Chương 19
Vong xuyên bỉ ngạn
19/02/2017
Nguyên
tiêu qua đi, ngày ngày hôm sau Hoàng Nguyệt đã điều động phân nữa người
của mình giúp Hoàng Trâm Anh tìm sư phụ Du Hàn Thiên nhưng vẫn chưa có
tin tức.
"Thiên, sư phụ chàng chắc là đang ở Ngoạ Long?"
Vừa cầm khối điểm tâm tình xảo, Hoàng Nguyệt châu mày hỏi. Thật kì lạ, nếu thật Lãnh tiền bối ở Ngoạ Long thì không thể nào hai đại môn phái thất sát cùng ám các cũng không tìm được.
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt lo lắng cho Hoàng Trâm Anh thì bỗng như có cỗ mùi chua nồng nặc tản ra trông không khí.
"Ta lâu rồi không liên lạc với sư phụ nên không biết chính xác."
Tuy trả lời nhưng như là lời nói phát ra từ kẽ răng. Không đợi Hoàng Nguyệt trả lời Du Hàn Thiên đã nói tiếp.
"Nguyệt, nàng định khi nào thì tổ chức hôn lễ?"
Hoàng Nguyệt trực tiếp bị nghẹn thức ăn, điều này nàng vẫn chưa nghĩ đến.
Đôi mắt phượng khẽ liếc Du Hàn Thiên, mătj khẽ phiếm hồng nói nhỏ.
"Ta nhiều lúc nghỉ ngờ, là ta cưới chàng hay chàng cưới ta mà chàng lại gấp như vậy. Sao ta lại muốn lấy chàng kia chứ?"
Du Hàn Thiên khoé miệng khẽ nhếch, cầm lấy lọn tóc trông tay bạc môi mấp máy.
"Nếu nàng đã nói vậy thì ta nghĩ ta nên tìm thê chủ khác à, như nhị công chúa?"
Biết là Đủ Hàn Thiên chỉ đùa giỡn, Hoàng Nguyệt nhíu mày vờ như suy nghĩ cẩn thận.
"Ân, chàng lấy nhị muội cũng tốt, ta có thể lấy thêm vài phụ quân, không cần thực hiện lời hứa nhất thế một đôi."
"Nàng dám!"
Du Hàn Thiên khuôn mặt phút chốc tối lại, tay hữu lực nắm lấy cầm Hoàng Nguyệt. Mặt yêu mị nghé sát vào nàng phả hơi nóng.
"Nguyệt, nàng đây là muốn ta ăn nàng ngay bây giờ?"
Du Hàn Thiên khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu, tay như bạch ngọc vuốt ve cằm Hoàng Nguyệt, sau đó di chuyển đến môi chà nhẹ làm Hoàng Nguyệt mím chặt môi, một trận tê dại truyền đến làm nàng hoảng hốt, nhìn Du Hàn Thiên ánh mắt như tố cáo hắn cố ý.
"Nàng sao vậy?"
Du Hàn Thiên đưa khuôn mặt lại gần nàng, môi phả hơi nóng làm mặt nàng đỏ lên.
Khẽ mở môi hồng, Hoàng Nguyệt đã thấy có thứ gì mềm mại ập tới, bao phủ lấy môi nhỏ, ra sức cắn mút như muốn khảm nàng vào thân thể. Du Hàn Thiên hôn nàng đến khi cả hai đều thở hổn hển mới buông ra.
"Nguyệt, sau này không cho nàng nói vậy nữa!"
Nam nhân nào đó bá đạo bắt buộc.
Hoàng Nguyệt lắc đầu, Du Hàn Thiên gì cũng tốt chỉ là quá xem nàng là dễ bị dụ dỗ đi..
"Nguyệt, ăn thêm đi."
Du Hàn Thiên mắt cong thành đường nhỏ, cầm khối điểm tâm tinh xảo trên bàn đút cho Hoàng Nguyệt.
"Thiên, ta no rồi. Nếu thật chàng muốn tổ chức hôn lễ thì để ta đi nói với mẫu hoàng trước"
"Ân."
Nam nhân nào đó nhu thuận đồng ý, chỉ là mắt hiện ra chút ý vị tính kế. Vì Hoàng Nguyệt đã xoay người nên không thấy được.
"Thiên, sư phụ chàng chắc là đang ở Ngoạ Long?"
Vừa cầm khối điểm tâm tình xảo, Hoàng Nguyệt châu mày hỏi. Thật kì lạ, nếu thật Lãnh tiền bối ở Ngoạ Long thì không thể nào hai đại môn phái thất sát cùng ám các cũng không tìm được.
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt lo lắng cho Hoàng Trâm Anh thì bỗng như có cỗ mùi chua nồng nặc tản ra trông không khí.
"Ta lâu rồi không liên lạc với sư phụ nên không biết chính xác."
Tuy trả lời nhưng như là lời nói phát ra từ kẽ răng. Không đợi Hoàng Nguyệt trả lời Du Hàn Thiên đã nói tiếp.
"Nguyệt, nàng định khi nào thì tổ chức hôn lễ?"
Hoàng Nguyệt trực tiếp bị nghẹn thức ăn, điều này nàng vẫn chưa nghĩ đến.
Đôi mắt phượng khẽ liếc Du Hàn Thiên, mătj khẽ phiếm hồng nói nhỏ.
"Ta nhiều lúc nghỉ ngờ, là ta cưới chàng hay chàng cưới ta mà chàng lại gấp như vậy. Sao ta lại muốn lấy chàng kia chứ?"
Du Hàn Thiên khoé miệng khẽ nhếch, cầm lấy lọn tóc trông tay bạc môi mấp máy.
"Nếu nàng đã nói vậy thì ta nghĩ ta nên tìm thê chủ khác à, như nhị công chúa?"
Biết là Đủ Hàn Thiên chỉ đùa giỡn, Hoàng Nguyệt nhíu mày vờ như suy nghĩ cẩn thận.
"Ân, chàng lấy nhị muội cũng tốt, ta có thể lấy thêm vài phụ quân, không cần thực hiện lời hứa nhất thế một đôi."
"Nàng dám!"
Du Hàn Thiên khuôn mặt phút chốc tối lại, tay hữu lực nắm lấy cầm Hoàng Nguyệt. Mặt yêu mị nghé sát vào nàng phả hơi nóng.
"Nguyệt, nàng đây là muốn ta ăn nàng ngay bây giờ?"
Du Hàn Thiên khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu, tay như bạch ngọc vuốt ve cằm Hoàng Nguyệt, sau đó di chuyển đến môi chà nhẹ làm Hoàng Nguyệt mím chặt môi, một trận tê dại truyền đến làm nàng hoảng hốt, nhìn Du Hàn Thiên ánh mắt như tố cáo hắn cố ý.
"Nàng sao vậy?"
Du Hàn Thiên đưa khuôn mặt lại gần nàng, môi phả hơi nóng làm mặt nàng đỏ lên.
Khẽ mở môi hồng, Hoàng Nguyệt đã thấy có thứ gì mềm mại ập tới, bao phủ lấy môi nhỏ, ra sức cắn mút như muốn khảm nàng vào thân thể. Du Hàn Thiên hôn nàng đến khi cả hai đều thở hổn hển mới buông ra.
"Nguyệt, sau này không cho nàng nói vậy nữa!"
Nam nhân nào đó bá đạo bắt buộc.
Hoàng Nguyệt lắc đầu, Du Hàn Thiên gì cũng tốt chỉ là quá xem nàng là dễ bị dụ dỗ đi..
"Nguyệt, ăn thêm đi."
Du Hàn Thiên mắt cong thành đường nhỏ, cầm khối điểm tâm tinh xảo trên bàn đút cho Hoàng Nguyệt.
"Thiên, ta no rồi. Nếu thật chàng muốn tổ chức hôn lễ thì để ta đi nói với mẫu hoàng trước"
"Ân."
Nam nhân nào đó nhu thuận đồng ý, chỉ là mắt hiện ra chút ý vị tính kế. Vì Hoàng Nguyệt đã xoay người nên không thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.