Chương 11
Vong xuyên bỉ ngạn
18/01/2017
Hay lắm, hay cho chỉ một gáo nước, hay cho chỉ một vương phu. Chỉ tội cho
Lưu Tâm Du hắn, lúc đầu, khi bảy tuổi gặp nàng là do mẫu thân sắp đặt
nhưng hắn thực lòng yêu nàng. Suốt bảy năm tuy thân ở Hoàng thành nhưng
tim ở Đào thành.
Hắn thực ra không phải đi dạo chơi Đào thành mà là muốn gặp nàng! Hắn cãi nhau, đánh nhau với các thiếu gia Đào thành là vì bọn hắn dám mơ tưởng làm phu thị của nàng chứ không như nàng nghĩ, hắn thực yêu nàng mà.
"Nguyệt tỉ tỉ, người không thích Tâm Du nhưng cho ta hầu hạ người đi. Dù làm phu thị cũng được mà."
Lưu Tâm Du nhỏ giọng cầu xin, đôi mắt đẹp ứa nước làm người ta không nỡ tổn thương.
"Lưu thiếu gia, ngươi nên tìm người khác đi, thứ lỗi, đời này ta chỉ có một vương quân là Du Hàn Thiên."
Đôi mắt đẹp của Lưu Tâm Du hoa lê đái vũ, cả phu thị của nàng cũng không được sao? Nàng thật nhẫn tâm!
Trái tim Lưu Tâm Du như bị ai cào xé, thà chưa từng gặp nàng, chưa từng yêu nàng có lẽ hắn đã không đau như bây giờ. Nhịp thở hắn ngày càng khó khăn cuối cùng không nhịn được nữa nộ hỏa công tâm ngất đi.
Lưu phu nhân nhìn con trai mình ngất đi thì xót xa, danh tiết nam nhân rất quan trọng, trải qua việc vừa rồi sợ rằng Du nhi từ nay về sau sẽ không ai thèm lấy nữa. Càng nghĩ Lưu Thục càng căm hận Hoàng Nguyệt, nếu đồng ý cho Lưu Tâm Du làm thị quân thì Lưu gia đâu nhục nhã thế này.
Khi Lưu Thục đang suy nghĩ thì cũng có người cũng trầm tư. Chỉ là suy nghĩ trái ngược nhau.
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt, từ nay nàng sẽ là thê chủ hắn. Hắn sẽ dốc hết tâm can mình vì nàng. Không hiểu sao nghĩ như vậy tim hắn như có dòng nước ấm chảy qua, sưởi ấm cõi lòng băng giá của hắn. Chờ hắn sử lí xong đám người đó sẽ cùng nàng trọn đời trọn kiếp.
Một đêm cung yến qua sự việc náo động lại nhộn nhịp. Hàng sứ thần các nước, quan viên Phượng quốc đến chúc mừng Hoàng Nguyệt cùng Lưu Tâm Du. Hôn nhân này liên quan đến quan hệ hữu hảo hai nước nên các sứ thần đều rất quan tâm. Cuộc hôn nhân dẫn đến có người vui mừng, người lo sợ. Quan hệ hữu hảo giữa Phượng quốc, Bạch Du quốc nếu thành thì thế lực không phải quốc gia nào cũng chống lại được.
Yến tiệc đến nữa đêm thì kết thúc. Hoàng Nguyệt nháy mắt với Du Hàn Thiên ý bảo hắn theo mình. Cả hai cùng sánh bước đi về hướng Bảo hòa cung thì bỗng xuất hiện Trình Giảo Kim cản đường, tên cản đường này không ai khác là Đông Phương Ngạo.
"Tiểu Nguyệt nhi~ nàng là không thương ta nữa a, vừa ân ân ái ái với ta giờ lại tay trong tay với mỹ nam khác nha."
Nghe cách gọi của Đông Phương Ngạo toàn thân Du Hàn Thiên cùng Hoàng Nguyệt nổi đầy da gà, kinh chết đi được!
Hoàng Nguyệt quay qua nhìn Du Hàn Thiên sợ hắn hiểu lầm nhưng chỉ thấy mỗ nam mỉm cười, phóng mắt hướng Đông Phương Ngạo không có địch ý mà là giao hảo.
Thật ra không phải Du Hàn Thiên rộng lượng mà là nhìn thấy ngôn hành, cử chỉ nam nhân toàn thân xích y trước mặt chỉ đùa giỡn không có ý với Hoàng Nguyệt.
"Ngọa Long thái tử đây là đùa giỡn quá trớn đi, cách gọi thân mật này Hoàng Nguyệt không dám nhận, xin thái tử chú ý ngôn hành của mình!"
Đông Phương Ngạo mặt lộ vẻ ủy khuất tựa như bị người ức hiếp định nói gì đó nhưng đã thấy hai thân ảnh bạch y trước mặt bỏ qua hắn đi thẳng.
"Ách, hai người chờ ta với, này, này!"
Hoàng Nguyệt mặt lúc này kết lạnh lại hướng Đông Phương Ngạo ý muốn hắn không theo nữa. Nàng thật có chuyện muốn nói riêng với Du Hàn Thiên.
Hắn thực ra không phải đi dạo chơi Đào thành mà là muốn gặp nàng! Hắn cãi nhau, đánh nhau với các thiếu gia Đào thành là vì bọn hắn dám mơ tưởng làm phu thị của nàng chứ không như nàng nghĩ, hắn thực yêu nàng mà.
"Nguyệt tỉ tỉ, người không thích Tâm Du nhưng cho ta hầu hạ người đi. Dù làm phu thị cũng được mà."
Lưu Tâm Du nhỏ giọng cầu xin, đôi mắt đẹp ứa nước làm người ta không nỡ tổn thương.
"Lưu thiếu gia, ngươi nên tìm người khác đi, thứ lỗi, đời này ta chỉ có một vương quân là Du Hàn Thiên."
Đôi mắt đẹp của Lưu Tâm Du hoa lê đái vũ, cả phu thị của nàng cũng không được sao? Nàng thật nhẫn tâm!
Trái tim Lưu Tâm Du như bị ai cào xé, thà chưa từng gặp nàng, chưa từng yêu nàng có lẽ hắn đã không đau như bây giờ. Nhịp thở hắn ngày càng khó khăn cuối cùng không nhịn được nữa nộ hỏa công tâm ngất đi.
Lưu phu nhân nhìn con trai mình ngất đi thì xót xa, danh tiết nam nhân rất quan trọng, trải qua việc vừa rồi sợ rằng Du nhi từ nay về sau sẽ không ai thèm lấy nữa. Càng nghĩ Lưu Thục càng căm hận Hoàng Nguyệt, nếu đồng ý cho Lưu Tâm Du làm thị quân thì Lưu gia đâu nhục nhã thế này.
Khi Lưu Thục đang suy nghĩ thì cũng có người cũng trầm tư. Chỉ là suy nghĩ trái ngược nhau.
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt, từ nay nàng sẽ là thê chủ hắn. Hắn sẽ dốc hết tâm can mình vì nàng. Không hiểu sao nghĩ như vậy tim hắn như có dòng nước ấm chảy qua, sưởi ấm cõi lòng băng giá của hắn. Chờ hắn sử lí xong đám người đó sẽ cùng nàng trọn đời trọn kiếp.
Một đêm cung yến qua sự việc náo động lại nhộn nhịp. Hàng sứ thần các nước, quan viên Phượng quốc đến chúc mừng Hoàng Nguyệt cùng Lưu Tâm Du. Hôn nhân này liên quan đến quan hệ hữu hảo hai nước nên các sứ thần đều rất quan tâm. Cuộc hôn nhân dẫn đến có người vui mừng, người lo sợ. Quan hệ hữu hảo giữa Phượng quốc, Bạch Du quốc nếu thành thì thế lực không phải quốc gia nào cũng chống lại được.
Yến tiệc đến nữa đêm thì kết thúc. Hoàng Nguyệt nháy mắt với Du Hàn Thiên ý bảo hắn theo mình. Cả hai cùng sánh bước đi về hướng Bảo hòa cung thì bỗng xuất hiện Trình Giảo Kim cản đường, tên cản đường này không ai khác là Đông Phương Ngạo.
"Tiểu Nguyệt nhi~ nàng là không thương ta nữa a, vừa ân ân ái ái với ta giờ lại tay trong tay với mỹ nam khác nha."
Nghe cách gọi của Đông Phương Ngạo toàn thân Du Hàn Thiên cùng Hoàng Nguyệt nổi đầy da gà, kinh chết đi được!
Hoàng Nguyệt quay qua nhìn Du Hàn Thiên sợ hắn hiểu lầm nhưng chỉ thấy mỗ nam mỉm cười, phóng mắt hướng Đông Phương Ngạo không có địch ý mà là giao hảo.
Thật ra không phải Du Hàn Thiên rộng lượng mà là nhìn thấy ngôn hành, cử chỉ nam nhân toàn thân xích y trước mặt chỉ đùa giỡn không có ý với Hoàng Nguyệt.
"Ngọa Long thái tử đây là đùa giỡn quá trớn đi, cách gọi thân mật này Hoàng Nguyệt không dám nhận, xin thái tử chú ý ngôn hành của mình!"
Đông Phương Ngạo mặt lộ vẻ ủy khuất tựa như bị người ức hiếp định nói gì đó nhưng đã thấy hai thân ảnh bạch y trước mặt bỏ qua hắn đi thẳng.
"Ách, hai người chờ ta với, này, này!"
Hoàng Nguyệt mặt lúc này kết lạnh lại hướng Đông Phương Ngạo ý muốn hắn không theo nữa. Nàng thật có chuyện muốn nói riêng với Du Hàn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.