? Nói một chút coi là chuyện gì?” Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe Thương Lung Tình nói xong, khẽ cau mày, tựa hồ có chút ẩn nhẫn nói. Hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao hôm nay Thương Lung Tình khác thường như vậy, như thế nào bỗng nhiên muốn nghe nữ nhân nhàm chán này nói chuyện?
“Vương gia, ngài có biết vương phi tối hôm qua đi nơi nào không?” Lý Mị Nhi vẫn trưng ra vẻ mặt dịu dàng, thấp thoáng trên khuôn mặt ấy còn mang theo tia hài lòng và hả hê, biểu tình vui sướng khi người gặp họa nhìn dấu vết nhàn nhạt nơi cổ nàng, vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương Dịch Hàn, hi vọng hắn có thể xem trọng lời của nàng, tiếp thu ý nghĩ trong lời nàng nói.
Trong con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn thoáng qua tia nhàm chán cùng vẻ không kiên nhẫn, nữ nhân này không biết tự trọng sao? Hắn đương nhiên biết Lung nhi ở nơi nào? Không phải là để giúp hắn giải độc, ở trong phòng của hắn sao? Nàng nói lời này là có ý gì? Nghĩ muốn vu oan cái gì?
“Vương phi tối hôm qua cả đêm không về, đây cũng không phải là chuyện một nữ nhân nên làm.” Lý Mị Nhi dừng lại một hồi, vẫn đợi không được Đông Phương Dịch Hàn đáp lại, chỉ có thể giả bộ bất đắc dĩ, hiền lương thục đức thở dài nói, thật ra thì trong lòng hưng phấn vô cùng, bất kỳ nam nhân nào đều không thể chịu được nữ nhân của mình bên ngoài làm ra chuyện gì chứ? Rốt cuộc cũng có thể đuổi Thương Lung Tình này đi rồi. . .
“Ngươi làm sao biết vương phi tối hôm qua cả đêm không về? Chẳng lẽ, ngươi tìm người theo dõi nàng?” Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt nói, vẻ mặt lại càng lạnh lùng, trong con ngươi thoáng qua tia sáng làm cho người ta không nắm bắt được cùng ý giết chóc .
“Ách, không có, thiếp chẳng qua là sáng sớm tới nơi này tìm vương phi nhưng lại tìm không thấy, còn có nhìn thấy vết tích trên người vương phi, mới dám xác định.” Lý Mị Nhi bị hàn ý từ người Đông Phương Dịch Hàn hù dọa, có chút ấp úng nói. Dĩ nhiên nàng cũng không phải là kẻ ngu, thừa nhận tìm người theo dõi nàng ta, vậy không phải muốn chết sao? Phải biết rằng, đây là việc phạm vào đại kỵ của nam nhân.
“Thật sao? Vậy thì như thế nào?” Đông Phương Dịch Hàn dường như có chút rõ Lý Mị Nhi này muốn nói cái gì rồi, ánh mắt liếc về Thương Lung Tình, nhìn vết hôn nhàn nhạt trên cổ nàng, tâm tình chợt rất tốt, ánh mắt tỏa sáng thâm tình ngắm nhìn nàng, đây là dấu vết thuộc về hắn. . .
“Bản phi không rảnh nghe các ngươi ở chỗ này tán gẫu, muốn cái gì thì nói nhanh lên, rồi vội vàng xử lý, nếu không thứ cho bản phi không thể cùng tiếp chuyện được rồi.” Thương Lung Tình nhàm chán ngáp, nhíu mày nói.
“Lung nhi, nàng mệt mỏi sao? Nếu không hãy đi nghỉ trước một lát, nơi này ta sẽ xử lý.” Đông Phương Dịch Hàn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thương Lung Tình, hơi đau lòng nói, ngày hôm qua do hắn làm nàng mệt chết rồi. . .
"Được rồi, các ngươi từ từ nói, ta đi nghỉ ngơi.” Thương Lung Tình đứng lên, vừa đi vừa lạnh nhạt nói.
Lý Mị Nhi khuôn mặt sững sờ nhìn tình huống phát sinh trước mắt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Vương gia chẳng hề quan tâm đến hôm qua Thương Lung Tình đã làm gì? Chẳng lẽ là nàng nói không rõ ràng? Hay Vương gia còn chưa hiểu ý của nàng?
“Vương gia, ngài biết rõ thiếp đang nói đến điều gì sao?” Lý Mị Nhi có chút không cam lòng nói, nàng không tin Đông Phương Dịch Hàn sẽ hào phóng như vậy, tán thành việc Thương Lung Tình lén lút gặp người khác?
“Ngươi có phải là ăn no không có chuyện gì làm à? Có cần bản vương cho ngươi chút việc để làm? Ngươi trông nom vương phi của bản vương tối hôm qua đi nơi nào? Nàng như thế nào đều không liên quan đến ngươi.” Đông Phương Dịch Hàn phủi nàng một cái, không vui nói. Nữ nhân này ăn no không có chuyện làm đúng không? Hắn còn chưa có thời gian cùng nàng tính sổ chuyện đi hoàng cung cáo trạng đâu.
“Nhưng. . . Chuyện này. . . Vương gia thật không quan tâm vương phi đi gặp người khác?” Lý Mị Nhi vẻ mặt không thể tin được nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói, biểu cảm đáng thương giống như là người ta đang khi dễ nàng vậy.
“Ai nói với ngươi là nàng tối hôm qua đi gặp người khác chứ? Nàng tối hôm qua ở cùng một chỗ với bản vương.”Đông Phương Dịch Hàn nghe được lời của nàng, trong nháy mắt biến sắc mặt, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng, nữ nhân này lại dám nói Lung nhi của hắn lén gặp người khác, muốn tìm cái chết đúng không?
“Ách, cùng. . . Cùng với ngài một chỗ?” Lý Mị Nhi có phần sững sờ , cà lăm nói, chuyện nàng đắc ý thì ra là do hiểu nhầm? Không trách được mới vừa rồi Thương Lung Tình tuyệt không phản bác, ra là muốn nhìn nàng làm trò cười?
“Không sai, nếu như ngươi không có việc gì cút ngay trở về tự hối lỗi, cả ngày không có việc gì làm rồi đi gây sự sao?” Đông Phương Dịch Hàn rét lạnh nói, trong con ngươi thoáng qua vẻ không kiên nhẫn cùng tia chán ghét.
“Thiếp biết sai rồi, lập tức trở về tự hối lỗi.” Lý Mị Nhi nhìn vẻ mặt tức giận của Đông Phương Dịch Hàn, rùng mình một cái, bị dọa sợ đến mức vội vàng lui ra ngoài, lảo đảo chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.